Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đệ Nhất Thần Y!!!
  3. Chương 11-15
Trước /4 Sau

Đệ Nhất Thần Y!!!

Chương 11-15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 11: Sa thải

Cái này......

Triệu Thu Yên bất ngờ không kịp đề phòng, không ngờ Diệp Trường Thanh lại nói ra.

Cô lớn như vậy rồi mà lần đầu tiên mới trải qua chuyện thế này đấy!

Người đàn ông này đang tuyên bố quyền sở hữu sao?

Cô cảm giác trên mặt nóng rát, có chút xấu hổ, lại thêm phần ngượng ngùng, thậm chí còn có chút tức giận với Diệp Trường Thanh.

Loại chuyện này, ít nhất cũng phải thương lượng một chút chứ.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ vẻ giận dữ: "Chuyện của hai ta, anh không cần phải nói cho họ biết.”

Bộ dạng cô xinh đẹp, mặc dù đang tức giận vẫn mang theo nét quyến rũ và rụt rè.

Cứ như là đang làm nũng.

Quyến rũ vô hạn!

……

Lưu Viễn Sơn nhìn mà há hốc mồm ngạc nhiên, chủ tịch Triệu Thu Yên tuy xinh đẹp nhưng lúc nào cũng lạnh như băng.

Rất nhiều nhân viên từng thảo luận không biết Triệu Thu Yên có cười hay không

Không nghĩ tới lại thấy được vẻ nũng nịu thiếu nữ củaTriệu Thu Yên như thế này.

Trong chốc lát, ông ta nhìn đến choáng váng, mãi mới lấy lại được tinh thần.

Diệp Trường Thanh thật sự là bạn trai của chủ tịch Triệu?

Ông càng thêm khiếp sợ, một tài xế như Diệp Trường Thanh thật sự là bạn trai của chủ tịch, mỹ nữ trăm tỷ Triệu Thu Yên?

Quá sức tưởng tượng rồi!

Nhưng chuyện xay ra ngay trước mắt, ông không thể không tin.

Nghĩ đến chuyện mình vừa làm với Diệp Trường Thanh, mặt ông lập tức xám như tro tàn: "Diệp... Diệp... Diệp tiên sinh, tôi xin lỗi… tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn.

Anh độ lượng hào phóng…. Đừng trách tôi...”

Ông ta bây giờ hối hận đến xanh ruột, chọc ai không chọc lại chọc phải bạn trai chủ tịch.

Đây không phải là muốn chết sao?

Diệp Trường Thanh lạnh lùng nói: "Không phải ông muốn tôi cút sao?”

Lưu Viễn Sơn nghe Diệp Trường Thanh nhắc tới việc này, càng thêm sợ hãi, giơ tay tát một cái lên mặt mình: "Là tôi có mắt không tròng, mắt mù không phân biệt được sang hèn!

Tôi là cái thứ không ra gì, tôi mắt chó coi thường người khác!

……”

Ông ta một bên tự phê bình bản thân, một bên điên cuồng tự vả mặt.

Tiếng bạt tai, bốp bốp nghe thật vang dội.

Ba nhân viên bảo vệ vẻ mặt đau khổ bò dậy, thấy thế cũng đều tiến lên xin lỗi: "Diệp tiên sinh, tất cả là do quản lý Lưu quản lý, quản lý Lưu bảo chúng tôi đuổi anh đi.

Anh ngàn vạn lần đừng giận chúng tôi.

Đừng sa thải chúng tôi!”

Tập đoàn Phong Niên chính sách đãi ngộ tốt, bao gồm 5 khoản bảo hiểm và một quỹ nhà ở, tiền lương cao hơn hẳn một nghìn nhân dân tệ so với đi làm nhân viên bảo vệ ở mấy chỗ khác.

Nhưng vừa rồi ông ta lại dẫn người đến đuổi bạn trai chủ tịch đi.

Hiện giờ ông ta hối hận đến xanh ruột, chỉ cần có thể giữ được công việc này, bảo ông ta làm gì cũng được.

Triệu Thu Yên dần lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng: "Lưu Viễn Sơn, chuyện gì xảy ra vậy?"

Lưu Viễn Sơn ấp úng, không dám nói, Diệp Trường Thanh ở một bên bèn ân cần kể cho cô nghe chuyện đã xảy ra.

Triệu Thu Yên nhất thời giận tím mặt: "Lưu Viễn Sơn, ông đối với nhân viên đều là thái độ cay nghiệt độc đoán như vậy sao hả?”

Nếu tất cả cấp quản lý trong công ty đều đối xử với nhân viên giống như ông.

Chẳng phải công ty tiêu đời rồi sao?

Ông bị đuổi việc!

Hoàn tất thủ tục theo quy định và cút đi!"

Lưu Viễn Sơn có hơi không cam lòng, nhưng Triệu Thu Yên là chủ tịch tập đoàn, ông ta có thể làm gì bây giờ?

Chỉ đành tâm không cam tình không nguyện rời đi.

Triệu Thu Yên nhìn về phía ba bảo vệ còn lại: "Còn ba người các anh, các anh là bảo vệ trong công ty.

Không phải tay sai của ai đó.

Các anh cũng bị đuổi việc.

Đến phòng nhân sự làm thủ tục đi!”

Ba bảo vệ vừa bị đánh một trận vừa mất việc làm.

Cả đám thầm than xui xẻo.

Chờ tất cả mọi người đi rồi, Triệu Thu Yên mới nói với Diệp Trường Thanh: "Tôi không nghĩ là sẽ gặp phải chuyện thế này, anh đừng suy nghĩ nhiều quá nhé.

Tôi tuy rằng cảm thấy anh háo sắc, nhưng không đến mức bảo bọn họ đi gây phiền phức cho anh.

Hy vọng anh tin tôi."

Bệnh của ông nội còn phải trông cậy vào vào Diệp Trường Thanh chữa trị, cô lo Diệp Trường Thanh hiểu lầm mà tức giận rời đi.

Lúc đó cô có khóc cũng không tìm được người.

Diệp Trường Thanh đương nhiên không nghi ngờ Triệu Thu Yên, bởi vì lúc anh đến đã thấy Kim Ngọc Dung và Vương Nhất Minh rời đi.

Hẳn là hai người kia đã nói gì đó với Lưu Viễn Sơn.

Diệp Trường Thanh lạnh nhạt cười nói: "Tôi tin tưởng cô.”

Triệu Thu Yên thở dài một hơi, cuối cùng cũng không tạo nên hiểu lầm, cô đột nhiên nhận ra người đàn ông Diệp Trường Thanh này cũng không tệ lắm.

Một mình anh đánh ngã ba nhân viên bảo vệ, vừa mạnh mẽ vừa nam tính.

Tình huống vừa rồi, nếu là người bình thường một mình đối mặt với ba bảo vệ cao to thì chỉ có thể để mặc cho người ta ức hiếp.

"Tin tưởng tôi là tốt rồi, để ở chung được với nhau thì sự tin tưởng là nền tảng cơ sở đấy.

Đúng rồi, lần trước anh nói bệnh của ông nội tôi tôi cần có nhân sâm hơn trăm năm tuổi, tôi đã liên hệ được với thương nhân có có củ sâm hơn trăm tuổi đó rồi.

Củ nhân sâm đó thật sự có thể trị bệnh cho ông nội tôi sao?”

Diệp Trường Thanh lắc đầu, dứt khoát nói hai chữ: "Không thể.”

Không thể?

Triệu Thu Yên đầu tiên là sửng sốt, sau đó mắt hạnh trợn tròn: "Vậy anh nói tôi đi mua củ nhân sâm đó để làm gì?”

Đối mặt với chất vấn của Triệu Thu Yên, Diệp Trường Thanh vẻ mặt bình thản: "Nhân sâm trên trăm năm không thể chữa dứt bệnh, nhưng nó có thể kéo dài mạng sống của ông nội cô.

