Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giấc mộng thần thâu xem như tạm thời tan vỡ. Việc đầu tiên mà Tiền Bất Ly làm sau khi quay trở lại gian phòng của mình chính là thay đổi quần áo. Hắn đổi một chiếc trường bào màu vàng nhạt. Có một nghi vấn một mực quanh quẩn trong lòng Tiền Bất Ly. Công chúa Cơ Thắng Tình không phải là một nữ nhân ngu xuẩn, nhưng vì sao nàng lại đơn giản tin tưởng vào những nói dối cũng không lấy gì làm cao minh của hắn? Chẳng lẽ nàng thực sự cho mình là Càn Long Đại Đế sao?
Tạm gác lại chuyện sau này sẽ nghĩ tiếp, suy nghĩ của Tiền Bất Ly chuyển đến cái gọi là 'Quân tình khẩn cấp'. Giống như tất cả những kẻ cuồng chiến tranh, chỉ cần nghe được hai chữ 'Quân tình', tâm tình Tiền Bất Ly bắt đầu trở nên kích động. Nếu như nữ nhân kia đã tín nhiệm chính mình, mình hãy giúp nàng một lần, Tiền Bất Ly đã tìm được một cớ hợp lý để cho mình ở lại.
Trong phòng nghị sự, đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài có mười mấy binh sĩ tay nâng bó đuốc, xếp thành chỉnh tề, dáng vẻ rất căng thẳng. Tiền Bất Ly đi nhanh về phía trước, vừa vừa đi đến trước cửa, từ bên trong phòng, một người tuổi khoảng chừng ba mươi, trang phục khôi giáp quân nhân. Trên đầu của hắn có một vết thương, vẫn chưa băng bó, máu tươi từ trên gương mặt của hắn nhỏ xuống trước ngực.
"Đứng lại!" Quân nhân kia đột nhiên thò tay ngăn cản Tiền Bất Ly, hắn nói: "Bên trong đang thương nghị việc quân, người không có phận sự không được đi vào!"
"Ta không đến nói chuyện phiếm!" Tiền Bất Ly nhàn nhạt trả lời một câu, hắn tiếp tục đi vào trong.
"Quý tộc chết tiệt!" Quân nhân nói thầm một câu với thanh âm cực thấp, hắn làm như vô tình dùng bả vai đánh về phía Tiền Bất Ly.
Tiền Bất Ly nhẹ nhàng lóe lên, lánh người ra phía sau đối phương, sau đó hắn xoải bước một bước, dùng đầu gối đánh lên khuỷa chân phía sau của quân nhân này, cánh tay hướng về phía đỉnh đầu, “Bịch” một tiếng, quân nhân kia liền quỳ rạp xuống đất.
"Thật là hài tử ngoan có lễ phép!" Tiền Bất Ly nhe răng để lại một câu, sau đó hắn đẩy cửa ra, đi vào phòng nghị sự.
Quân nhân kia quay đầu xem nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiền Bất Ly, ánh mắt vừa mang vẻ khiếp sợ lại vừa mang vẻ nghi hoặc, mà binh sĩ bốn phía xung quanh tức thì cười phá lên vui vẻ.
Vừa vào cửa, tất cả lực chú ý của Tiền Bất Ly đều tập trung vào một vật đặt trên một cái bàn dài ở chính giữa phòng, là sa bàn! Lại là sa bàn! Trên thế giới này lại có sa bàn! Trong lòng Tiền Bất Ly nổi lên một cảm giác chua xót. Nhớ ngày đó, khi hắn ở ban tham mưu cũng tiếp xúc với sa bàn không ít. Thật không ngờ khi tới chỗ này, hắn vẫn có thể gặp được bằng hữu cũ!
Cơ Thắng Tình cùng Giả Thiên Tường dùng ánh mắt trao đổi với nhau, Giả Thiên Tường mỉm cười nói: "Càn tiên sinh, ngài trước kia bái kiến loại vật này?"
"Đương nhiên!" Tiền Bất Ly không ngẩng đầu, tập trung tinh thần quan sát sa bàn.
