Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đệ Nhất Thần Y!!!
  3. Chương 6-10
Trước /4 Sau

Đệ Nhất Thần Y!!!

Chương 6-10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 6: Lần đầu gặp mặt

"Cái gì? Anh tới đón Diệp Trường Thanh?"

Kim Ngọc Dung không thể tin nổi, nguyên một đoàn xe đều là xe sang, thậm chí chiếc xe đầu còn có giá trị trên cả trăm triệu.

Cô ta còn chưa từng được ngồi trên chiếc xe nào đắt đỏ như vậy, trong khi đó Diệp Trường Thanh chỉ là một tên tội phạm đang bị cải tạo, một tên đàn ông bị cô ta vứt bỏ, càng không có tư cách ngồi loại xe sang như này được.

Cô ta chỉ vào Diệp Trường Thanh rồi nói với tài xế: “Nhầm rồi, chắc chắn anh nhầm rồi, anh ta làm gì có tư cách ngồi loại xe này!”

Lái xe không hiểu chuyện gì, càng không biết Kim Ngọc Dung là người phương nào.

Thấy cô ta chỉ vào Diệp Trường Thanh, anh ta bèn cung kính tiến lên hỏi thăm: “Xin hỏi ngài là ngài Diệp Trường Thanh phải không?”

Diệp Trường Thanh cũng có phần không rõ, chuyện ly hôn chỉ có ba mẹ anh biết, anh không nói cho ai khác nữa.

Giờ đột nhiên có một đoàn xe sang xuất hiện, còn nói muốn đón anh.

Anh có phần bất ngờ: “Tôi là Diệp Trường Thanh, ai phái anh tới?”

Lái xe vui mừng, cười nói: “Quá tốt rồi, ngài Diệp, chúng tôi được Chủ tịch Triệu phái tới.”

Chủ tịch Triệu?

Diệp Trường Thành suy nghĩ một thoáng, Chủ tịch Triệu anh biết chỉ có một là Triệu Phong Niên.

Hiện tại, anh đã hiểu rõ mọi chuyện, nhất định là do Triệu Phong Niên xin anh xem bệnh nên mới nghe ngóng hành tung của anh.

Nghĩ tới đây, anh có chút không vui, chờ gặp ông ta rồi anh nhất định phải cảnh cáo một phen: “Vậy dẫn tôi đi gặp Chủ tịch Triệu đi. Đi nhanh chút, hôm nay tôi còn có việc khác.”

Lái xe vừa định mời Diệp Trường thanh lên xe thì lại chợt nhớ tới Kim Ngọc Dung cũng đang ở trên xe, bèn vội vàng xua cô ta đi ra: “Ai, sao cô vẫn còn lỳ trên xe không chịu xuống thế hả? Còn không xuống nữa là tôi động thủ kéo cô xuống đấy!”

"Tôi…"

Lúc này Kim Ngọc Dung vẫn chưa lấy lại tinh thần, cô ta không chấp nhận được chuyện Diệp Trường Thanh lại có một đoàn xe khí phách như này tới đón.

Là ai tới đón anh ta?

Vì sao lại đón anh ta?

Nhất định là có hiểu lầm ở đâu đó rồi!

Cô ta muốn làm rõ nguyên do chuyện này: “Vì sao Chủ tịch Triệu của các anh lại muốn mời Diệp Trường Thanh? Hay có người trùng tên với anh ta? Nhầm người rồi chăng?”

Người qua đường gần đó xúm tới càng ngày càng đông, chỉ một lát đã có gần trăm người vây xem.

Lái xe đang vội đưa người đi lại bị Kim Ngọc Dung hỏi nên cả giận: “Không tới lượt cô để ý tới! Cô mau đi xuống đi, bây giờ tôi vẫn đang mời cô xuống xe, là đang nói chuyện tử tế với cô rồi đấy. Cô còn ăn vạ không xuống thì tôi sẽ không khách khí với cô nữa đâu!”

Tất cả mọi người đã có mặt đông đủ trong khách sạn, chỉ chờ Diệp Trường Thanh có mặt nên anh ta không có thời gian để dây dưa ở đây.

"Tôi…"

Trước mặt bao người, bị người ta xua đuổi với thái độ như vậy.

Kim Ngọc Dung giận dữ tới mức sắc mặt xanh xám nhưng cô ta vẫn không tin sẽ có người dùng một đoàn xe xa hoa như này tới để đón Diệp Trường Thanh.

“Anh đừng nóng giận, có lẽ anh nhầm đâu đó rồi, tôi là Tổng giám đốc công ty Trường Thanh, tôi tên…”

Lái xe đã không còn chút kiên nhẫn nào, anh ta tức giận quát lên: “Nếu cô đã không tự mình cút xuống vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!”

Vừa nói anh ta vừa đi về phía ghế lái phụ, định ra tay kéo Kim Ngọc Dung xuống xe.

Kim Ngọc Dung sợ tới mức vội vàng chui ra ngoài, chạy ra xa ba bốn mét, thấy lái xe không đuổi theo thì cô ta mới dừng bước.

Lái xe đi tới ghế lái phụ, xoay người làm động tác mời: “Diệp tiên sinh, mời ngài lên xe.”

Diệp Trường Thanh ừ một tiếng, xoay người ngồi vào vị trí cạnh ghế lái.

Kim Ngọc Dung thấy Diệp Trường Thanh ngồi xe sang, sau lưng còn có một đoàn xe sang trọng đi theo.

Cô ta chợt cảm giác như mình vừa bỏ lỡ điều gì đó, chẳng lẽ Diệp Trường Thanh giấu diếm thân phận?

Hôm nay mới để lộ thân phận thật sự?

Người hóng chuyện bàn tán ầm ĩ, gì cũng nói được.

“Cô gái này coi thường cậu trai kia, ly hôn mà không ngờ người ta có xe sang tới đón, cô gái này muốn lên xe xong bị người ta đuổi xuống.”

“Anh xem sắc mặt cô kia đi, chắc đang hối hận lắm đấy.”

“Đàn ông mà đi loại xe này chắc chắn không phải người thường, dù ai ly hôn cũng đều sẽ hối hận cả.”

Kim Ngọc Dung nghe họ nói mà gần như muốn nôn ra máu, đúng là cô ta đang hối hận, thậm chí còn hoài nghi có phải mình ly hôn là sai rồi không.

Nhưng tất cả những chuyện này xảy ra quá đột ngột, cô ta không biết nên làm gì bây giờ.

Ầm ầm…

Tiếng động cơ rền vang.

Koenigsegg chầm chậm lăn bánh, chiếc xe đi ngang qua trước mặt Kim Ngọc Dung.

Diệp Trường Thanh liếc mắt nhìn Kim Ngọc Dung một cái lạnh băng rồi nhắm mắt lại.

Trong lòng thầm nói: “Tạm biệt quá khứ! Tôi phải bắt đầu cuộc sống mới, một cuộc sống đặc sắc hơn trước kia.”

Diệp Trường Thanh mở to mắt, đôi mắt lộ rõ ánh sắc bén, anh nói với tài xế: “Tăng tốc đi, tôi không có nhiều thời gian!”

Ầm ầm…

Lái xe đột ngột đạp chân ga, động cơ phẫn nộ gào thét.

Koenigsegg tựa như mũi tên vọt đi.

Đằng sau là từng chiếc xe hơi nhanh chóng đuổi theo, đoàn xe đi thẳng.

Bụi đất tung bay.

Kim Ngọc Dung bị bụi đất bao phủ, híp mắt lại, cô ta đi về phía ven đường, chờ bụi bặm tan bớt thì mặt mũi cô ta đã toàn bụi.

Không còn chuyện để hóng, người đi đường xung quanh giải tán đi.

Một mình Kim Ngọc Dung đứng ven đường, im lặng ngẩn người, những chuyện vừa xảy ra, cô ta vẫn chưa thể tin được.

Nơi xa có một chiếc Porsche màu lam mới tinh đang chậm rãi đi tới, dừng ở trước cổng Cục Dân chính.