Để chữa dứt bệnh cần tôi làm vài việc nữa.”

……

Triệu Thu Yên nghe Diệp Trường Thanh nói xong, tức giận đến mức lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Đây chính là chuyện lớn liên quan đến sống chết của ông nội vậy mà anh ấy còn có thời gian ở đó nói đùa sao!

Thật quá đáng!

Cô vừa định nói gì đó.

Bộp…

Đột nhiên âm thanh nghe như tiếng vỡ vụn vang lên.

Triệu Thu Yên cúi đầu nhìn xuống ngực mình, đã thấy chiếc cúc thứ ba trên áo sơ mi của cô rơi xuống.

Bộ ngực đầy kiêu hãnh đang phập phồng của cô cứ thế được phơi bày.

Diệp Trường Thanh nhìn không chớp mắt.

Quá sức chấn động, ai mà ngờ được chuyện này xảy ra cơ chứ, điều này làm anh lập tức nhớ tới chuyện bị Triệu Thu Yên mắng oan.

Anh chợt cảm thấy đây chính là cơ hội để anh rửa sạch hết mọi oan ức trước đó, Diệp Trường An hưng phấn chỉ vào ngực Triệu Thu Yên: "Em xem đi! Là nó tự bung ra đó!

Tôi đã nói là em không thích hợp mặc áo sơ mi.

Căng quá rồi đấy.

Nút áo không đứt mới lạ đó!”

Triệu Thu Yên mặt đỏ bừng, đưa tay che cổ áo, thấy Diệp Trường Thanh giống như rất hưng phấn, cô tức giận mắng: "Người ta rớt nút áo, anh còn cười.”

Diệp Trường Thanh cười nói: "Ý của tôi là lần trước, không phải tôi cởi nút áo của em.

Nó căng quá mà tự đứt thôi.

Cũng giống như bây giờ.”

Mặt Triệu Thu Yên lập tức đỏ đến tận mang tai, cô nhận ra lần trước thật sự đã mắng oan Diệp Trường Thanh.

Nhưng nhìn Diệp Trường Thanh còn đang cười, cô lại tức giận, nhẹ giọng mắng anh: "Cho dù không phải anh thì làm sao chứ!”

Nói xong cô xoay người nhanh chóng rời đi, quá mất mặt, cô chỉ muốn chạy trốn thật nhanh.

Diệp Trường Thanh thấy Triệu Thu Yên chạy đi, anh khom lưng nhặt nút áo trên mặt đất lên.

Triệu Thu Yên đi vào thang máy, trở lại văn phòng, tình cờ gặp Lưu Ngọc Đình, cô nhịn không được ngay lập tức kể khổ: "Ai nha, hôm nay mình mất mặt lắm luôn, vừa rồi nói chuyện với Diệp Trường Thanh, đúng lúc đó nút áo của mình bung ra đứt luôn.”

Lưu Ngọc Đình tặc lưỡi, kinh ngạc nói: "Ô hô con thỏ nuôi 20 năm nay nóng lòng ra gặp người rồi á?”

Triệu Thu Yên bị bạn thân chọc giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ý mình là hình như mình hiểu lầm anh ấy, lần trước không phải anh ấy cởi nút áo.”

Lưu Ngọc Đình ồ một tiếng: "Nếu vậy thì anh ấy cũng đâu có tệ như cậu nghĩ, không phải biến thái háo sắc rồi còn gì!

Như vậy là tốt rồi, mấy ngày nữa hai người đính hôn đó, như vậy trong lòng sẽ không còn khúc mắc nữa!”

Triệu Thu Yên nhớ đến sáng hôm nay, Diệp Trường Thanh nhắc nhở cô không thích hợp mặc áo sơ mi thì phì cười một tiếng.

Biểu tình lạnh như băng cũng được nụ cười này hòa tan, nở rộ như hoa, làm toàn bộ văn phòng đều sáng lên: "Trực giác người đàn ông này rất tốt, mình muốn tìm hiểu thêm một chút về anh ấy.

Buổi trưa mình muốn mời anh ấy ăn cơm.”

Quán cà phê.

Kim Ngọc Dung giơ cốc cà phê lên, mỉm cười nhìn Vương Nhất Minh: "Cảm ơn, nếu không phải anh quen Lưu Viễn Sơn, tôi cũng không thể hẹn được chủ tịch Triệu trong thời gian ngắn.”

Vương Nhất Minh bưng cà phê lên, nhấp một ngụm: "Rời khỏi Diệp Trường Thanh, ngày lành của em mới bắt đầu.

Có tôi ở đây, hợp tác với tập đoàn Phong Niên rất đơn giản.”

Tiếng chuông leng keng~~

Điện thoại di động của Vương Nhất Minh vang lên, anh đặt cà phê xuống, lấy điện thoại di động ra, nói với Kim Ngọc Dung: "Xem này, Lưu Viễn Sơn gọi điện thoại tới, nhất định là báo thời gian gặp mặt giữa em và chủ tịch Triệu.”

Chương 12: Kim Ngọc dung vạch trần Diệp Trường Thanh

Kim Ngọc Dung giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại, chỉ cần hai mươi phút là xong.”

Vương Nhất Minh có chút đắc ý: "Đối với người khác là chuyện lớn, đối với tôi là chuyện nhỏ thôi.”

Kỳ thật anh cũng không quen biết Lưu Viễn Sơn, phải liên hệ thông qua bạn bè.

Nhưng anh có tiền, tặng ông ta một cái bật lửa mười ngàn tệ, sự việc cứ như vậy được giải quyết.

Anh ra hiệu cho Kim Ngọc Dung im lặng.

Anh nhấn nút nhận cuộc gọi, vì để cho Kim Ngọc Dung ngồi đối diện có thể nghe rõ ràng, anh bèn mở loa ngoài.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lưu Viễn Sơn: "Alo?"

Vương Nhất Minh cười nói: "Ai u, là tôi đây. Có phải là chốt được thời gian hẹn gặp mặt rồi không?”

Lưu Viễn Sơn tức giận không có chỗ trút: "Tôi vừa bị đuổi việc đây, nào có thời gian mà hẹn với hò gì giúp cậu chứ!

Vương Nhất Minh, tôi bị cậu hại thê thảm lắm rồi!”

Sắc mặt Vương Nhất Minh khẽ biến: "Lúc tôi đi, không phải ông vẫn còn ổn sao?

Chuyện gì đã xảy ra?”

Lưu Viễn Sơn giận dữ quát: "Còn không phải bởi vì cậu, cậu bảo tôi đi chỉnh cái tên Diệp Trường Thanh kia còn gì!

Kết quả làm mất cả công việc của tôi, cậu biết thằng đó là ai không?”

Vương Nhất Minh nghe mà không hiểu ra sao, có hơi thờ ơ nói: "Không phải chỉ là một tên tội phạm lao động cải tạo thôi hả? Một thằng phế vật đã ly hôn còn mang theo con nhỏ!”

Lưu Viễn Sơn nghe được những lời này thì tức giận: "Cậu còn gạt tôi? Chỉ trách tôi đây quá tin tưởng cậu, bị cậu hại thê thảm!

Diệp Trường Thanh là bạn trai của chủ tịch Triệu Thu Yên!

Tôi bị sa thải vì chuyện vớ vẩn của cậu đó!

Cậu nói tôi phải làm sao bây giờ!”

Cái gì?

Vương Nhất Minh và Kim Ngọc Dung gần như đồng thời khiếp sợ hô lên.

Diệp Trường Thanh là bạn trai Triệu Thu Yên, làm sao có thể?

Tin tức này so với mặt trời mọc từ phía tây còn khiến người ta khó tin hơn.

Vương Nhất Minh ho khan một tiếng: "Quản lý Lưu, ông nói đùa gì vậy?

Diệp Trường Thanh vừa được thả ra khỏi tù, loại người như anh ta tìm bạn gái cũng khó.

Làm sao có thể trèo cao bám được lên người đẹp như chủ tịch Triệu Thu Yên của mấy người?”

