Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đêm nay có kịch hay
  3. Chương 11-15
Trước /3 Sau

Đêm nay có kịch hay

Chương 11-15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 11: Bán đứng

Bào Văn nói cái thứ nước vừa hắt lên người tôi chính là nước rửa chân của cô ấy, người phụ nữ này đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Nhưng tôi lại không hề có cảm giác căm ghét, tôi tiếp tục liếm hết chỗ nước quanh miệng, nó làm cho cái họng khô rát của tôi cảm thấy ấm áp hơn một chút, toàn thân cũng thấy sảng khoái hơn.

Bào Văn lại mắng thêm một câu khó nghe, rồi cầm kéo lên tiến về phía tôi.

Đột nhiên tôi cảm thấy rất hồi hộp, không nhẽ người phụ nữ này điên rồi sao? Đã hành tôi ra nông nỗi này rồi, còn muốn giết tôi nữa sao?

Lúc đó cô ấy đã tiến gần đến chỗ tôi, xuống tay một cách dứt khoát, hình như không phải là muốn làm hại tôi, mà là để cởi trói cho tôi.

Cô ta lấy điện thoại ra đưa về phía tôi, trên đó đã được viết sẵn mấy dòng: Lần này là tôi dạy cậu một bài học, nếu như sau này cậu còn dám có ý đồ xấu với tôi, tôi sẽ giết cậu thật đấy.

Sau khi cởi trói, tôi ngồi dưới đất toàn thân mềm nhũn, nào còn có chút ý định phản kháng, tôi vội vàng gật đầu, nhưng vì toàn thân không còn chút sức lực nào, nên đến động tác gật đầu cũng không còn bình thường nữa.

Sau khi Bào Văn quay lưng đi khỏi, tội vật vã bò dậy, run rẩy đi vào nhà tắm, cứ thế vục đầu vào vòi nước uống lấy uống để.

Uống no một bụng nước, tôi cảm thấy mình như được sống lại, tôi xuống nhà đi tìm chút gì bỏ vào bụng, lúc này mới cảm thấy hồi phục được phần nào. Tuy vậy, toàn thân tôi vẫn không còn sức lực, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, những vết thương trên người vẫn còn đau nhức, tôi phải tìm đến bệnh viện để khám.

Sức nhớ ra lúc trước điện thoại cứ đổ chuông liên hồi, tôi lại vội vàng chạy lên nhà để nhặt lại chiếc điện thoại.

Xem điện thoại xong tôi mới phát hiện, từ lúc Bào Văn trói tôi đến giờ, đã là hai ngày hai đêm rồi, giờ đã sang buổi sáng ngày thứ ba. Nếu như hôm nay Bào Văn không tới cởi trói, chắc tôi không trụ được nổi nữa, đúng là không gì độc ác bằng lòng dạ đàn bà.

Sau khi xem xong danh sách cuộc gọi nhỡ, tôi không còn để ý gì đến những đau đớn trên cở thể nữa, đầu óc tôi như sắp nổ tung vậy.

Đúng là em gái tôi gọi điện đến, gọi vào tối ngày hôm kia, không biết bao nhiêu lần, sáng ngày hôm sau vẫn thấy gọi mấy cuộc. Ngoài con bé ra, còn có cuộc gọi nhỡ của cô họ tôi, trước giờ tôi với bà cô nào có mấy khi liên lạc, tôi càng thấy lo lắng hơn, có khi nào thực sự xảy ra chuyện gì rồi?

Tôi không còn nghĩ được là thay đồ gì nữa, lập tức chạy xuống nhà, vừa chạy vừa gọi điện cho em gái.

Đầu bên kia bắt máy, tôi mới thở được một hơi, thì thấy giọng nói trong điện thoại không phải của em gái mình, mà là giọng bà cô, nói: “Trần Danh, cháu chết rồi à, sao bây giờ mới nghe điện thoại! Trần Vi xém chút nữa mất mạng rồi, cháu mau về đi, đến bệnh viện huyện nhé.”

Trần Vy chính là em gái tôi, từng lời cô nói như búa giáng vào đầu tôi vậy, tôi tức tốc bắt taxi ra bến xe, mua vé về nhà.

Nhà tôi nằm trong một huyện thành nhỏ ở thành phố bên cạnh, ngồi xe mất khoảng 5 tiếng mới tới được bệnh viện huyện.

Nhìn thấy em gái, tôi xém chút thì bật khóc, con bé vừa được đưa từ phòng cấp cứu sang phòng hồi sức, sắc mặt trắng bệch, còn phải truyền nước, trông tiều tụy quá.

Sau khi hỏi rõ sự tình, tôi mới biết là tình trạng thiếu máu của em gái tôi cực kỳ nghiêm trọng, đó là thiếu máu do không thể tái tạo máu, trước đó con bé đến kỳ kinh nguyệt bị ra rất nhiều máu, vô cùng nghiêm trọng, trường học và bệnh viện đều không liên lạc được với người nhà, không có ai ký tên, không có viện phí, suýt nữa thì ảnh hưởng đến tính mạng, nếu như không phải liên hệ được với cô họ, tiến hành truyền máu, thì cái mạng của em tôi chắc cũng không còn.

Em gái là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, là sinh viên đại học năm thứ hai, rất hiểu chuyện, từ trước tới nay, con bé luôn là chỗ dựa tinh thần cho tôi, nếu như không phải vì bệnh của con bé, thì tôi cũng không cắn răng chịu đựng sự ức hiếp của Bào Văn.

Mà nếu không phải vì bị Bào Văn trói lại, thì việc đầu tiên tôi làm chính là về nhà với con bé.

Bào Văn suýt nữa thì gián tiếp hại chết em tôi, tôi nghiến răng, nắm tay siết chặt, móng tay cái cắm chặt vào lòng bàn tay tới chảy cả máu. Giây phút này, lòng căm thù của tôi với Bào Văn trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, nếu cô ta đứng trước mặt tôi lúc này, chắc là tôi sẽ tát cho cô ta một cái.

Một lúc sau em gái tôi tỉnh lại, con bé nhìn tôi, việc đầu tiên nó quan tâm không phải là bệnh tình của bản thân, mà hỏi tôi có bị làm sao không, có bị thương ở đâu không.

Tôi vuốt ve khuôn mặt của con bé, nói rằng mình không sao, chỉ cần con bé khỏe lại, là mọi chuyện đều tốt.

Lần này tôi ở lại nhà ba hôm, con bé cứ nằng nặc không chịu nằm lâu trong bệnh viện, thực chất là vì không muốn tốn nhiều tiền. Sau khi ra viện, tôi nhờ cô họ thường xuyên để mắt tới con bé hơn, vì trường nó cách nhà cô tôi cũng không xa lắm. Tôi cũng gửi lại cô mấy vạn tiền viện phí, chỉ đem theo một ít lộ phí rồi lại lên đường về Nam Kinh.

Tôi căm ghét Bào Văn, căm ghét cái thân phận con rể này, nhưng vì căn bệnh của em gái càng ngày càng nặng lên, tôi phải cật lực kiếm tiền, mà phải kiếm thật nhiều tiền, vì tôi đã thử tìm hiểu và biết được, căn bệnh thiếu máu bất sản này chỉ cần tiến hành cấy ghép tủy là sẽ trị khỏi, nhưng phải cần đến mấy vạn, một mình tôi hiện tại không thể gánh vác được.

Tôi mua giấy và bút, viết cho Bào Văn một bức thư sám hối dài mấy nghìn chữ, tôi mắng bản thân mình là một con chó ghẻ, cầu xin cô ta tha thứ, tôi hứa sẽ không bao giờ dám có ý đồ xấu với cô ta, cô ta có đánh có mắng, tôi cũng sẽ không dám oán trách nửa lời, sau này cô ta muốn làm gì tôi cũng được.

Bào Văn thấy tôi về nhà, phản ứng đầu tiên là thái độ kinh ngạc, cô ta không thể ngờ là tôi sau khi bị sỉ nhục một trận như vậy mà vẫn quay về.

Cô ta nhắn tin cho tôi hỏi có phải lại vừa ra ngoài làm trai bao không, tôi lắc đầu, nhắn tin trả lời rằng tôi vừa về quê, rồi đưa bức thư sám hối cho cô ta.

Đọc xong bức thư đó, cô ta mở miệng nói một câu: “Đồ bỏ đi vẫn là đồ bỏ đi, để cho người khác coi thường, quả nhiên là không phải nam nhi, đến một chút bản lĩnh cũng không có.”

