Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đêm nay có kịch hay
  3. Chương 1-5
Trước /3 Sau

Đêm nay có kịch hay

Chương 1-5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 1: Chàng rể câm điếc

Vợ tôi là một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, còn tôi chỉ là một người nông dân quèn. Rất nhiều người hâm mộ cuộc sống của tôi, nhưng chẳng ai biết tôi đã phải chịu bao nhiêu đắng cay và nhục nhã.

Tôi quen vợ tôi qua một người bạn giới thiệu, anh ta làm việc tại một công ty môi giới hôn nhân, hôm đó anh ta đến tìm tôi và nói có một cô gái muốn kết hôn, điều kiện của tôi rất phù hợp với cô ấy.

Điều kiện kết hôn rất kỳ quặc: ở rể, thật thà trung thực, tính cách yếu đuối và là người câm điếc.

Cha mẹ tôi mất sớm, nhà còn có một em gái mười sáu tuổi, em gái tôi mắc bệnh thiếu máu, từ trước đến nay áp lực của tôi rất lớn, tính cách có chút tự kỷ, thậm chí có thể nói là tự ti, vì vậy điều kiện này quả thật rất phù hợp với tôi. Mặc dù tôi không thích nói chuyện, nhưng tôi không phải là người câm điếc!

Bạn tôi nói cô gái này rất giàu có, sau khi kết hôn tôi sẽ có một khoản tiền sính lễ không nhỏ, điều này làm tôi bị lay động, dẫu sao hàng năm tiền chữa bệnh của em gái tôi cũng tốn khá nhiều, tôi căn bản không đáp ứng đủ, cho nên tôi thật muốn 'gả' cho cô ấy.

Cuối cùng vẫn là anh bạn tôi đưa ra chủ ý, hắn nói cô ấy muốn tìm người câm điếc, chắc là sợ chàng trai lắm mồm nhiều chuyện, chẳng qua là đơn thuần muốn tìm một người nối dõi tông đường, chắc không có bí mật nào khác đâu. Tôi giả làm người câm điếc là được, với lại chỉ là câm điếc, chứ vẫn có thể nhìn nhận mặt chữ.

Anh ấy nói chỉ cần có thể lừa gạt tầm ba đến năm tháng thôi, sau khi kết hôn rồi mà bị phát hiện cũng chả sao.

Tôi đồng ý làm theo, lần đầu tiên gặp mặt là ở quán trà gần sân bay. Lúc vừa thấy cô ấy, cả người tôi cứ ngây ra, ngay từ đầu tôi cứ nghĩ chắc sẽ là một cô gái xấu xí, thật không ngờ lại là một nữ tiếp viên hàng không. Hôm đó cô ấy còn mặc đồng phục tiếp viên, không chỉ là đẹp mà thật sự có khí chất. Cô ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, sau cùng lấy điện thoại viết chữ đưa cho tôi bảo rằng cô ấy chỉ ngồi một lúc, giờ phải đi liền.

Cô tên là Bào Văn, hai mươi sáu tuổi, lớn hơn tôi bốn tuổi, tôi cảm thấy cô ấy đối với mình rất lạnh lùng và có chút khinh thường, chắc là không thích tôi lắm.

Thật không ngờ, ba ngày sau tội nhận được thông báo của cô ấy bảo rằng nếu không có ý kiến gì thì có thể kết hôn luôn.

Dĩ nhiên là tôi không có ý kiến gì, cảm giác lúc này như đang sống trong mơ, chẳng biết cô ấy thích tôi ở điểm nào nữa. Sau đó Bào Văn đưa tôi đến nhà cô ấy gặp người lớn.

Tôi chỉ gặp mẹ của Bào Văn, là một người rất trẻ, mặc một chiếc áo khoác bó sát, đường cong cơ thể chuẩn xác, da dẻ được chăm sóc rất tốt, nếu nói đây là chị gái của Bào Văn tôi cũng tin.

Bào Văn giới thiệu tôi với mẹ, cô ấy bảo tôi là người câm điếc, không tiện nói chuyện, nhưng tôi là người tốt, trước kia từng cứu mạng cô, là người có trách nhiệm, cô ấy còn bảo rất thích tôi, hy vọng mẹ cô ấy đồng ý.

Bà ấy nhìn tôi từ đầu đến chân, giống như đang nhìn một món đồ chơi.

Mọi người đều nghĩ là tôi không nghe thấy gì nên nói chuyện không một chút kiêng dè. Cuối cùng bà ấy nói tướng mạo tôi cũng tạm được, thân thể cường tráng, chắc có thể sinh được một đứa trẻ mập mạp, về việc bị câm điếc thì hơi khó nói.

Bào Văn nói cô chính là thích việc tôi không nghe được, không biết nói chuyện, như vậy cô mới có không gian riêng của mình, mẹ cô cũng không nói gì nữa, dường như đã đồng ý rồi.

Hôm đó lúc đang cùng ăn cơm, bà ấy vẫn lén liếc nhìn tôi, chắc là vẫn đang muốn quan sát điều tra.

Một tuần sau, tôi và Bào Văn nhận giấy chứng nhận kết hôn, chúng tôi không cử hành hôn lễ long trọng, chỉ làm đơn giản một chút, họ hàng thân thích cũng không tới mười người, hẳn là sợ quá nhiều người biết chuyện tôi câm điếc, sẽ mất thể diện.

Tối đó tôi cùng Bào Văn tiến vào phòng tân hôn, là một nam nhân hai mươi ba tuổi tôi cảm giác cả người đang nóng ran lên, tối nay có thể sẽ điên cuồng nổ tung, nhưng quả thật tôi không biết cách phải làm như thế nào.

Bào Văn dùng điện thoại di động viết chữ, để tôi đi tắm trước, tôi liền vội vàng đi tắm trong trạng thái lo lắng, sau đó cô ấy tắm, tôi nằm trên giường chờ đợi.

Bước ra từ trong nhà tắm, Bào Văn chỉ mặc một bộ đồ ngủ ren màu tím, điều này làm tôi thấy rất ngượng ngùng, dù cũng kết hôn rồi nhưng tôi vẫn thấy thiếu thiếu thứ gì đó, hoàn toàn nghĩ không ra được.

Cô ấy lên giường thật nhanh rồi cởi bỏ bộ đồ ngủ, cảnh tượng này khiến tôi xuýt nữa xịt máu mũi.

Cô ấy đột nhiên tắt đèn tay kéo chăn lên, rồi đẩy ngã tôi, dùng chăn chặn lại giữa hai cơ thể.

Tôi bị cô ấy đè xuống, cảm giác như mình sắp không thở nổi, cơ thể cũng kích động run lên, theo bản năng tôi liền chuẩn bị xoay mình phối hợp lại.

Nhưng vào đúng lúc đó, cô nhẹ nhàng đưa điện thoại di động cho tôi xem, cô viết một hàng chữ vào mục ghi nhớ: “Mẹ tôi gắn máy quay theo dõi ở trong phòng, cậu phải phối hợp với tôi”.

Xem đến đấy, tôi hoàn toàn rối bời, đây là ý gì? Chẳng lẽ Bào Văn muốn chúng tôi cùng làm chuyện ấy hơn nữa lại còn dưới máy quay, khẩu vị hơi nặng rồi chứ?

Trong nháy mắt tôi liền có chút tức giận, cô ấy lại tiếp tục viết chữ vào mục ghi nhớ trên điện thoại, lần này nội dung rất dài, xem xong tôi mới hiểu rõ hết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Bào Văn nói lý do kết hôn với tôi chỉ là vì muốn đối phó với mẹ cô ấy, thực ra cô ấy dự định cả đời không kết hôn. Trước kia cô cũng đã tìm người giả làm bạn trai lừa gạt mẹ, nhưng bị phát hiện nên mẹ cô bây giờ đã không thể nào tin cô nữa. Vì vậy Bào Văn mới tìm một người câm điếc thật thà như tôi để kết hôn thật, bởi tôi không được xem là người bình thường nên không thể nào phá hỏng cuộc sống của cô.

Mẹ Bào Văn vì muốn chắc chắn lần này cô không lừa gạt bà nên mới gắn máy quay ở trong phòng cô, chính là muốn nhìn xem chúng tôi rốt cuộc có làm chuyện ấy hay không, bởi vì bà ấy luôn muốn bế cháu trai.