Kim Ngọc Dung ở bên cạnh cũng góp lời: "Đúng vậy, anh ta đúng là tội phạm lao động cải tạo mà, tôi chướng mắt nên mới ly hôn.

Một người đẹp như chủ tịch Triệu sao mà làm bạn gái anh ta được!”

Cô ta tình nguyện tin tưởng mặt trời mọc ở phía Tây, cũng không tin Diệp Trường Thanh là bạn trai của Triệu Thu Yên.

Bởi vì thân phận địa vị của hai người chênh lệch quá lớn.

Cô ta đã gặp Triệu Thu Yên rồi, quá xinh đẹp, đẹp như thiên tiên.

Lại còn là chủ tịch của tập đoàn trăm tỷ.

Cô ta nhìn mà thấy xấu hổ.

Người phụ nữ xuất sắc như thế sao có thể làm bạn gái của Diệp Trường Thanh.

Lưu Viễn Sơn một bụng tức giận không có chỗ trút: "Mọi chuyện là tôi tận mắt nhìn thấy, tôi lừa mấy người làm gì?

Tôi với mấy người không thù không oán, vì sao lại làm cho tôi hiểu nhầm đi khiêu khích Diệp Trường Thanh?

Bây giờ tôi bị đuổi việc, mấy người nói coi làm sao bây giờ?"

Kim Ngọc Dung vẫn không thể tin được: "Ông nói thật sao?

Thật sự là ông tận mắt nhìn thấy?

Không có nghe lầm?”

Lưu Viễn Sơn tức giận muốn phát khùng: "Tôi bị đuổi việc, còn có đội trưởng đội bảo vệ và hai tên bảo vệ nữa, cũng bị đuổi việc nốt đó.

Cái này còn có thể lầm hả?”

……

Kim Ngọc Dung và Vương Nhất Minh đều sững sờ choáng váng.

Trong điện thoại Lưu Viễn Sơn không thấy đầu dây bên kia nói gì, tức giận đến mức gần như hét lên, đưa ra yêu cầu bồi thường, nói nửa ngày, vẫn không thấy ai trả lời, bèn chửi rủa một phen rồi cúp máy.

Kim Ngọc Dung mặt xám như tro tàn: "Xong rồi, tất cả đều xong rồi, Diệp Trường Thanh trở thành bạn trai của Triệu Thu Yên, hợp tác sẽ không thể thực hiện được nữa!

Sau này công ty Trường Thanh của tôi sẽ không còn chỗ đứng ở Tùng Giang nữa.

Sao lại như vậy?

Tên phế vật kia dựa vào cái gì trèo lên được cành cao?”

Sắc mặt Vương Nhất Minh cũng rất khó coi, ánh mắt nhìn Kim Ngọc Dung lóe lên.

Nếu Diệp Trường Thanh thật sự trở thành bạn trai của Triệu Thu Yên, anh không dám cưới Kim Ngọc Dung, nếu không chính là đối địch với Diệp Trường Thanh.

Nhà họ Vương không gánh nổi kẻ thù như vậy.

Kim Ngọc Dung đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: "Anh nói thử xem có khi nào, Diệp Trường Thanh lừa Triệu Thu Yên.

Nếu không làm sao mà anh ta trèo cao được lên nhà họ Triệu?”

Ba~

Vương Nhất Minh đột ngột thông suốt, vỗ bàn một cái: "Nhất định là như vậy, nhất định là anh ta giấu diếm thân phận phạm nhân của mình, còn giấu diếm việc ly dị mang theo con nhỏ, nếu không... mà kể cả có che giấu đi nữa thì cũng không có khả năng đó đâu!

Có lẽ anh ta còn nguỵ tạo thân phận nữa cũng nên.

Chẳng hạn như công tử nhà giàu, con cháu quan chức gì gì đó.”

Kim Ngọc Dung cảm thấy cả hai đã tìm được nguyên nhân thật sự: "Đúng, nhất định là như vậy, đi, chúng ta đi tìm Triệu Thu Yên vạch trần bộ mặt thật của Diệp Trường Thanh.

Sau đó sẽ nhận được sự cảm kích của chủ tịch Triệu, chuyện hợp tác sẽ ổn định.”

Vương Nhất Minh đứng lên: "Đi, đi ngay bây giờ, nhất định không thể để tên phế vật kia toại nguyện.”

Buổi trưa.

Diệp Trường Thanh đang ăn cơm ở khách sạn.

Triệu Thu Yên gọi điện thoại tới: "Anh đang ở đâu?”

Diệp Trường Thanh nuốt xuống thức ăn trong miệng: "Cô muốn dùng xe?”

Với tư cách là tài xế, anh không hề quên trách nhiệm của mình.

Triệu Thu Yên trầm mặc một lúc rồi nói: "Tôi muốn mời anh ăn cơm, lần đầu tiên gặp mặt đã hiểu lầm, chúng ta ăn một bữa cơm coi như là làm quen lại lần nữa.”

Mục đích của cô là muốn tìm hiểu thêm về Diệp Trường Thanh, nếu Diệp Trường Thanh thật sự không tệ, cô sẽ đơn giản làm theo ý muốn của ông nội.

Diệp Trường Thanh có chút không biết nói sao, rất không trùng hợp đó: "Ngại quá, tôi đang ăn cơm mất rồi!”

Triệu Thu Yên âm thầm oán giận Diệp Trường Thanh không biết tình thú, đang ăn thì không thể nói dối là chưa ăn sao?

Báo hại cô chỉ có thể điều chỉnh: "Ăn cơm xong, tôi mời anh uống cà phê, đương nhiên, nếu anh thích uống trà thì...

Uống trà cũng được.”

Sợ bị từ chối lần nữa, cô nói thêm một lựa chọn.

Diệp Trường Thanh nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, tiếc nuối nói: "Tôi không có thời gian cùng cô uống cà phê."

Lần sau đi.”

……

Triệu Thu Yên trên mặt có chút khó xử, lần đầu tiên trong đời cô chủ động vậy mà lại bị cự tuyệt đến hai lần.

Choáng váng hồi lâu, cô vẫn không tỉnh táo lại được.

“Có thể cho tôi một lý do không?”

Cô rất tò mò tại sao người đàn ông này lại từ chối cô.

Diệp Trường Thanh gãi gãi tóc: "Một tiếng nữa người ta sẽ giao nhân sâm trên trăm tuổi tới, tôi muốn đi chữa bệnh cho ông nội cô.

Ông nội cô không muốn tôi nói cho cô biết.”

Triệu Thu Yên nhíu mày, tính tình ông nội luôn như vậy, hiện tại cô đã biết, nhất định phải ở bên cạnh để chăm sóc: "Anh ăn cơm ở đâu?

Tôi sẽ lái xe đến đón anh."

Diệp Trường Thanh gắp miếng cơm cuối cùng vào miệng: "Bây giờ tôi về công ty, cô lái xe xuống lầu đón tôi đi.”

Triệu Thu Yên cúp điện thoại, nhấc túi nhỏ lên đi vào thang máy.

Diệp Trường Thanh từ khách sạn bước ra, đi về phía lối vào của tòa nhà công ty Phong Niên đối diện.

Vừa đi tới cửa đã nhìn thấy hai người quen.

Kim Ngọc Dung và Vương Nhất Minh.

Anh không khỏi nhíu chặt mày, hai cái tai hoạ ngầm luôn âm hồn bất tán này vậy mà lại gặp nhau.

Kim Ngọc Dung và Vương Nhất Minh đứng ở cửa trao đổi với bảo vệ hồi lâu, cũng không có cơ hội gặp được Triệu Thu Yên.

Nhìn thấy Diệp Trường Thanh, Kim Ngọc Dung giống như là bắt gặp trộm, gào lên kêu to: "Diệp Trường Thanh, anh xong đời rồi, tôi muốn vạch trần thân phận thật sự của anh với chủ tịch Triệu.

