Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trang Mạc cũng quay đầu lại, chăm chú nhìn về phía người vừa xuất hiện bên cạnh.
Võ công của hắn dù chưa đủ khả năng tự xưng độc bộ thiên hạ, thế nhưng muốn xếp ở trước năm lại không thành vấn đề. Thế nhưng kẻ ở trước mặt này, rất có thể đã vượt qua khả năng của người phàm tục.
Đây là một nam nhân rất đáng sợ, thần sắc Trang Mạc nghiêm nghị, nhưng ngay sau đó hắn lại phát hiện vị thanh niên trước mặt này cư nhiên có dung mạo rất giống Khương Hy, thậm chí so với Dịch Giang càng giống hơn.
Chỉ bất quá vẻ đẹp của thanh niên này lại sắc bén phiêu lượng hơn rất nhiều.
Trang Mạc có chút suy tư, đưa mắt nhìn về phía Khương Hy, chỉ thấy thiếu niên vốn sức sống bắn ra bốn phía, hiện tại lại tràn đầy bất đắc dĩ.
Xem ra chính là người quen. Trong đầu Trang Mạc hiện lên một suy đoán, sai, là thân nhân thậm chí là huynh đệ mới chuẩn xác nhất.
Thanh niên rũ mi, vươn ngón tay ra nhẹ nhàng ngoắc thiếu niên một cái, động tác đơn giản mà phong tình vạn chủng, “Lại đây, đến bên cạnh ta. “
Khương Hy lập tức nhăn mày sầu khổ, chậm rãi dịch từng chút qua, đến vị trí cách thanh niên một đoạn thì dừng lại.
Cậu dường như có chút sợ thanh niên này.
Ý thức được đáp án nọ, Trang Mạc có chút hơi nhíu mày.
Thanh niên quét mắt từ đầu đến chân Khương Hy một vòng: “Một lát nữa mới nói chuyện với ngươi”, sau đó đưa mắt dời lên người Trang Mạc ở gần đó, khẽ vuốt cằm: “Ta đã nghe về chuyện phát sinh một tháng gần đây, Tiểu Hy được các hạ chiếu cố, ta vô cùng cảm kích.”
Thái độ của y cao ngạo đến đương nhiên, thế nhưng thần sắc đích thực chân thành, rồi lại có mâu thuẫn khiến người không thể sinh lòng chán ghét.
Trang Mạc khẳng định suy đoán vừa rồi của mình, giọng nói cũng liền trở nên dị thường khiêm tốn: “Là việc trong bổn phận, không cần nói đến, ngài là?”
Việc trong bổn phận? Thanh niên tựa tiếu phi tiếu quét mắt nhìn hắn một cái, lười biếng nói: “Cha nó.”
Trang Mạc: “…”
Vì vậy, hành trình vốn có hai người liền biến thành ba.
Bất quá, suốt chặng đường còn lại trong xe ngựa, có thiếu niên nào đó rót nước bưng trà, đấm lưng bóp chân, chân chó không đành lòng nhìn thẳng.
Vào Giang Thành, ba người liền ở lại tại biệt viện của Tung Hoành cung.
Bôn ba hồi lâu tự nhiên phải nghỉ ngơi, Khương Trạch tựa trên nhuyễn tháp, nhắm hờ mắt hỏi thăm trạng huống của Khương Hy trên đoạn đường này.
Khương Hy thành thật trả lời, cuối cùng còn hỏi: “Cha là đến xem bọn người trong giang hồ này?”
Khương Trạch cười nhạo: “Đám ô hợp đó không đáng lo ngại.” Y tự nhiên là vì lo lắng cho Khương Hy nên mới đến, thế nhưng hôm nay nhìn thấy tiểu tử này chơi đến cực kỳ vui vẻ, bên cạnh còn đi theo một Tung Hoành cung chủ, cuộc sống qua ngày quả thật cực kỳ không sai.
Khương Hy nịnh nọt: “Cha anh minh!”
Khương Trạch ném cho cậu một ánh mắt, tựa tiếu phi tiếu.
Khương Hy hiểu rõ ông cha nhà mình, da đầu tê dại, thần sắc càng thêm nịnh nọt: “Nghe nói rừng mơ thành tây hiện đang nở rộ, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần. Nếu không…”
Khương Trạch phất phất tay: “Được rồi, chớ có loi nhoi trước mặt ta, tìm bằng hữu của ngươi đi chơi đi.”
