Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 90: CÔ KHÔNG XỨNG.
Tôi tưởng hôm nay có thể có được Địch Lệ Ba rồi, có thể tiến vào bên trong cảm nhận sự quyến rũ của cơ thể cô ta, đánh giá sự đầu hàng của cô ta trong tiếng rên rỉ dưới thân của tôi.
Nhưng thực tế, nhà cô ta có họ hàng đến rồi, là bà dì đến.
Đây đúng là một chuyện khiến người ta ngượng ngùng mà cũng bất lực.
Tôi dựa trên đầu giường, tay châm điếu thuốc, Địch Lệ Ba cởi chiếc đầm dài đi, trên người chỉ còn lại một cái áo ngực, một cái quần lót, còn có đôi tất ngắn màu da trên đôi chân nhỏ của cô ta.
Sau đó, cô ta co chân lại ngồi ở trước mặt tôi, khoảng cách có chút gần, cúi đầu, giống như là một tiểu nữ sinh phạm lỗi sai đang đợi giáo huấn vậy.
“Họ hàng đến nhưng chị cũng không thể được rảnh, Lệ Ba, vươn thẳng chân ra đi.”
Dưới sự dặn dò của tôi, cô ta vươn thẳng đôi chân dài ra. Tuy không có đôi tất lụa dài, nhưng đôi chân ngọc ngà đó vẫn không giảm đi chút mị lực nào, mềm mại, láng mịn, có ánh sáng nhũ động lòng người.
“Lão già nhà cô có phải là ngốc không vậy, không cần một đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy, mà đi tìm một con nhỏ gì gì đó, lão hồ đồ.”
Tôi ai oán mà cởi quần và quần lót ra, sau đó dang chân ra, dựa vào đầu giường, cầm lấy đôi bàn chân trắng nõn mềm mại đó mà xoa nhẹ lên cái thứ nào đó.
Dẫn lên đường xong, những chuyện sau đó không cần tôi quản nữa, tôi chỉ chịu trách nhiệm chiêm ngưỡng chiếc áo lót gợi cảm màu tím đậm với hoạ tiết vàng quyến rũ của Địch Lệ Ba, và cả chiếc quần lót bằng ren với chất voan màu đen.
“Lệ Ba, bây giờ trong lòng chị nghĩ thế nào?”
Địch Lệ Ba hình như đang chuyên tâm làm cho tôi, nghe tôi hỏi lời này, rõ ràng đã sững sờ.
Sau đó, cô ta tỉnh thần lại thì e thẹn nói: “Tôi đang nghĩ, có cần đi mua một cái bao cao su không.”
“…Tôi hỏi là chị nghĩ như thế nào về chuyện ả Tuesday kia kìa.”
Địch Lệ Ba xấu hổ.
“Tôi không muốn ly hôn với ông ta, tôi đã quá quen với cuộc sống ăn ngon mặc đẹp dâng tận miệng, thích gì thì mua đó rồi. Tôi có thể vô cùng thực dụng, cũng vô cùng mê tiền, nhưng tôi không thích con người ông ta, chỉ thích tiền của ông ta.”
Tôi hiểu rồi, cô ta nói tương đối hiện thực, nhưng đây mới là suy nghĩ bình thường, cũng là hợp lý.
Thế là, tôi lại thăm dò một số tin tức liên quan đến tiểu tam đó với cô ta.
Cô ta nói với tôi, tiểu tam đó tên là Thôi Tuyết Ngưng, là sinh viên đại học, năm nay đang học năm tư, đang thực tập ở đơn vị của chồng cô ta, sau đó hai người dây dưa với nhau…
“Trước đây ông ta cũng có ra ngoài ăn vụng, nhưng chúng tôi cùng mắt nhắm mắt mở với nhau, nhưng lần này xem ra, ông ta hình như thật sự quyết tâm muốn ly hôn rồi. Ông ta vốn dĩ muốn cho tôi chút tiền, nhưng sau này không biết sao lại thay đổi rồi, một đồng cũng không cho, muốn tôi trắng tay mà ra khỏi nhà.”
