Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đế Quốc Chiến Thần
  3. Chương 95-96
Trước /160 Sau

Đế Quốc Chiến Thần

Chương 95-96

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 95. Hôn lễ bị nổ tung

“Nhưng Hào Đoạt không phải là người bình thường.” Tô Hàm nhắc nhở mộ câu: “Gã không dễ khi dễ như vậy đâu, hơn nữa làm việc đặc biệt cực đoan, có thù phải trả.”

Nghe xong lời giải thích của Tô Hàm, trong mắt Chu Hàn lóe lên một tia hờ hững, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô gái này.

“Ngoan, không nên suy nghĩ nhiều.” Sau khi nhẹ giọng an ủi một câu, Chu Hàn lôi kéo Tô Hàm, định dẫn cô ra ngoài giải sầu một chút.

Chớp mắt mấy ngày đã trôi qua, hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, nhân vật nổi tiếng của các giới ở Hòe Châu đều đến tham gia.

Thứ tư tuần sau chính là một ngày tốt, tất cả mọi người đều chen chúc một chỗ chọn ngày, kể cả sáu vị đại tướng cũng tham dự.

Sau khi đã chọn xong ngày tốt, Hoàng Minh thình lình lên tiếng: “Chu đại ca, hay là cùng ngày đó tổ chức luôn hôn lễ của Dạ Phong và Vân Nhi đi.”

Trái lại Chu Hàn cũng không tỏ vẻ gì, nhưng khuôn mặt tươi cười của Vân Nhi đã bắt đầu đỏ lên rồi.

Còn Dạ Phong cười khan một tiếng, vô cùng lúng túng nặn ra một câu: “Như vậy không tốt lắm, Nguyên soái vẫn nên làm trước đi, chờ sau khi con của tôi và Vân Nhi sinh ra sẽ tổ chức hôn lễ.”

Nghe Dạ Phong nói như vậy, lập tức Hoàng Minh cũng không nói nhảm nữa.

Lại trôi qua mấy ngày, rất nhanh, ngày tổ chức hôn lễ đã đến.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, mười dặm hồng trang, toàn bộ Hòe Châu đều tràn đầy cảm giác vui mừng.

Mười giờ sáng, khi Chu Hàn dắt tay Tô Hàm tiến vào lễ đường, biến cố xảy ra.

“Nguyên soái cẩn thận.” Gần như giọng nói của sáu đại tướng vang lên cùng lúc.

Mà ngay lúc này, khách sạn mà Chu Hàn lựa chọn tổ chức hôn lễ bị đặt thuốc nổ.

Trên không trung máy bay trực thăng đang giăng biểu ngữ lập tức hạ thang dây xuống, trước tiên sáu đại tướng giúp đỡ hai người Chu Hàn, mang bọn họ về từ đường chết.

“Nhanh, nhanh cứu đám người Hoắc Khai Hà, còn có cha vợ mẹ vợ.” Chu Hàn nhanh chóng hô lên một tiếng với sáu đại tướng.

“Tuân lệnh.” Sáu đại tướng treo người trên thang dây, giống như đang bay giữa không trung, thang dây của hai chiếc trực thăng giúp đỡ lẫn nhau, treo xong mười cái đảo câu.

Mà sáu đại tướng thì qua lại trên bầu trời đống phế tích, dù khói bốc lên cuồn cuồn cũng không ngăn cản được lòng cứu người của bọn họ.

Cho đến khi gần đến hoàng hôn, tất cả mọi người đều được đưa vào bệnh viện, may mà Chu Hàn và Tô Hàm đều không bị thương.

Mà hai cha con Hoắc Khai Hà, Tiết Minh Dương cùng với đám người Chu Xung, Hoàng Minh thì chỉ bị một ít thương nhẹ.

Kể cả Tô Khánh Đông cũng chỉ có cánh tay và sau lưng bị trầy da, duy chỉ có Hách Lôi là bị thương nặng, mất máu quá nhiều.

