Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vũ Duy Ninh lại hỏi:
- Hiện tại di hài bà nội ta ở đâu?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Đã hậu táng ở chỗ ấy rồi!
Y thở dài một tiếng noi tiếp:
- Đây là chuyện ngoài ý muốn của sư phụ, nên sư phụ đối với cái chết của lệnh tổ mẫu, trong lòng cũng rất buồn bã xấu hổ...
Vũ Duy Ninh kêu lên:
- Hãy thả cho ta ra! Ta muốn tới đó nhìn xem!
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Đương nhiên là ngươi sẽ được tới đó nhìn, nhưng không phải là hôm nay!
Vũ Duy Ninh tức giận hỏi:
- Tại sao?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Hiện tại trong lòng ngươi đang đau thương, nếu sư phụ cho ngươi đi, nhất định ngươi sẽ không trở về nữa, sư phụ không muốn quan hệ giữa thầy trò ta chấm dứt ở đây!
Vũ Duy Ninh nói:
- Đó không phải là lý do!
Tam Tuyệt Độc Hồ nghiêm trang nói:
- Nói lại cho rõ một điểm, trong quá khứ sư phụ hành động có chỗ không phải với ngươi thật, nên để giảm bớt điều xấu hổ trong lòng, sư phụ quyết định đem hết tuyệt nghệ một đời ra truyền thụ cho ngươi đề ngươi trở thành một nhân vật phi thường.
Nhưng hôm nay, để ngươi hồi tâm chuyển ý với sư phụ, thì tốt nhất là giam ngươi lại, để ngươi có cơ hội bình tình suy nghĩ vài hôm, bớt nóng giận đã!
Vũ Duy Ninh quả quyết nói:
- Không, ta muốn đi ngay bây giờ, người thả cho ta ra!
Tam Tuyệt Độc Hồ lặng lẽ cười một tiếng nói:
- Phải nhẫn nại, sau bảy ngày chúng ta sẽ gặp nhau!
Nói xong rời khỏi cửa sổ, chỉ nghe tiếng bước chân xa dần...
Bảy ngày nữa sẽ gặp nhau?
Nghe tới câu cuối cùng. Vũ Duy Ninh đột nhiên hiểu rõ.
Té ra y đem nhốt mình lại, hoàn toàn không phải vì để cho mình bình tĩnh suy nghĩ gì cả mà là để chờ xem thuốc giải là thật hay giả. Du Băng Viên đã nói là phương thuốc kia phải uống liên tục bảy ngày mới có kết quả, giờ đây y nói là sau bảy ngày sẽ gặp, thì ý tứ thật ra nếu đúng sau bảy ngày y khôi phục được công lực, y sẽ thả mình cho đến thăm mộ bà nội, còn nếu không, sẽ giết chết mình!
Hừ, gã Tam Tuyệt Độc Hồ này quả gian ngoan tàn độc như hồ ly, dường như tới giờ này y vẫn chưa thật sự tin mình!
Làm sao bây giờ?
Phương thuốc kia vốn không phải là thuốc giải để phục hồi công lực, nếu trong vòng bảy ngày minh không ra được khỏi căn phòng này để tìm cách cứu Du Băng Viên, nàng và mình chỉ còn có cách chết dưới tay tên tàn độc.
Hừ, nhìn không tìm cách thoát ra khỏi căn phòng này không được!
Chàng nghĩ tới đó, bất giác đưa mắt nhìn quanh, nhưng trong động thất đen ngòm một màu, không thấy được gì cả, bước tới chỗ cửa sổ nhìn ra, bên ngoài cũng tối đen như vậy Dường như lúc Khổ Lưu Tử bỏ đi, cũng cầm luôn ngọn đèn dầu đi rồi.
Yù chí cứu người và trả thù khiến chàng đè nén nỗi lòng đau đớn, bất đầu đi mò mẫm Chung quanh bốn phía gian phòng.
Chàng nghĩ có thể tìm được một chỗ nào để ra, nhưng mò mẫm suốt một lúc lâu, thì phát hiện ra rằng ngoài đường ra phía tấm cửa sắt, những bức vách còn lại đều là nham thạch kiên cố Vô cùng.
