Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- tổng giám đốc!! Xin anh né cho
Cô ngưng lại vì bị hắn chắn giữa đường, nhẹ lách người sang một bên mà đi thẳng... Hắn khó chịu.. Thật sự rất khó chịu.. Cau mày, nắm chặt lấy tay cô
- bảo bối... Em có ý gì?!
- xin lỗi, tôi không phải tên bảo bối, tôi và anh tuyệt đối không có quan hệ xin né ra
Lòng cô đang dạy sóng, cô khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn xuống mặt đường, bàn tay hắn nắm lại cô vẫn có thể rút ra cũng như...
- vậy sợi dây chuyền đó, tại sao vẫn còn đeo khi chúng ta còn quan hệ
- sợi dây?!
Hàn Băng Di cúi xuống, tay đưa lên cổ, nhếch môi nhìn hắn
- vậy tôi sẽ tháo ra
Toan đưa tay giật mạnh, hắn nắm lấy, kéo cô lại sát gần mình
- không được tháo, bảo bối tại sao lại làm vậy?!
- anh đã biết lại còn giả vờ?!
- biết?!
- nếu không biết thì giải thích em nghe, anh và cô ta làm gì lại say đắm đến vậy?! Nếu không biết thì sao không nói em rằng đã có người yêu?! Nếu không biết...
Tay đấm vào ngực hắn, cứ như cô bị phản bội vậy, nước mắt không ngừng mà chảy ra, sóng mũi cay, cô không phải loại mít ướt cũng không mềm yếu chỉ là trường hợp này không thể kiềm được...
- bảo bối em hiểu lầm rồi
- hiểu lầm?! Hay cho câu hiểu lầm!Uy, Nếu là hiểu lầm, vậy anh chứng minh đi
Nói tới đây, cô lùi xa ra, mặt ngẩn lên nhìn hắn, miệng cười tự giễu rồi quay lưng bỏ đi
Lâm Vũ Uy đông cứng chân, hắn nghiến răng, lúc nãy cô bảo hai người say đắm? Chẳng lẽ Tử Kỳ cô ta đã... Hắn bực tức, tự đấm tay vào tường " Âu Dương Tử Kỳ, tôi không còn thích cô"chiếc điện thoại trong túi hắn vang lên, là điện thoại của Hàn Băng Di
" Vương phó tổng"
Huh?! Sao giờ này anh ta lại gọi cho cô, hai người có quan hệ gì sao?! Hắn cau mày, bấm nghe máy
- Băng Di, em..
- cô ấy không có ở đây
- Vũ Uy?!
- phải, có gì phải ngạc nhiên như vậy?! Cậu gọi cô ấy giờ này không biết có chuyện gì?!
- à tôi có chuyện cần nói với Băng Di, đưa điện thoại cho cô ấy
Chợt trong đầu hắn lại nhứo đến lần nói chuyện với cô "- nếu đã là hiểu lầm em thường làm gì?
- hiểu lầm sao? Thì sẽ giải quyết hiểu lầm đó một cách nhanh và trọn vẹn
- nếu không thích nhưng họ lại cứ bảo mình thích?
- miễn mình vẫn không thích thì vẫn còn đường để giải quyết vấn đề
- liệu có nên giải thích rõ ràng khi đã lâu không nói chuyện?
- tốt hơn là vẫn nên nói rõ mọi chuyện" Được thôi lần này hắn sẽ thử mặt dày làm huề với Vương Hạo Phon xem sao
- có thể nói với tôi
- đưa điện thoại cho cô ấy
- được rồi, Hàn Băng Di để quên điện thoại, ngày mai tôi đưa lại
- ...
- giờ gặp nhau được chứ?!
Tút...tút...
Hạo Phong...Hạo Phong dám xem thường hắn, để điện thoại cô vào túi, rút điện thoại mình ra
- alo
- cậu xem thường tôi!?
- không hề
- vậy gặp nhau được không?!
Tút.. Tút...
Như thế này được gọi là không xem thường sao?! Hắn đi đến xe, đóng mạnh cửa, cho xe khởi động rồi chạy đi, hướng đến hướng nhà của anh
Tinggg...toong...
- hừ giờ này còn ai nhấn chuông?!
Vương Hạo Phong ở phòng, nhíu mày nhìn ra cửa sổ. Chiếc BMW kiêu hãng đứng đối diện và trước cổng nhà anh chính là hắn, cái con người đó... vương Hạo Phong lắc đầu, đi xuống mở cửa
- ngọn gió nào đưa Lâm thiếu đến đây?!
- không định mời tôi vào nhà sao?!
- đã có công tới đây, tốn chút công đi về chắc không sao đâu nhỉ?!
Vương Hạo Phong đưa đầu ra cửa nói vài câu rồi lại đóng lại, Lâm Hạo Phong hắn giận điên người đứng ở cổng chính
- tôi muốn nói về chuyện của Dung Đình
Hắn đứng đó la lên, tay đấm vào cổng
Ào...