Đến nỗi những khách mời khác, Chu Hàn cũng không có thời gian để mà quan tâm, dứt khoát để cho Chu Tước thống kê số người thương vong.

Tám giờ tối, trong hành lang bệnh viện.

Trừ Chu Tước ra, năm đại tướng đã tụ tập một chỗ, mà Chu Hàn thì dẫn Tô Hàm đứng chung một chỗ với năm người kia.

“Nguyên soái, tra ra được rồi. ” Thanh Long báo cáo một câu với Chu Hàn: “Là Hào Đoạt phái người làm.”

“Gã phái ra hơn mười tên tử sĩ mang theo số lượng lớn thuốc nổ lẫn vào hiện trường rồi tự nổ.”

Thanh Long nói một phen, trên khuôn mặt kiên nghị kia tràn đầy sát khí.

Mà Chu Hàn thì lại nặng nề gật đầu một cái, anh không nghĩ đến Hào Đoạt lại có thể mạnh tay như vậy.

“Xát định vị trí của Hào Đoạt, toàn lực đuổi giết.” Chu Hàn quăng ra một câu như vậy, sau đó dẫn Tô Hàm đi vào một gian phòng trống, ở bên cạnh an ủi cô.

“Chu Hàn, em đã nói rồi, tên Hào Đoạt này rất là tà môn.” Tô Hàm thở dài thật sâu, khóe mắt còn vươn nước mắt: “Lúc đầu gã theo đuổi em, không có lúc nào buông tha em, làm em thiếu chút nữa nghỉ học.”

“Nếu không phải sau đó gã yêu người khác, yêu bạn thân của em, chỉ sợ em cũng sẽ bị ép thôi học.”

“Hơn nữa Hào Đoạt là con trưởng của nhà giàu nhất Hoàng Thành, so sánh với Cảng Thành, mặc kệ là phương diện kinh tế hay là độ nổi tiếng cũng cách tới trăm lẻ tám ngàn dặm.”

Nghĩ đến Hách Lôi còn đang nằm trong phòng cấp cứu không rõ sống chết, Tô Hàm chịu đựng nỗi đau như dao cắt, dằn lòng nói ra một phen.

Mặc dù lòng cô như lửa đốt, nhưng cũng biết sốt ruột cũng không có lợi ích gì.

Bây giờ chuyện duy nhất có thể làm chính là đợi.

“Anh biết rồi.” Chu Hàn cũng không nói gì, chẳng qua chỉ nói ba chữ như vậy.

Lúc đầu anh định an ủi Tô Hàm một phen, chẳng qua lời đến khóe miệng lại chưa có nói ra.

Rất nhiều lúc nói nhiều cũng vô ích. Gặp phải khó khăn thì đối mặt ngay, nhanh chóng giải quyết.

Tô Hàm thuận thế dựa vào trong ngực Chu Hàn, cô chậm chạp nói một câu: “Không biết Tiết Minh Dương có thể cứu được mẹ em hay không.”

Chu Hàn khẽ vuốt tóc cô, lên tiếng nói: “Còn có Hoắc Nghệ Tinh mà, hai người kia có thể cứu mẹ vợ từ quỷ môn quan trở về.”

Nói xong, Chu Hàn cũng không quên nhắc nhở một câu: “Đừng quên, lúc trước không phải Hoắc Tử Kim bị mẹ vợ đâm chết sao, sau đó được Hoắc Nghệ Tinh diệu thủ hồi xuân, miễn cưỡng kéo Hoắc Tử Kim từ quỷ môn quan về, để cho cô ta sống lại.”

Nghe Chu Hàn nói như thế, trong lòng Tô Hàm cũng trở nên bình tĩnh hơn.

Mặc dù trong lòng cô rất là lo lắng, nhưng trước mắt chỉ có thể yên lặng theo dõi tình hình.

Nửa giờ sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, một nhóm bác sĩ mặc áo dài trắng đi ra.

