Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộ Nhất Phàm cảnh giác nhìn Chiến Nam Thiên, ánh mắt thi thoảng lại đảo về phía chỗ trống bên cạnh.
Đúng lúc này, chín quỷ đầu hỏa bằng lửa tấn công về phía Mộ Nhất Phàm, khí thế vô cùng hung mãnh, lúc tới gần Mộ Nhất Phàm, mặt quỷ há to miệng cắn. (Quỷ đầu hỏa: Mặt quỷ bằng lửa)
Mộ Nhất Phàm phẩy tay, nước bắn ra, trong nháy mắt lập tức dập tắt quỷ đầu hỏa, đồng thời, ánh mắt nhìn về phía Lưu Tinh tấn công mình.
Quỷ đầu hỏa của Lưu Tinh bị dập, cô ta lại tạo một cơn mưa lửa giăng đầy trời phóng về phía Mộ Nhất Phàm.
Cơ thể Mộ Nhất Phàm lóe lên một cái, tránh cơn mưa lửa, đi tới trước mặt Lưu Tinh, phóng chùm tia laser vào đầu Lưu Tinh.
Á Uy thấy vậy, lập tức tạo một khiên băng dày trước mặt Lưu Tinh, lúc đỡ lấy chùm tia laser, “rầm” một tiếng, khiên băng bị đánh vỡ tan.
Lưu Tinh biết mình không phải đối thủ của Mộ Nhất Phàm, vội chạy về bên người Chiến Nam Thiên.
Cơ thể Chiến Nam Thiên cũng lóe lên, đi tới trước mặt Mộ Nhất Phàm, lạnh lùng nói: “Mộ Nhất Phàm, cậu đúng là ngu xuẩn đến đáng thương, thân là tang thi mà lại đi giúp con người đối phó với đồng loại của mình, cậu biết kết quả cuối cùng sẽ thế nào không?”
Mộ Nhất Phàm nhạt giọng nói: “Tôi chỉ hành động theo tiếng lòng mình thôi.”
Thật ra anh cũng không muốn đối đầu với tang thi, hơn nữa, anh cũng đã sớm nghĩ tới viễn cảnh khi mà con người phát hiện ra anh là tang thi, khi đó anh sẽ không thể quay về thế giới tang thi, cũng không thể đặt chân ở thế giới nhân loại.
“Tiếng lòng?” Trong ánh mắt lạnh lùng của Chiến Nam Thiên lóe lên tia mỉa mai: “Tiếng lòng với Chiến Bắc Thiên sao? Đúng là buồn cười, cậu tưởng hắn thích cậu thật chắc? Đừng ngây thơ nữa, hắn thích đàn bà, thích một người tên Dung Nhan, với thằng đàn ông như cậu mà nói, hắn ta chỉ lợi dụng thôi.”
Qua câu này, Mộ Nhất Phàm càng thêm khẳng định Chiến Nam Thiên cũng là người trùng sinh, bằng không sao hắn biết Chiến Bắc Thiên từng có chút tình cảm với Dung Nhan?
Anh khẽ chau mày lại: “Dù có như vậy, tôi vẫn thích Chiến Bắc Thiên.”
Chiến Nam Thiên tức giận mắng: “Cậu đúng là ti tiện.”
“Tôi ti tiện? Dù tôi có ti có tiện thì mắc mớ gì anh phải kích động như vậy? Có tiện cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mặt mũi nhà anh, hay là, tôi dùng thân thể anh hành động ti tiện nên khiến anh ngứa mắt? MỘ – NHẤT – PHÀM?”
Chiến Nam Thiên chợt nheo mắt lại, ánh nhìn Mộ Nhất Phàm lại càng thêm u ám.
Mộ Nhất Phàm nhếch môi lên: “Sao lại nhìn tôi như vậy? Chẳng lẽ tôi nói không đúng à? Nói thật, tôi rất muốn biết lúc anh biết tôi với Chiến Bắc Thiên là một đôi, trong lòng anh cảm thấy thế nào? Là sợ hãi? Hay là phẫn nộ? Hay là cảm thấy mất hết thể diện?”
Anh thấy mặt Chiến Nam Thiên biến sắc, lại nói tiếp: “Thật ra, chuyện của tôi với Chiến Bắc Thiên cũng không có gì khiếp sợ, bởi còn có chuyện khiếp sợ hơn nữa kìa, Kình Thiên, à không, phải gọi là Mộ Thiên, thằng bé nhìn rất giống Chiến Bắc Thiên, tôi chắc ai từng gặp thằng bé cũng nhận ra điểm này.”
Chiến Nam Thiên mím chặt môi, nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm, muốn xem tiếp theo đây anh định nói gì.
