Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đệ Nhất Long Tế
  3. Chương 1-5
Trước /4 Sau

Đệ Nhất Long Tế

Chương 1-5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 1: Chân Long ra tù

Nhà tù Giang Thành.

Trong phòng giam cấp cao nhất.

“Đại sư phụ, Nhị sư phụ, Tam sư phụ… Cửu sư phụ, một ngày làm thầy, cả đời làm cha! Cảm ơn các thầy đã truyền thụ tri thức cho con, hôm nay là ngày con ra tù, các thầy… hãy bảo trọng nhé!”

Tô Thanh Phong lần lượt cúi đầu thật thấp với chín ông lão trước mặt mình.

Ba năm trước, khi vào tù, anh đã được đưa vào căn phòng giam kì lạ này.

Sở dĩ nói kì lạ, bởi vì chín tù nhân của căn phòng này trông có vẻ không giống người bình thường.

Cả chín người đều không hề để ý tới sự phản đối của anh, bắt buộc nhận anh làm học trò.

Dần dà về sau, anh kinh ngạc phát hiện ra bản lĩnh đáng gờm của chín người này.

Đại sư phụ có khả năng võ đạo trác tuyệt.

Nhị sư phụ có y thuật siêu phàm.

Tam sư phụ am hiểu phép thuật Huyền Môn.

Tứ sư phụ rất giỏi kinh doanh buôn bán.

Sau ba năm sống chung, mặc dù anh vẫn chưa biết thân phận của họ nhưng lại biết ơn họ từ tận đáy lòng.

“Thằng nhóc này, chỉ là ra tù thôi mà, cứ làm như sinh ly tử biệt ấy, nếu sau này nhớ bọn thầy thì tới đây thăm là được rồi”.

Nhị sư phụ cười tủm tỉm bảo.

“Nhưng… nơi này là phòng giam cấp cao nhất, không ai được phép thăm tù hết cả”.

Tô Thanh Phong tỏ ra khó xử.

“Con nhận tội thay người khác thêm lần nữa là có thể tới đây được mà”.

Tam sư phụ cười dí dỏm.

Tô Thanh Phong lập tức sững sờ.

Đúng thật là anh vào tù vì nhận tội thay người khác, nhưng đây là bí mật trong lòng anh, anh chưa bao giờ nói với ai cả.

Tại sao họ lại biết được?

Điều này làm cho anh càng cảm thấy chín người sư phụ này có khả năng siêu phàm hơn nữa.

“Thứ này không có tác dụng gì với thầy, tặng cho con đấy”.

Đại sư phụ nhìn Tô Thanh Phong.

Một tiếng “vèo” vang lên, một thứ bắn nhanh về phía anh.

Tô Thanh Phong vững vàng đón được, sau đó mới thấy đây là một tấm lệnh bài màu vàng óng, bên trên viết hai chữ “chiến thần”.

“Tô Thanh Phong, thời hạn thi hành án đã hết, tôi đến dẫn cậu đi làm thủ tục ra tù!”

Lúc này, giọng quản giáo vang lên từ ngoài cửa.

“Bảo trọng!”

Tô Thanh Phong chắp tay với chín người sư phụ, quay lưng rời khỏi phòng giam.

“Chúng ta sống ẩn ở đây nhiều năm rồi, vốn chỉ định tìm người giải sầu thôi, nhưng không ngờ thằng nhóc này lại là một thiên tài!”

“Đúng đấy, mới có ba năm mà cậu ta đã học được bảy tám phần bản lĩnh của chúng ta rồi!”

“Sau khi thằng nhóc này rời khỏi đây, thế giới này sẽ có sự thay đổi”.

Trong phòng giam vang lên một tràng tiếng bàn tán.

Nửa tiếng sau.

Ngoài cổng lớn nhà tù.

Tô Thanh Phong hít vào vài hơi không khí bên ngoài, nghĩ ngợi vẩn vơ trong đầu.

Cách đây ba năm rưỡi, anh trở thành con rể ở rể nhà họ Hứa, chỉ vì lúc ấy mẹ anh bệnh nặng, anh không thể thanh toán số tiền phẫu thuật cao ngất ngưởng, mà cô cả nhà họ Hứa Hứa Uyển Đình lại đồng ý thanh toán tiền phẫu thuật giúp anh, với điều kiện anh phải trở thành chồng chưa cưới ở rể cho nhà cô.

Cô cả nhà họ Hứa xinh đẹp lại còn giỏi giang, ấy vậy lại kết hôn với một kẻ bất tài vô danh, điều này đã trở thành câu chuyện cười cho cả Giang Thành.

Tô Thanh Phong cũng bị ghẻ lạnh và mỉa mai một cách thậm tệ ở nhà họ Hứa.

Chỉ có Hứa Uyển Đình dành cho anh sự tôn trọng như một người bình thường, mà anh cũng đã phải lòng cô gái tốt bụng và nỗ lực phấn đấu này.

Mãi cho đến một ngày nọ, cậu cả nhà họ Tống Tống Cương tới tìm anh, yêu cầu anh nhận tội đi tù thay anh ta ba năm.

Hoá ra Tống Cương muốn cưỡng hiếp một thiếu nữ nhưng bất thành, cô ấy chạy thoát được, cảnh sát điều tra ra anh ta. Nhờ vào các mối quan hệ, anh ta biết được Tô Thanh Phong cũng xuất hiện tại khu vực đó ngay thời điểm đó.

Đúng lúc công ty của Hứa Uyển Đình đang gặp rắc rối không thể giải quyết, anh đã đồng ý với yêu cầu của Tống Cương, nhưng điều kiện là anh ta phải giải quyết rắc rối này giúp Hứa Uyển Đình.

Thời gian ba năm thoáng cái đã trôi qua, có lẽ nhà họ Hứa chẳng có ai nhớ hôm nay là ngày anh ra tù đâu!

Vẻ cay đắng hiện lên trên mặt Tô Thanh Phong, anh đang chuẩn bị nhấc chân rời đi.

“Kít…”

Vào lúc này, một chiếc BMW màu đỏ lao vùn vụt tới rồi dừng tại trước mặt anh.

Cửa sổ xe hạ xuống, một cô gái xinh đẹp lạnh lùng xuất hiện trong tầm nhìn của anh.

“Lên xe!”

Cô gái nói với vẻ mặt không cảm xúc.

Tô Thanh Phong kinh ngạc.

Người trước mắt anh chính là cô vợ hữu danh vô thực của anh, Hứa Uyển Đình.

Sau khi Tô Thanh Phong lên xe, Hứa Uyển Đình giẫm mạnh chân ga, xe chạy vút đi.

“Uyển Đình, cảm ơn em đã tới đón anh nhé!”

Đáy lòng Tô Thanh Phong như đang có từng dòng nước ấm chảy qua.

Nay anh đã trở thành tội phạm cải tạo, làm ảnh hưởng xấu đến Hứa Uyển Đình, vậy mà đối phương vẫn tới đón anh.

Hứa Uyển Đình không trả lời câu nào.

Sau khi đi được một quãng đường rất xa, cô mới lên tiếng.

“Tô Thanh Phong, hôm nay tới gặp anh, tôi chỉ cần một câu trả lời thôi!”

“Nói cho tôi biết, tội danh của anh có phải thật không?”

Giọng điệu không hề có chút tình cảm.

Nhưng tay cô lại nắm chặt vô lăng, gân xanh gồ rõ lên.

Năm đó Tô Thanh Phong bị dẫn đi vì tội cưỡng hiếp chưa thành công, nhưng cô lại luôn tin rằng anh không phải người như vậy, cũng từng muốn đến nhà tù thăm anh đồng thời tìm ra câu trả lời từ chính miệng anh.

Chẳng qua quản giáo lại thông báo với cô rằng phòng giam của Tô Thanh Phong không có ai được phép vào thăm.

Cho đến hôm nay, cuối cùng cô cũng có cơ hội này.

Đối diện với lời chất vấn, trong lòng Tô Thanh Phong vô cùng phức tạp.

Hứa Uyển Đình không biết về cuộc giao dịch của anh và Tống Cương, mà anh cũng không thể nói.