Tô Khánh Đông vội vàng chạy đến hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”

Vị bác sĩ dẫn đầu lắc đầu một cái, nói: “Không được tốt lắm, người thân cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Nói xong ông ta lắc đầu một cái, thở dài một tiếng rời đi với những bác sĩ khác.

Hai chân Tô Khánh Đông mềm nhũn, cả người tê liệt ngồi dưới đất.

Ông lẩm bẩm trong miệng:”Tại sao có thể như vậy… Hôn lễ đang tốt đẹp, sao lại trở thành như vậy?”

“Cha vợ, dưới đất lạnh, mau đứng dậy đi.” Mà ngay lúc này Chu Hàn dẫn theo Hoắc Nghệ Tinh và Tiết Minh Dương bước nhanh đến.

Anh đưa tay kéo Tô Khánh Đông từ dưới đất lên, kết quả Tô Khánh Đông lại nhào vào ngực Chu Hàn khóc lớn.

“Hai vị, kính nhờ.” Chu Hàn nghiêng đầu nói với Hoắc Nghệ Tinh và Tiết Minh Dương.

“Nguyên soái không cần phải khách khí như vậy, yên tâm, mẹ vợ của ngài không có chuyện gì.” Hoắc Nghệ Tinh vỗ ngực đảm bảo, đồng thời cũng để cho Chu Hàn không cần quá lo lắng, ngầm cho anh một viên thuốc an thần.

Mà Chu Hàn cũng trịnh trọng gật đầu, nếu như lời này do Tiết Minh Dương nói ra, anh sẽ cảm thấy đối phương đang khoác lác mạnh miệng.

Nhưng lời này là do Hoắc Nghệ Tinh nói, tất nhiên Chu Hàn sẽ tin tưởng.

“Minh Dương, nếu con không cứu sống được mẹ vợ của Nguyên Soái, cẩn thận cha không nhận đứa con nuôi là con nữa.”

“Lão Hoắc, nếu mẹ vợ Nguyên soái có chuyện gì, ông cũng không cần trở về nhà họ Hoắc nữa.”

Cùng lúc đó Chu Xung và Hoắc Khai Hà cũng lên tiếng.

Hoắc Nghệ Tinh và Tiết Minh Dương liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt thở dài, nhìn bộ dạng này giống như áp lực rất lớn.

Sau khi hai người đi vào phòng cấp cứu, đến bây giờ đã là một giờ sáng.

Lúc mọi người sắp không kiên nhẫn nổi nữa, rốt cuộc cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.

Ngay sau đó, hai người Hoắc Nghệ Tinh một trước một sai đi ra.

“Nguyên soái, gia chủ, không sao rồi.” Hoắc Nghệ Tinh thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhìn cả người giống như rất mệt.

Mà Tiết Minh Dương thì lại càng thê thảm hơn, vịn tường thở dốc.

Hai người kéo Hách Lôi từ quỷ môn quan trở về cũng hao phí rất nhiều tinh thần, hơn nữa, lại trong thời gian dài như vậy nên đều mệt mỏi.

“Không sao là tốt, khổ cực cho hai vị.” Chu Hàn nói xong nhét hai thẻ ngân hàng có màu sắc rực rỡ vào tay hai người.

Anh gần như dùng giọng ra lệnh nói: “Nhận lấy chút tâm ý này của Chu mỗ đi.”

Tiếp theo, anh dẫn Tô Hàm và Tô Khánh Đông bước nhanh vào phòng bệnh, muốn nhìn tình huống của Hách Lôi một chút.

Sau khi ba người tiến vào, ánh mắt rơi vào trên thiết bị máy móc trong phòng.

Bọn họ thấy rõ ràng, các chỉ số của Hách Lôi đều đã trở về mức bình thường.

Tô Hàm thở phào một cái, nước mắt không khống chế được rơi xuống.

Cô lẩm bẩm trong miệng: “Không sao, cuối cùng không sao rồi…”

Buổi trưa ngày hôm sau, toàn bộ đám người Chu Hàn trở về biệt thự.

