Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vô sự bất đăng tam bảo điện*.
(*:đại ý không có việc gì thì không đến.)
Kiều Linh Nhi theo Ngưng Hương cùng đi về phía đại sảnh, trên mặt cũng không có bất kỳ vẻ nôn nóng nào, ngày xưa hoàng đế là cao quý, nhưng đối với nàng mà nói cũng không phải là thần.
Huống hồ bây giờ Kiều gia chỉ là một gia đình giới thương nhân, hoàng đế đột nhiên đến thăm, chắc chắn có dụng ý khác.
Từ ngoài tiến vào đại sảnh, liền cảm thấy không khí khác với mọi ngày, vô hình chung khiến người ta áp lực, mặc dù trong đại sảnh chẳng qua là nhiều hơn hai người.
“Cha.” Kiều Linh Nhi đi lên phía trước, gọi Kiều Chiến đứng ở hạ vị một tiếng. Ở chủ vị, một cẩm bào màu đen, nam nhân tuổi quá nửa một trăm, toàn thân tản ra khí tức tôn quý, chỉ liếc mắt là có thể nhận định thân phận của ông.
Sắc mặt Kiều Chiến có chút khó coi, vừa kéo Kiều Linh Nhi qua vừa nói: “Đến, Linh Nhi, ra mắt Hoàng thượng.”
Kiều Linh Nhi không thích cái loại ánh mắt quan sát đó của Võ đế, có chút tính kế.
“Dân nữ tham kiến Hoàng thượng!” Kiều Linh Nhi dựa theo quy củ học được trên tivi bắt đầu thỉnh an, đang muốn quỳ xuống, Võ đế đã mở miệng.
“Linh Nhi không cần đa lễ, lần này trẫm chỉ là vi phục xuất tuần.” Võ đế đứng dậy, đánh giá Kiều Linh Nhi, chậm rãi mang theo chút hồi ức hàm xúc, nói: “Trẫm cũng là dượng của Linh nhi, chỉ tiếc là cô cô con…”
Làm bộ! Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Kiều Linh Nhi.
Nàng tất nhiên biết vào hai mươi năm trước muội muội ruột duy nhất của Kiều Chiến, cô cô duy nhất của mình vào cung làm phi, tuy phong làm Thục phi nhưng cũng không được sủng ái, ở trong cung đợi ước chừng năm năm, chỉ phải lâm hạnh Võ đế một lần. Chỉ một lần đó lại có bầu, nhưng vào lúc lâm bồn lại khó sinh, tính mạng hai mẹ con cũng không giữ lại được, đồng thời quy thiên.
Tuyên bố nói là khó sinh, nhưng ở trong thâm cung, quỷ kế đa đoan, có ai biết có phải là một âm mưu hay không, hay hoặc giả là rắp tâm mưu sát chứ? Cũng mặc kệ là loại nào, đều không tới phiên hoàng đế vô tình vô nghĩa này hồi tưởng lại mới phải, nếu ông ta thật sự hữu tình, cũng sẽ không muộn nhiều năm như vậy.
“Hoàng thượng, chuyện đã qua thì để nó qua đi, chỉ trách muội muội ta phúc bạc mệnh mỏng.” Kiều Chiến rõ ràng cũng không nguyện nhắc đến muội muội đã quá cố kia, u oán trong mắt cũng không tránh được ánh mắt của Kiều Linh Nhi.
Võ đế híp mắt, trầm giọng nói: “Đại ca vẫn là đang trách trẫm năm đó không đối đãi thật tốt với Thục phi sao?”
“Thảo dân không dám!” Kiều Chiến lập tức tiếp lời.
Võ đế hỏi lời này đã mang theo ý sám hối nồng đậm, cũng xưng hô “đại ca” với Kiều Chiến giống như người nhà bình thường, thế nhưng vừa nghe lời này cũng không khó nghe ra miễn cưỡng trong đó. Hôm nay ông ta tới nơi này, không thể không có mục đích.
Kiều Linh Nhi đứng ở một bên, luôn cảm thấy tâm cơ của vị hoàng đế này thâm sâu không lường được. Hai mươi năm trước, ông ta cưới cô cô của mình là vì thế lực của mình, để đạt được thế lực của Kiều gia leo lên ngai vàng hoàng đế, kỳ thực cũng là cách làm bình thường của người có dã tâm đối với ngôi vị hoàng đế; còn bây giờ đây? Ông ta đã ngồi lên ngôi vị hoàng đế, cô cô cũng đã qua đời mười lăm năm trước, Kiều gia đối với ông ta mà nói còn có cái gì trọng yếu, hay là còn có cái gì có thể để cho ông ta lợi dụng?
