Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giang Vãn Lê nhìn mấy chữ kia, không hiểu sao lại chuyển sang đề tài bé con.
Mà chính cô chủ động nhắc đến.
Người đàn ông bên kia đáp lời rất khách sáo: [Nếu vợ đã nói vậy, vậy hãy cân nhắc đến chuyện sinh bé cưng đi.]
Là một người sự nghiệp còn chưa ổn định, Giang Vãn Lê căn bản không nghĩ đến chuyện này, suy nghĩ một lát rồi nhắn lại: [Em còn chưa sẵn sàng.]
Bùi Thầm: [Anh chờ em.]
Giang Vãn Lê: […]
Ba chữ này khiến cô im lặng.
Có vẻ anh mong chờ có con.
Không nên vậy chứ, nếu là liên hôn, đứa nhỏ sẽ là gánh nặng của hai người, về sau một khi phát sinh mâu thuẫn, đứa nhỏ tồn tại sẽ càng khó giải quyết hơn.
Đoán chừng là anh khách khí nói vậy thôi.
Giang Vãn Lê không tiếp tục đề tài này nữa, năm phút sau mới nhắn cho anh một câu: [Điện thoại em hết pin, em phải đi sạc, tạm biệt anh.]
Sau đó vứt sang một bên, mặc kệ.
Những sinh vật nhỏ bé đó, cô rất ít tiếp xúc qua, nếu có thì chỉ qua những lời thảo luận của các đồng nghiệp.
Các bà mẹ trẻ thường nói chuyện tiền sữa bột của trẻ, tiền đi nhà trẻ, chuyện giữa bà nội và bà ngoại, nghe kể cũng rất hứng thú.
Nhưng những người trải qua mới biết vất vả như thế nào, có con là chuyện rất phiền toái.
Đương nhiên, nếu sinh đứa nhỏ, xong giao cho Bùi Thầm, cũng không phải không thể.
Nghĩ vậy, Giang Vãn Lê thoải mái hơn nhiều, di chuyển chuột mở bản thiết kế.
Thiết kế đã hoàn thành, bây giờ chỉ chờ đưa vào kinh doanh.
Trong khoảng thời gian này, cô có thời gian rảnh rỗi, nhưng Bùi Thầm thì không, thỉnh thoảng vẫn trở về rất muộn.
Sau khi tan tầm về nhà, Giang Vãn Lê và Coca một người một chó ăn cơm, sau đó ngồi trong phòng khách xem phim.
Cô đã quen với chuyện đợi anh về.
Điện thoại bên cạnh rung lên, nghĩ là anh nhắn tin cho, Giang Vãn Lê vội cầm lên xen.
Là tin nhắn của Minh Trà.
[Đại Lê tử, có rảnh không, team up không?]
[Bây giờ?]
[Đúng vậy, cậu đang bận sao?]
Thật ra không bận.
Nhưng không biết lúc nào Bùi Thầm về.
Bỏ đi, cô vừa chơi vừa chờ cũng được.
Thời điểm kết nối với Minh Trà, Giang Vãn Lê hỏi một câu: “Cậu thích con trai hay con gái?”
“Hỏi nhảm, đương nhiên là tớ thích con trai.”
“Tớ nói trẻ con.”
“Trẻ con?” Minh Trà chần chờ: “Trai hay gái tớ đều thích, sao lại hỏi vấn đề này?”
“Hỏi chơi thôi.”
Minh Trà là một cáo già, đừng mong qua mặt được cô ấy, lúc này cô ấy cười xấu xa: “Không phải cậu và chồng cậu muốn sinh con đó chứ?”
Giang Vãn Lê: “Không có.”
“Chà chà, đã hỏi như vậy rồi còn không thừa nhận.”
“Thừa nhận cái gì.”
Minh Trà tiếp tục cười xấu xa: “Thích anh ta.”
Minh Trà biết, bạn tốt cô ấy không hẳn là thích chồng, có thể là tiếp xúc thân mật mang đến cho Giang Vãn Lê cảm giác chưa từng có trước đây.
Nhưng với đầu óc của Giang Vãn Lê, nếu không có người bên ngoài nói ra, chỉ sợ thật sự động tâm, bản thân cũng không biết.
Cho nên Minh Trà quyết định nhắc nhở cô ấy.
Giang Vãn Lê vẫn không thừa nhận: “Đừng nói lung tung, tập trung chơi đi.”
Sau khi tiến vào trò chơi, hoàn toàn quên đi sự tồn tại của người đàn ông đó.
Chơi vui đến nỗi quên cả thời gian.
Đến nỗi có người vào đến huyền quan cô cũng không biết.
Bùi Thầm ở ngoài đã thấy đèn phòng khách sáng, biết là cô có thói quen chờ anh.
Anh đã cố gắng làm việc nhanh nhất có thể nhưng vẫn khiến cô đợi lâu.