Mà Hách Lôi thì được xuất viện, do Hoắc Nghệ Tinh và Tiết Minh bắt tay nhau chăm sóc.

Chương 96. Đừng hại anh ấy

Chu Xung, Hoàng Minh, Kỳ Tiếu Thiên đều đi vào biệt thự của Chu Hàn, sắc mặt của mọi người u ám, có hơi khó chấp nhận chuyện này.

“Nguyên soái, lần này không phải chuyện đùa.” Kỳ Tiếu Thiên không nhịn được lên tiếng nói: “Lần này các nhân vật nổi tiếng thế giới cũng có nhiều tử thương, thậm chí có người nghi ngờ là cậu cố ý mượn chuyện lễ cưới để trả thù bọn họ.”

Sau khi Chu Hàn nghe vậy sắc mặt vẫn bình tĩnh, cũng không có thay đổi quá lớn.

“Cái thiện không sợ cái ác, ai nghi ngờ tôi bảo kẻ đó đứng ra mặt đối mặt nói chuyện với tôi.” Chu Hàn thản nhiên nói một câu, mặc dù giọng điệu bình tĩnh nhưng mang theo sát khí.

Kỳ Tiếu Thiên nghe vậy hơi sửng sốt, gã cười gượng một tiếng: “Nguyên soái, mặc dù tôi biết anh vô tội, nhưng không thể lấp kín miệng quần chúng.”

Thật ra, lúc này Kỳ Tiếu Thiên suýt nói ra một câu: “Mắt của quần chúng sáng như tuyết”. Nhưng mà gã không có lá gan đó thôi.

Chu Hàn hơi gật đầu, nói với Kỳ Tiếu Thiên: “Thời gian một tuần tôi sẽ có một câu trả lời cho nhân dân Hòe Châu.”

“Được, có những lời này của Chu nguyên soái, tôi yên tâm rồi.” Kỳ Tiếu Thiên mỉm cười mà đứng dậy, còn giả dối mà chắp tay về phía Chu Hàn: “Tạm biệt.”

Dứt lời gã xoay người rời đi.

Chu Xung thấy thế thở dài nói: “Nguyên soái, tình hình rất xấu.”

“Hào Đoạt trở thành bá chủ Cảng Thành trong một đêm, mà Hoành Thành là thế giới của nhà họ Hào, chỉ sợ sau này ngài muốn phát triển đến phía Bắc có chút khó khăn.”

Hoắc Khai Hà bên cạnh nghe vậy lập tức giận dữ, ông ta cười lạnh một tiếng: “Bá chủ Cảng Thành? Chỉ dựa vào kẻ không có đầu óc như cậu ta cũng xứng sao?”

“Xem ra tôi không ở Cảng Thành mấy ngày đã xảy ra khá nhiều biến cố.”

Chu Xung gật đầu không nói thêm, nhưng hình như ánh mắt ông ta nhìn về phía Hoắc Khai Hà lộ ra vẻ khinh thường.

“Mẹ em tỉnh rồi.” Mà đúng lúc này Tô Hàm đột nhiên chạy đến nói với Chu Hàn: “Bà ấy muốn gặp anh.”

Chu Hàn gật đầu, nói về phía mấy người Chu Xung và Hoàng Minh: “Chờ tôi một lát.”

Vừa dứt lời anh lập tức đứng dậy rời đi, đi thẳng đến phòng ngủ của Hách Lôi.

Đi vào phòng ngủ, mùi thuốc khắp phòng có hơi gay mũi.

Chu Hàn hơi nhăn mày lại, liếc mắt nhận ra gương mặt của Hách Lôi đã gầy nửa vòng, rất yếu ớt nằm ở trên giường.

“Con rể à, con nhất định phải bảo vệ cho con gái mẹ thật tốt.” Hách Lôi vươn tay về phía Chu Hàn, khuôn mặt đầy nôn nóng: “Nhất định không được để con gái của mẹ xảy ra chuyện.”