Tội phạm lao động cải tạo như anh mà còn muốn trèo cao nhà họ Triệu, anh nằm mơ đi!"

Diệp Trường Thanh nghe được thì nổi điên, hai bên đã ly hôn thì cứ mạnh ai nấy sống đi, anh còn chưa tính sổ món nợ trước kia đấy!

Kim Ngọc Dung vẫn còn mặt mũi xen vào cuộc sống của anh cơ đấy: "Kim Ngọc Dung, tôi bây giờ có việc phải đi không rảnh đôi co với cô.

Nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng có mà tự tìm đường chết!”

Kim Ngọc Dung cho rằng Diệp Trường Thanh sợ hãi, cô ta cảm thấy mình tìm đúng phương hướng rồi: "Tìm đường chết là anh, anh chờ đó, tôi mà gặp được chủ tịch Triệu là anh xong đời!”

Một chiếc xe sang trọng chậm rãi chạy tới.

Đỗ lại bên cạnh Diệp Trường Thanh, cửa xe tự động mở ra.

Triệu Thu Yên hướng về phía Diệp Trường Thanh hô một tiếng: "Lên xe.”

Chương 13: Vô tình khó tấu Phượng Cầu Hoàng

Diệp Trường Thanh đang bị lời nói của Kim Ngọc Dung làm cho tức giận thì thấy Triệu Thu Yên lái xe tới.

Anh giận dữ hỏi Kim Ngọc Dung: "Triệu Thu Yên đến rồi, cô có thể làm gì đây.”

Anh…

Kim Ngọc Dung bị thái độ không chút sợ hãi của Diệp Trường Thanh làm cho hoang mang, một tên lừa đảo mà không sợ bị cô ta vạch trần gốc gác.

Cô ta có chút khó hiểu, đồng thời còn có chút hoảng hốt.

Biết bạn gái của Diệp Trường Thanh chính là Triệu Thu Yên là một chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy thế này cô ta vẫn có chút không dám tin.

Diệp Trường Thanh là một phạm nhân lao động cải tạo, còn là người đàn ông đã ly hôn bị cô ta bỏ rơi, không có lấy một xu dính túi.

Lại tìm được người yêu là chủ tịch tập đoàn xinh đẹp như Triệu Thu Yên.

Cô ta không chấp nhận được chuyện này.

Diệp Trường Thanh thấy Kim Ngọc Dung không nói lời nào, anh hừ lạnh một tiếng, ngồi lên ghế lái phụ.

Triệu Thu Yên tinh ý nhận ra Diệp Trường Thanh và Kim Ngọc Dung quan hệ không tầm thường, thấy Diệp Trường Thanh ngồi lên xe thì vội hỏi: "Người phụ nữ kia có quan hệ gì với anh?"

Diệp Trường Thanh cũng không giấu diếm: "Vợ cũ.”

Chỉ hai chữ, còn lại không có gì để nói nữa.

Kim Ngọc Dung đột nhiên nhớ ra mục đích của mình, vội vàng đi mấy bước đến gần xe, vỗ vỗ cửa sổ xe: "Chủ tịch Triệu, xin chào, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Triệu Thu Yên do dự một chút, hạ cửa sổ xe xuống: "Cô tìm tôi có việc gì?”

Kim Ngọc Dung chỉ vào Diệp Trường Thanh nói: "Chủ tịch Triệu, cô có thể đã bị Diệp Trường Thanh lừa!”

Triệu Thu Yên mặt lạnh như băng: "Bị lừa, tôi là người dễ bị lừa đến vậy sao?"

Sắc mặt Kim Ngọc Dung khẽ biến, cô ta tới là để vạch trần thân phận của Diệp Trường Thanh, mượn cơ hội lấy lòng Triệu Thu Yên.

Thấy Triệu Thu Yên có chút tức giận, cô ta vội vàng giải thích: "Tôi không phải có ý này, ý tôi là nói Diệp Trường Thanh đã lừa cô.

Cô có biết tôi và Diệp Trường Thanh có quan hệ gì không?”

Triệu Thu Yên lắc đầu: "Không biết, nhưng tôi cũng không muốn biết.”

Diệp Trường Thanh yên lặng quan sát, cho tới bây giờ lời nói của Triệu Thu Yên đều ở thế chủ động hơn nữa còn có ý bảo vệ anh.

Anh bèn dứt khoát cái gì cũng không nói.

Kim Ngọc Dung thấy thế, quyết định chủ động thú nhận: "Tôi là vợ cũ của Diệp Trường Thanh, sở dĩ tôi ly hôn với anh ta bởi vì anh ta rất vô dụng, còn đang làm việc..."

Triệu Thu Yên không đợi cô ta nói tiếp nên lên tiếng ngắt lời: "Dừng!

Tôi biết cô muốn nói gì, cô muốn nói anh ấy chẳng tốt đẹp gì, cô không cần anh ấy nữa.

Muốn tôi không bị anh ấy lừa!

Như vậy đúng không?"

Trên mặt Kim Ngọc Dung lộ ra vẻ vui mừng, cô ta tới để bày tỏ ý tốt, Triệu Thu Yên có thể cảm nhận được tâm ý của cô ta vậy thì kế tiếp có thể bàn bạc công việc thuận lợi hơn: "Đúng, ý của tôi chính là như vậy.”

Triệu Thu Yên lạnh lùng nói: "Cô đã nghe qua câu nói này chưa?

, anh ấy ở trong mắt cô không đáng một xu, ở trong mắt tôi chính là vàng nạm ngọc.”

Người có thể cứu ông nội, mặc kệ cô có thích hay không, chỉ tính riêng về mặt y thuật thôi đã là nhân tài.

Huống chi trong mắt ông nội anh ấy còn là người tài xuất chúng, cô tin tưởng ánh mắt của ông nội sẽ không sai.

Kim Ngọc Dung khẽ lắc đầu: "Chủ tịch Triệu, tôi biết cô có học thức, gia thế không tầm thường, nhưng dù sao tôi cũng lớn hơn cô vài tuổi.

Vàng nạm ngọc, vàng ngọc khảm vào nhau ở chung một chỗ, làm sao mà tôi không thấy được?”

Trên mặt Triệu Thu Yên lộ ra vẻ châm chọc: "Cô có biết cái gì là vàng nạm ngọc không?

Kỳ thật ba chữ này phải viết là Ngọc Kinh Sơn, Ngọc Kinh Sơn ở đây là ám chỉ ngọc Hòa Thị Bích xuất phát từ Kinh Sơn.

Trên đời này có bao nhiêu người nhận ra được Hoà Thị Bích? Cô không thể nhận ra đó cũng là chuyện bình thường.

Diệp Trường Thanh giống như Ngọc Kinh Sơn, có vài người phụ nữ ánh mắt nông cạn không nhìn ra được.”

Sắc mặt Kim Ngọc Dung tối sầm, Triệu Thu Yên vậy mà nói Diệp Trường Thanh là Hòa Thị Bích!

Khác gì nói Diệp Trường Thanh là bảo bối!

Sao lại như vậy?

Làm cho cô ta tức giận hơn chính là Triệu Thu Yên lại nói ánh mắt cô ta nông cạn.

Cô ta muốn nổi giận, nhưng đối mặt với Triệu Thu Yên, cô ta không có dũng khí này.

Bởi vì cô ta có việc phải cầu xin Triệu Thu Yên.

Triệu Thu Yên tiếp tục nói: ", phía dưới còn có một câu, chính là .

Cô vô tình, đàn không được khúc Phượng Cầu Hoàng.

Tôi cảm thấy tôi có thể làm được, cám ơn cô đã nhường khối ngọc Hòa Thị Bích Diệp Trường Thanh này cho tôi!

Tạm biệt!"

Vừa dứt lời, Triệu Thu Yên đạp mạnh chân ga, xe thể thao nhanh chóng lao vút đi.

Trong nháy mắt, đã chạy xa trăm mét.

