Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 20: NƯỚC NÀY KHÔNG PHẢI NƯỚC ĐÓ
CHƯƠNG 20: NƯỚC NÀY KHÔNG PHẢI NƯỚC ĐÓ
“Anh không được xem!!!”
Đối diện truyền tới tiếng trách móc nũng nịu của Lục Tiểu Nham, tôi ngẩng đầu phát hiện sự ngượng ngùng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta.
Ánh mắt lại dời xuống, cô ta đã dùng hai tay che đi đôi gò bồng đảo vừa nở rộ kiều diễm.
“Anh còn xem!”
“Tôi thấy quần áo cô ướt, mới nghĩ lỡ cô bị cảm lại trễ nãi việc học lái xe, thì lại bị lão Lý dạy dỗ.”
Tìm một lý do, sau đó tôi cởi áo khoác trên người xuống, giũ vài lần rồi khoác lên người cô ta.
Rõ ràng, vì cởi áo, Lục Tiểu Nham nhìn thấy trước ngực và sau lưng tôi băng bó.
“A, anh bị thương, nhiều băng như vậy? Áo anh mặc đi, đừng để bị cảm nữa...”
Nói rồi, Lục Tiểu Nham bén cởi áo khoác khoác trên người cô ta xuống, nhưng lại bị tôi ép khoác lại.
“Chuyện nhỏ, chỉ là chút vết thương ngoài da mà thôi, không sao.”
Trời mưa rất đột ngột, khiến cả ông chủ tiệm thịt nướng cũng chỉ biết núp ở nơi xa giương mắt nhìn , trời mưa khách cũng chạy hết, đây là phụ thôi, chủ yếu là mấy bàn ăn trước đó đều chưa thanh toán.
Tôi đang suy nghĩ ông ta tối nay phải làm thêm mấy tiếng, Lục Tiểu Nham đột nhiên thấp giọng nói: “Anh có lạnh không?”
Nói không lạnh là giả, mặc dù là thời tiết mùa hè, nhưng mưa vội vã, lại to, thêm nữa người tôi ướt mưa, cho nên tôi nói: “Thật sự có chút lạnh, nhưng không cần áo khoác, cô mặc...”
Lời còn chưa nói xong, chớp mắt, Lục Tiểu Nham đã nép vào lòng tôi, ôm chặt cả người tôi, thân thể nhỏ nhắn mềm mại dán sát vào người tôi.
“Tôi cũng hơi lạnh, chúng ta sưởi ấm lẫn nhau đi, nhưng anh không được nghĩ linh tinh!”
Cô ta ngượng ngùng nói, tôi ‘ừ’ một tiếng, sau đó ôm cô ta vào lòng.
Mưa lạnh giữa đêm, tôi và Lục Tiểu Nham ôm nhau, lại cũng có một phen tình cảm khác.
Mưa kéo dài liên tục, không có xu hướng giảm bớt, nhiệt độ cũng ngày càng lạnh.
Nhưng tôi không lạnh, hơn nữa tôi có thể cảm nhận rõ ràng Lục Tiểu Nham trong lòng tôi cũng không lạnh. Không chỉ không lạnh, cô ta thậm chí còn có chút nóng rực.
Độ ấm từ thân thể yêu kiều truyền tới, khiến tôi cảm thấy một loại ấm áp khác, giống như ôm một lò sưởi vào lòng.
Dường như Lục Tiểu Nham cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tôi tăng cao, cho nên cô ta khẽ chuyển động cơ thể, mà sự di chuyển này khiến bộ ngực căng tràn của cô ta ma sát lên người tôi, cảm giác đàn hồi đó, cảm giác mềm mại đó khiến tôi dần si mê.
Cho nên, bộ phận nào đó không nhịn được có phản ứng. Hơn nữa thật khéo, liền đâm vào nơi riêng tư của cô ta.
Rất rõ ràng, Lục Tiểu Nham cũng cảm nhận được, cho nên thân thể cô ta dịch chuyển nhiều hơn, ma sát cũng càng thêm mãnh liệt, khoái cảm kích thích cực độ đó, thực sự chẳng kém hơn Diêu Mộc Thanh dùng bộ ngực căng tràn của cô ta giúp tôi giải quyết là bao.
“Anh hư hỏng!!!”
Lục Tiểu Nham thẹn thùng nói, khiến tôi rất ngượng ngùng.
“Ngại quá, tôi cũng không phải cố ý, nhưng cô quá đẹp, vóc dáng cũng chuẩn như vậy, chúng ta dính vào nhau mờ ám thế này, tôi thật sự rất khó khống chế bản năng cơ thể.”
Lục Tiểu Nham xấu hổ, úp sát vào ngực tôi, không dám nhúc nhích, chỉ sợ ma sát càng thêm không chịu nổi.
“Vậy anh bỏ ra nhanh chút nhanh chút, đừng đâm vào tôi...”
Tôi muốn lắm, nhưng bộ ngực căng tràn đè ép, và phong cảnh trong váy Lục Tiểu Nham đêm đó, khiến tôi không nhịn được đứng lên, cho đến khi cô ta rên ưm một tiếng, vô cùng xấu hổ.
Vài phút sau, không thấy có chút dấu hiệu thu nhỏ nào, Lục Tiểu Nham giãy giụa muốn rời khỏi cái ôm của tôi, cô ta dường như thực sự không chịu nổi nữa.