Mà tấm cửa sắt, vừa rồi nhìn qua đã thấy là dầy một tấc, nếu không có đao kiếm sắc bén, thì không thể nào sức tay của một người có thể phá vỡ được.
Hiện giờ xem tình hình chỉ còn có cách chờ người tới cứu.
Tình thế, Thánh Hiệp Du Lập Trung đã thoát khối tay bọn ma đầu, đương nhiên sẽ đem mọi người tới cứu. Nhưng theo tình hình trước mắt mà nhìn cơ hội thủ thắng của Đồng Tâm Minh có vẻ không lớn. Vì tòa hang động bí mật này đã bị Đồng Tâm Minh biết rõ, mà Tam Tuyệt Độc Hồ lại hoàn toàn không có ý rút qua chỗ khác, rõ ràng y đã có kế hoạch đối phó vẹn toàn. Có thể thấy ít nhất có hai kế sách đã dự kiến, một là đem Du Băng Viên làm con tin buộc Thánh Hiệp Du Lập Trung phải theo lời, một là hang động này vốn là đất vây hãm kẻ địch, có nhiều đường ngang ngõ rẽ phức tạp, giả như bọn Tam Tuyệt Độc Hồ bố trí cơ quan trong này, người Đồng Tâm Minh dẫu có sức tiến vào, chỉ sợ cũng bị thương vong không ít...
Nghĩ đi nghĩ lại, chàng không kìm được ngẩng đầu thở dài một tiếng, buông người ngồi phịch xuống đất, cúi đầu mặc cho nước mắt chảy ròng ròng...
Không biết trải qua bao lâu, chỗ khung cửa sổ đột nhiên có ánh sánh chiếu vào, rồi nghe có giọng của Khổ Lưu Tử vang lên:
- Vũ Duy Ninh, cơm của ngươi đây!
Y đưa một cái tô lớn vào, gọi Vũ Duy Ninh đón lấy.
Vũ Duy Ninh cười hì hì nói:
- Cháu không đói, bà nội, cháu phải đi đào một xe than, sáng mai đưa tới Thạch gia bảo!
Khổ Lưu Tử thoáng kinh ngạc, cười ngất nói:
- Hà, đừng nói giỡn nữa, ra nhận cơm mau lên.
Vũ Duy Ninh lắc đầu cười ngu ngốc nói:
- Cháu không đói thật mà. Bà nội, cháu nói với bà một chuyện Tiểu Nữu ở nhà bên cạnh muốn lấy cháu, bà sắp có cháu dâu rồi.
Khổ Lưu Tử ngây người ra thật sự, tròn mắt quát:
- Vũ Duy Ninh, ngươi nói bậy bạ gì thế?
Vũ Duy Ninh nói:
- Ta là Ngọc Hoàng thượng đế, ông Tơ bà Nguyệt sai ta lấy Tiểu Nữu làm vợ, hô hô hô...
Khổ Lưu Tử phát hoảng nói:
- Ngươi... ngươi điên rồi à?
Vũ Duy Ninh giơ tay dậm chân nói:
- Ta không điên! Ta là Ngọc hoàng thượng đế! Ngày mai ta bán than về, ta sẽ cưới Tiểu Nữu! Hô hô, ba nội, người nói có hay không hả? Hô hô hô...
Khổ Lưu Tử sửng sốt nhìn chàng một lúc chợt quay đầu lại chạy như bay tới gian động thất Tam Tuyệt Độc Hồ ở gọi to:
- Tả Khâu huynh, không xong rồi, thằng đồ đệ của anh phát điên rồi.
Tam Tuyệt Độc Hồ đang nói chuyện với Bán phong thư sinh trong phòng, nghe xong sửng sốt hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Khổ Lưu Tử kêu lên:
- Thằng đồ đệ của anh điên rồi! Gã nói bậy nói bạ, nhìn lão hủ là bà nội y, lại xưng y là Ngọc Hoàng thượng đế, muốn lấy con Tiểu Nữu nào đó làm vợ!
