Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cát Lợi nhìn Đế Tử Nguyên uy vũ bá khí xuất hiện trước cửa Thượng thư phòng, suýt chút lệ rơi ngược dòng thành sông.
"Tử Nguyên." Hàn Diệp sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi lắc đầu "Nàng đừng xen vào chuyện này, người nợ Tịnh Thiện một mạng là ta, vì An Ninh và Thi lão nguyên soái, nàng và Tranh Ngôn đã chuẩn bị mấy năm qua, hiện giờ đại quân của Tranh Ngôn đã đánh tới trước vương thành Bắc Tần, không thể chỉ vì nợ của một mình ta ......"
Đế Tử Nguyên xua tay ngắt lời hắn, thản nhiên bước vào phòng "Chàng nói cái gì đó, cái gì gọi là nợ của một mình chàng, ban đầu nếu không phải vì ta, chàng sẽ suýt chút mất mạng trên núi Vân Cảnh sao? Hàn Diệp, ta nói chàng biết, chuyện trên núi Vân Cảnh đó, ta có thể nhịn được một lần, nhưng cả đời này chàng đừng có làm lần thứ hai trước mặt ta." Đế Tử Nguyên híp mắt, liếc nhìn thánh chỉ trống rỗng mới viết được vài chữ và Ngọc tỷ trên bàn, lộ ra chút tức giận "Chàng định làm gì? Hạ tội kỷ chiếu, tự phế bỏ thân phận thân vương Đại Tĩnh? Tính tình ta không tốt như vậy, lửa giận năm đó vẫn còn đang kìm nén, chàng đừng có khiêu khích ta bộc phát hết ra."
Cát Lợi âm thầm nhướng mày, trong lòng thầm nói Nhiếp chính vương vẫn là người hiểu rõ Chiêu vương điện hạ nhất.
Đã nhiều năm không thấy Đế Tử Nguyên không nói lý như vậy, Hàn Diệp thở dài nhíu mày "Tử Nguyên, ta sẽ không để Mạc Sương làm trắc phi của ta."
"Nói nhảm, phu quân của ta, là người mà nàng ta tơ tưởng được sao." Đế Tử Nguyên hừ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, hồi lâu sau mới như hận rèn sắt không thành thép nói "Bình thường chàng thông minh như vậy, sao thoáng một cái lại bị ân cứu mạng của Tịnh Thiện và Mạc Sương che mờ tâm trí. Nàng ta là công chúa một nước, còn nắm quyền nhiếp chính, lúc hai nước có chiến tranh lại muốn gả cho chàng, lẽ nào chàng nghĩ nàng ta thật sự chỉ vì tâm tư và ý thích của bản thân sao?"
"Đương nhiên ta biết." Hàn Diệp gật đầu "Hiện giờ hoàng tộc thành niên tay nắm trọng quyền trong hoàng thất Đại Tĩnh chỉ có một mình ta. Nàng gả vào phủ Chiêu vương, không phải vì tư tình, chỉ muốn có danh phận liên hôn giữa hoàng thất hai nước, thêm một con bài mặc cả cho sự tồn vong ngày sau của hoàng thất Bắc Tần."
"Xem như chàng vẫn chưa ngốc." Đế Tử Nguyên cởϊ áσ choàng, đưa cho Cát Lợi chân chó bên cạnh, ung dung ngồi xuống bên cạnh, tự rót cho mình một tách trà ấm "Nói cho cùng, nàng ta không tin Đại Tĩnh, cũng không tin ta."
