Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước lúc hạ màn (trung)
Lạc thành, tháng mười hai, đại tuyết tán loạn.
Nhìn từ xa đến, sắc trắng bao bọc cả thế gian trong sự nặng nề đè ép, khiến người ta cảm nhận được một luồn áp bách nặng nề khó có thể hình dung, khiến trong lòng dấy lên bất an vô hạn.
Trương Di chỉ cảm thấy tình huống gần đây có chút bất thường.
Lúc này, thời gian Khương Trạch xuất chinh đã gần bốn tháng, cứ cách mỗi bốn ngày, y sẽ phái người gởi về một phong gia thư, lệnh Trương Di đọc cho Khương Hy nghe. Tuy rằng tất cả mọi người đều cho rằng Thái tử bé con căn bản sẽ nghe không hiểu, nhưng tất cả đều phải tuân thủ mệnh lệnh đại vương, nghiêm túc thực hiện, hoàn toàn không dám tỏ ra bất cứ dị nghị gì. (Ở đây hình như tác giả có bug, bởi vì chương trước viết rằng Trương Di đang ở chiến trường cùng hai huynh đệ họ Khương, chương này lại nói đang ở hoàng cung cùng Khương Hy. Các bạn thông cảm)
Nhưng hiện tại đã cách lần nhận được gia thư trước tám ngày.
Trương Di không khỏi có chút bất an.
Hắn liếc nhìn vị tổ tông đang nằm trên giường, hiện tại nỗ lực đem chân nhét vào trong miệng mình, kết quả bởi vì cơ thể không đủ mềm dẻo mà mất cân đối ngã xuống giường đệm. Trương Di vô ý thức bước ra khóa trái cửa điện, sau đó lẳng lặng nằm trong bóng tối, tựa vào khe cửa ngưng mắt chăm chú nhìn ra bên ngoài.
Hắn chờ đợi trong giây lát.
Cả trời đổ tuyết, một đội thủ vệ mặc áo giáp màu bạc đang tuần tra đến gần. Đây vốn là việc cực kỳ tầm thường, chỉ là người cầm đầu nhóm thân vệ đó Trương Di lại chưa từng gặp qua.
Chỉ là lúc này, Đình úy cũng không an bài đội tuần tra đến đây.
Đồng tử trong mắt Trương Di hơi co lại.
Hắn nhanh chóng quyết định ôm Khương Tiểu Viên lên, xoay một cái bình hoa bên cạnh giường, chỉ nghe vài tiếng ‘lạch cạnh’ nhỏ vụn, trong phòng liền xuất hiện một cái mật đạo có khả năng để hai người song hành bước qua.
Khi cung điện Lạc thành bắt đầu xây cất, Khương Trạch đã đem rất nhiều cơ quan mật thất kiếp trước từng nhìn thấy dung nhập vào trong, mật đạo có thể thông đến biệt viện bí mật ngoài cung này chính là một trong những thiết trí đơn giản nhất.
Lúc Trương Di bước nửa người tiến nhập vào mật đạo lại hơi chần chờ dừng bước, tư lự mấy vòng, sau đó dứt khoác xoay người về lấy mấy bộ áo choàng cùng bánh mài răng ăn vặt mà Tiểu Viên yêu thích nhất, sau đó mới lần nữa tiến vào mật đạo.
Hắn đứng ở bậc thang dưới cùng, châm một ngọn đuốc rồi đem cơ quan kia đóng lại.
Sau đó, hắn đút một cây bánh sữa mài răng vào miệng của Tiểu Viên, lẳng lặng chờ đợi hồi lâu.
Đến tận khi Tiểu Viên đã ăn xong bánh sữa, bị ánh sáng leo lét của ngọn đuốc làm cho buồn ngủ, trên đỉnh đầu bọn họ mới truyền đến một trận bước chân và tiếng động lớn đáng lý không nên xuất hiện. Trương Di liền hơi nhíu mày, không do dự nữa mà cầm theo ngọn đuốc rời khỏi hoàng cung.
Cùng lúc đó, Lạc phủ cũng nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Gia Cát Du.
Lạc phủ chính là phủ đệ của Hữu tướng đương triều, trước đây đã từng có một đoạn thời gian Hữu tướng rất coi trọng Gia Cát Du, đáng tiếc từ khi thân phận người Tùy của hắn bị bại lộ, Hữu tướng liền bắt đầu bất hòa với hắn. Cho dù là trên triều nghị sự hay những lần tụ tập tư nhân của bá quan, cơ bản lão đều không để ý đến người này.
