Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đế Quốc Chiến Thần
  3. Chương 219-220
Trước /160 Sau

Đế Quốc Chiến Thần

Chương 219-220

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 219. Đối súng

Ánh mắt của anh gắt gao nhìn chằm chằm vào viên đạn đang bay đến kia.

Giờ phút này Tô Hàm cũng kịp phản ứng, cô kêu lên một tiếng, theo bản năng muốn dùng thân thể thay Chu Hàn chắn đạn.

Nhưng Chu Hàn lại kéo Tô Hàm ra phía sau, sắc mặt của anh trầm xuống, lên tiếng nói: “Lui về phía sau.”

Tô Hàm không dám trái ý của Chu Hàn, lập tức không thể làm khác hơn là làm theo.

Mà trong nháy mắt khi viên đạn bay đến, Chu Hàn đã vung dao găm quân đội, thoải mái chém đứt.

Trong nháy mắt viên đạn đang bay trong không trung đã bị chém thành hai nửa rơi xuống đất.

Nhưng sau đó lại có hai tiếng xé gió vang lên.

Chu Hàn quay đầu nhắc nhở Tô Hàm: “Nắm chắc thời gian lắp ráp súng cho tốt, không nên hoảng hốt, bình tĩnh, để cho đạn bay một lát.”

Tô Hàm nghe vậy dùng sức gật đầu: “Được, em biết rồi.”

Nói xong, cô bắt đầu làm quen với khẩu súng bắn tỉa trong tay.

Cố gắng trấn tĩnh, Tô Hàm thoải mái lắp ráp xong.

Chu Hàn quay đầu nhìn cô gái này một chút, thấy cô đã đi đến bước cuối cùng, bắt đầu điều chỉnh kính ngắm, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng, còn chưa chờ anh yên tâm, ngay sau đó có mấy âm thanh tiếp tục vang lên.

Chu Hàn híp mắt lại, lỗ tai anh động một cái, trước tiên phân biệt ra quỹ tích của đạn, lúc này vung dao găm trong tay ra.

Mấy tiếng “đinh đinh” vang lên, trong nháy mắt mấy viên đạn bay đến đã bị Chu Hàn giải quyết.

Anh vô cùng thoải mái, trong nháy mắt vẻ cương nghị trên gương mặt kia lây qua Tô Hàm đang ngồi một bên.

Giờ phút này Tô Hàm liếc nhìn chỗ xa, hoàn toàn không phát hiện là ai nổ súng bắn cô và Chu Hàn.

Đang lúc Tô Hàm có chút ủ rủ, Chu Hàn lại bất thình lình lên tiếng: “Hướng Đông Nam, phía sau cây thứ ba trong rừng cây nhỏ.”

“Nếu như đoán không sai, hẳn là sát thủ của Như Liệt đoàn.”

“Trước tiên em giải quyết tay bắn tỉa trong rừng cây nhỏ, còn lại hai tên thì giao cho anh.”

Sau khi nói xong, lúc này thân hình Chu Hàn chợt lóe lên vọt tới phía Đông.

Mới vừa rồi thông qua mấy tiếng súng, anh đã chắc chắn đối phương có ba tên bắn tỉa.

Đồng thời, cũng đã đoán được vị trí của đối phương.

Nhưng Chu Hàn lại lo lắng lão hồ ly họ Cao kia sẽ bắn lén sau lưng.

Mặc dù lúc trước Chu Hàn phân phó để ông Cao làm việc cho mình.

Nhưng anh cũng hoàn toàn không tín nhiệm ông ta, ông Cao là một lão hồ ly, có tỷ lệ rất lớn sẽ nhập vào đoàn sát thủ Như Liệt, bắn lén anh.

Giờ phút này Tô Hàm quay đầu súng, trong nháy mắt đã phong tỏa được tên sát thủ trong rừng cây nhỏ kia.

Sau một chút do dự, cuối cùng cô cũng bóp cò, một phát bắn trúng tay cầm súng của đối phương.

Tô Hàm chỉ bắn cho tàn phế, cũng không bắn chết, đây cũng tính là giữ cho đối phương một đường lui, tha cho đối phương một mạng.