Mộ Nhất Phàm liếc mắt nhìn khoảng không bên cạnh mình, tiếp tục cười nói: “Chỉ cần là người từng thấy thằng bé, đều biết đó là con ruột của Chiến Bắc Thiên, nhưng mà chắc không ai nhìn ra, thằng bé là do tôi sinh, thật sự được sinh ra từ trong bụng tôi, là tôi vất vả mang nặng đẻ đau thằng bé.”
“Sao cơ?” Chiến Nam Thiên ngẩn ra, nhìn anh đầy kinh hãi.
Mộ Nhất Phàm trông thấy bộ dạng không thể tin của hắn, cảm thấy hết sức hả dạ: “Không ngờ chứ gì? Không ngờ cơ thể đàn ông này lại có thể sinh con phải không? Anh nghe chuyện này, có phải rất ngạc nhiên không?”
“Không thể nào.”
Trong mắt Chiến Nam Thiên lóe lên tia hung tàn, giơ một tay lên bắn ra chùm tia laser.
Mộ Nhất Phàm đã đoán được trước rằng hắn sẽ tức giận, lúc tia laser bắn tới, anh mau chóng tránh ra, lại nói tiếp: “Sao lại không thể? Chiến lão gia và bố tôi đều đã biết chuyện này.”
Trong mắt Chiến Nam Thiên hằn lên tơ máu, thể như một ác ma, ánh mắt hết sức đáng sợ.
Mộ Nhất Phàm thấy hắn đã bị mình chọc giận, ý cười trên môi lại càng khắc sâu.
Đột nhiên, vô số đường băng và nộ hỏa bắn về phía sau lưng Chiến Nam Thiên.
Chiến Nam Thiên cảm nhận được phía sau nguy hiểm, vội vã tránh ra, sau đó xoay người nhìn chòng chọc về phía Á Uy và Lưu Tinh cách đó không xa.
Trần Khải Hào ngẩn ra, vội nghiêng đầu nhìn về phía nhóm Á Uy, trông thấy hai mắt họ vô thần, lập tức hô: “Lão đại, nhóm Á Uy bị khống chế rồi.”
Chiến Nam Thiên nheo mắt lại, sử dụng khả năng khống chế với họ.
Á Uy và Lưu Tinh liền ôm đầu đau đớn hô: “Đau quá, đau quá, lão đại, đầu bọn em đau quá.”
Sắc mặt hai người hết sức khó coi, bởi vì đau đớn mà gương mặt nhăn lại, hơn nữa, dường như trong đầu có hai tiếng nói đang khống chế họ, nhưng họ không biết nghe ai, dẫn tới hai tiếng nói kia đánh nhau trong đầu họ.
Lưu Tinh đau đến không chịu nổi, ngã lăn xuống đất.
Á Uy cũng không chịu được cơn đau, quỳ một gối xuống đất.
Chiến Nam Thiên thấy nhóm Á Uy không nghe theo mình, lập tức quay đầu, ánh mắt âm trầm nhìn chòng chọc về phía Mộ Nhất Phàm.
Chỉ một tháng ngắn ngủi không gặp, đẳng cấp tang thi của Mộ Nhất Phàm thế mà lại tăng lên, thật sự rất nhanh.
Mộ Nhất Phàm thấy hắc khí bắt đầu toát ra khỏi cơ thể Chiến Nam Thiên, liền biết Chiến Nam Thiên định sử dụng dị năng hệ ám, không khỏi lui bước về phía sau.
Chiến Nam Thiên thấy Mộ Nhất Phàm sợ hãi lui về phía sau, khóe miệng khe khẽ nhếch lên, nở nụ cười u ám.
Mộ Nhất Phàm đang nghĩ xem nên đối phó thế nào, đột nhiên phía sau bị ai đó dùng lực đẩy một cái.
Anh ngã mạnh về phía trước, mắt thấy sắp ngã vào người Chiến Nam Thiên, ngay lập tức bị kết giới anh đã tạo trước đó bắn ngược trở lại.
Khoảnh khắc Mộ Nhất Phàm bị bắn về, anh vươn tay, chụp vào khoảng không ở bên cạnh, ngay sau đó, một bóng người bị anh kéo ra khỏi không khí.
Nhìn kỹ vào sẽ thấy đó chính là người trước khi vào thị trấn Thương Tụ đã bắt đầu tàng hình – Trương Lạc.
Mộ Nhất Phàm lập tức đứng vững lại, trong mắt hiện lên sự phức tạp, nhìn vẻ mặt tràn đầy hận thù của Trương Lạc hỏi: “Tiểu Trương, sao ban nãy em lại muốn đẩy anh?”
Anh không tin Trương Lạc không biết cái đẩy này rất có thể sẽ lấy mạng anh.