Đó là lời chính cô ta nói ra, cứ nghĩ rằng tôi không nghe thấy, sau đó lại lôi điện thoại ra nhắn tin cho tôi: Coi như cậu còn biết thân biết phận, lần này tôi tha cho cậu, tháng này tôi sẽ tăng lên cho cậu thành 5000 tệ, coi như tiền viện phí.

Tiền đối với Bào Văn quả nhiên không thành vấn đề, vậy là tôi đành muối mặt mượn cô ta thêm một khoản tiền, nói bệnh tình của em gái tôi nặng lên rồi, muốn vay thêm năm vạn tệ nữa.

Cô ta nói dựa vào đâu mà cho loại rác rưởi như tôi vay tiền, nhưng cuối cùng lại bảo chỉ cần tôi quỳ xuống, gọi cô ta một tiếng chủ nhân, cô ta sẽ cho tôi vay năm vạn, hơn nữa chỉ cần tôi có thể lừa mẹ cô ta một năm, thì số tiền này coi như không cần phải trả, đến lúc đó còn giúp em gái tôi chữa bệnh.

Lúc trước tôi từng nói sẽ không bao giờ quỳ trước mặt mẹ con cô ta, vì tôi là đàn ông, thế nhưng lần này tôi sợ rồi, tôi chấp nhận rồi.

Để cho em gái được khỏe mạnh như những người khác, cũng để sớm được rời khỏi chỗ này, tôi đã vứt bỏ nốt là lòng tự tôn của mình.

Tôi ừm một tiếng rồi quỳ xuống trước mặt Bào Văn, lấy điện thoại nhắn tin cho cô ta, gọi một tiếng chủ nhân.

Bào Văn cười vui vẻ, còn đắc ý lấy chân đá tôi mấy cái, nói sẽ đưa tiền cho tôi.

Nhìn bóng lưng của Bào Văn, trong lòng tôi thề rằng, sống lưng của tôi có thể cong, chứ nhất quyết không thể bị bẻ gẫy, rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ tự tay lấy lại những gì đã mất!

Điều khiến tôi không ngờ là, cơ hội trả thù Bào Văn lại đến nhanh như thế.

Tối hôm đó, Tô Nhược Thủy lại đến nhà tôi.

Nghe lén động tĩnh của Bào Văn đã trở thành hoạt động thường ngày của tôi, vì tôi muốn nắm bắt mọi cơ hội tìm hiểu và báo thù Bào Văn.

Thế là tôi lại lén lút đến bên cửa phòng của bọn họ, vừa ghé tai tôi đã nghe thấy tiếng của Tô Nhược Thủy: “Văn Văn, làm sao bây giờ, lẽ nào em thực sự phải quay lại Bản Sắc để hát sao? Em sợ tên Hoàng Tam đó sẽ lại làm những chuyện không hay với em.”

Nghe đến đây, tôi đã biết là chuyện của Tô Nhược Thủy vẫn chưa được giải quyết xong, xem ra tên Hoàng Tam đó cũng ngang tàng thật, vẫn nhất quyết không chịu buông tha cho Tô Nhược Thủy.

Bào Văn ngay lập tức trả lời: “Tên Hoàng Tam này quả thực khó đối phó hơn so với tưởng tượng, không ngờ hắn còn không thèm nể mặt lão Lý. Nhưng mà Tiểu Thủy em đừng lo, tự hắn rước họa vào thân thì không thể trách chúng ta được, hôm nay hắn chết chắc rồi.”

Tô Nhược Thủy gấp gáp hỏi: “Văn Văn, chị đã có cách rồi ư?”

Bào Văn hắng giọng một tiếng, nói: “Đã sắp xếp xong hết rồi, tối nay sẽ có cảnh sát tới điều tra Bản Sắc.”

Tô Nhược Thủy tò mò hỏi: “Kiểm tra định kỳ sao? Việc này có thể đánh bại ông chủ Hoàng không? Tai mắt ở bên ngoài quán nhiều lắm, vả lại cứ cho điều tra ra chuyện mấy đứa PR, thì cũng chả mấy mà khôi phục lại, đối với hẳn không ảnh hưởng gì nhiều.”

Giọng điệu của Bào Văn càng đắc ý hơn, cô ta cười nói: “Mại dâm không được, vậy ma túy thì sao?"

Giả dụ như điều tra trong văn phòng của Hoàng Tam phát hiện ra quán bar có liên quan đến ma túy chẳng hạn?”

Tô Nhược Thủy rất thông minh, lập tức nở nụ cười, rồi liền cất tiếng nhõng nhẽo, chắc là sà vào lòng của Bào Văn, hiến thân để thu xếp chuyện ban nãy.

Phản ứng của tôi rất nhanh, nghe những lời Bào Văn vừa nói, thì chắc chẳn cô ta đã thu xếp ổn thỏa rồi, muốn hãm hại Hoàng Tam, khiến hắn không kịp trở tay, phải ngồi tù.

Sau một hồi do dự, tôi đã đưa ra một quyết định liều lĩnh, quyết định này rất là mạo hiểm, nhưng chỉ cần thành công, thì phần thưởng dành cho tôi sẽ rất hậu hĩnh, hơn nữa sẽ khiến Bào Văn tức phát điên.

Tôi quyết định sẽ thông báo cho Hoàng Tam, bán đứng Bào Văn!

Chương 12: Thăng chức

Sau khi quyết định dựa dẫm vào Hoàng Tam, tôi cũng không do dự gì nữa, bây giờ cũng đã mười giờ đêm nếu đến muộn sợ rằng quán bar có thể đã bị khám xét rồi.

Tôi lặng lẽ rời khỏi nhà, lúc đến quán bar, nơi này mọi thứ đều bình thường, xa hoa trụy lạc, nó khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, mọi thứ vẫn còn kịp.

Tôi đến thẳng phòng thay đồ, lúc vừa thay xong chuẩn bị đến phòng làm việc của Hoàng Tam thì phía đầu sau của tôi bị một ai đó đánh một cách hung hãn, đau điếng.

Đồng thời bên tai tôi nghe thấy âm thanh trách mắng: "Hai ngày không đi làm rồi, hôm nay mày lại đến trễ, còn muốn làm nữa không hả? Không muốn làm thì cút ngay cho tao."

Là giọng nói của tổ trưởng Trương Hạo, bộ phận phục vụ của chúng tôi phân ra hai tổ, mỗi tổ năm người, bình thường vấn đề chuyên cần do tổ trưởng quản lý, thật ra thì cũng không phải chức vị gì to lớn lắm.

Ở trước mặt tôi Trương Hạo luôn điên rồ, chắc tại hắn nghĩ tôi nhát gan sợ xảy ra chuyện, hơn nữa lại không nghe được nên thường xuyên mắng mỏ, nỗi nóng với tôi. Hắn còn sắp xếp cho tôi làm rất nhiều việc, từ sau khi tôi tới đây làm, hắn ta liền rất rảnh rỗi, công việc của hắn đều là tôi làm giúp.

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía hắn, hắn lại hung ác trợn mắt nhìn tôi, đồng thời viết chữ cho tôi xem: Hai ngày không đi làm, tao trừ nữa tháng tiền lương của mày, mau cút đi làm việc cho tao.

Bình thường, tôi vẫn luôn rất cung kính với Trương Hạo, một mực cúi đầu nhẫn nhục, dẫu sao hắn cũng là lãnh đạo của tôi.

Nhưng hôm nay tôi có chuyện gấp cần phải xử lý, cũng lười để ý tới hắn, hơn nữa thành kiến của tôi đối với hắn cũng đã rất lớn. Hắn vừa tới liền nói trừ nửa tháng tiền lương, thật ra là hắn muốn tham lam tiền của tôi. Tôi giúp hắn làm bao nhiêu việc như vậy, hắn không cảm ơn tôi đã không nói gì, bây giờ còn bắt bạt tôi, hắn thật sự xem tôi là người tàn tật à.

Tôi cầm tay hắn đẩy ra, sau đó liền đi thẳng về hướng tầng 2, vì phòng làm việc của Hoàng Tam ở hướng đó.

Vừa đi tôi vừa nghe thấy tiếng Trương Hạo ở phía sau mắng mỏ: "Này, cháu trai cũng nóng tính nhỉ, mày còn muốn tiếp tục làm việc ở đây nữa không hả!"

Tôi không thèm để ý tới hắn mà trực tiếp đi lên tầng hai, hắn cũng không đuổi theo, chắc hắn đoán tôi đi vệ sinh hoặc đã đi làm việc gì khác, trong lòng hắn có thể đang tìm cách làm sao để dạy dỗ tôi.