Đương nhiên, hôm nay Gia Cát Du đã làm đến chức quan Ngự Sử đại phu, cũng đã có vây cánh thuộc về mình, đã không cần Hữu tướng dẫn dắt nữa. Nói một lời khó nghe, Hữu tướng đã già, thời gian cũng không còn nhiều, Gia Cát Du rõ ràng, chỉ cần bản thân làm tốt những việc Khương Trạch yêu cầu, vị trí của lão tương lại sẽ do hắn ngồi vào.
Hữu tướng không muốn phản ứng hắn, hắn cũng lười nịnh bợ Hữu tướng.
Vì vậy lần bái phỏng hôm nay của Gia Cát Du nhìn thế nào cũng có chút cổ quái rồi.
Hữu tướng ra lệnh gia nhân mời người vào trong sảnh, còn truyền lệnh dâng trà, đợi đến khi hạ nhân đã lui hết lão mới nhìn người đối diện rõ ràng vẫn còn mồ hôi đầy đầu, mang theo một chút châm chọc hỏi: “Vô sự bất đăng tam bảo điện, Gia Cát đại nhân hôm nay giá đáo hẳn là có sự tình cực kỳ trọng đại rồi đây?”
Gia Cát Du cư nhiên cũng gật đầu: “Đúng là đại sự cực kỳ trọng đại.”
Khóe miệng Hữu tướng co rút, chỉ là vẻ mặt Gia Cát Du lại càng trở nên ngưng trọng, thậm chí còn thấp giọng nói: “Hôm nay tại hạ đã vì bệ hạ cùng Tịnh Kiên Vương gieo một quẻ, kết quả hiện ra là cùng hung cực hiểm. Hôm nay trong triều, chỉ sợ sẽ xảy ra đại sự…”
Lời ra vừa dứt, lập tức có hạ nhân của Lạc gia đột ngột xông vào, người nọ rõ ràng đã chạy như điên đến đây, sắc mặt cực kỳ kinh hoảng bất an, thậm chí lúc xô cửa tiến vào còn bị vấp bậc cửa lảo đảo ngã xuống đất, lăn đến trước mặt Hữu tướng: “Đại nhân, đại sự không xong rồi! Bệ hạ —— bệ hạ đã băng hà ở Hàn quốc rồi!”
Có lẽ là do niên kỷ hơi lớn, Hữu tướng nhất thời không lý giải được ý tứ của những lời người nọ nói, lập tức nổi giận quát to: “Kinh kinh hãi hãi như thế thì còn thể thống gì!”, trái lại Gia Cát Du chợt đứng dậy, gấp gáp nói: “Ngươi bình tĩnh lập lại lần nữa? !”
Người nọ liền lập lại những lời vừa rồi của mình.
Lúc này đây, ngay cả Hữu tướng rốt cục cũng nghe hiểu được câu nói kia. Lão không dám tin tưởng mở to đôi mắt, cả người run lên, chung trà trên bàn cũng theo sự chấn động đó mà rơi xuống mặt đất vỡ tan. Sau đó hốt nhiên ngất đi!
Đây là một ngày đêm loạn hoảng nhất trong lịch sử Khương quốc.
Hôm nay trùng hợp là ngày hưu mộc, vô số quan lại đều vùi mình trong nhà trộm thưởng một ngày thanh nhàn, thế nhưng đều bị một tin tức tám trăm dặm cấp báo làm cho đảo loạn: Khương đế cùng Tịnh Kiên Vương đã bị thích sát vong thân tại ngoại ô đô thành Hàn quốc!
Mọi người nghe vậy, biểu tình đặc sắc trăm vẻ, trong lòng đều chấn động tột đỉnh, căn bản không dám tin tưởng! Thậm chí mọi người dại ra một lúc lâu vẫn không cách nào có thể hoàn hồn.
Sau đó còn không đợi xác nhận tin tức có bao nhiêu chân thật, mọi người đều thay y phục vào triều, cùng nhau thương nghị đối sách!
Đại điện rất nhanh đã đầy người tề tựu, nhóm người vốn giao hảo với nhau không ngừng châu đầu ghé tai nhỏ giọng thảo luận, ánh mắt dáo dác nhìn khắp nơi. Mọi người đều bất ngờ phát hiện Hữu tướng vậy mà lại không xuất hiện..
Có người nhớ đến quan hệ sâu xa của Hữu tướng cùng Tịnh Kiên Vương, liền do dự có nên thông tri cho lão hay không, lại thấy Tả tướng vẻ mặt ngưng trọng đến thông báo: Hữu tướng đã biết tin này, chỉ là dưới bi thương cực độ liền bất tỉnh… Cũng không biết có nguy hiểm đến tính mạng hay không.
Vì vậy trong lòng mọi người, tin tức Thiên tử bị hành thích băng hà đều trở nên vững thêm một tầng.
