Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch giả: Vivian Nhinhi
Thần sắc của Mạc Tứ Phương âm trầm lạnh lùng, nhưng lòng lại nhịn không được loạn lên. Lão rốt cuộc phát hiện, người trước mắt này chẳng những là Cẩm Y Vệ mà còn là một cao thủ - cao thủ trong cao thủ.
Thu Trường Phong phá Lam Điện, trên nét mặt càng thêm nghiêm nghị. Hắn chậm rãi nói: "Mạc Tứ Phương, ta biết rõ ngươi không kém."
Mạc Tứ Phương chỉ hừ lạnh một tiếng, biết rõ lúc này Thu Trường Phong sẽ không rảnh mà khen suông lão như thế, lão đang đợi câu tiếp của Thu Trường Phong.
Quả nhiên, Thu Trường Phong lại nói: "Dù ngươi không kém thì Kinh Lôi, Lam Điện, Động Thiên đều không làm gì được ta. Trừ phi ngươi giết ta, bằng không thì nếu việc này truyền đi, chính là các ngươi đang đối địch với Triều đình, ta chỉ e Bài Giáo sẽ phải chịu tai họa ngập đầu. Ngươi còn muốn tự phụ như thế để gánh vác tất cả mọi hậu quả sao?"
Mạc Tứ Phương thay đổi sắc mặt, lão dường như cũng ý thức được là hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nhịn không được bèn chần chờ.
Thu Trường Phong liếc về phía Diệp Hoan, thấy Diệp Hoan vẫn hệt như kẻ nhàn rỗi ngồi đó, chậm rãi nói: "Hôm nay ta chỉ cần hai người Diệp Hoan và Vinh Hoa Phú trở lại nha môn hỏi qua một chút, không liên quan đến người ngoài. Nếu Vinh Hoa Phú tất nhiên sẽ được thả. . ."
Sắc mặt của Diệp Hoan trở nên lạnh lùng, nhưng một chữ cũng không nói.
Thu Trường Phong có chút kinh ngạc, không hiểu nổi vì sao Diệp Hoan còn có thể trấn tĩnh như thế, Thu Trường Phong đang định mở miệng, chợt nghe một giọng nói già nua: "Một mình Mạc Tứ Phương chắc chắn là không giữ chân được Thu đại nhân, nhưng nếu là có thêm ông già này nữa thì sao?"
Giọng nói kia vang lên từ phía đình viện, mọi người cả kinh, nhìn về phía đình viện, chỉ thấy trong đình viện vắng teo, ngoài lão quản gia già đang đứng đó ra thì không còn ai khác.
Lời vừa rồi là ai nói?
Chẳng lẽ chính là lão quản gia tuổi đã ngoài tám mươi, lưng còng tóc bạc kia?
Diệp Vũ Hà có chút không tin, đã thấy Vinh Hoa Phú vừa hoảng sợ vừa nghi hoặc nhìn lão quản gia đầu tóc bạc phơ kia. Ngươi khác nghe không ra giọng nói già nua kia là do ai phát ra, nhưng Vinh Hoa Phú từ lúc ra đời tới giờ đã nghe giọng nói này rồi, làm sao lại không phân biệt nổi chứ?
Người nói vừa rồi chính là lão quản gia lưng còng đầu bạc.
Thu Trường Phong nhìn qua lão quản gia kia, đồng tử đột ngột co lại, hồi lâu mới nói: "Mục Lục Ngự?"
Lão quản gia kia khom người quay lại, thoạt nhìn đầu lão cũng muốn rũ rạp xuống mặt đất rồi, nghe thấy Thu Trường Phong đặt câu hỏi, đột nhiên cười dài, đứng thẳng lưng lên và nói: "Không sai. Thật không ngờ đã nhiều năm như vậy còn có người nhận ra lão phu."
Lão đứng thẳng lưng lên mới hiện ra thân hình cao lớn như chiến thần. Trên mặt mặc dù vẫn còn vô số nếp nhăn, nhưng hào khí bừng bừng như thế, làm gì có bóng dáng của lão quản gia lưng còng vừa rồi.