Sau khi lên tầng hai, tôi thấy hôm nay quầy bar làm ăn rất tốt, tất cả các phòng đều đã chật khách, nhưng lúc đi tới cửa phòng làm việc của Hoàng Tam tôi lại phát hiện cửa đã khóa.

Tôi thử gõ cửa hai lần đều không có ai, điều này khiến tôi trở nên căng thẳng, không phải là Bào Văn đã sắp xếp thỏa đáng tất cả rồi dẫn dụ Hoàng Tam đi rồi chứ?

Tôi quyết định đi tìm dì Tuyết hỏi số điện thoại của Hoàng Tam nhưng lúc vừa chuẩn bị xuống lầu, tôi thấy Hoàng Tam quay lại, hắn không thèm nhìn người phục vụ như tôi, chắc hắn nghĩ là tôi đang làm việc nên không hề để ý, hắn đi thẳng về phòng làm việc của mình.

Tôi sợ cảnh sát sẽ nhanh chóng ập tới nên liền lập tức đi theo Hoàng Tam.

Sau khi mở cửa phòng làm việc, Hoàng Tam nghiêng đầu nhìn tôi rồi hỏi tôi đi theo hắn làm gì?

Tôi dùng tay ra hiệu với hắn, tỏ ý rằng mình không nghe được, sau đó đánh liền chữ cho hắn xem.

Hoàng Tam tất nhiên đã biết trong quán bar có một nhân viên phục vụ câm điếc như tôi, nhưng thật không ngờ tính khí ông lại tốt hơn tôi với tưởng tượng, ông ấy không những không giận mà còn dẫn tôi vào phòng làm việc.

Tôi rất nhanh đã viết xong chữ, tôi bảo: ông chủ Hoàng, ông quen Bào Văn chứ, cô ấy muốn hãm hại ông, tôi có đầy đủ chứng cứ.

Xem xong chữ tôi viết, Hoàng Tam có chút sửng sốt, vì tôi nhắc tới Bào Văn nên ông có vẻ rất tin tưởng tôi.

Hắn cũng móc điện thoại di động ra viết chữ bảo tôi nói tiếp.

Tôi không muốn lãng phí thời gian, liền viết: Tình huống rất gấp gáp, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian. Chỉ cần ông chủ Hoàng đáp ứng hai điều kiện của tôi, tôi lập tức sẽ nói cho ông biết. Hai điều kiện này là, một tôi muốn có chổ đứng vững trong quán bar, có không gian phát triển. Hai là sau khi thành công giúp ông chủ Hoàng giải quyết vấn đề phiền toái, hy vọng ông chủ Hoàng sẽ cho tôi phần thưởng xứng đáng.

Hoàng Tam viết chữ nói rằng: Thằng nhóc, tôi thích người sòng phẳng như cậu. Được, chỉ cần cậu thật sự giúp được tôi, tôi sẽ đáp ứng điều kiện của cậu.

Sau đó tôi liền nói Bào Văn muốn hãm hại ông, cô ấy đã giấu ma túy ở trong phòng này, rất nhanh sẽ có người đến kiểm tra.

Sau khi nghe tôi nói, sắc mặt Hoàng Tam tối sầm lại, lộ rõ sự căng thẳng.

Ngay lúc đó hắn lục soát khắp phòng, tôi đương nhiên cũng rất căng thẳng, nếu mà không tìm thấy gì, thì ai biết được Hoàng Tam sẽ cho rằng tôi đang lừa gạt hắn hay không.

Cũng may cuối cùng Hoàng Tam đã tìm thấy một vài thứ đồ ẩn giấu trong mấy cái túi, tôi nghĩ đây chính là thứ mà Bào Văn vu oan giá họa cho Hoàng Tam, thật không biết là ai đã đem giấu thứ này vào đây.

Tôi đoán chừng trong quán bar có nội gián, nghĩ tới đây tôi đột nhiên thấy sợ, liền nghĩ nếu như tên nội gián ấy biết chính tôi là mật báo rồi truyền tới tai Bào Văn, thì tôi sẽ bị giết chết mất.

Nhưng sự việc đã đến nước này, tôi cũng không quản được nhiều như vậy,

Đi bước nào tính bước đó.

Lúc đó, Hoàng Tam kích động vỗ vào vai tôi, hắn đánh chữ nói sẽ không bạc đãi tôi, bây giờ hắn phải xử lý trước những thứ này rồi sẽ tìm tôi nói chuyện đàng hoàng sau.

Tôi nghĩ trừ việc ngày trước Hoàng Tam đối phó với Bào Văn có chút hạ lưu, bây giờ nhìn lại thì người này cũng không tệ.

Sau đó tôi bước nhanh xuống lầu, vừa đến phòng làm việc, tổ trưởng Trương Hạo liền chạy về phía tôi.

Sau khi đến trước mặt tôi, hắn nổi giận đùng đùng véo mũi tôi nói: "Cái loại chết tiệt mày chết đâu rồi? Sao tao không thấy mày làm việc, hình như tao thấy mày đến phòng ông chủ phải không? Mẹ mày, không phải mày đi nói xấu tao đó chứ?"

Nói xong, Trương Hạo mới viết chữ vào điện thoại đưa tôi xem.

Tôi không phản ứng lại, chuẩn bị đi làm việc của mình.

Hắn kéo lại ta cánh tay tôi, tức giận mắng: "Con mẹ mày, thằng cháu hôm nay ăn phải gì hả, lại dám không để ý tới tao, mẹ mày, mày thật sự không muốn làm việc ở đây nữa hả?"

Tôi vẫn không thèm để ý, chỉ hất mạnh tay hắn ra khỏi cánh tay tôi.

Lần này tôi thật sự đã chọc giận Trương Hạo, hắn đi lên trước đá vào chân tôi một phát rồi quay lại mắng: "Đồ tàn phế, tao thấy mày thật sự không muốn tiếp tục làm việc ở đây nữa, cút đi cho tao, ở đây có mày thì sẽ không có tao, có tao thì sẽ không có mày."

Tôi nhìn hắn giả vờ như mình chẳng nghe thấy gì, còn hắn thì thở phì phò bắt đầu viết chữ cho tôi đọc.

Đúng lúc đó, phía sau vang lên giọng nói của ông chủ Hoàng: "Trương Hạo, ngươi nói không sai, Trần Danh quả thật không cần làm ở vị trí đó nữa."

Toàn thân tôi cứng ngắc, ý của Hoàng Tam là gì? Qua cầu rút ván, trở mặt không nhận người?

Còn Trương Hạo lập tức thay đổi khuôn mặt hống hách lúc nãy quay qua nịnh hót Hoàng Tam và nói: "Ông chủ Hoàng, tên tiểu tửTrần Danh này hay ăn lười làm, thường tìm cơ hội lười biếng, tôi đang dạy dỗ lại hắn, ông thật sự muốn đuổi hắn đi sao?"

Lúc này Hoàng Tam đã tới đứng cạnh tôi, hắn nhấc đá một phát vào bụng Trương Hạo, nói: "Cút, tôi nói Trần Danh không cần làm ở vị trí cũ, ý là cậu ấy sẽ làm ở vị trí của cậu."

Trương Hạo hoảng hốt nhìn về phía ông chủ, Hoàng Tam hút điếu thuốc rồi quay qua mắng Trương Hạo: "Cậu nói đúng, ở đây cậu và Trần Danh chỉ một người được ở lại, cậu bị đuổi, cút!"

Không ngờ Hoàng Tam lại bảo vệ tôi như vậy, xem ra tôi quả thật đã giúp hắn ta một việc lớn, hắn ta đúng là giữ chữ tín.

Trương Hạo đương nhiên không dám phản bác lại Hoàng Tam, hắn tiếp tục cầu xin nhưng Hoàng Tam không cho hắn cơ hội, cuối cùng hắn cũng phải cuốn gói ra đi.

Hoàng Tam còn một vài hành động khác, hắn ta nhân cơ hội lần lần này mở ra một cuộc họp ngắn, kêu gọi mọi người chăm chỉ làm việc, đừng giống như Trương Hạo chia rẻ bắt nạt đồng nghiệp

Cuối cùng hắn giới thiệu tôi với mọi người, nói tôi làm việc chăm chỉ, là người thực tế nên được thăng chứa lên làm tiểu tổ trưởng, kêu mọi người xem tôi như người bình thường, thường xuyên giao lưu với tôi.

Nói thật, lúc ấy tôi rất cảm động, không ngờ sau khi gả cho Bào Văn đi tới Nam Kinh, người đầu tiên cho tôi cảm giác tốt đẹp lại là "tình địch" cách đây không lâu tôi thiếu chút nữa sẩy tay đánh chết.