"Hừ!" Một quân nhân mang dấp của võ tướng tiếp lời nói: "Sa bàn là do Càn Long Đại Đế sáng chế lần đầu tiên một trăm năm trước. Về sau tuy bị do thám của mấy quốc gia đánh cắp, bắt chước, trở thành một trong những pháp bảo quan trọng của các tướng quân các quốc gia, nhưng người bình thường dù cả đời thì cũng đừng mơ tưởng nhìn thấy một cái, các hạ thật sự nhìn thấy?"
"Nói nhảm!" Tiền Bất Ly ghét nhất là những người quấy rầy ý nghĩ của mình. Giờ phút này thái độ của hắn tuyệt không khách khí, hắn nói: "Loại vật này ta thấy cũng nhiều!"
Cơ Thắng Tình lại mỉm cười ngọt ngào. Khi một nữ nhân bắt đầu sùng bái một người nam nhân, người nam nhân kia liền biến thành một con người toàn vẹn không có khuyết điểm. Thái độ thô lỗ của Tiền Bất Ly ở trong suy nghĩ của Cơ Thắng Tình lại biến thành một loại mị lực, nam nhân rất có khí phách! Cơ Thắng Tình tin tưởng Tiền Bất Ly, vật này do hắn sáng chế lần đầu tiên vào năm xưa, đương nhiên hắn phải nhìn thấy rất nhiều lần. . .
Võ tướng kia giận tím mặt, vừa định nổi nóng thì chứng kiến bá tước Giả Thiên Tường đang lạnh lùng nhìn mình, hắn vội vàng cúi đầu. Ủy khuất! Hắn rõ ràng là vì người nam nhân kia không lễ phép đối với bá tước đại nhân, cho nên mới đứng ra châm chọc một chút. Ai ngờ bá tước đại nhân lại không tiếp nhận tình cảm này của mình!
Rất lâu sau, Tiền Bất Ly mới ngẩng đầu, nỗi kích động ngay khi vừa mới nhìn thấy sa bàn đã tiêu tán, ánh mắt Tiền Bất Ly vô cùng bình tĩnh, hắn nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta giới thiệu cho Càn tiên sinh biết một chút tình hình." Giả Thiên Tường đứng lên từ trên ghế, giơ tay chỉ vào một điểm trên sa bàn, nói: "Một phía của sông băng Khai Thiên, thuộc sở hữu của bộ lạc thảo nguyên, Phi Ưng. Trước kia khi Cơ Chu quốc phát sinh xung đột cùng bộ lạc Phi Ưng, chiến trường thường thường xảy ra xung quanh Ki Cốc, cách Tuyết Nguyên thành hơn hai trăm Km, thế nhưng lúc này đây bọn chúng đã vượt qua sông băng Khai Thiên, đánh lén lãnh địa thuộc Tuyết Nguyên thành chúng ta!"
"Kỹ càng một chút." Tiền Bất Ly thản nhiên nói, mà hắn nói rất tự nhiên, giống như đối phương phải nghe theo phân phó của mình.
Trên thế giới có một thứ đồ vật gọi là 'Thế' ! Rồng vui chơi thoả thích trên biển rộng, hổ tung hoành ở thâm sơn, rắn ẩn núp trong bụi cỏ, ngựa phi trên đồng bằng! Cái này là 'Thế' !
'Thế' của Tiền Bất Ly chính là đối đầu, là chiến tranh. Nói một cách khác, hắn là thiên tài! Tiền Bất Ly cuồng nhiệt thao túng chiến cuộc, đồng thời, hắn cũng rất tỉnh táo! Mà ngay cả Tiền lão gia tử có kiếp sống ngựa chiến mấy thập niên cũng vô cùng khiếp sợ trước biểu hiện của Tiền Bất Ly.
Nếu như trước khi bước vào cánh cửa này, Tiền Bất Ly vẫn còn do dự giữa bỏ đi hay ở lại, bây giờ Tiền Bất Ly không cần phải lựa chọn nữa rồi, bởi vì hắn rốt cục bắt được 'Thế' mà hắn tha thiết ước mơ!
