Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Các Nhụ Tử là nơi tập hợp các văn sĩ hiền lương, có nhiệm vụ dạy dỗ con cái của các đại thần, xong trên thực tế lại là nơi bồi dưỡng ra người theo phục vụ Trạm Trường Phong.
Vậy cho nên mỗi xế chiều nàng sẽ dành một canh giờ đi các Nhụ Tử nghe giảng bài cùng đám con quan đại thần, giao lưu tình cảm.Hôm đó các Nhụ Tử tới một người mới, là một đứa bé chín tuổi, ánh mắt trong sáng sạch sẽ, đang ra vẻ trấn tĩnh hành lễ sư truởng, vấn an đồng môn, bầu không khí rất là vui mừng.Cũng trong chiều đó Trạm Trường Phong đến, sau khi tất cả mọi người bái lễ, đứa bé ấy vượt qua mọi người, hành lễ nói “Con trai Lý Mạo Lý Trọng Hoa, khấu kiến thái tử”.Lý Trọng Hoa, đứa con trai út của An quốc công, đồng thời là cháu ngoại trai của Lý Vân Thu.Trạm Trường Phong nói vài câu quan tâm thường thường, sau đó ngồi xuống nghe giảng.
Tiến độ học tập trong các Nhụ Tử đối với nàng mà nói là quá chậm, nội dung học tập cũng không cùng cấp bậc, khoảng thời gian này coi như là nghỉ ngơi sau khóa học nặng nề bên điện Kinh Luân.Mặt trời lặn, ánh chiều tà chiếu lên song cửa sổ, mông lung mờ nhạt.Tiên sinh bàn giao chút công việc học tập, sau đó quay sang phía Trạm Trường Phong cúi người hành lễ, Trạm Trường Phong và chúng học sinh đứng lên, khoanh tay cúi đầu cung tiễn tiên sinh.“Điện hạ, ngài đừng để bị lạnh.”Nửa năm trôi qua thì mùa đông lại đến, tổng quản mang áo choàng cáo bạc dệt nổi trùm lên vai nàng, “Phu nhân thỉnh ngài đi cung Vĩnh Tú dùng bữa”Từ sớm Trạm Trường Phong đã ở Đông cung, Lý Vân Thu không ở cùng chỗ với nàng, mà lấy thân phận mẹ ruột thái tử để ở cung Vĩnh Tú.Đồng thời Lý Trọng Hoa mới bước chân ra cửa đã được người bên cung Vĩnh Tú mời đến.Tổng quản khom người hỏi, ” Điện hạ có muốn đi chung với công tử Lý không?”Lý Trọng Hoa nhìn sang bên này, ánh mắt có chút mong chờ khá tội nghiệp.“Cô còn việc, bữa tối đến.” Trạm Trường Phong thoáng nhìn dò xét nét mặt tổng quản và Lý Trọng Hoa, sau đó bước lên nhuyễn kiệu.Tàng Kinh Các chứa đựng tám trăm năm chiều dài lịch sử triều n, bao gồm tất cả những tinh hoa văn hóa của vùng đất Thần Châu, là trọng địa của quốc gia.
Trên thế gian này ngoài nàng và lão hoàng đế, lại sẽ chẳng có một ai có thể đọc được những cổ thư điển tịch trong đó.Vào trong các, mấy gian giá gỗ được xếp nối tiếp nhau che khuất cửa sổ, thỉnh thoảng để lộ ra vài vệt sáng nhỏ, phản xạ lên những hạt bụi li ti đang bay tứ tung.Khắp cả gian phòng đều tràn ngập thứ mùi hương đặc trưng của giấy cũ, mực cổ.
Hàng vạn điển tịch xung quanh giống như là mênh mang biển khói bao lấy nàng, trong chốc lát khiến cho con người ta tự thấy bản thân trở nên nhỏ bé vô vàn.[1] Cầu vánGiẫm lên bậc thang nhỏ hẹp phía trước, sau đó là đi qua dãy hành lang cheo veo hiểm trở như những cung đường cầu ván[1] bên vách núi, được dựng kề bên mấy chiếc kệ sách gỗ, Trạm Trường Phong dừng lại trước một cái giá để sách, mở cửa ngầm, đi vào mật thất.
Căn phòng mật thất này chất chứa bí mật của tất cả các triều đại từ xa xưa cho đến tận bây giờ, là nơi mà chỉ thiên tử mới có thể biết.Mỗi một câu chuyện ẩn giấu trong đây, nếu lộ ra, đều đủ để phá vỡ lịch sử, làm cho mọi thứ trở nên hỗn loạn không thể cứu vãn.Lão hoàng đế lo rằng mình không còn nhiều thời gian nữa, cho nên đã sớm nói về nơi này cho nàng biết.Nhưng giờ lại là lần đầu tiên nàng đến đây.Hình ảnh ngọn núi đó không sao xóa khỏi trí óc được, khiến cho nàng không thể không chú ý đến nó.
Loại chuyện kì diệu lại quỷ dị như vậy, hẳn là chỉ có nơi đây mới có thể giải đáp được.Trên tường có gắn dạ minh châu khiến cho cả phòng sáng như ban ngày.
Nàng ngồi lên đệm hương bồ, xem xét những bí mật không thể để lộ cho ai biết đó, cho đến tận khi bầu trời tối đen mới cất bước rời đi.Cái rét bên ngoài ập đến, xóa tan đi những u uất, chán nản trong lòng.
Trạm Trường Phong đứng lặng, quay đầu lại nhìn Tàng Kinh các đang ẩn mình trong bóng đêm, sau đó lại rũ mắt, một mảnh tuyết tan ra trên ngón tay giữa.Cung Vĩnh TúMỹ nhân mặc cung trang mang vẻ cao quý thanh nhã, khóe mắt hơi nhếch, cười dịu dàng, giống như gió phất qua đỉnh núi tuyết, như là tia sáng nhẹ nhàng thôi thúc trăm hoa đua nở.Trạm Trường Phong rất hiếm thấy được mẹ mình hiền dịu như vậy, kể cả khi nàng ở bên, vẫn luôn luôn là sự nghiêm khắc vượt trên sự quan tâm.Nàng nhìn về phía Lý Trọng Hoa.
Không thể nghi ngờ gì nữa, chính người này đã khiến cho mẹ nàng nở nụ cười như vậy.Nàng đến làm cho bầu không khí vốn hài hòa ấm áp bị dập tắt.
Lý Trọng Hoa câu nệ mà xuống khỏi giường mỹ nhân, hành lễ “Tham kiến thái tử điện hạ.”Trạm Trường Phong hơi hơi gật đầu, sau đó vấn an Lý Vân Thu.“Điện hạ, tới đây ngồi đi.”Xưa nay Lý Vân Thu chưa bao giờ gọi tên của nàng, kể cả là tên chữ nhỏ do chính nàng đặt.Sau khi hỏi thăm việc học như thường lệ, Lý Vân Thu nói, “Ngươi cũng đến lúc cần chọn thư đồng rồi, vậy thì để Lý Trọng Hoa đảm nhiệm việc này đi.
Dù sao, hai đứa tuổi tác tương đương, thằng bé lại còn là biểu huynh của ngươi, người trong nhà cũng có thể yên tâm chút.”.