Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộ Nhất Phàm chợt nhớ ra Dung Nhan bị rơi xuống, lo lắng ngẩng đầu: “Dung Nhan đâu rồi?”
Ban nãy anh chặt tay Chiến Nam Thiên là để Chiến Bắc Thiên có thể đỡ lấy Dung Nhan.
Nhưng bây giờ Chiến Bắc Thiên lại đứng trước mặt anh, vậy Dung Nhan…
Mộ Nhất Phàm vội cúi đầu nhìn xuống dưới chân, Vương Băng đang bế Dung Nhan bay vội vào trong thành, nhất thời thở phào một hơi, hỏi: “Vương Băng là anh gọi tới à?”
Chiến Bắc Thiên nhàn nhạt cất tiếng: “Là anh sắp xếp.”
Hắn lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên để Vương Băng phân thân thành mấy người và biến thành dạng thực vật để đứng sau hắn, nếu có tình huống bất ngờ, có thể hiện thân bất cứ lúc nào để hỗ trợ.
Vương Băng bế Dung Nhan nhanh chóng quay trở về Thủy Thành, nhóm Mao Vũ lập tức vây quanh hỏi: “Dung tiểu thư không sao chứ?”
Dung Nhan vừa nén cơn đau và dùng dị năng hệ thủy để trị liệu cho mình, vừa cật lực nói: “Bụng tôi đau quá.”
Lúc này nhóm Mao Vũ mới chú ý bụng Dung Nhan nhô ra, không khỏi ngẩn người, vội kêu lên: “Mau, mau đi tìm bác sĩ Trịnh khám cho cô ấy.”
Dung Nhan vội nắm tay Mao Vũ: “Thượng úy Mao, xin anh, nhất định anh phải thay tôi bảo vệ đứa bé này.”
Tuy rằng cô bị Chiến Nam Thiên dùng thủ đoạn ép buộc mới có đứa bé này, thế nhưng, đứa trẻ vô tội, hơn nữa, thời gian qua nếu không có đứa bé bầu bạn cùng cô, có lẽ cô không thể gắng gượng được tới bây giờ, bởi vậy nên cô có tình cảm đặc biệt với đứa bé này.
Mao Vũ nắm chặt lấy tay cô: “Được rồi, cô yên tâm, nhất định tôi sẽ thay cô bảo vệ đứa bé này.”
Cậu ta vội đặt bàn tay kia lên cái bụng nhô ra của cô, dùng dị năng hệ thủy để chữa trị cho cô.
Cấp bậc dị năng của Mao Vũ cao hơn Dung Nhan, dần dần, cô dần cảm thấy bụng thoải mái hơn nhiều, cuối cùng, có lẽ bởi vì mấy tháng trước tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng, giờ đột nhiên được thả lỏng, cho nên, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Bên ngoài Thủy Thành, Chiến Bắc Thiên thấy cô được Vương Băng đỡ lấy an toàn, bèn lập tức dời đường nhìn về phía Chiến Nam Thiên bay đi.
Động tác của Chiến Nam Thiên cũng hết sức mau lẹ, nhân lúc mọi sự chú ý của Chiến Bắc Thiên đổ dồn trên người Vương Băng, vội vàng dính lại nửa người trên và dưới, sau đó dùng dị năng hệ quang để cơ thể mau chóng liền lại.
Về phần cánh tay bị Mộ Nhất Phàm chặt đứt đã rơi xuống sông, muốn tìm lại là chuyện không thể, cho nên, chỉ đành chờ cánh tay từ từ mọc dài ra.
Chiến Bắc Thiên thấy cơ thể Chiến Nam Thiên đang từ từ hồi phục như cũ, vội buông Mộ Nhất Phàm ra, lao về phía Chiến Nam Thiên.
Chiến Nam Thiên để ý thấy Chiến Bắc Thiên biến mất khỏi vị trí, lập tức vào trạng thái cảnh giác, gương mặt hiện rõ vẻ hung tàn, bên cánh tay đứt đoạn dần dần ngưng tụ thành hắc khí, quấn cùng với năng lượng ánh sáng.
Mộ Nhất Phàm thấy vậy, đồng tử mắt co rút, lo lắng hô lên một tiếng: “Bắc Thiên, cẩn thận.”
Anh lập tức phóng hết năng lượng trong cơ thể ra, tạo thành một lớp kết giới cường đại.