Xem đến đây, cả người tôi ỉu xìu, tôi liền nghĩ một cô gái xinh đẹp như Bào Văn làm sao lại có thể thích tôi được cơ chứ, hóa ra tất cả chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài, tôi chẳng qua chỉ là một con cờ của cô ấy.

Đột nhiên tôi thấy trong lòng có chút chua xót, cảm giác tự ti hơn, ngọn lửa vừa hừng hực bùng cháy liền bị dập tắt trong nháy mắt.

Ngay lúc đó, Bào Văn đột nhiên quay qua trợn mắt nhìn tôi, tỏ ý muốn tôi phối hợp với cô ấy...

'Một phen **', tầm khoảng nửa tiếng sau, chúng tôi mới kết thúc.

Sau khi kết thúc, Bào Văn vươn người mặc lại bộ đồ ngủ màu tím, cô ngồi ở đầu giường hút một điếu thuốc dài. Còn tôi thì chui đầu vào trong chăn, không dám ra ngoài.

Có lẽ những thăng trầm trong cuộc sống biến đổi quá nhanh, nước mắt tôi cứ rơm rớm trong hốc mắt, nhưng cuối cùng tôi cũng nhẫn nhịn được mà không bật khóc, tôi chỉ ngồi đó suy nghĩ, chẳng lẽ Trần Danh tôi cả đời cứ như vậy? Không có cơ hội làm một người đàn ông chân chính sao? Ngay cả vợ mình cũng không được đụng vào?

Nhưng mà tôi cũng chỉ dám nghĩ vậy thôi, cuối cùng một đêm trầm mặc vậy cũng đã qua rồi.

Những ngày kế tiếp, Bào Văn không đi làm, chắc đang trong kỳ nghỉ cưới. Vì tôi là người câm điếc, cô ấy cũng chẳng nói chuyện gì với tôi. Mà cuộc sống tôi cũng rất đơn giản, chính là mỗi ngày dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc hoa cỏ. Mặc dù thanh nhàn, nhưng tôi lại có cảm giác rất uất ức, mà cũng chẳng còn cách nào khác, bởi vì tôi chỉ là một người ở rể, là tôi được gả tới đây.

Dĩ nhiên, mỗi đêm chúng tôi vẫn sẽ giả vờ làm chuyện đó "theo thông lệ", đó cũng là thời khắc tôi thấy kích thích nhất cũng thấy khó chịu nhất.

Một tuần sau, kỳ nghỉ của Bào Văn kết thúc, cô đã trở lại với công việc, còn cuộc sống của tôi vẫn nhàm chán như cũ, ngày nào cũng không ra khỏi cửa, sợ mẹ Bào Văn vẫn còn giám sát tôi.

Vốn nghĩ rằng cả đời này tôi chỉ có thể như vậy, mặc dù uất ức, nhưng ít ra cũng bình thường, tôi chưa từng nghĩ rằng đây chỉ là sự khởi đầu.

Đêm hôm đó, lúc tôi đang xem tivi ở trên lầu, đột nhiên nghe thấy dưới lầu có tiếng cãi vả, là Bào Văn cùng mẹ cô, xem ra là Bào Văn vừa nghỉ phép về nhà.

Tôi nghe thấy mẹ Bào Văn hỏi cô: "Tiểu Văn, con rốt cuộc đã mang thai chưa?"

Bào Văn có chút thiếu kiên nhẫn trả lời: "Chưa, làm gì mà dễ dàng vậy được, hơn nữa con nghi ngờ Trần Danh có chổ nào đó không ổn, tỷ lệ thành công rất thấp. Bây giờ con không có thời gian, chờ đến khi nghỉ phép năm, con sẽ đưa anh ta đi bệnh viện kiểm tra".

Nghe đến đây, đầu óc tôi liền sững sờ, cô ấy căn bản cũng không để cho tôi đụng vào người, giờ cô ấy lại nói là lỗi do tôi.

Ngay lúc ấy, tôi cảm giác vừa mất mặt lại vừa oan ức, thật sự chỉ muốn lao xuống, nói hết với mẹ Bào Văn, rằng tất cả đều là Bào Văn đang gạt bà, nhưng tôi lại không dám, vì tôi sợ mất đi cuộc sống tôi hiện tại.

Chương 2: Phiếu xét nghiệm

Sau đó Bào Văn còn cự nự mẹ mấy câu, ý bảo mẹ đừng can thiệp vào chuyện của mình nữa rồi bước lên tầng trên đôi giày cao gót.

Tôi sợ tới mức ngồi im trên ghế không dám nhúc nhích, giả vờ như không hay biết gì.

Rất nhanh thôi Bào Văn đã về tới phòng, tôi vội vàng nở nụ cười bước ra đón, vươn tay cầm túi cho cô. Nhưng cô lại đẩy tôi ra, bảo tôi cút đi.

Tôi không dám phản ứng gì, tiếp tục đi theo sau lưng cô xum xoe lấy lòng.

Cô không quan tâm tới tôi mà tiến thẳng vào phòng tắm tắm rửa. Xong xuôi cô bước ra, mặc một bộ đồ thể thao vừa vặn cỡ người, tôn lên dáng mình cao ráo lả lướt.

Bào Văn thích tập aerobic, thế là cô bèn nhảy ngay trước gương, nhìn cơ thể hoàn hảo của cô uốn éo trước mắt mình mà tôi cũng đâm nóng nảy bứt rứt.

Nhìn bóng lưng cô mà tôi không nén nổi ý nghĩ, cô ấy là vợ tôi mà, tại sao tôi không thể chiếm lấy cô ấy?

Lúc này Bào Văn chợt bắt gặp tôi nhìn trộm cô qua gương. Có lẽ do còn chưa hết giận nên cô tiến thẳng tới chỗ tôi, cho tôi một bạt tai, mắng: "Cậu có tư cách gì mà nhìn tôi, cậu mà còn nhìn nữa tôi sẽ móc mắt cậu ra đấy."

Ở vùng quê chúng tôi, đàn ông bị phụ nữ đánh chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất, nhưng tôi chỉ có thể nhẫn nhịn. Tôi giả vờ như không nghe được lời cô nói, mơ màng nhìn cô rồi chạy vào nhà tắm.

Vào phòng rồi tôi mới hiểu ra. Chắc chắn mẹ Bào Văn đã gỡ camera trong phòng nên cô ấy mới dám đối xử ngang ngược với tôi như vậy, cô ấy đã không cần diễn kịch nữa rồi.

Mà tôi cũng biết thử thách thật sự mới chỉ vừa bắt đầu, chẳng biết một Bào Văn không phải diễn kịch nữa sẽ đối xử với tôi thế nào đây. Trong mắt cô tôi không phải đàn ông, thậm chí chẳng bằng một con người, dường như cô coi tôi như là một con chó được bỏ tiền ra mua về.

Tôi nhục nhã, mở nước tắm rửa. Bộ đồng phục tiếp viên và tất quần của Bào Văn mới thay lúc trước vẫn đang đặt bên cạnh. Thế là cuối cùng một chàng trai trẻ khí huyết bừng bừng như tôi cũng không nín nhịn nổi phải vươn tay về phía đôi tất...

Nào ngờ lúc này Bào Văn đẩy cửa phòng tắm ra, vừa khéo lại thấy cảnh này, cô bèn xông tới đập vào ót tôi. Sau đó, cô rút ngay điện thoại ra đánh chữ cho tôi nhìn, cô bảo từ hôm nay tôi không được động vào đồ của cô nữa, đến giờ ngủ cũng không được nằm trên giường cô, phải xuống đất mà ngủ.

Tôi không dám cãi, chỉ đành gật đầu.

Thế là chúng tôi bắt đầu trải qua những ngày tháng ở cùng phòng nhưng không chung giường. Bào Văn rất nóng tính, lại thêm cả sự nhẫn nhịn nhượng bộ của tôi, cô thành ra được voi đòi tiên, cô ấy mắng mỏ tôi không chỉ một lần, mà thậm chí còn ra tay đánh tôi nữa. Có lúc tôi thật sự nghĩ tới việc dẹp bỏ chuyện cưới xin này, ly hôn với cô ấy. Nhưng tôi đã cầm bốn mươi nghìn tệ tiền lễ của nhà Bào Văn, mà tháng nào cô ấy cũng đưa tôi ba nghìn tệ, tôi không đành lòng ly hôn.

