Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong Thượng thư phòng, trên bàn cờ, thắng thua đã rõ.
Vua Gia Ninh vứt quân cờ vào trong hộp cờ, nhìn Đế Tử Nguyên đứng trước mặt, bình tĩnh nhìn kĩ nàng.
"Với đạo làm vua của Trẫm, Đế Tử Nguyên, chỉ riêng ván cờ hôm nay ngươi đánh, còn cả lời ngươi nói, Trẫm không thể giữ ngươi."
Đế Tử Nguyên sắc mặt bình tĩnh, vốn không quan tâm những gì vua Gia Ninh nói.
"Nhưng Trẫm ...... không động vào ngươi được. Một khi động vào ngươi, một trăm ngàn đại quân của đại doanh Túy Nam sẽ tiến về phía Bắc, chia cắt Đại Tĩnh làm hai, vương triều sụp đổ, Trung Nguyên sẽ trở về thế cục tranh giành như hai mươi năm trước."
Vua Gia Ninh đứng dậy, cách Đế Tử Nguyên một bàn cờ, ông hiện tại nhìn Đế Tử Nguyên như đang đối mặt với Đế Vĩnh Ninh năm đó, nói "Đế Tử Nguyên, ngươi và Trẫm giao tranh, Đại Tĩnh ắt loạn. Bắc Tần, Đông Khiên nhìn chằm chằm như hổ đói, ngươi gánh vác không nổi tội đẩy vạn dân vào cảnh lầm than, Trẫm cũng không muốn nhìn thấy cảnh đó. Hiện tại, ngươi muốn thế nào mới bỏ qua chuyện Đế gia, từ nay không nhắc đến nữa?"
Vua Gia Ninh làm đế vương đã mười mấy năm, từng bước đi đến ngày hôm nay, không chỉ có thể duỗi, mà còn thế cong. Đế Tử Nguyên quật khởi đã là sự thật, sự uy hiếp của một trăm ngàn đại quân ở Tấn Nam đã định, ông tạm thời không động được vào Đế Tử Nguyên, chỉ có thể xoa dịu, để tính kế ngày sau.
Đế gia xây dựng lại sau đại nạn, tộc nhân suy tàn, không còn thịnh vượng như năm nào, danh vọng của Đế Tử Nguyên kém xa với Đế Thịnh Thiên và Đế Vĩnh Ninh mấy chục năm trước, nàng nhất định phải dựa vào nâng đỡ của hoàng gia mới có thể lần nữa quật khởi tại kinh thành.
Đế Tử Nguyên nhướng mày "Bệ hạ nói rất đúng, Hàn Đế giao tranh chỉ khiến Bắc Tần và Đông Khiên ngồi làm ngư ông đắc lợi, thần muốn cũng không nhiều ......" nàng kéo dài giọng điệu, nói "Hi vọng Bệ hạ quyết đoán công bằng vụ án Tần gia chín năm trước ......"
"Chỉ có như vậy?"
"Đương nhiên là không, ngoài việc đó ra, thần còn muốn quyền thống soái tướng doanh Túy Nam."
Nàng vừa nói vừa đặt đầu ngón tay lên phong thư bên cạnh bàn cờ, đẩy về phía vua Gia Ninh "Chỉ cần Bệ hạ nhận lời, phong thư này sẽ trở về nguyên chủ."
Vua Gia Ninh hơi nheo mắt. Lúc nãy, ông muốn ban quyền thống soái cho Đế Tử Nguyên, nhưng bị nàng từ chối, bây giờ nàng lại dùng ra điều kiện ......
Đây là đang nói với ông, nàng muốn gì sẽ tự mình đoạt lấy, vốn không cần ông ban ân.
Hay cho một Đế Tử Nguyên tự cao kiêu ngạo, không tôn ông làm Hoàng đế, đó là sự thật, nàng không phải Đế Vĩnh Ninh thứ hai, càng là sự thật.
Vẻ mặt vua Gia Ninh hơi ngưng trệ, chắp hai tay ra sau lưng. Không đồng ý, cũng chưa phản đối, Thượng thư phòng lần nữa trầm mặc trở lại.
Đúng lúc này, ngoài phòng yên tĩnh được một lát lại đột nhiên vang lên tiếng bước chân càng dồn dập, lần này đến tiếng hồi bẩm cũng không có, Thượng thư phòng của Thiên tử thẳng thừng bị xông vào.
Vua Gia Ninh trầm mắt nhìn về phía cửa, còn chưa kịp trách mắng. Triệu Phúc đã chạy đến trước mặt ông, vẻ mặt hoảng hốt, giọng điệu còn hoảng hơn gấp mấy lần khi hắn bẩm báo về tin tức hoàng kim.
