Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đế Quốc Chiến Thần
  3. Chương 273-274
Trước /160 Sau

Đế Quốc Chiến Thần

Chương 273-274

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 273: Không cảm kích

“Phụt!”

Đột nhiên, Chu Hàn bất ngờ phun ra một ngụm máu đen .

“Tên khốn!” Huyền Vũ thấy thế, lập tức nổi giận, anh ta chuẩn bị lao đến định giết chết Mộc gia.

Chu Hàn thấy thế, vội vàng quát lên một tiếng ngăn lại: “Đừng tới đây!”

Lúc nãy Mộc gia đã nói rất rõ, xung quanh mười mét đều có độc.

Bây giờ bất kì ai lại gần đây đều phải chết.

Trong khi đó, Mộc Đình Đôn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Chu Hàn cùng với Mộc gia.

Đúng lúc này, Tiết Minh Dương đột nhiên bước nhanh về phía Chu Hàn.

Chu Hàn vừa nhìn thấy Tiết Minh Dương tới chỗ mình, theo bản năng muốn quát lên bảo dừng lại, tuy nhiên anh lại chợt nhớ tới Tiết Minh Dương là một cao thủ về y thuật.

Trong lòng lập tức bình tĩnh lại, chờ Tiết Minh Dương đến giải độc cho bản thân.

“Chu nguyên soái, ngài đừng có cử động hay nói gì cả.” Tiết Minh Dương bước nhanh đến trước mặt Chu Hàn, dặn dò một câu.

Mộc gia ở bên cạnh lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tiết Minh Dương, một chưởng kia của Chu Hàn đã khiến cơ thể ông ta gần như không còn sức lực nào.

“Chàng trai này, cậu không sợ bản thân bị trúng độc rồi chết sao?” Mộc gia lạnh lùng hỏi Tiết Minh Dương một câu, trong mắt lộ ra vẻ oán hận cực kì sâu sắc.

“Ha ha, ông cảm thấy tôi sẽ sợ sao?” Tiết Minh Dương nói thế khiến cho Mộc gia sững sờ, cậu lạnh lùng nói: “Chỉ bằng việc ông tự cho mình là cao thủ sử dụng độc dược, ông nghĩ rằng tất cả mọi người không ai giải được sao? Tôi thấy xấu hổ thay cho ông đấy!”

Tiết Minh Dương không chút khách khí mà đả kích Mộc gia, dáng vẻ trong mắt không hề coi Mộc gia là thứ gì cả.

“Ngu ngốc! Cậu dám nói chuyện với Mộc gia như thế sao?” Mộc Đình Đôn ở bên cạnh vô cùng tức giận, ông ta tức đến mức dậm chân mà mắng: “Có phải cậu muốn chết hay không?”

Đám người Huyền Vũ vốn dĩ rất khó chịu với Mộc Đình Đôn, hơn nữa Chu Hàn cũng có ý muốn đối phó với ông ta.

Cho nên giờ phút này Huyền Vũ nhìn thấy Mộc Đình Đôn mắng chửi Tiết Minh Dương, lập tức không nhiều lời, mà trực tiếp lao về phía ông ta.

Mộc Đình Đôn cũng cảm nhận được nguy hiểm đang tới, ông ta theo bản năng lùi về phía sau vài bước, nhưng ngay sau đó, bọn người Chu Tước cũng đã đến được chỗ của ông ta.

Mộc Đình Đôn đã không còn đường lui, mà Tiết Minh Dương cũng nhanh chóng bắt đầu giải độc cho Chu Hàn.

Đám người Tề Thắng Thiên cũng không ngẩn người, cho dù bọn họ cũng không dám đi lên đối phó Mộc Đình đôn cùng với Mộc gia.

Tuy vậy, bọn họ cũng bước nhanh về phía trước, đỡ Bạch lão gia đứng lên từ trên mặt đất.

Trong khi Tiết Minh Dương đang giải độc cho Chu Hàn, bốn người Huyền Vũ, Chu Tước cùng với Bạch Hổ cùng với Vô Liểm trực tiếp tấn công Mộc Đình Đôn.

Mộc Đình Đôn muốn phóng độc vào bốn người Bạch Hổ, nhưng ông ta căn bản không có cơ hội làm thế.

Tốc độ của bốn người này cực kì nhanh, không lâu sau liền đánh gục Mộc Đinh Đôn khiến ông ta ngã trên mặt đất, khống chế cực kì nhẹ nhàng

“Sao hả? Không phục đúng không?” Bạch Hổ lên tiếng trêu chọc nói: “Không phải ông thích dùng độc sao?”