Tam Tuyệt Độc Hồ biến sắc, đứng phắt dậy nói với Bán Phong thư sinh:
- Thân Đồ huynh, chúng ta tới xem nào!
Ba người đi mau tới gian động thất thứ tư. Tam Tuyệt Độc Hồ đón lấy chiếc đèn dầu nên tay Khổ Lưu Tử soi vào cửa sổ, chỉ thấy Vũ Duy Ninh đang chắp tay vái dài, lảm nhảm nói:
- Lạy thứ nhất lạy trời đất, lạy thứ hai lạy tổ tiên...
Tam Tuyệt độc Hồ quát:
- Duy Ninh, ngươi làm cái gì thế?
Vũ Duy Ninh ngẩng lên nhìn, cười toe toét nói:
- Hô! Dì Mai! à không!... con phải gọi ngươi là nhạc mẫu rồi! Con nói với nhạc mẫu là người cứ yên tâm, con không phai là đồ ăn hại. Sáng ngày mai con sẽ lên núi đi săn, con sẽ săn lấy vài con cọp mang về biếu người. Ngọc Hoàng thượng đế là không có sợ c ọp hì hì...
Tam Tuyệt Độc Hồ lông mày nhăn tít đột nhiên gầm lên:
- Nói bậy nói bạ! Mở mắt ra nhìn đây, ta là sư phụ ngươi đây!
Tuy y chưa phục hồi được công lực, nhưng vì là trong hang giọng nói vang lên bị dội lại nghe như sư tử gầm, vang vang một lúc trong hang không dứt.
Vũ Duy Ninh chợt ngân người ra, ngơ ngác nhìn trừng trừng vào Tam Tuyệt Độc Hồ một lúc, chợt lăn tròn xuống đất rồi chồm dậy, vừa chạy trốn vừa kêu ầm lên:
- Không! Không! Ngươi không được gả Tiểu Nữu cho Tiểu Hắc! Con không muốn đem Tiểu Nữu gả cho y! Nó là đồ ăn hại, y không dám săn cọp, con cọp ấy là con đánh chết, không tin người cứ hỏi Nhạc đại thúc mà xem. Chú ấy sẽ nói cho người biết, chú ấy dạy võ cho con mà...
Tam Tuyệt Độc Hồ không kìm được nụ cười khổ, quay sang nói với Bán Phong thư sinh đứng bên cạnh:
- Thân Đồ huynh, anh xem y là điên thật hay điên giả?
Bán Phong thư sinh cũng nhìn thấy tình hình Vũ Duy Ninh phát điên, y vuốt râu ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Rất khó nói, có điều chắc chắn thằng nhỏ này đang rất khích động...
Tam Tuyệt Độc Hồ thở dài một tiếng nói:
- Hôm trước nhận được bồ câu đưa thư của Văn huynh, nói thằng nhỏ này trong đêm ngủ lại chỗ bang chủ, tuy là lời lẽ không rõ ràng, nhưng nói tới lão phu thì dường như thật lòng muốn theo. Lão phu đã tính là khôi phục công lực xong sẽ lập tức chuyên tâm dạy dỗ y, không ngờ rằng y lại phát điên!
Bán Phong thư sinh nói:
- Thằng nhỏ này chưa trải việc đời, mà mở đầu đã gặp cảnh sóng to gió lớn, chẳng lạ gì y khích động. Có điều chuyện trí mạng là để y nghe được tin dữ về bà nội, lão phu đã nói trước là khoan hãy đem chuyện ấy nói cho y nghe mà!
Tam Tuyệt Độc Hồ im lặng không đáp Bán Phong thư sinh hỏi:
- Bây giờ Tả Khâu huynh định xử sự thế nào với y?
Tam Tuyệt độc Hồ đáp:
- Chờ vài ngày xem, có thể là y bi thương quá độ, nhất thời đầu óc thất thường chờ vài ngày sẽ bớt đi.
Bán Phong thư sinh lại hỏi:
- Còn nếu không bớt thì sao?