Hữu tướng bệnh nặng, Thái úy xuất chinh tại ngoại, như vậy người có năng lực chủ trì đại cục chỉ còn Tả tướng. Dưới tình huống đối mặt gian nan như vậy, Tả tướng rất nhanh ổn định triều đình, củng cố lòng tin của đại thần.
Hắn đứng dậy, trước mặt mọi người dõi mắt nhìn quanh, nhãn thần dị thường kiên quyết: “Các vị xin nghe bổn tướng nói một lời.”
Sau đó trước mặt bá quan trầm ổn cất tiếng: “Bệ hạ hồng phúc tề thiên, hôm nay chỉ dựa vào cấp báo của tiền tuyến hoàn toàn không đủ để xác nhận người đã băng hà. Chúng ta nên đợi đến khi nhận được chứng cứ xác thực mới làm ra định luận, không được tự loạn trận thế.”
Hắn dừng một chút, lại nói, “Tối đa mười lăm ngày chúng ta tất có định luận. Mà trong mười lăm ngày này, xin chư vị giữ nghiêm trận địa, tận lực thực hiện trách nhiệm bản thân!”
“Bổn tướng tin rằng bệ hạ hiện giờ khẳng định vẫn bình yên vô sự! Thế nhưng nếu tình thế thật sự không thể cứu vãn —— xin hãy các vị ghi nhớ kỹ, bệ hạ cũng không phải không người nối nghiệp. Chỉ là hôm nay Khương quốc nguy nan, toàn bộ phải dựa vào chúng ta chèo chống!”
Có lẽ bởi vì trong triều đã không còn người có địa vị thích hợp hơn, Tả tướng chỉ dựa vào vài câu nói như vậy quả thực có thể cấp tốc ổn định tâm trạng hỗn loạn của cả đám người. Đáng tiếc, cũng chỉ là như vậy, ngược lại càng khiến người còn đủ thanh tỉnh nhìn ra được mánh khóe.
Gia Cát Du nghe được âm thanh đồng tình của mọi người cũng thuận thế thở ra một hơi, cất lời đồng tình.
Hắn không vết tích âm thầm quan sát Tả tướng.
Nhìn thấy nét mặt trầm ổn thong dong không chê vào đâu được của đối phương, tâm trạng của Gia Cát Du dần dần trầm xuống.
Đêm đông cũng không quá quang đãng, mấy ngày nay hắn vô pháp xem tinh tượng liền rãnh rỗi thay Khương Trạch gieo một quẻ. Cũng vì đó phát hiện một chút mánh khóe mà bất an gieo thêm ba quẻ, sau khi suy tính phát hiện tuy rằng những biểu hiện chiêm bốc này đều là nguy nan, thế nhưng cũng không chí mạng. Huống chi hắn từng vì Khương Trạch bồi dưỡng một nhóm người, hiện tại lại không có bất cứ tin tức bất lợi nào truyền về, vì vậy cũng không phải là việc gì quá phải lo ngại.
Hơn nữa ‘Người tốt sống không thọ, tai họa lưu nghìn năm’, nếu tin Khương Trạch có thể dễ dàng chết đi như vậy rõ ràng là quá coi thường y, theo sự lý giải của hắn với người này, Khương Trạch là dạng người có thể hạ lệnh truyền ‘Tin băng hà’ về cung cho bọn họ.
Đây không phải là ‘Bước vào tử địa mới được hồi sinh’ đó sao.
Đối lập với sự bất an trong lòng mọi người, Tả tướng quả thực vô cùng bình tĩnh, so với bất cứ ai đều bình tĩnh hơn rất nhiều. Dẫn tới mọi người phảng phất nhìn thấy hắn như thấy được tâm phúc, vô thức nương tựa, xem hắn như người đứng đầu triều đình vậy.
Đương nhiên, Tả tướng cũng không bị sự truy phủng bất thình lình này khiến cho đầu óc choáng váng, hắn tinh tường hiểu rõ, hiện tại hắn cũng không phải đã hoàn toàn nắm chắc phần thắng.
Hắn là môn sinh đắc ý của Văn Nhân Mẫn, cũng từng là hảo hữu chí thân của Văn Nhân Diễm. Sau đó Văn Nhân Diễm lại dẫn toàn bộ gia tộc rời khỏi kinh đô, mà hắn lại tự mình tiến cử tiếp quản nhất mạch tài nguyên còn lại của Văn Nhân thị, trở thành quân cờ đại diện cho toàn bộ Văn Nhân gia tại nơi này.