Cho dù là Vinh Hoa Phú nhìn thấy cũng là đầy mặt sợ hãi. Từ lúc y hiểu chuyện đến giờ, quản gia kia vẫn ở trong Vinh Phủ nhưng y chưa bao giờ thấy quản gia kia đứng thẳng người. Phụ thân y một mực giữ lại quản gia kia, Vinh Hoa Phú nhiều khi còn tưởng rằng phụ thân là thương hại lão quản gia kia, làm sao nghĩ được ông lão này lại chính là Mục Lục Ngự của Bài Giáo?
Mục Lục Ngự vì sao lại ẩn thân ở Vinh Phủ, Vinh Hoa Phú cũng nghĩ không ra.
Cặp mắt của Thu Trường Phong đã híp lại thành một đường, nhìn Mạc Tứ Phương, lại nhìn sang Mục Lục Ngự, chậm rãi thốt lên: "Những năm gần đây, ngươi với triều đình đều không có xung đột gì, vì sao đến lúc già rồi lại muốn gây khó dễ cho triều đình?"
Mạc Tứ Phương cả giận nói: "Là các ngươi gây khó dễ cho chúng ta, chúng ta đây là trả đũa!"
Ánh mắt Thu Trường Phong lóe lên, khó hiểu: "Bọn ta gây khó dễ cho các ngươi?"
Mục Lục Ngự đột nhiên khoát tay chặn lại, ngăn cản Mạc Tứ Phương nói tiếp: "Thu Đại nhân, là Vinh Hoa Phú thực sự không đúng, nhưng hắn đã phải chịu trừng phạt rồi, lão phu không phải đến lúc bất đắc dĩ thì cũng không muốn động thủ với Thu Đại nhân."
Lão vốn rất phóng túng, đột nhiên lại trở nên cung kính, không khỏi khiến cho Diệp Vũ Hà cảm thấy kì quái.
Thu Trường Phong thản nhiên nói: "Nếu không phải lúc bất đắc dĩ thì ta cũng không muốn động thủ với các ngươi. Nhưng nếu các ngươi cản trở triều đình làm việc, vậy thì không cần nói nữa."
Mạc Tứ Phương gầm lên, Mục Lục Ngự hít sâu một hơi, đột nhiên nói: "Chẳng lẽ Thu đại nhân không chịu buông tha Vinh Hoa Phú?"
Lệ mang trong mắt của Thu Trường Phong lóe lên, chậm rãi nói: "Ta cũng không phải là muốn làm khó hắn, chỉ muốn trói Diệp Hoan về tra hỏi, Vinh công tử lại cản trở quan gia làm việc ta liền cho người trói hắn cùng đi.”
Mục Lục Ngự nói: "Nếu như hắn không ngăn trở Thu Đại nhân nữa thì sao?"
Thu Trường Phong thở dài nói: "Ta thực sự rất bận rộn, không rảnh quản quá nhiều chuyện tầm phào. . ."
Mục Lục Ngự là gừng càng già càng cay, sao lại không nghe ra ngụ ý của Thu Trường Phong, lập tức nói: "Vậy xin mời Thu đại nhân, dẫn Diệp Hoan đi."
Đột nhiên Diệp Hoan thay đổi sắc mặt.
Mạc Tứ Phương kêu lên: "Lão Mục, ngươi đây là ý gì hả?"
Mục Lục Ngự sắc mặt trầm xuống: "Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, ta cũng không muốn làm phức tạp thêm. Tứ Phương, ngươi chẳng lẽ không biết hậu quả của việc đối nghịch với triều đình sao?"
Mặc dù Mạc Tứ Phương giận dữ nhưng hình như lão có phần kính sợ Mục Lục Ngự, lại không phải đối nữa.
