Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước khi tan sở, tại quán coffee.
Tôi cùng An Phỉ ngồi đối diện. An Phỉ nhìn chằm chằm ly cà phê của mình. Nói bằng thứ tiếng Anh cơ hồ chỉ nhìn thấy khẩu âm, chầm chậm kể về Thiệu Giang từ hồi cô ấy mới đến Trung Quốc. Tại quê của cô ấy, tình yêu đơn thuần, nồng nhiệt cũng như là rượu nho, cho nên gặp được Thiệu Giang, cô ấy cũng quyết định ở lại Trung Quốc.
An Phỉ là một cô nương xinh đẹp,có nước da khỏe mạnh, tính cách cũng nhiệt tình thân thiện đặc trưng của một người miền Nam nước Pháp. Hiện tại cô ấy không còn vẻ tự tin như trước đây nữa mà lại là dáng vẻ đem lông mi hơi dương lên, giấu đi thanh sắc, một bộ dạng đoan trang thanh tú.
" Người Trung Quốc rất kì quái, là một cô gái, trước tiên muốn nhìn bằng cấp, sau đó lại muốn nhìn bối cảnh gia đình, cuối cùng là xem sự nghiệp có tốt hay không. Sự nghiệp tốt chính là tiêu chuẩn để chỉ thể diện, chỉ cẩn đủ thể diện cho dù có không phải thực sự thích cô ấy đi chăng nữa thì cũng được."
Cô ấy vẫn khó thích ứng với xã hội Trung Quốc ham hư danh. Nhưng vẫn vì theo đuổi người như Thiệu Giang mà vào trường đại học H làm nghiên cứu sinh. Vứt bỏ cả việc học quản lý chuyên nghiệp, tốt nghiệp xong sẽ làm việc ngay cho công ty nước ngoài... tiền đồ rộng mở.
" Mình không biết người khác hâm mộ mình vì cái gì nữa. Là Đỗ Lạp Lạp phiên bản thực sao?"
Cô ấy vẫn cùng Thiệu Giang duy trì mối quan hệ là bạn tốt, lỗ lực xây dựng hình ảnh đoan trang, ổn trọng, thông minh, nữ tính làm cho cô ấy cảm thấy chính mình cũng là như vậy thế, một lần lấy được tự tin mà bày tỏ với Thiệu Giang, nhưng Thiệu Giang lại nói với nàng:" You"re not the one" ( Bạn không phải số một)
An Phỉ nói, cô ấy hiện tại sống xa nhà, xa sự nghiệp và xa cả sống một cuộc sống đơn thuần, Thiệu Giang là động lực của cô ấy, giúp cô ấy kiên trì. Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, thanh âm rất thấp:" Please.... please..."
Trong lòng tôi liền cảm thấy cô gái này thật chật vật, khổ sở.
Đối với đại đa số du học sinh nước ngoài, tình cảm lưu luyến lúc đi học đều là nhiệt liệt mà ngắn ngủi, An Phỉ là một người chung tình hiếm thấy, mà Tôi lại là người đầu tiên được nghe cô ấy giãi bày đống tâm sự ngổn ngang này.
Tôi không biết thế nào để diễn tả được đúng ý nghĩa của câu nói:" Muốn mà không được, nguyên nhân đều là hư vô." Chỉ có thể nhìn phía ngoài cửa kính. Bác sĩ băng qua đường, tôi mặt mày rạng rỡ nói:" My fiance. T love him, quite much." ( Vị hôn phu của tôi. Tôi yêu anh ấy, khá nhiều.)
An Phỉ thấy Bác sĩ biểu tình rất vi diệu. Tôi chào tạm biệt, đi về cùng Bác sĩ. Anh dẫn tôi tới chỗ ông bà trước kia để hỏi thăm đầu năm.
Chúng tôi sóng vai mà đi, trầm mặc một hồi, Bác sĩ nói:" Cảm thấy không vui sao? Hình như tâm trạng của em không được tốt."
