Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Ninh rất bất ngờ ở Bắc Kinh qua tết âm lịch.
Mồng một đầu năm cũng là sinh nhật của cô.
Người khác đón giao thừa, nhưng đối với cô mà nói là chờ từng giây đến sinh nhật của mình, nhận đủ loại quà tặng, còn gần như có ba - bốn tiếng gọi điện thoại chúc mừng.
Đương nhiên, trước đó, cô còn phải đứng đắn xem chương trình tết âm lịch cùng với ba.
Hàn Ninh luôn làm bộ nghiêm túc xem chương trình, sau đó lặng lẽ nhắn cho một tin nhắn, phần lớn là hài hước than phiền, chọc cho cô không nhịn được cười. Thời gian càng ngày càng đến gần mười hai giờ, cô cười nhìn anh một cái, chỉ cần qua mười hai giờ, chính là anh ở cùng với cô qua lần sinh nhật thứ nhất. Hàn Ninh lẳng lặng nhìn lại cô, tầm mắt hai người dính vào nhau, nỗ lực thật lâu mới tách ra được.
Trong lòng bàn tay cô rung lên, cầm lên liếc mắt nhìn, tin nhắn anh vừa gửi, lại khó được có lúc không hề trêu chọc nữa: Muốn quà tặng gì?
Muốn cái gì? Cô âm thầm cười, lặng lẽ gõ chữ: Nào có hỏi như thế, một chút bất ngờ cũng không có. Một chữ cuối cùng gõ xong, cô lại hoảng hốt cảm thấy đối thoại như vậy rất quen thuộc, ba năm trước đây ở Hồng Kông, Hứa Nam Chinh long đong mệt mỏi chạy tới, cùng trôi qua lần sinh nhật đầu tiên với bạn gái. Khi đó anh ấy đã từng hỏi như thế, mình cũng từng oán trách, vì cái gì không bất ngờ tặng chứ.
Nhưng mà bây giờ, cô mới cảm nhận được người hỏi câu này có tâm trạng thế nào.
Tay cô để ở trên mu bàn tay của Hàn Ninh, nhẹ nhàng cầm tay anh. Rốt cuộc cô có thể hiểu được, người nghiêm túc hỏi những lời này, là nghĩ muốn tặng một quà tặng tốt đẹp nhất. Cô để tay ở Hàn Ninh trên mu bàn tay, nhẹ nhàng cầm tay của anh.
Quà tặng cũng không quan trọng, quan trọng là người bên cạnh quan tâm đến mình.
Anh đang do dự, phỏng đoán mình thích gì, muốn cái gì
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một trận tiếng pháo nổ, lấn át tiếng ti vi.
"Được rồi, các con đi ngủ đi." Rốt cuộc mẹ cười mỉm mở miệng, nói: "Nhìn hai người các con cả đêm anh nhìn em, em nhìn anh, làm mẹ cũng không xem được trong ti vi thế nào."
Cô ngượng ngùng cười, lôi kéo Hàn Ninh rời khỏi phòng khách.
Bởi vì lễ mừng năm mới, dì giúp việc cũng không ở đây, chỉ còn lại hai người bọn họ và ba mẹ.
Hàn Ninh luôn siết chặt tay cô, đi qua hành lang không mở đèn, cầu thang trong bóng tối, cho đến khi đi vào phòng, anh mới bỗng nhiên ôm cô, hôn cô thật sâu.
Cô bị anh làm cho sợ hết hồn, trái tim đập thình thịch thình thịch loạn lên, bị anh hôn đến khó có thể chống đỡ, gần như muốn chạy trối chết. Thế nhưng anh lại giống như vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra. Rốt cuộc khi anh buông cô ra, nhẹ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Ngoài cửa sổ tiếng pháo nổ quá lớn, tiếng nói của anh thế nào cũng không nghe thấy.
Cô lại bỗng nhiên cười một tiếng, vươn tay tới trước mặt anh: "Quà tặng đâu?"
Anh im lặng nhìn cô, cô cũng mỉm cười nhìn anh.
Tình cảm trong mắt anh nồng đậm như vậy, trong nháy mắt kia thậm chí cô có loại ảo giác, cho là anh sẽ cầu hôn.
Nhưng cuối cùng anh chỉ cười cúi đầu, dùng cái trán đụng vào trên trán cô: "Ngày mai anh dẫn em đi ra ngoài, nghĩ xem muốn cái gì thì nói ra, trực tiếp mua tuyệt không do dự."
Cô có chút mất mát, nhưng vẫn bị anh chọc cười: "Dường như anh đang ở giai đoạn thất nghiệp."
Hàn Ninh cười: "Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*, nuôi em vẫn dư dả."