Làm một nhân viên tham mưu có chức mà không có quân quyền, điều mà Tiền Bất Ly có thể làm chính là mượn năng lượng của ông mình, đi tham gia mỗi một lần trong quân đội có diễn tập, mặc kệ diễn tập lớn hay nhỏ hắn đều muốn tham gia. Không có diễn tập thì hắn đắm mình trong những trận đánh điển hình từ trước tới nay trên khắp thế giới. Đáng tiếc những thứ này đều là hư ảo, Tiền Bất Ly không tìm được cảm giác thỏa mãn, điều này giống như uống rượu, chỉ có thể uống một ngụm, chơi nữ nhân thì chỉ có thể sờ một chút mà thôi, kích thích trong chốc lát chỉ có thể mang đến nỗi buồn khổ vô bờ.
Giờ này khắc này, Tiền Bất Ly sẽ không buông tay!
Những người nào ngăn cản ta, đều sẽ phải đi tìm chết!
Hắn là một kẻ điên!
Mọi người đều rất thích dùng từ 'Kẻ điên' này để hình dung những người đôi chút cuồng chiến tranh, nhưng điều kỳ quái là, vô số người thông minh đã trở thành những kẻ điên chẳng thèm ngó tới hài cốt dưới chân mình. Có lẽ người có thể đánh bại những kẻ điên, chỉ có thể là một người điên khác mà thôi!
Giả Thiên Tường chăm chú nhìn Tiền Bất Ly. Từ trong ánh mắt Tiền Bất Ly Giả Thiên Tường không nhìn ra bất kỳ vật gì, nhưng lão lại có thể cảm nhận được một loại cuồng nhiệt. Giả Thiên Tường có cảm giác không thở nổi, theo bản năng, lão lui lại sau một bước.
"Ngươi là ai? Dám vô lễ đối với bá tước đại nhân!" Một võ tướng khác phẫn nộ đứng lên.
"Câm miệng!" Cơ Thắng Tình cùng Giả Thiên Tường cùng quát to. Cơ Thắng Tình còn rất lo lắng nhìn Tiền Bất Ly liếc, nàng sợ Tiền Bất Ly sẽ tức giận, Tiền Bất Ly mới là tâm phúc của nàng!
Tiền Bất Ly căn bản không nhìn võ tướng kia, ánh mắt hắn vẫn tập trung ở trên người Giả Thiên Tường, hắn đang đợi câu trả lời.
Giả Thiên Tường thầm trấn tĩnh lại tinh thần, dùng tay chỉ vào sa bàn nói: "Ở nơi này của sông băng Khai Thiên nơi này có một khe hở trải dài mấy trăm dặm, rộng hơn ba mươi trượng, sâu không thấy đáy. Nếu như bộ lạc Phi Ưng muốn vượt qua từ nơi này, quả thật sẽ vô cùng khó khăn. Hơn nữa nếu như giao chiến ngay trên sông băng, uy lực của kị binh nhẹ thảo nguyên căn bản không thể phát huy hết được, còn kém hơn rất nhiều so với trọng trang bộ binh, cho nên mấy trăm năm qua Tuyết Nguyên thành đều rất bình tĩnh. Ngày xưa chúng ta chẳng qua chỉ phái đội tuần tra dò xét theo thông lệ là được rồi."
"Lúc này, bộ lạc Phi Ưng rõ ràng xây dựng một chiếc cầu treo trên cái khe này. May mắn, bị đội tuần tra của chúng ta phát hiện." Nói tới chỗ này, Giả Thiên Tường lộ ra vài phần tán thưởng: "Thủ lĩnh đội tuần tra là một cháu ngoại của ta, hắn gọi Vương Thụy. Sau khi hắn phát hiện ra cầu treo, cũng không vội vã tiến công. Hắn chờ cho đến chạng vạng tối mới bắt được một cơ hội, cưỡng ép công kích hủy hoại cầu treo, thế nhưng. . . .chín mươi người trong biên chế đội tuần tra tính cả Vương Thụy cũng chỉ có hai người trốn về đến đây. Bọn hắn đã dùng tánh mạng của mình để bảo vệ đất đai tổ quốc chúng ta! Điều này đối với chúng ta mà nói là một tin tức tốt. Trong khoảng thời gian ngắn, bộ lạc Phi Ưng không có khả năng lại tiếp tục xây dựng một chiếc cầu treo như thế, bọn chúng không có viện binh, cũng không có tiếp tế!"