Anh đi qua, đang muốn gọi cô, bỗng nghe thấy cô lo lắng kêu: “A a a Minh Trà, làm sao bây giờ, có bốn người cùng đuổi tớ…”
Cái gì? Bốn người đuổi cô?
Ngay sau đó, lại nghe thấy cô nói: “Nhiều người lắm, tớ không có cách nào, tránh nhưng họ vẫn bám theo.”
“….”
Bùi Thầm chậm rãi cởi cà vạt, sau đó ngồi ở mép sô pha, để xem khi nào cô mới phát hiện anh đã trở về.
Thật đáng tiếc, ánh mắt cô vợ nhỏ chỉ chăm chú vào màn hình.
Còn chăm chú hơn cả khi làm việc.
Kết thúc một ván game, Giang Vãn Lê mới chậm rãi ngẩng đầu, bỗng thấy một gương mặt quen thuộc, mắt trợn tròn: “Anh về từ khi nào?”
Vẻ mặt anh thản nhiên: “Vừa về.”
“Xin lỗi, vừa rồi em chơi game, không biết anh trở về.”
“Chơi thêm mấy ván nữa, chắc em quên luôn cả tên anh đúng không?”
“Sao thế được.”
“Vậy em nói, anh là ai.”
“Bùi Thầm.”
“Bùi Thầm là ai?”
Người này cố tình gây sự, khiến Giang Vãn Lê nghi ngờ liệu giây tiếp theo anh có hỏi “Game và chồng ai quan trọng hơn” không.
Dưới ánh mắt thâm thúy của anh, Giang Vãn Lê cười ngọt ngào: “Là chồng em.”
Bùi Thầm giật mình.
“Em chờ anh hai tiếng, trong khoảng thời gian đó thì xem phim, mãi chưa thấy anh về cho nên mới chơi game cùng bạn.” Giang Vãn Lê chỉ chỉ tai nghe: “Bởi vì đeo tai nghe, cho nên không nghe được tiếng anh trở lại.”
Cô nghiêm túc giải thích.
Tỏ vẻ bản thân không phải cố ý coi nhẹ anh.
Giọng nói ngọt ngào, âm cuối cố ý kéo dài, mang theo ý làm nũng.
Như vậy ai mà chịu nổi!!
Bùi Thầm không có ý túm mãi không buông, nghe cô giải thích, đáy lòng mềm nhũn, nói: “Lại đây.”
“Cái gì?”
“Để anh ôm một lát.”
Cô nhìn trái nhìn phải, xác nhận người giúp việc không ở đây mới đi qua, chủ động giang hai tay, tưởng rằng chỉ ôm một cái, ai ngờ anh trực tiếp ôm cô ngồi lên đùi anh, tư thế như ôm trẻ con.
“Sao anh lại ôm như vậy….” Giang Vãn Lê ngửa đầu ra sau là có thể thấy gương mặt người đàn ông gần trong gang tấc, tim cũng đập nhanh hơn.
“Vậy em muốn ôm như thế nào?” Anh ung dung hỏi: “Đối diện sao?”
Nếu đối diện, không phải càng…
Giống như là cưỡi.
Giang Vãn Lê trừng mắt, đại não tưởng tượng đến hình ảnh đó, hình như rất…
Thôi cứ ôm vậy đi.
“Dạo này em béo, sợ anh cảm thấy nặng thôi.” Cô nói năng hùng hồn: “Đương nhiên nếu anh không chê thì coi như em chưa nói gì.”
“Béo?”
“Tăng hơn hai cân thịt đó.”
“Phải không?” Anh cười nhạt: “Anh xem nào?”
“Bây giờ? Muốn em cân cho anh xem sao?”
“Cởi ra anh xem.”
“…”
Anh còn chút liêm sỉ nào không??
Trái lại anh rất bình tĩnh, thuận thế ôm cô lên tầng.
Trong phòng ngủ, người đàn ông đã đi tắm nên chỉ còn một mình Giang Vãn Lê.
Sau khi kết thúc ván game kia, cô liền rời khỏi, khiến Minh Trà đặt ra rất nhiều câu hỏi.
Có phải người đàn ông kia đã trở về?
Có phải không thương chị em nữa đúng không?
Hai chị em chơi game không vui hơn chơi với anh ta sao?
Giang Vãn Lê: …
Minh Trà: [Lúc này mới chưa được bao nhiêu, hai người đã xong rồi???]
Giang Vãn Lê: [Không có, chưa làm gì.]
Minh Trà gửi biểu cảm vỗ tay, ý vị thâm trường.
Giang Vãn Lê không biết mình may mắn hay xui xẻo khi có một cô bản hiểu biết nhiều như vậy.
Suy nghĩ một chút, hình như chồng cô cũng không phải chính nhân quân tử…
Nhưng biểu hiện không rõ ràng, khuôn mặt cấm dục cho nên khí chất rất trầm tĩnh, ung dung, nhưng chỉ có cô mới biết, trên giường và dưới giường là hai người hoàn toàn khác nhau.
Giang Vãn Lê đã tắm rồi, lúc này nằm trên giường nghịch điện thoại giết thời gian.