Bởi vì lúc trước anh đã từng hứa, chỉ cần Tống Cương giúp anh giải quyết mối nguy cơ của Hứa Uyển Đình, chân tướng chuyện này sẽ bị chôn vùi mãi mãi trong bụng anh.

“Phải”.

Tô Thanh Phong bình tĩnh đáp.

Hứa Uyển Đình sửng sốt mất năm giây, trên mặt hiện ra vẻ cực kì phức tạp.

Có kinh ngạc, thất vọng, khinh thường, và cả hết sức đau lòng.

Lúc trước bà nội coi cô là vật hi sinh cho cuộc hôn nhân thương mại, nhất quyết đòi gả cô cho một tên công tử bột mà cô ghét.

Để phản kháng lại số phận, cô đã đăng ký kết hôn với Tô Thanh Phong trong tình thế cấp bách.

Người khác cười nhạo cô lấy một tên chồng bất tài, nhưng cô không quan tâm, ít ra thì nhân phẩm của Tô Thanh Phong vẫn đàng hoàng, ở trong mắt cô tốt hơn nhiều so với tên công tử bột kia.

Nhưng giờ đây, cô chỉ cảm thấy như bị hiện thực tát cho một cái bạt tai đau điếng.

“Đi cục dân chính, ly hôn!”

Hứa Uyển Đình lời ít ý nhiều.

“Được thôi”.

Tô Thanh Phong chợt hụt hẫng.

Ngay lúc thừa nhận, anh đã biết kết cục của mình.

Anh rất lưu luyến khi phải rời xa người mình thích.

Nhưng chỉ cần Hứa Uyển Đình sống tốt, anh cảm thấy những gì anh làm đều đáng giá.

“Em ở nhà họ Hứa sống có tốt không?”

Tô Thanh Phong lại hỏi.

Hứa Uyển Đình khịt mũi đáp: “Ba năm trước, vì quyết định sai lầm nên tôi đã bị bà nội cách chức người phụ trách công ty, điều tới công ty chi nhánh!”

“Bởi vì anh làm ảnh hưởng xấu tới danh tiếng của nhà họ Hứa, bất kể tôi có làm tốt đến đâu, bà nội cũng đều thờ ơ, chẳng có lấy một cơ hội thăng chức nào cả!”

“Cả nhà họ Hứa, thậm chí Giang Thành, ai cũng đều cười nhạo tôi có thằng chồng là tội phạm cưỡng hiếp!”

Cách chức?

Chẳng lẽ Tống Cương không giúp Hứa Uyển Đình giải quyết rắc rối nên cô mới bị cách chức?

Tô Thanh Phong lập tức trợn to hai mắt: “Ba năm trước công ty của em gặp rắc rối, Tống Cương không giúp em sao?”

“Tống Cương là cậu cả nhà họ Tống, có quen biết gì với tôi đâu, tại sao anh ta phải giúp tôi?”

Hứa Uyển Đình lạnh lùng trả lời.

“Anh ta đã hứa với tôi, chỉ cần tôi nhận tội giúp anh ta, anh ta sẽ giúp công ty em vượt qua kiếp nạn đó cơ mà! Sao anh ta có thể qua cầu rút ván chứ!”

Giờ phút này, Tô Thanh Phong trợn mắt to đến nỗi mí mắt sắp rách cả ra.

“Ý anh là tội danh của anh là giả, anh vì giúp tôi nên mới vào tù? Anh nghĩ tôi sẽ còn tin anh nữa à?”

Hứa Uyển Đình hoàn toàn không tin lời Tô Thanh Phong.

Trong suy nghĩ của cô, lý do này quá khiên cưỡng.

Cậu cả nhà họ Tống và Tô Thanh Phong chưa từng gặp nhau lần nào, dù anh ta có muốn tìm người nhận tội thay thì cũng sẽ không đi tìm anh.

Tô Thanh Phong đang định giải thích thì bỗng nhiên có một chiếc xe tải lớn lao nhanh tới, nhắm thẳng vào xe của Hứa Uyển Đình.

Mặt Hứa Uyển Đình biến sắc, cô muốn đổi hướng cũng đã không còn kịp nữa, trên mặt chỉ còn lại vẻ tuyệt vọng.

Ngay sau đó, một cái bóng đen nhào về phía cô, ôm chặt lấy cô.

“Rầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, hai người bay từ trong xe ra ngoài.

Chương 2: Tai nạn giao thông bất ngờ

Sau khi hai xe va chạm nhau, chiếc xe tải lớn đã dừng lại, đằng sau nó là một dấu phanh thật dài, có thể thấy tốc độ vừa rồi nhanh cỡ nào.

Chiếc xe BMW màu đỏ đã lật nghiêng nằm trong bồn hoa bên đường, đầu xe nát tan tành.

Hứa Uyển Đình và Tô Thanh Phong đã lăn sang bên đường.

Toàn thân anh dính máu đầm đìa, trông y hệt người máu, nhưng anh vẫn ôm chặt Hứa Uyển Đình để bảo vệ cô.

Nhìn hiện trường tai nạn giao thông, Hứa Uyển Đình đờ đẫn không nói nên lời, nhưng cái ôm quanh người cô lại mang lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.

Cô khẽ động đậy, phát hiện mình chỉ bị thương ở một cánh tay, hoàn toàn không bị thương nặng chút nào.

Vừa nhìn sang Tô Thanh Phong, mặt cô lập tức biến sắc.

“Tô Thanh Phong, anh sao rồi? Anh tỉnh lại đi!”

Trên mặt cô tràn đầy kinh hoảng, vành mắt đỏ hoe, trong đầu tái hiện cảnh tượng Tô Thanh Phong dũng cảm quên mình bảo vệ cô.

“Uyển Đình, anh không sao!”

Tô Thanh Phong mở mắt ra, nở nụ cười, máu chảy ra từ khoé miệng anh.

Nếu không nhờ có võ đạo hộ thân, khi bị xe tải loại lớn cỡ này đâm mạnh thì chắc chắn anh đã chết thẳng cẳng rồi.

“Anh đừng nói nữa! Cố gắng lên!”

Hứa Uyển Đình hết sức kích động, cô nhanh chóng gọi vào số cấp cứu.

Chẳng mấy chốc xe cứu thương đã đến đưa hai người tới bệnh viện.

Tô Thanh Phong được đẩy thẳng vào phòng phẫu thuật.

Cánh tay của Hứa Uyển Đình không có gì đáng ngại, chỉ cần băng bó đơn giản là xong.

Ngay cả bác sĩ cũng phải tấm tắc bảo lạ, tai nạn giao thông thảm khốc đến vậy mà cô chỉ bị thương ngoài da vài chỗ, đúng là phúc lớn mạng lớn.

Nhưng chỉ có mỗi Hứa Uyển Đình biết, cô được như vậy là nhờ Tô Thanh Phong đã liều mạng bảo vệ cô.

Cô nóng lòng sốt ruột đợi trước phòng phẫu thuật của Tô Thanh Phong.

Chỉ nửa tiếng sau.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Mấy bác sĩ áo trắng bước ra.

“Bác sĩ, anh ấy… sao rồi ạ?”

Thời gian phẫu thuật ngắn như vậy, Hứa Uyển Đình có dự cảm xấu trong lòng.

Mấy bác sĩ không trả lời, tỏ vẻ kì quái.

“Lẽ nào anh ấy…”

Hứa Uyển Đình kinh hồn bạt vía, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Lúc này, Tô Thanh Phong nằm trên giường phẫu thuật được đẩy ra, anh nghển cổ lên, cười thật tươi nhìn Hứa Uyển Đình: “Uyển Đình!”

“Người bệnh bị thương nặng thế mà dấu hiệu sinh tồn lại phục hồi rất nhanh, đúng là kỳ tích! Người bệnh không cần phẫu thuật, chúng tôi chỉ tiến hành băng bó đơn giản thôi!”

Bác sĩ vô cùng kinh ngạc dẫn người đi.

Hứa Uyển Đình thầm mừng rỡ, hoá ra là do cô sợ chuyện không đâu.