Thông qua lời tường thuật của Địch Lệ Ba, trong đầu não tôi đại khái đã có phác thảo. Tiểu tam tên Thôi Tuyết Ngưng này ra tay rất độc, trực tiếp muốn đoạt được tổ ấm, chắc chắc lão già thay đổi ý không cho một đồng nào, chính là do cô ta xúi bậy ở sau lưng.
Lại nói chuyện với Địch Lệ Ba thêm một lát, sau đó tôi ghi nhớ toàn bộ những thông tin mà cô ta biết vào trong đầu mình.
Mà lúc này, đã qua hơn nửa tiếng.
Dưới sự ma sát của đôi chân đó, tôi dần dần có cảm giác.
Thế là tôi hỏi Địch Lệ Ba: “Người đẹp, chị muốn ấm áp ở chỗ nào?”
Địch Lệ Ba suy nghĩ, sau đó thu bàn chân nhỏ về, bò đến trước mặt tôi.
Chính vào lúc tôi tưởng cô ta muốn hạ miệng, cô ta lại đột nhiên cởi quần lót ra, sau đó dùng bàn tay nhỏ trắng nõn của cô ta giúp tôi nắm lấy nó, bắt đầu chuyển động qua lại nhanh chóng.
Cuối cùng, hết cái này đến cái khác, toàn bộ rơi xuống rừng nguyên sinh, bị cô ta dùng bàn tay nhỏ lau đều trên đó.
Đương nhiên, công việc hoàn thiện cuối cùng được thực hiện bởi khuôn miệng nhỏ nhắn gợi cảm của cô ta.
Tôi nhìn thời gian, đã hơn 11 giờ sáng.
“Thời gian hơi eo hẹp, buổi tối tôi phải về trước 8 giờ, buổi trưa tôi không ăn cơm với chị nữa.”
“Gần đây chị cứ an phận ở nhà, không đi đâu hết, cố gắng làm một số chuyện làm ấm áp lão già, nhưng đừng thể hiện trông cố ý quá, ví dụ như sau khi buổi sáng ông ta dậy, chị đã chuẩn bị xong quần áo trước cho ông ta, buổi tối về nhà thì đã chuẩn bị xong bồn nước nóng, cho dù là dặn dò ông ta một câu bớt mở máy lạnh một chút, cẩn thận đừng để bị cảm cũng được.”
Dặn dò Địch Lệ Ba rất nhiều, cô ta dùng sức gật đầu, không có chút thái độ hoài nghi gì hết.
Sau đó, cô ta hỏi tôi: “Cậu về đúng giờ, có phải còn phải tiếp khách không, nếu cậu không có tiền thì chỗ tôi còn chút ít, tôi lấy cho cậu trước.”
Nói xong, cô ta không màng đến sự ngăn chặn của tôi mà lấy ví da tới, lấy tất cả thẻ ngân hàng ra cưỡng ép nhét vào trong tay tôi.
Tôi trực tiếp ôm lấy cái đầu nhỏ của cô ta vào lòng: “Kiếm tiền dựa vào việc tiếp khách, vậy chị cũng quá là xem thường tôi rồi, nhưng vẫn rất cảm ơn chị, Lệ Ba.”
Tôi không lấy hết tiền, chỉ tuỳ ý giữ lại một tấm thẻ không có mật mã trong tay, còn lại thì bảo Địch Lệ Ba giữ lại, sau đó dặn dò cô ta đợi điện thoại của tôi, tôi phải đi rồi.
Sau khi lái xe đến công ty của chồng Địch Lệ Ba, thì đã sắp đến giờ tan ca.
Tôi mua một bó hoa hồng đưa cho bảo vệ, bảo anh ta đưa cho Thôi Tuyết Ngưng lúc tan ca.
Thân là Tuesday của Boss, tôi tin bảo vệ sẽ biết Thôi Tuyết Ngưng, trừ phi tên bảo vệ này là một tên mù không có chút nhãn lực nào.
Sau đó, tôi ngồi trên đầu xe hút thuốc, yên tĩnh đợi.