Giờ chơi ván game mới thì không đủ thời gian, nên cô chỉ game nông trại.
Lúc Bùi Thầm đi ra từ phòng tắm, thấy vợ nhỏ đang thao tác trên màn hình điện thoại, ném cà chua vào đầu người nông dân.
Chắc là đang chơi game nông trường.
Đêm dài, chân trời tối đen.
Sau khi Giang Vãn Lê thắng hai vạn cây đậu, bỗng nghe thấy tiếng đùng đùng.
Vẻ mặt cô đầy sự sợ hãi.
Cất điện thoại, ngồi thẳng dậy, ngây ngốc một lúc mới hỏi: “Tình huống gì vậy?”
Bùi Thầm đi đến cửa sổ: “Thời tiết không tốt, chắc là sắp mưa.”
Mùa thu nhiều bão là chuyện bình thường.
Anh vừa trả lời xong thì không thấy bóng dáng vợ đâu.
Nhìn kỹ mới phát hiện chăn phồng lên.
Giang Vãn Lê đã chui vào.
“Lê Lê?” Bùi Thầm đi qua: “Sao vậy em?”
“Không sao, em mệt.”
“Vậy ngủ à?”
“Ừ.”
Từ giọng cô thì không nghe ra được gì.
Nhưng khi có một tia chớp xẹt qua cửa sổ, rõ ràng người Giang Vãn Lê cứng đờ, xem ra cô sợ sấm sét.
Bùi Thầm thử hỏi: “Em sợ sấm sét sao?”
Nghe vậy, Giang Vãn Lê thò đầu ra, lắc lắc, lại gật gật.
Không sợ, nhưng cũng hơi sợ.
Nói đúng ra là vì tai nạn lần trước để lại bóng ma.
Ngày đó trời cũng mưa, có sấm sét.
Sợ sấm sét là hành vi của trẻ con, cho nên cô không muốn thừa nhận, cũng may lần này Bùi Thầm không nói cô là trẻ con, anh kéo rèm vào, nằm xuống mép giường, vỗ nhẹ lưng cô: “Ngủ đi.
Có người ở đây liền an tâm hơn.
Giọng nói đầy từ tính, càng khiến người ta an tâm hơn.
Nhưng cô lại trợn tròn mắt, khờ dại: “Không ngủ được.”
Ánh mắt rất thuần khiết nhưng lại khiến người ta ngứa ngáy.
“Vậy làm sao bây giờ?” Anh sờ sợi tóc rơi ra của cô: “Muốn anh kể chuyện cổ tích cho em không?”
“Còn lựa chọn khác không?”
“Có thể vận động.”
“…”
Nghe chuyện cổ tích và vận động, chỉ có thể chọn một trong hai cái đó.
Cô lựa chọn: “Kể chuyện cổ tích đi.”
“Ngày xưa, có con thỏ nhỏ…”
“Mở đầu rất cũ kỹ, đổi cái khác đi…”
Anh vẫn rất kiên nhẫn: “Ngày hôm qua, có con thỏ nhỏ…”
Tại sao cứ là thỏ??
Giang Vãn Lê nhỏ giọng kháng nghị: “Em không thích nghe chuyện con thỏ, quá ngây thơ, có chút nào trưởng thành chút không?”
“Thỏ nữ lang?”
“…”
Người này thật thích trêu cô.
Giang Vãn Lê duỗi thắt lưng, vẫn không muốn nghe thẳng nam kể chuyện cổ tích, đứng dậy xuống giường: “Em đi toilet.”
Bùi Thầm nhắc nhở: “Dép…”
Nhưng người đã chạy đi.
Vì tiện nên đi toilet cô không muốn đi dép.
Bảo cô mặc áo ngủ tình thú thì không sợ lạnh, lúc này thì lại lo.
Chờ khi cô trở lại, Bùi Thầm kéo cô vào trong ngực: “Mặt đất lạnh, lần sau không được đi chân trần.”
“Vâng.”
“Nói em em cũng không nhớ.”
“Vậy sao anh còn nói?”
“…”
Bùi Thầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kháng nghị, môi mỏng cong lên: “Nếu nói vô dụng, vậy dùng chút thủ đoạn là em nhớ lâu hơn đúng không?”
“Không, không phải…” Thấy ánh mắt không có ý tốt, Giang Vãn Lê sợ hãi, muốn chạy, nhưng tốc độ căn bản không nhanh bằng anh.
Mới giãy ra được khỏi ngực anh, còn chưa đứng vững, hai chân đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông túm lấy dễ dàng, người lại bị anh kéo trở lại.
Chân của cô rất nhỏ, trắng nõn, mềm mịn, bàn chân ở trong tay anh, còn không to bằng bàn tay của người đàn ông.
“Lê Lê nhà ta…
Bùi Thầm sờ chân cô, sau đó chậm rãi tách ra, cười nói: “Sao đến chân cũng đáng yêu như vậy.”