Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào
  3. Chương 93
Trước /304 Sau

Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào

Chương 93

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 93: NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY THẬT TỐT

Tôi vốn cho rằng lúc người phụ nữ này cười là lúc cô ta vui vẻ, sau đó tôi có thể giao tiếp bình thường với cô ta, giải trừ nỗi buồn trong lòng cô ta và tìm hiểu lý do tại sao cô ta lại trở thành cái xác không hồn.

Nhưng sau khi cô ta cười xong thì tiếp tục biến thành một cái xác không hồn.

Ngay cả tôi có là bác sĩ tâm lý thì tôi cũng không thể chữa được căn bệnh không muốn giao tiếp của họ, huống hồ gì tôi cũng không phải là bác sĩ tâm lý.

Sau khi ngâm mình khoảng một tiếng, cô ta bước ra khỏi bồn tắm và xả sạch dưới vòi hoa sen.

Tôi thực sự muốn xem xem người phụ nữ mặc bikini này có mang theo dầu gội Head & Shoulders hay Rejoice đến không, nhưng sự thật chứng minh là cô ta không mang theo nhiều như vậy.

“Anh có thể ra ngoài rồi.”

Cô ta vừa tắm xong, sau đó mở miệng đuổi tôi ra ngoài. Tôi chỉ hát một câu “Sông lớn chảy về phía đông”, sau đó ngắm người đẹp tắm rửa hơn một tiếng đồng hồ rồi kết thúc, sao dễ kiếm tiền thế nhỉ.

Tôi bước ra khỏi phòng, lúc khép cửa tôi có nán lại một chút, tôi vốn dĩ muốn khuyên cô ta đời người không có gì mà nghĩ không ra hết, nhưng sau đó cảm thấy nó hơi dư thừa, người ta không cần phần tình cảm đó thì tôi có khuyên cũng vô ích.

Cho nên tôi trực tiếp đóng cửa rời đi.

Khi tôi trở về phòng nghỉ thì Lưu Thông đã đến rồi, các nhân viên mát xa khác cũng lần lượt đến.

“Không tệ nha, mới đi làm ngày thứ hai thôi mà đã biết đi sớm về muộn rồi?” Khỉ Gầy lên tiếng, tôi không phản ứng lại anh ta.

Trong lòng anh ta rất căm hận vì hôm qua không có khách, hôm nay tôi lại có khách sớm nên anh ta ghen tị.

Trong câu nói của anh ta tràn đầy mỉa mai, mà đối với tôi chẳng có bất kì sức uy hiếp nào.

“Đáng đời, sao anh không tới sớm?” Lưu Thông không hài lòng, mỉa mai Khỉ Gầy một câu, Khỉ Gầy không dám nói nữa, hừ lạnh một tiếng rồi nhìn sang hướng khác.

Tôi đang định đưa một điếu thuốc để cảm ơn Lưu Thông, thì người phụ nữ tôi vừa mới tiếp xong xuất hiện ở cửa phòng nghỉ.

Một nửa khuôn mặt của cô ta vẫn được mái tóc che lại, tôi chưa được nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của cô ta, vì vậy tôi không thể không nghi ngờ có phải một bên khuôn mặt của cô ta có cái bớt hay không.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man thì cô ta bước đến gần tôi, sau đó mở túi lấy ra 3 triệu đồng đặt vào tay tôi, không phải quăng, cũng không phải tùy tiện đặt ở một chỗ nào đó, mà là đặt vào trên tay tôi.

Việc làm này rất hiếm thấy, nhưng ý nghĩa đằng sau nó là một sự tôn trọng: “Anh đã làm cho tôi cười, tôi cảm ơn, tạm biệt.” Sau đó, cô ta duyên dáng bước đi, bước chân ưu nhã, xem ra không phải một người phụ nữ bình thường.

Lưu Thông cầm lấy tiền trong tay tôi, gật gật đầu, sau đó nhét vào trong túi tôi.

“Lợi hại, cậu thấy không Khỉ Gầy? Ai bảo cậu không đến sớm, nếu không liền được 3 triệu tiền boa rồi!” Tôi biết Lưu Thông cố ý, nhưng Khỉ Gầy thật sự bị mắc lừa, thở phì phò quay đầu sang hướng khác.

Tôi lắc đầu, đúng là ngu ngốc, trong lòng anh ta có ấm ức cũng vô dụng, sẽ chỉ càng thêm ấm ức thôi, thích chịu ấm ức như thế thì cứ tiếp tục chịu đựng đi!

“Tối nay tan làm không ai được phép về sớm. Chúng ta cầm 3 triệu này đi uống bia ăn thịt xiên nướng đi. Người nào về trước thì tôi sẽ tuyệt giao với người đó!” Lời này vừa nói ra, những người lúc đầu còn đang đố kỵ với tôi, đoán chừng lúc này đang rất xấu hổ.

Về phần Con Cóc Khỉ Gầy… Tôi không có sở thích nhậu nhẹt với những con động vật nhỏ đó.

Có lẽ là vì nguyên do đó nên một đêm không tiếp được một vị khách nào.

Nhưng cũng không phải là do tôi đặc biệt. Hôm nay khách khứa thực sự hơi ít. Đến 12 giờ hơn mà tổng cộng mới có 3 người khách, còn do tôi tiếp hết.

Một giờ chiều, Lưu Thông nghe thấy giọng nói của Hoàng Hương phát ra trong bộ đàm: “Tan làm, đóng cửa, hôm nay nghỉ sớm.”