Vừa mới hút xong một điếu thuốc, sau đó nhân viên công ty bắt đầu đi ra ngoài.
Tôi lại châm điếu thuốc khác, nhưng không hút, chỉ cầm trên tay và nhìn tên bảo vệ.
Khi một nữ nhân viên tóc ngắn, mặc trang phục đi làm và đi giày cao gót xuất hiện, nhân viên bảo vệ đã cầm bó hoa tiến tới.
Lúc đầu vẻ mặt của nữ nhân viên đầy khinh thường, nhưng sau khi nhân viên bảo vệ nói vài câu và chỉ tay về phía tôi đang đứng xong, trên mặt nữ nhân viên mỉm cười rồi cầm lấy bó hoa hồng đỏ rực như lửa đó.
Bây giờ tôi có thể chắc chắn rằng cô ta chính là người mà Địch Lệ Ba chưa gặp lần nào nhưng đã bị đánh bại, Thôi Tuyết Ngưng.
Thôi Tuyết Ngưng ôm bó hoa hồng đến trước xe của tôi, nhẹ nhàng ngửi hương hoa: “Rất đẹp, rất thơm, cảm ơn.”
“Tôi vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng sau khi gặp cô, tôi có chút hối hận, tôi không nên tặng hoa cho cô, không xứng.”
Sắc mặt Thôi Tuyết Ngưng lập tức trở nên lạnh lẽo, ngay cả hoa hồng đang ôm trong lòng cũng có ý vứt bỏ: “Anh có ý gì.”
“Tôi cảm thấy nó hoàn toàn không xứng với cô, nó vốn nên làm tôn lên vẻ đẹp của cô, nhưng bây giờ xem ra, ngược lại lại vấy bẩn đi vẻ đẹp của cô, nên tôi nói không xứng.”
Nói xong, tôi rít một ngụm thuốc, sau đó trực tiếp ném bó hoa tươi trong tay cô ta xuống đất.
Ngay sau đó, dưới sự không phòng bị của cô ta, cả người đều bị tôi nhấc lên, ôm lấy cô ta lên ngồi trên đầu xe Lamborghini.
“Cái này, mới có thể xứng với cô, xứng với tiểu mỹ nhân mà tôi nhìn trúng!”
Búng điếu thuốc trong tay đi, sau đó móc điện thoại ra giả vờ làm vẻ chụp hình, nhưng cẩn thận nhìn biểu cảm của Thôi Tuyết Ngưng trong ống kính.
Cô ta rất hài lòng, thậm chí có chút xấu hổ, hiển nhiên là không biết phú nhị đại nhà giàu từ đâu đến, sao lại bị cô ta mê hoặc rồi, rồi lại bị cô ta mê hoặc vào lúc sơ ý nào vậy.
“Bữa trưa hôm nay của tôi cô đơn đến mức tôi không thèm ăn nữa. Không biết cô Thôi Tuyết Ngưng, người có tâm địa lương thiện, vẻ ngoài rạng rỡ như phát sáng đây, cô có thể giúp đỡ tôi, dùng bữa với tôi không.”
“Đương nhiên, cô có thể yên tâm, chỉ là bữa trưa đơn thuần thôi, tôi không giống như ông ba cả ngày đi đào than của tôi đâu, ông ta thích cưỡng ép sao nữ, nhưng tôi thì không, tôi tôn trọng mỗi một cô gái, đặc biệt là cô gái xinh đẹp và lương thiện như cô Thôi Tuyết Ngưng đây.”
Ba tôi trước đây quả thực là đã đến mỏ để đào than, nhưng nếu Thôi Tuyết Ngưng khăng khăng nghĩ rằng ba tôi là ông chủ ngành than, tôi cũng sẽ không phủ nhận.
Sau đó, dưới lời mời nồng nhiệt của tôi, Thôi Tuyết Ngưng đã ngồi vào ghế lái phụ.
Con bò vàng kim lấp lánh dưới ánh nắng, tràn đầy sắc thái của kim tiền.
Cái này rất tốt, đây chính là thứ tôi cần, dường như, cũng là thứ mà Thôi Tuyết Ngưng cần…