Cửa xe mở ra, Vương Nhất Minh bước từ trên xe xuống, vui vẻ đi về phía Kim Ngọc Dung: “Thế nào, anh vừa lấy xe mới, cố ý tới đón em đấy.”

Kim Ngọc Dung nhìn thoáng qua ô tô, nếu là trước kia thì chắc chắn cô ta sẽ vui vẻ vô cùng để Vương Nhất Minh dẫn đi hóng gió.

Nhưng chiếc xe này so với chiếc Koenigsegg đến đón Diệp Trường Thanh kia, cũng chỉ bằng giá một cái bánh xe Koenigsegg mà thôi.

Cô ta hoàn toàn chẳng còn chút hứng thú nào, nghĩ tới nếu Vương Nhất Minh tới đón cô ta sớm chút thì cô ta đã không bị mất mặt đến vậy.

Cô ta thấy hơi tức giận: "Sao anh tới muộn thế?”

Vương Nhất Minh cũng chợt nghĩ tới chuyện vừa rồi, hơi tức giận: "Vừa rồi có đoàn xe đi qua, anh đoán hẳn là đoàn xe kết hôn nhà nào đó thuê. Toàn xe sang cả, làm xe phía sau sợ không dám vượt lên. Xe dồn lại chặn ở giao lộ, nếu không anh đã tới đây từ sớm rồi.”

Đoàn xe kết hôn?

Kim Ngọc Dung sững sờ, chợt hiểu rõ tất cả, chắc chắn là Diệp Trường Thanh đang muốn khoe khoang trước mặt cô ta.

Vì thế Diệp Trường Thanh mới thuê một đội xe xa hoa, cũng chỉ có khả năng này mới giải thích được mọi chuyện.

Nghĩ tới cảnh mình bị xua đuổi, mất hết mặt mũi vừa rồi, cô ta tức giận tới nghiến răng nghiến lợi!

Đồng thời cô ta càng thêm khinh thường Diệp Trường Thanh: “Chỉ có thứ vô dụng mới làm ra loại chuyện hoang đường này. Cũng may ly hôn rồi!”

Vương Nhất Minh đoán ra được người Kim Ngọc Dung mắng là ai, còn an ủi cô ta: “Vất vả lắm mới thoát khỏi tên rác rưởi kia, nào, tới khách sạn Thiên Ngoại Thiên đi, anh mời em ăn cơm.”

Khách sạn Thiên Ngoại Thiên.

Là khách sạn cao cấp nhất thành phố Tùng Giang.

Một đoàn xe xa hoa dừng trước cửa vào bên trái khách sạn, tài xế xuống xe, mở cửa ghế phụ: “Ngài Diệp, mấy người Chủ tịch Triệu đang ở phòng riêng Văn Hỉ các. Để tôi dẫn đường cho ngài.”

Diệp Trường Thanh xua xua tay: “Anh đi đi, tự tôi vào được.”

Lái xe vẫy tay từ biệt rồi lên xe đi khỏi.

Diệp Trường Thanh nhìn thoáng qua cổng chính khách sạn Thiên Ngoại Thiên, trong lòng trào lên nỗi xúc động, trước kia lúc làm ăn, thi thoảng anh cũng mời một vài người bạn hợp tác thương nghiệp tới đây ăn cơm.

Ba năm, khách sạn này vẫn như trước.

Anh thu lại tâm trạng, đi về phía cổng vào, phía đối diện có một người đẹp đang uống một hộp sữa bò đi tới.

Cô gái trông rất đẹp, khí chất lạnh lùng, dưới mặc váy ngắn màu đen, trên mặc áo sơ mi trắng.

Diệp Trường Thanh chỉ nhìn thoáng qua đã chẳng thể rời mắt nổi.

Thường phái nữ mặc áo sơ mi sẽ tháo một hoặc hai cúc cổ áo.

Nhưng áo sơ mi người đẹp này mặc lại để mở ba cúc áo, để lộ nơi căng phồng trắng nõn.

Tựa như vì bị gò bó quá thể nên mới căng đầy như vậy.

Diệp Trường Thanh ngồi tù ba năm, chưa từng được gần phụ nữ, giờ đột ngột bắt gặp hình ảnh quyến rũ bậc này, anh chợt thấy miệng đắng lưỡi khô.

Hai người càng lúc càng tới gần nhau, hẳn là cô gái kia đã trông thấy dáng vẻ này của Diệp Trường Thanh nên vẻ mặt lạnh như băng, nhìn qua bên cạnh.

Lúc hai người đi ngang qua nhau, chân cô gái chợt lảo đảo.

Người cô ngã sang bên cạnh.

Diệp Trường Thanh thấy thế, vội vàng đưa tay ra đỡ, trong lúc bối rối, anh chợt cảm giác như tay mình vừa chạm tới một vùng mềm mại.

A…

Cô gái thốt lên một tiếng, bàn tay nắm chặt, hộp sữa bò trong tay bị ép lại, chất lỏng màu trắng như mũi tên bắn lên gương mặt xinh đẹp của cô gái.

Chương 7: Cúc áo thứ ba

Người phụ nữ sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, cất tiếng hét lần nữa.

Diệp Trường Thanh đỡ người đẹp đứng vững, thấy một dòng sữa trắng chảy dọc xuống theo gương mặt cô ấy.

Anh vội vàng lấy khăn tay ra lau giúp, đầu tiên là lau trên mặt trước, sau đó là cằm, cổ, thấy sữa vẫn chảy xuống tiếp thì anh lại tiếp tục rời khăn tay xuống, rồi anh bỗng sửng sốt.

Hình như, vị trí này không phù hợp lắm.

Triệu Thu Yên mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, tay người đó còn đang đặt trước ngực mình thì sợ tới mức vung một bàn tay tát một phát.

Bốp...

Tay trái Diệp Trường Thanh bắt lấy cổ tay Triệu Thu Yên: "Sao cô lại đánh tôi?"

Triệu Thu Yên giận dữ quát: "Anh dám sờ soạng tôi, tôi không đánh anh thì đánh ai?"

Diệp Trường Thanh không nói nên lời, anh giơ chiếc khăn ướt sũng trong tay ra trước mặt người phụ nữ: "Cô sao thế? Nếu tôi mà không đỡ cô thì cô đã ngã sấp mặt rồi. Cô bị sữa bắn lên mặt, tôi lau sữa đi giúp cô cô lại còn trả thù tôi. Cô đừng có mà quá đáng!"

Triệu Thu Yên tức giận chỉ vào cúc áo của mình: "Anh còn có mặt mũi mà nói nữa, anh cởi cúc áo thứ ba của tôi là có ý gì đây?"

Tôi...

Diệp Trường Thanh hết đường chối cãi, cái cúc áo đó của cô ấy đã bị bung ra từ trước rồi, có lẽ là do hoành tráng quá nên mới bị đứt... Nhưng bây giờ anh không thể giải thích rõ được.

"Dù sao thì tôi cũng không cởi cái cúc áo đó của cô."

Triệu Thu Yên thu tay về, đang định quát vài câu thì đột nhiên điện thoại di động vang lên, thấy là ông nội gọi tới thì cô ấy vội vàng bắt máy: "Vâng, ông nội."

Trong điện thoại vang lên tiếng giục giã của ông nội: "Ông bảo cháu đi đón người ta, đón được chưa?"

Triệu Thu Yên bị ông nội sai đi đón Diệp Trường Thanh, ông nội cũng yêu cầu cô ấy đích thân tới cửa Cục Dân chính đón.

Lúc ấy cô ấy đồng ý luôn mà chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng lúc đi xuống tầng thì lại hối hận.

Thân là phụ nữ, lại còn là một mỹ nữ, trước giờ toàn là đàn ông theo đuổi cô ấy.

Ông nội lại bảo cô ấy tới cửa Cục Dân chính đón một người đàn ông ly hôn.

