Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngay khi Bạch Vô Thương bước chân rời khỏi rừng mai, một nam tử yêu dị chầm chậm xuất hiện trước mặt Hách Liên Bột, câu đầu tiên mở miệng nói là “Ngươi còn muốn Bạch Vô Thương vô ưu vô lự bây giờ trở lại thành một Nguyên Bạch Lệ tràn ngập thống khổ cùng hận ý sao ? Nguyên Bạch Lệ đã chết còn không đủ, còn muốn thêm một Bạch Vô Thương.”
“Ngươi chính là ‘chủ nhân’ trong miệng A Tuyết ?” Câu vừa hỏi nếu nói là câu hỏi, chẳng bằng là khẳng định, có thể rõ ràng hiểu biết nam nhân hiện giờ như thế nào, còn có ai khác. Hách Liên Bột bắt đầu đánh giá nam tử thu hút âm nhu nhưng cũng không mất đi khí thế này.
“Tại hạ Trương Tứ Phong, Đại thiền vu hẳn là có nghe về ta, nghĩ đến đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Rõ ràng cảm nhận được cái trừng mắt của đối phương sau khi báo danh tính, Trương Tứ Phong khẽ cười nói, “Xem ra ngươi đối với ta cũng rất quen thuộc.”
“Ngươi nếu còn dám làm bậy trên người Bạch Lệ, Hách Liên Bột ta một ngày còn tại, ta liền đem ngươi băm thây trăm mảnh !” Hách Liên Thánh Lan kể lại cho Hách Liên Bột chuyện gặp được Nguyên Bạch Lệ ở Trữ Vương phủ, khi đó Nguyên Bạch Lệ là trốn khỏi Trữ vương phủ, chuyện trước đó thì Hách Liên Bột không biết, nhưng cũng lờ mờ đóan ra là chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
“Làm bậy ?” Trương Tứ Phong nở nụ cười, “Nếu nói ta làm tổn thương hắn chỉ là thân xác, vậy cái ngươi tổn thương hắn là tâm hồn, trái tim của hắn sớm đã chết, tim của Nguyên Bạch Lệ đã sớm chết trong ***g ngực ngươi ! Ngươi vì sao không tự kiểm tra mình đi ?!”
Nụ cười của Trương Tứ Phong, hàm chứa vài phần bi thương cùng ghen tị.
Hắn biết người Nguyên Bạch Lệ thích chính là Hách Liên Bột, nhưng Nguyên Bạch Lệ đã chết, Bạch Vô Thương hiện tại, yêu gã !
Là Trương Tứ Phong này !
Nếu trúng bẫy của Trương Tứ Phong, Hách Liên Bột cũng sẽ không là Đại thiền vu, Hách Liên Bột trầm giọng nói : “Là ngươi khiến hắn mất trí ?”
Đối diện với ánh mắt của Hách Liên Bột, Trương Tứ Phong cười khổ một tiếng : “Ta tuy rằng cứu hắn sống lại, nhưng hắn tựa như một người chết, bất động, cũng không nói gì, ta nói rồi, trái tim hắn đã chết. Cứ như thế, sống lại có ý nghĩa gì ? Ta chỉ vì muốn tốt cho hắn, quên đi hết thảy mà thôi. Còn ngươi, ngươi vì cái gì lại tìm hắn ?” Trương Tứ Phong trầm giọng nói, “Ngươi muốn hắn nhớ lại ngươi, nhớ lại cuộc sống sống không bằng chết, vậy thì nụ cười hôm nay của hắn cũng sẽ không xuất hiện ! Hách Liên Bột, ngươi là không phải muốn tự mình chôn vùi hắn vào trong đất mới cao hứng sao ?
“Hừ ! Ta chỉ là không muốn hắn rơi vào bẫy đặt sẵn của một kẻ tồi tệ !” Hai người cố tình không lùi bước, công kích lẫn nhau.
“Kẻ tồi tệ ?” Trương Tứ Phong nở nụ cười, nhẹ giọng nói với Hách Liên Bột, “Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, hắn hiện rất tốt sao ? Nếu ngươi thật sự thương hắn, sẽ không tới quấy rầy cuộc sống hiện tại của hắn.”
Về phần Bạch Vô Thương có phải tự nguyện ở lại bên gã không, Trương Tứ Phong sẽ làm cho Hách Liên Bột biết rõ…
“Sao lại đột nhiên muốn cùng ta ngắm hoa mai ?” Bước chầm chậm giữa biển tuyết (1), nam nhân tâm tình đã khá hơn nhiều.
Trương Tứ Phong cười mà không trả lời Bạch Vô Thương, kéo tay nam nhân đặt trong lòng mình, nhẹ nhàng xoa : “Ngươi so với hoa còn đẹp hơn.”
“Ha ha,” Bạch Vô Thương nở nụ cười, rút tay lại, cười mắng : “Buồn nôn, nếu muốn nói đẹp, cũng là ngươi, cũng không nhìn xem hai chúng ta ai giống nam nhân hơn.”
“Người đang yêu luôn bị hoa lệ lừa gạt, phải biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, còn phải… tự mình xem mới biết được.” Bỗng nhiên nắm lấy thắt lưng nam nhân, đặt nam nhân lên một gốc mai, trọng lực va chạm khiến mai tuyết (2) bay tán loạn, mờ mịt mắt, say đắm lòng.
“Thoạt nhìn thực gầy, vậy mà khí lực cứ như trâu.” Đẩy không ra kẻ đang đè nặng lên mình, Trương Tứ Phong cười mắng.