Nhưng mà Khương Tiểu Viên lúc này cũng không phải muốn cùng bằng hữu chơi đùa: “Không! Không! Không! Một mình người đến đây nhất định rất buồn chán, ta ở cùng người! “
Khương Trạch đưa mắt nhìn tuyết đọng trên ngọn cây trong viện, lạnh lùng cười gằn một tiếng: “Ai nói ta đến một mình?”
A, giọng điệu này dường như không quá hữu hảo mà.
Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng Khương Hy nháy mắt ý thức được, hai vị phụ thân từ nhỏ đến lớn ở trước mặt cậu ân ái đến mức suýt chút khiến tình ái quan của cậu bất chính —— hình như cãi nhau rồi!
Nhất thời hai mắt Khương Hy sáng rỡ: “Ngài và phụ thân đã xảy ra chuyện gì rồi?” Có chuyện hứng thú gì nhanh nói ra nhượng mọi người vui vẻ chút đi! Nhưng Khương Hy cũng rất nhanh ý thức được ngữ điệu của mình quá mức hồ hởi, lập tức nhanh chóng bày ra bộ mặt ngu xuẩn: “Ta là thật tâm muốn vì cha chia sẻ ưu phiền. “
Mà từ lâu Khương Trạch đã xem thấu hết thảy động tĩnh của cậu, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay gọi nhi tử ngu xuẩn nhà mình khom lưng, vuốt ve nhẹ đầu đối phương, cười mà không nói.
Vì vậy, đêm đó Khương Hy liền cố gắng lắng tai nghe động tĩnh trong phòng lão cha nhà mình, thế nhưng có thể là do hiệu quả cách âm quá tốt, căn bản không nghe được bất cứ thanh âm gì.
Thế nên Khương Hy thẳng thắn tưởng tượng ra một đoạn lời kịch cực kỳ cẩu huyết: “Ngươi gần nhất cũng không gọi ta là Tiểu Điềm Điềm nữa, có phải ngươi đã hết thương ta rồi không! Ngươi nói! Ngươi nói đi! Ta không nghe! Ta không nghe!” này đó đó, rồi mới hài lòng đi ngủ.
Chỉ là đêm đó, lại có một người đến gõ cửa.
Người này thân hình vĩ ngạn cao ngất, khí chất thong dong trầm ổn, là loại người quanh năm chinh chiến tứ phương, trên người che không trụ một tia sát phạt quả quyết khiến thường nhân sợ hãi. Điểm mấu chốt nhất là Trang Mạc nhận ra người này: “Khương vương?”
Bảy năm trước, Khương Tố lĩnh binh xuôi nam, hai người từng có dịp gặp qua một lần.
Khương Tố gật đầu mỉm cười: “Trang cung chủ.” Hắn tự nhiên là có nghe nói về tình huống gần đây của Khương Hy, càng nghe nói Khương Trạch cũng không dẫn Khương Hy đi, trái lại còn lưu tại biệt viện này, thâm ý trong đó không cần phải hỏi.
Đường nhìn của Khương Tố xẹt qua Trang Mạc, sau đó dừng lại trên người Khương Hy, đem đứa nhi tử không khiến hắn bớt lo này quan sát từ đầu đến chân một vòng, trách cứ: “Hồ đồ.”
Khương Hy cười ngượng, làm nũng: “… Con đã biết sai rồi, phụ thân đừng nóng giận nữa mà…” Hoàn toàn không chú ý tới đến Trang Mạc bên cạnh đã là toàn thân cứng ngắc.
Khương Tố đem vẻ không được tự nhiên của Trang Mạc và sự thoải mái của Khương Hy nhìn vào đáy mắt, nhẹ giọng nói: “Không có lần sau.”
“Dạ!” Khương Hy quả đoán nhận sai, kiên quyết hối cải, đồng thời thành công dời đi cừu hận “Cha ở biệt viện của ta đợi người đến đó!”
Khương Tố cười cười.
Hắn nhịn không được vuốt nhẹ cái đầu chó của Khương Hy, mỉm cười nói: “Con ta từ nhỏ yêu thích hồ đồ, Trang cung chủ bao dung.”
Trang Mạc không hiểu vì sao có một điểm khẩn trương: “Không đâu, người rất… tốt.”
“Hở?”
“Có thể làm bằng hữu của Tiểu Hy là vinh hạnh của ta.”
Khương Hy: “…” Cách nói của người này có điểm không đúng nha.
Suy nghĩ một chốc cũng không hiểu được thâm ý trong cuộc đối thoại của hai người trước mặt, Khương Hy rất nhanh dứt bỏ một chút chuyện không được tự nhiên này, còn khoái trá quyết định: “Ngày mai ta bồi ngài và cha?”
