Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại đình trước cung Vị ƯơngHàn quang chợt lóe, bông tuyết bị chém thành hai mảnh từ trên cao loạng choạng hạ xuống, nhẹ nhàng chậm rãi bay múa.Thiếu niên mặc huyền y, dây bạc vấn tóc, thân kiếm sáng loáng phản chiếu vẻ mặt sắc xảo của nàng, tay hơi động, lưỡi kiếm hướng ra ngoài, đám bông tuyết vốn thong thả chậm rãi rơi, không chạm vào người nàng mảy may đột nhiên như thể bị lôi kéo đồng loạt , thế kiếm vun vút rít gào kéo theo bông tuyết.Trong chốc lát kiếm quang hạ trần dẫn động phong tuyết.Lý Trọng Hoa nhìn mà trợn tròn mắt, tổng quản túm hai lần mới thất thần vòng qua đình trước, bước vào mái hiên.Có một lão đạo râu dài đứng dưới hiên, mặc một chiếc đạo bào đã trắng bệch do giặt nhiều lần, khuôn mặt gầy gò, hai mắt sáng ngời có thần, chỉ thoáng liếc qua đã như thể có khả năng nhìn xuyên thấu ngươi, mọi thứ đều không qua được mắt ông.Lý Trọng Hoa vừa sợ hãi lại hiếu kỳ, khi chỉ còn cách ông lão tầm ba trượng thì bước chậm lại.“Quốc sư, đây là thư đồng của điện hạ, công tử của Lý thị Trọng Hoa.” Tổng quản cung kính giới thiệu.Không một ai biết được họ tên thật sự của lão đạo, cũng không ai biết được hắn đến từ đâu.Năm đó, khi Trạm Trường Phong mới ba tuổi thì hôn mê bất tỉnh, danh y trong ngoài hoàng thành đều bó tay chịu chết, chỉ có ông bóc hoàng bảng đến thành công đánh thức thái tử, được lão hoàng đế tôn làm quốc sư.
Chỉ là ông thường xuyên ra ngoài du lãm, đến gần đây mới về đô.Tổng quản lại nói với Lý Trọng Hoa: “Vị này là quốc sư, cũng là sư phụ truyền dạy võ công cho điện hạ.”Mắt Lý Trọng Hoa sáng rực lên: “Ta có thể học võ với ngài sao?”Râu dài lão đạo cười không nói gì, Lý Trọng Hoa hơi thất vọng, song vẫn kiên trì nói: “Ta sẽ cố gắng học, có thể cho ta một cơ hội không?”“Ngươi và ta không có duyên phận.” Lão đạo khép tay áo cười cự tuyệt.Lý Trọng Hoa nhìn về phía tổng quản cầu cứu, mẫu thân nói có chuyện gì cũng có thể tìm tổng quản để giải quyết.Tổng quản lắc đầu, không nói một lời.Trạm Trường Phong thu thế, trở kiếm vào bao, tiến đến trước mặt râu dài lão đạo.Râu dài lão đạo gật đầu: “Tốt.”Nàng thi lễ với ông rồi về tẩm cung tắm rửa thay y phục.
Khi bước ra thấy râu dài lão đạo đang ngồi xếp bằng, phía trước là bàn cờ, nàng phất tay cho cung nhân lui xuống.“Sư phó đi đâu vậy?” Nàng đặt một viên trắng xuống.“Bên ngoài phương thốn[1].”[1] phương thốn: phương=vuông, thốn=tấc.
Phương thốn tức một tấc vuông.
Nghĩa bóng là trái tim.“Cảnh trí ra sao?”“Vẫn là nhân gian.”“Vậy, sư phó có từng thấy qua một ngọn núi?” Trạm Trường Phong hỏi.“Núi thì có nhiều lắm, ngươi muốn hỏi ngọn nào?”“Ngọn núi mà chỉ mình ta thấy.”Râu dài lão đạo khép mắt, hai hàng lông mày phiêu dật như là một đôi mắt khác, thông suốt huyền diệu.Ông cũng không trả lời Trạm Trường Phong, Trạm Trường Phong cũng không ép hỏi.“Điện hạ” đang hạ cờ thì lão đạo gọi nàng.“Sao?”“Đợi đến khi người trưởng thành, ta dạy người nửa bổn đạo kinh còn lại, được chứ?”“Được.”Lí do Trạm Trường Phong tôn trọng râu dài lão đạo không phải vì ông từng cứu nàng khỏi tay yển thuật của tặc tử, cũng không phải bởi vì ông dạy nàng võ học tuyệt thế, mà bởi vì bên trong ông chứa thiên hác[2], cất giấu vũ trụ; chỉ với nửa bản đạo kinh đã đủ để nàng đọc hiểu vận mệnh và nhân sinh.[2] thiên hác: thiên=ngàn, hác=khe suối.
Thiên hác: ngàn khe suối, ý chỉ học thức uyên bácLoại tư tưởng thay đổi lề lối, cao hơn hết thảy quyền lực tài phú, khiến cho nàng phải dùng một cái nhìn hoàn toàn mới để xem kỹ tự thân.Cạch, một tử lạc.Một già một trẻ hạ xong một ván, nên dạo chơi thì tiếp tục nhàn nhã, làm thái tử thì tiếp tục trầm lắng.Mặt trời hạ, toàn thân Lý Trọng Hoa không còn tý sức lực nào mà hồi cung Vĩnh Tú.Hôm đó thái tử và Lý Vân Thu tan rã trong không vui, nàng chỉ vứt ra một câu: “Thích tới thì tới.”Sau đó mỗi ngày không đến canh Dần, Lý Trọng Hoa đã bị Lý Vân Thu đánh thức, để cung nhân xách nách y rửa mặt thay quần áo, mang thẳng đến cung Vị Ương.Canh năm trời sáng bắt đầu đứng ở ngoài điện Thái Thanh canh giữ cùng người hầu và hộ vệ chờ buổi triều kết thúc.Có đôi khi chưa đến nửa canh đã bãi triều, có lúc lại phải chờ đến tận trưa, nếu như sáng còn chưa kết thúc thì ăn cơm xong lại đi tiếp.Vừa hạ triều là sẽ có quân chính đến dạy học vấn cho thái tử, thỉnh thoảng lão hoàng đế cũng tới chỉ điểm một hai..