Tôi vội ngăn cản cô ta: “Cô đừng vậy, cô muốn rời đi à, vậy người khác không phải nhìn thấy tôi dựng một cái lều lớn sao? Xấu hổ biết bao...”
Nói tốt nói xấu, Lục Tiểu Nham mới buông tha cho suy nghĩ thoát thân rời đi.
Cho nên, tôi tiếp tục hung hăng đâm cô ta, khiến thân thể cô ta ngày càng nóng rực, khiến mặt cô ta ngày càng đỏ bừng.
Lại mười mấy phút sau, Lục Tiểu Nham kiên quyết rời đi hoàn toàn cái ôm của tôi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như quả cà chua.
Tôi vội che phía dưới, tiếp tục khuyên cô ta giúp đỡ.
Khuyên một trận, Lục Tiểu Nham vội vàng nói: “Không phải tôi không giúp anh, mà là phía dưới cũng chảy ra rồi, thật sự không thể tiếp tục nữa!”
Nói rồi, Lục Tiểu Nham thẹn thùng che mặt, tôi biết, cô ta nhất định là nói cái miệng tham ăn phía dưới.
Vì giảm bớt sự ngượng ngùng của cô ta, tôi chỉ đành giả ngu nhìn mặt đất trong màn mưa bên ngoài: “Trên đất chảy cái gì, chảy nước à?”
“Ừ...”
Lục Tiểu Nham chỉ có thể đồng ý, mặc dù nước này không phải nước đó.
Cuối cùng, lại trôi qua nửa tiếng nữa, mưa đã tạnh.
Có taxi tới, tôi muốn đưa cô ta về nhà trước, nhưng rốt cuộc taxi thuận đường, cô ta đưa tôi về nhà trước.
Về đến nhà, tôi vừa vào cửa đã hắt xì một cái, sau đó Diêu Mộc Thanh vừa đưa tôi khăn giấy vừa giúp tôi nấu canh gừng, như một cô vợ nhỏ chu đáo, khiến lòng tôi ấm áp.
Sau khi Diêu Mộc Thanh giúp tôi đổi thuốc, tôi kéo cô ta chuẩn bị rời đi vào lòng, lập tức mở váy ngủ cô ta, ấn thân thể yêu kiều của cô ta ngồi lên chân tôi.
Một khắc sau, tiếng ưm thoát khỏi miệng Diêu Mộc Thanh, đó là tiếng gọi bản năng, mà không phải cố ý tạo ra.
Cảm nhận thân thể cô ta nóng bỏng, hay tay tôi len vào vạt trước váy ngủ cô ta, khẽ nắm đôi gò bồng đảo run rẩy.
“Diêu Mộc Thanh, tôi hỏi cô, tại sao cô lại đối xử với tôi tốt như vậy?”
Diêu Mộc Thanh thẹn thùng nói: “Là chị Ngọc Dung dặn dò.”
Tôi hung hắng nhéo nụ hoa trước ngực cô ta, cho đến khi cô ta ưm lên đau đớn: “Thế nào, bản thân cô không có chút ý tứ nào với tôi sao?”
Trong sự ngứa ngáy và nắn bóp đau đớn, Diêu Mộc Thanh thấp giọng nói: “Cũng có, nhưng tôi không dám.”
Dáng vẻ lúc cô ta nói chuyện như một con chim cút chịu tổn thương, khiến tôi thương tiếc, càng khiến tôi không nhịn được muốn yêu thương cô ta thật tốt.
“Diêu Mộc Thanh, mấy ngày nay cô cực khổ rổi, thường xuyên xem phim với tôi, lại dùng thân thể mình giúp tôi giải quyết, nhưng lại chỉ nhận được dụ hoặc mà không có chút thỏa mãn nào.”
Cảm nhận sự nóng bỏng phía dưới cô ta, cảm nhận đôi gò bồng đảo căng tròn trước ngực cô ta, tôi không nhịn được trực tiếp lật người cô ta đè lên giường, ngay cả quần lót nhỏ xinh trong váy cô ta cũng bị tôi cởi xuống, ném đi chỗ khác.
Diêu Mộc Thanh vội ngăn cản tôi: “Đừng, chị Ngọc Dung nói rồi, nếu tôi dám chiếm hữu cậu, chị ta sẽ dán hình tôi khắp thôn. Nếu vậy, ba mẹ tôi sẽ không còn chút mặt mũi nào, họ nhất định sẽ không nhận đứa con gái là tôi nữa.”
Tôi lại không cảm thấy cởi váy cởi quần lót thì nhất định phải làm chuyện đó, dù sao ngón tay vàng Taka Kato cũng cho rằng như vậy.
Cho nên, trên thân thể mềm mại đáng yêu của Diêu Mộc Thanh, trong tiếng cự tuyệt của cô ta, tôi giơ hai ngón tay, triển khai lần thưởng thức đầu tiên.
Mặc dù rất xa lạ, mặc dù tôi và Diêu Mộc Thanh đều ngượng ngùng, nhưng hai ngón tay của tôi, vẫn dễ dàng vào trong, dụ Diêu Mộc Thanh rên rỉ liên tục, muốn không thể ngừng...