Tôi vui vẻ đón nhận chức vụ mới, mặc dù tiểu tổ trưởng thật ra chỉ là chức vụ nhỏ, nhưng tiền lương cũng tăng đến ba nghìn rưỡi rồi, hơn nữa tôi nhìn thấy được cơ hội leo lên cao, tin tưởng rằng chỉ cần mình làm tốt thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên.

Tôi mới vừa vui vẻ không bao lâu thì thấy Bào Văn cùng Tô Nhược Thủy cùng đến quầy bar, bọn họ ngồi xuống ở vị trí bên góc.

Tôi sợ nên chỉ trốn trong phòng làm việc không dám ra ngoài, tôi biết bọn họ chắc chắn tới để xem kịch vui, muốn nhìn Hoàng Tam bị bắt.

Quả nhiên, bọn họ tới không bao lâu thì một đoàn cảnh sát liền đến, nói rằng đã nhận được thông tin có người tố cáo, ở đây có liên quan đến ma túy nên muốn khám xét.

Cảnh sát rất chuẩn xác, rất nhanh đã lục soát đến phòng làm việc của Hoàng Tam, tôi thấy Bào Văn cũng lặng lẽ đi cùng, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.

Sau khi cảnh sát khám xét xong, nét mặt Bào Văn giống như vừa ăn cứt, rất khó coi, dáng vẻ hoàn toàn không dám tin vào điều đó.

Nhìn Bào Văn ỉu xìu, lòng tôi liền dâng lên một tia khoái cảm.

Thật sảng khoái, tôi bây giờ rất thích cảm nhận cảm giác này.

Tôi tự thề với bản thân mình, đây chỉ mới là bắt đầu, tôi nhất định phải âm thầm làm cho Bào Văn hết lần này đến lần khác bị tổn thất, để cô ta sụp đổ!

Với lại, tôi còn có thêm một kế hoạch báo thù khác, nhưng tạm thời điều kiện chưa đủ, tôi vẫn chưa thể thực hiện. Mà kế hoạch này một khi thành công, tôi nhất định khiến cô ta đau khổ sống không bằng chết, mãi mãi hối hận.

Nghĩ tới đây, mặc dù đang trốn trong đám người nhưng tôi không nhịn được liền nhếch khóe miệng, cười vui.

Ngay lúc đó, Bào Văn đột nhiên nghiêng đầu nhìn lướt qua, tôi sợ sệt cúi đầu xuống, nhưng tôi có cảm giác cô ta đang nhìn chằm vào mình, tôi lập tức thấy thật căng thẳng.

Chương 13: Sau này không gặp lại

Tôi nhẹ nhàng hé mắt nhìn Bào Văn, quả nhiên cô ta đang nhìn tôi, chẳng lẽ cô ta đã đoán được là tôi đã bán đứng?

Tôi có chút hoảng loạn, tiếp tục cúi đầu thấp xuống, không dám nhìn thẳng vào Bào Văn.

Bào Văn nhanh chóng dẫn theo Tô Nhược Thủy đến chỗ tôi, tôi thấy lần này mình chết chắc rồi, nhưng cô ta chỉ lạnh lùng nhìn tôi một cái rồi đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm chắc tại tôi suy nghĩ nhiều thôi.

Cảnh sát cũng sớm rút lui, quầy bar trở lại kinh doanh như bình thường còn tôi liền được Hoàng Tam gọi vào phòng làm việc.

Xem ra tâm trạng Hoàng Tam đang rất tốt, ông ấy đưa cho tôi điếu thuốc, sau đó viết chữ đưa tôi xem: "Trần Danh, hôm nay cậu làm rất tốt, từ hôm nay trở đi cậu chính là người anh em của Hoàng Tam tôi".

Tôi có chút sợ hãi, cúi đầu nói cám ơn.

Hoàng Tam liền móc trong ví ra một xấp tiền, liếc mắt là chừng năm nghìn tệ, hắn đưa cho tôi, đồng thời viết chữ hỏi tôi làm sao biết được chuyện Bào Văn muốn hãm hại hắn.

Tôi cũng không từ chối, liền nhận lấy năm nghìn tệ, đồng thời nghĩ năm nghìn tệ này cũng không nhiều lắm, dẫu sao thì tôi cũng đã cứu cả cái quán bar của Hoàng Tam. Nếu nói như vậy, Bào Văn quả thật rất hào phóng, động một chút liền chi ra mấy nghìn tệ, điều này khiến tôi đột nhiên rất tò mò, Bào Văn chỉ là một nữ tiếp viên hàng không, sao lại có nhiều tiền như vậy?

Vì muốn có được sự tín nhiệm và cảm tình tốt của Hoàng Tam, tôi liền kể hết tình cảnh của mình, tôi nói mình là một con chó do Bào Văn bỏ tiền mua về để lừa gạt mẹ cô ta, đồng thời để giấu diếm thứ tình cảm không bình thường.

Tôi kể về bản thân mình một cách rất đáng thương, thường chịu nhiều ấm ức, cho nên bản thân rất muốn trả thù Bào Văn. Tôi thường xuyên lén xem điện thoại cô ta, hôm nay vừa đúng lúc xem được tin cô muốn hãm hại Hoàng Tam, vì thế liền tới để báo tin.

Những điều tôi nói căn bản đều là sự thật, hơn nữa lại nói về chuyện tình cảm, Hoàng Tam đương nhiên tin tôi, hắn vỗ một cái vào vai tôi, bảo tôi cứ làm việc tốt cho hắn, tiếp tục xem chừng Bào Văn, nếu cô ta có động tĩnh gì thì hãy nói với hắn ta, hắn sẽ không bạc đãi tôi.

Tôi gật đầu, trong lòng có chút tiếc nuối, bởi vì Hoàng Tam dường như sẽ không trả thù Bào Văn, cũng có lẽ sẽ trả thù cô ta, chỉ là hắn không muốn nói với tôi, dẫu sao trên danh nghĩa tôi cũng là chồng Bào Văn, hắn sẽ không hoàn toàn tín nhiệm tôi.

Sau đó tôi đi xuống lầu, vừa nãy tôi muốn nói với Hoàng Tam có thể trong quán bar có nội gián, nhưng tôi lại không nói ra, làm người không thể quá thông minh, như vậy sẽ dễ khiến Hoàng Tam nãy sinh lòng nghi ngờ với tôi, hơn nữa điều tôi có thể nghĩ tới, Hoàng Tam chắc chắn cũng có thể nghĩ ra, hắn nhất định sẽ đi điều tra xem chỗ ma túy này ai đã giấu vào phòng của ông.

Sau khi xuống lầu dưới, thái độ của mọi người đối với tôi tốt hơn trước kia rất nhiều, ai cũng nhìn tôi cười, nhưng bọn họ cười rất giả tạo. Hơn nữa bọn họ cho rằng tôi không nghe được nên ở đó bàn luận, nói rằng nhất định là do tôi mách lẻo với Hoàng Tam nên Trương Hạo mới bị đuổi đi, bọn họ còn nói nhìn tôi là người tàn tật thật thà không ngờ dã tâm cũng không nhỏ, sau này còn phải đề phòng tôi.

Loại cảm giác bị người khác hiểu lầm thật sự rất khó chịu, tôi muốn mở miệng giải thích với bọn họ, nhưng tôi không thể không nhẫn nhịn, tôi chỉ có thể thầm an ủi bản thân, cuối cùng sẽ có một ngày tôi đường đường chính chính làm người bình thường, khi tôi có được khả năng thoát khỏi Bào Văn, tôi sẽ để cho tất cả những người từng xem thường tôi thấy rằng Trần Danh tôi mạnh mẽ hơn tất cả bọn họ.

Tối đó, tôi làm việc hăng say và cũng rất nghiêm túc, mọi người thấy sau khi tôi thăng chức không hề làm khó những người đã từng bắt nạt tôi, thì cũng ít bàn bạc sau lưng tôi nữa.

Sau khi tan việc, tôi lập tức muốn về nhà thật nhanh, rất muốn biết bây giờ tình hình Bào Văn thế nào.

Lúc đang đứng đợi taxi, đột nhiên có người từ phía sau lưng dùng bao bố trùm đầu tôi lại, đánh tôi một trận, tay đánh chân đạp.

Tôi muốn phản kháng, nhưng rất nhanh đã bị bọn chúng vác lên, bọn chúng vứt tôi vào trong một chiếc xe.

