Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 16: Bố con nhà họ Tống phách lối
Nhìn bóng lưng Tô Thanh Phong đi vào, Hứa Cường cười châm chọc.
Đồ sao chổi!
Tự đâm đầu vào chỗ chết còn muốn liên luỵ nhà họ Hứa chúng tôi!
Hy vọng là đưa Tô Thanh Phong đến đây có thể khiến cậu cả Tống bớt giận.
Sau đó anh ta đi lên xe, đỗ xe ở một góc chờ đợi.
Anh ta cho rằng lát nữa Tô Thanh Phong sẽ bị ném ra ngoài như một con chó chết, dù không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Cả nhà họ Hứa còn đang chờ tin ở nhà tổ, anh ta phải lập tức gửi tin về.
…
Phòng khách của biệt thự.
Tống Cương bắt chéo chân, ngồi chễm chệ trên ghế sofa, tay phải cầm một ly rượu vang đỏ.
Có một người đàn ông đứng sau lưng anh ta.
Người này là cấp dưới tâm phúc của Tống Cương, Lưu Việt.
“Cậu chủ, anh chắc chắn nhà họ Hứa sẽ đưa người đến chứ?”
Lưu Việt nhìn đồng hồ, cất lời.
“Nhà họ Hứa chỉ là một gia tộc nhỏ, vẫn chưa có can đảm không nghe lời tôi, chắc chắn dù có trói lại bọn họ cũng sẽ đưa người tới cho tôi”.
“Một tên vô dụng cũng dám gây chuyện với tôi, đúng là chán sống!”
“Tôi sẽ cho nó biết kết quả của việc đắc tội tôi!”
Tống Cương cười châm chọc.
“Cậu chủ, Tô Thanh Phong đến rồi”.
Lúc này, một người đàn ông cao to đi vào, cất giọng cung kính.
“Dẫn vào đây”.
Tống Cương lạnh lùng cất lời.
Tô Thanh Phong nhanh chóng được dẫn vào phòng khách của biệt thự.
Nét mặt Tô Thanh Phong rất lạnh lùng, anh im lặng nhìn chằm chằm Tống Cương.
Tống Cương nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, ra vẻ cao quý hơn người.
“Để tao đoán xem, có lẽ lúc này mày đang tức giận lắm nhỉ?”
“Căm ghét vì tao không làm theo lời hứa, vì tao tạo áp lực với nhà họ Hứa, bắt bọn họ đưa mày đến đây, vì tao ức hiếp mày, khiến mày không còn đường nào để đi?”
“Nhưng cũng hết cách thôi, mày quá yếu, số phận của người yếu là sẽ bị người mạnh ức hiếp”.
Tống Cương nhấp một ngụm rượu vang, vừa cười vừa nói, tự cảm thấy mình đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tô Thanh Phong.
“Tức giận ư?”
Tô Thanh Phong lắc đầu.
Nụ cười cứng đờ trên mặt Tống Cương, anh ta thầm thấy ngạc nhiên: “Mày không tức giận?”
“Một tên vô dụng cũng đủ tư cách khiến tao tức giận à”.
Tô Thanh Phong hờ hững đáp.
“Đúng là giỏi ra vẻ!”
Tống Cương nhất thời sa sầm mặt: “Nghe nói mày đánh mười mấy nhân viên của công ty tao, mày cảm thấy mình ghê gớm lắm đúng không?”
“Tất cả vào đây!”
Anh ta vừa dứt lời.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Khoảng năm sáu mươi gã đàn ông cao to kéo vào bao vây lấy Tô Thanh Phong, đứng chiếm toàn bộ phòng khách.
Bọn họ cầm gậy sắt trong tay, khí thế vô cùng hung hăng.
“Giỏi đánh nhau lắm nhỉ? Tự tin lắm nhỉ?”
“Tao điều động tất cả tinh nhuệ của nhà họ Tống đến cho mày rồi đây. Tao muốn xem mày còn ghê gớm được nữa không!”
“Hôm nay tao muốn cho mày biết một đạo lý, nắm đấm ai to hơn thì người đó có tiếng nói hơn!”
Tống Cương đi qua đám người tới trước mặt Tô Thanh Phong, giơ tay đánh về phía mặt anh.
Anh ta cho rằng Tô Thanh Phong có thể một đấu với mười, nhưng có thể đấu với năm sáu mươi người không?
Anh ta muốn sỉ nhục anh trước.
“Bốp!”
Nhưng tay anh ta còn chưa đụng vào Tô Thanh Phong, Tô Thanh Phong đã ra tay nhanh như chớp, đánh anh ta ngã xuống đất chỉ bằng một nắm đấm.
“Mày nói đúng, nắm đấm ai to hơn thì lời người đó có tiếng nói hơn”.
Tô Thanh Phong hờ hững nói.
Tống Cương vô cùng đau đớn, trong lòng cũng giận đến mức không thể kiềm chế được nữa, anh ta hét to: “Giết chết nó cho tôi!”
Tất cả những người đàn ông cao to ở xung quanh đều vung gậy sắt lao về phía Tô Thanh Phong.
Tô Thanh Phong không hề sợ hãi, anh vung chân về phía người gần mình nhất, lập tức đánh bay người đó.
Gậy sắt của mấy người đàn ông cao to chẳng mấy chốc đã đánh tới đỉnh đầu của Tô Thanh Phong, trên mặt bọn họ lộ ra nụ cười vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng Tô Thanh Phong lập tức tung ra mấy quyền, khiến mấy người họ bay xa mấy mét, sau đó rơi xuống đất ngất xỉu.
Tiếp đó, Tô Thanh Phong di chuyển trong đám người tựa như du long.
Tốc độ rất nhanh.
Khiến đám người hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua.
Mỗi khi anh đánh ra một quyền chắc chắn sẽ có một người ngã xuống.
Chưa đến một phút, tất cả những người đàn ông to lớn đã nằm hết dưới đất.
Thấy cảnh tượng này, Tống Cương ngây người.
“Sao có thể? Sao nó có thể lợi hại như thế được!”
Tống Cương vô thức nuốt nước miếng, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Anh ta vốn cứ tưởng Tô Thanh Phong có thể đánh ngã mười mấy nhân viên đã là giới hạn rồi, nên vì để khuất phục Tô Thanh Phong, anh ta đã gọi tất cả tinh nhuệ của nhà họ Tống đến.
Nhưng không ngờ một đội hình như thế vẫn bị Tô Thanh Phong đánh gục trong một khoảng thời gian ngắn!
Kể cả cấp dưới Lưu Việt của anh ta cũng sợ đến mức ngây người, đứng im tại chỗ không dám động đậy.
“Chát!”
Tô Thanh Phong bước tới trước mặt Tống Cương, vung tay tát một cái: “Nói tao nghe xem, bây giờ đã có tiếng nói chưa?”
Tống Cương lập tức xoay mấy vòng, mặt đỏ tới mang tai, vô cùng xấu hổ.
Khi nãy anh ta nói với Tô Thanh Phong như thế, nhưng không ngờ lại bị đối phương trả lại nguyên văn.
“Mày đừng có đắc ý, có bản lĩnh thì để tao gọi thêm người đến đi!”