Ngay sau đó, cô điều chỉnh tầm mắt, ánh mắt rơi vào trên người Chu Hàn.

Nhìn theo hướng Chu Hàn xông tới kia, rất nhanh Tô Hàm đã phát hiện một tên súng bắn tỉa.

Còn không chờ cô nhắm bắn, lại nghe được một tiếng “bành” vang lên.

Một viên đạn bắn trúng chỗ cách cô nửa mét, nếu đối phương ngắm chuẩn hơn một chút, chỉ sợ Tô Hàm đã mất mạng.

Phút chốc cô hít một ngụm khí lạnh, trước tiên quay đầu súng, nhìn theo quỹ tích viên đạn mới bắn ra lúc nãy.

Lập tức phát hiện một tên sát thủ mặc đồ đen đang ngắm vào mình, đây là đối súng.

Trong lòng Tô Hàm sợ hãi, cô khẩn trương, liều mạng bắn ra một phát súng.

Một tiếng “bành” vang lên, trong nháy mắt cô đã bắn bể đầu tên sát thủ kia.

Gần như cùng lúc đó, Chu Hàn đã giải quyết một tên súng bắn tỉa khác, trước mắt thế cục đã định, bọn họ chiếm ưu thế.

Chu Hàn chạy trở về, anh phải trở về bảo vệ Tô Hàm,

Mà khi đang chạy về, một cảm giác cực kỳ bất an hiện lên trong lòng Chu Hàn.

Anh không chút do dự, gần như bất thốt lên: “Cao tặc kia. Có dũng khí thì một súng bắn chết Chu mỗ đi.”

“Có phải gan của lão già ông bị hư rồi không, có phải không dùng được rồi?”

“Núp trong bóng tối chiếm được ưu thế tốt như vậy, không dám ra tay với Chu mỗ? Thật đúng là ném mặt già của ông đi.”

Chu Hàn gân giọng hét lên.

Anh muốn chọc giận ông Cao, chỉ có như vậy mới có thể hấp dẫn tất cả hỏa lực, bảo đảm an toàn cho Tô Hàm.

Trong lúc này, Chu Hàn đã ngờ đến người kia nhất định sẽ ẩn núp trong bóng tối, tìm thời cơ ra tay với anh và Tô Hàm.

“Cao tặc. Ông nghe cho rõ ràng.” Chu Hàn thấy ông Cao vẫn chưa ra tay với mình, lúc này lại hô lên một tiếng: “Hôm nay không phải ông chết chính là tôi chết, ông đánh không chết tôi, tôi sẽ…”

Không đợi Chu Hàn nói xong, đột nhiên một viên đạn bay đến.

Trong nháy mắt Chu Hàn vung dao găm giải quyết, anh nhìn Tô Hàm cách đó không xa.

Tô Hàm lập tức hiểu ý, ánh mắt gắp gao nhìn chằm chằm xung quanh Chu Hàn.

Chỉ cần ông Cao nổ súng lần nữa, cô sẽ có thể dựa vào quỹ tích đạn bay mà phát hiện ra ông Cao.

Từ đó có thể lưu loát giải quyết bằng một phát súng, mặc dù mới vừa rồi trong tình huống nguy hiểm Tô Hàm bắn chết tên sát thủ kia, giờ phút này trong lòng còn rất khó chịu.

Nhưng bây giờ cô không thể không nén sự khó chịu lại, trong lòng Tô Hàm rõ ràng, giờ phút này rất quan trọng, không thể mất tập trung được.

Một khi sơ sẩy, cô không phối hợp tốt, Chu Hàn sẽ xảy ra chuyện.

Nếu Chu Hàn xảy ra chuyện, trong lòng Tô Hàm sẽ càng khó chịu hơn, cô không cho phép bởi vì cô mà Chu Hàn sẽ bị ông Cao bắn vỡ đầu.

Ngay lúc trong lòng Tô Hàm đang ngũ vị tạp trần, lại có mấy viên đạn bắn về phía Chu Hàn.

Nhưng đã bị Chu Hàn giải quyết hết.