"Có tin tức tốt đương nhiên cũng sẽ có tin tức xấu, đúng không?" Tiền Bất Ly nhíu lông mày lại.
“Đúng vậy, thủ lĩnh Trát Mộc Hợp của bộ lạc Phi Ưng cùng Niêm Hãn, đệ đệ của hắn còn có khinh kỵ binh cận vệ của bọn chúng cũng đã vượt qua được. Khi chứng kiến sự tình bại lộ, bọn chúng lập tức đánh lén binh sĩ phòng thủ mỏ vàng của chúng ta! Vương Thụy từng phái ra hai tổ, tổng cộng sáu người phân biệt đi báo động cho mỏ vàng cùng Tuyết Nguyên thành, nhưng. . . Chúng ta cũng không nhận được bất luận báo động gì." Giả Thiên Tường cười gượng gạo, nói: "Nếu như không có gì ngoài ý muốn, ba nghìn trọng trang bộ binh trông coi mỏ vàng hẳn là toàn quân bị diệt rồi. Kị binh nhẹ trốn về được hơn ba trăm người, người người đều đẫm máu. Có thể thấy cuộc chiến đấu vô cùng kịch liệt"
Tiền Bất Ly trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên hắn cười mỉa mai, nói: "Ta không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung các ngươi. Các ngươi rõ ràng đã bỏ sót một chuyện không hề nhỏ chút nào!" Tiền Bất Ly chuyển lời, nói: "Anh hùng của chúng ta đâu? Anh hùng hủy diệt cầu treo ở nơi nào? Ta muốn gặp hắn."
Giả Thiên Tường nghi hoặc nhìn Tiền Bất Ly. Đáng tiếc Tiền Bất Ly cũng không có ý tứ giải thích cho câu nói của mình. Bất đắc dĩ Giả Thiên Tường đành phải cho người ta đi gọi cháu của mình tới.
Chỉ chốc lát, võ sĩ đã từng nảy sinh “xung đột” với Tiền Bất Ly được người dẫn đến. Tiền Bất Ly không khách khí, hỏi ngay: "Ngươi chính là Vương Thụy?"
Vương Thụy nghi hoặc nhìn Giả Thiên Tường rồi lại nhìn công chúa Cơ Thắng Tình, hắn thấp giọng trả lời: ‘Đúng vậy."
"Mỗi một lần đội tuần tra của các ngươi tuần tra đều đi theo lộ tuyến cố định sao?"
“Đúng vậy."
"Ngày hôm qua thì người nào chịu trách nhiệm tuần tra?"
"Không phải ta, là Cổ Lí An, thế nhưng ngày hôm qua khi Cổ Lí An trở về thành thì bị một bình dân làm ngựa hoảng sợ, kết quả hắn đâm vào cửa thành, đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh nhân sự. Theo như quy định, đến ngày mai đội tuần tra của ta mới thay quân cùng Cổ Lí An. Khi nhìn thấy Cổ Lí An bị thương nặng, ta nghĩ ta vất vả, mệt mỏi thêm một ngày không có gì quan trọng. Ai ngờ, . . . Ai ngờ các huynh đệ của ta cứ như vậy. . . ." Vương Thụy càng nói thì sắc mặt hắn càng ảm đạm. Xem ra hắn và thủ hạ có quan hệ rất tốt.
"Công chúa, ngươi có thời gian thì có lẽ nên đi bái tế cửa thành, nó lập nhiều công lao cũng không nhỏ hơn so với Vương Thụy!" Tiền Bất Ly cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp: "Bá tước đại nhân, ta thỉnh giáo một vấn đề, nếu như ngươi muốn dựng một cầu treo qua một khe núi, thi công ngày đêm thì cần ít nhất bao lâu thời gian?"
Một câu hỏi làm bừng tỉnh người trong mộng! Giả Thiên Tường một mực suy nghĩ biện pháp đối kháng khinh kị binh cận vệ tinh nhuệ nhất của bộ lạc Phi Ưng mà phát sầu. Giờ phút này lão thoáng cái đã hiểu ra vấn đề, sắc mặt lão trở nên trắng xám. Giả Thiên Tường nói: "Cho dù không cần phải che dấu, toàn lực thi công ít nhất cũng cần năm ngày!"