Cô ấy thật sự không làm nổi, nên mới cử một tài xế đi.

Bây giờ nghe thấy ông nội gọi điện thúc giục thì cũng hoảng hốt đáp lại: "Cháu đến rồi, đến ngay đây."

Cúp máy, cô ấy chỉ vào Diệp Trường Thanh nói: "Tên lưu manh thối tha, hôm nay tôi có việc gấp, lần sau đừng có để tôi nhìn thấy anh!"

Nói xong thì vội vàng bước vào sảnh chính.

Vừa nãy tài xế gọi điện thoại tới, báo đã đưa Diệp Trường Thanh vào khách sạn rồi, cô ấy muốn đuổi kịp Diệp Trường Thanh để cùng bước vào phòng.

Để tránh cho ông nội biết cô ấy không tự đến Cục Dân chính đón người.

Diệp Trường Thanh nhìn người phụ nữ rời đi mà khẽ lắc đầu.

Chuyện này là sao đây, biết trước thì đã không ra tay giúp đỡ rồi, không những không nhận được một tiếng cảm ơn mà lại còn bị người ta coi là lưu manh nữa.

Anh nhìn thoáng qua chiếc khăn dính đầy sữa trên tay mình, quay người lại ném vào thùng rác.

Anh tìm nhân viên phục vụ hỏi vị trí phòng riêng Văn Hỉ các, rồi đi vào trong khách sạn.

Lúc đi vào trong phòng riêng Văn Hỉ các thì bỗng dưng nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Như là tiếng nói chuyện của ba vậy.

Diệp Trường Thanh nghi hoặc đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, anh sững sờ đứng ngoài cửa.

Mẹ cũng đang ở đó, Triệu Phong Niên từng quỳ xuống xin anh trị bệnh cũng đang ở đó.

Còn có cả người đẹp vừa xảy ra hiểu lầm lúc ở cửa khi nãy.

Triệu Thu Yên nhìn thấy Diệp Trường Thanh thì hơi sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: "Cái tên lưu manh thối tha nhà anh, lại còn dám theo dõi tôi nữa! Bảo vệ! Bảo vệ!"

Lúc nói cô ấy cũng bắt đầu quay về phía cửa rồi la lớn tiếng.

Triệu Phong Niên giật mình, đưa tay nắm lấy cánh tay cháu gái: "Cháu gọi cái gì thế, cậu ấy chính là thần y Diệp đó!"

Ơ...

Trên gương mặt xinh đẹp của Triệu Thu Yên lộ ra vẻ kinh ngạc, cô ấy không tài nào ngờ được người trước mặt đây lại là thần y Diệp.

Là người đàn ông mà ông nội chọn cho cô ấy.

Nhưng... Người đàn ông này là tên lưu manh... Vừa nãy còn cởi cái cúc áo thứ ba của cô ấy...

Thật đúng là một tên quỷ biến thái!

Cô ấy muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng nghĩ tới ông nội đang cần cứu chữa khẩn cấp, nên cũng chỉ đành chịu đựng.

Diệp Trường Thanh giải thích ngay: "Này, đừng có nói lung tung chứ, là do cô ngã xuống, tôi đỡ cô dậy, cô tự bị sữa bắn lên mặt, tôi lau sạch cho cô. Cô không cảm ơn thì thôi lại còn hắt nước bẩn cho tôi nữa!"

Lưu Ngọc Lan đứng dậy giải thích cho con trai mình: "Chắc hẳn là hiểu lầm rồi, Thu Yên, có thể cháu không biết chứ Diệp Trường Thanh nhát gan lắm, gặp con gái là còn không nói được một câu hoàn chỉnh."

Trong lòng Triệu Thu Yên thầm oán trách, cáo thì nói con mình ngoan, nhím thì nói con mình dịu dàng.

Trong mắt mẹ thì con cái bao giờ cũng tốt.

Tên lưu manh dám cởi cúc áo thứ ba của phụ nữ ngay giữa ban ngày ban mặt mà lại được bà mẹ này nói là người thật thà ngại ngùng khi gặp con gái.

Đúng là mỉa mai thật!

Triệu Phong Niên thấy cháu gái không nói gì thì cười hòa giải: "Hiểu lầm, chắc chắn là hiểu lầm, đều là người trẻ tuổi cả, có chút chuyện nhỏ thì nói một câu là xong chuyện thôi."

Ông ta sành sỏi, thấy vẻ mặt Diệp Trường Thanh tức giận thì biết ngay là hiểu lầm, chứ nếu như nhân phẩm Diệp Trường Thanh có vấn đề thật thì ông ta cũng không đẩy cháu gái mình xuống hố lửa.

Triệu Thu Yên tôn trọng thể diện ông nội nên đồng ý cho qua chuyện này.

Diệp Thuận bảo Diệp Trường Thanh ngồi xuống, rồi cười nói: "Tháo gỡ hiểu lầm là được rồi, hôm nay hai nhà gặp mặt cũng chủ yếu là vì hai đứa nhỏ. Nếu Thanh và Yên đều vui lòng, ông cụ Triệu cũng có ý này, thì hai ông bà già chúng tôi cũng ủng hộ hai tay. Tôi nghĩ chúng ta nên chốt hôn sự của hai đứa nó thôi."

Hôn sự?

Diệp Trường Thanh nghe vậy thì trợn tròn mắt.

Anh ngồi yên chờ Triệu Phong Niên đến nhờ chữa bệnh, không ngờ lại đột nhiên đổi hướng.

Lại lôi chuyện hôn nhân ra.

"Ba, mẹ, vì sao hai người không bàn bạc với con trước."

Lưu Ngọc Lan trừng mắt lườm con trai: "Bàn bạc gì với con chứ, con cứ vui vẻ trong lòng đi là được."

Con trai bà đã ly hôn rồi, còn dắt theo đứa nhỏ, thế mà Triệu Thu Yên cũng không chê, đây là chuyện tốt rơi từ trên trời xuống mà.

Cái chính là trông Triệu Thu Yên rất xinh đẹp, như một đại minh tinh vậy.

Con trai tuyệt đối không thể nào từ chối được.

Chuyện này...

Diệp Trường Thanh không phản bác được, cảm thấy cứ như mình bị lợi dụng vậy.

Nhưng bây giờ anh có khúc mắc với phụ nữ, lại còn không có niềm tin vào hôn nhân.

Triệu Thu Yên xinh đẹp thật, nhưng bây giờ điều mà anh xem trọng hơn là trái tim cô ấy.

Bảo anh đính hôn, anh vẫn thấy hơi khó chấp nhận nổi.

"Con... Con thật sự không hiểu, vừa nãy cô ấy còn nói con lưu manh, hơn nữa con cũng chẳng biết gì về cô ấy cả."

Triệu Thu Yên thấy Diệp Trường Thanh có ý từ chối thì lạnh lùng liếc nhìn Diệp Trường Thanh một cái.

Trước đây luôn là đàn ông theo đuổi cô ấy, cô ấy chẳng thèm nhìn một cái.

Người này lại còn muốn từ chối, đúng là không biết tốt xấu.

Triệu Phong Niên thấy vậy thì cười nói: "Không biết gì thì dễ thôi, để Thu Yên sắp xếp cho cậu một công việc ở đơn vị, hai đứa tiếp xúc với nhau nhiều hơn chút thì sẽ hiểu rõ nhau nhanh thôi. Chờ tới khi hai đứa hiểu nhau kha khá rồi thì kết hôn."

Kết hôn?

Diệp Trường Thanh nghe thấy hai chữ này thì nhíu mày, anh vừa mới ly hôn mà?

Diệp Thuận nhìn ra tâm tư của con trai mình: "Trường Thanh, mẹ con vô cùng lo lắng cho con, muốn con bắt đầu một cuộc sống mới, con bước về phía trước một bước đi, con và Thu Yên cứ từ từ qua lại."

Diệp Trường Thanh nhìn về phía mẹ, thấy vẻ mặt mẹ buồn thiu, mái tóc đã bạc một nửa, nhìn anh với ánh mắt tha thiết.

