Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tử Duyệt?” Mộ Nhất Phàm có phần không chắc chắn khi gọi tên người đàn ông đang đi tới kia.
Trang Tử Duyệt nghe thấy đối phương gọi tên mình, gương mặt giận dữ thoáng ngẩn ra, nhìn gương mặt bị băng kín mít của Mộ Nhất Phàm nghi hoặc hỏi: “Cậu là….”
“Mình Nhất Phàm nè.” Mộ Nhất Phàm có phần kích động nói.
Ở ngoài đời thực, anh và Trang Tử Duyệt là bạn bè, ở trong tiểu thuyết, anh và Trang Tử Duyệt cũng vẫn là đồng đảng sống chết có nhau, thế nên gặp một người có quan hệ bạn bè với mình trong tiểu thuyết, khó tránh khỏi kích động, hơn nữa, đến thời điểm mạt thế, Trang Tử Duyệt cũng bị biến thành tang thi, trở thành một phụ tá đắc lực cho Mộ Nhất Phàm.
Sau khi Trang Tử Duyệt biến thành tang thi, cậu ta là người duy nhất có khả năng hấp thu ngọc thạch để thăng cấp, cho nên năng lực không hề thấp.
Thế nhưng theo như tình tiết trong tiểu thuyết, phải sau khi mạt thế Mộ Nhất Phàm thật mới gặp Trang Tử Duyệt.
“Nhất Phàm? Mộ Nhất Phàm?” Trang Tử Duyệt không thể tin nhìn anh: “Mình nói, chẳng lẽ trong lúc làm nhiệm vụ cậu bị hủy dung sao? Không thì sao mặt cậu lại băng thành ra nông nỗi này chứ?”
Mộ Nhất Phàm nguyên chủ sau khi bị chẩn đoán ung thư xương phải xuất ngũ, cũng không liên lạc lại với bằng hữu trước kia, cả ngày đóng đô trong nhà, không muốn đi ra ngoài, cho nên Trang Tử Duyệt cũng không biết tình huống thật của Mộ Nhất Phàm lúc này.
Mộ Nhất Phàm cười khổ: “Một lời khó nói hết, cậu đang đi mua mao liêu sao? Đợi cậu cắt mao liêu xong, hai chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống tâm sự.”
Thật ra tảng mao liêu này đã bị Kình Thiên Châu hút hết năng lượng, cho nên anh muốn nhìn một chút xem sau khi bị Kình Thiên Châu hút năng lượng, ngọc thạch trong mao liêu sẽ như thế nào.
“Ừ.” Trang Tử Duyệt bảo hai người đi theo sau mang mao liêu tới chỗ thợ tách thạch, sau đó liền ôm vai Mộ Nhất Phàm cười nói: “Thật không ngờ lại gặp cậu ở đây, trước giờ cậu đâu có thích mấy thứ ngọc thạch này đâu, sao hôm nay lại tới trấn Cổ Ngọc vậy?”
“Tới cùng một người bạn, buổi chiều sẽ quay về.”
Trang Tử Duyệt nhíu mày lại: “Không phải là cậu đang làm nhiệm vụ đấy chứ?”
Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Mình xuất ngũ rồi.”
“Sao cơ? Xuất ngũ á?” Trang Tử Duyệt ngạc nhiên nhìn Mộ Nhất Phàm: “Sao lại…”
Hắn thấy xung quanh toàn người là người, không tiếp tục nói hết: “Đợi lát nữa ăn cơm trưa, chúng ta cùng trò chuyện tiếp.”
Hai người đi tới chỗ thợ tách thạch, Trang Tử Duyệt vui vẻ đưa tảng mao liêu đã chọn cho thợ tách.
Mộ Nhất Phàm đứng bên cạnh xem, anh không hiểu mấy từ gì mà sương, căng ra, cắt qua.. mà những người chung quanh nói, chỉ có thể qua giọng nói cao hay không cao hứng của họ để đoán xem có lấy ngọc thạch ra khỏi mao liêu được hay không.
“Ra màu xanh rồi, ra màu xanh rồi!”
Những người xung quanh hưng phấn reo lên, thậm chí còn có người sốt ruột ra giá, muốn mua lại tảng mao liêu mới ra màu xanh biếc này.
Thợ tách ngọc nhìn về phía Trang Tử Duyệt: “Trang thiếu gia, có tiếp tục không?”
“Đương nhiên phải tiếp tục rồi.” Trang Tử Duyệt vô cùng chắc chắn bên trong có ngọc thạch, hơn nữa, giá trị hơn rất nhiều số tiền hắn đã bỏ ra mua, cho nên hắn cũng không sợ thiệt.
Mộ Nhất Phàm vô cùng bái phục trước sự tự tin của Trang Tử Duyệt, thế rồi lại hồi hộp thay cho Trang Tử Duyệt, không biết ngọc thạch bên trong đã biến thành hình dạng gì.
Thợ tách ngọc không cắt nữa, chuyển sang mài sát, mấy phút sau, một đống bột phấn xanh biếc từ trong mao liêu bay ra.