Kim Ngọc Dung nhìn ô tô đi xa, thật lâu không lấy lại được tinh thần.

Triệu Thu Yên là chủ tịch tập đoàn Phong Niên, dáng dấp đẹp như người mẫu, bất kể tướng mạo hay thân phận, tiền tài đều cao hơn Kim Ngọc Dung rất nhiều.

Loại phụ nữ như Triệu Thu Yên muốn tìm kiểu đàn ông nào mà không có.

Lại chọn người đàn ông cô ta không cần, còn cảm ơn cô ta?

Diệp Trường Thanh thật sự tốt như vậy sao?

Vương Nhất Minh đi tới bên cạnh Kim Ngọc Dung: "Đang suy nghĩ gì vậy?”

Trên mặt Kim Ngọc Dung hiện lên một tia bối rối, vội che giấu nhìn xa xa nói: "Tôi vạch trần gốc gác của Diệp Trường Thanh, chủ tịch Triệu không tin.

Anh nói tôi phải làm sao bây giờ?”

Vương Nhất Minh trong mắt lộ ra oán độc: "Em và tên phế vật kia như nước với lửa.

Nếu anh ta thật sự trở thành người đàn ông của Triệu Thu Yên, công ty của em chẳng những không thể cùng tập đoàn Phong Niên hợp tác, còn có thể bị chèn ép.

Về cơ bản là xong đời.”

Kim Ngọc Dung cau mày nói: "Cô ta xem Diệp Trường Thanh như bảo bối, tôi có thể làm gì đây?”

Vương Nhất Minh thở dài: "Em đấy, em có thật sự muốn vạch trần gốc gác của anh ta không?

Đề cập đến chuyện ly hôn làm gì, em nên vạch trần thân phận của anh ta ấy.

Điều thực sự ảnh hưởng đến hình ảnh của anh ta là thân phận tội phạm lao động cải tạo ấy.

Em đã nói ra đâu!”

Kim Ngọc Dung nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi ảo não giậm chân: "Ai nha, tại sao tôi không nói ra cái này chứ.

Vừa rồi tôi hoàn toàn bị bọn họ làm cho bối rối.

Nếu tôi nói ra thân phận đó của Diệp Trường Thanh, Triệu Thu Yên e rằng sẽ bị doạ chạy!

Tuyệt đối không có khả năng nói anh ta giống như vàng nạm ngọc gì đó.

Nhưng bây giờ phải làm sao đây?"

Vương Nhất Minh chỉ vào chiếc xe đậu bên cạnh: "Lên xe đuổi theo đi."

Nhất định phải nói cho Triệu Thu Yên biết Diệp Trường Thanh là tội phạm lao động cải tạo.

Tôi tin Triệu Thu Yên nghe được tin này xong sẽ cảm ơn chúng ta, sau đó bàn chuyện hợp tác cũng không khó nữa.”

Hai người vừa nói chuyện, vừa lái xe đuổi theo.

Diệp Trường Thanh nhìn Triệu Thu Yên, đánh giá cô từ trên xuống dưới, dọc theo đường đi vẫn cứ vậy nhìn chằm chằm người ta không ngừng.

Nữ nhân này mặt mũi lúc nào cũng lạnh lùng như băng nhưng tính tình không tệ lắm.

Đồng thời anh còn thấy cô có dáng người rất hấp dẫn, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài, anh nhìn từ bên phải, vóc dáng cô nàng trông cứ như sườn núi, đường cong lộ rõ, nơi nào cần hẹp thì hẹp, nơi nào cần nhô sẽ nhô.

Triệu Thu Yên bị nhìn đến đỏ mặt: "Anh nhìn cái gì?”

Diệp Trường Thanh cười nói: “Lần đầu gặp cô, cô đã gọi tôi là lưu manh, tôi cũng không ngờ là cô lại giúp tôi.”

Triệu Thu Yên thản nhiên nói: "Không phải giúp anh đâu, tôi chỉ nói sự thật mà thôi.

Tôi không biết anh, tôi chỉ biết là ông nội đi tìm anh chữa bệnh, ông nội tôi rất coi trọng anh đó, đời này người mà ông nội tôi coi trọng không có nhiều đâu.

Nhưng mỗi một người trong số họ đều rất xuất sắc."

Diệp Trường Thanh cảm thấy cần phải giải thích một chút: "Tôi nói đơn giản thế này cho cô dễ hiểu nhé, lúc ông nội cô đi gặp tôi, tôi đang ngồi tù.”

Ngồi tù?

Tay lái trong tay Triệu Thu Yên lắc lư một cái rồi nhanh chóng ổn định: "Nếu tôi hỏi vì sao anh lại ngồi tù?

Anh có cảm thấy tôi đang tọc mạch chuyện cá nhân của anh không?”

Diệp Trường Thanh lắc đầu: "Cô không cần hỏi, để tôi tự mình nói, tôi ngồi tù là do sổ sách của vợ cũ tôi làm có vấn đề.

Cô ta cầu xin tôi thế chỗ cô ta.

Tôi cảm thấy mình là đàn ông nên giúp vợ mình nhận cực khổ, cho nên thay cô ta ngồi tù.

Không ngờ sau khi tôi được thả ra, cô ta lập tức ly hôn với tôi.”

Triệu Thu Yên nghe được khẽ lắc đầu: "Vợ cũ của anh quả nhiên là ánh mắt nông cạn.”

Hai người trò chuyện được một lúc thì ô tô dừng lại trước một tòa biệt thự.

Triệu Phong Niên đã sớm chờ ở cửa, vừa nhìn thấy Triệu Thu Yên thì ông ta có chút kinh ngạc: "Sao cháu lại quay về?"

Triệu Thu Yên không trả lời mà hỏi thẳng: "Ông đã nhận được nhân sâm chưa?”

Triệu Phong Niên lấy ra một hộp quà: "Vừa nhận được, ông còn chưa mở ra xem.”

Diệp Trường Thanh nhận lấy hộp quà, mở ra: "Nhân sâm hơn trăm tuổi đã đến, có thể bắt đầu chữa bệnh rồi, trong lúc tôi chữa trị cần yên tĩnh.

Tìm một căn phòng có cách âm tốt và tuyệt đối yên tĩnh đi!”

Triệu Phong Niên dẫn Diệp Trường Thanh lên lầu hai.

Triệu Thu Yên ngồi ở lầu một chờ đợi, cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói với mấy vệ sĩ: "Các anh ra cửa trông coi, bất cứ kẻ nào tới thăm hỏi ông nội tôi đều không được đi vào."

Tất cả khách khứa từ chối hết cho tôi.”

Chương 14: Vạch trần thân phận tù nhân cải tạo của Diệp Trường Thanh

Mấy tên vệ sĩ nghe sai bảo, lập tức đi ra cổng lớn biệt thự.

Bên ngoài là một cái sân tạo thành từ ba tòa biệt thự, sân rất lớn, giống như một vườn hoa nhỏ.

Tường ngoài chỉ cao tầm một mét hai, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy hết bên trong sân.

Mấy vệ sĩ nghiêm túc đứng canh ở cổng lớn.

Kim Ngọc Dung và Vương Nhất Minh bị chặn ở cửa.

Kim Ngọc Dung tươi cười thương lượng với vệ sĩ: "Anh trai à, chúng tôi là đối tác kinh doanh thương mại của chủ tịch Triệu đó, anh để cho chúng tôi vào đi.

Chủ tịch Triệu gặp phải một tên lừa đảo, không chỉ lừa tiền, còn lừa sắc.

Không cho chúng tôi đi vào, cô ấy sẽ mắc bẫy tên đó!”

Vệ sĩ vẻ mặt thờ ơ: "Mời về đi, chủ tịch Triệu không gặp ai cả.”

Kim Ngọc Dung nhìn thoáng qua trong sân, phát hiện rèm cửa sổ đã phủ xuống, trong lòng không khỏi chửi rủa, tên khốn này, ban ngày ban mặt mà muốn xuống tay với Triệu Thu Yên!