Tràn đầy mong chờ.

Trái tim anh run lên, ngay khoảnh khắc ấy, anh như hiểu được ánh mắt của mẹ.

Mẹ vô cùng lo lắng rằng sau khi anh ra tù sẽ không chịu nổi sự đả kích từ việc ly hôn.

Cũng vì sự kỳ vọng của mẹ, anh quyết định thử một lần, dù sao cũng chỉ là đính hôn, qua lại với nhau trước thôi mà: "Được, chuyện của con ba mẹ cứ quyết định đi."

Diệp Thuận vui mừng khôn xiết: "Được, hai đứa đều sẵn lòng tiếp xúc thêm một bước, hôm nay coi như là kết thân thành công rồi đi. Chúng ta bàn bạc một ngày thích hợp rồi chính thức đính hôn."

Tảng đá trong lòng Triệu Phong Niên cũng đã rơi xuống, cuối cùng cũng xong, bệnh tình của ông ta cũng yên tâm được rồi.

"Năm ngày nữa, là ngày 20 tháng 5, ngày đó đại diện cho tình yêu, đính hôn vào ngày này đi."

Diệp Thuận nghe vậy vui mừng, trong ấn tượng của ông, chỉ cần đính hôn thì coi như là cuộc hôn nhân đó thành công rồi: "Được, vậy ngày 20 tháng 5 đính hôn."

Thống nhất thời gian xong thì bắt đầu ăn cơm, trên bàn ăn, ngoài hai nhân vật chính của cuộc xem mắt có hơi buồn bực ra thì những người khác vui vẻ cực kỳ, bầu không khí rất dễ chịu.

Trong lúc ăn cơm thì cũng quyết định luôn ngày mai Diệp Trường Thanh sẽ đến Tập đoàn Phong Niên đăng ký, còn công việc cụ thể thế nào thì cứ chờ đã.

Trong phòng riêng Mai Hoa Ổ ở sát vách.

Kim Ngọc Dung đang đi ăn với Vương Nhất Minh.

Ăn được mấy miếng thì Kim Hà gọi điện tới: "Làm xong thủ tục ly hôn chưa?"

Kim Ngọc Dung mới nhớ ra là quên nói cho mẹ: "Làm xong rồi."

Kim Hà không ngờ rằng lại suôn sẻ như thế: "Nếu như đã ly hôn rồi thì con không thể không lo liệu việc em trai con bị Diệp Trường Thanh đánh được. Con nói cho Vương Nhất Minh, bảo cậu ấy sai mấy tên cấp dưới dạy cho Diệp Trường Thanh một bài học đi!"

Lúc này Kim Ngọc Dung mới nhớ lại việc em trai bị đánh, đồng thời trong đầu cô ta hiện lên cảnh bị đuổi đi ngay trước cửa Cục Dân chính.

Cô ta đột nhiên nhận ra Diệp Trường Thanh đã thay đổi rồi, một người hào hoa phong nhã lại đi đánh nhau, một người vô cùng bao dung cô ta lại thuê đoàn xe cưới để sỉ nhục cô ta.

Lẽ nào là bản chất ẩn giấu đã lộ ra rồi sao?

Cô ta lơ đãng một hồi, rồi mới đồng ý: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, anh ta dám động vào em trai con, con tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta."

Chương 8: Cô không thích hợp mặc áo sơ mi

Kim Ngọc Dung cúp điện thoại của mẹ mình sau đó nhìn về phía Vương Nhất Minh.

Từ cuộc trò chuyện vừa rồi của Kim Ngọc Dung, Vương Nhất Minh đã đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì, anh chủ động tỏ thái độ: “Trừng phạt Diệp Trường Thanh đúng không? Việc nhỏ mà thôi, tôi sẽ tìm cơ hội đánh anh ta một trận, trút giận cho em trai em. Thật ra những việc này đều là việc nhỏ, việc quan trọng sau đó là hợp tác với nhà họ Triệu. Tôi quen một người bạn ở Tập đoàn Phong Niên, mai chúng ta có thể đi tìm anh ta.”

Kim Ngọc Dung khẽ gật đầu, càng nhìn Vương Nhất Minh càng thuận mắt, Vương Nhất Minh biết cô ta muốn gì, cũng chủ động làm việc vì cô ta.

Hơn nữa còn có mạng lưới quan hệ cực kỳ rộng rãi, ngay cả Tập đoàn Phong Niên cũng có người quen.

Đây là điều Diệp Trường Thanh vĩnh viễn không thể sánh bằng.

Nghĩ như vậy, cô ta lại cảm thấy ly hôn với Diệp Trường Thanh, tìm Vương Nhất Minh, giống như vứt bỏ hạt mè tìm được dưa hấu.

Tâm trạng của cô ta lập tức tốt lên.

Lại là một ngày mới.

Sau khi đưa Linh Linh đến nhà trẻ, Diệp Trường Thanh lập tức tới Tập đoàn Phong Niên.

Khi ra ngoài, mẹ anh lại dặn dò thêm lần nữa, bảo anh phải chủ động hơn chút, miệng ngọt hơn chút, còn nói Triệu Thu Yên là cô gái không tồi.

Ngoài miệng anh đồng ý hay lắm, nhưng chỉ vì dỗ mẹ mình vui vẻ mà thôi.

Anh biết bản thân không làm được. Kim Ngọc Dung khiến trái tim anh bị tổn thương, hiện tại rất khó khiến anh có thể hăng hái tiến đến với một cô gái khác.

Lần này tới tiếp xúc với Triệu Thu Yên, anh sẽ không để bản thân phải chịu ấm ức.

Về chuyện hôn nhân, thì tùy vào duyên phận!

Trong văn phòng tổng giám đốc của Tập đoàn Phong Niên, trên khuôn mặt lạnh lùng như núi băng của Triệu Thu Yên xuất hiện một chút u sầu.

Giống như mặt hồ kết băng có thêm một vết rạn.

“Đình Đình, phải làm sao bây giờ? Diệp Trường Thanh chính là một kẻ háo sắc, lần đầu gặp mặt đã cởi ba cúc áo của mình rồi. Hôm nay anh ta sẽ tới đây để gặp mặt tiến thêm bước nữa với mình, nhưng người như thế, mình thật sự không muốn tiến thêm bước nữa. Chỉ là có việc cần nhờ anh ta, nên không thể đuổi anh ta đi.”

Lưu Ngọc Đình là thư ký của Triệu Thu Yên, cũng là bạn thân của cô ấy, nghe vậy liền an ủi: “Nhịn một chút là được, nếu anh ta dám giở trò với cậu, không cần cậu lên tiếng, mình sẽ đánh anh ta ra ngoài!”

Khi nói chuyện, đôi tay trắng như bột của cô ấy múa may qua lại, giống như con mèo nhỏ bị người ta dẫm phải đuôi vậy.

Khí thế rất là hung ác.

Triệu Thu Yên thấy vậy cũng yên tâm hơn chút: “Cậu nói xem, mình nên sắp xếp cho anh ta công việc gì nhỉ?”

Lưu Ngọc Đình cũng hơi buồn rầu: “Chúng ta là công ty điều chế thuốc, hình như không có vị trí nào thích hợp với một gã thầy thuốc, hay là để anh ta làm lái xe cho cậu được không?”

Trên mặt Triệu Thu Yên lộ ra vẻ chán ghét: “Mình không muốn ngồi chung một xe với anh ta đâu, lỡ như trên đường đi anh ta nổi thú tính, vậy chẳng phải là mình tự chuốc lấy đau khổ sao?”

Lưu Ngọc Đình cười hì hì: “Cậu đã lớn vậy rồi, vẫn chưa nếm thử hương vị đàn ông đâu, hay là nhân cơ hội này, thử chút đi?”

Mặt Triệu Thu Yên đỏ lên: “Con nhóc chết tiệt kia, cậu nói bậy bạ gì đó.”