“Giỏi thì đứng dậy dùng độc cho tôi xem! Mau hạ độc giết chết tôi đi nè!”

Bạch Hổ không ngừng khiêu khích Mộc Đình Đôn, hoàn toàn không để ông ta có cơ hội phản ứng lại.

Vào lúc này Mộc Đình Đôn đã giận dữ đến mức cả người đều run rẩy, gân xanh nổi lên, hận không thể bóp chết Bạch Hổ.

“Ông ta lại còn trừng mắt nhìn!” Huyền Vũ ở bên cạnh lên tiếng châm chọc: “Trừng mắt làm cái gì? Trừng nữa bọn ta móc mắt ông ra giờ!”

“Nhìn ông ta giống như muốn cắn người chưa kìa.” Chu Tước hơi mỉm cười, nhìn Mộc Đình Đôn không khác gì một chú hề.

Mộc Đình Đôn nhận hết mọi sỉ nhục, giống như một con chó hoang bị người ta giẫm đạp trên mặt đất, không thể vùng vẫy được.

Ngay lúc đó, Tiết Minh Dương đã giải độc xong cho Chu Hàn .

Sau đó cậu định quay sang đối phó với Mộc gia, thì Chu Hàn đột nhiên nói một câu khiến cho cậu vô cùng ngạc nhiên.

“Tiểu Tiết, cậu cũng đến giải độc cho Mộc gia đi.” Chu Hàn thong thả nói, biểu cảm của anh rất bình tĩnh, đủ để thấy rõ sự nghiêm túc trong lời nói.

Tiết Minh Dương lúc này giống như không thể tin được vào tai mình.

Đây là lấy ơn báo oán sao?

Tiết Minh Dương biết rõ, Chu Hàn không hề nói đùa.

“Chu nguyên soái, ngài thật sự muốn giải độc cho Mộc gia sao?” Tiết Minh Dương nghi ngờ hỏi lại, cậu có chút không cam lòng .

Suy cho cùng, Mộc gia chính là người lúc trước luôn miệng bảo phải giết được Chu Hàn.

Mộc gia không chỉ muốn giết Chu Hàn, còn khinh thường cả Tiết Minh Dương.

Cho nên, Tiết Minh Dương bây giờ cực kì không muốn giải độc cho Mộc gia.

“Mau đi giải độc cho ông ta, đợi lát nữa còn có việc quan trọng phải làm.” Chu Hàn lập tức thúc giục, thấy rõ được sự kiên định trong mệnh lệnh của anh.

Mà Tiết Minh Dương nghe được những lời này, sắc mặt hơi thay đổi.

Cho dù trong lòng cậu ta không tình nguyện, nhưng đối với mệnh lệnh của Chu Hàn, cho Tiết Minh Dương mười cái lá gan cũng không dám làm trái.

“Tiểu tử thối mau cút đi!”

Mộc gia nói: “Ai cần các người tới giải độc? Các người thử bước lại gần đây xem!”

Mộc gia đe dọa Tiết Minh Dương, ông ta rõ ràng không hề tin tưởng vào trình độ y thuật của Tiết Minh Dương.

Mà Tiết Minh Dương nhìn thấy Mộc gia coi lòng tốt của mình thành lòng lang dạ thú như thế, một chút tự nguyện muốn giải độc cho ông ta ở trong lòng cậu cũng biến mất.

Cậu lập tức quay đầu lại nhìn Chu Hàn, biểu cảm tuyệt vọng nói: “Chu nguyên soái, Mộc gia không cho tôi giải độc, tôi cũng không có cách nào khác.”

Chu Hàn nhìn thấy rõ, lập tức gật đầu: “Vậy đi thôi!”

Dứt lời, anh lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

“Chu nguyên soái……” Vương lão thấy thế, liền đẩy xe lăn đuổi theo.

Nhưng Chu Hàn giống như không nghe thấy, không hề ngoảnh đầu nhìn lại một chút.

Đám người Bạch Hổ nhìn thấy dáng vô cùng lo lắng của Chu Hàn, lập tức đuổi theo.

Sau khi Chu Hàn chui vào xe, anh nói với Tiết Minh Dương mặc dù không hề quay đầu lại:”Mau lên xe!”

Tiết Minh Dương lập tức cung kính đáp lại, thành thật mở cửa ra rồi leo lên xe.

Ngay sau đó, đám người Bạch Hổ cũng leo lên xe.

“Bạch Hổ, anh hãy đi một chuyến tới Bạch thị, mang Bạch Như Ngọc cùng với Bạch Nhật Tẫn theo, chúng ta ở bệnh viện chờ anh.”