Làm cho cô ta bực bội hơn chính là Triệu Thu Yên, cái người phụ nữ thông minh xinh đẹp như thế kia sao mà trong mối quan hệ nam nữ lại ngu ngốc đến vậy!

Vậy mà nhìn không ra thủ đoạn của Diệp Trường Thanh?

Cô ta bây giờ đã hiểu, Triệu Thu Yên tuy rằng chỉ số thông minh và nhan sắc vượt trội nhưng khi yêu đương vào rồi sẽ thành người phụ nữ ngốc.

Loại phụ nữ như vậy một khi cùng đàn ông lên giường, sẽ đối với người ta móc tim móc phổi, nói gì cũng nghe.

Thậm chí xem người đàn ông đó còn thân hơn cả cha ruột.

Hai người đó mà lên giường với nhau rồi thì cô ta có nói cái gì Triệu Thu Yên cũng sẽ không tin.

Cô ta càng thêm nóng vội: "Tôi nói cho anh biết, người đàn ông đi cùng chủ tịch Triệu về nhà kia.

Là một tội phạm lao động cải tạo, lỡ như tên đó làm gì chủ tịch Triệu?

Mấy anh có nghĩ đến hậu quả chưa?

Tránh đường cho tôi..."

Trong một gian phòng yên tĩnh.

Diệp Trường Thanh bảo Triệu Phong Niên nằm xuống.

Sau đó đem nhân sâm, gừng khô, bạch thuật, cam thảo bỏ vào nồi thuốc, đun sôi mười lăm phút, ba chén nước thuốc đầy được anh đun cạn, nấu thành nửa chén.

Trong phòng tràn ngập mùi thảo dược, hít sâu một hơi sẽ làm cho tinh thần người ta phấn chấn hẳn lên.

Diệp Trường Thanh bảo Triệu Phong Niên mau chóng uống thuốc.

Anh lấy ra một hộp kim châm cứu, trong hộp kim này có hai loại, một loại kim vàng và một loại kim bạc.

Diệp Trường Thanh tay trái kim bạc tay phải kim vàng, cùng lúc đâm xuống huyệt ấn đường của Triệu Phong Niên.

Triệu Phong Niên khiếp sợ: "Hai cây kim cùng đâm một huyệt đạo?”

Diệp Trường Thanh không nói gì, đây chính là Quỷ Thủ Âm Dương Châm, có thể đảo ngược âm dương, tìm đường sống trong cái chết.

Đây là lần thứ hai anh dùng, anh tập trung tinh thần chỉ sợ sơ suất sẽ xuất hiện sai lệch.

Diệp Trường Thanh hai tay châm kim, động tác vô cùng nhanh, chỉ trong chốc lát, trên đầu Triệu Phong Niên đã châm đầy kim.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Diệp Trường Thanh bị làm phiền, hai tay vặn kim, dừng lại giữa không trung.

Việc điều trị bị ngắt ngang, Triệu Phong Niên cả người run rẩy co giật, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn tột độ.

Đồng thời ông ta còn vô cùng căm giận, đúng như Diệp Trường Thanh đã cảnh cáo khi nãy.

Nhất định phải là hoàn cảnh yên tĩnh, lại có người dám đến ồn ào!

Đây không phải là muốn mạng già của ông ta sao?

Lúc này nếu có thể cử động, ông ta sẽ xách đao lên xử hết đám người ồn ào ngoài kia.

Diệp Trường Thanh hít sâu một hơi, tập trung tinh thần, lần nữa cầm kim trong tay châm xuống, liên tiếp đâm hơn mười mấy cái huyệt đạo.

Triệu Phong Niên nghiêng đầu qua một bên ngất đi.

Diệp Trường Thanh thấy vậy thì bắt đầu thu kim lại, mỗi một cây kim rút ra, đều mang theo từng giọt máu đen ghê người.

Cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.

Sau khi châm cứu xong, Diệp Trường Thanh bắt mạch cho Triệu Phong Niên, may mắn mọi thứ đều thuận lợi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Anh lau mồ hôi trên trán, thở dài một hơi.

Mở cửa phòng, anh thấy Triệu Thu Yên đang canh giữ trước cửa: "Chuyện gì xảy ra vậy?”

Triệu Thu Yên kiễng chân, tầm mắt vòng qua người Diệp Trường Thanh nhìn vào bên trong: "Ông nội tôi thế nào rồi?”

Diệp Trường Thanh nghe cô hỏi thì cả giận: "Suýt chút nữa xảy ra chuyện rồi? Tôi đã nói cô phải giữ yên tĩnh còn gì?

Mấy người còn ở ngoài này ồn ào?”

Triệu Thu Yên có hơi bất đắc dĩ: "Vợ cũ của anh tới đây, tôi không muốn gặp cô ta.

Vệ sĩ bảo cô ta im lặng, bây giờ không còn ồn ào nữa rồi.”

Lại là Kim Ngọc Dung!

Diệp Trường Thanh nhíu mày: "Để tôi xem cô ta muốn làm cái gì?”

Vừa đi ra ngoài cổng lớn, đã thấy Kim Ngọc Dung và Vương Nhất Minh đang tranh cãi với mấy vệ sĩ.

Có vẻ như hai người này muốn vào biệt thự.

Diệp Trường Thanh tức giận sừng sộ cả lên: "Kim Ngọc Dung, cô muốn làm gì?

Cô có biết vừa rồi suýt chút là cô làm hỏng chuyện của tôi không hả?”

Kim Ngọc Dung thấy Diệp Trường Thanh đi ra thì hăng hái gào lên: "Diệp Trường Thanh!

Tôi đến là muốn phá hỏng chuyện của anh đó!

Thế nào hả?”

Diệp Trường Thanh nghe cô ta nói, tức giận đến mức hai tay run rẩy: "Cô có biết nó liên quan đến mạng người không hả?”

Kim Ngọc Dung sửng sốt, sau đó chửi ầm lên: "Diệp Trường Thanh, hoá ra âm mưu của anh đê tiện đến mức này!

Để có thể kết hôn với Triệu Thu Yên mà anh táng tận lương tâm vậy sao!

Còn muốn lừa để Triệu Thu Yên mang thai cho anh?!

Có thai?

Diệp Trường Thanh bị chọc tức đến mức hồ đồ: "Cái gì mà mang thai?”

Kim Ngọc Dung cười lạnh: "Đừng giả vờ hồ đồ.

Ai ở đây cũng thấy hết, anh tưởng người khác không biết sao?

Diệp Trường Thanh.

Anh tự tè một vũng rồi soi mặt mình thử đi! Một tù nhân lao động cải tạo như anh, đã vô tích sự còn ly hôn mang theo gánh nặng!

Tôi đây còn chướng mắt anh.

Vậy mà anh còn định trèo cao lên người chủ tịch Triệu!

Thật sự là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga!”

Nói xong, cô ta nhìn vào bên trong thì thấy Triệu Thu Yên đang dỡ một ông lão đi ra từ cửa chính.

Nhìn thấy Triệu Thu Yên, cô ta vội vàng phất tay: "Chủ tịch Triệu, tôi là Kim Ngọc Dung, vừa nãy tôi có vài lời còn chưa nói hết.

Tôi lo lắng cô trúng bẫy nên vội vàng tới nói cho cô biết.”

Triệu Thu Yên đỡ ông nội, vẻ mặt lạnh tanh: "Tôi không muốn nghe, tôi càng không muốn nhìn thấy cô!"

Kim Ngọc Dung vẻ mặt sượng trân: "Cô không biết tôi muốn nói gì.

Chờ tôi nói xong cô biết được chân tướng nhất định sẽ cảm ơn tôi!

Diệp Trường Thanh ngồi tù ba năm, mới vừa được thả ra vài ngày thôi!