Thu Trường Phong cười nói: "Mục lão quả nhiên thấu tình đạt lý. . ." chuyển qua nhìn Diệp Hoan, ánh mắt của Thu Trường Phong như chùy, vừa định mở miệng, chợt nghe đến một tiếng “Thùng!” vang lên, nhịn không được quay ra nhìn.
Hai cánh cửa lớn của Vinh Phủ đột nhiên sập xuống, một người đi vào.
Diệp Vũ Hà nhìn lại, trong mắt không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc, Mạc Tứ Phương mặc dù trông đã rất kì quái nhưng người vừa đến kia so với Mạc Tứ Phương càng kỳ quái. Mạc Tứ Phương có tướng mạo quái lạ còn người nọ thì quái lạ trong cử chỉ.
Người nọ mang một tấm gỗ lớn đi vào.
Tấm gỗ dài chừng hơn một trượng. Nhìn qua cũng phải năng đến mấy trăm cân. Hai người vạm vỡ khiêng tấm gỗ này chỉ sợ cũng phải thở hồng hộc, vậy mà người nọ vác trên vai vô cùng nhẹ nhàng như chẳng có chuyện gì.
Trên tấm gỗ còn có giọt nước chảy xuôi, giống như mới được vớt ra từ trong nước.
Người nọ khiêng tấm gỗ, đi thẳng về phía trước, dựng thẳng tấm gỗ lên, nện trên mặt đất. Mặt đá xanh lập tức vỡ vụn, tấm gỗ kia còn cắm xuống mặt đất nửa xích*, đứng vững trên mặt đất. (xích: đơn vị đo chiều dài của TQ, tương đương 1/3 mét. )
Người kia cũng không khôi ngô, trên mặt thì mảng vàng mảng trắng, cắm tấm gỗ xuống đất xong lão nói từng chữ một: "Ai cũng không thể đi, Thu Trường Phong càng không thể đi!"
Trong mắt Thu Trương Phong xẹt qua chút kinh sợ, hồi lâu sau mới nói: "Kiều Bài Pháp, lần trước đã vội vàng từ biệt, lần này muốn giữ khách sao?" Hắn sớm đã nhìn ra, người khiêng tấm gỗ đến kia chính là Kiều Tam Thanh đã kịch chiến với Phủng Hỏa Hội trên sông ngày nào.
Diệp Vũ Hà chấn động, mặt lộ rõ sự kinh ngạc. Trước khi vào Vinh Phủ, nàng vẫn chỉ cho rằng Thu Trường Phong là chuyện bé xé ra to, nhưng chỉ trong một nén nhang thì Vinh Phủ liên tiếp xuất hiện ba vị Đại bài pháp, thật sự khiến Diệp Vũ Hà bất ngờ.
Kiều Tam Thanh, Mạc Tứ Phương, Mục Lục Ngự tề tụ ở Vinh Phủ, chẳng lẽ là vì trong Bài Giáo đã phát sinh chuyện động trời gì sao? Bằng không thì sao những Bài Pháp mà bình thường đến một người cũng khó gặp này, hôm nay lại có hơn phân nửa tụ tập ở đây?
Kiều Tam Thanh lạnh lùng nhìn Thu Trường Phong, nói: "Ngươi không phải khách!"
Thu Trường Phong chậm rãi hít vào, còn cười hỏi lại: "Không phải khách thì là cái gì?"
Năm ngón tay của Kiều Tam Thanh như cái móc, dùng sức nắm chặt, thậm chí đâm vào trong tấm gỗ khổng lồ kia. Lão nhìn Thu Trường Phong, sắc mặt đột nhiên biến thành kích động, quát: "Ngươi là kẻ thù! Là kẻ thù của Bài Giáo bọn ta! Toàn thể Bài Giáo từ trên xuống dưới đều muốn ăn tươi nuốt sống ngươi. Hôm nay ngươi muốn rời đi, còn khó hơn so với lên trời!"
Giọng nói của lão thê lương, lành lạnh, Diệp Vũ Hà nghe thấy không khỏi rét lạnh trong lòng. Nàng không hiểu vì sao Kiều Tam Thanh lại hận Thu Trường Phong như thế?