(*Lạc đà gầy so ra còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường.)
Hai người cười nói, ở trong tiếng pháo nổ không ngừng, đụng mặt, hôn nhẹ đối phương.
Anh nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Cô ừ một tiếng: "Anh đã nói rồi."
Anh nói: "Bỗng nhiên anh rất hâm mộ anh ta, có thể nhìn em từ nhỏ đến lớn, nhìn em từ một chút xíu đến lớn lên." Anh cầm tay của cô, nói tiếp: "Anh chỉ nghĩ đến bàn tay nhỏ nhỏ lúc em còn bé một chút, đã cảm thấy thật đáng yêu."
Cô ngẩn người, Hàn Ninh nói ‘anh ta’ là Hứa Nam Chinh.
Cô không ngờ rốt cuộc anh vẫn nhắc tới.
Kể từ khi ở chung một chỗ, cho tới bây giờ anh đều sẽ không cố ý nhắc tới anh ấy, nhất là quá khứ sớm chiều làm bạn của mình và Hứa Nam Chinh.
Sau đó anh không nói gì nữa, giống như là cực kỳ mệt mỏi, chỉ cởi áo khoác rồi nằm ở trên giường ngủ thật say.
Ngày hôm sau khi tỉnh ngủ thì đã là hơn mười một giờ.
Cô mở mắt ra không thấy được anh, trên ghế sofa chỉ ném quần áo của mình, áo sơ mi và áo khoác của anh cũng không thấy bóng dáng, bao gồm anh cũng không có trong phòng. Giống như là đột nhiên biến mất, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Cô tìm điện thoại di động, rốt cuộc tìm thấy ở dưới gối anh, có một tin nhắn đã viết xong, im lặng nằm trên màn hình điện thoại:
"Tiếu Tiếu, ngày đó rượu thật nồng, nhưng anh vẫn chờ em trở về, nhìn em ngồi mấy tiếng ở dưới phòng khách. Anh nghĩ hẳn là anh đã sai rồi, cho tới nay, đều cho rằng chúng ta cũng sẽ có mười năm hai mươi năm hồi ức, thậm chí nhiều hơn. Mà anh quên tính toán thời gian của anh ta, nếu như chúng ta quen biết mười năm, thì em và anh ta cũng quen biết ba mươi ba năm. Tiếu Tiếu, sinh nhật vui vẻ, anh nghĩ anh có thể tặng cho em quà tặng tốt nhất, chính là tương lai của em và Hứa Nam Chinh."
Anh để lại lời nói rất bình thản, không có bất kỳ chữ nào nói chia tay rời đi, nhưng người đã không còn ở đây.
Gọi điện thoại thì chỉ có âm thanh chờ đợi bình thản, không có người nào nghe máy.
Mặc kệ gọi bao nhiêu, đều không có người nào nghe máy.
Đây là lần đầu tiên Hàn Ninh chủ động rời đi, anh đã từng nói đàn ông chủ động một chút cũng không có gì, đã từng thế nào cũng không muốn buông tay.
Nhưng cô còn rất nhiều lời chưa nói ra.
Ở Lâm Thành đang có trận bão tuyết, sau giữa trưa giao thông tê liệt, khi mình nhìn xuyên qua thủy tinh phủ làn hơi nước, khi nhìn thấy anh thì vui mừng thế nào. Bắt đầu từ khi đó, chính là mình và anh cùng bắt đầu, chân chính bắt đầu. Cho tới bây giờ anh đều biết mình yêu Hứa Nam Chinh, yêu thấm vào trong xương tủy, nhưng anh vẫn lần lượt ôm lấy mình như cũ, ấm áp kiên định yêu mình.
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, cô chỉ liều mạng tự nói với mình tỉnh táo lại gọi từng cuộc cho anh, vẫn không người nào nghe máy, càng không ngừng có điện thoại và tin nhắn gửi đến, đại đa số đều là các loại lời nói dí dỏm, chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Dưới tầng đã có âm thanh chúc tết náo nhiệt.
Không khí tết luôn là nồng nhiệt như vậy, thậm chí ba mẹ cũng không biết Hàn Ninh đã rời đi.
Cô ngồi ở trên sofa, trong đầu đều là bắt đầu từ sân bay Song Lưu, tất cả biểu cảm cùng với lời nói của anh, vẫn luôn có thể nghĩ ra biện pháp tìm được mình, giống như là bỗng nhiên trở lại mấy năm trước, anh đột nhiên xuất hiện ở dưới lầu nhà mình, chuyện trò vui vẻ lừa gạt được điện thoại của mình. Cô giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhanh chóng gọi vài cú điện thoại, liên lạc với bạn học lấy chồng xa ở quân khu Nam Kinh.
