Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thay đổi một cái bàn ăn, thay đổi một cái giường ngủ…
Sau khi Kiều Linh Nhi phụng bồi lão Thừa tướng Tông Chính Vô Song và phu nhân Tư Mã Nguyệt dùng xong ngọ thiện thì trở lại phòng nghỉ trưa, trong lúc dùng bữa, Tông Chính Vô Song vẫn không cho nàng cái nhìn tốt, trái lại Tư Mã Nguyệt, đối với nàng không tồi.
Chẳng qua Kiều Linh Nhi thấy, Tông Chính Vô Song chính là một lão đầu bảo thủ còn cố giữ lấy thanh bần mà thôi, cho nên mới có thành kiến đối với thương nhân.
Cũng khó trách Tông Chính Diễm không được mắt Tông Chính Vô Song, ngôi nhà này ngoại trừ chỗ hoàng đế ban cho, những nơi khác xa xỉ một chút đều là Tông Chính Diễm kinh thương mới sửa chữa trang trí, thế nhưng vị trí nơi này khá gần hoàng cung, lại tương đối thanh nhàn, lão nhân gia cũng không tiện tự mình dọn ra ngoài, đành phải ở lại.
Tông Chính Diễm là quái thai của Tông Chính gia, có đầu óc buôn bán phi phàm, Kiều Linh Nhi nghe Kiều Chiến nói qua, Phong Khinh và Tông Chính Diễm đều là nhân tài kinh thương hiếm thấy, tuổi còn trẻ đã khởi đầu được sự nghiệp to lớn. Nếu không phải Tông Chính Diễm không muốn lộ hết tài năng, sợ là đệ nhị thế gia này đã sớm là vật trong túi Tông Chính gia.
Kiều Linh Nhi sao lại không hiểu tâm tư của Tông Chính Diễm, kẹp ở giữa, bất kể có chuyện gì xảy ra, thì phía trước đều có một Phong gia một Kiều gia chống đỡ, hơn nữa đại ca là Trấn Nam Đại tướng quân, nhị ca là Thừa tướng đương thời, nếu như trên kinh tế lại độc lĩnh đứng đầu, e rằng toàn bộ hoàng thất đã sớm nhắm thẳng mũi nhọn vào.
Đương nhiên trong lòng Kiều Linh Nhi cũng có cân nhắc, dù cho khiêm tốn như thế nào đi nữa, cũng đã trở thành cái gai của hoàng thất, mặc dù bây giờ cũng không rõ ràng lắm mục đích thực sự của Võ đế, nhưng tuyệt đối không phải chỉ bỏ qua đơn giản như vậy!
Thở dài một hơi, Kiều Linh Nhi ngồi xuống tấm chăn mỏng trải trên giường, tâm tư không tự chủ nhớ lại đêm qua.
Đêm qua lần đầu tiên nàng cùng một nam nhân xa lạ nằm ở trên một chiếc giường, tuy là Sở hà Hán giới(1), phân biệt rõ ràng, thế nhưng hô hấp gần trong gang tấc lại khiến cho nàng gần hơn nửa đêm cũng không ngủ được. Nàng là nữ tử chưa trải qua việc đời, nhưng việc này nàng vẫn hiểu, nam nhân rất có thể nói một đằng làm một nẻo, tuy rằng Tông Chính Dập thoạt nhìn cũng không phải loại người như vậy.
Một cái giường lớn, giữa hai người có khoảng cách trống rất lớn, phải đem giường chia làm hai phần, may mà cuối cùng vẫn bình an vô sự.
Nằm ở trên giường, Kiều Linh Nhi ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt, giống như mùi vị nàng từng ngửi thấy khi nàng lẻn vào Tông Chính gia xông vào phòng Tông Chính Dập lúc trước.
Lẽ nào hắn có bệnh gì? Kiều Linh Nhi không khỏi nghĩ đến vấn đề này.
Đêm qua ngủ rất muộn, hơn nữa sáng sớm đã rời giường, cho nên sau khi Kiều Linh Nhi dính vào giường thì lại buồn ngủ. Tông Chính Dập vốn nên quay về ăn bữa trưa nhưng sau khi hạ triều bị Thái tử cản lại, phái người trở về thông báo sẽ trở về muộn chút nữa.
Nói thật, nam tử nhìn thấy trên đường ngày hôm đó, lại chính là Thừa tướng nàng gả, hơn nữa còn là nam nhân mà ngày đó nàng lẻn vào Tông Chính gia gặp được, trùng hợp như vậy trái lại khiến cho nàng có chút trở tay không kịp. Có điều, cũng may một nam tử ôn nhuận như ngọc, khí chất xuất chúng thế này, nhìn ngắm thôi cũng tương đối thoải mái, cho nên “lưu tâm” cũng tạm thời gác lại!