"Bệ hạ, Bệ hạ ......" hắn nuốt một ngụm nước bọt, chỉ chỉ về phía cổng cung hoàng thành "Thái tử điện hạ ngài ấy ... ngài ấy đã chém đầu Tả tướng ngoài cổng Trùng Dương rồi!"
Cả đời này của vua Gia Ninh đã nghe không ít chuyện cười, mỗi câu chuyện đều buồn cười hơn câu này. Dù ông có bao nhiêu định lực, cũng phải ngẩn người, hỏi một câu quả thật không phù hợp với trí tuệ của đế vương anh minh thần võ "Triệu Phúc, ngươi vừa nói cái gì?"
Điều này quả thật quá mức khó tin và hoang đường.
Đế Tử Nguyên một bên nhíu chặt mày, đến gần Triệu Phúc hai bước, uy nghi nói "Ăn nói hàm hồ, Thái tử sao có thể làm ra chuyện như vậy!"
Nếu không phải thân phận hai người đối lập, lúc nãy còn giương cung bạt kiếm, ngươi chết ta sống, vua Gia Ninh gần như muốn phụ họa theo lời này của Đế Tử Nguyên. Đây không phải ăn nói hàm hồ gì, tâm tư nhi tử này của ông còn điềm tĩnh hơn cả ông, làm Thái tử mười mấy năm chưa từng phạm sai lầm, thường ngày ông muốn bắt bẻ cũng không biết phải bắt bẻ thế nào. Người sắp làm Hoàng đế rồi, sao có thể mù mịt đầu óc mà đột nhiên chém đầu tể phụ một nước, lại còn ở nơi đông người trước cổng cung hoàng thành?
Triệu Phúc run cầm cập nhìn hai gương mặt tức giận, mới khàn giọng nói "Bệ hạ, nô tài không có ăn nói hàm hồ, thị vệ trước cổng cung truyền lời, nói Thái tử điện hạ chém Tả tướng trước mặt dân chúng. Thi thể của tướng gia vẫn còn nằm ngoài cổng Trùng Dương, các thị vệ không dám tùy tiện xử lý, nên mới xin chỉ thị của Bệ hạ."
Vua Gia Ninh sắc mặt tái xanh, vỗ mạnh lên bàn cờ, quân cờ rơi vãi xoay tròn trên đất "Nghịch tử, dám hành hung trước cổng Trùng Dương, nó đúng là gan to bằng trời rồi! Tên nghịch tử đó đâu, còn không bắt vào cung cho Trẫm!"
Triệu Phúc nghe được mệnh lệnh này càng thêm uất ức "Bệ hạ, Thái tử điện hạ sau khi chém Tả tướng thì trực tiếp đến Tông Nhân phủ thỉnh tội rồi. Các thị vệ không dám cản ngài ấy, chỉ đành trơ mắt nhìn Thái tử điện hạ đến Tông Nhân phủ."
Đế Tử Nguyên sững người, vẻ mặt hơi ngưng trệ, hai tay chắp sau lưng siết chặt.
Lời vừa dứt, sắc mặt cua Gia Ninh càng thâm trầm hơn, ông phất tay "Trước tiên dời thi thể của Tả tướng đi, giải tán dân chúng." Triệu Phúc bảo tiểu thái giám đi truyền lệnh, bản thân vẫn ở lại cạnh vua Gia Ninh.
Vua Gia Ninh trầm mặc hồi lâu, quay đầu nói "Đế Tử Nguyên, Khương Du đã chết, vụ án Tần gia không cần Trẫm nhúng tay, Hoàng Phổ cũng sẽ xử lý thỏa đáng, Tần gia ắt sẽ được chân tướng. Vài ngày nữa, Trẫm sẽ hạ chỉ trả lại ấn soái Túy Nam cho Đế gia, ngươi lui ra đi."
Triệu Phúc bị lời này làm cho chấn động, Bệ hạ triệu kiến Đế Tử Nguyên là vì muốn bảo vệ Tả tướng, cuối cùng chẳng những không bảo vệ được Tả tướng, mà còn phải giao ra quyền dẫn binh quang minh chính đại ở Tấn Nam?
Tĩnh An Hầu quân này, không hề đơn giản ......
"Nếu Bệ hạ đã đồng ý điều kiện của thần, thần sẽ thực hiện đúng lời hứa. Sau này sẽ không nhắc lại chuyện Đế gia mười một năm trước, thần cáo lui." Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, trầm giọng nói, khẽ ôm quyền, xoay người ra khỏi Thượng thư phòng.
Ngoài Thượng thư phòng, ráng chiều vạn dặm, Đế Tử Nguyên dừng bước. Ván cờ này của nàng và vua Gia Ninh, không có thắng thua, muốn lấy được non sông ngàn dặm này, suy cho cùng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Nhưng Hàn Diệp ...... tại sao mỗi lần ta hạ quyết tâm, không do dự mà bước tiếp, huynh đều xuất hiện?