Tống Cương rất không cam lòng, gằn ra những lời này.
“Gọi đi, tao đợi”.
Tô Thanh Phong hờ hững đáp.
Nếu muốn đối phương nghe lời thì phải cho đối phương nhìn thấy sức uy hiếp mạnh mẽ, khuất phục đối phương, khiến đối phương thấy sợ hãi.
Tống Cương thật sự rất bất ngờ, không ngờ Tô Thanh Phong lại đồng ý, anh ta lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho bố mình.
Hai phút sau, cúp máy xong, sự tự tin của Tống Cương lại quay về, anh ta cười châm chọc: “Ranh con cứ đợi đó, đợi bố của tao tới, tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là trời cao đất dày!”
“Chát!”
Tô Thanh Phong lại vung tay đánh tới: “Cái gì gọi là trời cao đất dày?”
“Mày…”
Tống Cương che gò má đã sưng to, tức đến mức suýt thì hộc máu, nhưng cũng không dám mạnh miệng nữa.
Anh ta chỉ có thể hừ lạnh trong lòng, nói thầm: “Đợi bố tao dẫn người tới, để xem mày còn dám phách lối như thế nữa không!”
“Trước khi người đến, mày quỳ xuống mà đợi cho tao!”
Tô Thanh Phong đạp cho Tống Cương quỳ dưới đất, sau đó nhàn nhã ngồi đợi trên sofa cao cấp.
Hai mươi phút sau.
Tiếng phanh xe dồn dập vang lên bên ngoài biệt thự nhà họ Tống, một người đàn ông trung niên nhanh chóng đi vào biệt thự.
Bố của Tống Cương, Tống Thượng Thiên.
Sau lưng ông ta còn có mấy người đàn ông trung niên hung hăng đi theo.
Trong mắt mỗi người đều chứa đựng sự khát máu.
Nhìn thấy con trai mình bị đánh đến mức mặt sưng to, còn đang quỳ dưới đất, Tống Thượng Thiên sa sầm mặt.
“Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi, bố phải trả thù cho con!”
Tống Cương lấy lại tự tin, vội vàng đứng dậy chạy tới sau lưng Tống Thượng Thiên.
Anh ta biết bốn người ở sau lưng bố đều là những người từng là binh vương, vũ khí giết người trên chiến trường, gần như đều là tồn tại một mình có thể đấu với trăm người.
Tô Thanh Phong có mạnh đến mấy cũng đâu thể mạnh hơn họ được?
“Đó giờ chưa có ai dám bắt nạt con trai của Tống Thượng Thiên tôi như thế đâu! Cương Nhi, con yên tâm, có bố ở đây, hôm nay chắc chắn cậu ta không còn đường sống rời khỏi nơi này!”
Trong mắt Tống Thượng Thiên tràn đầy sát khí, ông ta phất tay với bốn tên đàn em: “Bắt sống cậu ta, tôi muốn để Cương Nhi tự tay hành hạ cậu ta đến chết!”
Chương 17: Mày… đừng có qua đây
Bốn người đàn ông khí thế phi phàm sau lưng Tống Thượng Thiên nhìn Tô Thanh Phong bằng ánh mắt lạnh như băng.
Sau khi nhận được lệnh của Tống Thượng Thiên, một người đàn ông cao gầy trong đó hờ hững nói: “Đối phó với cậu ta, một mình tôi là đủ!”
Trong mắt gã ta tràn đầy sự tự tin.
Dù Tô Thanh Phong đã đánh ngã mấy chục người bình thường, nhưng đối với bọn họ thì đây cũng là chuyện rất dễ dàng.
Đặc biệt là bọn họ từng trải qua vô số lần chém giết sinh tử, kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú.
Nên muốn đối phó với một người trẻ tuổi, chỉ cần một người trong bọn họ là đủ!
“Chú Vương! Đánh nó đi, bắt nó lại cho cháu, cháu muốn nó cảm nhận cái gì gọi là tuyệt vọng!”
Tống Cương đứng thẳng người dậy, đứng một bên cắn răng nghiến lợi quát.
“Yên tâm! Sẽ bắt được cậu ta trong vòng ba chiêu!”
Người đàn ông họ Vương giơ ba ngón tay ra, coi trời bằng vung.
Vừa dứt lời, gã ta cũng ra tay nhanh như chớp, biến chưởng thành vuốt, giơ tay muốn bắt lấy cánh tay Tô Thanh Phong.
“Cút!”
Tô Thanh Phong lạnh lùng quát một tiếng, đánh một chưởng về phía đối phương.
“Còn dám phản kháng à!”
Người đàn ông họ Vương hừ lạnh, tăng nhanh tốc độ tay.
Nhưng tốc độ của Tô Thanh Phong còn nhanh hơn cả gã ta, khiến sắc mặt người đàn ông họ Vương thay đổi.
“Ầm!”
Ngay sau đó, người đàn ông họ Vương bị đánh bay, đập thẳng lên vách tường trong phòng khách.
Mọi người xung quanh lập tức tỏ vẻ khiếp sợ.
Sao thực lực của người này có thể mạnh như thế?
Người đàn ông họ Vương bò dậy từ dưới đất, khoé miệng có máu chảy xuống, nét mặt trở nên nặng nề: “Thằng nhóc này hơi kỳ lạ, chúng ta cùng xông lên đi!”
Ba người đàn ông còn lại đồng loạt gật đầu, nhanh chóng chia thành bốn hướng tấn công Tô Thanh Phong.
Lần này bọn họ không dám khinh thường chút nào, đều sử dụng mười phần thực lực.
Chiêu thức mạnh mẽ, khí thế hùng hậu.
Thậm chí nơi nắm đấm đi qua còn xuất hiện cả kình khí.
Nhưng sắc mặt Tô Thanh Phong vẫn rất hờ hững, anh giẫm nhẹ mũi chân, người bay lên trời.
Tô Thanh Phong thực hiện một cú đá móc với bốn người trước mặt.
“Ầm ầm ầm ầm!”
Bốn âm thanh liên tiếp vang lên, bốn người không có khả năng phản kháng, tất cả đều bắn ra ngoài như đạn đại bác rồi ngã xuống đất ngất xỉu.
Một chiêu!
Chỉ với một chiêu!
Tống Thượng Thiên và Tống Cương đều trợn to mắt, há hốc mồm.
Trong lòng bọn họ có một cơn sóng dâng trào.
Những người này đều là binh vương giãi ngũ, từng là vương giả trong các lính đánh thuê, làm không biết bao nhiêu chuyện chấn động đất trời!
Đương nhiên thực lực vô cùng rõ ràng!
Nhưng bọn họ lại bị một tên ở rể vô cùng bình thường là Tô Thanh Phong đánh gục với một chiêu!
Giờ phút này, sự tự tin của bọn họ lúc vừa đến đều tan biến.
“Cộp, cộp…”
Tiếng bước chân của Tô Thanh Phong vang lên, anh từng bước đi về phía Tống Cương.
Tiếng bước chân này vang vọng bên tai Tống Cương tựa như bùa đòi mạng.
“Mày… đừng có tới đây, đừng có tới đây!”