Hàn Diệp cau mày, giọng Đế Tử Nguyên đã vang lên "Chàng luôn có lòng trả ân cho Tịnh Thiện và nàng ta, lại từng chung sống ba năm, nàng ta biết chàng nhân đức độ lượng. Cho nên chỉ cần Đại Tĩnh tiếp nhận quốc thư cầu hòa của Bắc Tần, nàng ta sẽ không lo chàng ngày sau nuốt lời. Nhưng vấn đề nằm ở ......" Đế Tử Nguyên đón lấy đôi mắt đen trắng rõ ràng của Hàn Diệp "Chàng cũng biết phải không? Vấn đề nằm ở chàng tuy có quyền cao chức trọng, nhưng chỉ là thân vương Đại Tĩnh, không phải đế vương Đại Tĩnh, dù lòng tốt của chàng khiến nàng ta tin, nhưng nàng ta không tin chàng có thể làm chủ cả triều đình ......" Đế Tử Nguyên dừng lại, cuối cùng nói "Còn có ta."
Hàn Diệp lẳng lặng đứng dưới cửa sổ, nghe Đế Tử Nguyên nói. Cát Lợi bên cạnh đã lạnh hết tay chân, không dám phát ra tiếng động.
Hai vương lâm triều, nói ra thì là một chuyện tốt đẹp, nhưng đó chẳng phải là kết quả của việc hai nhà Hàn Đế không chịu nhường thế lực, ngay cả Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên cũng không thể hoàn toàn mặc kệ hai thế lực này. Đế Tử Nguyên lựa chọn hai vương lâm triều, vì đối với nàng bây giờ, hợp nhất sức mạnh quốc gia, xuất binh đến Tây Bắc vì trận chiến năm đó, còn quan trọng cấp bách hơn việc làm Hoàng đế, đối với Hàn Diệp cũng vậy. Nhưng một vương triều hùng mạnh lại không có đế vương có thể một lời định thiên hạ vốn là chuyện hoang đường, tuy hai vương lâm triều đã tạm thời xoa dịu tranh đấu triều đình, nhưng nhất định không kéo dài được bao lâu. Cũng giống như lần này, tuy thỉnh cầu của Mạc Sương rất đột nhiên, nhưng thật ra đối với người khác chỉ là chuyện không ảnh hưởng gì, chẳng qua là một trắc phi trên danh nghĩa mà thôi, không chỉ có thể chặn lời bàn tán của thiên hạ, còn có thể khiến người khác ca tụng hoàng thất Đại Tĩnh nhân từ đức độ, dù sao đi nữa đế vương tương lai của Đại Tĩnh cũng sẽ không mang huyết mạch Bắc Tần. Nếu không phải kiêng dè thế lực của Đế Tử Nguyên, triều thần của Hàn thị sớm đã dâng tấu lên Hàn Diệp chấp nhận quốc thư có lợi không hại với Đại Tĩnh này, nhưng chính vì quyền thế ngút trời của Đế gia, mới khiến cả triều đình ngậm ngùi không lên tiếng.
Hàn Diệp đứng giữa trung tâm triều đình sớm đã phát hiện không ổn, nên hắn mới nhanh chóng quyết định hạ tội kỷ chiếu. Ngoài mặt là để giải quyết thỉnh cầu của Mạc Sương, nhưng thật ra là vì một kế hoạch lâu dài.
Suy cho cùng, một vương triều đang lên cần một đế vương anh minh sáng suốt có thể nắm toàn bộ triều đình trong tay.
"Tử Nguyên." Hàn Diệp thở dài, tiến lại gần Đế Tử Nguyên, vỗ vỗ nhẹ lên đầu nàng "Sư phụ đã dạy nàng quá tốt. Chuyện ta muốn làm, một chút cũng không giấu được nàng."
Lửa giận của Đế Tử Nguyên lập tức biến mất trước sự dỗ dành của Hàn Diệp. Nàng dễ chịu ậm ừ một tiếng "Ta đã nói, chuyện ngu ngốc mà chàng làm trên núi Vân Cảnh lần trước là lần cuối cùng, sau này có chuyện xảy ra, chúng ta cùng nhau giải quyết, ta cũng không phải bông hoa nhỏ được nuôi dưỡng trong quý phủ, không chịu nổi một chút kham khổ, sao hả, trong mắt chàng, ta không hiểu chuyện vậy à?"