Đế Tử Nguyên sắc mặt lạnh lùng, hơi trầm mắt, đi về phía ngoài cung.
Trong Thượng thư phòng, vua Gia Ninh mày nhíu chặt. Thái tử phạm tội, tự vào Tông Nhân phủ, ông là Hoàng đế, cũng không thể đuổi đến Tông Nhân phủ mắng chửi, trút hết lửa giận lên người Triệu Phúc xui xẻo "Nói rõ ràng cho Trẫm, Thái tử đang yên đang lành, sao lại chém đầu Tả tướng?"
"Bệ hạ, nô tài cũng không rõ, tướng gia tham ô hoàng kim, hại chết cả nhà Tần lão đại nhân, Tần lão đại nhân đó không phải từng làm sư phụ mấy ngày của Thái tử sao, dân chúng đều nói Thái tử điện hạ báo thù cho Tần lão đại nhân!"
Ngay cả Triệu Phúc cũng cảm thấy không thể chấp nhận được lý do này, ngập ngừng đáp lời. Đúng như dự đoán, sắc mặt vua Gia Ninh biến đổi, quát lên "Tất cả bằng chứng đều đã bị Hoàng Phổ tìm được, Khương Du chỉ còn mỗi kết cục bị tịch thu gia sản, còn cần tên nghịch tử này làm như vậy sao! Nó là Thái tử một nước, không phải tên đồ tể gϊếŧ lợn gϊếŧ cừu trên phố, chém đầu tể phụ một nước trước mặt dân chúng, không màng quốc pháp, làm càn!"
Triệu Phúc cúi đầu, như đống bột nhào hứng chịu cơn giận của vua Gia Ninh. Hắn là người ở cạnh vua Gia Ninh lâu nhất, hơn ai hết hiểu rõ Bệ hạ đã bỏ bao nhiêu công sức vì Thái tử. Hiện giờ, chuyện của Thái tử với vua Gia Ninh mà nói càng phiền muộn hơn chuyện thế lực trên triều của Tả tướng sụp đổ.
Một tiếng ho khan vang lên, càng ngày càng mạnh. Triệu Phúc giật mình, ngẩng đầu thấy sắc mặt đỏ bừng của vua Gia Ninh, vội vàng vào phòng trong lấy mấy viên thuốc ra, chạy đến ngự tọa đưa trước mặt ông "Bệ hạ, ngài đừng tức giận."
Vua Gia Ninh uống thuốc rồi uống ngụm trà, điều chỉnh hơi thở một hồi mới dịu đi.
Triệu Phúc vỗ nhẹ vào lưng ông, khuyên nhủ nói "Bệ hạ, chuyện của Thái tử tuy nói không mấy thỏa đáng, nhưng may là chuyện tướng gia tham ô bị vạch trần trước, Điện hạ xưa nay luôn được lòng dân, nếu được giải thích hợp lý, chuyện này có thể sẽ lắng xuống."
Sắc mặt vua Gia Ninh hơi dịu đi, liếc Triệu Phúc một cái "Ngươi ngược lại toàn tâm toàn ý nói giúp cho nó."
Triệu Phúc ngoan ngoãn "Bệ hạ thương yêu Thái tử, nô tài chỉ là phân ưu cho Bệ hạ."
"Hừ." vua Gia Ninh phất tay, đi tới bên cửa sổ, nhìn về phía Tông Nhân phủ "Có tha cho nó hay không cứ để sau đi. Triệu Phúc, ngươi nói xem, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, đáng để nó đích thân lấy mạng Khương Du trước hoàng thành, không đợi được dù chỉ một khắc? Thái tử đang có chuyện giấu Trẫm, e là không phải chuyện nhỏ!"
"Nếu không làm rõ nguyên nhân, Trẫm sao có thể thả nó ra được?"
Giọng nói lạnh lùng của vua Gia Ninh truyền đến, Triệu Phúc giật mình, cúi đầu không trả lời.
Trong Đại Lý Tự, Ôn Sóc đang vùi đầu chỉnh lý hồ sơ nghe thấy nha sai bẩm báo, cùng Hoàng Phổ buông chuyện trong tay xuống, không thể tin mà nói "Ngươi nói cái gì? Thái tử điện hạ đã làm gì?"
Nha sai thấp thỏm đáp "Thị lang, trong kinh đang truyền rằng Thái tử điện hạ bất bình chuyện Tả tướng sát hại cả nhà Tần lão đại nhân, tự tay chém Tả tướng trước cổng Trùng Dương ......" hắn nói rồi làm động tác cắt ngang cổ, miêu tả thêm sống động.