Tống Cương tỏ vẻ sợ hãi, không nhịn được lùi về phía sau.
“Không phải mày muốn cho tao biết trời cao đất dày à?”
Tô Thanh Phong túm lấy cổ áo Tống Cương, xách anh ta dậy: “Bây giờ nói tao nghe xem cái gì là trời cao đất dày?”
Tống Cương đen mặt, khó chịu đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Trong lòng thầm thấy hối hận, anh ta không nên nói ra lời cảnh cáo này.
“Buông con trai tôi ra, cậu muốn gì tôi đều đồng ý với cậu!”
Thấy con trai gặp nguy hiểm, Tống Thượng Thiên chỉ có thể lên tiếng thoả hiệp.
Tô Thanh Phong ném Tống Cương xuống đất, tính toán thời gian, thời hạn bảy ngày còn lại năm ngày cuối cùng.
“Tôi muốn ông đưa Tống Cương đến sở tuần tra đầu thú trong vòng năm ngày, nói rõ chân tướng ba năm trước, ngoài ra còn phải bồi thường cho Hứa Uyển Đình!”
Tô Thanh Phong lạnh lùng nói.
Sắc mặt Tống Thượng Thiên thay đổi không ngừng, một lúc lâu sau ông ta mới cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý với cậu!”
Tô Thanh Phong nhìn Tống Cương, trong mắt thoáng hiện lên sự lạnh lẽo.
Sau đó, trong tay anh có ánh bạc loé lên, một cây ngân châm đâm vào trong cơ thể Tống Cương.
Kim vạn kiến phệ tâm!
Mỗi tối đều sẽ phát tác một lần, người bị ghim kim này sẽ đau đớn như bị chục nghìn con kiến cắn vào tim.
Tuy không chết nhưng lại có thể khiến người ta sống không bằng chết, tựa như hình phạt tàn khốc nhất thế gian.
“Mày… Mày vừa làm gì tao?”
Tống Cương cảm nhận được, anh ta ngơ ngác hỏi.
“Chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ thôi, sau khi hoàn thành chuyện tao nói, tao sẽ giải trừ nó cho mày”.
Tô Thanh Phong cười sâu xa, xoay người rời đi.
“Bố, bố thật sự đồng ý với nó sao?”
Sau khi bóng dáng Tô Thanh Phong hoàn toàn biến mất, Tống Cương vội nói: “Một khi sự thật bị vạch trần, con chẳng những phải ngồi tù mà chắc chắn Chu Nguyên sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tống của chúng ta!”
“Bố đồng ý với cậu ta cái gì! Đó chỉ là tuỳ cơ ứng biến thôi, nếu khi nãy không làm thế thì cái mạng nhỏ này của con cũng không còn rồi!”
Tống Thượng Thiên hừ lạnh, cất lời.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Khi nãy nó còn giở thủ đoạn gì đó trên người con ấy!”
Tống Cương vội hỏi.
“Đương nhiên là rửa sạch mối nhục hôm nay! Con quên chú hai của con rồi à? Từ khi con còn bé chú hai đã đến núi Thanh Thành tu hành võ đạo, một năm trước chú hai gửi tin cho bố nói chú ấy đã trở thành võ giả vô cùng cường đại trong truyền thuyết rồi!”
Tống Thượng Thiên tỏ vẻ vô cùng tự tin: “Tô Thanh Phong có mạnh đến mấy cũng chỉ là một người bình thường, chắc chắn không thể là đối thủ của một võ giả được!”
“Bố sẽ lập tức gửi tin cho chú hai của con, bảo chú ấy về giết chết tên khốn kiếp này!”
“Còn về thủ đoạn mà cậu ta nói có lẽ chỉ là hù doạ con thôi, nhưng cũng không nên xem thường, lát nữa đến bệnh viện kiểm tra!”
Nghe thấy thế, Tống Cương rất mừng: “Vâng!”
…
Bên ngoài biệt thự nhà họ Tống.
Hứa Cường nóng nảy chờ đợi, thi thoảng đưa tay xem đồng hồ.
Tính toán thời gian, có lẽ Tô Thanh Phong cũng nên bị giết chết ném ra ngoài rồi chứ nhỉ!
Khi nãy anh ta còn thấy gia chủ nhà họ Tống dẫn người đến.
Tô Thanh Phong chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.
Lúc này cửa nhà họ Tống có tiếng động, Hứa Cường vội vàng đưa mắt nhìn sang.
“Két!”
Cửa mở, một bóng người chậm rãi đi ra.
Hứa Cường nhất thời ngây người.
Sao có thể!
Sao Tô Thanh Phong có thể đi ra trong yên ổn được?
Hoàn toàn khác với dự đoán của anh ta!
Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?
“Đưa tôi về!”
Vào lúc anh ta đang cảm thấy rất khó hiểu thì Tô Thanh Phong đã lên xe.
“Được… Được”.
Đầu óc Hứa Cường trống rỗng, anh ta khởi động xe.
Trên đường đi, anh ta hít sâu một hơi, không nhịn được hỏi: “Sao cậu… có thể ra ngoài được vậy?”
“Thì đi ra thôi”.
Tô Thanh Phong đáp.
“…”
Hứa Cường nhất thời cứng họng, tiếp tục nói: “Tôi hỏi cậu làm sao có thể yên ổn đi ra ngoài?”
“Tôi đàm phán với Tống Cương xong rồi”.
Tô Thanh Phong trả lời qua loa.
Xe chạy nhanh, cuối cùng dừng lại trước cổng nhà họ Hứa.
Hứa Cường thả Tô Thanh Phong xuống rồi vội vã chạy tới nhà tổ, muốn truyền tin tức này cho mọi người.
Hứa Uyển Đình và Lưu Lan ngồi cùng nhau trong phòng khách, lo lắng chờ đợi kết quả.
Thấy Tô Thanh Phong đi vào, hai người đồng thời sửng sốt.
Hứa Uyển Đình thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Cuối cùng Tô Thanh Phong cũng bình an trở về.
“Quả nhiên Lăng Phong không nói dối, thật sự đã giải quyết được mối nguy của nhà họ Hứa lần này rồi!”
“Nhưng chắc chắn là Lăng Phong đã phải trả giá gì đó mới cứu được tên vô dụng là cậu, đúng là không đáng!”
Đầu tiên là Lưu Lan vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lạnh lùng châm chọc Tô Thanh Phong.
Nghe thấy thế, Tô Thanh Phong nhíu mày.
Anh hơi ngạc nhiên vì lời nói của Lưu Lan.
Sau đó, Lưu Lan lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lý Lăng Phong.
Bà ấy còn cố ý mở loa ngoài, muốn khiến Tô Thanh Phong khó chịu.
“Dì, cháu xin lỗi…”
Điện thoại vừa kết nối, Lý Lăng Phong đã áy náy nói.
Nhưng anh ta còn chưa nói hết đã bị Lưu Lan ngắt lời: “Lăng Phong, cháu xin lỗi cái gì chứ, cháu đã cứu nhà họ Hứa của dì rồi, còn tiện thể cứu cả tên vô dụng Tô Thanh Phong kia, dì cảm ơn còn không kịp!”