Tôi nghĩ đến bộ mặt của An Phỉkhi khóc đến nhòe mascara, ôm chặt cánh tay anh:" Một người Pháp vì một người Trung Quốc mà ở lại Trung Quốc, biến mình thành người khác nhưng người kia lại không thích cô ấy."
" Vì sao không trở về nhà."
" Vì trở về thì tâm cũng đặt tại nơi đây."
Bác sĩ điều tiết không khí:" Người Trung Quốc kia không phải em chứ?"
" Người Trung Quốc kia là Thiệu Giang."
Bác sĩ nhíu mày, không nói tiếp.
Tôi bất giác phát hiện không đúng...:" Cái đó... à... ừ...." Tôi phải nói gì đây, chẳng nhẽ nói có một cô gái thích Thiệu Giang đã đến tìm tôi ư?
Cuối cùng tôi quyết định nói thật, hoàn toàn tin tưởng vào ý chí và tâm niệm của Bác sĩ.
" Cô ấy đối với chuyện giữa em và Thiệu Giang có chút hiểu nhầm"
Bác sĩ" Ừ?"
" Sau khi em giải thích rõ ràng, em liền đi theo anh" Tôi có chút ngượng ngùng, không muốn đề cập đến cái đoạn vị hôn phu, chồng sắp cưới kia.
Tôi luôn cảm thấy kì nghỉ đông hằng năm đều rất ngắn, người nhà của chúng tôi cũng ít nhưng chỉ việc đi thăm hỏi người thân cũng đã ngốn hết thời gian của tôi, chẳng thể đi đâu chơi được.
Hôm đó là vào mùng ba, tôi ôm Tiểu Canh trong lòng, gọi điện video cho Bác sĩ.
" Ta là ai?"
" Cô cô"
" Vậy trong đó là ai?" Tôi chỉ vào vị bác sĩ đang chống cằm tươi cười trong màn hình.
Tiểu Canh vô tội nhìn anh.
" Chú"
" Là... dượng"
Tiểu Canh ngây người nhìn đi nhìn lại giữa tôi và anh, cuối cùng kiên định chỉ vào màn hình:" Chú"
Cố Ngụy suýt chút nữa thì phì cười.
Đến ngày mùng bốn, anh trực tiếp tới thành phố Y, bắt cóc Tiểu Canh đi dạy dỗ một hồi... cụ thể quá trình thế nào thì tôi cũng không rõ chỉ có điều từ đó trở đi mỗi lần Tiểu Canh gặp anh sẽ gọi lớn:" Dượng ơi"
Ngày mùng sáu tôi trở về thành phố X vì buổi tối có một buổi họp lớp. Cuối cùng tôi cũng hiểu được câu nói kia của thầy Lâm:" Không có chuyện gì thì tham gia họp lớp, chia rẽ từng đôi, từng đôi một" Vì đủ các loại lý do, tôi bị chuốc uống đến ba ly rượu vang đỏ đế cao, tôi cúi mặt xuống cố tỏ vẻ trấn định.
Ngày hôm nay hội tụ đủ hết ba, bốn khóa sinh viên đại học T ở đây. Trên bàn ăn hỗn loạn đều là người say, có kẻ say thật có kẻ say giả. Ấn Tỷ từng nói, trong trường hợp tửu lượng của bạn không bằng người cùng bàn thì im lặng chính là vàng. Tôi tận lực cúi thấp người, thấp đến nỗi hận không thể tàn hình nhưng vẫn bị bàn tay của F- một tiền bối khóa trên vỗ vào bả vai:" Lâm Chi Hiệu, cùng cậu ăn một bữa khó quá đấy, sao, khi nào chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé."
" Học trưởng à, em khó khăn lắm mới cải thiện được bữa ăn, anh tha cho em đi." Rượu vang tôi còn uống không nổi, lại còn đi uống rượu với anh, tôi còn chưa bị khùng đâu.
Đối phương nâng người lên hét với bàn bên:" Ê Thiệu Giang, mỗi năm nhà nước đều tài trợ sinh viên quốc gia nhiều như thế mà chất lượng bữa ăn vẫn kém quá vậy sao?"