Chiến Bắc Thiên vừa xuất hiện ở rừng cây nơi có Chiến Nam Thiên, nghe thấy tiếng hô của Mộ Nhất Phàm, cũng nhận ra nguy hiểm, vốn là hắn đang muốn ra tay với Chiến Nam Thiên, bèn vội thu hồi dị năng lại, lập tức quay trở về bên người Mộ Nhất Phàm.
Cùng lúc đó, “Rầm” một tiếng, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Một nguồn năng lượng mạnh mẽ trước nay chưa từng có từ trong người Chiến Nam Thiên bùng phát ra, tia sáng trắng chói mắt như ánh mặt trời cháy rực mà chiếu về bốn phía, nhất thời, cả vùng đất bừng sáng.
Những người bình thường đang ở trong tòa nhà quan sát vội nhắm hai mắt lại, còn lấy tay che mắt, lúc này mới cảm thấy hai mắt dễ chịu hơn một chút, thế nhưng, mặt đất dưới chân không ngừng rung động mạnh.
Nếu không phải trước khi tới, binh lính có nói với họ, những tòa nhà này đã được hạ kết giới phòng ngự, chỉ sợ họ đã sớm lao ra khỏi tòa nhà.
Bên ngoài thành, Mộ Nhất Phàm cảm nhận được quầng sáng kia đang không ngừng đập vào kết giới của anh, cố gắng phá hỏng kết giới phòng ngự, bèn vội tạo thêm vài lớp tường phòng ngự, mới miễn cưỡng đỡ được quầng sáng của hắn đánh vào.
Chiến Nam Thiên còn chưa phát huy dị năng tới cực điểm, mà sức mạnh đã lớn tới vậy, nếu như phát huy hết sức mạnh, mức độ khủng khiếp có lẽ anh không thể nào tưởng tượng ra.
Không biết qua bao lâu, quầng sáng kia mới từ từ tối đi.
Mọi người mơ hồ cảm nhận được ánh sáng không còn chói mắt nữa, lúc này mới từ từ mở mắt ra, thế nhưng, đập vào mắt họ là một hố đất to bị lật lên.
Khu rừng trước mắt như chưa từng xuất hiện, đột nhiên, khung cảnh trống không đập vào mắt họ, cả những ngọn núi lớn cũng bị san bằng.
Nói chung, chỉ cần là nơi họ có thể nhìn thấy, đều đã biến thành bùn đất, dù là cây to, tang thi, hay là động thực vật biến dị, cũng không còn bóng dáng đâu, thể như toàn thế giới này chỉ còn lại mỗi Thủy Thành.
Sau khi Mộ Nhất Phàm xác định không còn nguy hiểm nữa, mới từ từ thu hồi kết giới phòng ngự lại.
Lúc này, một luồng sóng mang theo năng lượng đập Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thien lui về mấy bước.
“Nhìn tình hình thế này, chắc tang thi của Chiến Nam Thiên cũng đã nổ tung rồi.” Mộ Nhất Phàm nói.
Chiến Bắc Thiên mặt không đổi sắc nhìn hắc khí bốc lên từ mặt đất, bỏ lại một câu, “Mộc Mộc, em ở lại thành đóng, anh đuổi theo Chiến Nam Thiên.”
Không đợi Mộ Nhất Phàm đáp lời, hắn đã biến mất khỏi tầm mắt.
Mộ Nhất Phàm vội vàng đuổi theo, thế nhưng anh mới chạy được 50km, đã dừng lại.
Anh thấy sức mạnh của Chiến Nam Thiên thế mà lại mạnh tới mức mọi sinh vật trong vòng 50km đều biến mất sạch sẽ, đồng thời, mặt đất không ngừng bốc hắc khí, khiến dưới đất không còn ngọn cỏ nào.
Mộ Nhất Phàm không dám đuổi quá xa, anh sợ tang thi có dị năng có thể tấn công vào Thủy Thành bất cứ lúc nào, không thể làm gì hơn là quay người về.
“Nhất Phàm.”
Đột nhiên một giọng nói vang lên làm anh dừng bước.
Mộ Nhất Phàm nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay người lại, chỉ thấy một bóng người từ trong rừng cây trước đó đi ra.
Anh giật mình: “Gia Minh?!”
Mộ Nhất Phàm vội chạy tới trước mặt Trịnh Gia Minh: “Sao cậu lại ở đây? Phải rồi, cậu có bị thương không? Ban nãy dị năng Chiến Nam Thiên bắn ra có tới chỗ các cậu không?”
