Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Tiểu Diiiii
Tiếng từ xa truyền đến, Cô cảm giác được mình đang rùng mình, Hàn Băng Di chậm rãi xoay đầu lại quả nhiên không sai...
- Chu choa... Lâu rồi không gặp nha, cậu cũng tới đây hả?!
Một cậu thanh niên đi đến, đẩy hắn ra ôm chằm lấy cô, cô ngây ngốc, hắn thì cau mày, nhìn người đang ôm cô gái này!!
- Này... cậu ..
- Tiểu Di, cậu không nhớ tớ sao? Ác quá ác quá
- Vũ Minh.... Buô... Buông tớ ra trước đã
Phải, cái con người đang ôm cô chính là Vũ Minh, con trai độc nhất tập đoàn Vũ Tước, cô và cậu ta may mắn cùng nhau học cùng lớp từ tiểu học..
Hai người họ lại đứng đó, cậu trai cứ hào hứng hỏi này nọ, cô gái thì cười hề hề trả lời, nào đâu biết có người đang đứng chỉ trực nhảy vào xé xác tên thanh niên kia...
- Này... Cảm giác bị cướp bạn gái thấy sao hả?!
-...
Hắn im lặng đứng khoanh tay, Vương Hạo Phong cầm lấy môt ly rượu vang đỏ từ người phục vụ đưa cho hắn
- Đình Đình không đi cùng cậu à?!
- Hôm nay bận lịch diễn
- Ừ
Vương Hạo Phong nghe hắn hỏi thì quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt điềm tĩnh, ánh mắt không rời hai người kia nhưng anh lại đang nghĩ gì vậy?!
- Cảm ơn mọi người đã đến đây dự buổi tiệc ngày hôm nay
Người Dẫn chương trình đứng phía sân khấu, nhìn xung quanh, tươi cười giới thiệu sơ về quá trình thành lập công ty rồi lại mời từng người lên phát biểu
Hàn Băng Di sau khi "chào hỏi" cũng đi lại kế bên hắn, kéo kéo tay Lâm Vũ Uy làm hắn cúi đầu nhìn, khẽ vuốt nhẹ tóc cô
- Uống không?!
Đưa ly rượu vang đến trước mắt cô, cô lập tức lắc đầu, đẩy đi
- Tôi không uống được, uống vào lại làm loạn
- Vậy tôi rất muốn xem em làm loạn đấy bảo bối
- Lâm Tổng
Vừa nói xong thì lại có hai người đàn ông tuổi trung niên đi đến, điều làm cô ngạc nhiên hơn chính là trôg họ rất coi trọng hắn
- Vũ Tổng, Giang tổng,
- Công việc của ngài vẫn thuận lợi chứ?
- Nhờ Vũ tổng, có lẽ rất thuận lời
Hắn tươi cười bắt tay hai người đàn ông kia, thái độ rất khác...!! Người được gọi là Giang tổng bỗng quay đầu sang nhìn cô
- Đây là...
- Hửm.. Tôi là trợ lý của Lâm tổng
Cô tuỳ tiện cười, bắt tay hai người đó, Giang tổng cùng Vũ tổng đều có chút ngây người nhưng nhanh chóng lại cười nói
- Em ... Đi vệ sinh chút
Sau khi hai người kia đi, cô im lặng, xoay người rời đi... Cơ mà vừa nãy cô vừa xưng hô gì cơ?! EM?!
- Tại sao lại thất lúng túng như vậy?! Tại sao lại thấy ngại ngùng khi bên cạnh hắn?
Cô đứng trong nhà vệ sinh, lấy nước rửa mặt, tự soi mình trong gương, cô thật không hiểu chính mình đang nghĩ gì, hay cô đang cảm động với hắn? Không, không hề có chuyện đó!!!
Ở phòng tiệc...
- Khụ... Khụ
Có tiếng ho phát ra phía sau lưng hắn, đừng như là để gây sự chú ý đối với Lâm Vũ Uy
- Vũ Minh?
- Anh là Lâm Tổng, nghe danh đã lâu nay mới Được gặp anh
- ...
Vũ Minh bắt tay hắn, nhưng hình như đây không phải cái bắt tay bình thường, nắm tay rất mạnh
- Hình như không phải để hỏi chuyện tôi chứ?
- Anh rất sắc bén
Vũ Minh cười nhạt, buông lỏng tay bỏ vào túi quần
- Anh là tổng giám đốc của Tiểu Di sao?!