Vào giờ phút này, ở chỗ tối nào đó, ông Cao giận đến mức giậm chân, hận không thể hiện thân cận chiến, chém Chu Hàn thành tám khúc.

Chu Hàn đều có thể thoải mái giải quyết một kích trí mạng của ông Cao, làm cho ông ta phát điên.

Hận ý của ông Cao đối với Chu Hàn đạt đến đỉnh điểm, ông ta hận không thể nhào đến ăn tươi nuốt sống Chu Hàn.

Đang lúc ông Cao giận đến thiếu chút nữa hộc máu, hít sâu một hơi muốn đánh cuộc vào một phát súng cuối cùng này, một viên đạn đã lặng lẽ găm vào đầu ông ta.

Trong nháy mắt sinh mạng của ông Cao dừng lại, tắt thở.

Ông ta định sau khi bắn ra một phát cuối cùng này thì sẽ thu tay chạy, nhưng hết lần này đến lần khác lại mất đi cơ hội bắn ra phát súng cuối cùng.

Sau khi giải quyết xong, sắc mặt Tô Hàm trở nên tái nhợt.

Ông Cao là người thứ hai mà cô giết.

Không tới mười phút, Tô Hàm đã bắn tàn phế một người giết hai người, đối với cô đây là một đả kích rất lớn, làm cho cô có chút khó có thể bình tĩnh lại được.

“Vợ, em không sao chứ?” Chu Hàn đi đến trước mặt Tô Hàm, ôm cô vào trong lòng, lên tiếng dò hỏi.

Giờ phút này Chu Hàn rất lo lắng cho Tô Hàm.

Chu Hàn vô cùng hiểu cách làm người của Tô Hàm, đồng thời cũng biết hôm nay cô buộc phải giết người.

“Em không sao, chỉ muốn yên tĩnh.” Tô Hàm than thở một tiếng, vứt súng bắn tỉa qua một bên.

Chu Hàn gật đầu, vô tình hay cố ý nói đùa một câu: “Yên tĩnh là ai?”

Tô Hàm liếc nhìn Chu Hàn một cái, bĩu môi không nói gì.

Giờ phút này, Bạch Hổ và Vô Kiểm đã thoải mái giải quyết hết nhóm sát thủ của Như Liệt đoàn.

Trước tiên hai người trở lại bên cạnh Chu Hàn, yên lặng sắp xếp.

“Nguyên soái, cao tầng Như Liệt đoàn không xuất hiện, đều là pháo hôi thôi.”

Chương 220. Giả vờ phản bội

Vô Kiểm nói, trong mắt lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng còn lóe ra một tia sát khí.

Chu Hàn nghe vậy gật đầu: “Đúng như dự đoán.”

Anh biết ông Cao chính là một lão hồ ly, nhất định sẽ chơi trò hai mặt, cho nên hoàn toàn không trông cậy vào đối phương có thể kêu được cao tầng Như Liệt đoàn đến đây.

Cho nên khi để ông Cao làm chuyện này, đúng như lời nói, chỉ cho ông Cao một cơ hội.

Còn quý trọng hay không, vậy phải xem ông ta rồi.

Mà sự thật đã nói rõ ông Cao cũng không biết quý trọng, kết quả tất nhiên cũng không tốt hơn chút nào, đã bị Tô Hàm bắn một phát bể đầu.

Chu Hàn rất hiểu tâm trạng của Tô Hàm lúc này, anh đã quyết định, trước tiên sẽ để cho Vô Kiểm và Bạch Hổ bảo vệ Tô Hàm rời khỏi đây.

Để cho cô đi về Cảng Thành trước, bình phục lại tâm trạng.

Còn Chu Hàn anh thì một mình chiến đấu, một mình đối mặt với nguy hiểm tối nay

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, hơn nữa chắc chắn nguy hiểm trong phạm vi có thể thừa nhận.

“Vô Kiểm, Bạch Hổ, nghe lệnh.” Chu Hàn khẽ mở miệng, sắc mặt của anh không buồn không vui, hết sức bình tĩnh lên tiếng nói: “Lập tức bảo vệ Tô Hàm đến Cảng Thành, không được xảy ra sai sót.” Hai người nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, bọn họ không thể nghĩ đến Chu Hàn lại ra loại mệnh lệnh này.

