Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kì Huyên trở về mười năm trước, hắn bị choáng mất mấy ngày, cuối cùng cũng dần dần tiếp nhận được sự việc. Lúc đầu còn lo lắng đề phòng, vẫn cho rằng đây là một giấc mộng, đến bây giờ bình tĩnh lại, hắn bắt đầu sắm vai một thiếu niên đế vương mười lăm tuổi.
Biết rằng mình trọng sinh về một tháng sau khi đăng cơ, trong lòng Kì Huyên bắt đầu tính toán. Hắn ngồi trên long ỷ ở thư phòng, hai mắt khép hờ, cẩn thận suy nghĩ về bước đường sau này.
Đúng lúc này, nội thị bên người hắn bước vào thư phòng, thấp giọng cung kính bẩm báo, “Khởi bẩm bệ hạ, thái hậu nương nương cho người đến báo, nương nương chờ bệ hạ ngài đến dùng ngọ thiện.”
Kì Huyên nhướn mí mắt, thản nhiên đáp, “Ân, bãi giá.” Nội thị nhanh chóng làm theo, lui ra ngoài chuẩn bị ngự liễn.
Phượng Nghi cung của thái hậu ở phía tây, vương triều Đại Kì lấy tây vi tôn, vì vậy nên thái hậu nương nương thật sự rất tôn quý. Từ thư phòng của Kì Huyên đến Phượng Nghi cung phải đi gần nửa canh giờ.
Kì Huyên ngồi trên ngự liễn, chống cằm chợp mắt, ai ngờ còn chưa đến được Phượng Nghi cung, ngự liễn đã dừng lại. Nội thị thân cận của Kì Huyên đi đến bên ngự liễn, thấp giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Liễu phi nương nương đến thỉnh an.”
Kì Huyên mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng chợt lóe lên một tia tàn bạo. Liễu phi, hắn còn chưa nhớ tới đối phương, mà đối phương đã chạy tới trước mặt chỉ càng làm hắn thêm chán ghét.
“Bảo nàng lui ra, trẫm phải mau đi cùng mẫu hậu dùng bữa, đã muộn giờ, nàng có thể tha thứ cho ta sao?” Kì Huyên thản nhiên nói, nội thị cung kính làm theo, sau đó không lâu, ngự liễn tiếp tục đi tới.
Đi vào Phượng Nghi cung, Kì Huyên kiềm chế nội tâm, bày ra một bộ mặt tươi cười bước vào. Thái hậu ngồi trên ghế chủ vị ở chính điện, vẻ mặt nghiêm nghị, y phục trang nhã lộng lẫy, nhìn qua có vẻ chỉ mới ngoài ba mươi.
“Mẫu hậu hôm nay khỏe chứ?” Kì Huyên hướng thái hậu thỉnh an, mỉm cười lên tiếng.
“Vẫn tốt, ngồi đi.” Thái hậu lãnh đạm nghiêm mặt, thản nhiên nói. Kì Huyên cũng không để ý thái độ lãnh đạm của thái hậu, cùng đối phương ngồi vào bàn, bắt đầu dùng ngọ thiện.
Cung nữ bên cạnh theo quy củ mà chia thức ăn, Kì Huyên thờ ơ nhìn, trong tâm cười lạnh vài tiếng, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì. Dùng xong bữa, hắn cũng không ở lại lâu, lấy cớ vẫn còn tấu chương chưa phê xong, liền rời Phượng Nghi cung.
Kiếp trước hắn không biết rõ thân thế của chính mình, vẫn luôn nghi hoặc vì sao mẫu hậu lại lãnh đạm với hắn như thế, mặc kệ hắn có cố gắng như thế nào, làm được gì, đều không thể nghe được một câu khen ngợi hoặc được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mẫu hậu.
Ngay cả hắn đăng cơ thành vương, mẫu hậu lên làm thái hậu tôn quý, quan hệ với hắn vẫn không có cải thiện. Hắn còn nhớ rõ, cả kiếp trước bởi vì mẫu hậu đột nhiên gọi hắn cùng dùng bữa, khiến hắn cao hứng rất lâu.
Bởi vì tâm tình sung sướng, đến lúc dùng bữa, tiểu cung nữ chia thức ăn cũng có vẻ rất khả ái, thấy hắn nhìn mấy lần, mẫu hậu liền điều người đến cung cho hắn. Hắn đã nghĩ mẫu hậu thật tốt, liền vui mừng nhận người.
Mãi đến sau này hắn mới biết, mẫu hậu chẳng qua là vì muốn nắm rõ hắn trong tay, muốn biết rõ mọi chuyện của hắn, sớm tối lại gài rất nhiều đinh (ý ở đây là nội gián) bên người hắn.
Không chỉ như thế, ngay cả hoàng hậu phi tần của hắn, mẫu hậu cũng muốn ra tay can thiệp, Liễu phi đó là nữ tử mẫu hậu thay hắn tuyển. Kiếp trước sở dĩ hắn cưng sủng Liễu phi, có hơn phân đều là do nể mặt thái hậu.