Sau khi đưa Tô Thanh Phong vào phòng bệnh, cô trở lại với dáng vẻ lạnh lùng trước đó, hỏi: “Tô Thanh Phong, tại sao anh lại muốn cứu tôi vậy?”

“Bởi vì em là vợ anh”.

Tô Thanh Phong trả lời không chút do dự.

Hứa Uyển Đình không khỏi cảm động, nhưng vẫn lạnh giọng bảo: “Đừng tưởng anh cứu tôi thì tôi sẽ không ly hôn với anh!”

“Nhưng nếu anh đã nói là anh nhận tội vào tù thay người khác, tôi sẽ cho anh thời gian chứng minh rằng mình trong sạch!”

“Nếu anh không chứng minh được, vậy chúng ta cứ hẹn nhau ở cục dân chính đi!”

Cô là một người rất có nguyên tắc, sẽ không dễ dàng tha thứ để một tên tội phạm cưỡng hiếp làm chồng mình, cho dù người này đã cứu mạng cô.

Tô Thanh Phong gật đầu.

“Uyển Đình, Uyển Đình à, con có sao không?”

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng kêu la đầy lo lắng.

Sau đó một cặp vợ chồng trung niên đi vào phòng bệnh.

Đó chính là bố mẹ của Hứa Uyển Đình, Hứa Chí Quốc và Lưu Lan.

Nhận được tin Hứa Uyển Đình gặp tai nạn giao thông, hai người đã vội vàng chạy tới.

“Mẹ, con không sao hết, chỉ bị thương ngoài da chút xíu thôi”.

Hứa Uyển Đình đáp.

Vợ chồng Lưu Lan đi tới trước mặt Hứa Uyển Đình, sau khi kiểm tra, xác định cô không có gì đáng ngại mới thở phào một hơi.

Lúc này họ mới để ý có một người khác đang nằm trên giường bệnh.

“Tô Thanh Phong!”

Lưu Lan mở to mắt: “Chẳng phải cậu đang ở trong tù à? Tại sao cậu lại ở đây?”

“Tính thời gian thì hình như hôm nay là ngày cậu ta ra tù”.

Hứa Chí Quốc ở bên cạnh nói.

Ra tù? Tai nạn giao thông?

Lưu Lan ngẫm nghĩ rồi bỗng quay phắt sang nhìn Hứa Uyển Đình, chất vấn: “Hôm nay con đi đón cậu ta ra tù? Trên đường về thì gặp tai nạn giao thông?”

Hứa Uyển Đình gật đầu.

“Ai bảo con đi đón cái thằng tội phạm cưỡng hiếp này hả? Cậu ta hại con chưa đủ sao mà con còn đi đón cậu ta, để cho cậu ta chết ở ngoài kia mới đúng chứ!”

“Cậu ta không chỉ là một thằng cặn bã mà còn là sao chổi nữa! Đi chung với cậu ta là gặp tai nạn giao thông liền kìa!”

Lưu Lan sa sầm mặt, mắng ầm lên.

“Mẹ, anh ta đã cứu con đấy! Nếu không có anh ta, chắc con cũng chẳng còn sống đâu!”

Hứa Uyển Đình nháy mắt ra hiệu cho mẹ mình đừng nói nữa.

Dù sao Tô Thanh Phong cũng đã liều mạng cứu cô, bây giờ nói những lời này có vẻ không ổn cho lắm.

Lưu Lan sửng sốt, căm phẫn nhìn Tô Thanh Phong, sau đó không mắng nữa.

“Uyển Đình, nguyên nhân xảy ra tai nạn giao thông là gì thế?”

Bà ấy tiếp tục hỏi.

Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, hai cảnh sát bước vào.

“Cô Hứa, chúng tôi đã điều tra ra được nguyên nhân tai nạn giao thông nên tới nói cho cô biết đây ạ”.

Một cảnh sát lên tiếng.

“Là nguyên nhân gì? Có phải có người muốn hại con gái tôi không?”

Lưu Lan vội vàng hỏi.

“Theo điều tra của chúng tôi chẳng qua là do tài xế xe tải này uống rượu bia khi lái xe thôi, không có nguyên nhân nào khác”.

Cảnh sát này trả lời.

Hứa Uyển Đình không có dị nghị gì với kết quả điều tra của cảnh sát cả: “Tôi biết rồi”.

“Tay tài xế này tệ thật chứ, lại đi uống rượu bia khi lái xe, suýt chút nữa lấy mất mạng của con gái tôi rồi! Hai vị cảnh sát, hai người nhất định phải nghiêm trị!”

Lưu Lan phẫn nộ nói.

“Chúng tôi sẽ xử lý theo quy định của pháp luật”.

Hai cảnh sát gật đầu, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi xác định con gái mình không có gì đáng ngại, vợ chồng Lưu Lan cũng đi về.

Có điều trước khi đi, bà ấy cố tình dặn một câu: “Con không được đưa cái thằng tội phạm cưỡng hiếp này về nhà đấy”.

Về thương tích của Tô Thanh Phong, họ hoàn toàn không quan tâm.

Tô Thanh Phong thẫn thờ, trong đầu cứ nhớ lại cảnh tượng trước khi xảy ra tai nạn giao thông.

Khi hai xe sắp chạm nhau, anh đã nhìn thấy rõ vẻ mặt của tài xế xe tải.

Mặt tài xế đỏ bừng, quả thật có uống rượu, nhưng trong mắt ông ta lại có sát ý!

Anh xác định chắc chắn không chỉ đơn giản là uống rượu bia khi lái xe không thôi đâu!

Mà là… cố ý giết người!

Nghĩ tới đây, anh đã hạ quyết tâm phải điều tra ra được chân tướng.

Dám giết anh và Hứa Uyển Đình, anh nhất định sẽ bắt đối phương phải trả giá đắt.

Tô Thanh Phong định thần lại, nhìn thấy Hứa Uyển Đình còn ở trong phòng bệnh, thế là ngạc nhiên hỏi: “Em không đi à?”

“Tôi đi rồi, ai chăm sóc cho anh?”

Hứa Uyển Đình lạnh nhạt đáp.

“Cảm ơn vợ nhé!”

Tô Thanh Phong cảm thấy ấm áp trong lòng, cười bảo.

Hứa Uyển Đình vẫn còn thấy không tự nhiên lắm với cách gọi này, bèn lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì nể tình anh đã cứu tôi, anh nghĩ tôi sẽ ở lại à?”

Thời gian thoáng cái đã tới chiều.

“Uyển Đình, anh muốn xuất viện!”

Tô Thanh Phong đột nhiên lên tiếng.

Trước mắt anh còn có rất nhiều việc cần làm, không muốn ở lại bệnh viện quá lâu.

“Anh chưa khỏi hẳn mà xuất viện cái gì?”

Hứa Uyển Đình giội cho một chậu nước lạnh: “Tôi cho anh thời gian một tuần để chứng minh trong sạch, thời gian này sẽ bắt đầu tính sau khi anh xuất viện”.

Tô Thanh Phong xé toạc băng vải trên người mình: “Uyển Đình, vết thương của anh đã lành hết rồi”.

Vừa nhìn sang Tô Thanh Phong, Hứa Uyển Đình lập tức sững sờ.

Bởi vì tất cả những vết thương của anh đều đã lành, chỉ còn sẹo mờ mờ.

“Sao có thể lành nhanh đến thế?”

“Chắc là do thể chất của anh khác với người bình thường”.

Tô Thanh Phong cười đáp.

Hứa Uyển Đình vẫn không yên tâm, sau khi đưa Tô Thanh Phong đi kiểm tra tổng quát, biết anh đã bình phục, cô mới làm thủ tục xuất viện.

Cửa bệnh viện.

“Về nhà với tôi đi!”

Hứa Uyển Đình thản nhiên nói.

“Nhưng mẹ bảo không cho anh về…”

Tô Thanh Phong ngạc nhiên.

“Trước khi chúng ta ly hôn, anh vẫn là chồng tôi, nhà họ Hứa vẫn là nhà của anh!”

Hứa Uyển Đình nói giọng kiên quyết: “Đi mua một bộ quần áo cho anh trước đã rồi về”.