Lý Lăng Phong bối rối.
Tô Thanh Phong không bị sao cả?
Anh ta vốn cứ tưởng Lưu Lan gọi điện thoại cho mình là vì nhận được tin Tô Thanh Phong đã chết, muốn hỏi chi tiết việc trao đổi với nhà họ Tống.
Nhưng anh ta không ngờ Tô Thanh Phong lại trở về.
Lý Lăng Phong phản ứng rất nhanh, lập tức sửa lời: “Tô Thanh Phong không sao thì tốt! Dì cũng không cần khách sáo thế đâu, Uyển Đình đã lên tiếng, dù có liều mạng cháu cũng nhất định phải làm được”.
Anh ta cho rằng chắc chắn là nhà họ Tống nhân từ tha mạng cho Tô Thanh Phong.
Nhưng người nhà họ Hứa lại không biết, cho nên anh ta bèn ôm hết công lao vào mình.
“Được, ngày mai đến nhà dì ăn cơm, dì muốn cảm ơn cháu trực tiếp!”
Lưu Lan cúp điện thoại, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, rõ ràng là rất hài lòng về Lý Lăng Phong.
“Mẹ, mẹ đừng để anh ta lừa, Lý Lăng Phong chẳng giúp đỡ gì cả”.
Lúc này có một giọng nói vang lên.
Người nói chuyện đương nhiên là Tô Thanh Phong.
Cuối cùng lúc này anh cũng đã hiểu ra điều gì đó, ánh mắt trở nên lạnh như băng.
Chương 18: Lòng tin của Hứa Uyển Đình
“Cậu lừa tôi à? Nếu Lăng Phong không giúp thì cậu trở về kiểu gì? Chẳng lẽ cậu dựa vào bản lĩnh của mình trở về?”
Lưu Lan tỏ vẻ khinh thường, hoàn toàn không tin lời Tô Thanh Phong.
“Đúng là con dựa vào bản thân trở về”.
“Ha ha, không ngờ cậu mưu mô thế đấy, cậu ghen tị Lăng Phong có bản lĩnh đúng không! Người khác giúp cậu, cậu còn trở mặt không chịu biết ơn nữa!”
Lưu Lan cao giọng nói.
“Đúng đó Tô Thanh Phong, sao cậu có thể như thế hả?”
Hứa Chí Quốc ngồi trên sofa cũng phụ hoạ một câu.
Tô Thanh Phong cau mày nói với Lưu Lan: “Mẹ đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện chưa, đi xác nhận chân tướng chưa mà cho rằng lời anh ta nói là thật?”
“Mẹ là mẹ vợ của con, con không cần mẹ đứng về phía con, nhưng mẹ cũng phải nhìn nhận sự việc ở một góc độ công bằng chứ!”
“Cậu muốn tôi làm rõ chân tướng cái gì?”
Nghe thấy thế, Lưu Lan tỏ vẻ châm chọc, lời nói vô cùng cứng rắn: “Tôi hiểu rất rõ chân tướng chuyện này! Đó là Lăng Phong cứu cậu, mà cậu còn lấy oán báo ơn!”
“Không phân biệt đúng sai, tầm nhìn hạn hẹp!”
Thấy Lưu Lan kiên trì đứng về phía Lý Lăng Phong, Tô Thanh Phong không nhịn được hừ lạnh.
“Cậu nói cái gì, một kẻ vô ơn như cậu cũng dám mắng tôi sao? Cậu muốn tạo phản à!”
Lưu Lan như một con mèo xù lông, giơ tay muốn tát Tô Thanh Phong.
Nhưng Tô Thanh Phong lại giữ chặt lấy cổ tay của bà ấy, ánh mắt lạnh như băng.
Lúc này Hứa Uyển Đình cũng không ngồi nhìn được nữa, cô tách hai người ra.
“Mẹ, mẹ về phòng trước đi!”
Hứa Uyển Đình lạnh nhạt nói.
Thấy con gái dường như rất không vui, Lưu Lan cũng không tiện làm ầm ĩ nữa, xoay người đi về phòng.
“Em cũng không tin anh sao?”
Tô Thanh Phong nhìn Hứa Uyển Đình, nghiêm túc hỏi.
“Đây đều là lời từ một phía của anh, tôi không tin ai cả”.
Hứa Uyển Đình bình tĩnh đáp.
Trả lời rất đúng trọng tâm.
Trước giờ cô luôn phân biệt rõ đúng sai, dù Lý Lăng Phong đã hứa sẽ cứu Tô Thanh Phong, mà Tô Thanh Phong cũng đã yên ổn trở về, nhưng không ai biết rõ trong quá trình đó đã xảy ra chuyện gì.
Không rõ ràng mọi chuyện, cô cũng không thể kết luận dễ dàng.
Nghe thấy thế, Tô Thanh Phong thầm thấy được an ủi, nhưng cũng có chút thất vọng.
Dù sao ai cũng muốn vợ mình sẽ tin tưởng mình vô điều kiện trong tất cả tình huống mà?
“Nhưng nếu tội danh của anh ba năm trước không phải là thật thì tôi sẵn sàng tin tưởng anh!”
Lúc này, Hứa Uyển Đình lại bổ sung một câu.
Cô biết rõ lúc trước Tô Thanh Phong là một người thế nào.
Dù không có bản lĩnh nhưng lại rất chính trực, đối xử chân thành với mọi người, thích giúp đỡ người khác, càng không biết nói dối.
Nhưng cũng vì ba năm trước Tô Thanh Phong vào tù, khiến cô bắt đầu thấy nghi ngờ anh, điều này cũng trở thành khúc mắc trong lòng cô.
Nghe thấy thế, Tô Thanh Phong thầm thấy ấm áp, không nhịn được nở nụ cười.
Phiền muộn trong lòng thoáng chốc biến mất.
Dù bị thế giới hiểu lầm thì sao, chỉ cần cô gái trước mắt tin tưởng anh là được!
Những việc khác đều không quan trọng.
“Tôi biết mẹ cảm thấy anh không có bản lĩnh, có thành kiến với anh, khiến anh rất khó chịu, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ tôi, là mẹ vợ của anh! Chỉ cần bà ấy không làm gì quá đáng, tôi hy vọng anh có thể nhẫn nhịn bà ấy hơn!”
Hứa Uyển Đình bỏ lại một câu rồi về phòng.
Tô Thanh Phong đứng im tại chỗ, rơi vào trầm tư.
Nếu Lưu Lan không quá đáng thì nể mặt Hứa Uyển Đình, đương nhiên là anh có thể bỏ qua.
Nhưng nếu đối phương quá đáng, anh cũng sẽ không nhường nhịn.
…
Cùng lúc đó.
Nhà tổ nhà họ Hứa.
“Cái gì? Tô Thanh Phong bình yên vô sự rời khỏi nhà họ Tống?”
Bà cụ Hứa tỏ vẻ khiếp sợ.
Những người khác của nhà họ Hứa cũng vô cùng ngạc nhiên.
Hứa Minh Vũ là người muốn Tô Thanh Phong chết nhất suýt thì ngã quỵ dưới đất.