Nếu như bọn họ về, Nguyên soái phải làm sao?

Hai người liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý lẫn nhau, cũng nhận ra sự lo lắng nồng đậm trong mắt đối phương.

“Nguyên soái, chúng tôi không thể đi như vậy được.” Bạch Hổ lên tiếng trước.

Một bên Vô Kiểm cũng đứng thẳng người, buồn bã nói: “Đúng. Nếu chúng tôi rời đi, không khác nào làm cho Nguyên soái rơi vào nguy hiểm cao độ.”

Hai người đều biết tối nay ở bến tàu cửa Nam sẽ xảy ra một trận chiến vô cùng nguy hiểm, cũng chính bởi vì như vậy mới thề chết đi theo.

Giờ phút này, kể cả Tô Hàm cũng lên tiếng: “Chu Hàn, mặc kệ sống hay chết, chúng em sẽ ở bên cạnh anh.”

“Đúng.” Bạch Hổ và Vô Kiểm cũng lên tiếng phụ họa: “Phu nhân nói rất đúng. Mặc kệ như thế nào chúng tôi sẽ ở bên cạnh Nguyên soái, cùng sống cùng chết.”

Đối với suy nghĩ và sự lo lắng của ba người, Chu Hàn vô cùng rõ ràng, nhưng anh sẽ không đồng ý.

Một khi Chu Hàn đã quyết tâm làm chuyện gì đó, tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Lúc này anh nhìn về phía ba người.

Cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tô Hàm, Chu Hàn yên lặng một lát, cuối cùng lên tiếng: “Vợ, em còn cầm súng được sao?”

Một câu này giống như một quả bom, nổ ầm ầm trong lòng Tô Hàm.

Cô rõ ràng biết tâm trạng của mình lúc này, cô không cầm nổi súng nữa.

Giờ phút này Tô Hàm không muốn cuốn vào trận sóng gió nào cả, cũng không muốn làm người khác bị thương, thậm chí là giết người.

Nhưng cô cũng không muốn nhìn Chu Hàn rơi vào vạn kiếp bất phục.

“Chu Hàn, em ở bên anh.” Tô Hàm vô cùng kiên định, ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.

Chu Hàn lắc đầu nói: “Bạch Hổ, Vô Kiểm, thi hành mệnh lệnh.”

Hai người nghe vậy thì ngẩn cả ra, há miệng muốn nói gì đó.

Nhưng ánh mắt kia của Chu Hàn trong nháy mắt đã làm cho hai người im miệng không dám phản bác.

“Đi đi.” Chu Hàn nói một câu như vậy rời xoay người rời đi.

“Chu Hàn.” Tô Hàm kêu lên một tiếng, đang muốn đuổi theo.

Nhưng Bạch Hổ lại đánh vào sau gáy cô, một cái đánh này nặng nhẹ vừa vặn.

Chẳng những không làm Tô Hàm bị thương, chỉ khéo làm cho Tô hàm choáng váng ngất đi.

“Đi thôi.” Bạch Hổ và Vô Kiểm liếc nhìn nhau, cuối cùng mang Tô Hàm đi.

Mà Chu Hàn lại đi nhanh, chui vào một chiếc xe đi thẳng đến bến tàu.

Tối hôm nay, một trận sóng gió lớn đang chờ anh.

Mà bốn người Tony Bond đang chờ Chu Hàn đến cứu.

Cùng lúc đó, trong bến tàu cửa Nam.

Bên trong một chỗ ẩn núp, bốn người Tony Bond bị nhét vào trong một xó xỉnh.

Mà trước mặt bọn họ là mấy tên sát thủ và cao tầng của Như Liệt đoàn.

“Tối nay bốn người phải phối hợp cho tốt vào.” Tên cao tầng lên tiếng nói với bốn người Tony Bond: “Nếu như các người không làm theo lời tôi, tôi sẽ tùy lúc lấy mạng của các người. Biết chưa?”

Gần như gã dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện, vẻ mặt dữ tợn, rất là ngông cuồng.