Chu Hàn gật đầu, tiến lên vài bước nắm lấy tay của Hách Lôi. Đôi môi mỏng của anh khẽ mở: “Mẹ yên tâm, có con ở đây Tô Hàm sẽ không sao.”

Thấy Chu Hàn bảo đảm với mình, lúc này Hách Lôi mới chuyển đề tài: “Chuyện lần này mẹ không trách con, Hào Đoạt đó là ai trong lòng mẹ biết rõ.”

“Lúc trước cậu ta theo đuổi Tô Hàm nhà mẹ, còn đến Hòe Châu uy hiếp cả nhà họ Tô.”

“Nếu không phải sau đó cậu ta thay người yêu như thay áo, chỉ sợ lúc ấy chúng ta sẽ phải gả Tô Hàm cho cậu ta.”

Nghe Hách Lôi nói xong, sắc mặt của Chu Hàn trở nên u ám hơn.

Sớm biết như thế, lúc trước không nên thả Hào Đoạt đi, giữ gã lại mãi mãi.

Nhưng Chu Hàn cũng không ngờ Thanh Long chỉ cho đối phương một cái tát nhưng mà đổi lại sự trả thù thế này.

Vậy có thể thấy được Hào Đoạt này độc ác thế nào.

Rời khỏi phòng của Hách Lôi, Chu Hàn lại bàn bạc với đám người Chu Xung một lúc, cuối cùng quyết định đám người Chu Xung canh giữ ở Hòe Châu.

Mà Chu Hàn dẫn theo Tô Hàm và đám người Hoắc Khai Hà cùng tiến vào chiếm giữ Cảng Thành.

Còn vợ chồng Tô Khánh Đông thì để bọn họ tạm thời ở lại Hòe Châu, chờ sau khi bên Cảng Thành ổn định sẽ đón hai người qua.

Gần lúc màn đêm buông xuống, Tony Bond gõ vang cửa phòng của Chu Hàn.

Từ sau lần trước bị Vân Nhi đâm một đao ở khách sạn, Tony Bond vẫn luôn dưỡng thương.

Anh ta vốn muốn đến lễ cưới hôm qua nhưng Tiết Minh Dương dặn không thể đi, bởi vì chất độc trong người anh ta vẫn chưa giải sạch sẽ.

Vả lại chất độc đó rất dễ dàng lây bệnh, cũng chính vì vậy mà Tony Bond mới không thể đi được.

Rất nhanh, cửa phòng mở ra, Chu Hàn từ bên trong đi ra.

“Có chuyện gì?” Anh lên tiếng hỏi Tony Bond.

Tony Bond nặn ra nụ cười khổ, lên tiếng nói: “Chu nguyên soái, tôi không về nữa, sau này sẽ đi theo anh, làm quần áo cho anh.”

Chu Hàn nghe vậy hơi sửng sốt, không nghĩ ra dây thần kinh nào của Tony Bond bị chập.

Nhưng mà anh không hỏi nhiều, chỉ thản nhiên gật đầu.

Lúc đang rối ren, chuyện xảy ra gần đây khiến Chu Hàn sứt đầu mẻ trán, tất nhiên anh không lo được quá nhiều.

Nếu Tony Bond muốn ở lại thì cho anh ta ở lại.

Dù sao ngày mai sẽ phải khởi hành chạy tới Cảng Thành, Chu Hàn còn phải chuẩn bị rất nhiều.

Sau khi Tony Bond vừa rời khỏi, Hoắc Nghệ Tinh đến tìm Chu Hàn.

“Chu nguyên soái, tôi…” Gương mặt già nua của Hoắc Nghệ Tinh đầy bực bội, sắc mặt càng cực kỳ khó coi.

Mà Hoắc Khai Hà cũng đứng bên cạnh Hoắc Nghệ Tinh, vẻ mặt của hai người đều có hơi kỳ lạ.

“Sao rồi?” Chu Hàn thấy Hoắc Nghệ Tinh muốn nói lại thôi, lập tức trở nên nghi ngờ.