Trịnh Gia Minh lắc đầu: “Trước khi tới, Chiến Nam Thiên đã dặn chúng tôi trước, bảo chúng tôi đứng cách xa chừng 50km.”
Mộ Nhất Phàm nghe vậy, nhớ lại ban nãy lúc anh xuất hiện ở Thủy Thành, đã không thấy tang thi trung và cao cấp đâu: “Cậu ở đây làm gì? Không phải cậu nói không muốn để những người khác biết chúng ta quen nhau sao?”
Trịnh Gia Minh nhún vai: “Giờ không cần phải giấu chuyện này nữa, dù sao thì cũng sắp chết đến nơi rồi, biết hay không cũng chẳng sao.”
Chân mày Mộ Nhất Phàm chau lại: “Là sao?”
“Anh biết Trang Tử Duyết biết tiên đoán rồi đúng không?”
Mộ Nhất Phàm không hiểu vì sao đột nhiên cậu ta lại nói chuyện này, bèn gật đầu: “Biết, thì làm sao?”
Trịnh Gia Minh lo lắng nhìn anh: “Cậu ấy nói anh sẽ chết.”
Mộ Nhất Phàm ngẩn ra: “Tôi sẽ chết?”
“Ừ, chính miệng Trang Tử Duyệt nói, đấy là điều anh ta tiên đoán được, mọi tiên đoán của anh ta luôn chính xác, anh nên cẩn thận một chút.”
Mộ Nhất Phàm lập tức hỏi: “Thế cậu ta có nói tôi chết thế nào không?”
Không phải là anh sợ chết, chỉ là nếu chết rồi, sẽ không thể ở bên Chiến Bắc Thiên, cho nên, anh muốn biết rõ ràng.
“Cái này thì không, anh ta nói chỉ thấy anh nhắm mắt lại, bầu không khí xung quanh rất đau thương, còn cụ thể chết thế nào, anh ta cũng không biết, nhưng mà tôi đoán, rất có thể anh sẽ chết trong tay Chiến Nam Thiên.”
“Là thế nào?”
Trịnh Gia Minh nheo mắt lại: “Trước đó, Trang Tử Duyệt tiên đoán được một chuyện rất đáng sợ, anh ta tiên đoán được chuyện này, là do Chiến Nam Thiên ép ra.”
Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Ép ra?’
Trịnh Gia Minh tự giễu nhếch môi: “Có chuyện này chắc anh không biết, sở dĩ chúng tôi theo Chiến Nam Thiên, cũng là do anh ta dùng đẳng cấp của mình để ép chúng tôi.”
“Ý cậu là, vốn các cậu không nguyện ý đi theo Chiến Nam Thiên sao?”
Mộ Nhất Phàm nghĩ tới lúc ở thành B gặp Trang Tử Duyệt, lúc Trang Tử Duyệt nhắc tới Chiến Nam Thiên có vẻ hết sức tức giận.
“Đương nhiên rồi, có ai chịu đi nghe lệnh một người không quen không biết không, lúc đó tôi với Trang Tử Duyệt đều phản kháng, nhưng lại bị Chiến Nam Thiên khống chế, nếu không muốn chết, thì phải nghe lời hắn ta.”
Mộ Nhất Phàm nghĩ tới Trang Tử Duyệt và Trịnh Gia Minh ở kiếp này đều không quen với Chiến Nam Thiên, cũng khó trách họ không giống như kiếp trước, một lòng tận tâm trung thành theo Chiến Nam Thiên.
“Chuyện bị ép tiên đoán là sao?”
“Là Chiến Nam Thiên ép Trang Tử Duyệt phải tiên đoán ra tương lai, sau khi tiên đoán xong, Trang Tử Duyệt không chịu nói, Chiến Nam Thiên liền dùng năng lực tang thi vương ép Trang Tử Duyệt phải mở miệng, nói lời tiên đoán ra.”
Mộ Nhất Phàm lo lắng hỏi: “Giờ Trang Tử Duyệt không đi với cậu, có phải cậu ta gặp chuyện gì rồi hay không?”
Trịnh Gia Minh thấy Mộ Nhất Phàm không vội hỏi chuyện tiên đoán, ngược lại lại quan tâm tới tình hình của Trang Tử Duyệt, thầm nghĩ, cậu đã không tìm nhầm người: “Tạm thời không làm sao, chỉ là bị Chiến Nam Thiên giam giữ, chẳng lẽ anh không muốn biết Trang Tử Duyệt đã tiên đoán được chuyện gì sao?”
Mộ Nhất Phàm thắc mắc: “Cậu biết à?”