Kì Huyên ngồi trên ngự liễn, khóe miệng giương lên, khẽ nở một nụ cười lạnh, lần này hắn sẽ không ngu ngốc mà dốc lòng thành tâm với mẫu hậu kia nữa, chờ mong tình mẫu tử vốn không thuộc về hắn. Mẫu hậu của hắn, cho tới bây giờ đều không phải là mẫu hậu của hắn, hắn chính là một đứa con nuôi được làm hoàng tử, sao có thể nhận làm đứa con chân chính trong lòng mẫu hậu được?
Trở lại thư phòng, Kì Huyên cho toàn bộ hạ nhân lui xuống, một mình ngồi ở long án. Hắn rút bản đồ biên quan ra, trải ra trên án, tay cầm bút chu sa, từng nét từng nét vạch ra lãnh thổ của vương triều Đại Kì mai này.
Chốc lát sau, hắn buông bút, ngón tay điểm nhẹ trên bản đồ da dê, đời trước hắn chỉ tốn mười năm, đã thu về được đại bộ phận ranh giới; lần này, hắn phải khiến thế nhân chấn động, khiến bọn họ vĩnh viễn nhớ rõ uy danh vương triều Đại Kì.
Tay hắn chỉ khẽ vuốt da dê bản đồ, đột nhiên, đầu ngón tay dừng lại ở nơi nào đó. Kì Huyên biểu tình không rõ nhìn chằm chằm trên bản đồ kia một chút, chỗ mười dặm bờ biển Kì Thủy.
Trước mắt hắn phảng phất lại xuất hiện một mảnh đỏ chói, trên mặt phảng phất còn cảm giác được máu ấm áp, còn có hơi thở mong manh của người kia trong lồng ngực mình. Kì Huyên dồn sức vào năm ngón tay, đem bản đồ vò thành một nhúm.
Hai mắt hắn trợn lên, trên mặt biểu tình dữ tợn, hô hấp dồn dập, ngực không ngừng phập phồng. Qua một hồi lâu, kích động mới chậm rãi bình phục, hắn thở ra một hơi thật mạnh, nhắm mắt, lại mở mắt ra, trên mặt lại trở về bình tĩnh.
Từ khi trọng sinh tới nay, cơ hồ mỗi buổi tối hắn đều gặp ác mộng, không ngừng nhớ lại một khắc khi mình tử vong kia. Tỉnh lại, cũng chợt cảm thấy dưới bụng đau nhức.
Hắn không quên được một đao kia, không chỉ bởi vì một đao kia đã lấy mạng của hắn, mà bởi vì người đâm đao, là tâm phúc hắn vẫn luôn tín nhiệm, một đao kia như cười nhạo hắn ngu muội, có mắt không tròng.
Hắn lau mặt, lại thở ra một hơi, mới giương giọng gọi người tiến vào thu thập. Vừa rồi hắn hơi kích động, đem tấu chương trên bàn quét rơi xuống đất, tấu chương hỗn độn trên mặt đất.
Nội thị nghe thấy hắn gọi, nhanh chóng mang theo cung nữ tiến vào, ngồi xổm xuống đem tấu chương rải đầy trên đất nhặt lên, sửa sang lại gọn gàng, lúc sau nhìn lên chỉ thấy Kì Huyên vẻ mặt âm trầm. Nội thị cùng cung nữ không dám lên tiếng, đứng trong thư phòng chờ lệnh.
Kì Huyên nhặt bút lên, bắt đầu phê duyệt tấu chương, nhưng một chút cũng xem không vào, trong lòng càng ngày càng phiền muộn, cuối cùng hắn đem bút ném xuống, lạnh giọng nói: “Bãi giá xuất cung.”
Nội thị nhanh chóng đi an bài, Kì Huyên trở lại tẩm cung thay đổi một thân thường phục, mang theo bên người mấy thị vệ cùng nội thị, liền xuất cung.
Cả đời trước mỗi khi phiền muộn, sẽ xuất cung một chút, hắn còn nhớ rõ, cửa cung phụ cận có một gian trà lâu, bên trong có món điểm tâm lừng danh, khi đó hắn rất thích ăn, cơ hồ mỗi đêm trăng tròn đều xuất cung đến ăn một lần.
Chính là sau lại càng ngày càng bận, chuyện phải quan tâm càng ngày càng nhiều, dần dần, hắn quên mất gian trà lâu kia, quên mất hắn vốn rất thích điểm tâm nơi này. Đợi cho hắn nhớ đến, đầu bếp trà lâu đã sớm thay đổi người, điểm tâm cũng không phải hương vị hắn thích nữa.
Kì Huyên mang theo thị vệ đi vào trà lâu, ngồi trên lầu hai, ở ghế có thể nhìn thấy phố cảnh phồn hoa dưới lầu, Kì Huyên đột nhiên sinh ra một loại cảm khái, thế nhân đều say duy mỗi ta tỉnh.
Đúng lúc này, một thân ảnh tiến vào tầm mắt hắn, Kì Huyên đang uống trà dừng một chút, ánh mắt không tự chủ dõi theo đối phương.