Thu Trường PHong cũng không hiểu, nhưng vẫn trấn tĩnh hỏi lại: "Vì sao? Chẳng lẽ là bởi vì ta không khách khí với Vinh Hoa Phú?"
Ánh mắt của Kiều Tam Thanh biến hung ác, cười lạnh nói: "Thu Trường Phong, chuyện đã đến nước này, ngươi còn giả vờ giả vịt làm gì? Ngươi giết Giáo chủ bản giáo, còn dám tới lần này, chẳng lẽ thật sự không để bọn ta vào mắt?"
Một lời nói ra, bốn phương sợ hãi.
Giáo chủ Bài giáo chết rồi? Thu Trường Phong giết Giáo chủ Bài giáo? Điều này. . . sao có thể?
Lôi tam gia kia khiếp sợ ngồi nguyên tại chỗ, Diệp Vũ Hà cũng khó có thể tin việc này, Diệp Hoan lại chỉ nhìn thằng bé ăn mày kia, nhíu mày, bởi vì hắn cũng không hiểu mục đích của Thu Trường Phong khi dẫn thằng bé ăn mày đến đây. Thằng bé ăn mày kia chỉ cúi gằm nhìn xuống chân, nhưng tay áo nó không có gió mà động đậy hiển nhiên là tâm tình cực kỳ kích động.
Diệp Vũ Hà phục hồi lại tinh thần, nhìn cử chỉ của thằng bé ăn mày kia lại càng kì quái. Nàng thầm nghĩ, thằng bé ăn mày kia vốn là muốn nhờ Thu Trường Phong dẫn nó đến gặp Mục Lục Ngự, vì sao khi Mục Lục Ngự đã lộ diện, thằng bé ăn mày kia còn không đến nhận?
Thoạt nhìn, tất cả mọi người ở đây đều có bí mật. Khi Diệp Vũ Hà nghĩ đến điều này, trong lòng lại càng lạnh. Nhưng không khỏi lại nghĩ, mình thực ra cũng có bí mật chỉ là không thể thể hiện ra với người ngoài.
Nhìn thấy Thu Trường Phong đối mặt với Tam đại Bài Pháp có vẻ cô đơn, Diệp Vũ Hà đột nhiên nghĩ đến, nếu như Thu Trường Phong thật sự giết Giáo chủ Bài giáo thì chắc chắn ba vị Đại Bài pháp này phải lấy tính mạng của Thu Trường Phong. Mặc dù Thu Trường Phong võ công cao cường nhưng sao có thể đối mặt với thế vây công của ba người này? Đến lúc đó, Thu Trường Phong gặp nạn, nàng nên lựa chọn thế nào?
Giúp hay là không giúp?
Cúi đầu nhìn xuống bàn tay, trong lòng có thể cảm nhận được hơi ấm của bàn tay đặt trên vai, Diệp Vũ Hà ngẩn người, nhưng trong lòng đã sớm quyết định.
Thu Trường Phong đứng ở đó, giống như bị lời nói của Kiều Tam Thanh làm khiếp sợ. Trầm mặc nửa ngày, đè nén sự xúc động rồi quay đầu nhìn thằng bé ăn mày kia, hỏi rằng: "Vì sao ta phải giết Giáo chủ Bài giáo?"
Hắn thấy Mục Lục Ngự nhíu mày, Mạc Tứ Phương nắm chặt thành hai đấm, Kiều Tam Thanh giận dữ, nhìn nét mặt của bọn họ liền biết tin tức Giáo chủ Bài Giáo đã chết thực sự không sai, hơn nữa mấy người kia còn là biết từ lâu. Khi hắn nhìn thấy thằng bé ăn mày kia đã biết được Bài Giáo đã xảy ra chuyện lớn, nhưng căn bản không nghĩ tới Giáo chủ Bài Giáo lại như vậy. . . chết đi.
