Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những điều thầy cô cấp ba nói đều là lừa dối.
Doãn Triệt - người vừa phải viết xong ba bài luận cuối kỳ trong một tuần - đã đưa ra kết luận này.
Đại học không hề nhẹ nhàng.
Trước đây ở cấp ba, kiến thức chỉ gói gọn trong ngần ấy nội dung, hiểu kĩ là có thể vận dụng trôi chảy.
Tuy nhiên lên đại học cái gì cũng phải tự mày mò đi hỏi, kiến thức cần học nhiều không đếm xuể.
Đã một tuần nay giấc ngủ của cậu không quá sáu tiếng.
Tưởng Nghiêu thoải mái hơn cậu chút xíu, chuyên ngành Luật hết môn sớm hơn vài ngày, thi cuối kỳ theo hình thức thi viết, hầu như đều được điểm tuyệt đối, dạo này hắn tương đối rảnh rang nên chủ động gánh vác tất cả việc nhà.
Hai người họ ở chung cư cho thuê gần trường, dĩ nhiên diện tích không bằng ở nhà nhưng được cái riêng tư, không ai làm phiền.
Gõ xong chữ cuối cùng, Doãn Triệt soát lại từ đầu đến cuối bài luận thô một lần, nhấp nút lưu, gập máy tính xách tay rồi đứng dậy khỏi ghế xoay, lơ mơ xoay người nhào lên giường.
Tưởng Nghiêu kêu khẽ, bỏ điện thoại bóp gáy cậu: "Thỏ con, xem anh là đệm thịt à?"
Doãn Triệt nằm sấp trên người hắn, cọ má vào áo ngủ của hắn mà nỉ non: "Mệt quá..."
Tưởng Nghiêu tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của một đệm thịt, nằm yên không nhúc nhích, đưa tay xoa bóp cổ, vai, lưng cho cậu: "Đỡ hơn tí nào chưa?"
"Ừm..." Doãn Triệt nhắm mắt tận hưởng, bị sờ đến lưng thì bất giác run lên: "Đừng sờ lung tung."
"Yên tâm, anh không cầm thú thế đâu, em cứ việc nghỉ ngơi."
Bàn tay trên lưng dùng lực vừa đủ, ấn rất thoải mái, cả người Doãn Triệt thả lỏng, thuận miệng hỏi: "Đang xem gì đấy?"
"Nghiên cứu thực đơn, hầm ít canh dưỡng sinh cho em, dạng an thần hỗ trợ giấc ngủ ấy."
"Anh quên tuần trước anh nấu canh làm cháy bếp rồi à?"
"Đấy là ngoài ý muốn, lần này anh đã nhờ một bạn omega khoa anh hướng dẫn, cậu ấy vừa cho anh rất nhiều lời khuyên có ích, chắc chắn có thể thành công."
Doãn Triệt mở mắt: "À, thế ra anh đang nói chuyện với omega khác."
"..." Tưởng Nghiêu lập tức mở khóa điện thoại cho cậu xem: "Em đọc đi, đọc thoải mái, đọc xong thì trả lại trong sạch cho anh."
"Căng thẳng làm gì, em đùa thôi."
Tưởng Nghiêu thở dài thườn thượt: "Anh nhận ra từ lúc em học ngành Tâm lý, càng ngày càng giỏi chơi đùa lòng dạ người ta."
"Sao đỉnh bằng anh được, anh nam thần."
Hai tháng trước khoa Luật tổ chức cuộc thi biện luận mỗi năm một lần, Tưởng Nghiêu tranh biện với đàn anh năm hai với tư cách là sinh viên năm nhất, diệt gọn đối thủ bằng logic chặt chẽ không sơ hở, không chỉ giảng viên trong khoa hết lời khen ngợi mà tiếng tăm cũng vang khắp ngôi trường đại học hội thụ toàn nhân tài, bây giờ đi tới đâu cũng có người biết, vinh dự trở thành nam thần mới của trường.
Người xuất sắc đặt ở đâu cũng tỏa sáng.
"Không cần làm gì cho em, bài này là bài cuối rồi, ngày mai em lên thư viện tìm thêm tài liệu, sửa một chút là nộp được." Doãn Triệt áp tai lắng nghe nhịp tim nơi lồ ng ngực hắn: "À mà, sinh nhật năm nay anh muốn thế nào?"