Bây giờ Tô Thanh Phong đang mặc đồ mượn của bệnh viện.

Nửa tiếng sau, hai người đến con phố sầm uất nhất Giang Đô.

Cả hai một người đi trước một người đi sau bước vào trong một cửa hàng đồ nam.

Hứa Uyển Đình lập tức ngây ra.

Trong tầm nhìn của cô xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.

Hứa Mỹ Mỹ.

Em họ của cô.

Giờ phút này, cô ta đang khoác tay một người đàn ông mặc đồ đắt tiền lựa quần áo.

“Ơ kìa, đây không phải chị họ của tôi sao?”

Tất nhiên Hứa Mỹ Mỹ cũng nhìn thấy Hứa Uyển Đình, cô ta nói cạnh nói khoé.

“Đây là cửa hàng đồ nam, chị mua đồ cho ai thế?”

“Anh chồng phạm tội cưỡng hiếp của chị còn đang ở trong tù cơ mà, chị tìm bồ mới rồi à?”

“Để tôi xem xem thằng bồ mới của chị là ai nào!”

Chương 3: Cục cưng à, anh nhớ em quá

Nét mặt Hứa Uyển Đình lập tức sa sầm.

Cô em họ này là con gái của bác cả, từ trước đến giờ luôn bất hoà với cô.

Trước đây khi cô có quyền có thế, đối phương không hề dám láo xược như vậy.

Nhưng kể từ ba năm trước lúc xảy ra chuyện đó, bà nội không còn coi trọng cô, Hứa Mỹ Mỹ cũng trở nên vênh váo đè đầu cưỡi cổ cô.

Thanh niên bên cạnh Hứa Mỹ Mỹ cũng nhìn thấy Hứa Uyển Đình, vẻ tham lam lộ ra trên mặt anh ta.

Anh ta tên Lương Đông, gia đình kinh doanh châu báu.

Nhắc tới nhà họ Lương, thực lực của họ ở Giang Thành mạnh hơn nhà họ Hứa một bậc.

Nhà họ Hứa có hai cô con gái đẹp, một là Hứa Uyển Đình, hai là Hứa Mỹ Mỹ.

Nhưng bất luận so sánh ngoại hình hay khí chất, Hứa Uyển Đình đều hơn hẳn Hứa Mỹ Mỹ.

Nếu không phải vì Hứa Uyển Đình đã kết hôn, hơn nữa có thái độ cương quyết, người đầu tiên anh ta chọn theo đuổi chắc chắn là Hứa Uyển Đình.

Lúc này Tô Thanh Phong bước tới bên cạnh Hứa Uyển Đình, anh nhíu chặt mày.

Rốt cuộc ba năm qua Uyển Đình đã phải chịu bao nhiêu đau khổ?

Ngay cả Hứa Mỹ Mỹ cũng dám ăn nói kiểu đó với cô!

“Là anh, Tô Thanh Phong, anh ra tù rồi à!”

Hứa Mỹ Mỹ cực kì kinh ngạc thốt lên.

Sau đó cô ta nhìn sang Hứa Uyển Đình với vẻ mặt đầy khó hiểu: “Chị còn dám đi với anh ta hả? Bà nội mà truy cứu chuyện này, chị có gánh nổi không thế?”

Tô Thanh Phong cưỡng hiếp bất thành vào tù, Hứa Uyển Đình trở thành người bị hại lớn nhất trong chuyện này, đáng lý ra cô phải hận Tô Thanh Phong mới đúng.

Tại sao cô lại đi chung với Tô Thanh Phong?

Chuyện này cũng khiến cho nhà họ Hứa bị bẽ mặt, bà nội hận anh thấu xương, kiên quyết không cho phép anh quay trở lại nhà họ Hứa.

Hứa Uyển Đình phải biết mới đúng!

Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, cô ta không thể hiểu được.

Chẳng lẽ đầu óc của Hứa Uyển Đình có vấn đề?

“Tôi sẽ giải thích với bà nội, không cần cô nhọc lòng đâu”.

Hứa Uyển Đình trầm giọng đáp.

Vừa dứt lời, cô kéo Tô Thanh Phong đi ngang qua Hứa Mỹ Mỹ, bắt đầu lựa quần áo.

Hứa Mỹ Mỹ rất bực mình, la lên: “Nhân viên đâu rồi?”

Một nhân viên nữ nghe gọi bèn chạy ra.

“Sao ai cũng vào cửa hàng các cô mua đồ được thế hả?”

Hứa Mỹ Mỹ chỉ vào Tô Thanh Phong: “Cái tên đó là… tội phạm cưỡng hiếp trong tù mới được thả ra đấy! Nếu để người khác biết các cô bán quần áo cho loại người này, chắc sau này sẽ không còn ai tới chỗ các cô mua đồ nữa đâu!”

“Hứa Mỹ Mỹ, cô!”

Hứa Uyển Đình tức run người.

Khi nghe thấy bốn chữ “tội phạm cưỡng hiếp”, nữ nhân viên tỏ vẻ kinh bỉ, bước vài bước tới trước mặt Tô Thanh Phong: “Này anh, cửa hàng chúng tôi không chào đón anh!”

Hứa Mỹ Mỹ nghểnh cao đầu, vô cùng đắc ý.

Lương Đông cười nhếch mép, cực kì tán thành với hành động của Hứa Mỹ Mỹ.

Theo anh ta nghĩ, một cô gái đẹp tuyệt trần như cô mà lại bị mù tìm một tên chồng bất tài, đáng bị người ta bắt nạt.

Nếu Hứa Uyển Đình có thể nhận thức được thực tế qua chuyện này, từ đó ly hôn với tên vô dụng này, anh ta sẽ đá Hứa Mỹ Mỹ ngay rồi theo đuổi Hứa Uyển Đình.

Hứa Uyển Đình lạnh lùng nhìn cô nhân viên, chất vấn: “Đúng là chồng tôi mới ra tù, nhưng quy định nào trong cửa hàng các cô nói người từng đi tù là không thể mua đồ ở đây vậy? Có cần gọi quản lý của các cô ra đây hỏi không?”

Nữ nhân viên lập tức im lặng.

Sở dĩ cô ta muốn đuổi đối phương ra ngoài chỉ vì ghét anh thôi.

Với lại đây là một cửa hàng quần áo cao cấp, tin tức một tên tội phạm cưỡng hiếp từng mua đồ ở đây mà truyền ra ngoài quả thật sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của họ.

Nhưng đúng là trong cửa hàng không có quy định này.

Cô ta không chiếm lý trong chuyện này, nếu để quản lý biết được, cô ta nhất định sẽ bị phạt.

Thế là cô ta chọn cách chịu thua, tránh sang một bên.

Thấy Hứa Uyển Đình giải quyết được sự lúng túng khi bị đuổi ra khỏi cửa hàng, Hứa Mỹ Mỹ khịt mũi một tiếng, không hề định buông tha cho cô.

Hôm nay cô ta phải làm cho Hứa Uyển Đình bẽ mặt bằng được!

“Anh Đông, anh thấy bộ này thế nào?”

Cô ta chỉ vào một bộ quần áo, hỏi.

“Đẹp lắm”.

Lương Đông gật đầu.

“Lấy bộ này cho tôi đi”.

Nhân viên cho bộ quần áo này vào túi: “Thưa anh, bộ quần áo này có giá một trăm hai mươi nghìn, anh muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt ạ?”

Lương Đông hào phóng quẹt thẻ.

“Tô Thanh Phong, anh có mua nổi không?”

Hứa Mỹ Mỹ nhìn Tô Thanh Phong với vẻ mặt đầy khinh thường.

“Không mua nổi”.

Tô Thanh Phong trả lời đúng sự thật.

“Đàn ông đàn an mà chẳng mua nổi một bộ quần áo, rác rưởi! Nói chuyện với hạng người như anh, tôi còn thấy buồn nôn nữa kìa!”

Hứa Mỹ Mỹ lùi lại một bước, phẩy tay trước mũi cứ như thể chỗ Tô Thanh Phong đang đứng bốc mùi hôi thối vậy.

