Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhóm Lục Lâm và Trần Hạo đi lên tầng tám mươi, hết sức tự giác mà đứng bên ngoài phòng làm việc, ngay cả anh em nhà Mộ Nhất An cũng không theo vào.
Mộ Duyệt Thành không hỏi Chiến Bắc Thiên vì sao trong doanh địa hắn lại loan tin đồn con trai ông hại người trong doanh địa hắn biến thành tang thi, chỉ hỏi: “Chiến thiếu tướng, đây là lần đầu tiên cậu tới đây nhỉ?”
“Vâng.”
Chiến Bắc Thiên nghiêm túc trả lời, khiến Mộ Nhất Phàm bật cười khúc khích.
Trước đó, người đàn ông của anh tối nào cũng chạy tới đây, không tới một trăm thì cũng năm mươi lần, thế nhưng, đây là lần đầu tiên hắn vào phòng làm việc.
Mộ Duyệt Thành nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, tức giận hỏi: “Con cười cái gì?”
Xem kìa xem kìa.
Hai đứa nó ngồi dí sát vào nhau như vậy, sợ người khác không biết là một đôi hả?
Mộ Duyệt Tri lên tiếng: “Anh ba, giờ chúng ta bàn xem nên giải quyết chuyện này thế nào đi thì hơn.”
Chiến Bắc Thiên nói: “Cháu mong mọi người giao cho cháu xử lý chuyện này.”
Mộ Duyệt Phong tức giận nói: “Nếu cậu có thể xử lý tốt chuyện này, liệu chuyện có tới nông nỗi không thể vãn hồi không hả?”
Mộ Duyệt Tri vỗ vỗ đùi Mộ Duyệt Phong, ý bảo ông đừng lên tiếng.
Ánh mắt Mộ Duyệt Thành đảo một vòng trên người Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm: “Mong cậu có thể xử lý tốt chuyện này, nếu có gì cần Mộ gia giúp một tay thì cậu cứ nói.”
Thật ra, sau khi biết con trai mình là tang thi, ông không muốn để người nhà họ Mộ tiếp tục điều tra chuyện này nữa, bởi vì ông thoáng nghĩ người muốn vạch trần con trai ông là tang thi cũng là một tang thi.
Hơn nữa, ông còn nghĩ Chiến Bắc Thiên và Nhất Phàm biết ai là người chủ mưu tất cả, cho nên, chuyện này giao cho Chiến Bắc Thiên giải quyết sẽ tốt hơn để người nhà họ Mộ đi thăm dò.
Chiến Bắc Thiên gật đầu: “Giờ cháu muốn bàn bạc một chuyện với Nhất Phàm.”
Mộ Duyệt Thành nói: “Thế hai đứa sang phòng họp bên cạnh mà bàn đi.”
Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm rời phòng làm việc, Mộ Duyệt Phong liền nói: “Anh ba, anh tin tưởng Chiến Bắc Thiên tới vậy à? Nhỡ chuyện này do nó chủ đạo, chẳng phải Mộ gia chúng ta sẽ thua trong tay nó sao?”
“Người nhà họ Chiến không như vậy đâu.”
Mộ Duyệt Phong hừ lạnh: “Không phải người như vậy, thế chuyện Chiến Nam Thiên với Nhất Hàng là sao đây?”
Nhắc tới Chiến Nam Thiên, Mộ Duyệt Thành nheo mắt lại, một lúc sau mới khẽ nói: “Nó là ngoại lệ.”
Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm vừa ra khỏi phòng làm việc, nhóm Trần Hạo đã xông tới: “Nhất Phàm, mọi người đã nghĩ cách giải quyết chuyện này chưa?”
Mộ Nhất Phàm nói: “Nhóm tang thi cũng sắp tới thành B rồi, mấy cậu nhân lúc tang thi chưa tới, mau về nhà thăm người thân đi.”
Nhân lúc Chiến Nam Thiên còn chưa gọi tang thi ở vùng núi xa xôi tới, để đám Trần Hạo quay trở về gặp người nhà lần cuối, sau đó, có lẽ sẽ không còn cơ hội để gặp mặt người thân họ nữa.
“Chuyện của anh còn chưa giải quyết xong mà? Sao bọn em có thể đi được, về gặp người nhà sau, để giải quyết xong việc của anh rồi tính.”