Ở trên xe, bọn chúng lại tiếp tục đấm đá tôi, nhưng chúng không hề lên tiếng, tôi cũng không biết bọn chúng vì sao lại đánh tôi, tôi muốn mở miệng hỏi, nhưng lại sợ là người của Bào Văn, nếu vậy chắc tôi còn bị đánh thảm hơn nữa.

Cứ như vậy, xe chạy tầm mười phút, tôi bị đẩy xuống xe, bọn chúng xuống xe lại đánh tôi thêm một trận nữa, tôi cảm giác vài chỗ trên cơ thể đã bị đánh vỡ ra, nếu đánh tiếp nữa, sợ là phải đi bệnh viện mất.

Lúc này, tôi đột nhiên nghe giọng ai đó nói: "Anh Hạo, sao ạ, anh có muốn chặt đứt một tay hắn?"

Rất nhanh sau đó liền nghe thấy giọng nói của Trương Hạo: "Đánh thêm một trận là được, tao với cái đồ chết tiệt này cũng không phải mối thù lớn lắm, hôm nay chỉ là muốn giáo huấn hắn một chút, xả cơn giận."

Quả nhiên là Trương Hạo! Thảo nào hắn luôn ngông cuồng như vậy, hóa ra hắn là một tên côn đồ. Thật không ngờ được chỉ vì bị đuổi, hắn lại tìm tôi để trả thù, tôi đúng là quá xem thường xã hội này, lòng người hiểm ác, con người một khi đã trở nên độc ác thì không thể tưởng tưởng được.

Bọn chúng lại tiếp tục ra tay đánh tôi tàn độc, tôi không dám phản kháng, chỉ đưa tay ôm lấy đầu, cơ thể bị đánh một cái lại một cái nữa, tôi đau quá suýt ngất đi.

Trong lúc cả người tôi mơ hồ mất hết cảm giác, chỉ lại còn một chút ý thức, bên tai đột nhiên nghe thấy những tiếng bình bịch.

Hình như có người đang đánh nhau, nhưng không phải đánh tôi.

Điều khiến tôi không ngờ đến là nghe thấy giọng quỷ quái của Trương Hạo kêu lên, hình như bọn chúng đã bị ăn đòn, Trương Hạo hét lên 'Chạy, chạy, chạy' .

Tôi có chút sững sờ, lẽ nào tôi đã được cứu? Không thể nào.

Ở cái thành phố này tôi không có người bạn nào cả, ngoại trừ Cường Tử người giới thiệu cho tôi cuộc hôn nhân này thì đến một người quen tôi cũng không có.

Đang lúc khó hiểu thì cái bao bố trên đầu tôi được mở, tôi cố hết sức thò đầu ra, nhưng không nhìn thấy ai.

Tôi nghĩ bọn họ đều đã rời đi rồi thì đột nhiên thấy có một người đứng cách đó không xa, là một người phụ nữ mặc chiếc áo màu trắng cùng chiếc quần bò đơn giản, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai.

Xem ra cô ấy rất giản dị và sạch sẽ nhưng cho dù chỉ nhìn sau lưng của cô ấy thì tôi cũng có thể cảm nhận được một loại khí chất nữ thần, cảm giác cô ấy rất thần bí.

Tôi không nhẫn nhịn được liền hỏi: "Là, là cô cứu tôi sao?"

Cô ấy không nghiêng đầu nhìn tôi, nhưng mở miệng nói: "Không phải anh là người câm điếc sao?"

Giọng cô rất bình tĩnh, nghe xong cả người tôi hoảng hốt, thôi xong, tôi quá gấp gáp rồi, không khống chế được bản thân, lại mở miệng nói chuyện, mà cô ấy tất nhiên là biết tôi, hay nói cách khác, là tôi bị bại lộ rồi!

Tôi muốn chạy, nhưng vừa quay đầu liền phát hiện còn có một người khác đứng cách đó không xa.

Là một người đàn ông trung niên cơ thể cường tráng, xem dáng người của anh ta, tôi đoán đây là vệ sĩ của cô ấy.

Tôi liền thành thật, lấy hết can đảm hỏi: "Cô rốt cuộc là ai, làm sao chị biết được chuyện của tôi?"

Cô ấy chậm rãi quay đầu lại, chiếc vành mũ lưỡi trai che lấp trán cô ấy, nhưng cho dù chỉ thấy hơn nửa gương mặt cô, tôi cũng thấy thật nghẹt thở. Cô ấy thật sự rất đẹp, không phải vẽ đẹp lòe loẹt, cũng không phải vẽ đẹp thuần khiết, dù sao thì cũng là một loại khí chất khó nói ra, không trong trẻo lạnh lùng, cũng không quá mỹ lệ. Tôi chưa từng nhìn thấy vẽ đẹp nào như vậy người phụ nữ này lại khiến tôi có cảm giác tự ti.

...

Giọng cô ấy bình tĩnh pha chút đùa cợt nói: "Tôi là bạn của Bào Văn, sao lại không thể biết chuyện của anh?"

Thôi xong, thôi xong, cô ấy thật sự là bạn của Bào Văn, tôi đã rơi vào bẫy, chết chắc rồi.

Tôi bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, hai chân mềm nhũn, còn cô ấy thì nhìn tôi cười nhẹ một cái. Nụ cười đó không hề khiến tôi tôi cảm thấy đau khổ, chỉ khiến tôi có chút nghi hoặc, tôi cảm thấy cô ấy không hề có ý đối địch với tôi, không phải đang giễu cợt tôi.

Sau đó cô ấy liền nói: "Đừng tự dọa mình, chẳng qua là tôi tiện tay cứu anh chút thôi, tôi không có hứng thú nói ra chuyện của anh đâu, thế giới của chúng ta cũng sẽ không có gì biến đổi."

Tôi không biết nên trả lời cô ấy thế nào, chỉ là cúi đầu nói: "Cám ơn, cám ơn".

Cô ấy nhẹ nhàng kéo vành mũ, lãnh đạm nói với tôi: "Bản thân anh nên chú ý nhiều một chút, với năng lực của anh hiện giờ thì mười người như anh cũng không đủ chơi với thế giới này đâu."

Nghe cô ấy nói vậy, tôi thấy mình bị tổn thương, nói thật là rất buồn, nhưng cô ấy nói không sai, một Trương Hạo nhỏ nhoi cũng suýt chút nữa đánh cho tôi tàn phế. Huống gì là Bào Văn? Tôi tự đề cao bản thân rồi, tự cho rằng mình thật sự có thể âm thầm nắm trong tay hết tất cả, thật ra từ đầu đến cuối tôi chỉ là một thằng nhà quê, sở dĩ có cơ hội âm thầm chơi xấu được, là bởi vì tôi quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức hoàn toàn không lọt vào mắt của Bào Văn, Hoàng Tam. Còn một khi tôi muốn leo lên như hôm nay, lập tức liền gây sự chú ý đến người khác, không được bao lâu, tôi có thể sẽ bị bại lộ, đến lúc đó tôi sẽ phải đối mặt với sự ức hiếp điên cuồng .

Nghĩ tới đây, tôi liền thấy sợ, xem ra sau này tôi càng phải cẩn thận, tuyệt đối không thể đắc ý mà quên bản thân mình là ai, làm bất cứ chuyện gì cũng phải cẩn thận dè đặt.

Trong lòng rất cảm kích với cô ấy, nhưng ngẫng đầu lên phát hiện thì cô ấy đã chậm chậm đi rất xa rồi, cũng không biết sao, đối với cô ấy tôi đột nhiên nãy sinh một thứ tình cảm khác thường, không thể xem là vừa nhìn đã yêu, bởi vì tôi căn bản không có tư cách thích cô ấy, tôi chỉ là muốn biết cô ấy là ai mà thôi.

Sau đó, tôi lấy hết can đảm đuổi theo cô ấy, đồng thời hỏi: "Chào chị, cám ơn chị hôm nay đã cứu tôi, cũng rất cảm ơn chị đã nhắc nhở, tôi có thể biết tên chị được không?"

Cô ấy nhìn tôi, khóe miệng vẫn nở nụ cười ôn nhu nhưng lại kiến người khác thấy xa cách, cô cười nói: "Chúng ta bằng tuổi nhau, anh không cần gọi tôi 'chị', nghe vậy sẽ thấy anh rất hèn mọn, mặc dù anh quả thật rất yếu ớt, nhưng anh cũng không cần xem thường bản thân, còn việc tôi là ai thì anh cũng chưa cần thiết phải biết, bởi vì sau này không gặp lại."

Sau này không gặp lại, cũng đúng, tôi chẳng qua là một người khách qua đường được cô ấy tiện tay cứu giúp thôi mà.