“Hứa Uyển Đình, mắt chị mù rồi nên mới tìm một tên rác rưởi như anh ta đúng không. Ở nhà ngoài cái giặt đồ nấu cơm ra anh ta còn biết làm gì?”

Cô ta ra vẻ kiêu ngạo, đổi chủ đề: “Nhìn anh Đông nhà tôi này, quản lý một công ty niêm yết, chưa kể có thân phận mà năng lực cá nhân lại còn vô cùng xuất sắc!”

Hứa Uyển Đình tức đến mức ngực phập phồng, nhưng lại không thể phản bác.

Cô không hận Tô Thanh Phong không có bản lĩnh, nhưng lại thấy rất bực khi bị Hứa Mỹ Mỹ ngồi lên đầu lên cổ.

Lương Đông nở nụ cười rạng rỡ, như thể đang nói với Hứa Uyển Đình rằng đây chính là kết quả khi cô chọn một tên rác rưởi.

“Mắt vợ tôi có tốt hay không, tôi không biết, nhưng tôi biết ít nhất cô ấy vẫn tốt hơn người bên cạnh anh đây”.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Người nói chính là Tô Thanh Phong.

Người anh nói tất nhiên là Lương Đông.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

“Thằng vô dụng, anh có ý gì?”

Hứa Mỹ Mỹ lạnh giọng chất vấn.

“Một người bắt cá hai tay mà anh ta vẫn thích được, chẳng lẽ mắt không có vấn đề à? Hay là thích mọc thêm sừng trên đầu?”

Tô Thanh Phong hài hước nói.

Trong chín người sư phụ của anh, Tam sư phụ am hiểu phép thuật Huyền Môn.

Ông ấy không dạy anh gì nhiều, một trong số các loại phép thuật đó có tên là thuật vọng khí.

Vạn vật vạn sự đều mang trên mình một loại “khí” mà người thường không thể nhìn thấy được, ví dụ như tài khí đại diện cho sự phát tài, quan khí đại diện cho việc thăng quan tiến chức, đào khí đại diện cho nhân duyên,…

Chỉ cần nắm giữ thuật vọng khí là có thể nhìn thấy được chúng.

Lúc nãy anh có cẩn thận quan sát, phát hiện trên người Hứa Mỹ Mỹ có hai luồng khí màu hồng.

Luồng khí màu hồng này chính là đào khí, Hứa Mỹ Mỹ có hai luồng chứng tỏ cô ta đang có quan hệ mập mờ với hai người đàn ông cùng lúc.

Đây không phải là bắt cá hai tay sao?

Rõ ràng là một cô ả bắt cá nhiều tay!

Nghe vậy, trên mặt Hứa Mỹ Mỹ hiện lên vẻ hốt hoảng, nhưng cô ta bình tĩnh lại rất nhanh.

Cô ta nổi giận: “Đồ rác rưởi, anh nói tôi bắt cá hai tay? Có tin tôi xé rách miệng anh ra không hả!”

“Oắt con, cậu dám nói bậy bạ, đã nghĩ tới hậu quả chưa đấy?”

Lương Đông đe doạ, ánh mắt như dao.

Hứa Uyển Đình trầm giọng bảo: “Tô Thanh Phong, chuyện gì không có chứng cứ thì đừng có nói lung tung!”

Cô biết rõ bản tính của Hứa Mỹ Mỹ, hở ra là sẽ đi mách lẻo với bà nội.

Tô Thanh Phong dửng dưng như không, cười nói: “Có đúng như vậy hay không thì anh có thể kiểm tra điện thoại của cô ta, tôi nghe nói nội dung trong điện thoại của mấy người bắt cá nhiều tay phong phú lắm đấy!”

Nhờ thuật vọng khí, anh còn nhìn thấy trên người Hứa Mỹ Mỹ toát ra khí đen, đó là vận xui, nó toả ra từ chiếc điện thoại cô ta đang cầm trong tay.

Nói cách khác, lúc này điện thoại của Hứa Mỹ Mỹ sẽ mang lại xui xẻo cho cô ta.

Kết hợp với tình huống hiện tại, bằng chứng Hứa Mỹ Mỹ bắt cá hai tay chắc chắn nằm trong điện thoại của cô ta.

“Anh… Anh nói vớ vẩn gì đó hả?”

Mí mắt Hứa Mỹ Mỹ giật liên hồi, khó lòng nào che giấu được vẻ bối rối trên mặt mình.

Dù thế nào cô ta cũng không thể hiểu vì sao Tô Thanh Phong lại biết được bí mật của cô ta.

Cô ta không có tài cán gì, chỉ giỏi dụ dỗ mấy tên ngốc là hay, bởi vậy cô ta không thể treo cổ trên một cái cây là Lương Đông thôi được, mà còn ngấm ngầm có dự bị.

Nhưng cô ta có nói với ai về chuyện này đâu!

Phản ứng của cô ta đều bị mọi người nhìn thấy hết.

Hứa Uyển Đình tỏ vẻ kì lạ.

Có khi nào những gì Tô Thanh Phong nói là thật không?

“Ting!”

Đúng lúc này, điện thoại của Hứa Mỹ Mỹ phát ra tiếng thông báo tin nhắn.

“Anh bạn trai khác của cô nhắn tin cho cô chứ gì!”

Tô Thanh Phong cười nhạo.

“Đưa điện thoại cho tôi!”

Lương Đông biến sắc mặt, chìa tay ra.

Anh ta làm vậy chỉ vì đã đâm lao phải theo lao.

Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, nếu anh ta không làm như vậy thì có khác nào tự thừa nhận không?

“Anh Đông, em thật lòng với anh mà, lẽ nào anh không tin em?”

Mắt Hứa Mỹ Mỹ lập tức trở nên đỏ hoe, cô ta vô thức cất điện thoại vào trong túi xách.

Nhưng Lương Đông đã giật lấy điện thoại của cô ta trước.

Ứng dụng chat trong điện thoại hiện lên một tin nhắn giọng nói, người gửi là lốp xe dự phòng số hai.

Lương Đông sầm mặt mở tin nhắn.

“Cục cưng à, anh nhớ em quá!”

Trong điện thoại phát ra giọng nói của một người đàn ông.

Quan trọng nhất là anh ta mở loa ngoài.

Tất cả mọi người đều nghe thấy.

Chương 4: Tô Thanh Phong tới đòi nợ

“Chát!”

Lương Đông thẳng tay tát Hứa Mỹ Mỹ một bạt tai: “Con khốn!”

Sắc mặt anh ta tối sầm, anh ta vốn định làm khó dễ hai vợ chồng này, không ngờ cuối cùng lại tự hại bản thân mình bẽ mặt.

Anh ta cất bước bỏ đi.

Đã bị bẽ mặt như vậy, anh ta không còn mặt mũi đâu mà ở lại đây nữa.

“Anh Đông, anh nghe em giải thích đã!”

Hứa Mỹ Mỹ cuống cuồng đuổi theo.

Trước khi đi, cô ta còn căm hận nhìn Tô Thanh Phong và Hứa Uyển Đình.

Tô Thanh Phong, Hứa Uyển Đình, tôi sẽ không để hai người được yên đâu!

Nhìn dáng vẻ thảm hại của hai người, Hứa Uyển Đình cảm thấy rất hả lòng hả dạ.

Đây là lần đầu tiên cô được trút giận trong suốt ba năm qua.

Chẳng qua người giúp cô trút giận lại là Tô Thanh Phong, người mà cô không thể nào tưởng tượng nổi.

Điều này khiến cho cô có cảm giác anh chồng này cũng không vô tích sự cho lắm.

Sau đó cô tò mò hỏi: “Tô Thanh Phong, sao anh lại biết Hứa Mỹ Mỹ bắt cá hai tay thế?”

“Anh có học xem bói với người khác hồi ở trong tù, những thứ vừa rồi đều do anh bói ra đấy”.

Tô Thanh Phong cười trả lời.

Hai chữ “trong tù” làm Hứa Uyển Đình nghĩ tới một số chuyện không vui, cô lập tức kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Cô không nói gì nữa, làm mặt lạnh lựa quần áo cho Tô Thanh Phong.

Sau khi chọn bừa hai bộ quần áo, cô dẫn Tô Thanh Phong ra về.