Có lúc tôi tự an ủi bản thân rằng đi làm cái công việc bẩn thỉu mệt nhọc, khổ sở mệt mỏi biết chừng nào mà chỉ kiếm được vài nghìn tệ, thế mà ở đây tôi chỉ cần nuốt giận vào bụng thôi là đã có tiền rồi. Cứ tạm coi đây là một công việc, sau này có cơ hội phát triển thì tôi sẽ ly hôn.

Bị đánh bị mắng thì tôi còn có thể nhịn, tuy nhiên rất nhanh sau đó có một chuyện khiến tôi không thể chịu đựng đã xảy ra.

Hơn mười một giờ tối hôm đó, tôi vốn nằm ngủ dưới đất rồi thì đột nhiên chuông điện thoại của Bào Văn reo lên.

Cô ấy tưởng tôi không nghe được gì nên chẳng hề đề phòng mà nhận máy ngay, cất giọng nũng nịu: "Cuối cùng cưng cũng về nước rồi à? Người ta nhớ cưng chết mất."

Nghe câu này tôi vẫn còn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, mà còn nghĩ phụ nữ với nhau cũng thường hay nói chuyện bằng giọng điệu này.

Nhưng câu sau của Bào Văn khiến tôi có cảm giác như bị sét đánh. Cô cất giọng ngọt ngào: "Cưng đặt phòng khách sạn rồi à? Nóng vội thật đấy, được, người ta tới ngay đây."

Tôi là dân quê, dù không bắt kịp được với nhịp điệu của thời đại nhưng cũng chẳng phải kẻ ngốc, có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết Bào Văn đã ngoại tình rồi!

Khi ấy tôi tức tới nỗi muốn hộc máu, làng chúng tôi mà có người ngoại tình thì người này sẽ bị xì xào nhiếc móc sau lưng suốt cả đời, bẽ mặt tới mức phải uống thuốc trừ sâu tự sát.

Tôi rất muốn lao ra tóm lấy đầu Bào Văn, hỏi cô chuyện này là thế nào, nhưng tôi lại không dám. Tôi chỉ có thể nhắm chặt mắt lại giả vờ như đang ngủ.

Tôi thấy tim mình như đang rỉ máu, mà cũng có cảm giác khó hiểu vô cùng, Bào Văn đã có người đàn ông khác rồi thì tại sao không kết hôn với anh ta đi mà lại tìm đến một tên "câm điếc" như tôi?

Với nhan sắc của cô ấy thì muốn tìm loại đàn ông thế nào chẳng được?

Nhưng nghĩ đến cuộc điện thoại ban nãy của cô ấy, tôi lờ mờ đoán được gì đó, chẳng lẽ Bào Văn là người thứ ba?

Lúc bấy giờ Bào Văn đã thay một bộ váy liền xinh đẹp quyến rũ, trang điểm nhẹ rồi rời đi.

Tôi thoáng ngẩn ra trong chốc lát, cuối cùng mới nghiến răng lặng lẽ bám theo, tôi muốn xem xem đêm nay người vợ kiêu ngạo lạnh lùng không coi chồng ra gì của tôi sẽ đi tằng tịu với tên đàn ông nào.

Rời nhà, tôi bắt một chiếc taxi bám theo cô từ xa, rất nhanh sau đó cô đã tới khách sạn hạng sang Shangri-La, hình như tiền phòng một đêm ở đây cũng phải hơn cả nghìn tệ, nỗi phẫn nộ của tôi cũng hạ xuống tức thì, tên đàn ông kia là kẻ có tiền, tôi lấy gì mà đọ với người ta?

Tôi vào khách sạn theo Bào Văn, trơ mắt nhìn cô tiến vào một căn phòng, cuối cùng cũng chẳng đủ dũng khí bước vào bắt quả tang.

Tôi ngồi một mình dưới sàn, gục xuống đầu gối, lòng nghẹn ngào chực khóc nhưng lại không khóc nổi.

Vốn tôi không bao giờ hút thuốc nhưng giờ lại đi mua một bao thuốc, hút một hơi hết nửa bao, cổ họng như bốc khói rồi mà vẫn không nén nổi nỗi bất lực trong lòng mình.

Vợ tôi vào khách sạn cùng kẻ khác, còn tôi thì chẳng dám ho he gì, tôi có còn là đàn ông không?

Cuối cùng, tôi quyết định quay phim, lúc về đưa cho mẹ Bào Văn xem, như vậy thì dù có ly hôn bọn họ cũng sẽ không đòi tiền lễ của tôi do Bào Văn đã ngoại tình trước.

Vậy nên tôi mới nấp ở cuối hành lang, đợi đến khi Bào Văn và tên gian phu kia ra ngoài.

Đợi đến hơn ba giờ sáng, cửa phòng Bào Văn đột nhiên mở ra, tôi lập tức lấy điện thoại lén quay phim.

Đầu tiên là Bào Văn bước khỏi phòng, rất nhanh sau đó có một người cũng tiến ra theo. Khi ấy tim tôi đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi, nhưng rồi lại phát hiện ra người này không phải đàn ông, đó là phụ nữ, người phụ nữ này còn vô cùng xinh đẹp, đẹp theo kiểu quyến rũ ma mị, vừa nhìn đã thấy giống hồ ly tinh.

Tôi nghĩ, không phải chứ, Bào Văn cùng một người phụ nữ khác phục vụ đàn ông sao?

Nhưng rất nhanh sau đó tôi đã ý thức được chuyện không phải như vậy, vì Bào Văn ôm lấy eo cô hồ ly tinh này, gọi cô ta là vợ, bảo rằng muốn đi ăn khuya.

Lúc này tôi mới hiểu, hóa ra người cắm sừng tôi không phải đàn ông, mà là một người phụ nữ!

Biết được bí mật này tôi vẫn không hề thấy vui chút nào, ngược lại, tôi càng thêm đau lòng, Trần Danh tôi còn không bằng cả một người phụ nữ sao? Chẳng lẽ những thứ cô ta cho Bào Văn, tôi lại không thể cho cô ấy ư?

Thấy bọn họ tiến tới ngày một gần, cảm nhận được vẻ lạnh lùng kiêu ngạo ở Bào Văn, cuối cùng tôi vẫn sợ hãi quay đầu chạy mất.

Tôi chạy một mạch mấy cây số như điên trên đường, đến khi người đầm đìa mồ hôi mới trở về cái ngôi nhà lạnh như băng kia.

Tôi bất lực nằm trên giường, nhớ lại từng cảnh một khi mình cưới Bào Văn, cuối cùng tôi cũng hiểu được mọi chuyện. Rốt cuộc tôi cũng biết tại sao Bào Văn lại cưới một tên "câm điếc" như tôi làm chồng rồi, tôi cũng hiểu tại sao cô ấy lại lừa mẹ mình, hóa ra vì Bào Văn không hề thích đàn ông!

Tôi nên làm sao đây? Giả vờ như không biết gì sao? Hay là vạch mặt cô ấy rồi ly hôn đây?

Cuối cùng, tôi quyết định vẫn cứ nhẫn nhịn trước đã, tôi phải tìm một lối thoát tử tế cho bản thân mình rồi sau đó mới giải quyết cuộc hôn nhân với Bào Văn.

Nhưng vài hôm sau, Bào Văn lại làm một chuyện khiến tôi hoàn toàn phát điên.

Sáng sớm hôm ấy Bào Văn đã rời nhà, khi trở lại cô ấy ném cho tôi một tờ giấy rồi gõ chữ nói với tôi: Hôm nay mẹ sẽ tôi tới đây, lát nữa cậu hãy đưa bản báo cáo nào cho bà ấy xem, bảo bà ấy rằng mình sẽ tích cực điều trị, bác sĩ nói chỉ cần chữa trị nửa năm là khỏi bệnh, bảo rằng mình sẽ làm một đứa con rể tốt.

Tôi hoài nghi cầm lấy tờ giấy, xem xong, tôi sững sờ.

Đây là một tờ phiếu xét nghiệm của bệnh viện, người xét nghiệm là tôi, kết quả xét nghiệm nói tôi vô sinh!

Sao Bào Văn có thể làm nhục tôi hết lần này tới lần khác như vậy?

