Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đôi môi Cao Phong miết nhẹ trên cánh môi đang mở hé kia, từng lời nói phát ra lại mang theo cả hơi thở nóng hổi phả nhẹ vào da mặt Dương Thảo. Đây vốn dĩ chẳng phải lần đầu tiên hai người hôn nhau thế nhưng cái cách hôn từng chút này của anh khiến cô tự dưng hồi hộp, mang theo tim đập thình thịch.
- Anh gian lận, em chỉ dùng ngón tay...
- Tay hay môi cũng đều như nhau, chúng ta có chung mục đích chỉ khác ở cách thức! - Vẫn là không muốn dừng lại, môi anh đã phớt qua môi dưới của cô.
- Nhưng...
- Em cứ nằm yên trên giường, đừng cử động!
Dứt lời, Cao Phong hôn khẽ môi Dương Thảo thêm một cái, tiếp theo mới chịu ấn môi xuống tạo thành nụ hôn sâu. Cô không phản kháng được, càng không có lý do để từ chối, sau cùng cũng cùng anh trải qua cảm giác ngọt ngào mà khá lâu rồi hai người mới có thể tận hưởng. Buông tay Dương Thảo ra, Cao Phong áp tay lên tấm lưng được che phủ bởi mảnh vải sa tanh mỏng manh, tiếp theo lướt một đường dài xuống bên hông rồi cứ theo đà ôm chặt lấy cô giúp hai thân thể áp sát, gần gũi hơn, ấm áp hơn, để hai bờ môi quyện chặt và mang hơi thở hoà vào nhau.
Đang nhắm mắt chìm đắm trong hương thơm mật ngọt thì bỗng Dương Thảo lẫn Cao Phong lập tức mở bừng mắt do giật mình, nguyên nhân là vì cửa phòng bật mở đồng thời tiếng của Xuân cất lên lanh lảnh:
- Cậu Phong, em mang cháo lên cho cô Thảo đây ạ...
Xuân liền ngưng bặt bởi khung cảnh hai cô cậu chủ nằm trên giường, người này ở trong vòng tay người kia, hai cơ thể ôm khít rịt và họ đang ngẩng đầu dậy nhìn mình chăm chú. Bấy giờ nhỏ mới phát hiện bản thân vừa gây ra lỗi lầm nghiêm trọng, lật đà lật đật cúi đầu nói: "Em xin lỗi... Vì cửa không khoá nên...".
Dương Thảo nhìn sang Cao Phong tỏ vẻ ngạc nhiên, hàm ý muốn hỏi sao anh nói cửa phòng đã khoá? Nhưng chợt nhớ ra chuyện quan trọng hơn, hai người mau chóng ngồi dậy, thật là không sớm không trễ, lại bị bắt gặp ngay lúc đang hôn nhau thắm thiết như thế. Vuốt tóc và sửa lại váy ngủ, Dương Thảo nhắm mắt xấu hổ chết được! Còn Cao Phong cũng thoáng bối rối, cứ vô thức đưa tay vuốt cổ áo.
Trông biểu hiện ngượng ngùng của cả hai, Xuân cắn nhẹ môi, thêm tự trách. Họ lâu lắm rồi mới được ở cạnh nhau, có lẽ ban nãy còn chìm trong bầu không gian riêng tư lãng mạn, vậy mà nhỏ vô ý vô tứ mở cửa đi vào. Nhìn xuống bát cháo nghi ngút khói nằm trên khay gỗ, nhỏ nhủ thầm, cháo có thể ăn sau cũng được mà.
Trong khi Xuân thầm trách mình thì Cao Phong lại quay sang đổ lỗi cho cửa phòng, đáng ra nó phải khoá rồi mới phải! Thật là, đang cao hứng mà lại bị phá ngang! Duy có mỗi Dương Thảo là còn bình tĩnh, liền đưa mắt nhìn Xuân, thắc mắc:
- Sao em lại ở đây?