“Uyển Đình, anh có việc cần làm, em đi về trước đi”.

Sau khi ra ngoài, Tô Thanh Phong đột nhiên lên tiếng.

Anh thực sự muốn đi tìm Tống Cương tính sổ.

Nếu không phải vì Tống Cương không giữ lời hứa, Uyển Đình đâu đến nỗi phải sống thảm hại như vậy?

“Anh còn nhớ đường về nhà không?”

Hứa Uyển Đình lạnh lùng hỏi.

“Đương nhiên là nhớ”.

Tô Thanh Phong mỉm cười đáp.

Hứa Uyển Đình không nói gì, lái xe đi.

Nửa tiếng sau.

Tô Thanh Phong đến trước cổng một công ty.

Đây là công ty của Tống Cương, tập đoàn Tống Thị.

Anh đi vào trong, tiến thẳng tới chỗ tiếp tân: “Tôi tìm Tống Cương”.

Tiếp tân là một cô gái xinh đẹp khoảng hơn hai mươi tuổi, cô ta trang điểm cầu kì, mặc váy công sở, để lộ ra đôi chân dài đẹp trông rất gợi cảm.

Cô ta tỏ ra không vui.

Ai đây, lại gọi thẳng tên của tổng giám đốc Tống?

Cô gái tiếp tân ngẩng đầu lên nhìn Tô Thanh Phong, ngay tức khắc sững sờ: “Tô Thanh Phong, là anh à!”

Tô Thanh Phong cũng nhận ra cô gái này.

Không ngờ lại là bạn học của Hứa Uyển Đình, Trương Na.

Vì quen biết Hứa Uyển Đình, Trương Na và anh đã từng gặp nhau vài lần, nhưng lần nào gặp cô ta cũng tỏ ra căm ghét anh, mỉa mai anh đủ kiểu.

“Tô Thanh Phong, anh là cái thá gì mà lại dám gọi thẳng tên của tổng giám đốc Tống hả? Anh ấy không phải người mà con chó con mèo có thể gặp được đâu!”

Trương Na nói kháy.

Tô Thanh Phong không muốn chấp nhặt với cô ta, nói thẳng: “Cô cứ nói với anh ta là Tô Thanh Phong tới đòi nợ!”

Đòi nợ?

Đường đường là cậu cả nhà họ Tống, tổng giám đốc tập đoàn Tống Thị sẽ nợ ai được chứ?

Nực cười thật!

Sắc mặt Trương Na lập tức trở nên lạnh tanh: “Tổng giám đốc Tống có thân phận gì cơ chứ, sao có thể thiếu nợ một tên ở rể như anh?”

“Nghe nói ba năm trước anh đi tù vì tội cưỡng hiếp bất thành, chắc mới được ra tù chứ gì, chẳng lẽ đầu óc bị có vấn đề luôn rồi?”

“Mau biến đi, đừng có lảng vảng trước mặt tôi, coi chừng tôi gọi bảo vệ đấy”.

Cô ta nghểnh cao cổ, vênh váo đắc ý.

“Chát!”

Không có bất kỳ lời cảnh báo nào, Tô Thanh Phong tát vào mặt cô ta, lạnh lùng bảo: “Gọi Tống Cương ra đây, tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai”.

“Anh dám đánh tôi á!”

Trương Na bụm má, trong mắt tràn đầy khó tin, phẫn nộ quát: “Anh chết chắc rồi! Người đâu, có người gây rối này!”

Mấy nhân viên bảo vệ nghe tiếng gọi chạy tới.

“Anh ta mới tát tôi một cái bạt tai, đánh anh ta mạnh tay vào cho tôi!”

Trương Na nghiến răng ra lệnh.

“Thằng ranh con, mày dám tới tập đoàn Tống Thị gây rối, lá gan không nhỏ đâu! Hôm nay tao sẽ cho mày biết tại sao hoa lại có màu đỏ!”

Người cầm đầu vừa dứt lời, mấy tên bảo vệ lập tức xông về phía Tô Thanh Phong.

Lúc này, Tô Thanh Phong cũng hành động.

Một cú đấm, tên bảo vệ đi đầu lập tức bay ra xa.

Một cú đá, lại thêm hai người văng ra.

Một cú đá ngang, những người còn lại đều gục ngã.

Cả đại sảnh chỉ còn lại những tiếng rên rỉ đau đớn.

“Nói cho tôi nghe xem cô làm sao để tôi chết đi nào?”

Tô Thanh Phong nhìn về phía Trương Na, thản nhiên hỏi.

Tại sao cái tên bất tài này lại trở nên lợi hại như vậy?

Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt Trương Na, toàn thân cô ta cũng run nhè nhẹ.

Trong lúc cuống quýt, cô ta run rẩy cầm điện thoại lên: “Tô Thanh Phong, anh đừng có đắc ý, hôm nay tôi sẽ không cho anh bước ra khỏi đây được đâu!”

Cuộc gọi được kết nối, cô ta la to vào điện thoại: “Giám đốc Lưu, có người gây rối dưới đại sảnh, đánh rất nhiều người bị thương, anh mau xuống đây đi!”

Tô Thanh Phong thản nhiên nhìn cô ta gọi điện thoại, không hề ngăn cản.

Hôm nay anh tới đây để ra oai phủ đầu với Tống Cương, phải đánh đối phương chịu phục, chịu sợ mới có thể có hiệu quả.

Vài phút sau.

Một nhóm người đi thang máy xuống đại sảnh.

Đi đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, anh ta mặc vest đi giày da, đeo chiếc mắt kính gọng vàng.

Lưu Việt, tâm phúc của Tống Cương.

Theo sau anh ta là mấy người đàn ông cao to lực lưỡng, sắc mặt lạnh tanh, trong mắt thấp thoáng sát khí.

Nhìn là biết ngay không phải dạng vừa.

Nhìn mấy tên bảo vệ nằm dưới đất, Lưu Việt sầm mặt hỏi: “Ai mà không có mắt, lại dám tới tập đoàn Tống Thị gây rối thế hả?”

“Giám đốc Lưu, chính là anh ta!”

Trương Na hung tợn chỉ vào Tô Thanh Phong, kiêu căng nói: “Ban nãy anh hỏi tôi làm sao để anh chết chứ gì, anh sắp biết rồi đó!”

Lưu Việt nhìn về phía Tô Thanh Phong, anh ta ngẩn ra, sau đó cười bảo: “Thì ra là mày! Tính thời gian, chắc mày vừa mới ra tù phải không”.

Tô Thanh Phong không trả lời.

Anh nhớ người đàn ông này.

Lúc trước khi Tống Cương tới nhờ anh nhận tội anh, người này đã đi theo anh ta.

“Tao biết mục đích mày tới đây”.

Lưu Việt nói tiếp: “Chắc hẳn bây giờ mày đang rất phẫn nộ nhỉ”.

Sau đó anh ta tỏ vẻ khinh thường, đổi lời nói: “Cho dù mày phẫn nộ, không cam lòng thì cũng phải nhẫn nhịn cho tao, bởi vì anh Tống là người mà mày chỉ có thể ngước nhìn!”

“Anh Tống là rồng bay trên trời, còn mày chỉ là con kiến bò dưới đất thôi! Tiện tay là có thể bóp chết!”

Ánh mắt Tô Thanh Phong trở nên lạnh lẽo: “Bởi vậy nên anh ta có thể thất hứa à?”

“Ha ha ha ha!”

Như thể nghe được câu chuyện rất buồn cười, Lưu Việt cười sằng sặc: “Mày ngây thơ quá rồi đó! Lúc trước dù mày không đồng ý, anh Tống cũng sẽ có cách khác bắt mày phải đồng ý!”

“Muốn anh Tống thực hiện lời hứa thì phải dựa trên địa vị ngang nhau. Chỉ với mày thôi vẫn chưa xứng đâu!”

Nói tới đây, anh ta lại sầm mặt: “Nếu như mày thức thời thì lo ở nhà liếm láp vết thương đi, đừng có tới làm phiền bọn tao, không ai quan tâm đến mày đâu”.