Giờ phút này, một ý nghĩ điên rồ bắt đầu nảy sinh trong lòng tôi. Bào Văn, cô được lắm, không phải cô bảo tôi vô sinh sao, vậy tôi lại càng không để cô được như ý!

Chương 3: Hình như có người

Trong đầu cứ nghĩ tới khiến cho Bào Văn mang thai, là cả người tôi hưng phấn lên, một sự phấn khích khó tả.

Nhưng trên mặt tôi không thể hiện lên, tôi chỉ cầm tờ giấy xét nghiệm, bối rối và nhìn về Bào Văn, đồng thời lắc đầu, ý nói với cô là tôi không đồng ý chấp nhận.

Bào Văn tức giận chửi tôi một câu "rác rưởi’’, còn đưa tay ra tai tôi vặn tai tôi một cái.

Sau đó, cô ấy dùng điện thoại đánh chữ để nói với tôi, cô ấy nói biết được tôi có cô em bị bệnh, cô nói chỉ cần giúp cô ấy gạt được mẹ mình, chỉ cần gạt được một năm, sau này tiền thuốc men của em gái tôi cô ấy trả hết.

Tôi nghĩ thông tin của tôi chắc là người bạn của tôi cho Bào Văn, cũng không cần lo lắng chuyện giả vờ điếc, và những lời của Bào Văn khiến cho tôi cảm động, cuối cùng vì cô em gái, tôi tạm thời bỏ qua suy nghĩ trả thù đó.

Vì vậy tôôi đã gật đầu nhận lời, và Bào Văn không những không thể hiện cảm kích tôi, mà còn nhìn tôi một cách khinh bỉ, còn chửi rằng ‘’đồ vô dụng’’

Không bao lâu, mẹ của Bào Văn đã đến, giường như bà rất thích mặc áo dài, hôm nay mặc bộ áo dài màu tím, cổ áo may bằng viền hoa ren, nước da trắng mịn, khiến bà trông rất duyên dáng và thanh lịch, gợi cảm mà không mất đi sự chững chạc, đây cũng khiến tôi rất hiếu kì, rốt cuộc là người đàn ông thế nào có thể chinh phục được đàn bà này? Tại sao xưa nay tôi vẫn chưa gặp qua bố của Bào Văn?

Nhưng tôi chỉ nghĩ cho qua thôi, cũng không có tâm trí suy nghĩ nhiều nữa, chẳng mấy phút chốc thì Bào Văn đã đi xuống nói chuyện với mẹ rồi.

Tôi nghe được Bào Văn nói với mẹ mình: ‘’Mẹ, mẹ tới rồi? Con đang dự định liên lạc cho mẹ đây !’’

Tâm trạng mẹ của Bào Văn có vẻ rất vui, vừa cười vừa hỏi bụng có động tĩnh gì chưa?

Bào Văn đột nhiên than một hơi và nói: "Mẹ, thật đúng như con nói, hai hôm trước con vừa mới dẫn Trần Danh đi khám nam khoa, cậu ấy có vấn đề, bây giờ không không thể có em bé được.’’

Tôi nắm chặt tay một cách giận dữ, nhưng không dám nói thêm gì!

Sau đó mẹ của Bào Văn rất giận dữ và nói: "Cái gì? Trần Danh yếu về mặt đó hả? Mẹ nhìn cơ thể nó cũng khỏe lắm mà, tại sao lại không được? Tiểu Văn, không phải con lại muốn nghĩ cách gạt mẹ chứ?’’

Bào Văn nói không thể nào, cưới cũng cưới rồi, giấy kết hôn cũng làm luôn rồi, làm sao mà có thể lừa dối bà chứ. Sau đó cô ấy gửi tin nhắn cho tôi, kêu tôi đem đơn xét nghiệm xuống.

Sau khi xuống, tôi nhìn mẹ Bào Văn một cách ngại ngùng, xấu hổ và đỏ mặt, cúi đầu xuống!

Mẹ cô nhìn thẳng vào tôi, đặt biệt là phần dưới của tôi, như là muốn nhìn rõ tôi có phải là một người đàn ông bình thường hay không?

Tôi đem giấy xét nghiệm đưa cho cô, đồng thời lấy giấy và bút đã chuẩn bị sẵn cho bà: mẹ à, xin lỗi, con vừa mới đi bệnh viện kiểm tra, cơ thể con thiệt là có vấn đề, con xin lỗi Tiểu Văn, càng xin lỗi mẹ, tạm thời không thể cho mẹ bồng cháu rồi.

Sắc mặt của mẹ Bào Văn khó coi lắm, bà hỏi Bào Văn chọn đàn ông kiểu gì vậy, sao lại chọn người chỉ nhìn được mà không xài được vậy, thậm chí còn kêu tôi là Tiểu Thái Giám.

Tôi xấu hổ chết mất, nhưng vẫn phải tiếp tục viết cho mẹ Bào Văn xem, tôi nói :mẹ à, xin lỗi, nhưng bác sĩ nói rồi, bệnh này của con không khó chữa, chỉ cần điều trị ổn thỏa, là có thể hồi phục lại, bác sĩ còn nói sau khi khỏe rồi, kê một toa thuốc cho con, có thể sinh con trai nữa đó!

Lúc này Bào Văn hùa vào nói, cô ấy nói dù gì cũng đám cưới rồi, cũng không gấp gáp làm gì, càng không thể mới kết hôn đã ly hôn đổi đàn ông chứ? Cô không thể mất mặt được.

Cuối cũng mẹ Bào Văn không nói thêm gì, bà ở lại ăn bữa cơm trưa là về rồi, bữa cơm do tôi nấu, tôi cảm nhận được, ánh mắt bà nhìn tôi có vẻ khác, rất bất mãn với tôi, lúc đó tôi rất muốn giải thích cho bà, nhưng chỉ đành nhịn!

Sau chuyện này, Bào Văn ném 2 ngàn tệ cho tôi, nói đây là phí danh dự của tôi. Tuy rằng tôi bất mãn, nhưng vẫn nhận tiền!

Sau đó mấy ngày trời Bào Văn cũng không ở nhà, chắc đã lên chuyến bay rồi, và tôi đã tranh thủ mấy ngày này đi dạo một vòng bên ngoài, tôi muốn tìm một công việc cho mình, nếu như có trở mặt với Bào Văn rồi, cũng có một đường lui cho mình!

Vì tôi sợ bị Bào Văn phát hiện, tôi chỉ được là ‘’người câm điếc’’, người câm điếc muốn tìm được một việc thích hợp thật là khó, nhất thời tôi cũng không tìm được công việc thích hợp.

Và Bào Văn không có ở nhà, tuy rằng cô đơn, nhưng tôi cũng được thanh tịnh, nhiều khi tôi cũng lén lút mở tủ áo của Bào Văn, trút giận lên đồ của cô ấy, dần dần, tôi đã quen cuộc sống như thế này, dù mấy ngày không nói chuyện, cũng không có cảm giác gì nữa, cảm giác bản thân như đã thành người câm rồi.

Đối với mẹ Bào Văn, bà cũng hay quan tâm về mặt kia của tôi lắm, thỉnh thoảng nhắn tin cho tôi, hoặc là kêu tôi ăn đồ bổ gì đó, rồi lại kêu tôi rèn luyện thân thể, tăng cường thể lực đàn ông.

Nói đề tài này với mẹ cô ấy, tôi cảm thấy rất ngại ngùng, không những một làn tôi muốn nói với bà, thật ra tôi là người đàn ông bình thường, chỉ là Bào Văn không cho tôi đụng vào thôi, nhưng nhiều lúc chữ đánh xong rồi, lại không dám gửi đi.

Cuộc sống cứ trôi qua như thế, và khi tôi cũng cảm nhận được bản thân đã hoàn toàn thích hợp với vai diễn này, thì Bào Văn lại một lần nữa làm chuyện tổn hại lòng tự trọng của tôi.

Cô ấy quả nhiên dẫn người đàn bà của cô ấy về nhà qua đêm.

Hơn 9 giờ tối hôm đó, lúc tôi đang ở dưới lầu nấu đồ ăn khuya cho mình, Bào Văn về đến nhà, một người con gái kế bên đứng, chính là cô gái ở phòng khách sạn Shangri-La qua đêm với cô.

Cô gái này nhìn vào chỉ có 20 mấy tuổi, mặc áo sơ mi và váy ngắn như đồng phục học sinh, có vẻ rất có khí chất hồ ly nhưng lại có thêm sự thuần khiết rất khác biệt.