Đó là một thiếu niên tuổi tác cùng hắn không sai biệt lắm, có lẽ so với hắn lớn hơn một ít, thiếu niên một thân gấm vóc màu trắng, chân mang cẩm hài màu trắng, trong tay cầm chiết phiến, thoạt nhìn có chút vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Bất quá đây cũng không phải nguyên nhân hắn chú ý tới thiếu niên, hắn sở dĩ nhìn chằm chằm thiếu niên kia, là bởi vì khuôn mặt y rất quen thuộc, hắn mỗi ngày buổi tối đều nhìn thấy đối phương một lần, nhìn thấy đối phương trong lồng ngực mình tắt thở.
Thiếu niên chính là phó tướng, phó tướng cả đời trước xả thân cứu hắn.
Kì Huyên nghĩ nghĩ, gọi nội thị bên cạnh tới phân phó vài câu, nội thị lĩnh mệnh mà đi. Hắn tựa vào ghế lô bên cửa sổ, nhìn thấy nội thị đi đến trước mặt thiếu niên nói chuyện.
Sau đó thiếu niên ngẩng đầu, cùng hắn đối mắt. Ngực Kì Huyên đột nhiên cứng lại, nhớ tới ngày đó buổi tối của kiếp trước, phó tướng rời đi doanh trướng cũng cùng một ánh mắt, trong đầu hắn rất nhanh hiện lên một tia linh quang, cũng không kịp nắm bắt.
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, thiếu niên đã không thấy bóng dáng đâu, không bao lâu nội thị đã trở lại, đi đến trước mặt hắn thấp giọng bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, công tử là Yến gia thiếu gia, con trai độc nhất của Yến tướng quân.”
“Yến tướng quân?” Kì Huyên trầm ngâm một tiếng, rốt cục nhớ tới thân phận của phó tướng.
Yến Quy, Yến tướng quân người ấy, năm đó từng đánh bại tướng lãnh địch quốc, một trận chiến thành danh của người thiếu niên tướng quân. Kì Huyên suýt đã quên, đã quên Yến Quy vì sao lại bặt vô âm tín.......
Đúng rồi, hắn nhớ ra rồi, năm đó hắn từng nghĩ muốn đề bạt đối phương, chẳng qua khi đó bên người hắn đã có Phàn Trọng, Phàn Trọng đánh giá không tốt Yến Quy, thường xuyên ở trước mặt hắn nói Yến Quy thất lễ, lâu ngày, hắn không còn trọng dụng Yến Quy nữa.
Hiện giờ nghĩ đến, Phàn Trọng bụng dạ khó lường, mình lại đi tin hắn, lại rời xa trung thần chân chính. Kì Huyên khẽ thở dài một hơi, nghĩ lúc này đây mình nên đánh bóng mắt, để đừng tái tín nhiệm sai người.
Kì Huyên ngồi một canh giờ tại trà lâu, liền rời trà lâu trở về cung. Vừa mới trở lại tẩm cung, nội thị lại đây báo, nói là Liễu phi cầu kiến. Kì Huyên nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Trẫm mệt mỏi, không tiếp.”
Kì Huyên mới vừa đăng cơ không lâu, hậu cung cũng không có nhiều phi tần, Liễu phi là người thái hậu đưa cho hắn, bất quá Kì Huyên kiếp này còn chưa đụng đến đối phương.
Kiếp trước khi vừa khỏi phong hàn, hắn mới lần đầu tiên sủng hạnh Liễu phi, còn từ lúc tỉnh lại đến bây giờ, hắn căn bản đã quên còn có nhân vật này, nếu không phải Liễu phi cứ chạy đến hắn trước mặt, hắn sợ là đã quên đi đối phương.
Thay thường phục ra, Kì Huyên ngồi trên long sàng trong tẩm cung, mặt trầm như nước, tự hỏi nên làm sao với Phàn Trọng bây giờ? Từ khi hắn tỉnh lại đến bây giờ, có rất nhiều lúc, hắn muốn trực tiếp phái người đến Phàn phủ, đem Phàn Trọng nhốt vào thiên lao.
Nhưng hắn không thể làm như vậy, bởi vì phụ thân của Phàn Trọng là Tể tướng, vô duyên vô cớ làm vậy, cho dù hắn là đế vương, cũng không thể tùy tiện đem con Tể tướng ra giết được.
Lại nói tiếp, Phàn Trọng cùng Kì Huyên cũng coi như có giao tình, đời trước hắn sở dĩ tín nhiệm đối phương, là bởi vì đối phương từng là thư đồng của hắn, hai người từ nhỏ đã gặp nhau, xem như cùng nhau lớn lên.
Hoàng tử của vương triều Đại Kì khi vừa năm tuổi sẽ được đến thư phòng, tính ra hắn cùng Phàn Trọng biết nhau cũng phải hai mươi năm, cuối cùng cũng vẫn không chưa nhìn thấu người kia. Là đối phương rất giỏi che dấu, hay là mình quá mức ngu muội?