Hắn chịu giúp thằng bé ăn mày kia, đơn giản là vì phong thư mà thằng bé ăn mày đưa cho hắn trên mặt không có chữ, nhưng giấy viết thư là "Triêu thiên chỉ" **, mà hình mây in chìm chỉ có ở mặt giấy "Triêu thiên chỉ" đã nói cho hắn biết một chuyện, nhất định phải giúp thằng bé ăn mày này.
** Triêu thiên chỉ: hay giấy triều thiên, là tên một loại giấy cao cấp thời xưa, có in hoa văn chìm, thường được dùng để in giấy tiền, sớ, trong cúng bái bla bla. . .
Đó là bí mật của Thu Trường Phong, là bí mật đã sớm ước định với một người, hắn thật không nghĩ tới đúng lúc ấy lại nhìn thấy ước định này. Nhưng hắn chấp nhận làm việc nghĩa không chùn bước, bởi vì hắn biết rõ, nếu người nọ làm như thế thì nhất định là có dụng ý.
Còn đang suy nghĩ thì Kiều Tam Thanh đã cười lạnh: "Sao ngươi phải làm ra vẻ không biết? Ngươi giết Giáo Chủ bản giáo cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, bởi vì các ngươi muốn lấy một vật. . ."
Thu Trường Phong nhíu mày hỏi: "Muốn lấy vật gì?"
Ngừng trong chốc lát, Kiều Tam Thanh liền gằn từng chữ một, nói ra đáp án: "Vật kia chính là Tịch Chiếu!"
Tịch Chiếu? Lại là Tịch Chiếu?
Diệp Vũ Hà vốn một mực trầm mặc, nghe đến đó rốt cuộc không nhịn được buột miệng hỏi: "Tịch Chiếu là cái gì?"
Kiều Tam Thanh lạnh lùng không nói, Mạc Tứ Phương và Mục Lục Ngự cũng trầm mặc. Đúng lúc Diệp Vũ Hà cho rằng mình tuyệt đối sẽ không nhận được đáp án thì Diệp Hoan đột nhiên cười nói: "Tại hạ lại biết rõ Tịch Chiếu là cái gì."
Diệp Vũ Hà lập tức giật mình, thấy mọi người trầm mặc bèn ngập ngừng hỏi: "Ngươi biết? Vậy nói thử xem?" Nàng một mặt thực muốn nghe xem Tịch Chiếu là cái gì, một mặt lại muốn kéo dài chút thời gian cho Thu Trường Phong, nhưng từ đầu đến cuối nàng càng cảm thấy thắc mắc rằng Diệp Hoan này đến tột cùng là có địa vị gì, sao không thứ gì là hắn không biết vậy?
Diệp Hoan nghe vậy, liếc xéo Thu Trường Phong, mỉm cười nói: "Ta dù có muốn nói cũng chỉ sợ có người sẽ không đồng ý."
Mạc Tứ Phương hừ một tiếng: "Nếu ngươi biết, chẳng bằng cứ nói ra, làm cho Thu Trường Phong kia chết tâm phục khẩu phục!"
Diệp Hoan mỉm cười, nói; "Kỳ thực Thu huynh hẳn đã sớm biết đến Tịch Chiếu, bằng không thì sao lại tới chỗ này? Nếu Thu huynh không nói, ta cũng không ngại nói một chút!"
Thu Trường Phong vẫn bình tĩnh như trước: "Ta kỳ thực cái gì cũng không biết, nếu Diệp công tử có thể phá giải bí ẩn đương nhiên là tốt." Hắn bị buộc tội giết chết Giáo chủ Bài giáo, nói không chừng sẽ lập tức bị giết ở chỗ này, lại còn có thể trấn định như cũ, điều này khiến cho đám người ở đây trừ Diệp Vũ Hà không khỏi cảm thấy người này thâm trầm kin đáo, khác hẳn người thường.