Cô cùng anh vệ sĩ cường tráng đi xa dần, cách đó không xa có một chiếc Porsche Paramera.

Tôi không dám đuổi theo nữa, đối với tôi mà nói cô ấy ở vị trí rất cao, nhưng trước khi lên xe, đột nhiên cô ấy nghiêng đầu nói: "Đừng hỏi tại sao tôi giúp anh, chẳng qua là tôi quá nhàm chán, tôi rất muốn biết anh có thể sống tiếp được hay không. Mặc dù anh rất biết cách nhẫn nhục, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất khó, vì thế tôi mới quyết định giúp anh một lần. Lôi kéo được Tô Nhược Thủy và Lâm Cường thì sẽ có lợi cho anh."

Nói xong, cô kéo chiếc mũ lưỡi trai bước nhanh lên chiếc Paramera, nghênh ngang đi, tôi muốn ghi nhớ biển số xe, cũng đã không còn kịp.

Tôi ngây ngốc đứng tại chỗ, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng cô ấy lưu lại trong không khí, cả người cứ thẩn thờ.

Một cơn gió thổi qua mặt khiến tôi tỉnh táo hơn nhiều.

Cô ấy nói chỉ là tiện tay cứu tôi, nhưng đột nhiên tôi thấy có gì đó không đúng lắm, thật chỉ đơn giản như vậy sao?

Chương 14: Quà tặng của Hoàng Tam

Tôi cảm thấy người phụ nữ đội mũ lưỡi trai này không phải chỉ đơn thuần là cứu tôi, nhưng dù suy nghĩ nát óc tôi cũng không nghĩ ra cô ấy đối với một tên tiểu nhân như tôi thì có thể đạt được mục đích gì.

Cuối cùng tôi tìm được cho mình một lý do, tôi nghĩ có thể liên quan đến Bào Văn, người này có lẽ có mối quan hệ qua lại với Bào Văn, vì thế muốn xem xem rốt cuộc tôi có thể làm tổn hại đến Bào Văn hay không?

Thật ra thì cách giải thích này không đáng tin cậy, nhưng ít ra cũng hợp lý một chút, nên tôi không suy nghĩ nhiều nữa.

Nhưng tôi luôn rất nghi hoặc câu nói cuối cùng của cô ấy rốt cuộc có ý nghĩa gì, cô ấy nói nếu lôi kéo được Tô Nhược Thủy và Lâm Cường thì sẽ giúp được nhiều cho tôi. Tô Nhược Thủy khẳng định chính là tình nhân của Bào Văn, tôi làm sao có thể lôi kéo được? Còn về Lâm Cường, rốt cuộc lại là ai?

Cảm thấy có chút khó hiểu, tôi cũng không nghĩ lung tung nữa, tôi nhanh chóng bắt xe về nhà.

Sau khi về đến nhà tôi thấy Bào Văn cùng Tô Nhược Thủy đang ở trong phòng, tôi lặng lẽ đi nghe lén, bọn họ đang nói về chuyện tối nay.

Tô Nhược Thủy nũng nịu nói: "Văn Văn, sao lại không tìm thấy gì, là người chị sắp xếp không đem ma túy vào, hay là bỏ vào rồi lại bị Hoàng Tam phát hiện, chuyển đi chổ khác rồi?"

Tôi dựng đứng tai lên, rất muốn nghe Bào Văn nói ra tên nội gián này là ai.

Nhưng Bào Văn chỉ nói: "Chắc là bị Hoàng Tam phát hiện rồi, lão hồ ly này xảo quyệt hơn chị nghĩ. Tiểu Thủy, chuyện vu oan giá họa này là chuyện đáng xấu hổ, chị sợ Hoàng Tam sẽ làm ầm lên, tạm thời phải khiêm tốn một chút, không thể trở mặt đến cùng với Hoàng Tam, có thể em phải chịu ấm ức một chút rồi."

Tô Nhược Thủy khá hiểu chuyện, nói: "Không sao, em ở quán bar hát thêm một thời gian nữa, em sẽ chú ý hơn."

Bào Văn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Ừ, mặc dù chị tạm thời sẽ không đụng đến hắn, nhưng Hoàng Tam hắn cũng không dám làm gì em đâu, sắp tới chắc sẽ là thời kỳ hòa thuận."

Nói xong, bọn họ liền đi nghỉ, còn tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Bào Văn không hề nghi ngờ gì tôi.

Sau đó tôi xuống lầu nằm ngủ trên sàn, đêm đó tôi không tài nào ngủ được, cũng không phải vì cảm giác hãi sợ, hiu quạnh như trước kia, mà vì nét mặt của người phụ nữ đội mũ lưỡi trai cứ xuất hiện mãi trong đầu tôi, khiến tôi mơ mộng thương nhớ.

Tôi biết tôi và cô ấy căn bản là người của hai thế giới, có thể cả đời tôi đấu tranh leo lên, cũng không có cách nào từ thế giới của tôi đi đến thế giới cô ấy, nhưng tôi vẫn không ngừng nhớ tới.

Những ngày tiếp theo, tất cả đều bình thường, Bào Văn đi làm, không gây phiền hà gì cho tôi, còn công việc bên quầy bar đều thuận lợi.

Tôi cũng đã tìm được người tên là Lâm Cường, anh ta là nhân viên bảo vệ ở quán bar, khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo rất khỏe khoắn, anh ta có chút đơn độc, tôi tìm cơ hội chạm mặt, còn cùng hút thuốc, nhưng cũng chỉ qua loa thôi, tôi không dám đến gần anh ta quá, sợ khiến anh ta hoài nghi, tôi dự định tìm cách lâu dài, từ từ tiếp cạnh anh ta.

Tô Nhược Thủy cũng đã quay lại quán bar ca hát, cuối cùng tôi cũng biết vì sao Hoàng Tam không chịu từ bỏ cô ấy, bởi vì Tô Nhược Thủy thật sự là một cái cây hái ra tiền, cô ấy thật sự có thể kích thích hormone sinh dục đàn ông, mỗi ngày đều có vô số đàn ông bỏ rất nhiều tiền ra để cổ vũ cô.

Có lúc cô sẽ mặc bộ đồng phục học sinh thuần khiết, hát ca khúc thanh xuân vườn trường, đem người nghe trở về những năm tháng xanh tươi tuổi trẻ. Có lúc cô lại mặc đồng phục y tá, hát ca khúc Nhật Bản, giống như đang lạc vào thế giới thứ hai. Cô còn mặc những bộ nữ quyền gợi cảm, tay cầm roi giống như một nữ hoàng, khiến đàn ông phải quỳ gối dưới váy cô.

Không thể không nói, Tô Nhược Thủy thật sự là một nữ hoàng với trăm cách biến hóa, khiến cho đàn ông điên cuồng mê mẫn. Chẳng trách có công ty quản lý nhìn trúng cô, chỉ cần trang điểm đẹp một chút, cô ấy thật sự có thể coi như minh tinh.

Mỗi lần nhìn Tô Nhược Thủy biểu diễn, tôi cũng đứng cạnh đó suy nghĩ, nếu để cho những người đàn ông này biết, thật ra cô ấy không thích đàn ông, bọn họ có nổi điên không?

Có lẽ, bọn họ sẽ cảm thấy càng hứng thú.

Rất nhanh bên cạnh tôi lại xuất hiện một quả lựu đạn hẹn giờ, Trương Hạo đã trở lại làm việc ở quầy bar, nhưng không phải là nhân viên phục vụ, mà là nhân viên bảo vệ.

Mặc dù ngoài mặt hắn tìm tôi bắt tay giảng hòa, nhưng tôi nhìn ra được, hắn vẫn còn ý kiến đối với tôi, nếu ngày nào đó tôi dám trêu chọc hắn, hắn sẽ còn đánh tôi.

Tôi một mực đề phòng Trương Hạo, ở trong quán bar làm chuyện gì cũng cẩn thận dè dặt, tối đó Hoàng Tam đột nhiên tìm tôi.

Tôi đi tới phòng làm việc của Hoàng Tam, viết chữ hỏi hắn ta tìm tôi có chuyện gì.

Hoàng Tam viết chữ nói: "Trần Danh, mấy ngày này tôi đang quan sát cậu, mặc dù cậu câm điếc nhưng là người rất thực tế, đầu óc cũng thông minh, tôi dự định nhận cậu làm thuộc hạ của tôi, đồng cam cộng khổ."

....

Tôi có chút ngạc nhiên, liền nói

Tôi nhất định sẽ làm tốt việc cho ông ấy, có chuyện gì xin cứ việc giao phó.

