Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Củ lạc giòn tan.” Mộ Nhất Phàm phẫn nộ đập mạnh bàn: “Tôi đường đường là đàn ông, sao có thể mang thai được, nhất định báo cáo kiểm tra sai rồi.”
Mà dù anh có là con gái, thì cũng chắc chắn không mang thai được, bởi vì trong trí nhớ nhân vật này, bốn tháng gần đây nhân vật chỉ có ở trong nhà, ngoài Lý Thanh Thiên và mấy người giao hàng tới ra thì không gặp bất cứ kẻ nào, càng không nói tới chuyện lên giường với đàn ông.
Hơn nữa, Mộ Nhất Phàm thích con gái mà, sao có thể mang thai với người đàn ông khác được chứ?!
Bác sĩ lại nói tiếp: “Cậu Mộc, tôi có thể hiểu được cảm giác của cậu lúc này, nhưng mà báo cáo này đúng là của cậu, bởi vì trong báo cáo cũng ghi rõ người kiểm tra giới tính nam, trong thân thể không có tử cung, nhưng lại mang thai, đây là chuyện rất bất hợp lý, cho nên tôi kiến nghị, cậu là đàn ông..”
“Ông câm miệng lại cho tôi!!!” Mộ Nhất Phàm phẫn nộ túm áo mà rống lên với bác sĩ.
Một người đàn ông lại bị nói là mang thai rồi vân vân, nếu không tức giận, nhất định anh không phải đàn ông rồi!
Bác sĩ không sợ chết mà nói liền một hơi: “Mau phá cái thai này đi.”
“Ông…” Mộ Nhất Phàm muốn nói gì đó, đột nhiên bụng lại co rút dữ dội, thể như ruột thắt lại thành nút, khiến anh đau đớn: “Đau.. đau, đau bụng…”
Bác sĩ hoảng hốt vội vã đứng lên: “Có lẽ là cậu bị động thai.”
“Ông…” Mộ Nhất Phàm tức tới mức muốn dần cho cái tên lang băm này một trận nhừ tử, mợ nó chứ, có thể nhìn sắc mặt người ta một chút hay không hả, lại cứ nhắc đi nhắc lại cái chữ “Thai”.
“Cậu Mộc, tôi khuyên cậu lập tức phá bỏ cái thai này, nếu không rất có thể sẽ ảnh hưởng tới tính mạng cậu.” Bác sĩ vừa nói vừa đi tới đỡ lấy Mộ Nhất Phàm.
Thế nhưng vừa chạm tới cánh tay Mộ Nhất Phàm, nhất thời như bị điện giật, luồng điện chạy dọc cơ thể, sau đó cả người tê rần, mềm nhũn mà ngã xuống đất.
Chiến Bắc Thiên sững sờ.
Hắn thấy trong cơ thể Mộ Nhất Phàm phát ra một luồng điện màu đỏ tía giật cho bác sĩ ngã sấp xuống.
Mộ Nhất Phàm còn tâm tình đâu mà quản xem bác sĩ kia còn sống hay đã chết, chính anh cũng bị đau đến ngã lăn lộn xuống đất: “Đau quá.. đau chết tôi…”
Tiếng kêu thảm thiết khiến ba cô hộ sĩ vội vã chạy tới, các hộ sĩ trông thấy bác sĩ bị ngã xuống đất, cuống cuồng kêu lên: “Bác sĩ Trịnh, bác làm sao vậy? Mau, mau đi gọi bác sĩ Hồ tới xem thế nào.”
Lúc này phòng cấp cứu loạn cả lên.
Chiến Bắc Thiên hoàn hồn lại, vội vã bế Mộ Nhất Phàm nằm dưới đất, đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Trong khoảnh khắc Chiến Bắc Thiên bế Mộ Nhất Phàm, cơn đau dưới bụng đột nhiên biến mất vô thanh vô tức, nếu không phải cả người vẫn còn đang lả đi thì cơn đau ban nãy dường như chỉ là ảo giác của anh.
“Mịa nó, lang băm, nhất định ông ta là một tên lang băm.” Anh vừa la lối om xòm vừa ra khỏi bệnh viện.
Chiến Bắc Thiên tìm xe của Mộ Nhất Phàm, đỡ anh ngồi xuống ghế bên cạnh, đoạn xoay người ngồi vào ghế tài xế.
Hắn cũng không lập tức khởi động xe rời đi, mà nghiêng đầu nhìn chàng trai vừa la mắng lăng băm vừa xoa xoa bụng, bỗng nhiên “phì” một tiếng, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười rộ lên.