Ngực Tưởng Nghiêu rung rung, hắn cười cậu: "Sao còn bắt anh tự nghĩ hả, em không nên chuẩn bị bất ngờ sao?"
Doãn Triệt trả lời đúng sự thật: "Em không nghĩ ra."
Cậu đã rất cố gắng suy nghĩ nhưng có lẽ bẩm sinh thiếu tế bào lãng mạn, thật sự không có ý tưởng gì hay, nghĩ ra vài thứ lại sợ Tưởng Nghiêu không thích, thôi thì hỏi đương sự cho rồi.
"Bảo anh nghĩ cũng được, vấn đề là em đồng ý hay không?"
Doãn Triệt gật đầu: "Đồng ý tất."
"Nếu anh kêu em đứng trước loa hét to hai lần Tưởng Nghiêu! Em yêu anh! với toàn trường thì sao?"
Doãn Triệt im thít.
Tưởng Nghiêu cười đến nỗi người rung bần bật: "Có chịu không hả anh Triệt? Cũng đâu phải em chưa tỏ tình với anh trước toàn trường bao giờ, hẳn phải quen việc lắm chứ?"
...!Suốt ngày lôi chuyện này ra đùa cợt, ngứa đòn.
"Tưởng Nghiêu." Doãn Triệt hé môi: "Em yêu anh."
"..."
Tưởng Nghiêu lập tức im bặt, tiếng cười dở kẹt trong cuống họng.
"Như vậy phải không?" Doãn Triệt ngước mắt hỏi.
Biên độ phập phồng của lồ ng ngực bên dưới dường như tăng lên, Tưởng Nghiêu dừng động tác xoa bóp trên tay, ôm siết eo cậu: "Em sai rồi, xin anh Triệt đừng dày vò em."
Giọng hắn trầm thấp, vương đôi chút ngại ngùng.
Gò má Doãn Triệt hơi nong nóng: "Ò, không nói nữa."
"Thôi, em nói đi thì hơn." Tưởng Nghiêu hối hận nuốt lời: "Còn một lần nữa, nhìn anh mà nói cẩn thận, quà sinh nhật anh muốn cái này, không cần bất cứ thứ gì khác."
"Bao giờ tới sinh nhật anh rồi tính, giờ cứ nghĩ cái khác đi." Doãn Triệt trở mình xuống khỏi người hắn, kéo chăn đắp cho mình, quay lưng lại với hắn, cơ thể nóng bất thường: "Em ngủ trước đây, ngủ ngon."
Tưởng Nghiêu chụp cánh tay cậu ấn cậu nằm thẳng, cúi đầu: "Pheromone rỉ ra đây này, hại người hại cả mình chứ gì."
Doãn Triệt muốn phản bác nhưng không đấu lại mồm miệng Tưởng Nghiêu.
Không đấu lại cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
*
Cuối tuần thư viện đầy ắp người, còn có không ít sinh viên dùng sách chiếm chỗ nhưng mãi không thấy bóng dáng.
Doãn Triệt ôm máy tính xách tay lượn mấy vòng vẫn không tìm được chỗ, đang nghĩ hay là về chung cư cho rồi, đúng lúc nhìn thấy một anh bạn vẫy tay với mình.
Người này là bạn cùng khoa tên Hứa Uy, hình như ban đầu ở cùng phòng ký túc xá với cậu, tuy nhiên cậu không ở ký túc xá, vừa khai giảng đã ở chung cư ngoài trường, bình thường chỉ nói chuyện trên lớp nên không thân quen lắm.
Hứa Uy là alpha có vẻ ngoài xán lạn, tính tình niềm nở, vẫy cậu sang đó ngồi: "Người bên cạnh tôi vừa đi thì ngẩng lên thấy cậu."
Doãn Triệt nói "cảm ơn" xong kéo ghế ngồi, đặt máy tính và sách vừa mượn xuống bàn, mở bài luận bắt đầu sửa.
Vị trí này khá đẹp, gần cửa sổ sát đất có ánh nắng vừa đủ, rất thích hợp để học bài.
Cậu sửa một chốc, bỗng nhiên cảm thấy bên phải có người dựa gần.