Sau đó, đám đông bắt đầu la hét, bất kể là kiếm được tiền hay không kiếm được tiền thì mọi người đều theo tôi đi uống rượu ăn thịt xiên nướng.

Chỉ có một người không đi, người đó có biệt danh là Khỉ Gầy, cũng gọi là Con Cóc. Khi vừa bước tới cửa, đúng lúc Hoàng Hương đang chạy xe ra khỏi quán, thấy nhóm chúng tôi đang đi với nhau thì vội vàng ngăn lại, đoán chừng là sợ chúng tôi đi đánh nhau gây chuyện.

Sau khi hỏi và biết được lý do, Hoàng Hương trừng mắt nhìn tôi: “Mời khách mà không mời bà chủ, phạt ba trăm ngàn, trừ vào lương tháng này!” Sau đó, cô ta cũng đi cùng chúng tôi.

Nhậu nhẹt, ăn thịt xiên nướng, cứ nghĩ có phụ nữ ở đây thì nói chuyện không được tự nhiên.

Nhưng không ngờ, Hoàng Hương lại khá cởi mở, chủ động kể cho mọi người nghe một số trò chơi khiêu dâm.

Nếu những lời nói cố ý hay vô tình trên miệng bọn họ mà có lợi cho cô ta thì cô ta cũng không thấy quá đáng, cô ta cũng không quan tâm, chỉ phạt bọn họ uống rượu.

Trong khi mọi người đang vui vẻ, Hoàng Hương ngồi bên cạnh lấy cùi chỏ chọt tôi một cái, hỏi về Khỉ Gầy.

Tôi không nói chuyện, sau đó nghe thấy Lưu Thông mở miệng nói.

Hoàng Hương chế nhạo: “Tất cả đều dựa vào năng lực để kiếm tiền. Quán của chúng ta không giống những quán khác do quản lý ca đó sắp xếp. Anh ta ghen tị, không cần để ý tới anh ta, thích thì làm, không thích thì cút đi. Loại thành phần phá hoại tình đoàn kết này nên để anh ta đi chết đi!”

Hoàng Hương nói rất hào hứng, Lưu Thông đề nghị mọi người nên tôn trọng Hoàng bang chủ.

Hoàng Hương, bang chủ Cái Bang, trái lại cũng ổn.

Uống được một nửa thì điện thoại của Hoàng Hương reo lên, chưa nghe điện thoại mà sắc mặt cô ta đã thay đổi.

Đây là lần thứ hai trong một ngày tôi nhìn thấy cô ta thay đổi sắc mặt, vì vậy tôi không khỏi nghĩ đến vị sếp trong truyền thuyết. Sau khi trả lời điện thoại, Hoàng Hương lái xe rời đi, chúng tôi nhắc nhở cô ta nên cẩn thận một chút nhưng cô ta nói không sao đâu.

Chúng tôi uống một trận cho đến gần bốn giờ sáng mới kết thúc.

Sau khi cùng Lưu Thông trở về nơi ở, tôi vứt hộp thuốc cho anh ta.

Lưu Thông đỡ lấy hộp thuốc, có chút tò mò nhìn tôi: “Anh nói anh làm nhân viên mát xa á, tại sao, anh kiếm được mấy đồng liền lấy đi mua thuốc hết, anh bị nghiện sao?”

Tôi nghiêm túc nhìn Lưu Thông, hồi lâu sau, lúc thấy anh ta hơi phát cáu thì tôi mới mở miệng nói chuyện.

“Lưu Thông, con người anh rất tốt. Tôi xem anh là anh em nên mới nói cho anh biết. Anh đừng nói cho người khác biết, Hoàng Hương cũng không được nói!”

Lưu Thông gật đầu: “Yên tâm đi!”

“Thực ra, tôi là phú nhị đại. Tôi đến đây để trải nghiệm cuộc sống thôi.”

Lưu Thông nhất thời sửng sốt: “Thật sao?”

“Tất nhiên là thật. Nếu anh không tin thì tôi sẽ thống kê số tài sản của mình cho anh nghe. Bác lớn tôi nắm việc buôn bán vũ khí ở Đế quốc Mỹ, bác hai của tôi nắm quyền kinh doanh dầu mỏ ở Ả Rập Xê-út, bác ba tôi nắm quyền khai thác kim cương ở Nam Phi, tôi …”

“Mẹ nó !!!!” Lưu Thông lúc đó nổi điên liền bẻ cây thuốc thành hai phần, mỗi người năm hộp, sau đó anh ta cầm năm hộp thuốc trở về phòng ngủ của mình.

Tôi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó quay lại phòng ngủ đi ngủ. 8 giờ sáng, đồng hồ báo thức reo lên, tôi vội vã tỉnh dậy.

Vệ sinh cá nhân và thu dọn xong, mười phút sau tôi ra ngoài và lái xe đến nơi ở của Trương Ngọc Dung.

Tôi lấy chìa khóa ra, mở cửa bước vào, đi thẳng đến phòng ngủ của Trương Ngọc Dung.

Giường của cô ta vẫn còn lộn xộn như cũ, có vẻ như đêm qua cô ta không về.

Chỉ là lúc tôi đang lấy chìa khóa xe để đi về thì phát hiện bên dưới còn một tờ giấy “trong bếp có bữa sáng. Ăn xong hãy đi. Đừng để đói.”

Người phụ nữ này thật tốt! Ăn xong bữa sáng, tôi giúp cô ta dọn dẹp một chút, sau đó lái xe đến Lâm Thành lần nữa.

Quảng cáo
Trước /304 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Thư Lạnh Lùng

Copyright © 2022 - MTruyện.net