Lưu Ngọc Đình cười nói: “Cậu đó, chỉ mạnh miệng thôi, thật ra trong lòng đã nghĩ đến từ lâu rồi.”

Triệu Thu Yên tức giận đến mức giả vờ muốn đánh: “Con nhóc chết tiệt kia, chính cậu thèm đàn ông thì đừng đổ cho tôi, cậu muốn chết à.”

Lưu Ngọc Đình co rụt cổ lại: “Không nói nữa, mình không nói nữa, chúng ta vẫn nên nói chuyện chuyện chính đi. Về vị trí công việc của Diệp Trường Thanh, mình vẫn kiên trì để anh ta làm lái xe cho cậu. Muốn gặp anh ta thì bảo anh ta lái xe, không muốn gặp anh ta thì cậu lái chiếc xe khác, gặp hay không gặp đều do cậu quyết định.”

Triệu Thu Yên cảm thấy cũng đúng: “Được, cứ sắp xếp như vậy đi.”

Tinh!

Cửa thang máy mở ra.

Diệp Trường Thanh ra khỏi thang máy, nhìn thấy văn phòng tổng giám đốc, anh lập tức đi qua đó.

Vừa đi tới cửa đã trông thấy Triệu Thu Yên đang viết gì đó. Hôm nay Triệu Thu Yên trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi đỏ mọng mê người, dường như càng thêm phần tự tin hơn so với hôm qua.

Đứng một lúc lâu, anh vẫn không biết nên nói câu gì đầu tiên.

Trong lúc vô ý ngẩng đầu lên, Triệu Thu Yên nhìn thấy Diệp Trường Thanh đứng đấy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt cô lập tức lạnh như băng: “Anh đến rồi à.”

Diệp Trường Thanh “Ừ" một tiếng rồi bước vào văn phòng, ngồi xuống đối diện Triệu Thu Yên: "Hôm nay cô đẹp lắm.”

Anh dựa theo lời dặn của mẹ mình, cố gắng nói ngọt.

Khuôn mặt Triệu Thu Yên càng lạnh lùng hơn: "Ừm.”

Diệp Trường Thanh theo bản năng nhìn lướt qua ngực Triệu Thu Yên, nhìn vào cúc áo thứ ba một lát.

Đuôi lông mày của Triệu Thu Yên nhướng lên. Quả nhiên là tên lưu manh, ánh mắt vẫn không thành thật như vậy: "Anh nhìn đi đâu đấy hả?”

Lần trước Diệp Trường Thanh bị hiểu lầm, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, vừa rồi anh chỉ nhìn lướt qua cúc áo thứ ba của Triệu Thu Yên theo bản năng mà thôi.

Hôm nay Triệu Thu Yên vẫn mặc áo sơ mi màu trắng, bên trong áo sơ mi căng phồng, giống như cúc áo có thể bị bung ra bất cứ lúc nào.

Biết đối phương hiểu lầm, anh giải thích: “Tôi nhắc nhở cô một câu, tốt nhất cô đừng mặc áo sơ mi. Có đôi khi… Lớn quá… Dễ bị bung cúc áo.”

Triệu Thu Yên tức giận đến mức mặt đỏ bừng: "Anh còn dám nói!”

Thấy cô ấy như vậy, biết cô ấy lại hiểu lầm nên Diệp Trường Thanh vội vàng lảng sang chuyện khác: “Tôi tới để tiếp xúc thêm với cô, nhưng mà không thể cứ tiếp tục không làm gì như vậy, cô sắp xếp cho tôi một công việc đi.”

Triệu Thu Yên cắn chặt răng: “Lái xe, lái xe riêng của tôi, đây là chìa khóa xe.”

Cô đẩy về phía trước, chìa khóa trượt về phía Diệp Trường Thanh.

Diệp Trường Thanh cầm lấy chìa khóa xe: “Xe ở đâu?”

Triệu Thu Yên rất chán ghét Diệp Trường Thanh, muốn anh mau chóng rời đi: “Ở dưới tầng B1 , bãi đỗ xe ngầm.”

“Ừ,”

Diệp Trường Thanh đứng dậy rời đi, ra tới cửa anh quay đầu lại dặn dò thêm lần nữa: “Quá lớn, thật sự không thích hợp mặc áo sơ mi.”

“Anh!”

Triệu Thu Yên há miệng thở dốc, ngực phập phồng không ngừng: “Đồ lưu manh!”

Lưu Ngọc Đình bước vào phòng: “Hai người đã nói chuyện gì thế? Sao cậu lại tức giận như vậy?”

Triệu Thu Yên phẫn nộ nói: “Cái đồ lưu manh kia nói của tớ… Quá lớn, không hợp mặc áo sơ mi.”

Lưu Ngọc Đình nhìn chằm chằm vào ngực Triệu Thu Yên một lát, giọng không chắc chắn lắm: “Hình như lại… Lớn hơn rồi? Sao cậu làm được thế?”

Triệu Thu Yên tức giận mắng: "Cút!"

Lưu Ngọc Đình cười hì hì: “Mình cút, cút ngay đây.”

Nói xong cô ấy chạy chậm ra ngoài.

Diệp Trường Thanh đi thang máy đến tầng B1, bấm chìa khóa một cái, một chiếc xe hơi màu hồng phấn mới tinh lập tức sáng đèn.

Màu hồng phấn?

Diệp Trường Thanh nhíu mày, đàn ông con trai lái loại xe này quá đàn bà, mà cũng quá lẳng lơ rồi.

Chiếc xe này, anh cũng ngại lái ra ngoài.

Lúc này ở lối vào, một chiếc xe hơi chạy vào bãi đỗ xe rồi dừng lại bên chiếc xe hơi màu hồng phấn, cửa xe mở ra.

Kim Ngọc Dung bước xuống khỏi xe, liếc mắt một cái đã trông thấy Diệp Trường Thanh: “Sao anh lại ở trong này?”

Diệp Trường Thanh lạnh lùng liếc nhìn Kim Ngọc Dung một cái, không nói gì.

Ly hôn rồi, anh không muốn tiếp tục giữ liên lạc, nếu như có thể thì tốt nhất là cả đời này đừng qua lại với nhau nữa.

Thấy Diệp Trường Thanh không nói lời nào, đột nhiên Kim Ngọc Dung nhớ tới chuyện em trai bị đánh: “Diệp Trường Thanh, trước kia coi như anh còn là đàn ông, ít nhất không ra tay đánh người khác. Không ngờ vừa ký thỏa thuận ly hôn xong là anh đã lộ ra bản tính thật. Cho dù anh không muốn ly hôn, trong lòng tức giận thì cũng không thể trút giận lên người em trai tôi như vậy!”

Trút giận?

Nghe thấy câu này, ánh mắt Diệp Trường Thanh càng lạnh lùng hơn: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi đánh cậu ta chỉ vì cậu ta đáng bị đánh. Tôi cảm thấy tôi đánh vẫn còn nhẹ tay chán.”

Kim Ngọc Dung tức giận đến mức cả người run lên, Diệp Trường Thanh đã trở thành người khác hoàn toàn rồi.

Ngang ngược, vô lý, bạo lực, máu lạnh.

Vừa biến thành em vợ cũ đã ra tay đánh người ta rồi.

“Anh khiến tôi rất thất vọng. Anh ngàn lần vạn lần không nên đụng đến em trai tôi. Tuy rằng nó hơi khốn nạn, nhưng nó là em trai ruột của tôi đó!”

Diệp Trường Thanh càng nghe càng giận: “Cậu ta có là ba ruột của cô thì tôi cũng đánh không tha!”

Cậu ta đến nhà đập phá nhiều lần như vậy, ba mẹ không chỉ bị dọa sợ đến mức già đi mười tuổi, lại còn ngược đãi con gái anh.

Sao anh có thể nhịn?

Chương 9: Cậu đã bị đuổi việc

Anh!

Sắc mặt Kim Ngọc Dung tái nhợt, không ngờ Diệp Trường Thanh lại trở nên điên cuồng như vậy.