“Chu Tước Huyền Vũ, hai người dẫn Bạch lão gia cùng với Vương lão theo, đi tới bệnh viện cùng với chúng ta.”

Dứt lời, Chu Hàn hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Minh Dương.

Tiết Minh Dương lập tức hiểu ý, nhanh chóng khởi động xe.

“Tuân lệnh!” Lúc Tiết Minh Dương đạp chân ga phóng xe đi, ở phía sau cũng truyền tới âm thanh trả lời đầy cung kính của đám người Bạch Hổ.

Chu Hàn nhìn hình ảnh được phản chiếu trên kính chiếu hậu, về phần Mộc Đình Đôn, hôm nay sẽ không truy cứu mọi việc của ông ta.

Sau khi giải quyết xong mọi việc, tất cả khoản nợ ngày hôm nay Chu Hàn sẽ từ từ tính sổ hết sau khi trở về từ Tuyết Thành.

Bây giờ Bạch lão gia bị đánh thành như thế, có thể cứu sống được hay không còn chưa chắc chắn.

Mặc dù vậy, Chu Hàn vẫn quyết định mang Bạch lão gia tới bệnh viện, khiến cho Tiết Minh Dương chỉ có thể cố gắng lái xe thật nhanh.

Sự việc đã đến mức này, bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức và chấp nhận số mệnh đã được an bài mà thôi.

Nửa giờ sau, Chu Hàn dẫn người đi vào bệnh viện.

“Tiết Minh Dương, mau cấp cứu cho Bạch lão gia!” Chu Hàn lập tức ra lệnh.

Mà đúng lúc này, bác sĩ Lê vừa hay đã đi tới.

Lúc này, không cần đợi Chu Hàn ra chỉ thị, Vương lão lập tức lên tiếng: “Bác sĩ Lê, nhanh chóng sắp xếp cho Bạch lão gia một phòng cấp cứu! Ông ta sắp chết rồi!”

Dáng vẻ của Vương lão thật sự rất nghiêm túc, nhất thời khiến cho bác sĩ Lê hoảng sợ đến mức nhảy dựng lên

Tuy vậy bác sĩ Lê vẫn phản ứng nhanh, ông ta gật đầu, lập tức thu xếp thỏa đáng.

Trong vòng chưa đến mười phút sau, bác sĩ Lê đã sắp xếp xong cho Bạch lão gia một phòng cấp cứu và đẩy ông ta vào trong.

Tiết Minh Dương cũng nhanh chóng đi vào trong cứu người.

“Liệt Hỏa Đan có thể sử dụng được không?” Chu Hàn vội vàng đi theo để hỏi.

Chương 274: Thỏa mãn

Tiết Minh Dương nghe vậy nhanh chóng lắc đầu: “Chu nguyên soái, thân thể bây giờ của Bạch lão gia trong tình huống hiện tại không thể sử dụng được Liệt Hỏa Đan, trừ khi ông ta ngại cái mạng của mình dài quá.”

Chu Hàn nghe thế trong lòng liền lo lắng, nhưng cũng không nói thêm một lời nào nữa.

Mà đúng lúc này, Tô Hàm với đám người Tiểu Trân đột nhiên đi tới.

“Chu Hàn, cuối cùng anh cũng đã trở về.” Tô Hàm vừa nhìn thấy Chu Hàn, lập tức nhào tới ôm lấy anh.

Chu Hàn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Tô Hàm, tỏ vẻ an ủi.

Mà Tiết Minh Dương lúc này cũng không đuổi đám người Chu Hàn ra khỏi phòng bệnh, lập tức bắt đầu tiến hành chữa trị cho Bạch lão gia.

Đột nhiên, bác sĩ Lê đột nhiên đi tới trước phòng bệnh, gõ nhẹ mấy cái vào cửa.

“Chu nguyên soái.” Bác sĩ Lê nở một nụ cười đầy nhợt nhạt, khẽ gật đầu với Chu Hàn.

“Chuyện gì thế?” Chu Hàn buông Tô Hàm ra, quay đầu hỏi bác sĩ Lê.

“Ngài có thể nói chuyện riêng với tôi một chút được không?” Vẻ mặt của bác sĩ Lê khiêm tốn, giống như có lời nào khó nói ra vậy.

Chu Hàn nhìn thoáng qua người Tô Hàm, cô đứng ở phía sau trầm ngâm nói: “Anh đi nhanh rồi mau trở về nhé, không có anh ở đây em hơi sợ.”

Chu Hàn gật đầu, lập tức ra khỏi phòng bệnh, đi vào trong một lối nhỏ cùng với bác sĩ Lê.