"Không phải." Hàn Diệp dở khóc dở cười, chỉ đành ngượng ngùng vỗ vỗ xoa xoa đầu Đế Tử Nguyên dỗ dành.
"Hơn nữa ......" Đế Tử Nguyên nheo mắt, lộ ra vẻ quỷ dị "Chàng cho rằng quốc thư muốn gả cho chàng làm trắc phi đó là để cho chàng xem sao?" nàng nhướng mày, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Hàn Diệp "Công chúa nhiếp chính của Bắc Tần rất thông minh, nàng ta biết Đại Tĩnh hiện nay không chỉ một mình chàng làm chủ, quốc thư đó quả thật ngoài mặt gửi tới chàng để đòi trả ân, nhưng thật ra là để nói với bổn vương ......"
Đế Tử Nguyên kéo dài giọng điệu, nhìn khuôn mặt khôi ngô anh tuấn của Hàn Diệp "Phu quân mà bổn vương xem như trân bảo được nàng ta và Tịnh Thiện cứu, bổn vương nợ nàng ta và Tịnh Thiện một phần ân tình lớn. Nếu muốn báo đáp ân tình này, còn muốn chiếm được Bắc Tần mà không đổ máu, bảo bổn vương phải tỏ rõ thành ý."
Hàn Diệp thoáng giật mình, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình không thể hiểu được ý nghĩ kỳ quái của những nữ tử rạch phá trời không này, nhưng nhìn dáng vẻ đương nhiên của Tử Nguyên, thật sự không thể nói nàng đoán sai.
"Vậy Mạc Sương rốt cuộc muốn làm gì?"
"Nàng ta không tin triều thần Đại Tĩnh, cũng không tin ta." Đế Tử Nguyên gõ tay lên bàn, chiếc bàn gỗ phát ra tiếng trầm thấp, nàng thở dài một hơi "Vậy ta phải làm gì đó, để nàng ta hoàn toàn tin sau khi Bắc Tần quy thuận Đại Tĩnh, con dân Bắc Tần sẽ được bảo toàn, hoàng thất Bắc Tần có thể an ổn kéo dài huyết mạch." Đế Tử Nguyên nâng mắt, ánh mắt đầy cơ trí trong sáng "Đây mới là thứ mà công chúa nhiếp chính Bắc Tần thật sự muốn."
Hàn Diệp hiểu ra khi nghe nàng kết luận. Nghĩ đến cũng đúng, nếu không phải vì không tin Đế Tử Nguyên và triều đình Đại Tĩnh, với tính cách của Mạc Sương, sao có thể đưa ra thỉnh cầu bất khả thi và gây tổn hại về mặt tình cảm như vậy.
Ân cứu mạng năm đó, thay vì nói Tịnh Thiện thỉnh cầu với Hàn Diệp, chi bằng nói ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ chưa từng bỏ qua sự tồn tại của Tử Nguyên. Lần quan sát tinh tượng năm đó của Tịnh Thiện không phải là không có mục đích, hắn thật sự trở thành ràng buộc duy nhất với đế tinh của Tử Nguyên.
Hàn Diệp thầm thở dài trong lòng. Nghĩ đến nhân duyên vướng mắc bao năm giữa hắn và Tử Nguyên, trên con đường vận mệnh vẫn là trăm sông đổ về một biển, trói buộc lẫn nhau.
"Nàng ta chỉ muốn giữ một con đường sống cho con dân và hoàng thất Bắc Tần, nếu nàng ta muốn thành ý, ta cho nàng ta thành ý là được."
Hàn Diệp nhướng mày, nghe Tử Nguyên nói như vậy, hẳn đã có quyết định.
"Chỉ cần Bắc Tần quy thuận Đại Tĩnh, giao quyền quản lý năm thành cuối cùng và vương thành, tất cả tướng sĩ và dân chúng trong Bắc Tần, ta sẽ không gϊếŧ ai hết."