Lúc Tông Chính Dập trở về phòng thay quần áo lại nhìn thấy Kiều Linh Nhi ôm chăn ngủ say, dáng vẻ không tính là thục nữ, nhưng với gương mặt thanh tú kia, cũng có một phong vị khác.
Kiều Linh Nhi khẽ lật người, chăn mỏng trên thân liền tuột xuống.
Tông Chính Dập lắc đầu nhàn nhạt cười một tiếng, đem mũ quan đặt ở trên kỷ trà, nhẹ nhàng đi lên phía trước.
Cúi người nhặt chăn mỏng trên đất lên, mới ngẩng đầu lại lập tức cảm thấy một luồng gió khác thường.
Kiều Linh Nhi mặc dù đang ngủ, nhưng thần kinh tương đối mẫn cảm, giấc ngủ của nàng luôn không quá sâu cũng đã phát giác có người tới gần, nên phản xạ có điều kiện xuất thủ đối với Tông Chính Dập.
Tay cầm vừa ra, cánh tay của Tông Chính Dập đã bị tay của Kiều Linh Nhi vặn lại, cả người ngã ngồi ở trên giường. Tốc độ cùng vị trí tinh chuẩn hạng nhất.
“Tông Chính Dập?” Đến khi thấy rõ ràng người tới, Kiều Linh Nhi đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ ra kinh ngạc, rồi vội vàng buông hắn ra. “Ngươi sao không?” Lực đạo nàng dùng nên nàng hiểu, vừa mới nghe một tiếng “răng rắc” kia cũng biết không tốt chút nào.
Tông Chính Dập buông tay nắm chăn ra, đổi lại đụng đụng cánh tay bị xoay của mình, mới đầu thực sự rất kinh ngạc hành động của Kiều Linh Nhi, lưu loát như vậy hơn nữa tràn đầy khí lực, dường như đã diễn luyện qua không ít lần.
“Ta không sao, không cần lo lắng.” Tông Chính Dập vẫn cười ôn hòa như cũ.
“Ta dùng khí lực thế nào ta biết, ngươi ngồi xuống trước đi.” Khi Kiều Linh Nhi thấy Tông Chính Dập cầm một góc chăn cũng biết vì sao hắn đến gần rồi, thế nhưng sự nhanh trí lại thêm phản xạ có điều kiện của nàng thắng cả suy nghĩ của nàng.
Từ trong ngăn kéo màu đỏ lấy ra một chai rượu thuốc, nàng lần nữa trở lại giường ngồi xuống, nói với Tông Chính Dập: “Đưa tay ra.” Chỗ khớp xương không ngoài dự đoán đã bị nàng thương tổn.
Tông Chính Dập không chút do dự đưa tay ra, được đôi tay mềm mại nắm lấy, rót rượu thuốc, nhẹ nhàng xoa bóp.
Chỗ cổ tay kia bị Kiều Linh Nhi không chút khách khí xoay một cái đã đỏ lên, ấn vào, nàng mới xác định thực sự chưa xoay tay hắn đến trật khớp, may mắn!
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì, Tông Chính Dập lẳng lặng nhìn Kiều Linh Nhi bôi thuốc cho hắn, trong lòng có chút ngạc nhiên một đòn kia của nàng là học từ ai, nhưng lại không hỏi ra miệng.
Đợi đến sau khi bôi thuốc xong Kiều Linh Nhi mới nói với hắn: “Buổi tối lại xoa thêm một lần, hẳn sẽ không có vấn đề gì.”
“Ừm!” Tông Chính Dập nhìn cổ tay vẫn có chút hồng hồng, cũng không nói gì, mà đứng dậy tiếp tục thay quần áo.
Đối với sự bình tĩnh của Tông Chính Dập Kiều Linh Nhi lại tò mòn, nhìn nam nhân vẫn đang làm việc của mình không khỏi hỏi ra: “Ngươi không hiếu kỳ à?”
“Cái gì?” Tông Chính Dập nghiêng đầu hỏi.
“Ngươi không hiếu kì tại sao ta biết công phu ư?” Một thiên kim tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa bỗng nhiên lại biết công phu, chẳng lẽ vẫn không khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái?
Tông Chính Dập nghiêng đầu suy tư một chút, sau đó nghiêm túc hỏi: “Vấn đề này rất quan trọng à?”
Nghe vậy, Kiều Linh Nhi không khỏi nhíu mày một cái, vì sao hắn hỏi lại đương nhiên như vậy chứ?
“Lẽ nào ngươi không nghi ngờ ta không phải Kiều Linh Nhi chân chính ư?” Kiều Linh Nhi đi tới chỗ bình phong, nhìn nam nhân thay quần áo lộ ra khuôn mặt ở sau tấm bình phong hỏi.
