Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ở tô giới này giết người không phải chuyện quá khó giải quyết. Đếm kỹ những nam nữ bị người giàu chơi chết kia, nếu có thể đào ra xương cốt hoàn chỉnh của họ chắc sẽ chất cao như núi.
Bởi vậy nếu ai đó nói với Trương Trung Nhân rằng có ngày lão sẽ biến thành một trong số này thì kiểu gì cũng bị lão sai người trùm bao bố tẩn cho một trận.
Dù là ngày xưa huy hoàng hay lúc bị Trương Văn Dã lấy đi nửa cái mạng rồi đuổi khỏi Trương phủ, lão vẫn cảm thấy mình phúc lớn mạng lớn. Những chuyện xảy ra sau này cũng đúng như ý nghĩ của lão, ngoại trừ thời gian làm ăn mày hơi cực khổ thì mọi thứ lão muốn đều chiếm được.
Cả đời Trương Trung Nhân thích chưng diện và yêu tiền. Có đầu óc làm ăn, có tiền, mỹ nhân xếp hàng dài không cần gọi cũng tự leo lên giường lão.
Điều duy nhất không hài lòng chắc chỉ có đứa con trai xinh đẹp của lão.
Năm đó mẹ đứa bé kia là tiểu thư nhà giàu. Cha vợ làm ăn chung với Trương Trung Nhân, lại đánh giá cao lối kinh doanh độc đáo của lão nên nảy ra ý định gả con gái.
Trương Trung Nhân sợ đắc tội cha vợ nên đành nghe theo, giả vờ giả vịt mấy năm đến khi phu nhân bệnh nặng qua đời, nhà cha vợ cũng sa sút thì lão mới dần lộ ra bộ mặt thật.
Trước kia lão không thích trẻ con vì hay khóc, đụng nhẹ một cái cũng khóc sướt mướt làm người ta bực bội. Nhưng phu nhân thỏa hiệp cưới về này lại tặng cho lão một bảo bối —— Một búp bê ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Lão cảm thấy đứa bé này có thể khống chế, có thể đùa bỡn tùy ý, vì vậy chưa bao giờ nghĩ rằng cuối cùng mình sẽ trở nên tàn tạ thê thảm.
Con trai lão đột nhiên biến thành ác quỷ Tu La từ dưới đất chui lên, còn làm lão mất đi vật đàn ông, không còn nhà để về. Trương Trung Nhân oán hận mấy năm, sau này phong thủy luân chuyển, đứa con trai bảo bối trong mắt lão đã biến thành một con chó hoang ưa sủa bậy. Hơn nữa lão vốn chỉ thích kiểu nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, từ lâu Trương Văn Dã đã không còn vóc dáng mảnh mai nên tất nhiên không lọt nổi vào mắt lão.
Chỉ là thỉnh thoảng mỹ nhân ở ngay trước mắt, lửa dục đốt người nhưng không có chỗ phát tiết, hình ảnh thiếu niên với khóe miệng rỉ máu kia lại hiện lên trong trí nhớ.
Trương Trung Nhân không ngờ có ngày hai cha con sẽ gặp lại nhau, vì vậy khi thấy Trương Văn Dã ở khách sạn, lão vô thức lùi ra sau.
Cha con gặp mặt, chung quanh cũng không có ai khác, Trương Văn Dã mặc âu phục làm nổi bật ngoại hình khôi ngô tuấn tú. Hắn chẳng chút e dè chế giễu lão một trận, nói lão đã mất vật kia mà cả ngày còn muốn chơi người khác, không sợ bị chê cười à.
Trương Trung Nhân gặp kẻ thù vốn đã tức giận, thế mà đứa con trai kia còn đụng vào gai ngược của lão, thế là trong lúc nóng giận phát điên xông tới ôm hôn sờ soạng hắn, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Mày nói tao nghe xem, không có vật kia là do ai hại? Tao không được? Vậy hôm nay tao sẽ cho mày thấy cha mày vĩnh viễn là cha mày!"
Trương Trung Nhân đã đánh giá cao sức lực của mình, lão vốn đã già, bình thường chơi những người trẻ tuổi hoặc là bị chuốc thuốc mê đưa tới hoặc là tự bò lên giường lão, chưa bao giờ nếm mùi đau khổ trên giường nên lần này cũng nghĩ không có vấn đề gì.
Trái lại Trương Văn Dã sợ đến mức tim ngừng đập, chuyện xưa và cảnh trước mắt hòa vào nhau làm đầu óc hắn trống rỗng, căm ghét đẩy phắt lão ra như năm xưa kháng cự lão xâm hại, "rầm rầm" hai tiếng, Trương Trung Nhân ngã nhào xuống đất.