Chiến Nam Thiên không hề ngạc nhiên chút nào với việc Trương Lạc đột nhiên xuất hiện, bởi vì hắn đã ngửi thấy mùi con người từ trước, hơn nữa còn vẫn luôn bám theo sau Mộ Nhất Phàm, hắn tin Mộ Nhất Phàm cũng đã sớm biết bên cạnh mình có người chưa đi.
Quả đúng là Mộ Nhất Phàm biết Trương Lạc vẫn luôn theo mình, đồng thời còn biết rất có thể Trương Lạc muốn hại anh, cho nên anh vẫn luôn đề phòng với Trương Lạc.
Đương nhiên, thoạt đầu anh không hề biết Trương Lạc muốn gây hại tới anh, là khi đó ôm tạm biệt Chiến Bắc Thiên, nhân lúc ôm, hắn nhỏ giọng nhắc nhở bên tai anh, để anh đề phòng Trương Lạc.
Tuy rằng anh không rõ vì sao Chiến Bắc Thiên lại bảo anh làm như vậy, nhưng anh biết Chiến Bắc Thiên nói vậy là vì muốn tốt cho mình, nên anh liền nghe theo lời Chiến Bắc Thiên.
Trương Lạc lạnh lùng nhìn Mộ Nhất Phàm, phẫn nộ hỏi: “Vì sao ư? Mộ Nhất Phàm, chắc anh vẫn chưa quên anh trai tôi tên Trương Việt chứ? Chính là người đồng đội bị anh hại chết ấy.”
Chiến Nam Thiên nhướn mày.
Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Ban nãy em đẩy anh, không phải vì muốn báo thù cho anh trai em chứ?”
“Không sai, nếu không phải vì anh, anh trai tôi đã không chết.”
Chân mày Mộ Nhất Phàm càng nhíu chặt hơn.
Oan uổng cho anh quá, Trương Việt có phải do anh hại đâu.
Đáng hận hơn cả, cái tên đầu sỏ hại chết Trương Việt ở ngay trước mặt mà anh không thể nói ra.
Hơn nữa, dù có nói, Trương Lạc cũng không chịu tin.
“Trương Lạc, có chuyện gì thì đợi về rồi hẵng nói, giờ em mau rời khỏi đây đi.”
“Chưa giết được anh, tôi sẽ không đi.” Trương Lạc liền lấy một khẩu súng từ trong túi ra nhằm về phía đầu Mộ Nhất Phàm mà bắn.
Mộ Nhất Phàm nhanh chân tránh đạn, đi tới trước mặt Trương Lạc, cướp lấy khẩu súng trong tay cậu ta, ném về phía không có tang thi, thấp giọng nói: “Mau đi đi, chuyện của anh trai em lát nữa nói sau.”
“Sau khi về, có Chiến thiếu tướng bao che cho anh, tôi sẽ không có cơ hội đối phó với anh nữa.” Trương Lạc lại lấy trong túi ra một khẩu súng khác, lại một lần nữa nhắm vào đầu Mộ Nhất Phàm mà bắn mấy phát súng.
Thế nhưng, đạn cách Mộ Nhất Phàm khoảng 5cm thì đột nhiên dừng lại, vỏ đạn đều rơi xuống đất.
“Chuyện gì vậy? Sao không thể bắn thương anh được?” Trương Lạc vừa kinh hãi vừa sốt ruột.
Chiến Nam Thiên nheo mắt lại.
Mộ Nhất Phàm thấy Trương Lạc quyết tâm muốn giết mình, không khuyên bảo Trương Lạc đi nữa, lập tức tạo kết giới trói Trương Lạc lại, đồng thời cũng tạo một kết giới phòng ngự, không để Trương Lạc gây thêm phiền phức cho mình.
Trương Lạc không thể nhúc nhích được, giống như bị nhét vào trong một chiếc hòm nhỏ, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Cậu ta giận dữ: “Mộ Nhất Phàm, anh làm gì với tôi vậy? Sao tôi không thể cử động được?”
“Nó muốn giết cậu, thế mà cậu vẫn còn bảo vệ cho nó.” Đột nhiên Chiến Nam Thiên nhướn mày: “Đúng là quá ngu xuẩn.”
“Anh sai rồi, người mà em ấy muốn giết chính là anh, chứ không phải tôi, bởi vì hung thủ hại chết anh trai em ấy là anh, nếu không phải em ấy không biết chủ nhân thân thể này đã hoán đổi linh hồn thì đã nhắm súng vào anh rồi.”
“Vậy sao?” Chiến Nam Thiên nhìn về phía Trương Lạc: “Vậy tôi phải nhân lúc nó không có sức phản kháng để giải quyết, bằng không sau này sẽ có thêm một kẻ thù.”
Nói đoạn, hắn ra tay tấn công về phía Trương Lạc.