Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại phòng tổng giám đốc Lâm Thương...
-Đáng ghét! Vũ Uy anh lại dám để em dọn dẹp một mình
Lâm Vũ Uy ngồi trên ghế da, khuôn mặt không mấy vui vẻ, đôi mày nhíu lại, nheo mắt nhìn qua chiếc điện thoại được hắn để cách đó khá xa, tóm gọn là trên mặt bàn, khoảng cách là 30cm, bán kính... à ừ chủ đề chính đã
Tay đưa lên khuấy lỗ tai cho "thông thoáng", Lâm Vũ Uy vuốt vuốt mi tâm
-Anh sẽ về sớm, bảo bối anh đang rất bận...
-Lâm Vũ Uy chết tiệt! Anh còn dám để em dọn dẹp một mình thì khỏi có trăng mật trăng ong gì cả!!!
Hàn Băng Di giận dữ la toáng lên rồi tắt máy, Lâm Vũ Uy khoé mắt không khỏi co giật nhìn chiếc điênn thoại trên bàn, tại sao dạo này cô hay nóng tính thế nhỉ?
Chỉ là dọn dẹp bớt 1 chút trong nhà thôi mà, lại còn phải chồng một ít vợ một ít, hắn cũng đi làm cực khổ mà, ngồi ghế êm trong phòng máy lạnh, tiện tay múa vài chữ lên hợp đồng, lâu lâu có vài cô mĩ nữ lướt qua lướt lại, rất cực khổ mà...
Lại còn không đi tuần trăng mật? Cô tưởng hắn thèm chắc! Lâm Vũ Uy trề môi! Tuần trăng mật ấy hả? Cũng chỉ có con gái như cô mới thích đi như vậy
Tại nhà ai đó...
-Vũ Uy chết tiệt! Lúc trước đã hứa sẽ dọn dẹp! Tên thối, đồ không giữ lời, mồm mép, aiiiiiii tại sao mình lại đi cưới một tên lạnh lùng vô lương tâm như vậy!
-Bảo bối, em thật đáng sợ!
Lâm Vũ Uy đứng ở cửa, lắc đầu ngao ngán nhìn Hàn Băng Di đang ngồi ở bàn trang điểm, cô nghiến răng
- A ha ai đã nói đang rất rất rất rất bận ấy nhỉ? Làm sao mới 10 phút trước, 10 phút sau liền có mặt vậy?
Lâm Vũ Uy liếc nhìn điệu bộ của Hàn Băng Di, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một chúc bất đắc dĩ, có thể nói hắn rất sợ cô giận không? Có thể nói hắn muốn đi tuần trăng mật không?
-Quân tử nhất ngôn, tất nhiên là trở về phụ giúp bảo bối của anh rồi
-...
Hàn Băng Di lườm hắn, đứng dậy đi đến giường đưa tay gom quần áo trên giường lại một chỗ, đi đến góc tường, mở tủ, lấy ra một chiếc vali màu đỏ sậm, hướng hắn nói
-Tổng Giám Đốc, làm phiền anh giúp em xếp quần áo vào vali
Lâm Vũ Uy thở dài, đi đến giường, từ phía sau muốn ôm lấy cô, Hàn Băng Di né người, nở một nụ cười thật tươi
-Làm xong em sẽ thưởng
-...
-À phải rồi, lấy cả đồ vệ sinh cá nhân
-...
-Còn nữa, nhớ mang giúp em chai nước suối nhe!
Cánh cửa phòng được đóng lại, phía sau đó là một chàng trai tuyệt mĩ, với khuôn mặt đông cứng, hai tay cố gắng xếp đồ thật gọn, đồng thời lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân xếp gọn lại vali, hắn ... chuyện này... cái đó...
Mấy thứ sắp xếp không phải nên của con gái sao?
Hắn từng hỏi cô câu đó, kết quả là ra sô fa ngủ hẳn hai đêm, cô nói rằng nam nữ bình đẳng, đặc biệt được pháp luật qui định!
Được rồi, Lâm Vũ Uy hắn từ bao giờ đã trở thành bảo mẫu, ô sin, ngân hàng, gối ôm thế này...
"Chuyến bay đến LonDon sẽ bắt đầu trong 5 phút nữa, đề nghị ..."
Hàn Băng Di sảng khoái xách chiếc túi đeo chéo, chiếc váy liền thân màu tím nhạt, đội chiếc nón trên đầu cùng kính râm, tung tăng bước ra khỏi cổng sân bay
Lâm Vũ Uy với bộ Tây Âu uể oải đi theo sau, tay xách vali, lưng đeo ba lô còn cả chai nước suối! Chỉ thiếu một em bé nữa thôi =))
Đúng đúng, chỉ có tổng tài như hắn mới đủ tiền chi ra, đưa cô vợ "bé nhỏ" đi Hawaii chơi như vậy, Hàn Băng Di lúc đầu rất không đồng ý chuyện này, nhưng sau khi nghe Lâm Vũ Uy một lúc, cuối cùng cô như bị rót mật vào tai...thậm chí còn nói nhất định lần sau sẽ Maldives
Khu nghỉ dưỡng được hắn thuê một hành lang dài dọc bờ biển, ở đây khôg khí không quá lạnh, rất ấm, biển trong veo, bờ cát trắng mịn bước đi rất êm chân
Hàn Băng Di nhanh chân đi đến mở cửa căn phòng, bên trong còn có cả hồ bơi, một đường dài kéo từ phòng khách đến phòng ngủ, trang bị rất đầy đủ
Hồ bơi nối thông ra, kéo dài đến sân ngoài trời, từ đó đi đến biển không quá xa
Đầu tiên Hàn Băng Di nằm lên giường, đồng thời nhún nhấu mấy cái, cái giường mềm mại theo nhịp của cô , lọt vào mắt Lâm Vũ Uy lại trở thành...