Tiếng va đập rất ngắn và không rõ ràng, chỉ trong chớp mắt đã im bặt nhưng qua tai Trương Văn Dã lại dài dằng dặc.
Một tiếng là lão già kia ngã xuống đất, tiếng còn lại là vật cứng rơi xuống thềm đá.
Máu chảy lênh láng, người nằm dưới đất chẳng có động tĩnh gì. Đôi mắt luôn chứa đầy dục vọng bẩn thỉu vô tận lúc này nhắm chặt không có sự sống. Trên mặt Trương Văn Dã không lộ ra cảm xúc gì, đôi mắt hồ ly rũ xuống khiến người ta nhìn không ra trong đó nhẹ nhõm nhiều hơn hay bi thương nhiều hơn.
Hắn cố giữ bình tĩnh rồi vội vã nhìn quanh một vòng. Giờ là cuối tiệc tối, khách khứa đang bận bàn chuyện quan trọng, bốn bề vắng lặng hết sức thuận tiện để thoát thân.
Mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi, dù sao hắn đến tô giới là để tìm một người trong bữa tiệc này.
Đó là một doanh nhân mà Lâm Tú Anh giới thiệu cho hắn, trước đây khi Trương Văn Dã còn làm việc ở toà soạn đã nhìn trúng tài năng của hắn, giờ càng ra sức giúp hắn hơn.
Doanh nhân này có rất nhiều bất động sản ở tô giới, lần này định dẫn Trương Văn Dã đến bữa tiệc tạo mối quan hệ.
Nhưng vì trước kia Trương Trung Nhân náo loạn ở tô giới mấy lần nên ai cũng biết tên con lão, giờ hắn vào đây tất nhiên không thể lấy tên Trương Văn Dã kẻo người khác nhận ra lại không dám bàn chuyện làm ăn với hắn.
Đông Quyến kia cũng chẳng tốt lành gì, Trương Trung Nhân cho tới nay vẫn chưa chết mà thậm chí còn phất lên là nhờ trước đây Đông Quyến nhất thời nổi hứng, vì có mấy đam mê kỳ quái mà giữ lão bên cạnh xem như một vật thú vị để thưởng thức chơi đùa.
Nhưng chẳng biết lần này Đông Quyến mắc chứng gì mà cứ nhất định phải tới nói nhảm với Trương Văn Dã. May mà Trương Văn Dã đã sớm chuẩn bị, dù sao đi ra ngoài cũng không dùng tên thật, vậy nhất định phải sắp đặt một Trương Văn Dã "thật" ở trong phòng, đánh bậy đánh bạ ai ngờ lại đối phó được.
Thậm chí còn vượt quá mong đợi của hắn vì nhờ vậy mà chứng minh Trương Văn Dã không có mặt ở hiện trường.
Bất kỳ ai hôm đó đi ngang qua cửa hàng đều biết ông chủ Trương cao lớn kia tuyên dâm ban ngày, một khắc cũng không ngừng nghỉ. Tin đồn phong lưu này lan truyền nhanh chóng, cộng thêm Trương Trung Nhân đắc tội rất nhiều người ở tô giới nên chẳng bao lâu sau vụ án mạng này đã bị xếp xó.
Hôm đó Trương Văn Dã suy sụp tinh thần hồi lâu, chính hắn cũng không biết mình đang đau lòng khổ sở chuyện gì.
Có lẽ vì người thân duy nhất cuối cùng đã qua đời, cũng có lẽ vì thù hận chất chứa trong lòng đột nhiên tiêu tan không còn gì nữa. Hắn cảm thấy dường như trên đời này chỉ còn lại một mình mình mà thôi.
Ngón tay xoa bóp trên vai làm Trương Văn Dã sực tỉnh, hắn vô thức ngẩng đầu lên, sau đó nhận được một nụ hôn của tiểu phu nhân nhà mình.
Mạc Lâm cọ chóp mũi vào mặt hắn, động tác vừa dịu dàng vừa nũng nịu: "Bé con đói bụng rồi, nó đòi ăn cơm cha nó nấu, anh có nấu không?"
Trương Văn Dã nắm lấy đôi tay mềm mại khoác cổ mình đưa lên môi hôn mấy cái, cảm xúc trong lồng ngực chợt nhẹ đi không ít.
Hắn bật cười: "Nấu, lập tức nấu!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");