Hoàn toàn không thể nói lý!

"Nhất Minh, giao cho anh đấy!"

Vương Nhất Minh gật đầu: "Ngọc Dung, đừng nóng giận. Tức giận với loại rác rưởi này chỉ tổ mệt thân thôi. Em cứ đứng bên cạnh nhìn, tôi dạy dỗ anh ta thay em!"

Kim Ngọc Dung ừ một tiếng rồi đứng ở một bên.

Vương Nhất Minh cởi đồng hồ đeo tay ra đưa cho Kim Ngọc Dung, sau đó chậm rãi nhã nhặn xắn ống tay áo lên.

"Diệp Trường Thanh đúng không? Quả nhiên là rác rưởi, không có năng lực giữ được người phụ nữ của mình lại còn giận cá chém thớt lên người em vợ. Mau xin lỗi Ngọc Dung! Nếu không hôm nay tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết!"

Diệp Trường Thanh thấy cách Vương Nhất Minh và Kim Ngọc Dung cư xử với nhau thì cũng hiểu sương sương mối quan hệ của hai người: "Chỉ dựa vào mày á?"

Vương Nhất Minh nhíu mày: "Mày còn không phục? Rác rưởi chính là rác rưởi, lại còn không tự biết mình biết ta. Được, vậy cũng đừng trách tao không khách khí. Tao sẽ để mày mở mang tầm mắt một chút về sức sát thương của quyền thuật nguy hiểm nhất trên thế giới. Một lát nữa khi đánh, tao sẽ đánh cho tới khi nào mày quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì thôi!"

Trong mắt Diệp Trường Thanh lóe lên một tia sáng, người đàn ông đối diện vậy mà lại bày ra tư thế đấm bốc công khai, chính là Muay Thái!

Muay Thái có bốn loại khung đấm bốc, kiểu đấm bốc mở, nhưng anh cũng không để trong mắt.

"Đừng có chọc giận tôi!"

Vương Nhất Minh khinh thường nói: "Tao không chọc giận mày, tao là đang dạy dỗ mày."

Vừa dứt lời anh ta đột nhiên vung đòn chân cao thẳng đá về phía mặt của Diệp Trường thanh.

Một chân khỏe mạnh nặng nề nhanh như gió bão.

Mắt thấy một cú sắp đá trúng gò má của Diệp Trường Thanh thì đột nhiên anh cử động.

Một cước nhanh như chớp đá thẳng vào bụng của Vương Nhất Minh.

Bịch bịch

Thân thể Vương Nhất Minh giống như bao cát, bị đạp bay ngược ra sau hơn một mét, nặng nề đập xuống nền đất.

Một hồi lâu sau anh ta mới từ từ đứng dậy, cả người đau đến mức khuôn mặt méo mó, mãi sau mới bớt bớt đau: "Mày đánh lén! Con mẹ nó quá nham hiểm, hôm nay tao không phế mày thì tao không mang họ Vương!"

Lúc này đây anh ta đã cẩn thận hơn rất nhiều, từ từ tiếp cận Diệp Trường Thanh, thấy Diệp Trường Thanh không chú ý, anh ta lao tới dùng cùi chỏ đánh vào mặt của anh.

Lần này, Vương Nhất Minh nhào tới nhanh hơn.

Tốc độ bay ngược lại cũng nhanh hơn.

Cùng một chiêu thức, đá cùng một vị trí.

Bình bịch.

Vương Nhất Minh nặng nề ngã trên mặt đất, anh ta ôm bụng, đau đến mức mồ hôi chảy đầy trán: "Mày... Mày... Sao mày có thể lợi hại hơn tao?"

Anh ta thật sự không ngờ mình lại thất bại, thứ anh ta tập chính là Muay Thái thật thụ.

Được cho là loại quyền anh có lực sát thương lớn nhất.

Diệp Trường Thanh nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Minh, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao: "Lần thứ hai còn không tránh được! Đúng là rác rưởi!"

"Tao.."

Vương Nhất Minh đau đến mức khuôn mặt méo mó, muốn phản bác nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của Diệp Trường Thanh.

Chỉ vừa nói một chữ đã lập tức nuốt lời vừa đến khóe miệng ngược lại vào trong.

Kim Ngọc Dung bên cạnh khiếp sợ nhìn một màn này, từ nhỏ Vương Nhất Minh đã tập Muay Thái, thậm chí còn giành được thứ hạng trong trận thi đấu.

Tuyệt đối là người mạnh mẽ, nếu không cô ta cũng sẽ không lựa chọn Vương Nhất Minh.

Vậy mà lại thua Diệp Trường Thanh.

Trước đây Diệp Trường Thanh chưa từng đánh nhau, từ khi nào mà lại trở nên mạnh mẽ như vậy?

Đây là Diệp Trường Thanh trước kia sao?

Diệp Trường Thanh đi đến trước mặt Vương Nhất Minh, nhấc chân dẫm lên ngực anh ta nói: "Vừa rồi mày nói muốn để tao quỳ xuống đất cầu xin tha thứ?"

Vương Nhất Minh bị dẫm đến mức không thể thở nổi, mặt đỏ bừng lên: "Mày... Mày có biết tao là ai không? Tao là người của nhà họ Vương... Mày... Mày... Đau chết tao rồi."

Kim Ngọc Dung đứng bên cạnh nói: "Diệp Trường Thanh, anh muốn làm gì, sẽ chết người đấy! Anh biết động đến anh ấy sẽ có hậu quả gì không? Anh đây là đang tự chuốc lấy phiền toái cho mình đấy!"

Bốp

Diệp Trường Thanh đá một cước vào đầu Vương Nhất Minh, đá anh ta ngất lịm đi luôn.

Sau đó nhìn Kim Ngọc Dung đang giật mình không nói lên lời: "Chọc tôi, chính là phiền tối lớn nhất của anh ta!"

Diệp Trường Thanh ngạo nghễ đứng đó, ánh mắt lạnh băng.

Dưới chân anh là Vương Nhất Minh đang bất tỉnh.

Khí thế này.

Khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Kim Ngọc Dung nhìn Diệp Trường Thanh, trong lòng kiếp sợ đến tột cùng.

Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Diệp Trường Thanh như vậy.

Cô ta lại thấy hơi sợ hãi.

Đây chính là Diệp Trường Thanh nhu nhược, lương thiện, tùy ý để cô ta định đoạt sao?

Trước đây cô ta chỉ cần rơi mấy giọt nước mắt, nhẹ giọng cầu xin vài câu thì Diệp Trường Thanh đã tình nguyện ngồi tù vì cô ta.

Có thể nói là tùy ý để cho cô ta sắp xếp.

Bây giờ cô ta nhìn thấy Diệp Trường Thanh là kinh hồn bạt vía.

Từ xa có một người đàn ông đi tới, thấy Diệp Trường Thanh thì hô một tiếng: "Cậu là Diệp Trường Thanh?"

Diệp Trường Thanh nhíu mày: "Tôi là Diệp Trường Thanh, anh là?"

Người nọ vẫy vẫy tay với anh nói: "Tôi là quản lý ban hậu cần Lưu Viễn Sơn, cậu là tài xế mới tới hôm nay nhỉ! Cậu qua đây chút, đến chỗ tôi điền vào đơn mẫu, mang theo một tấm hình và cả bản sao của CCCD nữa. Tôi giải quyết thủ tục nhận việc cho cậu."

Diệp Trường Thanh đi về phía cửa thang máy: "Đi thôi, nhưng tôi không mang ảnh theo."

Lưu Viễn Sơn chỉ lên đỉnh đầu: "Trên tầng là phòng photocopy, có thể photo ảnh, chỉ cần trong điện thoại cậu có ảnh là được. Nhanh lên nhé, chuẩn bị tư liệu xong thì để lên bàn làm việc của tôi."

Diệp Trường Thanh lên tiếng đáp lại rồi đi vào thang máy.