“Nhưng nếu mày đã tới đây, còn đánh nhân viên công ty tao bị thương, vậy thì để lại hai cánh tay đi!”

“Đánh gãy hai cánh tay nó cho tao!”

Anh ta dứt lời, mấy người đàn ông vạm vỡ sau lưng anh ta lao về phía Tô Thanh Phong.

Nét mặt Lưu Việt lộ ra vẻ suy tư.

Theo anh ta nghĩ, tuy Tô Thanh Phong đánh thắng được mấy tên bảo vệ, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của những người này.

Phải biết rằng nhân viên bảo vệ không thể so sánh với những người này, họ là lính đánh thuê tinh nhuệ tuyệt đối, được tập đoàn Tống Thị thuê sau khi xuất ngũ trên chiến trường.

Đây là những người đã từng giết người chân chính!

Trương Na liên tục cười khẩy, phấn khích nắm tay lại.

Tô Thanh Phong, anh chết chắc rồi!

Nhưng Tô Thanh Phong lại thản nhiên như không, thoáng cái đã xông vào giữa nhóm người này, tựa như con sói lẫn vào bầy dê.

“Rầm rầm rầm!”

Nắm đấm sắc bén vừa nhanh vừa mạnh, động tác vô cùng nhanh, kéo theo cả bóng mờ.

Không ai là đối thủ của anh.

Chưa tới một phút, tất cả mọi người đều đã nằm gục dưới đất.

Cả đại sảnh lặng ngắt như tờ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Chương 5: Thời hạn bảy ngày

“Không thể, không thể nào, sao mày có thể lợi hại như thế được?”

Lưu Việt há hốc mồm, mặt mũi tràn đầy khó tin.

Lúc trước nhờ Tô Thanh Phong nhận tội thay, họ đã điều tra về anh, anh chỉ là một thằng ở rể không có lai lịch, hơn nữa cũng không có bất cứ năng lực xuất sắc nào cả, rõ ràng chỉ là một kẻ bất tài.

Nhưng bây giờ đối phương lại có thể đánh bại những lính đánh thuê này một cách dễ dàng như vậy, chuyện quái gì thế này?

Anh ta nghĩ mãi không rõ.

Ngay khi anh ta ngây người, Tô Thanh Phong đã đi tới trước mặt anh ta, túm cổ áo anh ta rồi nhấc lên.

“Mày nói tao là con kiến, nhưng ở trong mắt tao, chúng mày có khác nào con kiến đâu?

Tô Thanh Phong nhìn thẳng vào mắt đối phương bằng ánh mắt lạnh như băng.

Trên mặt Lưu Việt chỉ có mỗi vẻ kinh hoảng, thậm chí anh ta còn quên cả chống cự.

Anh ta cảm nhận được sát khí từ trong mắt Tô Thanh Phong.

Luồng sát khí này còn dày đặc hơn gấp vô số lần so với lính đánh thuê xuất ngũ từng ra chiến trường!

“Tống Cương đâu? Gọi anh ta ra đây!”

Tô Thanh Phong lại trầm giọng hỏi.

“Tổng giám đốc, anh ấy… không có ở công ty, anh ấy đi công tác ở nơi khác rồi, phải… đến mai mới về”.

Lưu Việt nơm nớm lo sợ trả lời.

“Lừa tao à?”

Sát ý trong mắt Tô Thanh Phong càng đậm hơn.

Lưu Việt suýt chút nữa tè ra quần, anh ta run bần bật: “Tôi… Tôi không có lừa anh thật mà!”

Từ phản ứng của đối phương, Tô Thanh Phong có thể xác định đối phương không lừa mình, thế là anh bèn ném anh ta xuống.

“Ngày mai anh ta về, mày nói với anh ta, bảo anh ta đích thân tới nhà họ Hứa xin lỗi, đồng thời làm sáng tỏ chân tướng sự việc trước kia! Nếu không…”

Tô Thanh Phong tạm dừng, khịt mũi một tiếng: “Tao sẽ khiến cho nhà họ Tống anh ta biến thành tro bụi!”

Tiếp theo, anh lại nhìn sang Trương Na: “Nếu không phải vì nể mặt cô là bạn học của vợ tôi, kết cục của cô bây giờ đã giống bọn chúng rồi!”

Trương Na run rẩy, mặt mày trắng bệch, bị khí thế của Tô Thanh Phong ép đến mức thở không nổi.

Sau đó Tô Thanh Phong cất bước rời đi.

Một hồi lâu sau, tất cả mọi người ở đây mới hoàn hồn lại, há to miệng thở hổn hển.

Lưu Việt nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm gọi vào số của Tống Cương, thuật lại chuyện vừa mới xảy ra.

“Một thằng ăn hại mà cũng dám diễu võ dương oai trước mặt chúng ta? Chờ tôi về, tôi sẽ cho cậu ta biết thế nào là trời cao đất rộng!”

Trong điện thoại phát ra tiếng nói giận dữ của Tống Cương.

Một tiếng sau.

Tô Thanh Phong đến trước một căn biệt thự hai tầng.

Đây là nhà họ Hứa.

Trở về chốn cũ, Tô Thanh Phong không khỏi cảm khái trong lòng.

Ba năm, nhà họ Hứa vẫn là nhà họ Hứa, nhưng anh không còn là Tô Thanh Phong của trước đây nữa.

“Cốc cốc cốc”.

Đi tới trước cửa, anh gõ cửa.

Một lát sau, cửa nhà mở ra, mẹ vợ Lưu Lan xuất hiện trong tầm nhìn của anh.

“Tô Thanh Phong, tôi đã bảo cậu đừng có về nhà họ Hứa rồi mà? Sao cậu còn mặt dày thế hả?”

“Cậu là người đã từng đi tù, nhà họ Hứa chúng tôi không chứa chấp nổi ông thần như cậu đâu”.

Lưu Lan tỏ vẻ chán ghét, vừa định đóng cửa.

Ngay lúc này, Hứa Uyển Đình đi nhanh ra: “Mẹ, là con bảo anh ta về nhà họ Hứa đấy”.

“Mẹ đã dặn con là đừng cho cậu ta về rồi mà?”

Lưu Lan nổi đoá: “Cậu ta hại nhà họ Hứa chúng ta chưa đủ sao? Con vẫn còn muốn cậu ta hại chúng ta tiếp nữa hả?”

“Giờ cậu ta là tội phạm cưỡng hiếp đấy, con cho một tên tội phạm sống ở nhà chúng ta, người khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào đây?”

Bà ấy đi tới trước một bước, chắn giữa Tô Thanh Phong và Hứa Uyển Đình: “Có mẹ ở đây, cậu ta đừng hòng bước vào nhà họ Hứa, với cả hai đứa cũng mau mau ly hôn đi”.

“Mẹ!”

Hứa Uyển Đình bất đắc dĩ nói: “Ba năm trước công ty con gặp vấn đề, Tô Thanh Phong bảo anh ta vì giúp con nên làm giao dịch với người khác, nhận tội thay người khác nên mới đi tù!”

“Con cho anh ta thời gian bảy ngày để chứng minh chuyện này, nếu anh ta không chứng minh được, con sẽ ly hôn với anh ta!”

“Nhưng trước đó anh ta vẫn sẽ là chồng con, anh ta không ở nhà họ Hứa thì phải đi đâu?”

Lưu Lan hoàn toàn không chịu tin, bà ấy cười khẩy: “Giúp con? Lời này mà con cũng tin được à? Tại sao vấn đề của công ty con chưa được giải quyết? Tại sao con lại bị bà nội cách chức?”

“Tô Thanh Phong, cậu bịa đặt hay thật đấy, để trở về nhà họ Hứa, ngay cả lời này mà cậu cũng bịa ra được!”

Tô Thanh Phong giải thích: “Mẹ à, đối phương không chịu thực hiện lời hứa. Con sẽ chứng minh cho sự trong sạch của mình trong vòng bảy ngày, cũng như sẽ bắt đối phương bồi thường tổn thất cho Uyển Đình…”

Lưu Lan lập tức ngắt lời, lạnh lùng bảo: “Ai cần cậu chứng minh? Mau cút đi cho tôi nhờ!”