"Giả thiết là nếu như Cổ Lí An không phải nội gian, chỉ riêng tội danh chỉ huy thiếu trách nhiệm cũng khiến hắn không thể thoát được. Thế nhưng, có lẽ lời của ta hơi võ đoán một chút, ta không biết các ngươi điều động đội tuần tra như thế nào." Tiền Bất Ly lạnh lùng nói.
"Không, ngài nói rất chính xác!" lập tức trong mắt Giả Thiên Tường bốc lên ngọn lửa tức giận. Lão nói: "Ngay trên bề mặt khe, địa thế bằng phẳng, hai bờ sông cao thấp chênh lệch không lớn, khu vực thích hợp mắc cầu treo tổng cộng có bốn nơi, mỗi ngày đều sẽ có bốn cái đội tuần tra tuần tra theo thông lệ, nếu như là chỉ huy thất trách, tuyệt sẽ không tạo thành hậu quả này!"
Giả Thiên Tường bước đi qua lại thong thả vài bước rồi nói: "Nhiệm Soái!"
Một võ tướng bỗng nhiên đứng lên, nói: "Có."
"Ngươi lập tức mang người đi bắt Cổ Lí An cùng tất cả nhân viên đội tuần tra của hắn lại, không cho phép để một kẻ nào chạy thoát!"
"Vâng!" Nhiệm soái trả lời một tiếng, quay đầu rời đi.
Tiền Bất Ly dừng lại ở vị trí mỏ vàng ghi trên sa bàn, hỏi: "Bộ lạc Phi Ưng tổng cộng có bao nhiêu kị binh nhẹ cận vệ?"
"Theo như binh sĩ của chúng ta trốn về nói, có lẽ có năm nghìn kỵ binh, còn có không đến một nghìn bộ binh."
"Bộ binh? Bộ lạc thảo nguyên tại sao lại có bộ binh?"
"Cái này ta biết rõ." Vương Thụy tiếp lời nói: "Thế núi sông băng Khai Thiên tuy kém hiểm trở hơn so với sông băng Côn Lôn, nhưng vẫn vô cùng không thích hợp cho nhiều binh sĩ hành quân. Khi ta mai phục, đã tận mắt thấy, chiến mã của bọn chúng không ngừng ngã xuống sông băng mà chết, cũng đã chết không ít người. Những bộ binh đó hẳn là binh sĩ đã mất đi chiến mã khi đang trong quân?"
Tiền Bất Ly nghi hoặc nhìn Vương Thụy: "Vậy các ngươi tuần tra như thế nào? Dùng chân?"
"Chúng ta có xe trượt tuyết, đại nhân." thái độ của Vương Thụy càng ngày càng cung kính. Khi nhìn thấy công chúa điện hạ tôn quý cùng bá tước Giả Thiên Tường đều trầm ngâm không nói, chỉ có người nam nhân này đang không ngừng đặt câu hỏi, kẻ đần cũng có thể nhìn ra địa vị của người nam nhân này. Hắn nói tiếp: "Chó hành quân của Cơ Chu quốc chúng ta là chó hành quân tốt nhất ở trên đại lục, hơn nữa ở trên cánh đồng tuyết, tốc độ trượt tuyết nhanh hơn rất nhiều so với ngựa! Thế nhưng số lượng chó hành quân không nhiều lắm, vừa mới đủ phân phối cho đội tuần tra chúng ta"
Tiền Bất Ly chuyển hướng nhìn Giả Thiên Tường, hỏi: "Người đầu tiên trở về báo động hình như có cưỡi ngựa?"
"Đó chính là ta, đại nhân." Vương Thụy nói: "Chó hành quân, cường tráng, sức chịu đựng kém hơn so với ngựa. Khi ta đi đến gần một đồn biên phòng, chó hành quân kéo xe trượt tuyết hầu như đều mệt mỏi co quắp, ta thay đổi chiến mã của đồn biên phòng nên mới có thể đi gấp trở về."