Hứa Uy sáp đầu qua hỏi rất tự nhiên: "Bài luận môn Tâm lý học xã hội cậu làm đến đâu rồi?"
Doãn Triệt tỉnh bơ tránh sang trái: "Sắp xong rồi, chiều là nộp được."
"Nhanh vậy? Ngày kia mới đến hạn mà?"
"Ngày kia tôi bận việc, hai ngày tới phải chuẩn bị."
"Việc gì đấy?"
Dường như Hứa Uy không hề tinh ý, hoặc chăng tính cách thích bới móc tới cùng, không trả lời rõ đoán chừng hắn sẽ tiếp tục gặng hỏi.
"Sinh nhật người yêu." Doãn Triệt đáp.
Hứa Uy sững người, đầu dựa gần hơn, ra chiều thần bí hỏi nhỏ: "Người yêu cậu...!là Tưởng Nghiêu khoa Luật hả?"
Doãn Triệt gật đầu: "Ừ."
Hai bọn cậu không cố tình giấu việc đang hẹn hò và cũng không chủ động đề cập với bạn học, có người nhìn thấy cả hai thường xuyên ra vào trường cùng nhau bèn loan tin, tìm Tưởng Nghiêu chứng thực thì nhận được câu trả lời xác nhận.
Nhưng tin tức một truyền mười, mười truyền trăm khó tránh khỏi sai số, rất nhiều người tưởng họ thuê nhà ở chung chỉ vì là bạn cấp ba.
Nguyên nhân sâu xa có lẽ là mọi người cảm thấy cậu và Tưởng Nghiêu không giống một cặp.
Lịch sử luôn tương đồng kỳ lạ.
Hứa Uy cũng thuộc nhóm người không mấy tin tưởng: "Không phải chứ...!Sao hai bọn cậu lại ở bên nhau."
Doãn Triệt cau mày: "Ở bên nhau từ cấp ba rồi, cậu cảm thấy tôi không xứng với anh ấy?"
"Không không không, tôi không hề có ý đó." Hứa Uy vội vàng phủ nhận, lùi về chỗ ban đầu: "Người như cậu ở bên ai cũng xứng, hồi mới nhập học nhiều người tới khoa mình hỏi thăm cậu lắm."
Doãn Triệt ngồi thẳng, tiếp tục gõ bàn phím: "Vậy sao, tôi không biết."
"Tất nhiên cậu không biết, hôm nào hết tiết cậu cũng đi luôn, cũng không ở ký túc xá, người ta chẳng tóm được cậu, chỉ có thể kiếm bọn tôi hỏi thăm...!Ôi chết, lạc đề rồi, quay lại quay lại, vừa nãy tôi sốc là vì cảm thấy hai cậu...!hình như không hay dính nhau nhỉ? Bình thường rất ít khi gặp các cậu cùng ăn cơm, hôm nay cậu cũng một mình..."
Nếu như thế là một cặp thì e rằng hai người này là cặp đôi có quan hệ lạnh nhạt nhất trường.
Doãn Triệt: "Học viện Luật của anh ấy gần căng tin phía Đông, bên bọn mình gần căng tin phía Tây, thời gian hết tiết cũng khác nhau, chắc không cần thiết mất công đạp xe mười phút sang ăn cơm với tôi đâu."
Tưởng Nghiêu thường nhiều tiết hơn cậu, nếu sang đây ăn rồi lại về thì gần như chẳng được nghỉ trưa mấy, dù sao buổi tối về nhà cũng ở cạnh nhau suốt, cũng không thiếu thời gian một bữa cơm ban ngày.
Thật ra Tưởng Nghiêu rất có ý kiến với việc này, thường xuyên than vãn trước kia học cấp ba cả hai như hình với bóng từ sáng đến đêm, bây giờ chỉ còn buổi tối, thời gian ở chung hao mất một nửa, vô cùng mong muốn ngày ngày tới khoa Tâm lý nghe giảng ké, bị đàn áp ngăn cấm mới từ bỏ.
Như vậy không phải dính nhau thì thế nào mới phải?
Hứa Uy gấp sách của mình lại, quay sang cậu nói nghiêm túc: "Thế đã là gì, nếu omega của tôi đẹp như cậu, chắc chắn mỗi giây mỗi phút tôi đều nhìn chòng chọc em ấy, nhỡ bị alpha khác cuỗm mất thì làm sao? Nhìn là biết Tưởng Nghiêu thuộc tuýp người cực kỳ lạnh lùng, cậu phải nịnh nọt cậu ta chứ cậu ta sẽ không chiều ý cậu..."