Tầm mắt của Võ đế rơi xuống trên người của Kiều Linh Nhi, nhất thời khiến cho sống lưng nàng có chút phát lạnh.
“Linh Nhi, trẫm nhớ rõ cô cô con vẫn luôn nhắc tới con ở trước mặt trẫm, khi đó lúc trẫm mới gặp con còn là một đứa nhỏ, không ngờ tới mười mấy năm đi qua, con đã thành đại cô nương thế này rồi!” Võ đế cười nhẹ nhàng nói.
Kiều Linh Nhi cười nhạt: “Tạ ơn Hoàng thượng khen ngợi!” Trong lòng cũng đồng thời lên tiếng, nàng dám khẳng định, kế tiếp mới là điều ông ta muốn nói.
“Không biết đã hứa hôn nhân gia nào chưa?” Võ đế đúng như Kiều Linh Nhi và Kiều Chiến đoán, rất nhanh đã nói ra mục đích thực sự chuyến đi này của ông ta.
Kiều Linh Nhi cùng Kiều Chiến liếc nhau, Kiều Chiến chắp tay nói: “Hoàng thượng, từ nhỏ Linh Nhi đã có hôn ước với công tử Phong gia của đệ nhất thế gia…”
Võ đế hơi nheo mắt lại, đứng phía sau ông ta hẳn là thái giám lập tức nói tiếp: “Kiều lão gia, trên phố có lời đồn đãi Kiều tiểu thư mới đây đã hủy hôn với Phong công tử, không biết…”
Da đầu Kiều Chiến căng thẳng, thanh âm khẽ run nói: “Mười mấy ngày trước, tiểu nữ xác thực đã hủy hôn với Phong công tử.”
“Đối với một cô nương gia mà nói, ài… danh dự của Linh Nhi chẳng phải đã bị hao tổn?” Vẻ mặt Võ đế tiếc hận.
“Hoàng thượng không cần vì Linh Nhi mà lo lắng,” Kiều Linh Nhi lập tức cắt đứt lời nói làm bộ kia, “Cha và nương chỉ có một nữ nhi là Linh Nhi, Linh Nhi còn muốn hầu hạ cha và nương nhiều, dù cho không gả ra được…”
“Dù sao nữ nhi gia cũng phải tìm một phu gia tốt, đại ca và ba vị đại tẩu cũng nhất định mong muốn giao phó Linh nhi cho một phu quân, hạnh phúc cả đời, đại ca, ngươi nói sao?” Võ đế một lần nữa đem căn nguyên ném trở lại trước mặt Kiều Chiến, cũng là trải cho hắn một con đường kế tiếp.
“Đúng…” Bất an trong lòng Kiều Chiến càng tăng, ông mong muốn con gái của mình có thể hạnh phúc, thế nhưng nếu như hạnh phúc của con bé là phải tự tay để cho người khác đến ngăn chặn, ông làm sao có thể…
Kiều Linh Nhi lập tức hiểu ý của Võ đế, nói tới nói lui, ông ta là muốn cho thế lực Kiều gia rơi vào trong tay của mình, tuy rằng cụ thể là thế lực này cuối cùng thuộc về ai sở hữu thì nàng không biết, nhưng địa vị kinh tế của Kiều gia cũng không thấp.
“Hoàng thượng, lúc trước hủy hôn với Phong công tử đã khiến dân nữ không có một chút lưu luyến đối với tình cảm nam nữ, sợ là…” Kiều Linh Nhi lựa chọn một giải thích hợp lý, bởi vì hủy hôn mà sinh ra sợ hãi, đây là phản ứng bình thường bất kỳ một nữ tử nào cũng đều có.
Đáng tiếc là, Võ đế không để mình bị đẩy vòng vòng.
“Linh Nhi vô tâm đối với chuyện tình nam nữ là bởi vì chưa gặp được nam nhân đáng để Linh Nhi để ý, nếu như gặp được, Linh Nhi sẽ không nói như vậy!”