“Ông đừng có nằm mơ.” Tề Họa Mi chính là người thứ nhất phản bác: ‘”Dù cho ông nói cái gì cũng vô ích. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không phản bội Chu Nguyên soái.”

“Đúng. Biệt hiệu của tôi là Chu Tiểu Soái, ông cảm thấy Chu Tiểu Soái có thể phản bội Chu Nguyên soái sao?” Tony Bond cũng lên tiếng phụ họa.

“Tôi và anh trai tuyệt đối sẽ không khuất phục các người, các người chính là bọn khốn kiếp.” Trên mặt Tony Panghsang tràn đầy chính khí, bộ dạng dù chết cũng không phục.

Mà ở một bên Tiết Minh Dương lại trầm mặt không lên tiếng, cậu đang quan sát tình huống.

Thậm chí định giả vờ phối hợp với người Như Liệt đoàn.

Sau khi lấy được tín nhiệm của đối phương, thời khắc quan trọng có thể đâm cho bọn chúng một đao, từ đó giúp cho Chu Hàn vượt qua lần nguy hiểm này.

“Ôi trời, thật là rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt.” Cao tầng Như Liệt đoàn cười lạnh một tiếng, lúc này vung tay lên, tỏ ý mấy tên sát thủ sau lưng có thể ra tay.

Ánh mắt của gã nhìn ba người Tony Bond giống như nhìn người chết vậy.

Nhưng cuối cùng ánh mắt lại cố định trên người Tiết Minh Dương, ánh mắt gã hơi đổi, trong ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi.

“Nhóc con, bọn họ không thức thời, tôi sẽ đưa bọn họ lên đường.” Cao tầng mềm giọng nói: “Bây giờ đến phiên cậu thể hiện thái độ của mình, tôi hy vọng cậu không làm cho tôi thất vọng, nếu không…”

Nói đến đây, cao tầng không nói nữa.

Gã không nói hết, nhưng lại dùng hành động thực tế cho thấy thái độ của mình.

Giờ phút này mấy sát thủ đã tới gần ba người Tony Bond.

Bọn chúng lần lượt móc súng ra, vẻ mặt lạnh lùng muốn ra tay.

Mấy người Tony Bond làm ra tư thế không sợ chết, bọn họ đồng thanh kêu lên: “Đầu có thể mất, máu có thể chảy, nhưng lệnh Nguyên soái không thể trái.”

Rất rõ ràng, bọn họ đã xem mình thành người đắc lực dưới quyền Chu Hàn rồi.

Nếu như Chu Hàn biết đám người Tony Bond cứng rắn liều mạng như vậy, nhất định sẽ mắng bọn họ là đồ ngu.

Dù sao bọn Tony Bond không có thực lực gì, hoàn toàn không có cách nào đối nghịch với người Như Liệt đoàn, không khác nào lấy trứng chọi đá.

So sánh với sự xúc động của ba người Tony Bond, Tiết Minh Dương lại có vẻ đặc biệt bình tĩnh.

Sau khi cậu phân tích thế cục bây giờ, lúc này lập tức làm ra quyết định.

“Không nên ra tay.” Tiết Minh Dương vội vàng lên tiếng: “Chỉ cần ông không làm hại bọn họ, tôi sẽ ngoan ngoãn phối hợp với ông.”

Cậu nhìn thẳng vào tên cao tầng kia nói tiếp: “Nếu không có chúng tôi phối hợp, nhất định Chu Nguyên soái sẽ một mất một còn với các người, các người sẽ không dễ dàng bắt được ngài ấy.”

Tiết Minh Dương suy tính dưới góc độ của Như Liệt đoàn, như vậy cậu đã tỏ rõ thái độ của mình.

Mặc dù so sánh với đám người Tony Bond thì Tiết Minh Dương tuổi nhỏ, ra đời chưa lâu, nhưng đầu óc của cậu lại tốt hơn những người khác nhiều.

“Nhóc con, nhìn cậu không tới hai mươi tuổi, giết chết thì thật đáng tiếc.”

Quảng cáo
Trước /160 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Búp Bê Của Quý Ngài Công Tước

Copyright © 2022 - MTruyện.net