“Mẹ, con đã nói là cho anh ta thời gian bảy ngày rồi!”

“Nếu mẹ không đồng ý, con sẽ chuyển ra ngoài ở riêng!”

Hứa Uyển Đình nói giọng kiên quyết.

Nếu không nhờ có Tô Thanh Phong liều mạng cứu cô lúc xảy ra tai nạn giao thông, cô cũng sẽ không cho Tô Thanh Phong cơ hội này.

Nếu đã nói ra thì cô sẽ làm được.

Thấy vậy, trong lòng Tô Thanh Phong rất cảm động.

Hứa Uyển Đình biết cảm ơn, chính vì vậy cô mới bằng lòng cho anh cơ hội này.

Đồng thời cô cũng đưa ra lời hứa, giờ còn không ngại bất hoà với người nhà để thực hiện lời hứa này.

Đây cũng là một trong những lý do mà anh yêu cô gái này.

“Con…”

Lưu Lan tức đến mức mặt mày tối sầm, quát với vào trong phòng khách: “Hứa Chí Quốc, con gái ông đã ra nông nỗi này mà ông vẫn mặc kệ được à?”

Hứa Chí Quốc ở trong phòng khách giả vờ không nghe thấy, hồi lâu sau vẫn chưa trả lời.

“Thứ vô tích sự, hễ gặp mấy chuyện này là ông lại giả điếc! Nếu ông giỏi hơn chút thì gia đình chúng ta đâu đến nỗi bị nhà họ Hứa ức hiếp! Giờ đến cả con gái ông mà ông cũng chẳng quản được!”

Lưu Lan không nhịn được mắng.

Cuối cùng Lưu Lan chỉ đành nói: “Uyển Đình, mẹ có thể đồng ý cho cậu ta vào nhà. Nhưng con nói bảy ngày chỉ có thể là bảy ngày, hôm nay tính là ngày đầu tiên!”

Bà ấy biết tính tình của con gái mình vô cùng ngang bướng, cô đã quyết định việc gì thì có tám con trâu cũng không kéo lại được.

Bởi vậy bà ấy chỉ có thể chọn cách thoả hiệp.

“Mẹ, hôm nay anh ta mới xuất viện thôi đấy!”

Hứa Uyển Đình bất mãn nói.

“Mẹ, con đồng ý”.

Lúc này, Tô Thanh Phong vội vàng lên tiếng.

“Cứ quyết định vậy đi!”

Lưu Lan để lại một câu rồi đi vào nhà.

Hứa Uyển Đình hơi bực.

Cô tốt bụng kéo dài thêm một ngày cho Tô Thanh Phong, nhưng ngặt nỗi anh lại không chịu biết ơn cô.

“Nếu anh đã đồng ý thì tự giải quyết cho tốt đi!”

Hứa Uyển Đình tức giận để lại một câu, sau đó cũng đi vào nhà.

Bên cạnh phòng của Hứa Uyển Đình là một căn phòng chứa đồ.

Sau khi kết hôn với Hứa Uyển Đình, anh vẫn luôn ngủ ở đây.

Bước vào phòng, mọi thứ trong phòng đều không thay đổi.

Anh nằm lên giường, nhớ lại những gì đã xảy ra, sau đó ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay.

Đến khi anh thức dậy thì trời đã khuya.

Anh đi ra khỏi phòng, trông thấy một người khác đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Là Hứa Uyển Đình.

Cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng bằng lụa satin, lộ ra làn da trắng như tuyết.

Trước mặt cô đặt một ly rượu vang đỏ.

Mặt cô đỏ bừng, rõ ràng đã uống không ít.

“Uyển Đình, em đang nghĩ gì vậy?”

Tô Thanh Phong đi tới trước mặt Hứa Uyển Đình.

“Không có gì”.

Hứa Uyển Đình kinh ngạc nhìn anh, hờ hững đáp.

“Vì chuyện của Hứa Mỹ Mỹ hôm nay phải không?”

Tô Thanh Phong nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Anh biết vì anh mà em đã phải chịu rất nhiều ấm ức trong suốt ba năm qua, anh cũng biết chắc chắn em rất khó chịu, anh xin lỗi!”

Anh có thể đoán được, sự việc hôm nay chỉ là một cái bóng thu nhỏ cho địa vị đáng xấu hổ của Hứa Uyển Đình ở nhà họ Hứa.

Lúc trước cô từng là người giỏi nhất trong thế hệ con cháu nhà họ Hứa, nhưng giờ đây bất kỳ ai trong nhà họ Hứa cũng có thể ngồi lên đầu lên cổ cô, có ai lại dễ chịu được cơ chứ?

“Tô Thanh Phong, anh không phải tôi, anh sẽ không bao giờ cảm nhận được cảm xúc của tôi đâu”.

Hứa Uyển Đình cười đau thương: “Bà nội đã trọng nam khinh nữ từ xưa giờ, từ nhỏ đã không coi trọng tôi, ngược lại coi trọng một đứa không có năng lực như Hứa Minh Vũ”.

“Mấy năm nay tôi luôn cố gắng phấn đấu, từ từ chứng minh bản thân mình, bà nội không thể không giao vị trí người phụ trách công ty cho tôi”.

“Nhưng chỉ vì một sai sót nhỏ, bà ấy đã lấy lại vị trí của tôi không chút nương tay. Hơn nữa còn lấy chuyện của anh ra làm lý do để không tiếp tục trọng dụng tôi nữa”.

“Thật ra tôi biết chuyện của anh chỉ là một cái cớ thôi, nguyên nhân chính là bà ấy không muốn tôi nắm quyền lớn của nhà họ Hứa, ảnh hưởng đến việc Hứa Minh Vũ kế thừa vị trí gia chủ”.

“Kể từ khi tôi thất thế cho đến nay, nhà họ Hứa ai cũng có thể ngồi lên đầu tôi, đến cả một người giúp việc cũng có thể mỉa mai khiêu khích tôi, bà nội chẳng để tâm chút nào”.

“Tôi tận tuỵ cống hiến cho nhà họ Hứa nhiều năm liền, không có công lao cũng có khổ lao, anh nói tôi không đau lòng được chắc?”

Nói tới đây, vành mắt Hứa Uyển Đình đã đỏ hoe, răng cắn chặt môi.

Tô Thanh Phong bước tới lau vệt nước mắt trên mặt cô, kiên định nói: “Về chuyện trước kia, anh chỉ có thể nói xin lỗi. Nhưng bây giờ anh đã trở về, từ nay về sau, anh sẽ không bất kỳ ai bắt nạt em nữa!”

Ngày hôm sau.

“Uyển Đình, dậy nhanh lên, có chuyện rồi!”

Sáng sớm, Lưu Lan mở cửa phòng ngủ của Hứa Uyển Đình ra.

Bởi vì tối qua uống rượu nên Hứa Uyển Đình ngủ rất say, một lúc lâu sau mới mở mắt ra nổi.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Hứa Uyển Đình ngái ngủ hỏi.

“Bà nội con gọi về bảo chúng ta đi tham gia hội nghị gia tộc, còn dặn phải bảo con dẫn Tô Thanh Phong theo!”

“Chắc chắn là bà ấy biết chúng ta cho Tô Thanh Phong ở nhờ nên mới hỏi tội đây mà! Nhưng sao bà ấy lại biết được chuyện này?”

“Xong đời rồi! Biết thế hôm qua mẹ đã nhất quyết không cho cái thằng vô tích sự đó vào nhà rồi!”

Lưu Lan hoảng sợ nói.

Địa vị của con gái bà ở nhà họ Hứa vốn đã rất đáng xấu hổ, giờ lại còn xảy ra việc này, tình cảnh sau này chỉ e sẽ càng khó khăn hơn.

Hứa Uyển Đình thầm hiểu, chắc chắn là Hứa Mỹ Mỹ mách với bà nội.

Cô nhanh chóng mặc quần áo vào: “Mẹ, chuyện cần đối mặt sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt thôi, con sẽ giải thích rõ với bà nội, không sao đâu”.

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vinh Quang Chúa Tể

Copyright © 2022 - MTruyện.net