Tôi núp trong bếp không dám ra ngoài, không dám ra ngoài đối mặt với họ, nhưng tôi lại lắng tai nghe.

Tôi nghe được Bào Văn nói với cô gái đó: "Tiểu Thủy, tối nay qua đêm ở nhà chị nhé, đồ vô dụng đó cũng ở nhà này đó, tự nhiên lại có cảm giác ăn vụng, thú vị thật.’’

Cô gái tên Tiểu Thủy có vẻ mắc cỡ và nói: "Người đàn ông đó nhìn thế nào ? Sẽ không bị cậu ta phát hiện chứ, đàn ông giận dữ lên là thành tên điên đó.’’

Bào Văn khinh nhẹ một cái, nói theo vẻ bất cần: "Biết rồi thì sao, cậu ta không phải là đàn ông, vốn dĩ là đồ mà chị xài tiền mua về mà thôi, mấy ngày nay, tay chị cậu ta còn không dám sờ vào, nếu cậu ta dám làm bậy, chị đập gẫy chân của cậu ta.’’

Lúc này, Bào Văn nghe được động tịnh từ trong bếp, Bào Văn lập tức đi vào bếp, cô nhìn thấy tôi, sau đó kéo tôi ra.

Cô chỉ vào cô gái tên Tiểu Thủy, sau đó dùng điện thoại đánh chữ nói tôi biết: hôm nay bạn tôi ngủ ở nhà tôi, cậu xuống dưới lầu trải nệm ngủ dưới đất.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, lúc này tiếng cười của Tiểu Thủy cất lên, cô hiển nhiên biết tôi không nghe được, cô ta vừa cười vừa nói: "Thằng đàn ông này vô dụng thật’’.

Cơn tức giận của tôi nổi lên, nhưng không thể không giả vờ không nghe được, ráng tỏ ra mặt cười, làm một động tác, hỏi họ có cùng ăn khuya không?

Bào Văn trừng mắt nhìn tôi lạnh lùng, sau đó dẫn Tiểu Thủy lên lầu.

Đợi họ lên lầu rồi, tôi đánh một cú thật mạnh vào không khí, tôi hận trong lòng, nhất định phải giải quyết hai người đàn bà này, nhưng tôi lại không có một chút dũng khí nào.

Sau đó tôi chuẩn bị lên phòng lấy tấm nệm của tôi, nhưng khi lúc này, Bào Văn lại ném chăn của tôi từ trên lầu xuống, nói rằng: ‘"Toàn là mùi thối của đàn ông.’’

Tôi tuy rằng là người nông thôn, nhưng thật ra tôi sạch sẽ lắm, lời nói của Bào Văn thật làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, nhưng tôi không thể không âm thầm trải nệm ngủ ở dưới đất.

Tôi cũng không còn tâm trí gì ăn khuya nữa, một mình nằm trên sàn đất, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, tôi để vợ cắm sừng mình trong nhà sao?

Xoay qua xoay lại ngủ không được, tôi nhắc nhở bản thân không dưới một lần, tôi chỉ là diễn vai người chồng, Bào Văn không phải là người vợ đích thực của tôi, tôi mắt nhắm mắt mở là được.

Nhưng lý do này không thể thuyết phục được tôi, bởi vì quan niệm của tôi rất truyền thống, chúng tôi đã làm giấy chứng giấy kết hôn, tôi là chồng của cô ấy, cô dẫn người con gái khác về nhà làm bậy, vậy tức là đè lên đầu tôi rồi!

Cuối cùng, tôi cắn răng, nhẹ tay nhẹ chân bước khẽ lên lầu.

Tôi vừa mới đứng trước cửa phòng, thì nghe được âm thanh trong phòng, hai người họ tưởng rằng tôi không nghe được, coi tôi như là tàng hình vậy, hoàn toàn không kiêng nể gì.

Tôi không biết được cụ thể họ đang làm gì, nhưng tôi có thể đoán được, nghĩ thôi cũng thấy đỏ mặt rồi.

Tôi đứng bên ngoài cửa phòng một cách cẩn thận, lúc đó rất nông nổi muốn xông vào phòng, nhưng lại ngứa ngáy trong lòng muốn nghe thêm một tí nữa.

Và trong lúc này, cô gái tên Tiểu Thủy đó đột nhiên mở miệng, điệu đà nói: ‘’Văn Văn, trước cửa hình như có người.’’

Chương 4: Báo thù ngầm

Ở trước cổng có người, tôi sợ đến nỗi toàn thân cứng đờ. Lúc này theo bản năng định chạy đi nhưng tôi lại kìm lại. Tôi nhất định phải trấn tĩnh. Cứ coi như bọn họ thật sự phát hiện ra tôi thì tôi cũng phải giả bộ như vừa mới lên tầng. Nếu như tôi bỏ chạy thì không những bản thân bị bại lộ mà thính giác của mình cũng bị bại lộ.

Nhưng Bào Văn thì không hoang mang chút nào. Cô ta khinh thường nói: “Chắc là tên vô dụng kia ngủ say rồi, cứ coi như mình lên trên đó thật thì đã sao. Dù sao thì cậu ta cũng không nghe được, cứ coi như ở trước cổng thì cũng vô ích, dù thế nào tôi cũng sẽ không mở cửa cho cậu ta”.

Tiểu Thủy khẽ cười một tiếng rồi nói tiếng ‘chồng ơi’ vô cùng mạnh miệng, sau đó hai người họ không thèm để ý trước cổng có người không mà tiếp tục ‘cuồng nhiệt’ với nhau.

Bọn họ cuồng nhiệt khá lâu, còn tôi thì cứ nấp ở cổng để nghe, mỗi lần đến đoạn cao trào thì tim tôi cũng phập phồng theo.

Nhưng cuối cùng tôi cũng bị rơi vào không gian đó. Tôi cảm giác mình như một thằng hề, thậm chí còn không bằng một con chó. Con chó chỉ cần vẫy đuôi quấn chủ mà cũng được chủ yêu quý, còn tôi thì sao?

Tôi có chút không cam lòng, hung hăng nắm chặt tay nhưng không có dũng khí xông cửa để vào.

Nhưng tôi nấp ở cửa lại nghe được một cuộc nói chuyện khác của hai người họ. Điều này cũng giúp tôi hiểu hơn về Tiểu Thủy.

Hình như Tiểu Thủy là ca sĩ hát ở quán bar nào đó. Giờ đây được công ty giải trí để ý đến nhưng chủ quán bar kia lại không muốn để cô ấy rời đi nên cô ta bảo Bào Văn giúp cô ta nghĩ cách.

Dường như Bào Văn còn lợi hại hơn tưởng tượng của tôi, cô ta nói sẽ giúp Tiểu Thủy giải quyết. Điều này khiến tôi ngay lập tức thấy hoang mang. Tôi nghĩ, nếu như mình nhất thời xốc nổi mà đắc tội với Bào Văn thì chắc chắn tôi sẽ khó sống rồi.

Cuối cùng thì tôi đành lặng lẽ xuống tầng, đến ba giờ đêm tôi mới ngủ được. Đêm đó tôi mơ một cơn ác mộng, trong giấc mơ đó đều là những khuôn mặt đang cười đểu tôi.

Sáng sớm hôm sau, Bào Văn và Tiểu Thủy đã rời nhà. Lúc đó, tôi vẫn còn nằm dưới đất, từ góc độ của tôi vừa hay có thể nhìn thấy phong thái của Tiểu Thủy. Đó là một vẻ đẹp khác so với Bào Văn.

Đợi khi bọn họ đi rồi, tôi không thể đợi được nữa liền quay lại phòng. Đám người Bào Văn chỉ thu dọn qua loa chăn màn. Tôi dường như cảm nhận được mùi gì đó còn vương lại trong không khí. Cuối cùng, tôi không kìm nổi, nằm bò ra giường rồi ngửi mùi mà hai người kia để lại.

Trưa hôm đó tôi vừa nấu xong bữa trưa thì Bào Văn và Tiểu Thủy đột nhiên quay về. Họ không chào hỏi gì với tôi mà trực tiếp đi lên tầng.

Tôi lại nghĩ, hai người họ không phải ban ngày ban mặt lại làm chuyện đó đấy chứ?