- Ừ ?
- Không có ý định gì khác đấy chứ?
-...
Hắn nhếch một bên miệng, vừa lúc lại có vài người đàn ông đi đến, hắn cũng giữ phép lịch sự trò chuyện tự nhiên, Vũ Minh cũng không nói gì, quay người đi
- Haizz, để anh đợi...
Hàn Băng Di vội vội vàng vàng chạy đến chỗ hắn đứng, thì lại bị ánh mắt của nhiều người nhìn vào người cô, bình tĩnh lấy tay che lại, khó hiểu nhìn lại bọn họ
- Này, cô gái, đấy là...
Một người đàn ông chỉ vào ngực à hay còn gọi là cổ áo cô, cô hiếu kì nhìn xuống, hay ông ta đnag chê ngực nhỏ nên bận bộ áo này kì...
- Ông...
Cô hơi khó chịu, lùi lại sau lưng Lâm Vũ Uy
- Lâm tổng, việc này...
- ...
- Bộ dây này ngài có thể tuỳ tiện cho một cô gái như thế này sao?!
- Phải, ngài xem nó trang trọng, cao quý
- Nó là cổ như vậy
- Có gì mà không được, tuỳ tiện, cái gì mà tuỳ tiện, tôi đeo thì có vấn đề gì sao?!
Hàn Băng Di, tức run người, cô còn định sẽ bay lên cào nát mặt những người kia, quả nhiên giữ bình tĩnh không nổi với bọn họ mà, cô tiến lên thì bị tay hắn chặn lại, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô
- Mọi người xem lại đi, tôi thấy cô ấy đeo rất hợp mà
- Hay ngày bán lại cho tôi có phải hơn không?!
- Sao?!
Hắn nhíu mày, nhìn lên cổ cô, rồi lại nhìn người đàn ông trước mắt
- Phải, lâm Tổng, bộ dây này tận 6 ngàn đô la ngài bán lại cho tôi, tôi trả gấp đôi
Bọn họ vừa nói gì cô nghe không rõ?! 6 ngàn gì cơ, tai cô ù đi sao?! Hắn thản nhiên lấy món đồ đắt này tặng cô sao?!
- Tôi không bán
- Phải, Lâm Tổng, ngài ấy nói không bán, mọi người còn đứng đây làm phiền?
Vũ tổng đi đến, mời hắn ly rượu nói vài câu, hỏi về công ty, công việc và công việc, có đôi chút hắn quên việc gì thì cô lập tức nhắc, khi cô bàn ra kế hoạch cho vũ tổng nghe có thiếu sót, hắn lại cười rồi nói lại đôi chút, dù gì thì Ba hắn cũng khá thân với vũ tổng, nói chút vấn đề công việc này cũng chẳng sao...
- ...
Cạch...
Cửa xe đóng lại, cô vẫn cứng đơ người, sợi dây này... Hay trả lại cho hắn!!! Nhưng cô chắc hắn sẽ không nhận, hay cô giữ? Không được, như vậy lại rất kì
- Bảo bối, sao em cứ ngây người ra vậy?!
- ...
- Bảo bối
- Anh tặng em món quà đắt như thế này không thấy tiếc sao?!
- Không chỉ là, thấy em rất xứng mà bảo bối
- Rốt cuộc sao anh không mang đi tặng mẹ anh, sẽ quý hơn đấy
- Không thích
- Này trong lòng anh quan trọng nhất là ai vậy?!
- Đệ nhất bạn gái đệ nhị cũng bạn gái, đệ tam cũng bạn gái, đệ tứ...
- Bạn gái?!
- Đúng, em hiểu anh rồi đấy bảo bối
Cơ mặt cô đang co giật, trừng mắt nhìn hắn
- Anh liệu qua rồi, quen nhiều cô gái quá nên vậy sao? Nhưng ý anh là..
- Tất cả là bạn gái, anh quan tâm chỉ bạn gái
- Tên biến thái, tôi sẽ bỏ anh, tôi sẽ không làm ở công ty nữa
Cô xoay người , quay mặt đi thì hắn kéo tay xoay người cô lại, mặt chỉ cách nhau vài cm
- Muốn bỏ anh? Sao dễ vậy được bảo bối
Hắn nói nhẹ, từng hơi phả vào mặt Băng Di làm cô hơi ngại ngần, ngày càng gần hơn...
____
Đọc nhanh tại mTruyen.net