Sao… Sao có thể chứ?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bà cụ nghiêm túc hỏi.
“Cháu bị chặn lại bên ngoài, không rõ tình hình ở trong”.
Hứa Cường bất đắc dĩ nói.
Xung quanh rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang đoán nhà họ Tống đã xảy ra chuyện gì.
Một lúc lâu sau đó, bà cụ mới lên tiếng: “Tô Thanh Phong có thể yên ổn rời khỏi nhà họ Tống chứng tỏ nhà họ Tống cũng không so đo chuyện này, nên nguy cơ của nhà họ Hứa chúng ta cũng coi như không còn!”
Bà cụ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói: “Nhưng điều khiến bà khó hiểu là sao nhà họ Tống có thể bỏ qua cho Tô Thanh Phong một cách dễ dàng như thế, chẳng lẽ cậu ta còn có bản lĩnh mà chúng ta không biết?”
Bà cụ im lặng suy nghĩ một lát, trong mắt loé lên sự nhạy bén: “Hứa Cường, cháu đi điều tra xem, nhất định phải điều tra rõ nguyên nhân khiến nhà họ Tống bỏ qua cho Tô Thanh Phong!”
…
Đêm khuya.
Trong phòng làm việc của nhà họ Tống.
Điện thoại của Tống Thượng Thiên reo lên, ông ta vội mở ra xem, sau đó thì nở nụ cười.
“Cương Nhi, chú hai của con trả lời tin nhắn nói tối nay là có thể đến Giang Thành trút giận cho con!”
Ông ta nói với Tống Cương ở bên cạnh.
“Thế thì tốt quá!”
Tống Cương vô cùng kích động: “Có chú hai thì không phải lo lắng gì nữa rồi!”
“Chết tiệt, tên khốn Tô Thanh Phong đó còn nói là giở trò gì trên người con! Cũng may con đã đến bệnh viện kiểm tra một lượt, không có vấn đề gì cả, suýt thì bị doạ!”
“Đợi ngày mai chú hai bắt Tô Thanh Phong về, con muốn giày vò nó, hành hạ nó để trút mối hận trong lòng!”
Dứt lời, anh ta bắt đầu cười ngông cuồng: “Ha ha ha ha…”
Nhưng tiếng cười bỗng dừng lại, anh ta đau đớn che ngực, sắc mặt u ám, khuỵu người xuống đất.
“Đau quá, đau quá, đau quá…”
Anh ta bắt đầu lăn lộn dưới đất, cảm thấy tim như bị vô số con kiến gặm cắn.
Đau đến mức không muốn sống.
“Cương Nhi, con sao thế? Nhanh lên, bảo người gọi xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu…”
Sắc mặt Tống Thượng Thiên thay đổi.
Tống Cương nhanh chóng được đưa vào bệnh viện.
Vì thân phận của Tống Cương nên tất cả bác sĩ đứng đầu của bệnh viện đều được tập trung để kiểm tra, chữa bệnh cho anh ta.
Nhưng không một bác sĩ nào có thể khám ra được bệnh, càng không có cách chữa, chỉ có thể thử dùng mọi cách để giảm đau cho Tống Cương.
Tất cả đều vô dụng.
Tiếng hét thảm thiết của Tống Cương vang vọng khắp bệnh viện suốt cả đêm.
Anh ta gần như ngất xỉu vì quá đau, sau đó lại đau đến mức tỉnh lại, lặp đi lặp lại.
Mãi đến sáng ngày hôm sau.
Cuối cùng cảm giác đau đớn của Tống Cương cũng biến mất, nhưng hiện tại anh ta đã không còn hình người nữa, hai mắt lõm sâu, trống rỗng vô hồn, tinh thần gần như suy sụp.
Thấy dáng vẻ này của con trai, tim Tống Thượng Thiên rỉ máu.
Ông ta chắc chắn nếu còn kéo dài thêm nữa thì con trai sẽ đau đến chết.
Cũng may cuối cùng đã không còn đau nữa.
Ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bây giờ cũng có thời gian tính toán đến chuyện khác rồi.
Ông ta không khỏi nghĩ đến thủ đoạn nhỏ mà Tô Thanh Phong nói hôm qua, vốn cứ tưởng đối phương chỉ ra vẻ, nhưng bây giờ xem ra là thật.
Thủ đoạn của Tô Thanh Phong khiến con trai thấy đau đớn!
Nhớ lại nụ cười sâu xa của Tô Thanh Phong lúc rời đi, ông ta cảm thấy con trai chắc chắn sẽ không chỉ đau một đêm, có lẽ tối nay, tối mai vẫn còn đau tiếp.
Nếu thế thì con trai sẽ không chịu được!
Nghĩ thế, ông ta lập tức tìm đến viện trưởng, kiên quyết nói: “Phải kiểm tra ra nguyên nhân phát bệnh và tiến hành chữa trị trong ngày hôm nay!”
Sau khi sắp xếp xong, ông ta bỗng nhớ ra có lẽ còn một người có thể cứu con trai.
Lâm Trung Thành, bác sĩ nổi tiếng ở Giang Thành.
Cũng là người lúc trước bị ông ta uy hiếp ngoài mặt thì cứu chữa cho con gái của Chu Nguyên nhưng lại âm thầm hãm hại.
Ông ta lập tức lấy điện thoại ra, nhưng phát hiện Lâm Trung Thành đã mất liên lạc.
Chẳng lẽ Lâm Trung Thành bị lộ ở chỗ Chu Nguyên rồi?
Ông ta không khỏi cau mày, nhưng lập tức thả lỏng, dù Lâm Trung Thành bị lộ thì chắc chắn cũng không thể khai ra ông ta, dẫu sao tính mạng cả nhà Lâm Trung Thành đều đang nằm trong tay ông ta.
Ông ta bỗng nhiên nở nụ cười lạnh thấu xương.
Đợi tối nay chú hai về, ông ta nhất định phải khiến tên đầu sỏ Tô Thanh Phong này trả giá đắt!
Chương 19: Chân tướng rõ ràng
Ngày hôm sau.
Nhà tổ nhà họ Hứa.
“Bà nội, cháu đã điều tra được nguyên nhân Tô Thanh Phong yên ổn rời khỏi nhà họ Tống rồi!”
“Tin tức là từ bên thím hai, thím hai nói cậu chủ nhà họ Lý là Lý Lăng Phong đã bỏ ra một số tiền lớn để xin lỗi nhà họ Tống, nên nhà họ Tống mới bỏ qua cho Tô Thanh Phong, cũng tha thứ cho nhà họ Hứa của chúng ta”.
Hứa Cường báo cáo với bà cụ.
“Lưu Lan? Lưu Lan này đúng là thông minh!”
Bà cụ Hứa cười khẽ, cũng đã tin tin tức này là thật.
Chắc chắn là Lưu Lan nhờ vả Lý Lăng Phong, hơn nữa còn có một vài hứa hẹn, nên Lý Lăng Phong mới đồng ý hy sinh như thế.
Bà ta biết ba năm qua, Lý Lăng Phong vẫn luôn chưa từng từ bỏ việc theo đuổi Hứa Uyển Đình.
Bà ta rất hài lòng với kết quả này.