Tên này là phạm nhân lao động cải tạo, cho nên tôi mới ly hôn, cô đừng dại dột nhảy vào hố lửa!

Cô đừng tin Diệp Trường Thanh!”

Kim Ngọc Dung nói xong, ánh mắt chờ mong nhìn Triệu Thu Yên.

Chờ đợi để thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Triệu Thu Yên tan rã, thay vào đó là khiếp sợ!

Sau đó cảm ơn cô ta.

Đó là những gì cô ta muốn.

Thậm chí trong đầu cô ta đã tưởng tượng được cảnh hai bên ký kết hợp đồng với nhau.

Ai có ngờ mặt Triệu Thu Yên càng thêm lạnh lẽo, cô đã nghe Diệp Trường Thanh nói qua việc này, vừa rồi ông nội cũng nói cho cô biết nguyên nhân Diệp Trường Thanh ngồi tù.

Cô kinh ngạc cái quái gì chứ, Triệu Thu Yên lạnh lùng nhìn Kim Ngọc Dung: "Tôi muốn cảm ơn cô đây!"

Kim Ngọc Dung tâm tình phấn khích, cuối cùng cùng chờ được những lời này.

Sau mấy ngày vất vả chật vật, cuối cùng cũng được đền đáp.

Bước kế tiếp chính là hợp tác với tập đoàn Phong Niên.

Sự nghiệp của cô ta cuối cùng cũng thăng hoa…

Ly hôn với Diệp Trường Thanh là đúng đắn, thoát được gánh nặng mới có thể nhanh chóng phát triển.

Cô ta nói chuyện mà thanh âm hưng phấn đến mức run rẩy: "Có thể giúp cô, là vinh hạnh của tôi, đều là phụ nữ cả, mong là sau này có thể hợp tác nhiều hơn.”

Vương Nhất Minh bên cạnh cũng phụ họa theo: "Đúng, sau này hợp tác nhiều hơn.”

Triệu Thu Yên lạnh lùng nói: "Tôi chưa nói hết, tôi cảm ơn cô cùng anh ấy ly hôn đó.

Như vậy thì tôi mới đính hôn với Diệp Trường Thanh được.”

Cái gì…

Kim Ngọc Dung khó tin nhìn Triệu Thu Yên, ánh mắt của cô ta trừng lớn như muốn lồi ra khỏi hốc mắt.

"Cô... cô... cô muốn đính hôn với tên đó?

Cô có nghe những gì nãy giờ tôi nói không?

Diệp Trường Thanh đã từng ngồi tù!"

Triệu Thu Yên nhìn Kim Ngọc Dung như nhìn kẻ ngốc: "Tôi đương nhiên biết nhưng mà cô quên cái gì hả? Anh ấy ngồi tù là vì cô!

Chứng minh anh ấy là người đàn ông có trách nhiệm.

Tôi có khen anh ấy là người đàn ông tuyệt vời cũng không quá đâu!

Tôi thấy cô khó hiểu thật, trên thế giới này làm sao có thể có người phụ nữ ngu xuẩn như cô, ly hôn với một người đàn ông như vậy.”

……

Kim Ngọc Dung sắc mặt cứng đờ, hoá ra người ta đã sớm biết hết.

Cô ta nhận ra không thể mượn chuyện của Diệp Trường Thanh để móc nối quan hệ nữa.

Nhưng Kim Ngọc Dung vẫn không hiểu được sao Triệu Thu Yên lại coi trọng Diệp Trường Thanh: "Cô là nữ chủ tịch của tập đoàn trăm tỷ.

Thân phận cao quý.

Xinh đẹp như hoa.

Diệp Trường Thanh dù sao cũng là kẻ phạm tội, không một xu dính túi cũng không có sự nghiệp!

Chẳng là gì cả!

Trên đời này nhiều đàn ông tốt như vậy ai mà không tuỳ cô chọn, sao cô cứ phải vừa mắt tên đàn ông không xứng với cô vậy!”

Chương 15: Vợ cũ quỳ xin tái hôn

Bất tài? Vô dụng?

Triệu Thu Yên nhìn Kim Ngọc Dung như kẻ ngốc: "Có thể cứu mạng người khác mà cô bảo vô dụng sao?

Ông nội tôi cầm thẻ trị giá cả tỷ để cầu xin anh ấy chữa trị.

Vung tay một cái là có thể kiếm được cả tỷ rồi!

Đàn ông như vậy còn không có bản lĩnh ấy hả?”

Một tỷ?

Kim Ngọc Dung khiếp sợ nhìn Diệp Trường Thanh: "Có việc này sao?

Anh… làm sao có khả năng này?

Nhân vật lớn như ông Triệu sao có thể cầu xin anh được!”

Trên mặt Vương Nhất Minh lộ ra vẻ khiếp sợ.

Một tỷ, toàn bộ tài sản của nhà họ Vương cũng không tới một tỷ!

Triệu Phong Niên cầm tiền cầu xin Diệp Trường Thanh?

Triệu Thu Yên thấy Kim Ngọc Dung im lặng, nhịn không được mà nâng giọng:

“Cô nói Diệp Trường Thanh không xứng với tôi? Làm gì có chuyện đó chứ!

Là ông nội dẫn tôi đến nhà họ Diệp cầu hôn anh ấy đó!

Lúc ấy hai người chỉ ký đơn, còn chưa xong hết thủ tục để ly hôn nên nhà họ Triệu mới phải đợi.

Ngay khi anh ấy vừa bước ra khỏi Cục dân chính.

Tôi đã phái đoàn xe sang trọng nhất đón anh ấy đi hẹn hò với tôi.

Nói đi cũng phải nói lại, tôi cảm thấy nhà họ Triệu chúng tôi mới là bên trèo cao.”

À...

Kim Ngọc Dung há to miệng, khiếp sợ tột đỉnh.

Thì ra đoàn xe sang trọng ngày hôm đó không phải của công ty tổ chức kỷ niệm ngày cưới.

Mà là Triệu Thu Yên phái tới đón Diệp Trường Thanh đi hẹn hò với cô ấy.

Chúa ơi!

Sao lại như vậy.

Cứ có cảm giác Triệu Thu Yên rất ngóng trông cô ta ly hôn, sau đó bắt Diệp Trường Thanh nhận lời cầu hôn!

Thì ra người đàn ông mà cô ta nghĩ là vô dụng.

Vậy mà có người phụ nữ tài giỏi như Triệu Thu Yên tranh giành.

Quay đầu nhìn về phía Diệp Trường Thanh thì thấy người đàn ông ngày xưa xem cô ta như bảo bối nâng niu trong lòng.

Bây giờ chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, sắc mặt lạnh như băng, trong mắt không có chút tình cảm ấm áp nào.

Cũng không nhìn thấy dáng vẻ ôn hoà ngày xưa nữa rồi.

Đây vẫn là người đàn ông đó, nhưng lại xa lạ đến như vậy.

Cô ta đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, cảm giác tất cả mọi thứ đều không chân thật.

Diệp Trường Thanh ngồi tù ba năm, có thể khiến cho nhân vật lớn như Triệu Phong Niên lấy một tỷ cầu xin cứu mạng.

Dựa vào cái gì?

"Triệu Thu Yên, tôi mặc dù không phải người có tiền có quyền như cô!

Nhưng tôi cũng không ngốc, tôi nghe nói ông Triệu bệnh nặng!

Nhà mấy người không đi gặp danh y chữa bệnh, sao lại tìm Diệp Trường Thanh! Anh ta một chút kiến thức y khoa cũng không có!”

Vương Nhất Minh cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: "Ông Triệu bệnh nặng, tôi nghe nói danh y nổi tiếng cả nước đều không có cách chữa trị.

Cầu xin cái tên đó thì có ích gì?”

Triệu Phong Niên nói: "Ngài ấy chính là danh y, tôi không cầu xin ngài ấy chữa bệnh thì hai người tới chữa hả?”

Kim Ngọc Dung khẽ lắc đầu: "Anh ta sao có thể là danh y?