Thiệu Giang chỉ cười không đáp.
F lại giơ tay lên cao:" Ai za, đám người chúng tôi không có ý tiến thủ, muốn uống cùng hai sinh viên tài cao mà lại không đáp lại là sao?
Tôi âm thầm trợn mắt với hắn, vị tiến sĩ ngồi đối diện kia bị mù rồi hay gì?
Mẹ tôi bảo, đối với loại đàn ông khi say rượu mà bám lấy phụ nữ thì không cần khách khí.
Tôi gỡ lấy ma chảo của hắn:" Nghiên cứu sinh bọn em chỉ là lý thuyết suông, chưa trải thực tiễn như các anh. Bọn em đơn thuần chỉ là nghiên cứu sinh mà thôi." Đối với hạng người tháng sau mới kết hôn mà tháng trước nữa đã muốn có thai, cuối cùng bị ba mẹ hai bên ép vào lễ đường như thế này... tôi khinh.
Quả nhiên, dư luận luôn luôn bị luận điểm mới thu hút. Mọi người đua nhau nâng ly chúc mừng, tên tiến sĩ đối diện kia cầm ly rượu tới trêu chọc anh ta. Tiểu tử à, ngươi quá coi thường trình độ coi trọng danh phận của phần tử tri thức chân chính rồi.
Đến cuối cùng, càng làm loạn càng hăng, cả đám lôi điện thoại của F ra, kêu gào muốn gọi điện thoại cho chị dâu để chúc tết.
Tôi nhàn nhã đối phó với đống đồ ăn, chiếc ghế chống bên cạnh bỗng dưng lại xuất hiện thêm một người.
" Em ngược lại rất nhiều thời gian rảnh nhỉ." Thiệu Giang nói.
Tôi cười cười, chuyên tâm dùng bữa.
" Lúc học đại học, anh không biết là em thích anh"
Tôi hăng giọng, vốn định nói:" Ai mà chẳng có một thời điên cuồng ngây dại." Nhưng cuối cùng vẫn đổi lại:" Anh cứ coi như là không biết đi, dù sao cũng là chuyện của quá khứ rồi." Thiên a, đến tận cùng là vì sao hắn ta lại biết vậy?
" Vì sao sau đó lại không thích nữa?"
Tôi nhìn nhìn Thiệu Giang, nói:" Đó là bởi vì em dần dần tìm được thứ mình chân chính muốn có được là gì, sau đó thì gặp được người thích hợp.
Thiệu Giang nhàn nhạt, nghe đến đây thì cười khẽ:" Anh biết có chút trễ."
Tôi cũng không rảnh để cân nhắc xem " biết" của hắn là có ý gì.
Thiệu Giang nâng ly rượu lên:" Vậy thì chúc hai người hạnh phúc."
Tôi:" Cảm ơn."
Sau đó hắn rời đi.
Rời khỏi bữa tiệc cũng là rời khỏi thanh xuân của tôi.
Duyên phận quả thực kì diệu, nó trước giờ chưa từng đợi bất kì ai. Nếu như lúc ấy, anh quay đầu thì chúng ta đã có một sự bắt đầu, nhưng chúng ta đã bỏ qua giao lộ ấy để dần dần trôi xa khỏi đời nhau. Tuy rằng không cùng trải qua một trận phong hoa tuyết nguyệt nhưng tôi vẫn cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong thanh xuân của tôi, làm một đối tượng ưu tú cho tôi có thể học tập, có thể ngưỡng mộ, thậm trí khiến cho tôi trong xuốt quãng thời gian chờ đợi ấy lỗ lực để trở nên tốt hơn, lỗ lực để trưởng thành, cho đến khi gặp được người mà tôi thuộc về.
- ----------------------------------------
Bác sĩ: Anh nói với Tiểu Canh là chú thì sẽ không mua đồ ăn ngon cho nó nhưng dượng thì sẽ mua.
Tôi: Lập trường của đứa trẻ này quá không kiên định rồi.
******
Bác sĩ sinh đẹp như vậy mọi lập trường đều không kiên định.