Hàn Diệp giật mình, có chút bất ngờ. Năm đó, ba trăm ngàn thiết kỵ Bắc Tần xâm phạm biên cương, chiếm giữ thành Quân Hiến, công phá Đồng quan, dân chúng và tướng sĩ Đại Tĩnh bị tàn sát hơn một trăm ngàn người, trên dưới Thi gia và An Ninh cùng nhau tử trận, đây là thù máu không thể xóa bỏ. Lần này Thi Tranh Ngôn xuất binh đến Bắc Tần, tuy không tàn sát dân chúng Bắc Tần, nhưng cũng không nương tay với tướng sĩ Bắc Tần, hạ quân lệnh không chiêu hàng, một đường gϊếŧ đến phía Nam Mạc Bắc. Đây gần như là phục thù của Đại Tĩnh nên Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên cũng bảo trì trầm mặc. Hơn nữa, bọn họ biết rõ hơn ai hết, một quốc gia chỉ cần còn hoàng thất và quân đội, thì sẽ có nguy cơ phục triều tiềm ẩn. Gϊếŧ hết thiết kỵ Bắc Tần mới thật sự khiến Bắc Tần diệt vong.
Hiện nay Bắc Tần còn hơn một trăm ngàn dân chúng, cũng còn năm mươi ngàn tướng sĩ, Mạc Sương muốn giữ, chính là mạng của những người này.
"Còn về hoàng tộc Bắc Tần, ta sẽ phong hiệu vương hầu và ban kim bài miễn tử cho bọn họ, tước vị cha truyền con nối, chỉ cần Đại Tĩnh không vong, bọn họ không phạm tử tội phản quốc mưu nghịch, đế vương sau này cũng không thể tùy ý gϊếŧ bọn họ."
Hàn Diệp cau mày, chuyện này quá mức hậu đãi với Bắc Tần đang cầu hàng, đồng thời giữ lại hoàng tộc và tướng sĩ, khó có thể đảm bảo nhiều năm sau các gia tộc của người chết Bắc Tần sẽ không vùng dậy phục triều. Mạc Sương không dám đưa ra điều kiện này trong quốc thư, vì biết triều thần Đại Tĩnh sẽ không đồng ý với khẩn cầu hoang đường như vậy.
"Tử Nguyên, triều thần sẽ không đồng ý." Hàn Diệp lắc đầu.
"Đương nhiên ta biết bọn họ sẽ không đồng ý, chiều nay ta đã tới phủ Hữu tướng và lão Minh vương, vài vị hầu tước nắm giữ binh quyền, chàng nghe ta nói hết." Đế Tử Nguyên thản nhiên nhấp một ngụm trà ấm, ánh mắt nắm giữ càn khôn "Ta sẽ không gϊếŧ dân chúng Bắc Tần, nhưng tất cả dân chúng Bắc Tần từ nay phải vào nước ta, hòa nhập với con dân Đại Tĩnh, bọn họ không thể ở lại cố thổ. Ta sẽ để Hộ bộ thống kê dân số và thị tộc Bắc Tần, đồng thời ra lệnh phân tán và di dời đến ba mươi sáu quận ở Đại Tĩnh trong vòng một năm. Còn về tướng sĩ Bắc Tần, Binh bộ sẽ soạn điều lệ điều bọn họ vào quân biên cương lân cận Đông Khiên và quân phòng thủ ở Tấn Nam, những tướng sĩ này phải phân tán trong quân đội, không được kết thành từng nhóm, cả đời không được điều về Tây Bắc đóng giữ. Còn về hoàng tộc Bắc Tần, phải ở đế đô hoặc bốn thành gần đế đô, ngày Tết hàng năm đều phải đến đế đô yết kiến đế vương Đại Tĩnh, biểu thị thần phục."