“Thoạt nhìn cao lớn, thắt lưng này sao lại mềm dẻo đến vậy ?” Dùng sức đè lấy, vừa lòng nghe được thanh âm hít không khí của nam nhân, Trương Tứ Phong híp đôi mắt phượng, cười nói, “Sao nào, vài ngày không ôm ngươi, nghĩ muốn ta sao ?”
“Nói bậy ! Cút !” Trong mắt hàm chứa ý cười, miệng mắng, Bạch Vô Thương giơ chân muốn đá mà lại không đá, có lực mà lại vô lực, vừa vặn bị Trương Tứ Phong bế lên để bên hông, thân thể càng thêm thiếp hợp cùng một chỗ, có thể cảm nhân được dần dần khơi mào lẫn nhau.
“Còn nói không muốn, ngươi cũng có phản ứng.” Nụ cười kia của Trương Tứ Phong khiến Bạch Vô Thương có chút quẫn bách, đối phương nhíu ánh mắt lại hàm chứa một nụ cười không hảo ý, ấn hạ đầu Trương Tứ Phong, khiến cho đôi môi dán lại cùng nhau, nam nhân thấp giọng mắng : “Vòng vo tam quốc, không phải nam nhân.”
Đôi môi tiếp xúc nhau, dục hỏa như được rót thêm dầu nhanh chóng lan cháy trong những ngày không được gần gũi, từ những cái vuốt ve mờ mịt cho đến ma sát kịch liệt lẫn nhau.
Trương Tứ Phong một tay gắt gao chế trụ thắt lưng của nam nhân, một tay giống như rắn luồn vào trong vạt áo vuốt ve tứ phía, đôi tay dài nhỏ lướt qua đột khởi trước ngực hung hăng áp lấy, bên tai nhất thời vang lên tiếng rên rỉ rất nhỏ không thể ức chế được của Bạch Vô Thương.
Nếu cứ như vậy tùy ý cho Trương Tứ Phong chiếm đoạt, Bạch Vô Thương sẽ không phải là Bạch Vô Thương, Trương Tứ Phong cởi y phục của hắn, hắn cũng cởi của Trương Tứ Phong, đôi bàn tay bắt lấy sống áo của nam tử yêu dị kéo đến khuỷu tay, tay cũng nhân cơ hội vuốt ve, vừa hôn vừa liếm, hai người giống như trong một cuộc đấu không ai nhường ai.
Trương Tứ Phong cũng không vừa, khóe miệng một mạt cười gian đem cánh tay vuốt ve nam nhân trượt xuống dưới, ôm lấy nhược điểm của Bạch Vô Thương, nam nhân vừa rồi còn cường chế, hiện tại mềm yếu đi, thân mình cũng mềm mại trượt xuống, nếu không phải do Trương Tứ Phong gắt gao ôm lấy, chỉ sợ đã trượt hẳn xuống.
Nam nhân làm sao mẫn cảm, nhược điểm ở đâu, Trương Tứ Phong có thể không biết sao ?
Bị Trương Tứ Phong làm cho khó chịu, nam nhân ngửa đầu, cắn môi có chút thở dốc dồn dập.
Nam tử yêu dị theo cần cổ mảnh khảnh của Bạch Vô Thương đi xuống không ngừng cắn liếm những ấn ký của mình, rơi xuống xương quai xanh không khỏi một phen lưu luyến, đôi tay ôm chặt bên hông đã di chuyển xuống mặt sau lạp xả y phục của nam nhân, mạnh mẽ kéo xuống hông, thân mình tuyết trắng nằm dưới tầng mai có chút quyến rũ khác thường.
Lãnh hương hoặc nhân cũng dần dần truyền ra… đôi tay giảo hoạt nắm lấy đôi gò, Bạch Vô Thương hoàn toàn bị Trương Tứ Phong nắm trong tay, cả người mềm yếu đi, hai tay bắt lấy tấm lưng nam tử để thân thể không rơi xuống.
“Ư….” Ngón tay mảnh khảnh bồi hồi nơi song khâu (3), đó là nơi tối mẫn cảm của nam nhân, chỉ sợ nếu không có Trương Tứ Phong dùng sức đè lên, Bạch Vô Thương đã muốn nhảy dựng, chính là chịu đựng đến khó thở, trên trán đã bắt đầu thấm mồ hôi.
“Đừng… đừng náo loạn ! Nhanh một chút đi !” Cảm giác ngứa ngáy khó nhị dị thường tra tấn nam nhân, mầm móng hư không trong thân thể không thể nảy mầm, cơ thể chủ động ma sát lấy thắt lưng nam nhân, Bạch Vô Thương đã muốn bị tra tấn không chịu được.
“Vô Thương, nói ngươi yêu ta…” Khó chịu, không chỉ một mình Bạch Vô Thương.
Có mấy người có thể đối mặt với hấp dẫn như thế mà lòng không ngứa ngáy ? Nhưng, Trương Tứ Phong phải chờ, chờ Bạch Vô Thương nói câu kia.
“Ngươi này kẻ điên chết tiệt ! Ta… a…. ta yêu ngươi…. a !”
Vừa dứt lời, Trương Tứ Phong động thân hung hăng tiến nhập vào thân thể nam nhân.”
(1) (2) : Biển tuyết, mai tuyết ở đây thực chất là mai, do là rừng mai, nhìn từ xa nhìn thấy bông hoa mai trắng, tác giả dùng từ ‘tuyết’ miêu tả sự tinh khiết của mai.
(3) Song khâu : hai gò đất = mông =))