Chẳng để Xuân đáp lời là Cao Phong mau chóng xoay qua, nói rằng:
- Anh không thể để em ở lại nhà họ Dương, lại sợ em không có ai chăm sóc nên anh đã bảo Xuân theo về đây.
- Đúng đó cô, em cũng muốn theo hầu hạ cô! - Xuân vẫn còn hơi cúi mặt - Em xin lỗi vì đã vào không đúng lúc, do cậu Phong dặn phải nấu cháo cho cô, lúc lên đây em thấy cửa không khoá nên đã đi vào...
Trông dáng vẻ hối lỗi đến tội nghiệp của nhỏ, Dương Thảo không kìm được buồn cười liền đứng dậy, đến bên bàn rồi ngồi xuống.
- Chẳng có gì to tát đâu, chị còn phải cảm ơn em đã vào đúng lúc đấy vì có người cứ cố ý ức hiếp chị cho bằng được.
Cao Phong nghe thế cũng tự thấy chột dạ, ban nãy được hôn mà Dương Thảo không phản đối khiến anh cứ tưởng là cô ưng thuận nào ngờ bây giờ ở trước mặt con bé người ở lại đi nói rằng bản thân bị "ức hiếp", chẳng khác nào đổ oan cho anh? Thử hỏi trên đời, có người đàn ông nào phải chịu bất nhẫn như anh, bao nhiêu cô gái thuỳ mị chẳng để mắt đến mà cứ yêu ngay cô gái miệng lưỡi sắc sảo. Vừa ngại vừa khó xử, Cao Phong hắng giọng một cái tiếp theo liền đứng lên:
- Cả ngày không ăn gì chắc cũng đói bụng rồi, em mau ăn cháo đi, anh còn phải giải quyết một số chuyện...
Đưa tay gãi đầu xong, Cao Phong thoáng nhìn Dương Thảo chốc lát rồi mở cửa phòng bước ra ngoài. Trong lúc Xuân đặt cháo lên bàn thì Dương Thảo kín đáo dõi theo bóng dáng mang vẻ chán chường của anh, cười cười. Nghĩ lại tình huống khi nãy cũng thật nguy hiểm, suýt chút nữa là cô đã không kiểm soát được bản thân trước nụ hôn say đắm ấy... Cô khẽ lắc đầu, cốt xua đi những tưởng tượng mụ mị.
Vừa đặt chân xuống bậc cầu thang, Cao Phong đã bắt gặp Tứ từ xa bước vội đến.
- Thưa, mợ Hai vừa báo ông đã cử động thêm một chút rồi ạ!
Tức thì, Cao Phong cùng người vệ sĩ chạy đến phòng của ông Lim. Đến nơi, khung cảnh Mai Cẩm Tú ngồi xuống trước mặt cha chồng, ánh mắt nửa vui mừng nửa mong mỏi hiện ra trong mắt anh. Bên cạnh có vị bác sĩ nước ngoài cùng hai vệ sĩ Nhất với Nhị. Nghe tiếng bước chân đi đến gần, Cẩm Tú quay qua và thấy anh.
- Cậu Phong! Ban nãy ông Cao đã chớp mắt và cử động cả bàn tay!
Không chần chừ, Cao Phong liền ngồi thụp xuống, đúng vị trí của Cẩm Tú trước đó tiếp theo liền nắm lấy bàn tay cứng ngắc nọ, chậm rãi hỏi:
- Cha có nghe con nói không? Nếu có, cha hãy chớp mắt một cái...
Mọi người nín thở chờ đợi, rồi chẳng khác gì phép màu khi đôi mắt vô hồn của ông Lim liền chớp nhẹ. Trước sự việc đang diễn ra, Cao Phong lẫn những người còn lại vô cùng mừng rỡ. Để chắc chắn thêm, anh hỏi tiếp một câu:
- Cha có muốn nhìn thấy con và thằng Đình không?
Lần này, chẳng những chớp mắt mà bàn tay ông Lim chợt siết mạnh tay con trai một cái như lời hồi đáp mạnh mẽ lẫn rõ ràng.