"Sao có thể như vậy?" Ôn Sóc đột ngột đứng dậy "Vậy Điện hạ thế nào rồi?"
"Sau khi Điện hạ gϊếŧ Tả tướng, đã trực tiếp đến Tông Nhân phủ thú tội rồi."
"Chúng ta đã tìm được chứng cứ, Tả tướng sẽ lập tức bị kết tội, Điện hạ sao có thể đột nhiên gϊếŧ Tả tướng?" Ôn Sóc tự thì thào với bản thân.
Hoàng Phổ thấy hắn lòng dạ nóng như lửa đốt, nhẹ giọng nói "Ôn Sóc, bổn quan thấy chưa hẳn không có cơ hội xoay chuyển, trước đó chuyện Tả tướng giấu hoàng kim đã bại lộ, Điện hạ gϊếŧ ông ta tuy phạm quốc pháp, nhưng cũng hợp lẽ phải, chuyện này còn tùy thuộc vào Bệ hạ cân nhắc quyết định thế nào. Những hồ sơ ở đây cứ để ta một mình xử lý, ngươi đến Tông Nhân phủ một chuyến, hỏi Điện hạ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Việc gấp phải tùy cơ ứng biến, suy cho cùng Hoàng Phổ cũng đã ở lâu trên triều, rất nhanh đã nắm được huyết mạch của chuyện này.
"Đa tạ đại nhân thông cảm." Ôn Sóc hạ quyết tâm, ngẩng đầu, chắp tay hành lễ, bước ra ngoài.
Lúc này hoàng hôn đã buông, Ôn Sóc vội vã rời Đại Lý Tự, đang định lên xe ngựa, thì bị người khác gọi lại.
"Tiểu công tử!"
Hắn dừng bước quay đầu, thấy một chiếc xe ngựa dừng dưới gốc cây lớn ngoài nha phủ, tổng quản Đông cung Lâm Song bước xuống xe ngựa, đi về phía trước. Ôn Sóc xoay người, tinh thần phấn chấn hẳn lên, chạy về phía Lâm Song.
"Lâm tổng quản, Điện hạ xảy ra chuyện rồi, ngươi mau cùng ta đến Tông Nhân phủ ......"
Ôn Sóc kéo hắn đi, nhưng Lâm Song đè tay của Ôn Sóc lại, trầm giọng nói "Tiểu công tử, Điện hạ trước khi xảy ra chuyện có căn dặn, người không được đến Tông Nhân phủ thăm ngài ấy, cũng không được can dự vào chuyện này, sau lần này, ngài ấy không thể làm Thái tử nữa thì cũng là do trời định ......"
Ôn Sóc quay đầu, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được, lời này nghe giống như đã hoàn toàn từ bỏ vậy.
"Tiểu công tử, Điện hạ đã nói, Tả tướng phạm tội nặng trước, ngài ấy cùng lắm là bị phế truất ngôi vị trữ quân, cũng có thể làm một thân vương nhàn tản. Ngài ấy bảo người đừng lo lắng, dù ngài ấy không thể làm Thái tử nữa, ngày sau cũng có thể bảo vệ tiểu công tử một đời bình an."
Lâm Song vừa nói, vừa lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy và một tấm lệnh bài màu xanh sẫm, cung kính đưa tới trước mặt Ôn Sóc "Tiểu công tử, nô tài tuân theo mệnh lệnh của Điện hạ, trước khi Điện hạ ra khỏi Tông Nhân phủ, giao phó tất cả thế lực ngầm của Đông cung cho người."
Ôn Sóc nhận lấy, giọng nói có chút chua xót "Điện hạ đã nói mệnh lệnh này khi nào?"
"Chiều hôm nay, Điện hạ triệu nô tài vào thư phòng Đông cung phân phó."
Ôn Sóc ngẩn người, lúc đó Tả tướng rõ ràng cũng đang ở thư phòng, Điện hạ làm sao dặn dò?
Hắn suy nghĩ một chút, chợt bừng tỉnh, mở tờ giấy trên tay, trên mặt giấy mơ hồ có in vài chữ 'phải gϊếŧ gian tướng', tiếp đó là bốn chữ rõ ràng được dùng lực viết xuống đầy uy nghi thận trọng.
Lúc đó Thái tử quả thật đã hạ hai ngự chỉ, một tờ là 'phải gϊếŧ gian tướng', một tờ là ---
Ôn Sóc nhận lệnh.
Cùng lúc đó, vua Gia Ninh đã dẹp yên một đám đại thần Nội các và hoàng thất tông thân vào cung dò hỏi chuyện trước cổng Trùng Dương, cuối cùng cũng không chịu nổi sự oanh tạc mệt mỏi này, thay một thân thường phục, dẫn Triệu Phúc đích thân đến Tông Nhân phủ.