Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau đó, trong tay anh có ánh bạc loé lên, một cây ngân châm đâm vào trong cơ thể Tống Cương.
Kim vạn kiến phệ tâm!
Mỗi tối đều sẽ phát tác một lần, người bị ghim kim này sẽ đau đớn như bị chục nghìn con kiến căn vào tim.
Tuy không chết nhưng lại có thể khiến người ta sống không băng chết, tựa như hình phạt tàn khốc nhất thế gian.
“Mày... Mày vừa làm gì tao?” Tống Cương cảm nhận được, anh ta ngơ ngác hỏi.
“Chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ thôi, sau khi hoàn thành chuyện tao nói, tao sẽ giải trừ nó cho mày”.
Tô Thanh Phong cười sâu xa, xoay người rời đi.
“Bố, bố thật sự đồng ý với nó sao?”
Sau khi bóng dáng Tô Thanh Phong hoàn toàn biến mất, Tống Cương vội nói: “Một khi sự thật bị vạch trần, con chẳng những phải ngồi tù mà chắc chăn Chu Nguyên sẽ không bỏ. qua cho nhà họ Tống của chúng ta!”
“Bố đồng ý với cậu ta cái gì! Đó chỉ là tuỳ cơ ứng biến thôi, nếu khi nãy không làm thế thì cái mạng nhỏ này của con cũng không còn rồi!”
Tống Thượng Thiên hừ lạnh, cất lời.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Khi nấy nó còn giở thủ đoạn gì đó trên người con ấy!”
Tống Cương vội hỏi.
“Đương nhiên là rửa sạch mối nhục hôm nay! Con quên chú hai của con rồi à? Từ khi con còn bé chú hai đã đến núi Thanh Thành tu hành võ đạo, một năm trước chú hai gửi tin cho bố nói chú ấy đã trở thành võ giả vô cùng cường đại trong truyền thuyết rồi!”
Tống Thượng Thiên tỏ vẻ vô cùng tự tin: “Tô Thanh Phong có mạnh đến mấy cũng chỉ là một người bình thường, chắc chăn không thể là đối thủ của một võ giả được!”
“Bố sẽ lập tức gửi tin cho chú hai của con, bảo chú ấy về gi ết chết tên khốn kiếp này!”
“Còn về thủ đoạn mà cậu ta nói có lẽ chỉ là hù doạ con thôi, nhưng cũng không nên xem thường, lát nữa đến bệnh viện kiểm tra!”
Nghe thấy thế, Tống Cương rất mừng: “Vâng!”
Bên ngoài biệt thự nhà họ Tống.
Hứa Cường nóng nảy chờ đợi, thi thoảng đưa tay xem đồng hồ.
Tính toán thời gian, có lẽ Tô Thanh Phong cũng nên bị gi ết chết ném ra ngoài rồi chứ nhỉ!
Khi nấy anh ta còn thấy gia chủ nhà họ Tống dẫn người đến.
Tô Thanh Phong chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.
Lúc này cửa nhà họ Tống có tiếng động, Hứa Cường vội vàng đưa mắt nhìn sang.
“Két!”
Cửa mở, một bóng người chậm rãi đi ra. Hứa Cường nhất thời ngây người.
Sao có thể!
Sao Tô Thanh Phong có thể đi ra trong yên ổn được?
Hoàn toàn khác với dự đoán của anh ta! Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì? “Đưa tôi về!"
Vào lúc anh ta đang cảm thấy rất khó hiểu thì Tô Thanh Phong đã lên xe.
“Được... Được”. Đầu óc Hứa Cường trống rỗng, anh ta khởi động xe.
Trên đường đi, anh ta hít sâu một hơi, không nhịn được Sao cậu... có thể ra ngoài được vậy?”
“Thì đi ra thôi”.
Tô Thanh Phong đáp.
Hứa Cường nhất thời cứng họng, tiếp tục nói: “Tôi hỏi cậu làm sao có thể yên ổn đi ra ngoài?”
“Tôi đàm phán với Tống Cương xong rồi”. Tô Thanh Phong trả lời qua loa. Xe chạy nhanh, cuối cùng dừng lại trước cổng nhà họ Hứa.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Hứa Cường thả Tô Thanh Phong xuống rồi vội vã chạy tới nhà tổ, muốn truyền tin tức này cho mọi người.
Hứa Uyển Đình và Lưu Lan ngồi cùng nhau trong phòng khách, lo lăng chờ đợi kết quả.
Thấy Tô Thanh Phong đi vào, hai người đồng thời sửng sốt.
Hứa Uyển Đình thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Cuối cùng Tô Thanh Phong cũng bình an trở về.
“Quả nhiên Lăng Phong không nói dối, thật sự đã giải quyết được mối nguy của nhà họ Hứa lần này rồi!”
“Nhưng chắc chắn là Lăng Phong đã phải trả giá gì đó mới cứu được tên vô dụng là cậu, đúng là không đáng!”
Đầu tiên là Lưu Lan vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lạnh lùng châm chọc Tô Thanh Phong.
Nghe thấy thế, Tô Thanh Phong nhíu mày. Anh hơi ngạc nhiên vì lời nói của Lưu Lan.
Sau đó, Lưu Lan lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lý Lăng Phong.
Bà ấy còn cố ý mở loa ngoài, muốn khiến Tô Thanh Phong khó chịu.
“Dì, cháu xin lỗi...”
Điện thoại vừa kết nối, Lý Lăng Phong đã áy náy nói. Nhưng anh ta còn chưa nói hết đã bị Lưu Lan ngắt lời: “Lăng Phong, cháu xin lỗi cái gì chứ, cháu đã cứu nhà họ Hứa của dì rồi, còn tiện thể cứu cả tên vô dụng Tô Thanh Phong kia,dì cảm ơn còn không kịp!”
Lý Lăng Phong bối rối.
Tô Thanh Phong không bị sao cả?
Anh ta vốn cứ tưởng Lưu Lan gọi điện thoại cho mình là vì nhận được tin Tô Thanh Phong đã chết, muốn hỏi chỉ tiết việc trao đổi với nhà họ Tống.
Nhưng anh ta không ngờ Tô Thanh Phong lại trở về.
Lý Lăng Phong phản ứng rất nhanh, lập tức sửa lời: “Tô Thanh Phong không sao thì tốt! Dì cũng không cần khách sáo. thế đâu, Uyển Đình đã lên tiếng, dù có liều mạng cháu cũng. nhất định phải làm được”.
Anh ta cho rằng chắc chăn là nhà họ Tống nhân từ tha mạng cho Tô Thanh Phong.
Nhưng người nhà họ Hứa lại không biết, cho nên anh ta bèn ôm hết công lao vào mình.
“Được, ngày mai đến nhà dì ăn cơm, dì muốn cảm ơn cháu trực tiếp!”
Lưu Lan cúp điện thoại, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, rõ ràng là rất hài lòng về Lý Lăng Phong.
“Mẹ, mẹ đừng để anh ta lừa, Lý Lăng Phong chẳng giúp đỡ gì cả”.
Lúc này có một giọng nói vang lên. Người nói chuyện đương nhiên là Tô Thanh Phong.
Cuối cùng lúc này anh cũng đã hiểu ra điều gì đó, ánh mắt trở nên lạnh như băng.