- Thế này chỉ đợi một thời gian ngắn nữa thôi là ông Cao sẽ hoàn toàn hồi phục.
Lời bác sĩ vừa dứt là Nhất đặt tay lên vai cậu chủ, siết mạnh: "Tốt rồi thưa cậu!". Cao Phong không nói gì, duy đôi mắt đó đang sáng bừng niềm hi vọng.
***
Trong khi Cao Phong đang mừng rỡ trước tình hình khả quan của ông Lim thì bà Hoàng và ông Biện lại mang tâm trạng chẳng mấy vui vẻ. Cả hai vẫn ở trong đại sảnh nhà họ Cao, ngồi yên lặng trên ghế sô pha, người nọ hút xì gà còn người kia hết đưa tách trà lên thì lại đưa xuống, khe khẽ thở dài. Hết chuyện giết hụt Dương Thảo nay lại để sổng mất ông Nhuận và Cao Đình khiến hai người phải suy nghĩ hướng tiếp theo. Tại sao lần nào cũng bị phá hỏng, nhất định có kẻ nhúng ta vào!
- Thằng Phong mấy hôm nay không ở nhà à?
Cuối cùng ông Biện cũng cất tiếng trước, rời lưng khỏi thành ghế sô pha và ấn điếu xì gà vào gạt tàn tắt lửa. Cùng lúc đó, bà Hoàng quay qua nhìn em trai, khó hiểu về câu hỏi chẳng mấy ăn nhập kia, gật đầu một cái. Tức thì một con mắt nheo lại, xem ra ông Biện đang củng cố thêm cho sự suy đoán của mình.
- Dạo này thấy thằng Phong cứ kỳ quặc, chẳng biết nó đang làm gì?
- Thì việc ở xưởng vải bận bịu quá.
- Nếu chỉ là vậy thì tốt, chỉ e rằng sự thật lại khác...
Bà Hoàng không phải quá ngu si mà không hiểu câu lấp lửng đó, liền hỏi:
- Ý em muốn nói, hai chuyện không thành kia đều do thằng Phong nhúng vào?
- Khả năng khá cao đấy! - Ông Biện gác chéo chân - Trên đời này, làm gì có ai đều thất bại cả hai kế hoạch chỉ vì trùng hợp? Nhất định có kẻ biết rõ việc làm của chúng ta rồi đi trước một bước. Thế trong cái nhà này còn ai, chỉ mỗi thằng Phong, chưa kể thời gian gần đây hành tung của nó cũng thất thường lắm.
Đáp lại lời lập luận rõ ràng từ ông Biện bằng dáng vẻ trầm tư, bà Hoàng chỉ im lặng, bản thân cũng bắt đầu có chút hoài nghi. Điều bà không hiểu ở chỗ, chẳng phải từ trước giờ Cao Phong luôn nghe theo mẹ ư, ngay lúc đầu đứa con trai này cũng thuận ý bà nắm quyền nhà họ Cao, chưa kể còn chuyện bắn Cao Đình nữa kia, thì lý nào bây giờ lại... Bà chợt nghĩ đến một vấn đề, lại lên tiếng:
- Chị vẫn cho vệ sĩ theo dõi thằng Phong, kể cả ở biệt thự Vòm Bạc, nếu xảy ra chuyện bất thường thì vệ sĩ đã báo rồi, đằng này mọi thứ vẫn bình thường.
Đứng bên cạnh, Thạc chắp hai tay phía trước, tuy vẻ mặt chẳng mang biểu hiện gì nhưng mắt đảo nhẹ. Trong lòng hắn tự nhủ, bà chủ đây không hề biết về việc đám vệ sĩ thân tín kia đều đã bị đổi thành người của Cao Phong rồi. Tiếp theo, Thạc kín đáo bắt gặp ánh mắt của ông Biện hướng vào mình, dù có che giấu cũng thấy được chút dò xét. Người vệ sĩ này cũng không vừa, ra vẻ điềm nhiên lắm.