Tam Tuyệt Độc Hồ trầm ngâm không nói.
Khổ Lưu Tử chợt lên tiếng nói:
- Lão hủ có một ý...
Tam Tuyệt Độc Hồ nhìn qua y hỏi:
- Cô huynh có cao kiến gì vậy?
Khổ Lưu Tử nói:
- Điểm vào Thùy huyệt của y, để y ngủ một giấc, có thể sẽ bớt chăng.
Tam Tuyệt Độc Hồ gật đầu nói:
- Có lý lắm, Cô huynh vào điểm huyệt y đi.
Khổ Lưu Tử bèn mở khoá, đẩy cửa bước vào động thất, thấy Vũ Duy Ninh vẫn lăn lộn la khóc ầm ỉ trên mặt đất, bèn bước tới nắm lấy cánh tay chàng, cao giọng nói:
- Đừng khóc nữa, Vũ Duy Ninh, dì Mai đồng ý gả Tiểu Nữu cho cháu!
Vũ Duy Ninh lập tức thôi khóc, cười qua màn nước mắt nói:
- Thật không, dì Mai? Người không lừa cháu chứ?
Khổ Lưu Tử cười nói:
- Không lừa cháu đâu! Không lừa cháu đâu! Nhưng cháu phải ngủ một giấc đã mới được!
Câu nói chưa dứt, ngón tay co lại sẵn đã bật trúng vào Thùy huyệt của chàng!
Vũ Duy Ninh thần sắc chợt ngơ ngác, hai mắt từ từ trĩu xuống, trong giây phút đã chìm sâu vào giấc ngủ!
Khổ Lưu Tử bế chàng đặt lên đống cỏ khô trong động thất, cởi tấm áo ngoài của mình đắp lên người chàng, rồi quay người bước ra, vẫn khoá chặt cửa lại.
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Ngày mai y tỉnh dậy, tình hình ra sao lập tức tới báo cho ta ngay!
Nói xong bước theo Bán Phong thư sinh ra phía ngoài.
Đi ngang đường hầm có căn phòng thứ ba, chợt nghe tiếng Du Băng Viên gọi lớn:
- Ôi! Khổ Lưu Tử phải không? Qua đây một chút, cô nương có chuyện muốn hỏi.
Tam Tuyệt Độc Hồ chợt dừng lại, rồi rẽ vào động thất thứ ba, đi tới trước tấm cửa sắt, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn hỏi gì?
Trong đường hầm không có một ngọn đèn nào, nên chẳng ai nhìn thấy ai. Nhưng Du Băng Viên nghe giọng Tam Tuyệt Độc Hồ, bất giác thoáng ngạc nhiên hỏi:
- Té ra là ngươi! Mới rồi ta nghe loáng thoáng tiếng đồ đệ ngươi kêu khóc, có chuyện gì vậy?
Tam Tuyệt Độc Hồ cười nhạt hỏi:
- Cô quan tâm tới y lắm à?
Du Băng Viên nói:
- Đúng thế, ta hận là không giết y sớm hơn!
Tam Tuyệt Độc Hồ hừ một tiếng nói:
- Y không chết được đâu. Lão phu khôi phục công lực rồi, sẽ tìm mọi cách cứu chữa cho y.
Du Băng Viên ngạc nhiên hỏi:
- Y bị bệnh à?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Không. Y nghe tin bà nội chết, nhất thời bị khích động quá, nên đầu óc có hơi thất thường.
Du Băng Viên nghe xong kinh hoảng, kêu thất thanh:
- A, ngươi giết bà nội y phải không?
Tam Tuyệt Độc Hồ trầm giọng nói:
- Y là đồ đệ lão phu, tại sao lão phu lại giết bà nội y. Bà nội y bị bệnh là chết!
Du Băng Viên nói mau:
- Y đầu óc thất thường rồi à?
Tam Tuyệt độc Hồ lạnh lùng nói:
- Ngươi thích thú lắm phải không?
Du Băng Viên giật mình, bèn vỗ tay cười rộ nói:
- Dĩ nhiên! Quả báo trước mắt đấy, ai nghe chẳng thích!