“Có chuyện gì vậy?” Chu Hàn đưa mắt nhìn bác sĩ Lê và hỏi ông ta.

Bác sĩ Lê cũng không giấu diếm gì, ông ta vô thẳng vào vấn đề chính: “Chu nguyên soái, chuyện là như thế này.”

“Mới khi nãy, sau khi tôi sắp xếp phòng bệnh cho mọi người xong, thì đột nhiên nhận được điện thoại của gia chủ Đường gia.”

“Đường gia chủ nhờ tôi nói lại cho ngài, mầm tai hoạ đã diệt trừ xong, mong ngài cứ yên tâm.”

Chu Hàn nghe thế thì hơi giật mình.

Anh biết rất rõ “Mầm tai họa” trong miệng Đường Trường Não là đang nói đến ai, khả năng lớn nhất chính là Đường Minh Minh.

Xem ra, Đường Minh Minh đã chết rồi.

Suy cho cùng, hiện trường lúc đó thật sự rất hỗn loạn, hơn nữa anh ta cũng bị Chu Hàn đánh đến mức sống chết không rõ.

Tình trạng như thế lại trì hoãn thời gian không mang đi chữa trị, còn sống được mới là lạ.

Giống hệt như một con cá không thể sống sót quá một giờ nếu bị phơi ở trên mặt đất dưới ánh nắng mặt trời vậy.

“Nhờ ông thay tôi chuyển lời tới Đường gia chủ, tôi thiếu ông ta một ân tình, đợi đến khi tôi từ Tuyết Thành trở về, nhất định sẽ tới thăm.” Chu Hàn dặn dò với bác sĩ Lê câu đó xong, lập tức xoay người rời đi không quay lại.

Bác sĩ Lê nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Chu Hàn một lúc lâu,có chút không phản ứng kịp.

Ông ta mơ hồ cảm giác được Chu Hàn và Đường gia chủ đã thương lượng với nhau chuyện gì đấy rất quan trọng.

Chỉ là chuyện đó là gì,ông ta lại không đoán ra được.

Lúc này, ở bên trong phòng bệnh.

Tiểu Trân không biết từ khi nào đã xuất hiện.

“Nguyên soái, ngài đã trở về.” Tiết Minh Dương vừa nhìn thấy Chu Hàn quay trở lại phòng bệnh, lập tức cung kính chào hỏi, sau đấy nghiêng người nói nhỏ: “Tôi không thể cứu Bạch lão gia được.”

Dứt lời, Tiết Minh Dương cẩn thận quan sát Chu Hàn mấy lần, nhìn thấy biểu cảm của Chu Hàn có chút âm trầm.

Cậu vội vàng giải thích: “Thật ra là thế này, Bạch lão gia bị thương quá nghiêm trọng, hơn nữa ông ta tuổi già sức yếu, chân khí đã vỡ, võ công đã bị phế, người cũng không còn sống được bao lâu nữa.”

“Trước đấy khi còn ở trong Đường gia, Mộc gia đã đá một cú vào thắt lưng của Bạch lão gia khiến cho thắt lưng của ông ấy cũng bị gãy, đan điền bên trong cũng bị nổ,…”

Nghe Tiết Minh Dương nói xong, sắc mặt của Chu Hàn càng ngày càng trở nên khó coi..

Anh có chút không hiểu nổi, rốt cuộc những chuyện này là như thế nào?

Tuy nhiên, ở thời điểm này mọi thứ đều là sự thật, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.

Chu Hàn bước nhanh đi tới trước mặt của Bạch lão gia, đôi mắt của Bạc lão gia đã trở nên đục ngầu hơn rất nhiều, ông ta chớp mắt vài cái, tựa hồ không hề nhìn rõ được thứ gì ở trước mắt.

Đối với việc này, Chu Hàn cảm thấy rất tiếc..

Mà đúng lúc đó, đám người Bạch Hổ dẫn Bạch Như Ngọc tới đây.

Tới bây giờ, dáng vẻ của Bạch Như Ngọc vẫn điên khùng như lúc trước, liên tục cười lớn.

Bạch lão gia vừa nhìn thấy bộ dạng này của cháu gái, làm gì còn có tâm tư quan sát kĩ hơn, ông ta dứt khoát quay đầu đi chỗ khác.

“Bạch lão gia, tôi sẽ để cho Tiết Minh Dương chữa khỏi bệnh của cháu gái ông.” Chu Hàn nói một câu với Bạch lão gia, sau đấy nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Minh Dương.