Gần như cùng lúc đó, anh lập tức nhớ lại một chuyện, chính là trước đây Hoắc Nghệ Tinh hạ độc Hào Đoạt.

“Lần trước ông đã hạ độc gì cho Hào Đoạt?” Lúc Chu Hàn nhớ ra điều này, lập tức hỏi một câu.

Hoắc Nghệ Tinh hơi bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, ông ta lên tiếng trả lời: “Nhuyễn thân tán.”

Chu Hàn vừa nghe câu này, cuối cùng hiểu vì sao Hào Đoạt tức giận như vậy, đến mức cho nổ hiện trường hôn lễ.

Hoá ra là thuốc của Hoắc Nghệ Tinh đang quấy phá, thuốc của ông ta đã biến Hào Đoạt thành người đàn ông vô dụng.

“Việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích.” Chu Hàn an ủi một tiếng, chuyển đề tài: “Thu dọn đồ đạc, ngày mai đến Cảng Thành.”

Dứt lời, anh xoay người rời đi, trở lại phòng của mình.

Một đêm yên lặng, ngày kế tiếp, khi đám người Chu Hàn chuẩn bị xuất phát, sáu đại chiến thần quay về bên cạnh Chu Hàn.

“Nguyên soái, mấy ngày nay Hào Đoạt vẫn luôn rúc trong một trang viên ở Cảng Thành, lực lượng bảo vệ của gã rất lớn mạnh, chúng ta không thể tấn công.” Gương mặt của Thanh Long đầy hổ thẹn, giống như chịu nhục nhã lớn.

Chỉ sợ lúc này vẫn cần Chu Hàn tự ra tay, dẫn dắt bọn họ mới có thể xông vào bắt được Hào Đoạt.

Dù sao trước đây khi bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ, đều dựa vào Chu Hàn ra tay mới giải quyết thuận lợi.

“Không sao, chuẩn bị khởi hành.” Chu Hàn nói một câu giống như nói với mọi người.

“Được.” Mọi người đồng loạt trả lời, cùng rời khỏi biệt thự.

Tô Khánh Đông nhìn mọi người rời đi, dáng vẻ có chút đượm buồn.

Tô Hàm nhìn chằm chằm bóng người của ba qua kính chiếu hậu, cô không nói cái gì.

Ba giờ chiều, đám người Chu Hàn đến Cảng Thành.

“Chu nguyên soái, mọi người đến thẳng nhà tôi là được.” Hoắc Khai Hà nhiệt tình đưa ra lời mời.

Hoắc Tử Kim bên cạnh nghe vậy, gương mặt xinh đẹp lập tức sa sầm.

Trước đây cô ta làm tôi tớ cho Chu Hàn không lâu, bây giờ ba mình lại mời Chu Hàn đến nhà ở, điều này khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Vốn dĩ Hoắc Tử Kim cho rằng, chỉ cần Chu Hàn giải quyếtH hoàng tử xong thì có thể không cần gặp và đối mặt với Chu Hàn nữa.

Nhưng không ngờ rằng sau khi trải qua chuyện của Hào Đoạt, Chu Hàn trực tiếp dẫn Tô Hàm và Tiết Minh Dương, còn có cả Tony Bond đi vào Cảng Thành.

Mặc dù rất không muốn Chu Hàn vào trong nhà của mình, nhưng nghĩ đến con khỉ lông vàng Tony Bond cũng sẽ đi vào theo, không biết vì sao trong lòng trở nên rất vui sướng.

“Anh Tony Bond, đến nhà tôi ở nhưng phải giặt quần áo và lau giày cho tôi.” Hoắc Tử Kim thình lình nói một câu với Tony Bond, trên mặt cô ta đầy ý cười.

Quảng cáo
Trước /160 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kiểm Đáo Nhất Cá Tinh Cầu (Nhặt Được Một Cái Tinh Cầu

Copyright © 2022 - MTruyện.net