Không phải Tô Thanh Phong có bản lĩnh mà là nhờ Lý Lăng Phong giúp đỡ.
Quan hệ của nhà họ Hứa và Tô Thanh Phong bây giờ căng thẳng như thế, nếu Tô Thanh Phong thật sự có bản lĩnh gì thì chắc chắn nhà họ Hứa sẽ không được yên ổn.
Hứa Minh Vũ ở bên cạnh không nhịn được siết chặt tay.
Mẹ kiếp, sao Tô Thanh Phong này may mắn thế, không ngờ còn được Lý Lăng Phong cứu!
“Được rồi, nếu Tô Thanh Phong này cũng không có bản lĩnh ghê gớm gì thì cứ đợi giao hẹn bảy ngày đến thôi!”
“Cuối cùng tên rác rưởi này cũng sẽ bị nhà họ Hứa chúng ta dọn dẹp!”
Bà cụ lạnh lùng nói.
…
Buổi tối.
Lý Lăng Phong đúng hẹn đến dự tiệc nhà họ Hứa.
Để nghênh đón Lý Lăng Phong, Lưu Lan chuẩn bị một bàn lớn đầy thức ăn.
Hứa Chí Quốc còn lấy rượu ngon đã cất nhiều năm ra.
“Lăng Phong, cháu đến rồi!”
Thấy Lý Lăng Phong đến, Lưu Lan nhiệt tình ra ngoài nghênh đón.
Bà ấy cũng nhìn Lý Lăng Phong bằng ánh mắt càng hài lòng hơn.
Sở dĩ bà ấy muốn đổi cho con gái một người chồng có bản lĩnh là vì muốn con gái được bà cụ coi trọng một lần nữa.
Lý Lăng Phong chắc chắn là ứng cử viên có một không hai!
“Uyển Đình, còn không mau tới tiếp đón Lăng Phong!”
Lưu Lan hô to, sau đó cất giọng ra lệnh: “Tô Thanh Phong, pha trà cho Lăng Phong đi!”
Hứa Uyển Đình cũng lễ phép đi ra nghênh đón.
Nhưng Tô Thanh Phong thì lại thờ ơ, ánh mắt lạnh như băng.
“Ranh con vô dụng, cậu điếc à?”
Lưu Lan mắng.
“Dì, không cần đâu! Chắc chắn vì cháu cứu anh ta khiến anh ta bị tổn thương lòng tự trọng, có thành kiến với cháu, dì đừng làm khó anh ta”.
Lý Lăng Phong cười khinh thường, lại bắt đầu giả vờ làm người tốt.
“Chát!”
Trong mắt Tô Thanh Phong loé lên ánh sáng lạnh, anh bỗng tát một cái lên mặt Lý Lăng Phong, lạnh lùng nói: “Nhìn tôi trả lời, anh chắc chắn là anh giúp tôi à?”
Mọi người nhất thời ngây người.
“Cái thằng vô dụng này, cậu làm gì đó?”
Lúc này, Lưu Lan lập tức chắn trước mặt Lý Lăng Phong, phẫn nộ quát: “Đầu óc cậu có vấn đề à? Thật sự cho rằng cậu có thể dựa vào chính mình yên ổn rời khỏi nhà họ Tống sao? Đồ ảo tưởng!”
“Không có Lăng Phong, cậu còn có thể đứng ở đây nói chuyện chắc?”
“Lăng Phong giúp cậu, cậu còn muốn lấy oán báo ơn đánh ân nhân của mình? Cậu có bản lĩnh rồi chứ gì? Muốn đánh thì đánh tôi đi, giỏi thì đánh chết tôi này!”
Tô Thanh Phong hoàn toàn không muốn quan tâm đến Lưu Lan, anh vẫn nhìn chằm chằm Lý Lăng Phong bằng ánh mắt lạnh lùng.
Lý Lăng Phong bị nhìn chằm chằm đến mức thầm thấy sợ hãi, nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh.
Anh ta sợ tên vô dụng này làm gì?
“Đúng là buồn cười!”
Lý Lăng Phong tỏ vẻ coi thường: “Anh có năng lực gì tự mình rời khỏi nhà họ Tống! Vì anh tôi đã phải bỏ ra một số tiền lớn, tôi không mong anh cảm ơn tôi, nhưng ít nhất cũng không thể bôi nhọ tôi như thế chứ!”
“Anh bây giờ khiến tôi nghĩ tới câu chuyện bác nông dân và con rắn đấy, tôi rất thất vọng!”
“Nhưng tôi không hối hận, dù sao đây cũng là mong muốn của Uyển Đình!”
Anh ta ra vẻ hiên ngang, nói chuyện cũng rất chính nghĩa.
“Ầm!”
Lúc này, cổng biệt thự nhà họ Hứa bỗng bị đạp mở.
Có mấy người xuất hiện.
Khí thế hung hăng.
Người dẫn đầu là tâm phúc của Tống Cương, Lưu Việt.
Bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên mặc đồ luyện võ, chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt kiêu căng.
“Các người là ai?”
Lưu Lan hơi giật mình, dè dặt hỏi.
“Chúng tôi là người nhà họ Tống”.
Lưu Việt lạnh lùng đáp.
Người nhà họ Tống?
Lưu Lan bối rối chất vấn: “Không phải Lăng Phong đã thương lượng với người nhà họ Tống các anh rồi sao? Các anh cũng đã đồng ý bỏ qua cho nhà họ Hứa chúng tôi rồi! Bây giờ lại muốn đổi ý à?”
“Cái quái gì vậy?”
Lưu Việt cũng mơ hồ hỏi: “Lăng Phong là ai? Thương lượng cái gì?”
Lưu Lan kéo tay Lý Lăng Phong: “Là cậu ấy, cậu cả nhà họ Lý – Lý Lăng Phong! Cậu ấy đã thương lượng với nhà họ Tống, trả một số tiền lớn cho các người, các người đã đồng ý bỏ qua cho nhà họ Hứa chúng tôi mà”.
Lưu Việt lập tức hiểu ra, anh ta nở nụ cười châm chọc: “Cậu trả một số tiền lớn cho chúng tôi?”
“Tôi… Tôi…”
Lý Lăng Phong tỏ vẻ căng thẳng, không nói nên lời.
Anh ta cho rằng chuyện này sẽ cứ thế trôi qua, không ngờ người nhà họ Tống lại tìm đến nhà họ Hứa.
“Chát!”
Lưu Việt tát một cái lên mặt Lý Lăng Phong: “Nếu còn dám nói bậy nói bạ thì coi chừng tôi giết chết cậu!”
Thấy cảnh này, người nhà họ Hứa đều hiểu ra.
Lý Lăng Phong không hề giúp đỡ nhà họ Hứa!
Lưu Lan có cảm giác mặt nóng bừng lên.
Bà ấy vẫn luôn tin tưởng Lý Lăng Phong đã giúp đỡ nhà họ Hứa, bây giờ sự thật bại lộ, có cảm giác như bị tát mấy cái lên mặt.
Lưu Việt cũng không nói đến chuyện này nữa, anh ta nhìn về phía Tô Thanh Phong, sau đó nói với người đàn ông trung niên bên cạnh: “Ông hai, nó là Tô Thanh Phong!”
