Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đôi mắt hờ hững của Chiến Bắc Thiên ánh lên tia nghi hoặc: “Chị dâu? Chị dâu cái gì?”
“Chính là Mộc Mộc, chị dâu Mộc Mộc ấy, không phải hôm đó bởi chị dâu có chuyện, nên Thiên lão đại mới vội vàng bỏ em lại với bác sĩ Cát mà đi hay sao?”
Chiến Bắc Thiên day day mi tâm, có chút bất đắc dĩ nói: “Cậu ấy không phải…”
Hắn còn chưa dứt lời, Hướng Quốc đã cắt ngang lời hắn: “Lão đại, anh đừng gạt bọn em nữa, bọn em biết cả rồi. Lão đại, sáng hôm nay anh dậy muộn như vậy, có phải tối hôm qua, cùng chị dâu… ừ hứ… ì hí, câu tiếp theo không cần em nhiều lời đâu nhỉ?”
Chiến Bắc Thiên nhíu mày: “…………”
Hướng Quốc nói tiếp: “Lão đại, nếu chúng em đã biết cả rồi, anh cũng không cần phải giấu giếm bọn em nữa đâu, khi nào rảnh thì dẫn chị dâu tới cho bọn em nhìn một cái, để bọn em nhìn xem chị dâu nhà ta dáng dấp thế nào, tránh cho sau này gặp mặt lại không biết.”
Chiến Bắc Thiên chẳng còn muốn giải thích nữa: “Giờ tôi đang ở thôn Bạch Bích.”
“Vậy chờ anh về rồi, nhất định phải dẫn người tới cho bọn em gặp đấy nhé.” Hướng Quốc hưng phấn nói.
Chiến Bắc Thiên nhướn mày, nói: “Muốn gặp thật sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Chiến Bắc Thiên đưa mắt vào trong phòng, nhìn chàng trai đang ngủ say như lợn chết kia, khóe môi không khỏi cong lên: “Mong là đến lúc đó các cậu không bị dọa.”
Hướng Quốc hiếu kỳ hỏi: “Sao bọn em lại bị dọa được? Lẽ nào chị dâu quá xấu? Hoặc là chị dâu quá đẹp, lão đại không nỡ mang tới cho bọn em xem, đúng không hả, ha ha!”
Chiến Bắc Thiên thầm nghĩ, băng kín mặt thành cái dạng kia, quỷ mới biết trông cậu ta xấu hay đẹp.
Lúc này, Mộ Nhất Phàm bị nghẹn tiểu mà mò dậy, ngáp dài đi ra khỏi phòng, thấy Chiến Bắc Thiên đang gọi điện thoại bên ngoài, dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nói một câu: “Tôi đi tè một cái.”
“…….”
Đi vệ sinh cũng đâu cần phải thông báo với hắn chứ.
“Uầy, lão đại, em nghe thấy bên cạnh anh có tiếng người, có phải chị dâu vừa nói chuyện hay không?” Hướng Quốc hưng phấn hỏi.
Thế nhưng, sao giọng chị dâu nghe cứ như con trai ấy nhở, chắc là mới ngủ dậy, nên giọng hơi bị trầm.
Chiến Bắc Thiên: “…………..”
“Lão đại, mau đưa máy cho chị dâu nghe đi, cho em nghe giọng của chị dâu.”
“Tôi cúp máy đây.” Chiến Bắc Thiên liền cúp thẳng điện thoại.
Trần Đống đang ngồi xem tivi trong phòng khách, nghe thấy phía trên tầng có tiếng nói, đi tới ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy Chiến Bắc Thiên đang đứng trong hành lang.
Ông cười sang sảng: “Cậu Chiến, hai người dậy rồi à, để tôi đi nấu bữa sáng cho hai cậu.”
“Cảm ơn chú.” Chiến Bắc Thiên quay về phòng thay quần áo.
Lúc này Mộ Nhất Phàm đi ra, vươn vai duỗi người: “Tối qua ngủ ngon thế không biết.”
Vừa nói xong anh liền nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Chiến Bắc Thiên, tiếc là Mộ Nhất Phàm không hề hay biết câu nói ban nãy của mình gây ra bao nhiêu cừu hận.