Hàn Diệp nghe giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng của Đế Tử Nguyên "Ta có thể buông bỏ cái chết của An Ninh và Thi gia năm đó, dân chúng và tướng sĩ Đại Tĩnh chết oan, ta dùng sự diệt vong của Bắc Tần đến tế bái để họ an nghỉ. Ta đã cho Mạc Sương đủ thành ý để bảo toàn hơn một trăm ngàn mạng dân chúng, tướng sĩ và hoàng thất của nàng ta, nàng ta cũng phải để ta và cả triều đình Đại Tĩnh xem thử ......" giọng Đế Tử Nguyên nặng thêm, lộ rõ ý sát phạt "Bắc Tần nàng ta có thật sự bằng lòng từ bỏ quốc hiệu, quy hàng Đại Tĩnh."
Hàn Diệp sau khi nghe Đế Tử Nguyên nói, im lặng một hồi lâu, hắn xoa đầu Đế Tử Nguyên, giọng nói có chút khó khăn "Tử Nguyên, con đường này sẽ rất dài, cũng rất khó đi."
Nghe Đế Tử Nguyên nói thì rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra đây là con đường dài nhất và khó nhất để thu phục Bắc Tần. Chỉ cần gϊếŧ hết tướng sĩ và hoàng tộc Bắc Tần, không quá mười năm, dân chúng Bắc Tần mất chủ và nơi gửi gắm tinh thần sẽ từ từ hòa nhập vào Đại Tĩnh, trở thành người Đại Tĩnh thật sự. Nhưng một khi giữ lại năm mươi ngàn tướng sĩ và hoàng tộc Bắc Tần, thì sự hòa nhập này sẽ trở nên vô cùng lâu dài. Huống chi di dời toàn bộ dân chúng và tướng sĩ Bắc Tần vào quốc thổ và quân đội Đại Tĩnh, tất phải dùng sức lực của cả vương triều, đây là việc lâu dài, chỉ cần không cẩn thận sẽ bùng phát ngọn lửa.
"Không sao, ta có thể làm được." giọng nói và nét mặt Đế Tử Nguyên vô cùng nghiêm túc "Hàn Diệp, mấy năm qua ta hiểu được một vài đạo lý, mọi chuyện trên đời đều phải trả. Năm đó, Đế gia và quân Đế gia chết oan, hơn mười năm sau, ta đã đòi lại công đạo từ tổ mẫu và phụ hoàng của chàng. Bắc Tần xâm lược gϊếŧ hại con dân và tướng sĩ Đại Tĩnh ta, bây giờ bọn họ phải trả giá bằng con đường diệt vong. Năm đó, Tịnh Thiện và Mạc Sương cứu mạng chàng ......" Đế Tử Nguyên đứng dậy, nắm tay Hàn Diệp, đan vào những ngón tay hắn, bình thản lại chắc chắn nói "Dù phải mất cả đời để báo đáp ân tình này, ta cũng cam tâm tình nguyện."
Giọng bá khí lại dịu dàng, thâm tình lại trong trẻo của Đế Tử Nguyên vang trong Thượng thư phòng.
"Đối với ta, chàng còn sống trở về, quan trọng hơn tất cả."
Đây là lời bày tỏ êm tai nhất. cũng thẳng thắn nhất mà Hàn Diệp được nghe trong ba mươi năm qua. Hắn nghĩ, người này, dù xảy ra chuyện gì, hắn cũng không cam lòng lại từ bỏ.
Tảo triều ngày hôm sau, Nhiếp chính vương và Chiêu vương chính thức triệu kiến sứ thần Bắc Tần, trịnh trọng bày tỏ sẵn sàng chấp nhận quốc thư quy hàng của Bắc Tần. Tuy nhiên, Chiêu vương và Nhiếp chính vương sớm đã có hôn ước, thời gian thành hôn của hai người còn chưa được ấn định, để tránh làm chậm trễ hôn sự của công chúa Mạc Sương, không tiện đón công chúa Mạc Sương vào cung. Bên cạnh đó để thể hiện thành ý chiêu hàng của Đại Tĩnh, hứa sẽ không tổn hại bất cứ dân chúng và tướng sĩ Bắc Tần nào, ngoài việc đón hoàng tộc Bắc Tần vào đế đô Đại Tĩnh, còn sẽ phong tước thân vương, ban kim bài miễn tử, đời đời kế thừa.