Người đàn ông trung niên là chú hai của Tống Cương, Tống Thượng Lâm.
“Mày là tên khốn đã giở trò với cháu tao đúng không?”
Tống Thượng Lâm lạnh lùng quát: “Ngoan ngoãn trở về giải trừ cái mày đã làm với cháu tao! Nếu không để tao ra tay, mày sẽ không dễ chịu đâu!”
Uy hiếp lộ liễu!
Nếu không vì bệnh của cháu trai còn cần Tô Thanh Phong giải quyết thì có lẽ ông ta đã đánh chết Tô Thanh Phong ngay tại chỗ rồi.
“Vậy thì đi thôi!”
Nét mặt Tô Thanh Phong không chút cảm xúc, anh bước nhanh ra khỏi nhà họ Hứa.
“Coi như mày biết điều!”
Tống Thượng Lâm dẫn người rời khỏi nhà họ Hứa.
Lúc này trong nhà chỉ có ba người nhóm Lưu Lan.
Nét mặt mỗi người đều khác nhau.
Cuối cùng Lưu Lan cũng hiểu Tô Thanh Phong thật sự bình yên rời khỏi nhà họ Tống dựa vào chính anh.
Nhưng tên vô dụng này có thủ đoạn gì mà khiến nhà họ Tống cũng phải kiêng dè chứ?
Mặt Lý Lăng Phong lúc xanh lúc trắng, trong lòng cũng liên tục chửi thầm.
Chết tiệt, tên khốn kiếp này vẫn còn bản lĩnh gì mà người ta không biết ư?
Sắc mặt Hứa Uyển Đình rất phức tạp, nhưng trong lòng lại thấy hơi an ủi.
Lần này Tô Thanh Phong thật sự không lừa cô.
Cô không khỏi bắt đầu chờ mong kết quả chứng minh trong sạch của Tô Thanh Phong mấy ngày sau.
Nhưng sau đó, trên mặt cô lại lộ vẻ lo lắng.
Liệu Tô Thanh Phong có xảy ra chuyện gì không?
Cô thầm nghĩ, sau đó sải bước đi ra ngoài.
Lưu Lan lập tức đóng cửa lại, ngăn cản cô: “Không được đi ra ngoài! Nhà họ Tống lợi hại như thế, con đi theo có tác dụng gì không?”
Chương 20: Giết người
Tô Thanh Phong được dẫn lên một chiếc xe thương vụ của nhà họ Tống.
Tống Thượng Lâm thì ngồi trên một chiếc Rolls Royce khác.
Đoàn xe xuất phát nhanh chóng di chuyển đến nhà họ Tống.
“Két!”
Đi được nửa đường thì một chiếc xe thương vụ bỗng dừng lại, khiến cả đoàn xe đều phải dừng lại.
Sau đó cửa chiếc xe kia mở ra, Tô Thanh Phong đang bóp cổ tài xế.
Anh buông tay, lạnh lùng bước xuống.
“Tô Thanh Phong, mày muốn làm gì?”
Tống Thượng Lâm xuống xe, lạnh lùng hỏi.
Ông ta không ngờ Tô Thanh Phong lại giở trò giữa đường.
Ông ta quyết định phải dạy dỗ Tô Thanh Phong trước.
“Đương nhiên là… giết ông rồi!”
Tô Thanh Phong lạnh lùng đáp lại, trong mắt loé lên sát khí.
Nhà họ Tống hết lần này đến lần khác mang tâm lý thử vận may, hoàn toàn không coi lời anh nói ra gì, anh nhất định phải cho bọn họ một bài học mới được.
Bài học đó là giết chú hai này của Tống Cương!
Sở dĩ dẫn bọn họ đến đây là vì không muốn Hứa Uyển Đình thấy anh giết người.
Nghe anh nói thế, Tống Thượng Lâm thoáng sửng sốt.
Một người bình thường cũng dám nói thế với ông ta ư?
“Fuck! Tên khốn kiếp Tô Thanh Phong, mày còn dám nói năng ngông cuồng à!”
“Ông hai, xử nó đi!”
Lúc này, Lưu Việt cũng xuống xe hò hét.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Tống Thượng Lâm hừ lạnh, chắp tay sau lưng nói: “Tao nghe nói mấy chục tinh nhuệ của nhà họ Tống đều bị mày đánh gục, ngay cả bốn binh vương giải ngũ anh trai tao bỏ một số tiền lớn để mời về cũng không phải đối thủ của mày”.
“Nhưng mày cho là mày vô địch à? Đúng là không biết trời cao đất dày!”
“Trên thế giới này còn có một tồn tại đặc biệt là võ giả, nắm giữ sức mạnh không gì sánh bằng, có khác biệt hẳn so với người bình thường, một người có thể chống lại nghìn quân, nói là thần tiên cũng không quá đáng!”
“Người mà mày đánh bại chỉ là những kẻ tầm thường mà thôi, nhiều người hơn nữa đấu với võ giả cũng chỉ có một con đường chết!”
“Mà tao là một võ giả, một võ giả Minh Kình chân chính!”
“Bây giờ mày vẫn tự tin nói ra được câu khi nãy không?”
Giọng nói của ông ta rất mạnh mẽ, vang vọng cả con đường.
Trên mặt là sự tự tin không gì sánh bằng.
“Wow, tôi cứ tưởng võ giả chỉ mạnh hơn chúng tôi một chút mà thôi, không ngờ lại có khác biệt lớn đến thế!”
“Ông hai đúng là lợi hại!”
Mấy người nhóm Lưu Việt không khỏi khen ngợi, trên mặt tràn đầy sự sùng bái.
Nhưng Tô Thanh Phong lại nhìn bọn họ như đang nhìn một lũ ngốc.
Đại sư phụ từng nói với anh, võ giả chia thành Minh Kình, Ám Kình, Hoá Kình, Tông Sư, Tiên Thiên, Thánh Cảnh, Thần Cảnh.
Trong đó cảnh giới Tông Sư vô cùng hiếm có, có thể nói là tồn tại xưng vương xưng bá trên thế giới.
Tiên Thiên càng hiếm có hơn, bình thường sẽ không hay xuất hiện, Thánh Cảnh và Thần Cảnh thì có thể nói là quý hiếm.
Anh từng tò mò hỏi Đại sư phụ mạnh đến mức nào, Đại sư phụ chỉ hờ hững đáp: “Thứ hai trong thiên hạ”.
Vào lúc anh đang thấy mình may mắn vì bái một người mạnh như thế làm sư phụ thì Đại sư phụ lại bổ sung một câu: “Thầy đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất”.
Những lời này khiến anh đã kinh hãi rất lâu.
Ba năm dưới sự dạy dỗ của Đại sư phụ, bây giờ cảnh giới của anh cũng đã đến Hoá Kình đỉnh phong, chỉ còn cách cảnh giới Tông Sư một bước.
Anh tin rằng trong vòng một năm, anh sẽ có thể thăng lên Tông Sư, bước vào hàng ngũ võ giả đứng đầu.