Tông Chính Dập cười nhạt, hỏi ngược lại: “Nàng là giả?”
Kiều Linh Nhi nhất thời cứng họng, không thể không thừa nhận, nói chuyện với loại người thông minh này, người vĩnh viễn bị chặn đến không nói được lời nào tuyệt đối là chính mình.
Trong chớp mắt Tông Chính Dập đã đổi xong quần áo màu trắng thanh nhã, cũng chỉ có hắn mới mặc quần áo màu trắng có ý nghĩa như vậy, cũng không phải nói Phong Khinh bọn họ mặc không đẹp, mà là trong mắt của nam nhân này đều rất trong sáng, không như Phong Khinh sâu không lường được.
“Ta là Kiều Linh Nhi, không thể giả được.” Kiều Linh Nhi nói thật, nàng không chờ mong có người có thể tin tưởng, nhưng nhìn dáng vẻ của Tông Chính Dập vẫn làm cho nàng không tự chủ được nói ra.
Tông Chính Dập gật đầu, “Ta tin tưởng!”
“Ngươi tin tưởng?” Kiều Linh Nhi lại không tin mở to hai mắt.
“Đồn đại thủy chung chỉ là đồn đại, ta tin tưởng mắt thấy là thật tai nghe là giả.” Tông Chính Dập thành khẩn nói.
“…ngươi và những người khác thực sự không giống nhau.” Kiều Linh Nhi lộ ra một nụ cười, mang theo tán thưởng.
Kiều Linh Nhi vừa nói như vậy Tông Chính Dập cũng hiểu, có lẽ là có người hoài nghi, có điều bản thân hắn vẫn là câu nói kia: Mắt thấy là thật tai nghe là giả.
“Được rồi, ngươi sao lại trở về sớm như vậy, không phải bảo Thái tử tìm ngươi nói chuyện à?” Kiều Linh Nhi chợt nghĩ tới một vấn đề.
“Thái tử muốn lấy lại một bức tranh chữ bản gốc một năm trước đã để lại ở chỗ này của ta.” Tông Chính Dập nhìn ngoài cửa sổ rồi nói, “Muốn đi thư phòng nhìn một chút với ta không?”
“Được!” Kiều Linh Nhi sảng khoái đáp ứng.
Buổi sáng Tông Chính Diễm mang theo nàng gần như đã nhìn qua toàn bộ trong phủ một lượt, nhưng duy chỉ có thư phòng của Tông Chính Dập không phải ai cũng có thể vào, thư phòng của hắn có riêng một viện, cũng là nơi lúc đầu nàng lẻn vào, nàng không ngại hôm nay quang minh chính đại đi nhìn một chút.
Nhưng Kiều Linh Nhi cũng có thể nghe ra huyền bí trong đó, nếu như Thái tử tới nơi này chỉ vì một bức tranh chữ, đại khái sau khi hạ triều có thể theo Tông Chính Dập trở về đây, không cần ăn cơm xong mới trở lại. Có điều nếu là sự tình Tông Chính Dập cất giữ, nàng cũng sẽ không đi thám thính.
_______________________________________
(1) Sở hà Hán giới (楚河漢界): con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán. Theo lịch sử Trung Hoa cổ thì khởi nghiệp nhà Hán, Lưu Bang có cuộc chiến liên miên với Sở vương là Hạng Vũ. Cuộc chiến giữa hai bên làm trăm họ lầm than. Hạng Vũ bèn nói với Hán vương: “Mấy năm nay thiên hạ khốn khổ chỉ vì hai chúng ta. Bây giờ quyết một trận sống mái để khỏi làm khổ thiên hạ nữa”. Hán vương trả lời: “Ta chỉ đấu trí chứ không thèm đấu sức”. Hai bên giáp mặt nhau ở khe Quảng Vũ. Hán vương bèn kể 10 tội lớn của Hạng vương, Hạng vương tức giận dùng nỏ bắn trúng Hán vương, Hán vương đeo tên chạy vào Thành Cao. Hai bên giữ vững đất của mình. Mãi đến khi thấy không còn đủ lực lượng để triệt hạ lẫn nhau, hai bên mới chịu giao ước chia đôi thiên hạ: từ Hồng Câu về Tây thuộc Hán, từ Hồng Câu về Đông thuộc Sở. Từ điển tích này, người ta hình dung bàn cờ tướng như hai quốc gia Hán và Sở, coi ranh giới là một dòng sông. Cho tới nay, trên các bàn cờ tướng, ở khoảng “hà” nằm chính giữa, chia đôi bàn cờ, người ta thường ghi “Sở hà Hán giới” (bằng chữ Hán) là vì như vậy.