Chuyện này quá hậu đãi đối với Bắc Tần cầu hàng, gần như sau khi Hàn Diệp tuyên bố chiếu thư, điện Kim Loan đã trở thành một mớ hỗn độn. May là sau đó Đế Tử Nguyên ban lệnh dân chúng và tướng sĩ Bắc Tần phải di tản đến ba mươi sáu quận của Đại Tĩnh và quân phòng thủ biên cương, mà Nội các Tể phụ, Binh bộ Hộ bộ Thượng thư, với vài vị Hầu gia nắm binh quyền nơi biên cương cũng không phản đối, chúng thần liền biết điều kiện quy hàng của Bắc Tần đã được định xong.
Thành ý của Đại Tĩnh đã đủ hậu đãi, còn lại là chờ tin từ hoàng tộc Bắc Tần cách xa ngàn dặm.
Mười ngày sau, quốc thư Bắc Tần chính thức đầu hàng và Ngọc tỷ được gửi đến đế đô Đại Tĩnh, Mạc Sương lệnh Tây Hồng lui về vương thành, Bắc Tần mở thành đầu hàng. Quân đội của Thi Tranh Ngôn đã giành được sáu thành cuối cùng mà không cần đổ máu, mà hoàng tộc Bắc Tần dưới sự lãnh đạo của Mạc Sương chậm rãi đi về hướng đế đô Đại Tĩnh.
Lúc này, Bắc Tần sụp đổ, hai mươi lăm thành trì được Đại Tĩnh hợp nhất vào quốc thổ, trở thành mười hai quận khác thuộc quyền quản lý.
Vào ngày quốc thư Bắc Tần và Ngọc tỷ được đưa đến đế đô, Hàn Diệp đang dỗ An Lạc ngủ dưới xích đu trong phủ Tĩnh An Hầu. Hắn chợt nhớ tới một chuyện, nhìn về phía Đế Tử Nguyên đang nằm phơi nắng dưới hành lang, đột nhiên hỏi "Tử Nguyên, chuyện một trăm ngàn quân dân Bắc Tần di tản đến ba mươi sáu quận, nàng làm sao thuyết phục Hữu tướng và mấy vị hầu tước nắm giữ binh quyền?"
Hàn Diệp sau đó nhận ra có gì đó không ổn, Hữu tướng thì không sao, nhưng những mấy lão hầu tước nắm binh quyền năm đó đều theo Thái tổ, bọn họ vẫn luôn kiên định ủng hộ phe cánh triều đình, sao có thể bị Tử Nguyên thuyết phục đơn giản như vậy?
Đế Tử Nguyên chớp chớp mắt, bày ra bộ dáng nghe không hiểu ngáp một cái, vẫy vẫy tay với hắn, qua loa đáp.
"Chàng còn không biết, thê tử của chàng bây giờ quả là hoa gặp hoa nở, người gặp người thương, đi đường đều lộ rõ khí phách bá vương, ta đích thân đến cửa nói sự thật nói đạo lý, bọn họ sao có thể không đồng ý."
Đế Tử Nguyên hất cằm, ụp sách lên mặt rồi ngủ thiếp đi, để lại Hàn Diệp vẻ mặt trầm ngâm cùng một đứa bé mũm mĩm đang ngủ say.
Ngày hôm đó, không hiểu vì sao, vẻ dịu dàng thanh thản trên khuôn mặt Đế Tử Nguyên hòa với nắng mai ấm áp khiến Hàn Diệp đặc biệt nhớ rất lâu.