“Chuyện của anh không thể giải quyết trong một sớm một chiều được, mấy cậu mau về trước xem đi, sau đó mới có thể yên tâm giúp anh giải quyết công chuyện, huống hồ mấy cậu chỉ đi có mấy ngày thôi mà.”
Chiến Bắc Thiến thấy Mộ Nhất Phàm có ý giục nhóm Trần Hạo về, bèn nói: “Chuyện của Mộc Mộc cứ để tôi giải quyết, hơn nữa, tạm thời các cậu không tham dự vào được, đợi các cậu về, tôi còn có việc khác cần các cậu làm.”
“Cái này..” Gương mặt Cao Phi có vẻ do dự.
Trần Hạo nhìn ra họ thật sự không cần mình giúp đỡ, bèn nói: “Vậy bọn em về thăm người nhà, nếu các anh có chuyện gì, cứ gọi điện cho bọn em, bọn em sẽ về ngay.”
“Được.”
Trần Hạo vỗ vỗ vai Mộ Nhất Phàm, bèn kéo Vương Băng không nỡ rời và Chu Toàn vào thang máy cùng nhau rời khỏi.
Chiến Bắc Thiên chau mày: “Vương Băng vẫn chưa khôi phục trí lực à?”
“Vẫn chưa.” Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một lúc, lại nói: “Cũng không tính khôi phục, nhưng ít nhất cậu ta đổi từ “mami” sang gọi “mẹ”, chắc là chỉ số thông minh từ ba, bốn tuổi vọt lên bảy, tám tuổi rồi.”
Anh khoát tay lên vai Chiến Bắc Thiên: “Không phải anh có chuyện muốn bàn bạc với em sao? Đi, về phòng em nói chuyện đi.”
Anh không để ý tới ánh mắt của đám Nhất Nhiên, dẫn Chiến Bắc Thiên quay về phòng mình.
Lúc cửa phòng đóng lại, Mộ Nhất Nhiên mới hoàn hồn: “Anh Phàm với Chiến thiếu tướng quan hệ tốt tới vậy sao?”
Mộ Nhất An cũng hết sức kinh ngạc.
Mộ Nhất Nhiên lại nói: “Hai người họ thân nhau từ lúc nào vậy, sao mình lại không biết?”
Lục Lâm đó giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên nói ra một câu đầy ý vị sâu xa: “Tốt từ lâu rồi.”
Mộ Nhất Nhiên đưa mắt nhìn Lục Lâm: “Tốt từ lâu rồi?”
“Mấy cậu không biết lão đại chúng tôi với Mộ đại thiếu gia là chiến hữu từ trước mạt thế sao?”
Mộ Nhất Nhiên cười nói: “Hóa ra là như vậy.”
“Là vậy sao?”
Mộ Nhất An như có điều suy nghĩ nhìn Lục Lâm.
Cậu cứ có cảm giác rằng câu “Tốt từ lâu rồi” mà Lục Lâm nói lại có một ý nghĩa khác.
Lục Lâm cười cười nhìn Mộ Nhất An, không nói gì.
Mộ Nhất Phàm vào phòng, liền hôn lên khóe môi người đàn ông của mình: “Bố nó à, anh muốn nói gì với em vậy?”
Chiến Bắc Thiên cũng không vòng vo, nói thẳng: “Anh muốn em đi tìm Trịnh Gia Minh.”
“Tìm Trịnh Gia Minh?” Mộ Nhất Phàm lập tức nghĩ đến mục đích tìm Trịnh Gia Minh: “Anh muốn vào mộ đế vương tìm em họ anh?”
Trịnh Gia Minh từng làm khảo cổ ở đó, biết rõ địa hình trong mộ, huống hồ trước đó Chiến Nam Thiên còn đưa hết tang thi trung cấp trở nên tới đó, chắc hẳn Trịnh Gia Minh rất quen thuộc với địa hình nơi đó.
“Sau khi tìm được Trịnh Gia Minh, không cần vào mộ đế vương nữa, trừ phi cậu ta không muốn nói cho em biết tình hình thực tế, nếu như vậy, em hỏi xem đi đường nào vào mộ đế vương thì an toàn.”
Mộ đế vương rất kì quái, dù hắn có vào bằng dị năng dịch chuyển trong chớp mắt, cũng không thể thăm dò tình huống bên trong.
Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Nhưng mà, tìm Trịnh Gia Minh cũng không dễ, cậu ta biết ảo thuật, có thể tự náu mình, quan trọng hơn cả, rất có thể cậu ta đang ở cùng Trang Tử Duyệt, Trang Tử Duyệt có thể tiên đoán, sẽ phát hiện ra hành động của chúng ta, nhưng có một điều em có thể khẳng định, nếu Trang Tử Duyệt tới thành B, thì nhất định Trịnh Gia Minh cũng sẽ ở gần đó.”
Chiến Bắc Thiên lấy bộ quần áo từ trong không gian ra, đưa cho Mộ Nhất Phàm: “Đây là quần áo của bác sĩ Trịnh, em cầm nó mà đi tìm Trịnh Gia Minh, chỉ cần Trịnh Gia Minh ngửi thấy mùi trên quần áo, sẽ đi tới tìm em, về phần Trang Tử Duyệt, cứ để anh xử lý hắn.”
Hai mắt Mộ Nhất Phàm sáng lên: “Sao em không nghĩ ra nhỉ.”
Ở kiếp trước, bởi vì lo sợ sẽ thất lạc cha mình, hoặc là lo cha mình bị người khác bắt đi hay xảy ra chuyện gì khác, nên cậu ta ghi nhớ kỹ mùi vị trên người cha, cho nên, Trịnh Gia Minh có thể dựa vào mùi mà tìm được cha mình, chỉ là không biết kiếp này Trịnh Gia Minh có làm được như vậy không.
Mộ Nhất Phàm nhận lấy quần áo xong, liền dè dặt hỏi: “Anh có nhân cơ hội ra tay với Trang Tử Duyệt không?”
Chiến Bắc Thiên nhìn đôi mắt anh khẩn khiết thỉnh cầu tạm thời hắn đừng xuống tay, liền mềm lòng, bất đắc dĩ thở dài xoa xoa đầu anh: “Không đâu.”
Mộ Nhất Phàm vui vẻ nhào tới, hôn lên đôi môi mỏng của Chiến Bắc Thiên.
Khóe môi Chiến Bắc Thiên hơi cong lên, giơ tay ôm lấy người trong lòng.
“Giờ anh có muốn đi gặp ông nội em không?”
Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Đợi chuyện này kết thúc, anh với em cùng đi thăm ông em.”
“Được, nghe theo anh.”
Đêm xuống, Mộ Nhất Phàm cầm quần áo của Trịnh Quốc Tông, một mình rời khỏi thành B, đi tới đi lui ở khu rừng rậm và thành trấn gần thành B.
Tang thi rất nhạy cảm với mùi con người, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của Trịnh Gia Minh đang ẩn núp trong thôn Thúy Hoa.
Trịnh Gia Minh ngửi thấy mùi quen thuộc, ngồi bật dậy, nhíu chặt chân mày.
Trang Tử Duyệt hỏi: “Sao vậy?”
Trịnh Gia Minh nhận ra Trang Tử Duyệt không phát hiện ra chuyện gì, ánh mắt khẽ gợn, nhạt giọng nói: “Hình như tôi nghe thấy tiếng gì đó?”
“Tiếng gì?”
Trang Tử Duyệt lắng tai nghe kỹ, liền nghe thấy tiếng kêu thê lương cách đó không xa.
Hắn lạnh lùng cười: “Chắc là cái cô Dung Tuyết kia lại đang hành hạ cha mẹ vì tư lợi mà đối xử như vậy với mình, không biết tới khi nào cô ta mới chịu bỏ qua.”
Trịnh Gia Minh nói: “Bố mẹ như vậy không đáng để mềm lòng.”
Trang Tử Duyệt nhìn cậu ta: “Gia Minh, tôi nhận ra so với tôi cậu còn máu lạnh hơn, nếu là tôi, tôi sẽ không làm được.”
“Đó là bởi bố mẹ anh đối tốt với anh, nếu đổi lại là bố mẹ Dung Tuyết, anh cũng sẽ không mềm lòng.”
Trang Tử Duyệt nhớ tới cha mẹ mình, ánh mắt tối xuống: “Còn cậu? Không phải cậu nói cậu còn có một người cha sao? Cậu không định đi tìm ông ấy sao?”
Trịnh Gia Minh cười nhạt: “Tìm được thì sao? Chắc gì ông ấy đã chấp nhận bộ dạng này của tôi, không nói chuyện này nữa, tôi ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Cậu ta đứng dậy rồi rời khỏi căn phòng cũ nát.