Nhưng bọn họ rất nhanh lại xuống tầng. Tôi tưởng họ quay về lấy đồ gì đó chứ không nghĩ Bào Văn đột nhiên lại đi đến bên cạnh tôi, giơ tay lên tát vào mặt tôi một cái.

Lúc đó toàn thân tôi như đờ ra, mặt thì đau chút, giận dữ nhìn Bào Văn nhưng sự tức giận ngay lập tức giảm đi phần nào.

Tôi cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, sau đó trong đầu như có chút suy nghĩ. Trong lúc nhất thời, tôi như hiểu được, vì sao Bào Văn lại tát tôi. Lẽ nào cô ta có lắp camera trong phòng rồi nhìn thấy tôi nằm bò trên giường của cô ta rồi ngửi mùi linh tinh sao?

Nghĩ đến đây, tôi lập tức thấy xấu hổ rồi cúi đầu xuống. Tôi đứng trước mặt hai cô gái này, thật sự muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống quá.

Nhưng lúc này Bào Văn rất nhanh dùng điện thoại đánh chữ cho tôi nhìn, đó là: “Tên trộm kia, giao đồ ra đây mau”.

Lúc này tôi đờ đẫn người. Bào Văn nói tôi là tên trộm? Mà tôi trộm cái gì mới được cơ chứ?

Nhìn khuôn mặt mơ màng của tôi, Bào Văn lại càng tức thêm, trực tiếp giơ tay ra nhéo tai tôi và mắng: “Tôi biết ngay mà, cái hạng người nghèo rớt mùng tơi như cậu thể nào cũng có ngày không thành thật mà. Thật không ngờ, chưa được mấy ngày mà cậu đã lộ nguyên hình sớm thế, đến đồ của tôi mà cậu cũng dám ăn trộm”.

Lúc này tôi dùng sức lắc đầu rồi khoát tay về phía Bào Văn với ý nói, tôi không biết cô ta đang nói gì.

Còn Bào Văn thì gõ chữ trực tiếp trên điện thoại cho tôi nhìn: “Mau lấy sợi dây chuyền của bạn tôi ra đây, nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”.

Thì ra là sợi dây chuyền của Tiểu Thủy bị mất. Tôi khi nhìn thấy hai chữ ‘cảnh sát’ thì sợ hết hồn nhưng tôi thật sự không biết sợi dây chuyền nào cả.

Tôi cũng gõ chữ để nói cho cô ta biết, cô ta nhầm rồi, tôi chưa từng nhìn thấy sợi dây chuyền nào cả.

Còn Bào Văn thì vẫn không tin, cô ta gõ chữ cho tôi nhìn, nội dung là mau lấy đồ ra thì cô ta sẽ không tính toán gì nữa. Cô ta còn nói, chắc chắn là tôi nghèo đến nỗi hóa điên rồi, thấy đồ đáng tiền là tiện tay cầm luôn.

Trong lúc nói chuyện, bộ ngực cao nhấp nhô của cô ta cũng phập phồng theo, như sắp nổ tung ra ngoài vậy.

Lúc này Tiểu Thủy bước lại, cô ta nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.

Nhưng Tiểu Thủy không hung dữ như Bào Văn, cô ta chỉ bước đến nói với Bào Văn: “Văn Văn, thôi bỏ đi, xem bộ dạng cậu ta cũng khá đáng thương, chẳng phải chị nói là cậu ta có cô em gái đang bị bệnh sao, chắc là cũng đang cần tiền gấp. Hơn nữa, ngày ngày cậu ta đều nhìn thấy người đẹp như chị mà không được chạm vào, chắc là cũng khó chịu lắm. Có lẽ cậu ta cần tiền đi tìm ‘gái’ rồi. Chúng ta cho cậu ta một cơ hội để cậu ta tự mang sợi dây chuyền để lại chỗ cũ là được rồi”.

Bào Văn nói tôi là loại người ‘ăn vụng nhưng không biết chùi mép’ nên phải dạy cho tôi một bài học. Nhưng cô ta nghe lời của Tiểu Thủy nên không ra tay đánh tôi nữa. Cô ta chỉ dùng điện thoại gõ chữ nói cho tôi rằng: “Nể tình đây là lần đầu tiên cậu ăn cắp đồ nên tôi không dạy dỗ cậu nữa. Cậu tìm cơ hội mà đặt sợi dây chuyền về chỗ cũ đi”.

Bào Văn vừa gõ câu này cho tôi nhìn vừa nói: “Con người đúng là càng nghèo thì càng không biết đến sĩ diện. Những đồng tiền ăn trộm này, có cầm đi chữa bệnh thì cũng không chữa khỏi”.

Em gái là người thân duy nhất của tôi, câu nói này của Bào Văn thật sự như đâm vào tim tôi một cái. Cả khuôn mặt tôi ửng đỏ, cuối cùng không nhẫn nhịn nổi, tôi đẩy Bào Văn ra rồi tức giận xông ra ngoài. Tôi vừa đẩy vừa xông ra nên đẩy ngã cả Tiểu Thủy. Bào Văn tức giận đến nỗi quên rằng tôi không nghe được nữa, mắng xa xả ở phía sau lưng tôi: “Được lắm tên vô dụng kia, còn dám thái độ à, đứng lại cho tôi”.

Tôi không thèm để ý đến cô ta, lập tức chạy đi rất xa.

Cuối cùng thì Bào Văn cũng không đuổi theo tôi nữa, còn tôi thì dần trấn tĩnh lại. Mặc dù vẫn giận dữ nhưng tôi lại cảm thấy buồn nhiều hơn. Tôi cảm thấy mình không nên chạy đi như thế. Bao nhiêu ngày nhẫn nhịn được, sao lại vì chuyện hôm nay mà không nhịn được nữa.

Nhưng tôi thật sự không biết đến sợi dây chuyền nào cả, đột nhiên tôi thấy run sợ, ngỡ đâu Bào Văn báo cảnh sát thật thì sao? Bây giờ tôi chạy đi thế này, chẳng phải là sợ tội mà bỏ chạy hay sao?

Càng nghĩ thì tôi càng thấy sợ, cuối cùng tôi vẫn muối mặt quay về. Tôi cảm thấy nhất định phải làm rõ chuyện này, giải quyết cho dứt điểm.

Nhưng lúc quay về thì tôi mới phát hiện ra, Bào Văn và Tiểu Thủy không thấy đâu nữa. Tôi thiết nghĩ, Bào Văn và Tiểu Thủy không cần phải lôi chuyện mất đồ ra để sỉ nhục tôi, chắc chắn không phải là lừa tôi nên tôi đã đến phòng để tìm thử xem. Bởi vì tối qua hai người họ phiêu quá, ai mà biết được, có phải vì kích động quá mà làm đứt hoặc làm mất sợi dây chuyền hay không?

Nhưng tôi tìm một vòng trên giường rồi lại tìm dưới gầm giường cũng không nhìn thấy sợi dây chuyền nào cả. Nhưng lúc tôi định từ bỏ thì tôi nhìn thấy trong khe hở của một chiếc hộp trên đầu giường có vật gì đó phát sáng. Tôi dùng đèn pin để soi, quả nhiên là một sợi dây chuyền pha lê.

Ngay lập tức tôi thấy vui mừng khôn xiết, vội gửi tin nhắn cho Bào Văn nói là tôi đã tìm thấy sợi dây chuyền trong phòng rồi, tôi còn bảo cô ta về lấy.

Bào Văn rất nhanh đã trả lời tin nhắn của tôi, cô ta nói: “Đặt sợi dây chuyền vào cái hộp trên đầu giường của tôi. Coi như hôm nay cậu hiểu chuyện nên lần này tôi không truy cứu nữa. Nếu như lần sau còn dám lấy đồ trong nhà tôi thì sẽ không có kết cục nhẹ nhàng như này đâu”.

Đọc xong tin nhắn của Bào Văn, đầu tôi như nổ tung. Bào Văn vẫn một mực nói rằng tôi đã ăn cắp sợi dây chuyền. Cô ta hoàn toàn không nghe tôi giải thích. Con người này sao lại không coi ai ra gì như vậy chứ? Tôi đúng là không bằng một con chó sao?

Càng nghĩ tôi càng tức, tôi cảm giác Bào Văn đã ghim chặt cho tôi cái biệt danh ‘kẻ trộm’ rồi. Tôi căn bản là không có cơ hội minh oan cho mình.