"..." Doãn Triệt xấu hổ không nói sáng nay lúc cậu thức dậy đánh răng, Tưởng Nghiêu tóc tai bù xù đứng sau lưng cậu, ôm cậu chốc lại hôn gáy chốc lại hôn tai, hệt như con chó to làm người ta vui vẻ: "Tối nay cục cưng về nhà có muốn ăn anh không?"
Lạnh lùng cái con khỉ.
Cũng chỉ tỏ vẻ nam thần học giỏi ngầu lòi ở trường thôi.
"Anh ấy rất yên tâm về tôi." Doãn Triệt hơi phiền, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại này, song Hứa Uy lải nhải không ngừng: "Dù cậu ta yên tâm về cậu thì cậu có yên tâm về cậu ta không? Cậu ta đẹp trai như thế, chắc chắn người theo đuổi cậu ta cực kỳ nhiều."
Doãn Triệt gập laptop lại, xoay mặt sang: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói người như cậu ta chỉ hợp để yêu đương, không hợp gửi gắm cả đời...!Ô hô, cậu mau nhìn đi, tôi nói không sai đúng không." Hứa Uy chợt chỉ ra cửa sổ.
Doãn Triệt nhìn theo hướng hắn chỉ qua cửa sổ sát đất, trông thấy Tưởng Nghiêu đứng cùng một bạn nam khác dưới con đường giữa thư viện và tòa nhà giảng đường.
Bạn nam thấp hơn Tưởng Nghiêu nhiều, da trắng mắt to, ngoại hình ngoan ngoãn đáng yêu, lúc này đang đỏ mặt nhìn Tưởng Nghiêu, tay xách một chiếc túi không có logo, có vẻ là túi đựng quà, không thấy rõ món đồ bên trong.
"Cậu bạn ấy tôi quen, cũng là sinh viên khoa Luật, tên Chu Cẩm." Hứa Uy nói: "Cậu xem Tưởng Nghiêu đấy, rõ ràng đã có cậu mà vẫn nhận quà của omega khác."
"Anh ấy không nhận." Doãn Triệt phản bác.
Tuy nhiên ngay giây sau cậu đã bị vả mặt.
Chỉ thấy Chu Cẩm nhón chân vẫy tay với Tưởng Nghiêu, Tưởng Nghiêu khom lưng cúi đầu, Chu Cẩm ghé tai hắn nói câu gì đó làm mặt Tưởng Nghiêu thoắt đỏ bừng, mặt mày rạng rỡ tràn đầy tinh thần, dường như cực kỳ vui mà cũng có đôi chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn chìa tay nhận cái túi, nhìn khẩu hình miệng có vẻ hắn nói "cảm ơn cậu, tôi rất thích".
Nhận quà xong, hai người sóng vai rời đi, Hứa Uy tặc lưỡi nói: "Bạn Tưởng nam thần đúng là trêu ong ghẹo bướm, đã như thế cậu vẫn yên tâm về cậu ta sao?"
"Tôi rất yên tâm." Doãn Triệt không nhìn nữa, hờ hững nói: "Chuyện của hai bọn tôi, không phiền cậu nhọc lòng."
Hứa Uy lúng túng cười nói: "Ừm, được...!Vậy thì chúc hai cậu hạnh phúc."
"Cảm ơn."
Doãn Triệt có thể đoán được đại khái ý đồ của Hứa Uy, nhưng chút mánh khóe cỏn con này không hợp dùng cho quan hệ giữa cậu và Tưởng Nghiêu, hai bọn cậu đã trải qua biết bao chuyện, sao có thể giận dỗi cãi nhau vì chuyện nhỏ nhặt này.
Nực cười.
*
"Rốt cuộc anh nhận đồ gì của cậu ấy?"
Đi kèm câu nói là tiếng "bịch" cực lớn, Tưởng Nghiêu lộn một vòng ổn định thân hình, xoa vai cắn răng chịu đựng mà đứng dậy: "Đau...!Hình như trật khớp rồi."