Kim Ngọc Dung thấy một màn này thì mãi sau vẫn không thể bình tĩnh nổi.

Tài xế?

Tưởng là Diệp Thanh còn có tiền đồ, hóa ra chỉ là một tài xế.

Ngẫm lại cũng đúng, Diệp Trường Thanh vừa ra tù, là một tội phạm đang cải tạo, mấy việc buôn bán chắc chắn không có ai sẵn sàng hợp tác làm ăn.

Hơn nữa Diệp Trường Thanh cũng không có tiền vốn.

Khi tìm việc làm, bình thường các công ty cũng sẽ không muốn nhận những người có tiền án tiền sự.

Cũng có chỉ loại ngành nghề lương thấp như tài xế này mới yêu thấp hơn chút.

Nhưng anh ta chỉ là một tài xế quèn mà cũng dám đánh Vương Nhất Minh, đây không phải là tìm đường chết sao?

Khụ khụ khụ

Vương Nhất Minh ho khan vài tiếng rồi ngồi dậy, ôm ngực đau đớn, thấy Diệp Trường Thanh rời đi.

Anh ta đứng lên hỏi Kim Ngọc Dung: "Tên họ Diệp kia đâu? Tôi muốn giết chết nó, tôi sẽ gọi người tới, bằng không khó mà tiêu mối hận trong lòng."

Kim Ngọc Dung hơi lo lắng nói: "Nơi này là Tập đoàn Phong Niên, nhỡ làm lớn chuyện thì sẽ đắc tội với họ, cái được sẽ nhiều hơn cái mất."

Cô ta còn muốn bàn chuyện hợp tác với Triệu Thu Yên, đây chính là việc liên quan đến tương lai của Công ty Trường Thanh.

Vương Nhất Minh hơi không cam lòng: "Lẽ nào em muốn để tôi nuốt cục tức này?"

Một tên rác rưởi bị anh ta cướp đàn bà, chỉ là một phế vật trong mắt anh ta, nhưng anh ta vậy mà lại thua.

Anh ta không chấp nhận được việc này.

Kim Ngọc Dung cười nói: "Sao em có thể để anh chịu thiệt được, em nói cho anh biết một tin. Anh ta làm tài xế ở Tập đoàn Phong Niên, hình như là vừa mới nhận chức, chẳng phải anh có người quen ở trong đây sao? Sa thải một người có tiền án hẳn là rất đơn giản mà!"

Vương Nhất Minh sửng sốt: "Anh ta làm tài xế ở đây á? Trùng hợp anh quen quản lý hậu cần Lưu Viễn Sơn ở đây, bên tài xế cũng là do ông ta quản lý. Anh chỉ cần nói một câu cũng có thể khiến cho anh ta thất nghiệp. Ngày hôm nay anh phải dạy cho anh ta một bài học."

Diệp Trường Thanh chọn một tấm ảnh trong điện thoại rồi in ra, photo cả CCCD, sau đó cầm đến phòng làm việc của Lưu Viễn Sơn.

Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là vậy mà lại thấy Kim Ngọc Dung và Vương Nhất Minh đi từ trong phòng làm việc ra.

Khi đi ngang qua nhau, Vương Nhất Minh nói một câu: "Diệp Trường Thanh, mày đã bị đuổi việc rồi. Tao khiến mày mất việc chẳng qua là đang tính lãi mà thôi. Còn lại chúng ta sẽ từ từ giải quyết!"

Diệp Trường Thanh muốn cản Vương Nhất Minh nhưng lại bị Lưu Viễn Sơn gọi vào: "Diệp Trường Thanh, cậu vào đây! Tôi có điều muốn hỏi cậu!"

Diệp Trường Thanh nhìn Vương Nhất Minh và Kim Ngọc Dung rời đi, anh chậm rãi tiến vào phòng làm việc: "Quản lý Lưu, tôi đã in hình và photo căn cước rồi. Bây giờ làm thế nào để làm thủ tục nhận chức?"

Lưu Viễn Sơn ngồi trên ghế xoay, im lặng nhìn Diệp Trường Thanh: "Có người tố cáo cậu có tiền án. Lá gan của cậu không nhỏ nhỉ? Có tiền án mà còn dám đến Tập đoàn Phong Niên ứng tuyển, cậu cho rằng Tập đoàn Phong Niên là chốn nào? Không cần làm thủ tục nhậm chức nữa. Cậu đã bị đuổi việc rồi!"

Chương 10: Tôi là bạn trai của Chủ tịch Triệu

Không xứng?

Diệp Trường Thanh nhướng mày, anh tới đây để tìm hiểu rõ hơn về Triệu Thu Yên, là do Triệu Phong Niên mời tới.

Không ngờ lại bị một quản lý nhỏ nhoi nói không xứng.

"Có thể ông không hiểu rõ tình hình cụ thể..."

Lưu Viễn Sơn trực tiếp ngắt lời: "Tôi không cần làm rõ, cậu cũng không cần giải thích. Tôi là quản lý bộ phận hậu cần, trên dưới ban hậu cần có hàng trăm nhân viên tôi phải quản. Tôi rất bận, không có thời gian lằng nhằng với cậu. Cút đi!"

Lửa giận Diệp Trường Thanh vừa đè nén lại lần nữa xông lên: "Tốt nhất là ông nói chuyện lịch sự một chút. Tôi không muốn gây chuyện, nhưng ông chớ chọc đến tôi."

Lưu Viễn Sơn không cho là đúng: "Chỉ dựa vào cậu cũng đòi tôi khách sáo á? Cậu đủ tư cách sao? Tôi chọc giận cậu thì làm sao? Để tôi đây nói rõ cho cậu nghe, có tiền án cũng không ảnh hưởng gì đến công việc. Nhưng tôi chính là muốn sa thải cậu đấy, cậu có thể làm gì được tôi? Tôi là quản lý ban hậu cần, cậu chỉ là một tài xế, chuyện sa thải cậu chỉ là một câu nói. Tôi lặp lại lần nữa, cút!"

Chứ cút vừa thốt ra khỏi miệng thì...

Bốp!

Diệp Trường Thanh giơ tay lên tát một cái lên mặt của Lưu Viễn Sơn: "Mồm miệng tôn trọng một chút!"

Đột nhiên bị đánh một cái.

Lưu Viễn Sơn bị choáng váng, bụm mặt không thể tin nổi nhìn Diệp Trường Thanh, ông ta muốn ra thay nhưng khi nhìn thấy Diệp Trường Thanh trẻ tuổi khỏe miệng thì nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống:

"Cậu dám đánh tôi? Cậu điên rồi, cậu chờ đấy, hôm nay tôi sẽ kêu bảo vệ tới đánh chết cậu!"

Vừa nói chuyện ông ta vừa lấy điện thoại ra gọi cho đội trưởng đội an ninh một cuộc, sau khi cúp điện thoại thì chỉ vào mặt Diệp Trường Thanh: "Cậu chờ đấy, cậu xong rồi!"

Diệp Trường Thanh lạnh lùng nói: "Lúc đầu tôi vốn muốn khiêm tốn một chút, đến bộ phận hậu cần làm một người tài xế, chỉ cần một cái danh mà thôi. Nếu ông nhất quyết muốn sống mái với tôi thì tôi đây nói rõ cho ông biết! Tôi đây chính là bạn trai của Chủ tịch Triệu các người!"

...

Lưu Viễn Sơn nhìn Diệp Trường Thanh, mãi sau cũng không nói một lời nào.

Ông ta bị lời nói này của Diệp Trường Thanh làm cho ngơ người.

Sau đó lại giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời: "Cậu... Cậu là bạn của Chủ tịch Triệu? Chủ tịch Triệu là chủ tịch của công ty, là người đẹp nổi tiếng gần xa. Những cậu ấm nhà giàu, doanh nhân thành đạt theo đuổi cô ấy có thể xếp thành hàng từ đây đến ngoại ô. Thế mà bọn họ còn đều không lọt được vào mắt xanh của Chủ tịch Triệu, cậu vậy mà lại dám mơ mộng làm bạn trai của Chủ tịch Triệu. Cậu chưa tỉnh ngủ đấy à!"