Hoàng Tam từ trong ngăn kéo tủ lấy ra một tấm thẻ mở cửa phòng, viết chữ nói: "Tôi sắp xếp cho cậu một cô gái, tôi tin là cậu rất hận cô ta, cô ta lại là một cô gái mà hàng trăm người đàn ông tìm mọi cách để được ngủ cùng, tôi giao cô ta cho cậu, cậu phải biết quý trọng."

Tôi có cảm giác Hoàng Tam sẽ không cho tôi chuyện tốt như vậy, khẳng định là sẽ còn có mục đích gì khác.

Quả nhiên, hắn ta liền nói tiếp: "Đi đi, nhớ đem quá trình ngủ cùng cô ta quay video lại cho tôi, đây là cơ hội tôi cho cậu, không được làm tôi thất vọng."

Hoàng Tam thêm dấu ngoặc kép vào câu 'Làm tôi thất vọng', nếu là từ miệng hắn nói ra, ý nghĩa chính là uy hiếp tôi, tôi nếu như không làm theo ý hắn thì đừng nói làm làm tiểu đệ, hắn sẽ còn trở mặt không nhận tôi.

Tôi không thể không cầm thẻ phòng rời khỏi quán bar, phòng đó là trong một khách sạn khá có tiếng ở trên địa bàn, trên đường đi tôi vẫn đoán Hoàng Tam sẽ sắp xếp cho tôi cô gái như thế nào, thật ra thì trong lòng tôi đã đoán ra là ai, nhưng lại không dám thừa nhận.

Khi mở cửa phòng tôi ngửi thấy mùi rượu, còn có mùi thơm của phụ nữ.

Tôi liền thấy một người phụ nữ nằm trên giường, cô ấy đi đôi giày cao gót màu đỏ, đôi chân thon gọn xinh đẹp với đôi vớ màu đen đang xếp chồng lên nhau, bên trên mặc áo sơ mi trắng, nút áo đều bị cởi ra.

Là Tô Nhược Thủy!

Thật ra thì vừa nãy tôi cũng đoán là cô ấy, nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy, tôi vẫn có chút sững sờ, đây là cây hái ra tiền của Hoàng Tam, bao nhiêu người đàn ông giàu có muốn có được cô ấy, sao Hoàng Tam lại đem cơ hội tốt như vậy đưa cho tôi?

Tôi lại không phải ngốc, tự nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tô Nhược Thủy là người tình của Bào Văn, Hoàng Tam không dám công khai động vào cô ấy, còn hắn lựa chọn tôi, bởi vì tôi là chồng Bào Văn. Nói cách khác Tô Nhược Thủy và tôi cùng có chút ân oán, tôi có động cơ vô cùng lớn để làm hại Tô Nhược Thủy. Một khi chuyện này bại lộ, Hoàng Tam khẳng định đã chuẩn bị xong hết tất cả, đem tội danh đẩy lên đầu tôi. Đến lúc đó Bào Văn dù cho phát hiện, cô ta cũng không dám làm to chuyện. Dẫu sao tôi cũng là 'Chồng' cô ta, nếu làm to chuyện, thì chuyện cô ta và Tô Nhược Thủy mọi người đều sẽ biết.

Mà chỉ cần tôi làm chuyện đó với Tô Nhược Thủy, có video ghi lại, từ ý nghĩa khác mà nói, Hoàng Tam sẽ nắm bắt được đầu chuôi của hai chúng tôi, sau đó chúng tôi đều phải nghehắn sai khiến.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hôm nay sau khi tôi ngủ cùng Tô Nhược Thủy, sẽ chỉ là sự bắt đầu. Về sau Hoàng Tam nhất định sẽ để cho nhiều người đàn ông khác ngủ với cô, trước khi hợp đồng kết thúc ông ấy sẽ phải để Tô Nhược Thủy giúp ông kiếm nhiều tiền nhất.

Bào Văn nói không sai, Hoàng Tam này thật sự là một lão hồ ly xảo quyệt.

Nói thật, về Tô Nhược Thủy, tôi chưa thể gọi là hận. Ban đầu tôi cũng có ý định muốn trả thù, dẫu sao cô ấy cũng thường xuyên ở cùng một chỗ với vợ tôi. Nhưng sau khi nhiều lần xung đột với Bào Văn, tôi biết tôi đã không thể xem Bào Văn là vợ nữa rồi, cho nên tôi đã không còn hận Tô Nhược Thủy nhiều nữa. Cộng thêm Tô Nhược Thủy trước mặt Bào Văn cũng đã nói giúp tôi, khuyên Bào Văn đừng đánh tôi, tôi cảm thấy cô ấy cũng không xấu.

Đương nhiên, gần đây xem cô ấy biểu diễn nhiều như vậy, tôi không thể không thừa nhận, ân oán giữa chúng tôi không còn, người phụ nữ này thật sự có mị lực, cô ấy là người khiến cho đàn ông không có cách nào kháng cự được.

Tôi không nhịn được lại nhìn cô ấy thêm lần nữa, lúc này cô vẫn nằm yên trên giường, cơ thể hơi nghiêng, để lộ đường cong hình chữ S hoàn mỹ, đặc biệt là vẽ đẹp bao bọc đằng sau lớp quần và phần ngực tròn trịa đầy đặn, tôi không nhịn được lại chảy nước miếng.

Nhưng để tôi ngủ với Tô Nhược Thủy, tôi thật sự không làm được. Không phải tôi quá ngay thẳng, cũng không phải tôi hoàn toàn không dám, mà là tôi luôn nhớ về người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, đối với cô ấy, tôi nảy sinh một thứ cảm giác tràn đầy sự tin tưởng . Cô ấy bảo tôi lôi kéo Tô Nhược Thủy, thì nhất định có đạo lý của cô ấy, có lẽ Tô Nhược Thủy thật sự có thể giúp được tôi.

Mà với tình huống trước mắt, là cơ hội tốt để tôi lôi kéo được cô ấy.

Nhưng một khi tôi không làm chuyện đó với Tô Nhược Thủy, thả cô ấy đi, thì bên phía Hoàng Tam tôi không có cách nào giải thích được, ông ấy nhất định sẽ trở mặt không nhận người, xử lý chết tôi, tất cả những gì tôi khổ sở cố gắng làm trước đây trong nháy mắt sẽ ầm ầm sụp đổ.

Không thể không nói, tôi đang đối mặt với một lựa chọn khó khăn. Rốt cuộc là cứu Tô Nhược Thủy, vẫn phải đắc tội với Hoàng Tam?

Lúc đang suy nghĩ, Tô Nhược Thủy đột nhiên hừ một tiếng, sau đó trở mình, những nút áo không gài ở trước ngực không cẩn thận đã bung hết ra, trong lúc mơ hồ tôi nhìn thấy cặp ngực màu trắng.

Tôi nhìn thẳng, cảm giác toàn thân nóng hừng hực.

Cô ấy đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy tôi liền co người lại, căng thẳng nói: "Trần Danh, tại sao là cậu cái đồ bỏ đi này này, cậu muốn làm gì tôi?"

Chương 15: Thể hiện sức mạnh

Tô Nhược Thủy hỏi tại sao lại là tôi cái đồ bỏ đi, tôi không hề giận, bởi sớm đã thành thói quen, hơn nữa giọng cô rõ ràng không phải kiểu khinh bỉ giống Bào Văn, cô ấy chẳng qua là học cách xưng hô giống Bào Văn.

Đầu tôi quay đi thật nhanh, muốn có kế sách vẹn cả đôi đường nhưng tôi căn bản đang bế tắc.

Tôi rất muốn nói cho Tô Nhược Thủy biết, bảo cô ấy biết điều một chút, chớ phản kháng, tôi sẽ không đụng vào cô ấy, chúng tôi cùng nhau nghĩ cách rời khỏi đây.

Nhưng tôi nhanh chóng bỏ ý nghĩ này, bởi vì tôi đoán trong phòng nhất định có máy quay, Hoàng Tam không thể nào thật sự để mặc tôi như vậy, hắn khẳng định đang giám sát tôi.

Nghĩ tới đây, tôi liền không nghĩ nữa, đúng lúc này Tô Nhược Thủy cũng vùng vằng ngồi dậy, cô mở cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm, dường như muốn kếu cứu.

Sau đó tôi liền nhào người về phía cô động tác nhanh chóng quyết liệt, một phát đã nằm trên người cô.

Tôi lấy bóp vào cổ cô ấy, đồng thời dùng ánh mắt ra ám hiệu, nếu dám động đậy, tôi sẽ giết chết cô.