“Ý của Hoàng thượng là…” Kiều Chiến ngước mắt hỏi, quả nhiên, lần này mục đích của Hoàng thượng đến Kiều gia cũng không phải vì muội muội của mình, mà là có mưu đồ khác.
“Trẫm có một nhân tuyển tốt.” Võ đế thấy cha con Kiều Chiến đã đoán được không sai biệt lắm, cũng không muốn lòng vòng. Không đợi bọn họ hỏi, lại nói thẳng: “Thiếu niên tuổi trẻ tài cao Thừa tướng Tông Chính Dập.”
Nghe vậy, Kiều Chiến hoảng hốt, Kiều Linh Nhi cũng nhíu mày.
Tông Chính Dập, tuổi gần hai mươi hai đã là Thừa tướng dưới một người trên vạn người, thừa kế năng lực của phụ thân hắn, càng là hậu sinh khả úy. Tuổi còn trẻ, năng lực vượt trội, tiếng tăm càng vượt qua phụ thân Tông Chính Vô Địch của hắn.
Võ đế lại chỉ hôn cho Kiều gia và Tông Chính gia? Phải biết rằng Tông Chính gia này cũng không phải chỉ có một Tông Chính Dập, Tông Chính Dập chỉ đứng thứ hai, trên còn có huynh trưởng Tông Chính Diệp, đường đường Trấn Nam Đại tướng quân, nắm giữ một nửa binh quyền nước Nam Võ; ngoài ra, còn có một Tông Chính Diễm đem Tông Chính gia phát triển trở thành đệ tam thế gia. Một nhà Tông Chính thể hiện ra, toàn bộ nước Nam Võ người nào không biết?
Nhưng bởi vì như vậy, Tông Chính gia mới để cho người hiểu chuyện càng rõ ràng hơn, một gia tộc có thế lực quyền lực đông đảo như thế, là một gia tộc mâu thuẫn mà nguy hiểm.
“Hoàng thượng, Thừa tướng tuổi trẻ tài cao, địa vị cao quý, dân nữ thực sự không dám trèo cao!” Kiều Linh Nhi nhanh chóng phản ứng lại. Nàng càng rõ ràng hơn chính là, nếu như bước vào một gia tộc cơ hồ có thể đối kháng với triều đình như thế, quan hệ lợi hại dính dấp trong đó sẽ nhiều vô kể, hơn nữa trước mặt những người âm mưu trùng điệp nơi đó, sợ là sẽ gặp phải trở ngại.
“Đúng vậy, Hoàng thượng, thân phận Thừa tướng tôn quý, một nhà thảo dân…” Kiều Chiến chưa nói xong, Võ đế đã phất tay cắt đứt.
Trên mặt Võ đế có ý cười, thế nhưng khí thế không cho người phản bác kia lại không giảm chút nào, trái lại càng cường thịnh hơn.
“Đại ca quá khiêm nhường, Kiều gia chính là đệ nhị thế gia nước Nam Võ ta, cùng một nhà Thừa tướng chính là môn đăng hộ đối, há lại để ý tới trèo cao, chuyện này cứ định như vậy đi! Đứa bé Tông Chính Dập này tính tình hòa nhã, cùng Linh Nhi chính là trời sinh một đôi, trẫm tin tưởng nếu Linh Nhi gả cho hắn, nhất định sẽ thành một đoạn giai thoại!”
“Nhưng Hoàng thượng…” Kiều Chiến muốn mở miệng nữa, nhưng không ngờ Võ đế đã ra lệnh với tên thái giám bên người.
“Tiểu Chu Tử, theo trẫm hồi cung nghĩ chỉ!” Võ đế nói xong liền muốn rời khỏi.
“Hoàng thượng, Kiều gia ta tuyệt đối không thể với cao đến Thừa tướng, xin Hoàng thượng hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi!” Kiều Chiến khẩn trương nói.
“Vua không nói đùa!”
Kiều Linh Nhi không nói câu nào, nhìn bóng lưng nam nhân tự cao tự đại kia rời đi, lạnh lùng cười một tiếng.
Ông ta ngay từ lúc tới đây đã đem tất cả mọi thứ an bài xong, còn muốn giả bộ nói đến cô cô mình, đây chính là đế vương à?
Quả nhiên, thực sự là quyền lực “tối cao” mà!