Tôi kết hôn với anh ta lâu như vậy, anh ta không hề học y khoa mà.”

Triệu Phong Niên lạnh lùng nói: "Ngu ngốc, có tài nhất định phải nói cho cô biết sao?

Mạng sống của tôi đều là ngài ấy cứu.

Bây giờ tôi còn sống đứng sờ sờ ở đây là nhờ chồng cũ của cô cứu tôi!

Còn có một chuyện nữa, vừa rồi vệ sĩ đã nói với hai người là hôm nay không tiếp khách.

Bởi vì chữa trị cho tôi cần sự yên tĩnh.

Mấy người vậy mà dám đứng ở ngoài này cãi nhau!

Mạng già của tôi suýt chút nữa bị mấy người giết chết!”

Cái gì......

Kim Ngọc Dung sợ tới mức mặt biến thành màu đất, vừa rồi cô ta cho rằng trong phòng đột ngột kéo rèm, là do Diệp Trường Thanh vàTriệu Thu Yên lên giường với nhau.

Cô ta không biết bên trong đang chữa bệnh.

Cô ta ý thức được việc này không ổn rồi: "Thật xin lỗi, tôi... tôi tưởng...

Thật xin lỗi, chúng tôi không cố ý đâu!

Vô cùng xin lỗi!”

Triệu Phong Niên ánh mắt u ám: "Từ hôm nay trở đi, bất kể là đơn vị hay cá nhân đang hợp tác làm ăn với nhà họ Triệu.

Không được phép có bất cứ giao dịch kinh doanh nào với cô.

Những công ty không hợp tác với nhà họ Triệu, chỉ cần bọn họ có lui tới làm ăn với mấy người.

Đều là đối thủ của Triệu Phong Niên tôi.”

……

Kim Ngọc Dung hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.

Xong rồi.

Công ty xong rồi.

Sự nghiệp kết thúc rồi.

Tiền cô ta đang nợ trong ngân hàng trả thế nào đây?

Triệu Phong Niên nhìn về phía Vương Nhất Minh: "Cậu là người của công ty nào?”

Vương Nhất Minh sợ tới mức liên tục lui về phía sau: "Tôi... không liên quan tới tôi.

Tôi và Kim Ngọc Dung là... chỉ là bạn bè bình thường... chuyện của mọi người không liên quan đến tôi.

Thật đấy!

Tôi thề sau này tôi tuyệt đối sẽ không qua lại gì với công ty của cô ta.

Càng không liên quan gì đến người phụ nữ này.”

Anh ta nói xong xoay người lao về phía ô tô, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa xe.

Xe nhanh chóng khởi động.

Anh ta vội vàng lái xe chạy như bay.

Vương Nhất Minh không thể đối địch nhà họ Triệu, nếu không anh trai và cha anh ta có thể lột da anh ta luôn.

Triệu Thu Yên nhìn mà lắc đầu ngán ngẩm: "Người tình nguyện vì cô xuống địa ngục thì cô ghét bỏ.

Chọn một người vừa thấy cô gặp nạn đã vứt bỏ cô không thương tiếc!

Ngu ngốc!”

Triệu Thu Yên nói xong, đưa tay kéo Diệp Trường Thanh một chút: "Đi thôi, vừa rồi vất vả cho anh rồi!

Anh đi nghỉ ngơi chút đi!”

Triệu Phong Niên cũng nói: "Trường Thanh, tôi có thể sống đều nhờ có ngài.

Ngài chính là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi muốn lấy rượu ngon nhất ra tiếp đãi ngài.”

Diệp Trường Thanh nhìn lướt qua Kim Ngọc Dung, ánh mắt hiện lên một tia gợn sóng.

Sau đó dần trở nên cứng rắn lại.

Xoay người bước đi.

“Trường Thanh!”

Kim Ngọc Dung giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng: "Đừng đi, anh đừng đi mà.”

Diệp Trường Thanh hơi dừng chân, sau đó tiếp tục bước đi.

Kim Ngọc Dung vội vàng nâng giọng: "Trường Thanh, xin anh đừng đi mà!”

Diệp Trường Thanh dừng bước: "Không đi thì làm gì?

Nhìn cô khóc?

Tôi đang bận lắm!”

Trên mặt Kim Ngọc Dung lộ ra nụ cười sầu thảm: "Công ty Trường Thanh phát triển quá nhanh, tôi vay rất nhiều tiền nhưng mà công ty cả ngày cũng không kiếm được xu nào.

Liên tục thua lỗ.

Nếu câu nói vừa rồi của ông Triệu truyền ra ngoài, công ty nhất định sẽ phải đóng cửa.”

Diệp Trường Thanh hơi hơi nâng cằm nhìn lên, ánh mắt anh hướng về phía mây trắng trên trời, nhìn hồi lâu, anh thu hồi tầm mắt nói: "Công ty của cô giống như đám mây bay trên trời kia vậy.

Một cắc cũng có liên quan gì tới tôi đâu!”

Kim Ngọc Dung trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, ấp úng nói: "Nhưng công ty... vẫn là tên của anh... cũng là do anh sáng lập.

Đó là tâm huyết của anh mà!”

Diệp Trường Thanh gật gật đầu: "Đúng vậy, là tâm huyết của tôi.

Nhưng cô quên rồi sao? Cô cướp nó đi mà!”

Vẻ mặt Kim Ngọc Dung có chút xấu hổ, miệng mấp máy, lại không biết nói gì.

Cô ta đột nhiên nhận ra một chuyện: "Ba năm nay công ty phát triển quá nhanh, tôi đã vay ngân hàng rất nhiều khoản.

Nếu công ty đóng cửa, những khoản vay đó... tôi còn chưa trả được.

Có thể sẽ bị bắt vào tù, cầu xin anh nói ông Triệu buông tha cho công ty đi!”

Vẻ mặt Diệp Trường Thanh phức tạp, rất nhanh trở nên lạnh lùng: "Cô thiếu chút nữa lấy mạng ông ta đó.

Còn không cho người ta trút giận hả?”

Kim Ngọc Dung vội vàng giải thích: "Tôi không có ý này, tôi... tôi sẽ ngồi tù."

Tôi không muốn ngồi tù."

Ánh mắt Diệp Trường Thanh đột nhiên trở nên sắc bén: "Không muốn ngồi tù đúng không? Tôi bày cho cô biện pháp này đơn giản lắm!”

Kim Ngọc Dung trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cho rằng Diệp Trường Thanh cuối cùng cũng đồng ý hỗ trợ cô ta: “Biện pháp gì?”

Diệp Trường Thanh lạnh lùng nói: "Cô có thể tìm một người đàn ông khác lấy làm chồng, để anh ta ngồi tù thay cô.”

……

Biểu tình Kim Ngọc Dung cứng đờ, Vương Nhất Minh vừa thấy cô ta gặp khó khăn đã xoay người bỏ chạy, thậm chí cũng không nhìn cô ta thêm một lần.

Đi đâu tìm người tình nguyện thay cô ta đi tù.

Cô ta cảm giác như cả người rơi xuống hầm băng.

Nỗi sợ hãi vô tận ập đến.

Giống như nhà tù đang vẫy gọi cô ta.

Nhớ đến những chuyện kinh khủng cô ta nghe được về nhà tù thì trong lòng càng hoảng sợ hơn.

Nhớ tới ngày xưa Diệp Trường Thanh tươi cười đồng ý vì cô ta ngồi tù.

Bây giờ mới biết Diệp Trường Thanh yêu cô ta đến mức nào.

Nghĩ đến những thứ này, Kim Ngọc Dung chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống: "Thật xin lỗi..

Em… Em sai rồi…

Em biết anh mới là người yêu em nhất.

Em biết anh luôn yêu em.

Chúng ta không nên ly hôn, chúng ta tái hôn đi!”

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tung Hoành Huyền Môn

Copyright © 2022 - MTruyện.net