Một xô nước được trọn vẹn tặng cho hắn
- này cậu kia, biết mấy giờ rồi không, cho người khác nghỉ ngơi với chứ
Người đàn ông đứng ở cửa sổ lầu bên cạnh khó chiuh nhìn hắn rồi xoay người đóng cửa sổ lại.
Cạch
Cánh cổng chính được mở ra, Vương Hạo Phong tụa người vào cửa trong, môi mím lại nhịn cười
- vui lắm nhỉ?!
- không đến nỗi buồn chán
Chiếc khăn được ném lên đầu hắn tiếp đó, Lâm Vũ Uy lau đầu ướt nước của mình, lườm Anh rồi đi vào nhà
- này này đừng có mà làm dơ sàn nhà người khác đấy
- không những sàn nhà, tôi còn muốn làm cho cả căn nhà kìa
- ...
Vương Hạo Phong phì cười, lắc đầu đi đến ghế ngồi xuống
- được rồi, cậu có gì muốn nói?!
- cậu thật không thích Đình Đình sao?!
- chuyện đó chẳng liên quan đến cậu
- Hạo Phong cậu và Đình Đình như anh em của tôi có gì không liên quan?!
- thích thì được gì?! Mà không thích thì sao?! Người ta đã có người trong lòng
- hồ đồ
- tôi nói sai ở đâu à?!
- cậu thật vẫn không quan tâm đến phía người khác dù là một chút sao?!
- quan tâm?! Tốn công
- Vương Hạo Phong...
Hắn nắm lấy cổ áo anh, mặt sát lại, người toả ra sát khí đằng đằng
- tôi cho cậu biết, tôi, cậu và Đình Đình đã quen nhau lâu, cậu vẫn khôg nhận ra Đình Đình thích cậu sao?! Không chỉ 1,2 năm mà đã hơn 4 năm rồi...
Vương Hạo Phong có chút giật mình, mặt lúc xanh lúc đỏ, anh mím môi đẩy hắn ra
- cậu nói với tôi để làm gì?!
- nói hết lời rồi, cậu hiểu thì tốt, không hiểu cũng không chết người, chỉ mong quan hệ chúng ta lại như lúc đầu đừng dây dưa như vậy, chuyện gì thích thì cứ tiếp tục giữ vững lập trường, không cần tốn sức né tránh!! Kẻ đó là vô dụng...
Hắn nói rồi xoay lưng bỏ đi ra ngoài, cánh cửa đóng lại, căn nhà lại trở nên yên tỉnh. Vương Hạo Phong vẫn ngồi ở ghế, dụng ý lúc nãy của hắn, anh đều hiểu cả, hắn là muốn ám chỉ dù biết chính anh cũng thích Dung Đình nhưng vẫn luôn né tránh việc đó, nay lại biết thêm Dung Đình lại thích anh đến tận hơn 4 năm dài, quả thật Vương Hạo Phong anh chưa từng nghĩ đến. Cứ tưởng Dung Đình cùng hắn thân thiết thì hai người họ có quan hệ, nhưng lại không ngờ người trong lòng cô lại chính là anh. Vương Hạo Phong thật quá ngu ngốc, bản thân anh lại tự dày vò sao không nói thẳng với Dung Đình, nhưng cứ nhìn thấy mỗi ngày Dung đình cùng hắn trò chuyện lại không sao mở miệng được, liên tục quen cô gái này đến cô gái khác xem có quên được không nhưng đúng thật là... Không phải người trong lòng thì không thể quên... Anh hiểu rồi!! Anh biết rồi!! Tuyệt đối sẽ không làm cô đau lòng nữa... Không một giây nào anh làm cô đau lòng nữa...
____
Ngồi vào xe, Lâm Vũ Uy mở cúc áo, úp mặt xuống vô lăng xe, mong rằng Vương Hạo Phong hiểu được những gì hắn vừa nói
Khẽ xoay đầu, nhìn chiếc điên thoại ghế bên cạnh, hắn không sao không phiền lòng. Căn bản từ trước đến giờ chưa hề có cảm giác như vậy
Nhìn đồng hồ cũng đã quá nửa đêm, có lẽ cũng nên cho mọi chuyện sang ngày mai giải quyết, trước hết vẫn nên trở về nhà nghỉ ngơi... Chiếc xe phóng đi, lướt qua khắp các con đường, đến trước căn biệt thự dường như tách biệt với thế giới bên ngoài, bấm mở khoá rồi đi vào... Vừa vào phòng, hắn liền nằm lên giường, tay gác lên trán, cảm giác buồn ngủ cứ liên tiếp ùa đến nhưng vẫn không sao ngủ được, nhưng hắn cũng nào có biết... Ở căn nhà nhỏ kia cũng có một người thao thức cả một đêm dài, lâu lâu, một hàng nước măt snosng lại chảy dài trên khuôn mặt lạnh của cô... " sao đã có bạn gái lại không cho em biết?!"
____
Đọc nhanh tại mTruyen.net