Tam Tuyệt Độc Hồ giận dữ quát:
- Ngươi nói lại một lần nữa xem!
Du Băng Viên nhường mày cười nói:
- Ta đâu có dại!
Tam Tuyệt Độc Hồ hừ lạnh một tiếng xoay người bỏ đi.
Du Băng Viên ngơ ngác lắng nghe tiếng bước chân của y xa dần, tim chìm hẳn xuống, nước mắt thánh thót rơi, tự nhủ:
- Y điên rồi à? Thế này thì sắp tới làm sao y tới cứu ta?
Một đêm dài trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Tam Tuyệt Độc Hồ đang định tới động thất thứ tư thăm nom Vũ Duy Ninh, chợt thấy Bệnh Lang Trung Tư Đồ Tinh đeo một cái bọc gì đó bước vào, không kìm được nỗi mừng rỡ hỏi:
- A, Tư Đồ huynh về rồi!
Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh tháo cái bọc trên lưng xuống, cười nói:
- Đúng thế. Đây là bảy thang thuốc Tả Khâu huynh cần, mỗi thang ba mươi tám vị, tìm được bằng hết rộn chuyện quá...
Tam Tuyệt Độc Hồ mười phần vui vẻ nói:
- Làm phiền Tư Đồ huynh lặn lội đường xa, lão phu xin cám ơn trước.
Bệnh Lang Trung cười nói:
- Người mình với nhau khách sáo làm gì... Thánh Hiệp Du Lập Trung tới chưa?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Chưa. Y có nhanh lắm thì cũng phải trưa mai mới tới đây.
Bệnh Lang Trung lại hỏi:
- Duy Ninh với con nha đầu kia ra sao?
Tam Tuyệt Độc Hồ nói:
- Nhốt riêng ở động thất thứ ba và thứ tư. Có điều thằng nhỏ Duy Ninh nghe tin bà nội chết rồi, lại phát điên!
Bệnh Lang Trung ngạc nhiên hỏi:
- Phát điên thật à?
Tam Tuyệt Độc Hồ gật đầu nói:
- Đúng vậy. Tối qua Cô huynh điểm vào Thụy huyệt của y, không rõ tình hình giờ này ra sao?
Bệnh Lang Trung nói:
- Đi, chúng ta tới đó xem!
Tam tuyệt độc Hồ vội nói:
- Khoan đã. Chúng ta hãy điều chế một thang thuốc trước rồi hãy đi.
Nói xong, lập tức bước tới góc nhà bưng ra một cái hỏa lò và một cái siêu sắc thuốc, rồi nhóm lửa lên.
Đúng vào lúc này, Khổ Lưu Tử Cô Mãnh Xương trông coi về việc canh gác Du Băng Viên cũng thức dậy, nghĩ tới việc Vũ Duy Ninh ngủ một giấc xong, thần trí không rõ có trở lại bình thường chưa, bèn vội vàng tới trước động thất thứ tư. Y thắp ngọn đèn dầu lên soi vào, chỉ thấy Vũ Duy Ninh vẫn nằm như cũ trên đống cỏ khô, dáng nằm vẫn giống hệt như lúc bị điểm vào Thụy huyệt rồi đặt lên tối hôm qua, trong lòng chợt lạ lùng tự nhủ:
- Kỳ quái thật, y đã ngủ đúng năm giờ rồi, theo lẽ đã tỉnh rồi mới phải chứ!
Nghĩ tới đó lập tức gọi:
- Vũ Duy Ninh! Vũ Duy Ninh! Ngươi dậy chưa hả?
Vũ Duy Ninh không hề động đậy!
Khổ Lưu Tử lại cao giọng gào lên:
- Vũ Duy Ninh, ngươi dậy đi chứ!
Vũ Duy Ninh vẫn không hề động đậy, xem ra giống như đã chết rồi.
Y xoay chuyển ý nghĩ như chớp, lập tức đặt ngọn đèn dầu xuống, lấy chìa khóa ra mở cửa, xô tấm cửa sắt bước vào.