Tống Thượng Lâm vừa trở thành võ giả, mới bước vào Minh Kình lại tỏ vẻ hơn người trước mặt anh như thế, khiến anh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cái này có khác gì một học sinh tiểu học khoe với một sinh viên đại học là mình vừa học được một cộng một bằng hai đâu?
“Ranh con, ánh mắt đó của mày là sao?”
Tống Thượng Lâm cau mày, sao ranh con này không sợ, còn có ánh mắt kỳ lạ như thế nữa?
“Ông hai, chắc chắn là nó sợ ngu người luôn rồi”.
Lưu Việt ở bên cạnh châm chọc.
Tống Thượng Lâm hiểu ra, cảm thấy rất có khả năng này.
Nhưng Tô Thanh Phong lại lười so đo với bọn họ mà thẳng thừng ra tay, đánh một quyền về phía Tống Thượng Lâm.
“Còn dám chủ động ra tay với tao, đúng là sợ đến mức ngu người rồi!”
Tống Thượng Lâm cười khinh thường, sau đó đánh tới một quyền.
“Ông hai ra tay rồi! Thằng ranh con này chết chắc!”
Đám người Lưu Việt cười nó.
“Bốp!”
Một tiếng động lớn vang lên, có bóng người bắn ra như một viên đạn.
Đó là Tống Thượng Lâm!
Tống Thượng Lâm đập mạnh xuống nền xi măng, chậm rãi ngã xuống như một vũng bùn nát.
Ông ta dùng hết sức lực chỉ vào Tô Thanh Phong, cất giọng khó tin: “Mày…”
Nhưng còn chưa nói hết, ông ta đã phun ra một ngụm máu tươi rồi tắt thở.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Ông hai chết rồi!
Bị Tô Thanh Phong giết chết với một đòn!
Sao có thể?
Ông hai không phải là võ giả ư? Chẳng lẽ Tô Thanh Phong là võ giả mạnh hơn cả ông hai?
Tất cả mọi người cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Trở về nói với Tống Thương Thiên, lòng kiên nhẫn của tao có hạn, ông ta còn ba ngày cuối cùng”.
Sau khi lạnh lùng bỏ lại câu này, Tô Thanh Phong thẳng thừng rời đi.
…
Nhà họ Hứa.
Sau khi Tô Thanh Phong rời đi cùng đám người Tống Thượng Lâm, Lý Lăng Phong cũng tìm cớ rời đi.
Anh ta thật sự không còn mặt mũi ở lại đây nữa.
Hứa Uyển Đình không quan tâm việc Lý Lăng Phong rời đi, trong đầu cô chỉ đang lo lắng cho sự an toàn của Tô Thanh Phong, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Còn Lưu Lan thì ngồi trên sofa cắn hạt dưa như không có chuyện gì xảy ra.
Chuyện của Lý Lăng Phong khiến bà ấy cảm thấy hơi mất mặt, nhưng nghĩ đến việc Tô Thanh Phong bị nhà họ Tống đưa đi, bà ấy chợt thấy cân bằng hơn.
Một lúc lâu sau đó, có một người đi vào nhà họ Hứa.
Thấy người đó là Tô Thanh Phong, cuối cùng trong mắt Hứa Uyển Đình cũng có chút tiêu cự, cô bước nhanh đến trước mặt Tô Thanh Phong: “Anh… không sao chứ?”
“Không sao!”
Tô Thanh Phong cười đáp.
“Tô Thanh Phong, cậu dùng thủ đoạn gì với Tống Cương mà bọn họ lại bỏ qua cho cậu? Còn nữa, sao mấy người nhà họ Tống khi nãy lại thả cậu về?”
Lưu Lan cũng bước tới, không chút khách sáo chất vấn.
“Con học được một vài thủ đoạn khi ở trong tù, sau đó dùng lên người Tống Cương, nên nhà họ Tống mới cho phép con đi”.
“Khi nãy con đi giải quyết tình huống của Tống Cương, nên coi như là đã xoá bỏ ân oán của nhà họ Tống”.
Tô Thanh Phong trả lời qua loa.
Nghe thế, Lưu Lan cũng không truy hỏi là thủ đoạn gì.
Bà ta cảm thấy có thể học được gì trong tù đâu, chắc chắn là mấy trò xấu trộm gà trộm chó.
“Mấy thứ không ra gì, đường ngang ngõ tắt”.
Bà ta hừ lạnh rồi trở về phòng ngủ.
…
Cùng lúc đó.
Nhà họ Lý ở Giang Thành.
Lý Lăng Phong ngồi trong phòng làm việc, có một người đàn ông đi vào.
“Cậu chủ, tôi đã điều tra xong chuyện cậu dặn dò rồi!”
Người đàn ông cung kính nói.
Lý Lăng Phong tỏ vẻ phấn chấn: “Nói xem, điều tra được gì rồi”.
“Trong tai nạn giao thông giữa Hứa Uyển Đình và Tô Thanh Phong thật sự không có gì khả nghi, một tai nạn giao thông rất bình thường, nguyên nhân là tài xế gây tai nạn uống rượu lái xe!”
“Nhưng trong ghi chép cuộc sống bình thường của tài xế gây tai nạn, tôi lại điều tra được vì hai năm trước ông ta từng vào tù vì tội cố ý gây thương tích, là cùng một nhà giam với Tô Thanh Phong”.
“Ngoài điều này ra, tài xế gây tai nạn không có liên quan gì với Tô Thanh Phong cả”.
Người đàn ông báo cáo.
Nghe thấy thế, Lý Lăng Phong gõ tay lên bàn, rơi vào trầm tư.
Vì Tô Thanh Phong mà anh ta mất mặt trước nhà họ Hứa, khiến anh ta rơi vào tình huống lúng túng.
Anh ta cảm thấy rất khó chịu, nên muốn làm gì đó để Tô Thanh Phong không được sống thoải mái, dù còn mấy ngày nữa Tô Thanh Phong đã phải cút ra khỏi nhà họ Hứa.
Từ lời của Hứa Uyển Đình, anh ta biết lúc đón Tô Thanh Phong ra tù, hai người gặp tai nạn giao thông, vì Tô Thanh Phong cứu cô nên cô mới bảo vệ anh.
Nên anh ta định ra tay từ hướng này, bảo cấp dưới đi điều tra tình huống tai nạn giao thông.
Một lúc lâu sau đó, Lý Lăng Phong lên tiếng: “Tô Thanh Phong và tài xế gây tai nạn từng ở cùng một nhà tù, rất có khả năng hai người có quen biết, đây cũng là một niềm vui bất ngờ”.
“Nhưng chỉ dựa vào liên quan này vẫn chưa thể chứng minh tai nạn giao thông do Tô Thanh Phong tự biên tự diễn!”
Người đàn ông vội hỏi: “Cậu chủ cần tôi làm gì?”
“Nếu không liên quan thì làm cho nó có liên quan!”
Trong mắt Lý Lăng Phong lộ vẻ gian trá: “Đi chuyển một triệu vào tài khoản người nhà tài xế gây tai nạn, không, hai trăm nghìn là đủ rồi, có lẽ tên vô dụng Tô Thanh Phong kia không có nhiều tiền như thế!”