Tiền Bất Ly trầm tư một hồi lâu rồi hắn lẩm bẩm nói: "Kì quái. . . . Bộ lạc Phi Ưng mới chỉ hành quân mà đã phải chịu hao tổn rất lớn, bọn chúng chịu hao tổn lớn ở bên kia sông băng thì còn có thể hiểu được, chúng còn sử dụng một số đông người đi xây dựng cầu treo, đám đầu tiên vượt qua cầu treo lại còn là kị binh nhẹ cận vệ tinh nhuệ nhất bộ lạc Phi Ưng, những thứ này. . . . cho ta một cảm giác được ăn cả ngã về không! Ta không nghĩ ra là ở nơi đây các ngươi có đồ vật gì đó đáng giá khiến cho bọn hắn liều mạng như vậy?"
Giả Thiên Tường thở dài, nói: "Cái này thì để ta nói cho ngươi biết! Bệ hạ của chúng ta là một đại minh quân. Bệ hạ không cam lòng chịu cảnh nhiều lần bị dân tộc thảo nguyên quấy nhiễu, cho nên vào mười năm trước, bệ hạ chế định một kế hoạch dùng kỵ binh đối địch với kỵ binh! Nhưng nếu như muốn đại quy mô xây dựng kỵ binh tinh nhuệ cần một số lượng tiền bạc khổng lồ, hơn nữa rất khó thuyết phục nội các thông qua nghị quyết này, kế hoạch của bệ hạ sẽ tiêu phí toàn bộ tổng thu nhập suốt năm năm Cơ Chu quốc, tiêu phí thật sự quá lớn."
"Điều quan trọng nhất là, bây giờ Cơ Chu quốc cùng Anh Quốc đế quốc, La Tư Đế Quốc, Châu Mỹ hợp chủng quốc trên đại lục đã ký một hiệp định quân sự, vì an toàn cùng hòa bình trên đại lục, bất kỳ một quốc gia nào cũng không được tự tiện khuếch trương binh lực. Nếu như tin tức Cơ Chu quốc khuếch trương binh lực bị tiết lộ ra ngoài, tất nhiên sẽ gây nên một cơn sóng lớn! Nếu như một khi bộc phát chiến tranh, toàn bộ đại lục đều bị cuốn vào."
"Nhưng bệ hạ lại vẫn không cam lòng buông tha kế hoạch của mình. Đúng lúc đó ở khu vực gần sông băng Khai Thiên, phát hiện một mỏ vàng lớn chứa số lượng vô cùng phong phú, cũng chính là mỏ vàng Tuyết Nguyên bây giờ. Bệ hạ cho rằng đó là một cơ hội tốt trời ban. Bệ hạ mệnh lệnh cho ta giấu diếm sản lượng mỏ vàng, che dấu số lượng vàng dư thừa, chuẩn bị tương lai!"
"Kỳ thật sản lượng mỏ vàng Tuyết Nguyên còn nhiều hơn so với sản lượng mỏ vàng mỏ vàng Alaska lớn nhất thế giới, ta chỉ nộp lên nội các một phần mười, cũng đã khiến cho mỏ vàng Tuyết Nguyên có tên trong Top 10 thế giới!"
"Cái gì? ? ?" Ngoại trừ công chúa, những người còn lại đều thốt lên những tiếng hô kinh ngạc.
Ánh mắt Giả Thiên Tường lập tức chuyển sang lạnh lẽo, đảo qua từng người một đang ngồi trong phòng. Hắn nói tiếp: "Đây là một bí mật rất lớn, các ngươi đều là tâm phúc của ta, ta tin các ngươi, hôm nay ta nói ra bí mật này, là vì để cho các ngươi chuẩn bị sẵn sàng. Nếu như bộ lạc Phi Ưng là vì vàng mà đến, chiến tranh sẽ tàn khốc chưa từng có! Nếu có kẻ nào tiết lộ bí mật này ra ngoài, một cái giá lớn. . . Các ngươi biết rõ sẽ có bao nhiêu! Kẻ phản bội sẽ là địch nhân của toàn bộ Cơ Chu quốc chúng ta! ! Các ngươi có thể phản bội ta, nhưng các ngươi không nên phản bội quốc gia!"
"Đại nhân!" Một võ tướng thân hình cao lớn, mang trên mặt vài phần anh khí đứng lên nói: "Ta dùng danh nghĩa toàn thể gia tộc thề! Quyết sẽ không phản bội đại nhân, càng sẽ không phản bội quốc gia! !"