Doãn Triệt bỏ chân xuống: "Chưa chạm đến anh, đừng giả vờ bị đạp thật nữa, nói mau."
Hôm nay Tưởng Nghiêu rất bất thường, lúc nấu cơm tối một mình hắn ở trong bếp không biết cười ngây ngô cái gì, ninh canh gà suýt trào khỏi nồi.
Sau khi về chung cư, Doãn Triệt đã soát qua một vòng nhưng không tìm thấy túi quà, có vẻ bị giấu đi rồi, vì thế hỏi thẳng Tưởng Nghiêu Chu Cẩm tặng đồ gì, vẻ mặt Tưởng Nghiêu thay đổi cái xoạch, không hề nói thật để được khoan hồng mà ấp a ấp úng: "Không có gì, vài món lặt vặt thôi..."
Chắc chắn có điều mờ ám.
"Thật sự không có gì đâu." Tưởng Nghiêu vẫn đang phân trần: "Sắp đến sinh nhật anh mà, cậu ấy tặng quà anh, anh cảm thấy không dùng được nên cất đi rồi."
Doãn Triệt: "Không dùng được cũng là tấm lòng của người tặng, kiểu gì cũng phải dùng."
Tưởng Nghiêu ngập ngừng: "Em chắc không? Muốn dùng thật không? Không hay lắm nhỉ..."
Doãn Triệt cãi với hắn: "Em chắc chắn, anh lấy ra đây."
Tưởng Nghiêu đột ngột khai báo: "Thôi được, ở tủ quần áo trong phòng, em đi lấy đi."
...!Sao cứ kỳ kỳ.
Doãn Triệt không chắc chuyển bi3n thái độ của hắn là sao, lòng đầy nghi ngờ đi vào phòng mở tủ quần áo, quả nhiên ở ngăn giữa có một túi quà, vị trí bắt mắt nhìn là thấy ngay.
Nghi ngờ đến đâu chăng nữa cũng phải làm rõ, Doãn Triệt lấy túi quà, mở ra, cúi đầu ngó vào trong...
Ngay sau đó cậu cuống cuồng đóng lại, đặt về chỗ cũ và khép cửa tủ, rất muốn bỏ ra số tiền lớn để xin một đôi mắt chưa từng nhìn thấy.
"Em nói em muốn dùng." Chẳng biết Tưởng Nghiêu xuất hiện sau lưng cậu từ khi nào, cất giọng yếu ớt: "Đáng lẽ anh không định dùng cho em, ấy ấy quá..."
Tất cả là một cái bẫy, cậu tự mình nhảy vào.
"Sao cậu ấy tặng anh cái này? Thật sự không phải anh tự mình nhờ cậu ấy mua hộ?" Thảo nào ban ngày lúc nhận quà, tên này tươi như hoa.
Tưởng Nghiêu giơ tay: "Oan uổng, anh nào dám, chắc tại anh hay bảo em đáng yêu như bé thỏ, cho nên cậu ấy tặng anh mấy thứ này.
Anh cũng không ngờ cậu ấy trong thì ngây thơ, tư tưởng lại..."
"Hợp ý anh quá chứ gì?" Doãn Triệt đẩy hắn: "Em không dùng, anh thích để đâu thì để."
Tưởng Nghiêu túm tay cậu: "Anh Triệt không giữ chữ tín thế à, rõ ràng vừa nãy em nói muốn dùng."
"Anh cố tình gài em, không tính."
"Sao lại thế...!Sinh nhật anh, có chút xíu yêu cầu cũng không chịu sao?"
Bất cứ việc tùy hứng xằng bậy nào đi kèm cái cớ "sinh nhật", dường như đều trở nên khó lòng từ chối.
Doãn Triệt dừng chân, cuối cùng vẫn nhượng bộ trước ánh mắt sáng quắc mang sự thúc ép của hắn: "Sinh nhật không được...!Chờ kỳ ph át tình hẵng tính."
Dù sao trong kỳ ph át tình đầu óc cậu cũng không tỉnh táo, cảm giác xấu hổ sẽ vơi bớt, làm ra việc gì cũng hợp tình hợp lý, xằng bậy thì cứ xằng bậy vậy.
Tưởng nghiêu bấm ngón tay, cũng chỉ mười mấy ngày nữa, thế là thoải mái đồng ý: "Được, anh đợi.".