Diệp Trường Thanh có chút bất đắc dĩ nói :"Lời tôi nói là sự thật, nếu không tin ông có thể hỏi Chủ tịch Triệu của các người."

Lưu Viễn Sơn hừ lạnh một tiếng: "Còn cần phải gọi điện hỏi sao? Diệp Trường Thanh, có phải vì cậu cảm thấy không có ai biết quá khứ của cậu không? Cậu lầm rồi, tôi biết rất rõ về cậu. Cậu mới từ trong tù ra, bị vợ đá, còn có một đứa con. Chỉ với những điều kiện này thôi, nếu Chủ tịch Triệu không mù thì cũng sẽ không tìm loại người như cậu làm bạn trai."

Diệp Trường Thanh móc điện thoại ra: "Ông không tin thì tôi sẽ gọi điện!"

Vừa nói anh vừa lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Thu Yên: "Alo, cô đang ở đâu?"

Triệu Thu Yên nhíu mày, bỏ văn kiện trong tay xuống: "Tôi ở trong phòng làm việc, có chuyện gì?"

Diệp Trường Thanh cũng không giấu giếm, nói thẳng chuyện vừa xảy ra: "Tôi đang ở phòng làm việc của quản lý bộ phận hậu cần, Lưu Viễn Sơn muốn sa thải tôi."

Sa thải?

Triệu Thu Yên hơi ngạc nhiên, vừa mới nhận chức đã bị sa thải, rốt cuộc anh đã làm ra chuyện quá đáng gì?

Không phải lại là bệnh cũ tái phát, giở trò lưu manh với đồng nghiệp nữ đó chứ!

Sở dĩ Triệu Thu Yên nghĩ về Diệp Trường Thanh sâu sắc như vậy là vì ấn tượng đầu tiên mà anh cho cô quá kém.

Lần tiên khi cô và Diệp Trường Thanh gặp nhau, anh đã sờ vào ngực cô một cái.

Còn cởi nút áo thứ ba trên người cô.

Cô im lặng một hồi rồi mới mở miệng hỏi: "Nói đi, rốt cuộc là anh đã làm gì?"

Diệp Trường Thanh sắp xếp lại mạnh suy nghĩ rồi mở miệng nói: "Tôi chả làm gì cả, ông ta vừa thấy tôi đã lập tức muốn sa thải."

Không làm gì?

Cô hơi không tin tưởng Diệp Trường Thanh: "Anh đưa điện thoại cho Lưu Viễn Sơn, tôi nói với ông ta vài câu."

Cô muốn hỏi Lưu Viễn Sơn xem rốt cuộc Diệp Trường Thanh đã làm gì.

Nếu anh làm ra trò đùa giỡn lưu manh kia thì tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại công ty.

Ồ.

Diệp Trường Thanh đưa điện thoại cho Lưu Viễn Sơn: "Điện thoại của Chủ tịch Triệu của ông, ông nghe đi!"

Lưu Viễn sơn bĩu môi: "Diễn, tiếp tục diễn đi. Một tài xế như cậu mà có số điện thoại của Chủ tịch Triệu sao? Đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng không có số của cô ấy."

Diệp Trường Thanh hơi bất đắc dĩ, anh cầm điện thoại lại nói với Triệu Thu Yên: "Ông ta không nghe, ông ta không tin tôi có số của cô. Cô tự mình xuống một chuyến đi!"

Triệu Thu Yên nhìn thoáng xấp giấy tờ dày cộp trên bàn làm việc, cô nhíu mày. Hôm nay cô bộn bề cả đống việc, sao có thời gian rảnh mà xử lý mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này chứ.

Nhưng Lưu Viễn Sơn không chịu nghe điện thoại: "Được, cúp máy đi, giờ tôi xuống."

Diệp Trường Thanh cúp điện thoại rồi nói với Lưu Viễn Sơn: "Ông chờ đó, cô ấy nói giờ xuống luôn."

Đúng lúc này từ xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Cộp cộp cộp...

Rất nhanh ba nhân viên bảo vệ đã chạy đến hướng này.

Lưu Viễn Sơn thấy bảo vệ tới thì chỉ vào Diệp Trường Thanh nói: "Cậu ta, chính là cậu ta ra tay với tôi, đánh đuổi cậu ta đi!"

Đội trưởng đội an ninh mang theo một cây gậy rút trong tay, cũng không có hành động lỗ mãng: "Xảy ra chuyện gì?"

Lưu Viễn Sơn bị vả một cái, bây giờ ông ta đang thầm muốn hung hăng trả thù lại, ông ta chỉ vào Diệp Trường Thanh nói: "Đây là tài xế mới nhận chức ở bộ phận chúng tôi, vì phạm lỗi nên tôi sa thải cậu ta. Ấy vậy mà cậu ta lại nói mình là bạn trai của Chủ tịch Triệu. Chắc chắn là bị tâm thần rồi, không đánh đuổi ra ngoài thì giữ lại đón năm mới sao?"

Đội trưởng đội an ninh nghe xong thì khiếp sợ, lá gan lớn thật đấy, một tài xế mà lại dám giả mạo là bạn trai của Chủ tịch Triệu.

Đồng thời anh ta cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng, nếu chuyện này mà để Chủ tịch Triệu biết thì chắc chắn cô sẽ nổi giận.

Anh ta cũng không muốn ra tay nên vung gậy rút lên, ra lệnh cho hai cấp dưới: "Muốn tiếp tục làm việc ở đây thì đánh đuổi cậu ta ra khỏi đây!"

Hai cấp dưới cùng nhau tới gần Diệp Trường Thanh.

Diệp Trường Thanh khẽ lắc đầu: "Tôi không muốn ra tay, Chủ tịch Triệu sẽ tới đây ngay, tốt nhất là các cậu nên dừng lại."

Đội trưởng đội an ninh cười lạnh nói: "Tôi thấy cậu là đang không muốn chịu đòn thì có, không đánh thì tùy cậu! Hai người các cậu, cùng xông lên!"

Hai bảo vệ nghe thế thì cùng nhắm về phía Diệp Trường Thanh.

Đội trưởng đội an ninh mang theo gậy rút theo sau.

Lưu Viễn Sơn thấy thế thì cũng xông lên, ba bảo vệ đánh Diệp trường Thanh, ông ta cảm thấy mình nắm chắc phần thắng nên muốn nhân lúc loạn mà đá cho Diệp Trường Thanh mấy phát.

Vừa hay trả thù cho cái tát kia.

Bịch bịch!

Nhưng lại lập tức nghe thấy hai tiếng đập mạnh.

Hai bảo vệ phía trước tựa như bao tải bay ngược về phía sau rồi ngã xuống đất, vang lên tiếng đập nặng nề.

Đội trưởng đội an ninh giơ gậy rút lên, thấy hai cấp dưới bị đánh ngã thì sợ hãi không dám đánh.

Diệp Trường Thanh thấy vậy, đá một cú vào bụng của đội trưởng đội an ninh.

Bịch bịch!

Đội trưởng đội an ninh bay tít ra ngoài hơn một mét, rơi bịch xuống đất.

Lưu Viễn Sơn lao lên phía trước, thấy cả ba bảo vệ đều bị đánh ngã xuống đất thì sợ hãi vội lùi lại: "Cậu... Cậu..."

Ông ta nói liên tục hai chữ "cậu", rồi cũng không thể nói thêm được gì nữa.

Cộp cộp cộp!

Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Diệp Trường Thanh nghe thấy giống tiếng bước chân của phụ nữ, anh quay đầu lại thì đã thấy Triệu Thu Yên đang bước nhanh về phía bên này: "Cuối cùng thì cô cũng tới, tôi nói tôi là bạn trai của cô mà bọn họ đều không tin."

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Khúc Hát Của Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net