Người bên kia nhận điện thoại còn cười hì hì, giễu cợt thọ tinh cô sao lại tìm đến mình vậy? Tiêu Dư cố gắng ổn định lại mong đợi to lớn, chỉ nói cô ấy giúp cô tìm điện thoại nhà của Hàn Ninh. Đầu tiên bên kia kinh ngạc kêu lên một tiếng, mới sâu kín cảm thán cô lại bắt cóc người con trai này rồi, rất nhanh đọc cho cô một số điện thoại.
Điện thoại vang lên hai tiếng, một người phụ nữ xa lạ nghe điện thoại.
Cô lễ phép khống chế âm thanh, nói: "Bác gái, tết âm lịch vui vẻ." Mẹ của anh hẳn là rất kinh ngạc, đợi đến khi màn chào hỏi kết thúc, nghe cô muốn tìm Hàn Ninh, mới đột nhiên hỏi: "Khi ba Hàn Ninh đến Bắc Kinh giải quyết công việc thì Hàn Ninh có nói chuyện của hai con, giống như đã qua rồi.”
Cô không ngờ tới ngày hôm đó anh sẽ nói như vậy với ba của anh.
Giống như đã sớm có quyết định.
Cô hàm hồ chỉ nói không tìm được Hàn Ninh, cần phải nhờ đến bác gái để tìm được anh, cũng may mẹ anh ngoại trừ hơi kinh ngạc ra, vẫn rất nhanh đáp ứng muốn giúp cô gọi cuộc điện thoại này.
Cô biết Hàn Ninh hiếu thuận, nhất định sẽ không không nhận điện thoại của ba mẹ, cũng không dám nghĩ tới anh sẽ gọi điện thoại lại cho mình.
Chưa từng chịu đựng một ngày khó như vậy, nhưng mà hôm nay là mồng một đầu năm, còn là sinh nhật của mình, cô chỉ có thể ở lại dùng cơm tối với ba mẹ xong, lấy cớ nói muốn về nhà cho chó ăn, lái xe trở lại nhà.
Khi mở cửa thì chỉ có Tiếu Tiếu nhào lên, bên trong nhà không có bất kỳ ánh đèn nào.
Cả một ngày hôm nay anh không gọi điện thoại tới, cũng không có về nhà.
Đây chính là Hàn Ninh, đây mới là Hàn Ninh.
Người đứng trên núi tuyêt, ngậm lấy điếu thuốc khẽ hất cằm với mình, nói "khi chưa tới lúc kết hôn, chúng tôi vẫn rất tôn trọng tự do yêu đương." là Hàn Ninh.
Lần đầu Hứa Nặc thấy anh, vui mừng ở phòng bếp kêu loạn muốn báo cáo toàn quân là Hàn Ninh.
Người ôm mình bước qua sàn nhà đầy miểng thủy tinh, để nhẹ đến trên ghế sofa, công bố muốn chính cô ở trong phòng yên tĩnh cũng là Hàn Ninh.
Cô ôm con chó, ngồi ở trên ghế sofa nhìn ngoài cửa sổ.
Đêm hôm đó anh ôm lấy mình nói ‘anh cho là em sẽ không trở về nhà nữa’, là tuyệt vọng thế nào?
Điện thoại chợt chấn rung lên, suốt cả một ngày vang lên liên tục cô đều đã tê dại, nhưng chỉ có tiếng chuông rung là của Hàn Ninh. Trong nháy mắt, nhịp tim cô như muốn dừng lại, tiêu hao tất cả sức lực.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại thật lâu, lại bỗng nhiên phản ứng kịp, sợ anh biến mất lần nữa, vội cầm điện thoại di động để vào bên tai.
Trong điện thoại truyền đến một trận tiếng pháo rất to, làm lỗ tai sinh đau.
"Tiếu Tiếu" Giọng nói của anh rất thoải mái: "Còn có lời tạm biệt cuối cùng gì muốn nói?"
Âm thanh trước sau như một, chỉ câu vui đùa giống hệt lúc bắt đầu, đã làm cho cô trong nháy mắt mũi cay cay.
Cô nói không ra lời, anh cũng không nói gì nữa.
Thời gian từng giây từng phút, tiếng pháo ngoài cửa sổ cũng càng ngày càng lớn, phải qua mười hai giờ.
Rốt cuộc cô mở miệng, rưng rưng cười nói: "Muốn ăn Cua Đồng*, mỗi lần đều là anh chưng, rốt cuộc muốn bao nhiêu thời gian, bỏ những gia vị nào cho tới bây giờ anh đều không nói cho em biết." Những thứ kia bỏ vào trong tủy xương quá nhiều, điều cô muốn nói cũng quá nhiều.