Mạc Tứ Phương thấy Thu Trường Phong như thế, quát lớn: "Ngươi vẫn còn làm bộ hồ đồ sao? Nếu ngươi không biết Tịch Chiếu để làm gì thì sao lại giết chết Giáo Chủ?" Mục Lục Ngự thấp giọng nói: "Trước cứ nghe Diệp Hoan nói xong đã rồi nói sau."
Thì ra tin tức Giáo chủ Bài giáo mới truyền ra không lâu. Mục Lục Ngự sau khi biết tin quá sợ hãi, truyền mật lệnh của Bài Giáo ra, tìm Bài Pháp thương nghị đối sách. Mục Lục Ngự ở phủ Tô Châu xa xôi, Bài Giáo Giáo chủ lại gặp chuyện ở Xuyên Trung, kẻ thù đến tột cùng là ai Mục Lục Ngự ban đầu cũng không biết rõ, nhưng sau đó Mục Lục Ngự nhận được thư Kiều Tam Thanh ngàn dặm đưa tin, nói việc này chỉ sợ có liên quan với Triều Đình.
Mục Lục Ngự nghe thế, trong lòng cảm thấy khó hiểu vô cùng mới hẹn với đám người Kiều Tam Thanh, Mạc Tứ Phương gặp mặt lần này, về phần tại sao lại chọn Vinh Gia thì trong lòng ba người bọn họ đều biết rõ. Mục Lục Ngự là người lớn tuổi có uy vọng nhất trong Bài Giáo, cũng đã từng nghe qua về Tịch Chiếu, bởi vậy khi nghe nói triều đình có thể nhúng tay vào vụ này, hắn lại càng cẩn thận.
Người nào cũng biết, vô luận là Bài Giáo, Phủng Hỏa Hội hay Thanh Bang, cho dù nhân số có nhiều đến đâu đi chăng nữa thì cũng còn lâu mới có thể đối nghịch với triều đình, nếu như triều đình thực sự hạ chỉ tiêu diệt thì mặc kệ là bang hội nào, tuyệt đối không thể sống sót.
Bởi vậy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Mục Lục Ngự tuyệt đối không muốn trở mặt với Thu Trường Phong. Nhưng Kiều Tam Thanh và Mạc Tứ Phương đã sớm nhận định việc này là do triều đình gây nên, lại càng cảm thấy Thu Trường Phong nhất định có nhúng tay vào vụ sát hại Giáo chủ lần này. Trong lòng Mục Lục Ngự có phần lo lắng, còn mong mỏi lần này kéo dài được một ít thời gian để đưa ra một quyết định có lợi nhất cho Bài Giáo.
Diệp Hoan thấy mọi người không phản đối nữa, ngón tay khẽ gõ bàn, mỉm cười nói: "Tịch Chiếu là có liên quan tới Kim Long Quyết. Chuyện Kim Long Quyết kia ta đã nói qua ở Kim Sơn rồi, nhưng chỉ nói kết quả, không nói rõ ngọn nguồn, chắc hẳn Diệp cô nương không biết rõ ràng."
Hắn chỉ nói Diệp Vũ Hà không biết rõ tình hình, sau lại ám chỉ Thu Trường Phong rõ ràng sáng tỏ rất nhiều chuyện, mà chuyện mưu sát Giáo chủ Bài giáo cũng là do Thu Trường Phong vâng mệnh triều đình gây ra.
Mọi người lại thay đổi sắc mặt, chỉ có Thu Trường Phong còn đứng ở đó, thần sắc không hể đổi. Vô luận là trong hoàn cảnh hiểm ác thể nào, Thu Trường Phong vẫn hiểu rõ một đạo lý đó là: Tỉnh táo là quan trọng nhất!"
Diệp Vũ Hà nghe ra ngụ ý của Diệp Hoan, định nhìn về phía Thu Trường Phong nhưng rốt cuộc lại đè nén ý định xuống. Nàng chợt phát hiện, cho tới hôm nay nàng vẫn chưa có hiểu biết về Thu Trường Phong bao nhiêu.