Tiết Minh Dương lập tức hiểu ý, cho dù cậu không tình nguyện cho lắm, không hề có suy nghĩ muốn chữa trị cho Bạch Như Ngọc.

Nhưng đối với mệnh lệnh của Chu Hàn, cậu cũng không dám lơ là.

Không còn cách nào khác, Tiết Minh Dương đành phải làm theo chỉ thị.

Cậu đi tới trước mặt Bạch Như Ngọc, tát thẳng hai cái lên mặt cô ta.

Hai tiếng “Bốp, bốp” vang lên, mọi người trong phòng đều choáng váng.

Mọi người không thể nào nghĩ tới, Tiết Minh Dương nhận lệnh xong liền ra tay đánh người như thế.

Việc này khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ.

Lúc này, Bạch lão gia đã nghe rất rõ ràng, hai cái tát vừa rồi của Tiết Minh Dương quả thật rất vang dội.

Khi Bạch lão gia quay đầu lại, liếc mắt một cái là có thể thấy được trên gương mặt của cháu gái bảo bối của mình bị tát đến mức sưng đỏ cả lên.

Trong lòng ông ta lập tức nổi giận, đang muốn lên tiếng trách mắng Tiết Minh Dương.

Nhưng ông ta chưa kịp nói được câu nào, lại đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.

“Bạch lão gia!” Chu Hàn kêu lên.

Cùng lúc đó, Bạch lão gia vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm vào người Tiết Minh Dương..

Nhưng Tiết Minh Dương chỉ nhún vai một cách thờ ơ.

Bạch lão gia thấy thế, tức giận tới mức thiếu chút nữa tử vong tại chỗ.

“Tiểu Tiết, tôi kêu cậu chữa trị cho người ta, cậu lại làm gì thế?” Ngay lúc này, Chu Hàn cũng rất tức giận,anh quay đầu lại hỏi Tiết Minh Dương một câu.

Tiết Minh Dương nở một nụ cười với Chu Hàn, thành thật nói: “Nguyên soái, tôi tất nhiên là đang chữa trị cho cô ấy rồi.”

Tiết Minh Dương nhoẻn miệng cười, nói tiếp: “Nếu ngài không tin, thì hãy nhìn xem có phải bây giờ Bạch Như Ngọc đã tốt hơn lúc trước rồi không?”

Dứt lời, Tiết Minh Dương duỗi tay chỉ về phía Bạch Như Ngọc.

Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Bạch Như Ngọc, chỉ thấy Bạch Như Ngọc đang đánh giá mọi thứ ở xung quanh một cách nghi hoặc.

Cô ta không hề phản ứng gì trong một thời gian, như thể đã bị mất trí nhớ tạm thời.

“Như Ngọc!” Bạch lão gia vô cùng kích động nhịn không được mà kêu lên một tiếng.

Nghe thấy giọng nói của ông ta, Bạch Như Ngọc lập tức giật mình, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Bạch lão gia.

Một già một trẻ, cứ nhìn nhau như thế.

Bạch lão gia nhìn thấy cháu gái của mình quả nhiên đã khỏi bệnh, nhất thời vô cùng kích động.

Tuy vậy, ông ta vẫn còn hận Chu Hàn, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa,ông ta cũng sẽ không tha thứ cho Chu Hàn.

Cho dù hôm nay ông ta có chết, Bạch lão gia cũng sẽ chết không nhắm mắt!

“Bạch lão gia.” Đột nhiên, Tiểu Trân ở bên cạnh bước lại gần.

Cô lấy ra một cái hộp hình vuông cung kính đưa cho Bạch lão gia, trên mặt tràn ngập vẻ thành kính: “Đây là thứ ông nội nhờ cháu giao cho ngài, ông cụ còn muốn cháu chuyển lời cho ngài, sự việc của hai mươi năm trước, xóa bỏ toàn bộ.”

Nghe Tiểu Trân nói xong, Bạch lão gia lập tức ngẩn người.

Cả người ông ta giống như sắp rời bỏ thế giới này, đôi tay run rẩy nhận lấy cái hộp.

“Ai……” Cuối cùng, Bạch lão gia cũng không nói gì, chỉ thở dài một cách nặng nề..

“Thật không nghĩ tới, không nghĩ tới được.” Rất lâu sau, Bạch lão gia mới lắc đầu, gương mặt tràn ngập vẻ hối hận.

Ông ta yên lặng một lúc, sau đấy nhìn về phía Tiểu Trân.

“Tiểu Trân, cháu có muốn đồ vật nào hay có muốn làm điều gì không?” Bạch lão gia chân thành nói: “Ông có thể giúp cháu.”

Quảng cáo
Trước /160 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net