-Bảo Bối, em thèm đến vậy sao?
-Thèm? Thèm cái gì cơ?
-....
Nhìn khuôn mặt ngây thơ khôg hiểu gì của Hàn Băng Di, Lâm Vũ Uy vuốt mặt than nhẹ, đi đến giường giúp cô hiểu...
_____
Buổi tối trăng lên đỉnh đầu, Hàn Băng Di bước dạo dọc theo bờ biển
Những làn nước nhẹ nhàng vuốt lên bàn chân của cô, Hàn Băng Di khẽ cười, ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần đó, xung quanh hầu như không có người nào cả, Hàn Băng Di nhìn ra đường chân trời gần đó
Nhớ lúc trước, cô luôn mong ước có một hôn lẽ lãng mạn trên biển, có cả pháo hoa và sự chúc phúc của mọi người, vậy mà... nhìn bàn tay phải, ngón áp út với chiếc nhẫn chói mắt, Hàn Băng Di cười nhẹ, Lâm Vũ Uy hắn quá tốt, tốt đến độ cô quên mất hôn lễ trên biển...
-Bảo bối, nhìn ai lại chăm chú vậy?
Cô giật thót, xoay sang thấy hắn đang ngồi bên cạnh, thì cắn khoé môi
-Không, chỉ nhớ lại một chút quá khứ
-Quá khư của em có tên nào à?
-Này! Làm sao anh cứ nghĩ em sẽ nhớ người khác vậy, máu anh pha giấm à?
-...
Hàn Băng Di hừ một tiếng, đã không pháo hoa thì thôi đi, cô quay mặt sang một bên
Lâm Vũ Uy chăm chú nhìn Hàn Băng Di, hắn nhìn đến ngây người, mái tóc xoã cứ nhẹ bay trong gió, khuôn mặt như chìm vào suy nghĩ thứ gì đó, khoé môi hắn cong thàng đường cung, nhìn ra hướng chân trời, nhớ lần đầu gặp cô, cũng rất ấn tượng
- Anh làm gì nhìn vui thế?
Nghe câu hỏi của cô, Lâm Vũ Uy nhìn sang, Hàn Băng Di khoé môi giật giật, nghe câu nói của cô không bực mình, ngược lại còn cười
-nghĩ đến Cô gái bé nhỏ nào à?
- phải phải, nhớ đến bảo bối
-...
-Chúng ta đích thật đã được ông trời sắp đặt, vợ chồng ấy mà, đều có máu pha với giấm
-...
Hàn Băng Di dở khóc dở cười, cô nghiêng đầu dựa lên vai hắn, vai hắn rất vững, khiến cô rất an tâm, môt loại cảm xúc khó tả dâng lên trong người, khiến cô bật khóc, thật hạnh phúc, cô chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, có một người sẵn sàng làm tất cả vì cô
Lâm Vũ Uy thấy cô thút thít, một tay đưa lên quệt nước mắt giúp cô, lấy điện thoại ra nhấn một dãy số rồi tắt máy, đưa tay đan vào tay Hàn Băng Di, hắn siết chặt, như sợ mất đi cô
Hàn Băng Di được nước, làm tới, ngước lên nhìn Lâm Vũ Uy, cùng lúc hắn xoay đầu nhìn cô, cô nở một nụ cười, nhướn người in lên môi một nụ hôn, Lâm Vũ Uy nhíu mày
- Em thưởng anh như vậy sao
- Quá đáng giá còn gì
- Vậy việc anh làm em không tính sao?
-Anh Làm gì c...
"Bùm.. chéooooo.. bụp... bụp.."
Hàng loạt tiếng nổ phát ra, khiến cô chưa nới hết chữ "Cơ" đã giật mình quay sang , Những chùm pháo hoa sáng rực toả lên trên bầu trời, rất gần, nhưng muốn rơi xuống
Hàn Băng Di ngây người nhìn lên, bàn tay đan với hắn càng siết chặt, ...
-Lúc trước, là em muốn tổ chức hôn lễ với Dung Đình nên đừng có trách anh- Hắn nhìn sang lườm cô - Đền bù cho em, bảo bối
-Cảm ơn, Cảm ơn anh... hức
Lâm Vũ Uy nghe tiếng cô nức nở lại quay snag, ôm chầm lấy -Đừng khóc, để dành đấy, bù sang yêu anh là được
-Hừ- Cô hừ một tiếng, nhéo vào hông hắn một cái, mới nói nhỏ vào tai hắn- Em có tin này muốn nói anh, em...
-Đừng liên quan đến ...
Hắn chưa nói hết, nhưng lại nghe hết câu của cô thì im bặt, đôi mắt trợn tròn nhìn cô, rồi cười lớn, đứng bật dậy ôm lấy Hàn Băng Di xoay một vòng
-Tốt quá, anh được làm ba rồiiii...
____
Lẽ ra phần này mình nên để ở phần Chính, nhưng mà do viết quá nên loạn, lại quên mất chi tiết này
Cảm ơn @TrangNguyn456790 và bạn @Sakuragamei
Đã giú mình tỉnh ngộ =)))
Mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ và vote cho truyện!!! Yêu Thương mng
Đọc nhanh tại mTruyen.net