Khương Tố liếc nhìn Trang Mạc đang cứng ngắc bên cạnh: “Không cần, ta với cha ngươi từ sớm đã có thu xếp.” Thiên hạ nhất thống đã được năm năm, tất cả chính sự đều ngay ngắn rõ ràng, hắn từ sớm vẫn thỉnh thoảng cùng Khương Trạch ra ngoài chơi một chút. “Ngươi liền theo Trang cung chủ đi tham dự lần đại sự này của võ lâm đi.”
Từ đây về sau, suốt tròn một tháng, bọn họ phi thường khoái trá nhìn một đám người bởi vì sự xuất hiện của Tung Hoành cung chủ mà khiến cho Giang thành gió cuốn mây phun —— nhìn bọn người tự xưng anh hùng hào kiệt, luôn treo bên miệng cái gì đại nghĩa quốc gia lại không ngừng đàm luận mơ ước bảo tàng của Tung Hoành cung, cũng rất có ý tứ mà. Chỉ là sau khi mọi việc xong xuôi, hai người lại mở ra kế hoạch du sơn ngoạn thủy, không chút nào bị trận phong ba này ảnh hưởng, dù chỉ nửa phần.
Về phần Trang Mạc đã mệt như chó và Khương Hy chẳng biết vì sao lại bị trói buộc bên cạnh hắn… Ha hả.
Bóng đêm càng sâu.
Khương Tố đã đi đến biệt viện tìm Khương Trạch, chỉ còn lại Khương Hy cùng Trang Mạc mắt to trừng mắt nhỏ.
Trang Mạc ý tứ bất minh, hơi cong khóe môi: “Thái tử Khương Hy?”
Khương Hy: “… Ha hả, đúng vậy.” Chuyện gì thế này, vì sao khi thân phận của cậu bị vạch trần xong lại không có một chút cảm giác khốc huyễn như trong tưởng tượng, trái lại còn xấu hổ tràn đầy là như thế nào?!
Trang Mạc trái lại nở nụ cười.
Người không thường cười, mỗi khi cười rộ lên phỏng chừng càng lộ ra quý giá hơn một ít. Vì vậy nụ cười này phảng phất giống như trận tuyết đầu mùa, có thể khiến cho cả người của Trang Mạc thoạt nhìn đều có vẻ dị thường ôn nhu.
Thậm chí khiến cho Khương Hy ngẩn người.
Trang Mạc dừng mắt trên người cậu, nhẹ nhàng nói: “Ngươi có lẽ đã quên mất, chúng ta đã từng gặp nha.”
Khương Hy: “Ơ?”
Trang Mạc rũ mắt: “Năm mười hai tuổi, ta không muốn ở Tung Hoành cung nữa, một mình len lén trốn ra ngoài, đi lạc đến kinh thành. Sau đó liền gặp ngươi.”
Khương Hy nháy mắt mấy cái: “… Này.” Mười hai tuổi đã đi lạc từ Tung Hoành cung, ngang qua nửa cái Khương quốc đến tận kinh thành, thật là thần nhân mà.
Về phần đã từng tương ngộ cái gì đó, cậu hoàn toàn không nhớ rõ nha.
“Mặc dù từ sớm ta đã đoán được ngươi cũng không phải gia đình sĩ tộc phổ thông,” Trang Mạc cũng không thèm để ý thái độ của cậu, lẳng lặng ngưng mắt nhìn Khương Hy. Ánh trăng như nước, nhãn thần bình tĩnh vô ba kia cư nhiên cũng lộ ra một tia lưu luyến.”Thân phận so với ta tưởng tượng thì phiền toái hơn một chút… Nhưng địa vị Hoàng hậu thì cũng coi như không quá đáng ghét.”
Khương Hy: “… Này?”
Trang Mạc phi thường ung dung, tựa hồ không thấy thần sắc của người trước mặt giống như đang nói: “Ngươi con mẹ nó đang giở cái trò quỷ gì vậy” biểu tình cực kỳ bình tĩnh nói: “Đợi sau khi chấm dứt việc này, ta và ngươi cũng thành thân đi thôi.”
Khương Hy: “… Này?!”
Chờ một chút, cái kịch bản nảy rốt cục là như thế nào vậy!
Ta phong cái tên Trang Mạc mặt liệt không chút thú vị này làm Hoàng hậu thì có lợi ích gì?! Giữ lại đến tất niên chưng lên ăn sao?!