(*Cua Trung Quốc hay còn gọi là Cà ra, cua đồng Trung Quốc (Đại áp giải/cua cửa cống lớn, danh pháp khoa học: Eriocheir sinensis) là một loài cua nước ngọt thuộc hệ cua đồng có nguồn gốc từ Trung Quốc từ tỉnh Phúc Kiến và được du nhập vào Châu Âu, Bắc Mỹ nơi được xem là một loài xâm lấn. Cua này cũng du nhập vào Việt Nam do con người, nước này xem loài này là loài có nguy cơ xâm hại)
Nhưng cô chân chính muốn nói là, không có anh cái gì em cũng không làm được, anh xem, ngay cả chưng cua cũng không làm được.
Thật lâu sau đó, rốt cuộc anh mới nói ra tiếng, lại có một chút giọng mũi nồng đậm: "Nấu nước nóng chờ anh, mười phút về đến nhà."
Vẫn luôn sẽ có một người, có lực hấp dẫn để bạn nhượng bộ vô điều kiện, tìm được người như vậy rất khó khăn, cho nên khi chúng ta gặp được, đều sẽ phấn đấu quên mình. Nhưng mà, có thể tìm được người luôn không ngừng thỏa hiệp với bạn, lại nói cũng dễ dàng.
Anh ấy không phải là người kiêu ngạo. Nhưng lại luôn thẳng thắn thừa nhận, anh ấy yêu bạn.
Cô nghẹn lại nói "vâng" một tiếng, kêu tên của anh.
Chỉ mấy giây này thôi, khóe mắt đã tràn đầy nước.
"Sao vậy?" Anh cười, dịu dàng không che giấu được. "Không biết nồi ở đâu?"
"Em mới không đi phòng bếp." Cô nhẹ giọng nói: "Lái xe không cần quá gấp, em vẫn luôn ở đây."
Hàn Ninh nở nụ cười cười vài tiếng, có giọng mũi nhàn nhạt.
"Còn nữa." Cô hỏi anh. "Có chuyện, là về anh, mà trước đó em đã nói cho người khác biết rồi, anh có tức giận hay không?"
"Là cái gì? Nói nghe một chút."
"Ngày đó em nói cho Tiểu Hàng, em yêu Hàn Ninh." Cô nói cho anh biết: "Những lời này, không ngờ lại để cho người khác nghe được đầu tiên."
Đổi lại bên kia điện thoại im lặng trong thời gian dài.
"Em nói quá muộn." Anh bỗng nhiên nói một câu như thế.
Ngược lại Tiêu Dư sửng sốt.
"Anh nói, Tiếu Tiếu, em nói quá muộn rồi, tất cả những cửa hàng có thể mua chiếc nhẫn cầu hôn đều đóng cửa rồi." Hàn Ninh thở dài, cười nói: "Chờ anh trở lại."
Cô sẽ chờ Hàn Ninh trở lại, trở lại thành phố đã học đại học kia.
Vài năm sau, khi thời niên thiếu mình đuổi theo bước chân người khác kia, nhất định sẽ trở thành nhân tài kiệt xuất của toàn bộ ngành nghề lần nữa. Cô nghĩ, anh ấy luôn quá chói mắt, quá liều mạng. Có lẽ khi đó, anh ấy hoàn toàn che không được tất cả tin tức của mình, cô sẽ thấy rất nhiều tạp chí, rất nhiều tin tức, nhìn thấy anh mập hoặc là gầy.
Sau đó sẽ có người chỉ vào tên của anh, nói người này là lão đại sau lưng nghiệp vụ di động của Trung Quốc, là tướng môn hổ tử.
Có lẽ cô sẽ ở thời điểm ai cũng đều không biết, viết ra câu chuyện này.
Tiêu Dư nằm ở trên ghế sofa, nhớ tới đêm hôm đó, mình bởi vì chuyện của ông nội Hứa, khóc đến gần như không thở được. Có bóng người luôn ngồi ở bên giường, coi chừng mình, nửa đêm còn đánh thức, cho cô uống từng ngụm từng ngụm nước ấm.
Khi đó cô cũng đã biết, kết quả cuối cùng của câu chuyện, là tên Hàn Ninh.
-- Hết trọn bộ --
Tác giả có lời muốn nói:
Quyển sách này, ngừng gần một năm, rốt cuộc kết thúc hạnh phúc.
Về phần xuất bản, sẽ tùy duyên thôi.
Gặp《 một đời một kiếp 》nhé.
--- ------oOo---- -----