Những năm gần đây, hắn mặt ngoài tận trung cùng Khương đế, kỳ thực bên trong lại câu kết với Văn Nhân Diễm mưu đồ chuyện xấu, nuôi hy vọng có thể tái hiện lại vinh quang ngày xưa. Thế nhưng, theo sự tăng trưởng của quyền thế trong tay, dã tâm của hắn cũng ngày càng lớn hơn, hiện trạng bây giờ hoàn toàn không đủ để thỏa mãn hắn.
Lúc trước, khi việc Văn Nhân Diễm vu hãm Khương Tố là dã loại bị bại lộ, sau đó đối phương cũng bỏ mình, Tả tướng cũng đã phải lo sợ một trận. Chẳng qua lúc đó Khương Trạch lại bất ngờ ‘bệnh nặng’, Khương Tố đem tất cả tâm tư đều đặt lên người y, không có thời gian truy cứu sâu xa, khiến cho người giật dây như hắn có thể men theo tiếng gió mà lẩn sâu trong âm thầm —— trên thực tế nếu không phải có Tả tướng đứng sau đốc thúc, Văn Nhân Diễm căn bản cũng không thể đối với Khương Phong tuổi già trí suy làm ra ám chỉ lừa gạt, từ đó thực hiện kế hoạch ‘Trộm long tráo phụng’ như vậy.
Nhưng mà, hắn rốt cục cũng để lộ sơ hở.
Hắn và Văn Nhân Diễm đều phỏng đoán sai lầm, so với người vẫn được bồi dưỡng làm Thái tử như Khương Tố, cái người bọn họ vẫn cho rằng cả đời phảng phất chỉ có thể theo đuôi người khác, tầm thường vô vị như Khương Trạch lại quá mức đáng sợ đến thế. Y tựa hồ trời sinh không biết thương tiếc nhân mạng, trước đó chỉ một mực đi theo phía sau Khương Tố, lại có thể vững vàng nắm chặt binh quyền, cười nhạo nhân sinh của bọn họ!
Phàm là nhớ đến thái độ của Khương Trạch đối với loạn thần tặc tử, trong đáy lòng Tả tướng liền dâng lên sợ hãi vô hạn.
Chỉ là cho đến ngày nay, hối hận cũng đã vô dụng. Có lẽ bởi vì sợ hãi đến cực hạn, Tả tướng ngược lại mới có thể lớn mật một lần, lập ra kế hoạch ám sát Thiên tử tại Hàn quốc, sau khi ủng lập tân đế liền loại bỏ Hữu tướng và Thái úy Viên Tú, tiếp theo lại chiếm quyền ấu đế nắm giữ triều chính —— thế thì, cả thiên hạ này, sẽ không còn người nào có thể tổn thương hắn dù chỉ một mảy may!
Đây là một kế hoạch coi như viên mãn, chí ít cho đến hiện nay, bước mấu chốt nhất cũng là khó khăn nhất đã được thực hiện.
Khương Trạch và Khương Tố đều đã chết!
Tuy rằng sau khi nhận được mật thư thì Tả tướng có chút không dám tin tưởng, dù sao lần này Khương Trạch chết đi phảng phất cũng quá mức dễ dàng rồi. Thế nhưng ba ngày sau, khi thu được cấp báo trong quân, hắn rốt cục hoàn toàn vững dạ.
—— hừ! Khương Trạch thì làm sao, nhất thống tam quốc thì như thế nào, kết quả cũng phải chết trên tay hắn!
Khương Trạch ơi Khương Trạch, ngươi thật đúng là một kẻ vô dụng mà!
Tâm trạng Tả tướng sôi trào, gương mặt tràn đầy đắc ý, thu mua một chi vệ binh của Đình úy trà trộn vào cung tróc nã Thái tử..
Nhưng mà.
Đợi đến khi toán vệ binh trở về lại không mang theo Thái tử, chỉ báo cho hắn một tin tức không quá tuyệt vời: Thái tử đã mất tích!
Sắc diện Tả tướng lập tức thay đổi.
Hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, cho dù là nội thị Thiên tử như Trương Di ra vào mới có thể miễn trừ kiểm tra, càng miễn bàn có thể mang Thái tử ra khỏi hoàng cung.
Tả tướng thu lại lãnh ý trên mặt, phất tay ra lệnh tất cả mọi người bắt đầu truy lùng, tất yếu trong vòng nửa tháng phải tìm được nội thị Thái tử Trương Di và Thái tử.
Nhưng Thái tử rốt cục có thể ở nơi nào?
Tả tướng quan sát đám người đang đứng phía dưới, ánh mắt dừng lại chốc lát ở những kẻ thuộc vây cánh Hữu tướng.
… Hay là, hắn cũng nên đi thăm Hữu tướng đang bị bệnh liệt giường kia một chút.