Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chăn mền đã bẩn đến mức không thể nhìn, bị Trương Văn Dã tiện tay ném sang bên cạnh ao tắm. Nhưng Mạc Lâm không có đồ mặc nên không ra ngoài được, lão gia đành phải mặc lại quần áo bẩn để về phòng lấy đồ cho y.
Mạc Lâm ngâm trong ao nhìn da tay mình bị nước làm nhăn, cảm thấy hơi nhàm chán.
Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ đã hửng sáng, thậm chí còn nghe được tiếng gà gáy trong sân mà Trương Văn Dã vẫn chưa quay lại.
Mạc Lâm ngâm nước khó chịu, leo lên mở bình phong ra rồi lấy khăn lau khô người, trần truồng ngồi phía sau. Khi y đang định trùm chăn bẩn đi ra ngoài thì Tiểu Lâu gõ cửa.
"Tiểu phu nhân?"
"Tôi đây, em vào đi."
Tiểu Lâu đẩy cửa rồi duỗi tay đưa quần áo ra sau tấm bình phong, định cứ thế ra ngoài.
Mạc Lâm gọi nàng lại: "Lão gia đâu rồi?"
Tiểu Lâu nói: "Em cũng không biết nữa, chỉ biết lão gia và quản gia vội vàng ra cửa, trước khi đi lão gia còn dặn em đến đưa quần áo cho ngài."
Mạc Lâm ồ một tiếng rồi mặc đồ tử tế ra ngoài. Y định hôm nay có rảnh thì đi xem nhà, vàng thỏi Trương thái thái cho y cũng đủ để mua một ngôi nhà lớn có sân vườn ở ngoại ô.
Nhưng vừa về phòng thì ánh mắt y bị chiếc hộp gỗ trên giường thu hút. Hộp này giống hệt chiếc hộp mà Trương thái thái đưa, Mạc Lâm còn tưởng có người đã lấy vàng đi.
Mở ra mới phát hiện vàng thỏi không giảm mà còn tăng, nhét đầy hộp không còn chỗ trống. Mạc Lâm cảm thấy kỳ quái, y định trả chiếc hộp về chỗ cũ thì lại phát hiện chỗ mình giấu vàng ban đầu không hề suy suyễn gì.
"Ơ?" Mạc Lâm nhìn ngăn tủ rồi lại nhìn chiếc hộp trên tay. Y mở hộp kia ra xem thì phát hiện vàng Trương thái thái cho không thiếu một thỏi.
Y gọi vọng ra cửa: "Tiểu Lâu!"
Tiểu Lâu đẩy cửa vào, không đợi y mở miệng, nàng nhìn thấy chiếc hộp trong tay y thì đột nhiên vỗ đầu một cái: "Ôi, sao em lại quên mất chuyện này chứ!"
Nàng lấy ra một tờ giấy nhỏ trong túi quần đưa cho y nói: "Trước khi đi lão gia đã dặn em giao tờ giấy và cái hộp này cho tiểu phu nhân đấy ạ."
Mạc Lâm vỗ ngực một cái, có cảm giác như chưa hoàn hồn. Trong lòng tự nhủ nếu Tiểu Lâu biết trong hộp chứa thứ gì thì nào dám để lung tung như vậy.
Nhưng Trương Văn Dã đã quên mất một điều rất quan trọng, đó là Mạc Lâm không biết chữ.
Mạc Lâm sầu mi khổ kiểm nhìn chằm chằm tờ giấy kia rất lâu. Trên giấy viết không dài lắm mà chỉ có mấy chữ, y chỉ biết chữ "tiểu" và "phía sau" lúc trước Hạ Sính dạy cho y.
"Có ý gì nhỉ......"
Tiểu Lâu gãi đầu nói: "Tiểu phu nhân có thể hỏi Hạ tiên sinh mà, chẳng phải hôm nay đã hẹn anh ta dạy học sao?"
Nhắc đến Hạ Sính, Mạc Lâm ồ lên một tiếng: "Phải rồi, chuẩn bị kẹo mừng cho Hạ tiên sinh đi, lát nữa tôi sẽ đem tới cho anh ta."
"Vâng, tiểu phu nhân."
Y khóa lại hai cái hộp rồi rầu rĩ nhìn mình trong gương. Vết thương trên mặt đã đóng vảy, chỉ cần nhúc nhích cơ mặt liền cứng đờ, nhất định Hạ Sính sẽ hỏi có chuyện gì.
Chẳng lẽ lại nói mình bị ngã sao? Trương thái thái không muốn hỏi nhiều không có nghĩa là Hạ Sính cũng sẽ không hỏi. Với tính tình Hạ tiên sinh nhất định phải hỏi cho ra lẽ mới chịu thôi.
Đúng lúc này Tiểu Lâu đem kẹo mừng và một cây quạt tròn đến: "Tiểu phu nhân! Suýt nữa em quên mất, lẽ ra di thái thái mới qua cửa và nam nhân lạ không nên ở chung một phòng, nhưng tiểu phu nhân là nam nhân nên che quạt trên mặt là được rồi."
Mạc Lâm cầm quạt tròn và kẹo mừng rồi nở nụ cười. Nhưng vì vết thương trên mặt nên chỉ có nửa khóe miệng nhếch lên, quả thực nhìn hơi buồn cười.
Tiểu phu nhân cứ tưởng vấn đề đã giải quyết xong, ai ngờ còn có rắc rối lớn hơn khiến y xấu hổ chỉ muốn độn thổ.
Hạ Sính cầm tờ giấy kia cũng đỏ mặt, ấp úng đọc cho y nghe.
"Đây là giá tiền cho...... chỗ phía sau...... cái mông non mềm....... của tiểu di nương."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");