- Chị đấy, đừng suốt ngày ỷ y vào đám vệ sĩ, lòng trung thành chả biết được bao nhiêu. Cứ xem như em hiểu lầm thằng Phong, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn, có lẽ em phải dời kho bạch phiến sang nơi khác đề phòng bất trắc...
***
Và cái thông tin ông Biện bắt đầu nghi ngờ đứa cháu trai duy nhất cũng như có ý định di dời kho bạch phiến cuối cùng đã đến tai Cao Phong. Hiển nhiên người truyền tin chính là Thạc, từ nhà họ Cao anh ta yêu cầu một vệ sĩ khác quay về đây báo cho cậu Hai hay. Để rồi ngay lúc này ở trong phòng làm việc, Cao Phong đứng khoanh tay đồng thời dựa lưng vào mép bàn, đắn đo nghĩ ngợi.
- Tôi sẽ trở về nhà, không nên để mẹ và cậu thêm nghi ngờ. Nhị ở lại đây, tăng cường vệ sĩ bảo vệ xung quanh. Ngũ tiếp tục theo dõi tình hình của chú Nhuận.
Đối diện Nhị và Ngũ vâng lệnh, tiếp theo Nhất đề cập đến vấn đề khác:
- Còn việc điều tra trung uý Chính thì sao ạ?
Nhắc đến Văn Chính là Cao Phong vẫn còn điên tiết lắm, lạnh lùng nhấn mạnh:
- Vẫn theo dõi tiếp cho tôi! Phải sát sao hơn nữa, bằng mọi giá tìm cho ra mối liên hệ mật thiết giữa hắn với cậu Biện!
Dặn dò những chuyện cần thiết xong, Cao Phong yêu cầu vệ sĩ đi chuẩn bị xe.
Đang ngồi ở trên giường thì Dương Thảo nghe tiếng mở cửa, ngước lên thì thấy Cao Phong bước vào, kỳ lạ ở chỗ anh lại mặc veston chỉnh tề khiến cô thắc mắc đêm hôm khuya khoắc mà anh còn đi đâu. Cô chưa kịp hỏi là anh đã ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi nắm lấy tay cô rồi vỗ nhẹ.
- Anh phải về nhà làm nốt vài chuyện, mấy hôm nữa sẽ trở lại gặp em.
Kể từ khi nghe về kế hoạch của Cao Phong thì Dương Thảo biết được những chuyện anh sẽ làm cũng như những khó khăn anh sắp đối mặt, nên khi nghe thế lòng lại không khỏi lo lắng. Hết bà Hoàng, Đào Văn Biện nay lại thêm một Phó Văn Chính, anh bây giờ chẳng khác nào trong thế gọng kìm, xung quanh đều là địch. Dù Cao Phong có là con trai đi nữa thì bà Hoàng chưa chắc đã nương tay.
- Phong à, hay anh cho em đi theo.
- Để em theo rồi em sẽ ở đâu? Đến nhà họ Cao làm vợ lẽ của anh à?
- Vậy cũng được, chỉ khi luôn nhìn thấy anh thì em mới yên tâm.
Vẻ mặt nghiêm túc của Dương Thảo khiến Cao Phong buồn cười, tự hỏi sao cô trở nên hồ đồ thế, từ trước đến giờ không phải cô chủ họ Dương luôn suy tính trước sau, làm gì cũng cẩn thận chu đáo ư, nay cớ sao chỉ mỗi việc anh về nhà vài hôm mà cô đã sốt sắng đến thế? Anh gõ nhẹ lên mũi cô, vờ hắng giọng:
- Em biết mình đang nói gì không đấy, sẽ không có chuyện anh đưa em theo.
- Cao Phong...
- Dương Thảo, em phải hiểu người anh lo lắng nhất chính là em! Nếu em an toàn thì anh mới có thể tập trung giải quyết mọi việc. Nghe lời anh, ở lại đây!