Mọi cảm xúc, từ phẫn nộ, nhục nhã, tủi thân, tự ti…đều như dâng trào trong tôi, cuối cùng tôi quyết định ‘phản kháng’.

Tôi cảm thấy tôi có thể tỏ ra sợ hãi, có thể giả ngây ngô trước mặt Bào Văn, tất cả đều là vì cuộc sống, vì tiền. Nhưng tôi không phải là kẻ bỏ đi, tôi cũng biết động não để Bào Văn phải trả giá.

Vì vậy tôi dùng một nick wechat rồi add nick wechat của mẹ vợ. Nick wechat của bà chính là tên của bà, Trần Nhã.

Sau đó tôi gửi cho mẹ vợ video mà tối qua Bào Văn và Tiểu Thủy đến quán bar, rồi còn để lại lời nhắn nói rằng con gái bà không được bình thường.

Rất nhanh bà ấy đã hỏi tôi là ai nhưng tôi không trả lời lại.

Sau khi làm xong hết thảy, tôi mới thở phào một hơi dài, cảm thấy trong lòng sảng khoái hơn rất nhiều, cũng không còn bực bội nữa. Tôi tin rằng, Trần Nhã nhất định sẽ tìm Bào Văn, còn Bào Văn thì rất sợ mẹ mình, lần này thì cô ta phải chịu thiệt rồi.

Quả nhiên, ngày hôm sau, mẹ của Bào Văn liền đến đây.

Trần Nhã đến lúc chiều, lúc này Bào Văn vẫn chưa về. Bà ta gọi tôi xuống phòng khách ở tầng dưới.

Bà gõ chữ hỏi tôi: “Trần Danh, con nói thật cho mẹ, tình cảm giữa con và Văn Văn có sâu đậm không? Có thật sự đang cố gắng để sinh con không?”

Tôi gật đầu, sau đó bà lại hỏi tôi “Vậy Tiểu Văn đối xử với con thế nào? Thường ngày có phải nó thường xuyên đi nhậu nhẹt, rất ít khi về nhà không?”

Tôi gõ chữ nói: “Cô ấy đối với con vẫn bình thường, cô ấy cũng khá quan tâm đến gia đình, rất ít khi nhậu nhẹt. Kể cả có muốn chơi bời gì với bạn bè thì cũng đưa về nhà thôi. Hôm trước còn đưa bạn về nhà qua đêm nữa”.

Tôi không tiết lộ là Bào Văn đưa Tiểu Thủy về nhà qua đêm nhưng sắc mặt của Trần Nhã thì lập tức khó coi hơn hẳn. Tôi đoán là bà nhất định tin rằng Bào Văn không được bình thường.

Bào Văn rất nhanh đã quay về. Họ bảo tôi lên tầng, tôi lên rồi sau đó nghe thấy hai người họ cãi nhau rất lớn.

Điều khiến tôi không ngờ đến là Trần Nhã dường như biết được sự tồn tại của Tiểu Thủy.

Bởi vì câu đầu tiên mà bà nói chính là: “Tiểu Văn, mày nói thật cho mẹ, có phải mày vẫn qua lại với con hồ ly tinh kia không?”

Chương 5: Biết là ai

Trần Nhã thế mà lại hỏi Bào Văn là có phải vẫn hẹn hò với con hồ ly tinh kia không, nghe xong câu này, đầu tiên tôi sững người, nhưng nhanh chóng hiểu ra.

Thì ra Trần Nhã đã biết con gái có vấn đề từ lâu, thảo nào lại bằng lòng chấp nhận một người câm điếc như tôi, hơn nữa còn giám sát cả đêm tân hôn.

Còn Bào Văn vẫn không biết việc tôi mật báo, cô ấy trực tiếp phản bác: "Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế, con đã kết hôn rồi, sao có thể hẹn hò với cô ấy được?"

Giọng Trần Nhã ngay lập tức to hơn, bà giận dữ nói: "Tiểu Văn, đừng có giả vờ nữa, mẹ nhận được clip từ người khác, con tự xem đi, còn già mồm, con định làm mẹ tức chết đấy à?"

Nói xong, Trần Nhã chắc hẳn là đã cho Bào Văn xem đoạn clip mà tôi quay trộm.

Lặng im một lát, nhưng Bào Văn nhanh chóng tiếp tục phản bác: "Mẹ, ai đưa mẹ cái này, chắc chắn là ai đó muốn phá hoại tình cảm của chúng ta. Đây là clip từ lâu rồi, dạo này con không đi tìm Tiểu Thủy."

Nghe Bào Văn nói xong, tôi nghĩ cô ấy láu cá thật, vật chứng cũng có, thế mà vẫn bình tĩnh chối tội.

Đột nhiên, dưới lầu có tiếng "bốp" giòn tan, Trần Nhã tát Bào Văn một cái.

Lúc đó lòng tôi sảng khoái vô cùng, nghĩ bụng Bào Văn cũng có ngày bị ăn tát, ai bảo cô ấy đánh tôi cơ.

Sau khi tát Bào Văn một cái, Trần Nhã vẫn còn tức giận tiếp tục nói: "Tiểu Văn, con đừng lừa mẹ nữa, lúc nãy mẹ đã hỏi Trần Danh, hôm qua con còn dẫn phụ nữ về nhà qua đêm."

Trần Nhã nói vậy, tôi hơi lo lắng, không biết cuối cùng Bào Văn có trút giận lên người tôi không?

Hình như thoáng cái Bào Văn cũng nổi giận, cô giận sôi gan nói: "Mẹ, sao mẹ cứ thích quản việc của con thế, con đã kết hôn rồi, mẹ còn muốn con thế nào nữa?"

Trần Nhã vẫn còn giận, cứ không nói gì cả, qua khoảng nửa phút, cô ấy với giận dữ nói: "Tiểu Văn, mẹ cũng không muốn quản con nữa, mẹ không quản con sau này ở với ai, nhưng có một điều kiện con phải làm được cho mẹ, con chữa khỏi cho Trần Danh cũng được, ra ngoài lén lút với đàn ông cũng được, con phải cho mẹ một đứa cháu, nếu không mẹ sẽ coi như không có con."

Không ngờ Trần Nhã lại bảo Bào Văn đi tìm đàn ông chỉ vì muốn bế cháu, lúc này tôi mới tỉnh táo ý thức được, không chỉ trong mắt Bào Văn, mà thực ra trong mắt mẹ vợ, địa vị của tôi cũng vô cùng nhỏ bé, tôi thực sự chỉ là một công cụ để nối dõi tông đường mà thôi.

Trần Nhã nói xong, thì tôi nghe thấy tiếng bước chân bình bịch, chắc là bà ấy đi rồi.

Còn Bào Văn cũng vội vàng nói với mẹ cô ấy: "Được, mẹ, lần này con nghe mẹ, trong vòng một năm, con chắc chắn sẽ sinh cháu cho mẹ, từ giờ về sau, mẹ đừng xen vào việc của con nữa."

Nghe xong lời Bào Văn nói, tôi sững người, chẳng lẽ cô ấy thực sự muốn sinh con với tôi sao?

Mặc dù tôi hơi hận Bào Văn, nhưng phải thừa nhận rằng, dù là bộ ngực căng tròn, vòng eo thon gọn, hay cái mông đầy đặn của cô ấy đều có lực sát thương vô cùng lớn với đàn ông, tôi vẫn tràn ngập khao khát với cơ thể cô ấy, nếu thực sự có thể sinh con với cô ấy, tôi nghĩ tôi hoàn toàn có thể nhẫn nhịn cô ấy.

Đang nghĩ ngợi thì Bào Văn xông đến trên đôi giày cao gót.

Tôi giả vờ như không biết gì cả, cố nặn ra một nụ cười tiến lên đón cô ấy, còn cô ấy vừa nhìn thấy tôi là nhấc chân lên luôn, đạp một phát vào bụng tôi.

Thực ra tôi đã đoán được Bào Văn sẽ đánh tôi từ trước rồi, vì vậy tôi vẫn âm thầm lên gân, cơ thể tôi đứng vững vàng, một đạp này của Bào Văn đá rất mạnh, khiến bụng tôi đau không chịu được, nhưng tôi không hề bị ngã.

