Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên hẹn gặp nhau ở đầu phố Ngọc Thạch, lên xe ngồi rồi, đôi mắt và khóe miệng anh vẫn không kìm được mà toát lên sự vui vẻ.
Kể từ khi Chiến Bắc Thiên biết anh, đây là lần đầu tiên hắn thấy anh vui vẻ như vậy, ý cười dạt dào trong đáy mắt, đôi mắt cong cong sáng rỡ như vầng trăng đêm rằm, không khỏi tò mò hỏi: “Gặp chuyện gì vui mà hớn hở thế kia?”
Mộ Nhất Phàm nghĩ tới Trang Tử Duyệt, không nhịn được cười một tiếng: “Ban nãy vừa gặp một người bạn đã lâu không gặp.”
“Nam hay nữ?”
“Nam.”
Động tác khởi động xe của Chiến Bắc Thiên ngưng lại, hắn liếc mắt nhìn Mộ Nhất Phàm càng cười hớn hở hơn, bờ môi mỏng mím chặt, không nói lời nào khởi động xe rời khỏi phố Ngọc Thạch.
Không khí trong xe bỗng trở nên an tĩnh, Mộ Nhất Phàm ngáp dài một cái, bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ, mãi tới khi về đến thôn Bạch Bích mới tỉnh lại.
Xuống xe, anh vừa đi vào trong sân nhà Trần Đống, vừa uể oải duỗi lưng một cái, áo trên người cũng co lại theo động tác của anh, lộ ra cái bụng nhô lên.
Chiến Bắc Thiên bước xuống xe liền trông thấy cái bụng hở ra khỏi áo của anh, đột nhiên trên bụng lóe lên tia sáng màu đỏ.
Ngay sau đó, hắn lập tức cảm giác được không gian trong cơ thể mình chấn động, phút chốc nheo mắt lại, hỏi: “Hôm nay ở phố Ngọc Thạch, có phải đã chạm vào ngọc thạch và mao liêu hay không?”
Mộ Nhất Phàm liếc nhìn hắn một cái: “Anh nói gì mà thừa thế? Chỗ đó là phố Ngọc Thạch mà, sao có thể không chạm qua được.”
Anh buông hai tay, kéo áo bị xô lên xuống, đi vào cổng lớn.
Trần Đống đang bận bịu trong sân trông thấy họ quay về, cười ha hả: “Tiểu Mộc, cậu Chiến, hai người về rồi, trưởng thôn ngồi trong nhà đợi hai người rất lâu rồi.”
Trưởng thôn Bạch Bích nghe thấy tiếng, vội vã ra khỏi phòng khách, cười ha hả nói: “Chiến tiên sinh, hai người đã về rồi.”
Hôm nay ông nhận được tin Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm lái xe rời khỏi thôn Bạch Bích, còn tưởng rằng Chiến Bắc Thiên đã từ bỏ ý định thu mua thóc gạo trong thôn, đi tới thôn khác thu mua.
Lúc đó ông vô cùng lo lắng, vội chạy tới nhà Trần Đống hỏi, mới biết bọn họ đi tới trấn Cổ Ngọc, cũng bởi vì chuyện này ông quyết định, sẽ bán thóc gạo và rau dưa, hoa quả, gia cầm cho Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên trông thấy nụ cười lấy lòng trên mặt trưởng thôn, liền biết sáng nay mình rời khỏi thôn Bạch Bích tới trấn Cổ Ngọc đã có tác dụng.
Hắn đi vào phòng khách ngồi xuống, hỏi thẳng: “Trưởng thôn đã nghĩ kỹ chưa?”
Trưởng thôn gật đầu lia lịa: “Chúng tôi đã thương lượng xong, quyết định bán thóc gạo, rau dưa, hoa quả, gia cầm trong thôn cho Chiến tiên sinh, sáng ngày kia chúng tôi sẽ vận chuyển những thứ này tới thành G.
Chiến Bắc Thiên cầm lấy giấy bút trên bàn, viết xuống giấy số điện thoại của Lục Lâm: “Mấy người tới thành G tìm người này, bảo cậu ta đưa tiền cho mấy người trước, sau đó giao hàng tới cho cậu ấy.”
Trưởng thôn vừa nghe lấy tiền trước mới giao hàng, vô cùng an tâm, lại khách sáo đôi câu với Chiến Bắc Thiên, sau đó cầm số di động của Lục Lâm rời khỏi nhà Trần Đống.
Kế đó, mọi người ở trong thôn Bạch Bích đều bận lu bù lên.