Chịu ảnh hưởng của viên võ tướng này, mấy võ tướng đều đứng lên, nói: "Ta thề. . . ." "Ta thề. . . ."
"Tốt rồi, các ngươi đều ngồi xuống đi." Giả Thiên Tường phất phất tay dáng vẻ mệt mỏi. Hắn lại nói: "Đáng tiếc, bí mật tồn tại một thời gian dài, đã không thể tránh được xuất hiện rò rỉ. Ngay mấy năm trước ở đế đô đã mơ hồ xuất hiện tiếng gió, nhưng cuối cùng đều bị bệ hạ xảo diệu ứng đối mà qua đi. Lúc này đây. . . . Nếu như ta không đoán sai. . . ."
“Ở đế đô có một đại nhân vật có cấu kết cùng bộ lạc Phi Ưng" Tiền Bất Ly nhàn nhạt nói tiếp.
“Đúng vậy!" Giả Thiên Tường lộ ra thần sắc kính nể. Trước đây, hắn bội phục chỉ là đối phương đã từng lập nhiều 'Công tích ". Hiện tại hắn thật sự bị thuyết phục bởi tâm trí nhanh nhẹn của Tiền Bất Ly.
Tiền Bất Ly cười nhẹ một tiếng, tiếp tục đứng trước sa bàn.
"Ta còn có một phỏng đoán không quá chắc chắn." Giả Thiên Tường thở dài nói: "Bọn hắn không chỉ là vì vàng mà đến, có lẽ bọn hắn còn có một mục tiêu, đó chính là. . . . bắt được công chúa của chúng ta!"
"Công chúa?" ánh mắt Tiền Bất Ly chuyển hướng khỏi sa bàn, chuyển sang hướng Giả Thiên Tường, hắn nói: "Ta thừa nhận công chúa xinh đẹp cùng tôn quý, nhưng. . . . Nếu như mục tiêu của một cuộc chiến tranh là một nữ nhân, thì có vẻ điều này như một trò đùa" mỗi lần đến thời điểm mấu chốt, Tiền Bất Ly thường thích thẳng thắn, sĩ diện cãi láo thường thường làm hỏng đại sự. Tuy lời nói của hắn có đôi chút đả thương người, nhưng một công chúa không ngốc nghếch sẽ hiểu lời nói của hắn, Tiền Bất Ly cần chân tướng, bởi vì phán đoán chính xác thường đến từ chính chân tướng!
Giả Thiên Tường mỉm cười, không trả lời nghi vấn của Tiền Bất Ly, hắn chỉ cười nhìn công chúa mà không nói. Giả Thiên Tường, một người ít xuất hiện, vẫn biết rõ lúc nào cần phải thu hào quang của mình, nhất là không thể chiếm sân khấu trước công chúa!
"Cậu của ta là chủ tướng Ki Cốc quan, ta chỉ có một người cậu này, cậu vẫn luôn rất thương yêu ta." Cơ Thắng Tình mỉm cười cảm kích đối với Giả Thiên Tường, nàng nói: "Nếu như bọn chúng thật sự bắt được ta, lợi dụng thân phận của ta, tiền hậu giáp kích. . . ." Cơ Thắng Tình không hoàn toàn nói thẳng ra, nàng tin tưởng bằng năng lực của mình, 'Càn Long Đại Đế' hoàn toàn có thể hiểu rõ ẩn ý của nàng. Hoàn toàn có thể hiểu được kết của nàng khi bị bắt, dù thân phận của nàng tôn quý, không nói cậu của nàng có thể nổi điên hay không, mất đi lý trí, riêng là việc này cũng tạo thành đả kích trí mệnh đối với sĩ khí của toàn bộ quân coi giữ!
"Ta hiểu!" Tiền Bất Ly nắm tay phải, nhẹ nhàng gõ mấy cái vào lòng bàn tay trái, ánh mắt lóe ra. Hắn nói: "Một lượng tiền bạc khổng lồ kinh người, một chìa khóa xâm nhập nội địa Trung Nguyên. Nếu như đổi là ta, ta cũng sẽ được ăn cả ngã về không!"