Ngược lại là Bào Văn, vì cô ấy đi giày cao gót, đứng không vững, lảo đảo một cái, cơ thể đổ về phía sau, khi cô ngã về phía sau, cặp chân dài duỗi thẳng, tuy có mặc quần bảo hộ, nhưng vẫn rất hấp dẫn, vô cùng gợi cảm.

Tôi không dám chọc Bào Văn nổi điên, vội vàng vươn tay kéo cô ấy, không ngờ quýnh lên một cái đứng không vững, hai chúng tôi cùng ngã xuống, tôi vô thức chống tay, cuối cùng lại chống lên ngực Bào Văn.

Tôi cảm thấy hai tay mình nắm phải thứ mềm nhất nhưng lại săn chắc nhất trên đời, tạm thời quên mất rút tay về.

Còn Bào Văn thì nâng gối, thúc mạnh một cái vào tôi, suýt nữa làm tôi đau đến ngất đi.

Ngay sau đó cô tát tôi một cái, rồi đẩy ngã tôi, cuối cùng lại lật người cưỡi trên người tôi.

Một loạt động tác này của Bào Văn rất nhanh, cảm giác cô cứ như từng tập taekwondo hay gì đó vậy, tôi nghĩ nếu đánh thoải mái, có khi tôi cũng không đánh lại cô ấy.

Bào Văn giận thật, vứt hết đức tính bao lâu nay mà một tiếp viên hàng không cần có, cô cưỡi trên người tôi, lại tát tôi bôm bốp thêm hai cái.

Mặt tôi bỏng rát, nhưng lần này tôi lại không cảm thấy nhục nhã lắm, thứ nhất là vì từ góc độ của tôi, có thể thoáng thấy con thỏ trắng trông như thật của Bào Văn, vả lại, hôm nay tôi đã xả giận một lần rồi, Bào Văn đã bị mẹ cô ấy đánh, lúc này cô ấy càng giận dữ, càng chứng minh việc trả thù của tôi rất thành công.

Nghĩ một lúc, tôi không nhịn được cười.

Bào Văn cũng nhanh chóng nhận ra tôi đang cười, cô sửng sốt mất một lúc, sau đó nhanh tay túm đầu tôi, hỏi tôi cười gì, còn tôi thì lại cười càng vui hơn.

Lần này Bào Văn cũng không hiểu, ngay lập tức buông tay, có lẽ là sợ đánh tôi thành thằng thần kinh.

Sau đó cô ấy mới nhận ra tôi không nghe được, vì vậy lại hỏi tôi có phải điên rồi không, bị đánh còn cười.

Tôi dùng di dộng gõ một câu: Chẳng phải tôi chỉ là một con chó cô bỏ tiền ra mua sao, cô đánh tôi là việc nên làm, còn tôi cười cũng là việc nên làm, tôi không có tư cách khóc.

Nhìn thấy điều tôi nói, biểu cảm trên mặt Bào Văn thoáng cứng lại, cô ấy rõ ràng không ngờ một kẻ ăn hại như tôi lại nói ra được câu thú vị như thế, đúng mực nhưng lại bày tỏ được sự kiên cường nhỏ bé trong tim.

Cuối cùng Bào Văn vẫn rút tay về, có lẽ chỉ là đánh đủ rồi, cô chửi tôi một câu đồ vô dụng, nói tôi còn muốn làm chó, tôi còn không bằng con chó, chỉ biết nịnh nọt mẹ cô ấy, sau đó cô ấy đứng dậy tách khỏi cơ thể tôi.

Cô ấy nhanh chóng vào nhà tắm tắm rửa, cứ như là việc động vào tôi bẩn lắm, buồn nôn lắm vậy.

Lúc này tôi mới lau vết máu chảy ra bên khóe môi vì bị Bào Văn đánh, liếm môi, đứng dậy, mặc dù giờ tôi rất đau, nhưng không buồn như trước nữa.

Chẳng lẽ tôi đã không coi việc bị phụ nữ đánh là một nỗi nhục nữa rồi sao? Không hề, tôi chỉ cảm thấy hình như tôi đã tìm được cách đối phó với Bào Văn.

Bên ngoài tôi có thể cứ sợ sệt, hèn nhát mãi, nhưng tôi hoàn toàn có thể trả đũa sau lưng cô ấy, mà hiện tại tôi vẫn khá hưởng thụ cảm giác trốn trong bóng tối, giống như thích khách vậy.

Sau khi Bào Văn tắm xong đi ra, tôi cũng chuẩn bị đi tắm, nhưng cô ấy lại ngăn tôi lại, cô ấy đuổi tôi xuống tầng dưới, cô nói bạn cô tối nay sẽ đến qua đêm.

Lúc này tôi lại đơ ra, đậu, Bào Văn đúng là gan to tày trời, hôm nay Trần Nhã vừa đến dạy dỗ cô ấy một trận, thế mà cô còn dám dẫn phụ nữ về ngủ, thế này là không coi lời Trần Nhã nói ra gì mà.

Nhưng tôi cũng nhanh chóng hiểu ra, Trần Nhã nói chỉ cần Bào Văn sinh cho bà ấy cháu, thì bà ấy sẽ để mặc Bào Văn thích làm gì thì làm.

Chẳng lẽ Bào Văn hạ quyết tâm sinh con với tôi thật?

Từ phản ứng của cô ấy với tôi hôm nay, tôi cảm thấy không thể có việc ấy, sau đó trái tim tôi thoáng cái thấy bồn chồn, nghĩ chắc cô ấy không ra ngoài tìm đàn ông để sinh con thật chứ?

Trong lòng tôi đột nhiên hơi sợ hãi, vì nếu Bào Văn làm vậy thật, thì chút tự trọng của đàn ông còn sót lại của tôi cũng không còn lại gì, dù sao chúng tôi đã kết hôn rồi, với lại tôi có lẽ sẽ đóng vai chồng cô ấy cả đời, nếu sau này đứa bé cũng không phải con ruột của tôi vậy cả đời này của tôi sẽ hỏng mất.

Tôi thẫn thờ xuống tầng, cơm tối cũng không có tâm trạng ăn, cứ nằm ngẩn ngơ trên thảm.

Mà Tiểu Thủy cuối cùng cũng không đến, đúng lúc tôi đang tưởng đêm nay Bào Văn sẽ phải ở một mình thì hơn một giờ sáng, Tiểu Thủy lại đến.

Hôm nay cô ấy mặc bộ đồ y tá, loại siêu ngắn ấy, rãnh ngực cực kỳ sâu, cảm giác có thể kẹp cả cái điện thoại di dộng. Kiểu gợi cảm của Tiểu Thủy khác với Bào Văn, Bào Văn là kiểu nữ hoàng băng giá, còn sự gợi cảm của Tiểu Thủy lại trực tiếp hơn, có thể ngay lập tức làm đàn ông bùng cháy, thảo nào Bào Văn lại bị cô ấy giữ chặt.

Cô ấy không thèm nhìn tôi, lên thẳng tầng trên tìm Bào Văn. Lúc đó trong lòng tôi vẫn không thoải mái lắm, Bào Văn đúng là chẳng thèm coi tôi là một phần của cái nhà này, chìa khóa cứ tùy tiện đưa cho người khác.

Lúc ấy tôi có một suy nghĩ bồng bột, dù sao đây cũng là nhà tôi, sau này ở nhà cứ không mặc quần áo, xem các cô còn dám đến không.

Nhưng tôi cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng thôi, chứ không to gan đến thế.

Sau khi Tiểu Thủy lên lầu, tôi chỉ nhịn một lúc, rồi lại như ma xui quỷ khiến mà lặng lẽ lên lầu, tôi cũng biết việc làm này của mình rất hạ lưu, vô cùng bỉ ổi, nhưng là một người đàn ông dồi dào sinh lực, đã kết hôn, nhưng không động được vào cơ thể phụ nữ, tôi thật sự có cái ham muốn đó, mà hai người họ lại ở trên lầu, tôi không thể kiềm chế nổi.

Tôi lên lầu, lặng lẽ dán tai vào cửa.

Vậy mà tôi lại thấy họ không phải đang hành sự, hơn nữa tôi còn nghe được lời khiến lưng tôi toát mồ hôi lạnh.

Tôi nghe thấy: "Văn Văn, em biết ai quay trộm chúng ta, đưa clip cho mẹ chị rồi."

Quảng cáo
Trước /3 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Siêu Phẩm Tướng Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net