Tô Nhược Thủy không kiên cường giống như Bào Văn, cô lập tức luống cuống, nhìn tôi rồi lắc đầu, tỏ ý sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Tôi đè cô ấy xuống, cảm nhận cơ thể mềm mại mà kích thích của cô, cả người tôi nóng như lửa đốt, sinh ra một luồng kích thích theo bản năng, nó thậm chí đã cứng lên chạm vào đùi của Tô Nhược Thủy.

Tôi tự cắn vào đầu lưỡi mình để bình tĩnh lại. Sau đó liền ôm lấyTô Nhược Thủy vào lồng ngực.

Cô ấy nghĩ rằng tôi muốn "ăn" cô ấy, bắt đầu vùng vẫy lần nữa, còn tôi chỉ cố tỏ ra dáng vẻ đang khống chế cô, Tô Nhược Thủy đương nhiên đã bị đè xuống, cơ thể mềm nhũn, cô nhanh chóng bị tôi kéo vào phòng vệ sinh.

Tôi cố ý làm như vậy, vì cảm thấy trong phòng vệ sinh chắc sẽ an toàn, sẽ không có sự theo dõi.

Sau khi vào phòng vệ sinh, tôi liền ôm chặt lấy cô, dùng bàn tay to khỏe bịt miệng cô, sau đó dùng ngón tay cái đặt trên miệng của mình, động tác ra hiệu cho cô ấy hãy im lặng

Tô Nhược Thủy là một cô gái thông minh, cô nhìn ra tôi có lời muốn nói, cộng thêm sự sợ hãi, nên không phản kháng nữa, cô liền chớp chớp đôi mắt to, ra hiệu tôi có ý gì thì mau nói đi.

Tôi liền viết chữ cho cô ấy xem, tôi nói: Không phải tôi thèm muốn cơ thể chị, là tôi bị ép, ông chủ Hoàng phái tôi tới đây, ông ta muốn tôi ngủ với chị, còn phải quay video lại, nếu tôi không làm theo, ông ta sẽ đánh chết tôi. Trong phòng nhất định có máy quay, vì thế tôi mới kéo chị vào phòng vệ sinh, để giải thích cho chị.

Tô Nhược Thủy nhìn tôi hoài nghi, dường như không hề tin tưởng, tôi tiếp tục viết chữ nói: Tôi cần thiết phải lừa chị sao, nếu thật sự muốn làm chuyện đó, thì với bộ dạng của chị lúc nãy, tôi đã sớm cởi hết đồ của chị rồi.

Má cô ửng hồng, trên khuôn mặt xuất hiện vẽ đẹp ma mị, khiến tôi không nhịn được liền tự liếm đôi môi nứt nẻ của mình

Cô ấy nhanh chóng viết chữ hỏi tôi: Vậy chúng ta nên làm gì? Hay là tôi báo cảnh sát?

Tôi viết chữ nói: Chị muốn hại chết tôi à? Bên ngoài bây giờ nhất định đang có người của Hoàng Tam canh giữ, chúng ta chỉ có thể giả vờ làm chuyện đó, quay video lại, phải lừa gạt để vượt qua cửa ải này trước, cứu chị ra ngoài.

Tô Nhược Thủy vội vàng dùng tay che lấy ngực, sau đó kiêng dè nhìn tôi, hỏi: Cậu muốn ngủ với tôi? Tôi sẽ không đồng ý đâu.

Vẻ đẹp kiều mỵ của Tô Nhược Thủy thật hấp dẫn, tôi vội vàng nhìn qua chỗ khác, tiếp tục đánh chữ nói: Không phải, chúng ta chỉ là giả vờ thôi, quay một cái video giả, lừa gạt để vượt qua cửa ải này.

Cô liền hiểu ra nhưng vẫn có chút do dự, tôi trợn mắt nhìn cô ấy, chỉ tay bên ngoài, ý muốn nói nếu cô không đồng ý thì chúng tôi đều phải chết.

Cuối cùng cô ấy cũng đồng ý, sau đó chúng tôi làm một trận 'câu kết', tôi cởi áo sơ mi trắng của cô, nút áo đều bung ra hết.

Sau đó tôi vuốt lên tóc cô, lấy điện thoại di động ra bắt đầu quay video lại.

Khả năng diễn xuất của Tô Nhược Thủy rất cao, lúc đầu cô ấy gào thét cầu xin buông tha, còn tôi dĩ nhiên là giả vờ không nghe thấy.

Tôi hung hãn đè đầu cô ấy lên bồn cầu, cởi bỏ quần áo rồi nhào tới.

Sau đó tôi liền hết lần này đến lần khác va chạm vào cô, ban đầu cô còn phản kháng, dần dần không còn chống cự, cuối cùng trong miệng còn phát ra tiếng kêu nhẹ, quả thật là quá có mùi vị rồi.

Tôi thật sự đã có cảm giác, nhưng tôi không thể không mãnh liệt kiềm chế bản thân, chẳng qua là giả vờ tấn công, không phải thật sự 'đi vào'.

Mà góc quay của tôi rất tốt, nhìn vào giống như đang làm chuyện đó, thật ra là chỉ đang diễn kịch.

Chúng tôi giả vờ quay như vậy tầm nữa tiếng, cuối cùng Tô Nhược Thủy mới ngồi phịch ở trên bồn cầu.

Không thể không nói đến tài diễn xuất của cô quá giống thật, bây vẫn còn ở trên bồn cầu run rẩy.

Làm cho tôi suýt chút nữa không kiềm chế được mình.

Sau khi kết thúc, chúng tôi chỉnh sửa lại quần áo một chút, rồi tôi lôi cô ấy ra phòng vệ sinh.

Tô Nhược Thủy một mực cúi đầu xuống khóc, cũng không biết do thật sự ấm ức, cảm thấy bị tôi làm nhục, hay là đang diễn trò. Nhưng nhìn dáng vẻ cô ấy lúc này, người đàn ông có lòng dạ ác độc đến mấy cũng sẽ thấy đau lòng.

Tôi đỡ cô ấy lên, sau đó cùng đi ra cửa phòng.

Vừa mới chuẩn bị đi, đột nhiên có người đi từ hành lang bước tới, lại là Trương Hạo.

Tôi biết là Hoàng Tam phái hắn tới giám sát, giống như suy nghĩ của tôi, hắn sẽ không dễ dàng để chúng tôi đi, hắn cần kiểm tra kết quả. Mà việc hắn phái Trương Hạo tới, chứng minh con người Hoàng Tam này thật sự rất xảo quyệt. Hắn đã đem chuyện này giao phó cho Trương Hạo, chứng tỏ vẫn còn rất tín nhiệm hắn, lúc trước đuổi Trương Hạo đi, có thể chẳng qua chỉ giả vờ làm vậy, chẳng trách Trương Hạo nhanh chóng đã trở lại làm việc.

Trương Hạo đi thẳng tới bên cạnh chúng tôi, hắn sớm đã viết chữ xong liền đưa cho tôi đọc: Làm xong chưa, video đâu?

Sau đó tôi đưa video cho hắn xem, hắn vừa xem miệng vừa nở nụ cười gian ác, đắc ý với đoạn phim ngắn.

Tôi lấy lại điện thoại, tỏ ý rằng tôi phải đi.

Hắn vẫy tay một cái, để cho tôi đi, tôi liền đỡ Tô Nhược Thủy chuẩn bị tiếp tục đi.

Không hề nghĩ rằng Trương Hạo liền đi phía sau tát một cái hung hãn vào đầu tôi, miệng hắn nói: "Tên chết tiệt này, sung sướng xong rồi còn muốn mang cô ta đi, nằm mơ à, tao đây còn chưa được sung sướng đâu."

Nói xong, hắn giật lấy tay Tô Nhược Thủy, một lần nữa đẩy Tô Nhược Thủy vào phòng.

Tác dụng của thuốc trong người Tô Nhược Thủy vẫn chưa hết hẳn, căn bản không thể phản kháng, liền bị Trương Hạo đẩy lên giường.

Giọng Tô Nhược Thủy có chút khàn đặc, cô vừa đẩy Trương Hạo, vừa gào lên: "Buông tôi ra, bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi, đừng đụng vào tôi."

Trương Hạo cười lớn, nói: "Giả vờ giả vịt, giả bộ thuần khiết với tao à. Vừa bị chịch rồi, bây giờ còn phản kháng? Một người tàn tật có thể chịch mày, tao đây không thể ư? Có phải bị chịch đau rồi không hả?"

Trương Hạo nói một cách bẩn thỉu, Tô Nhược Thủy tức giận liều mạng cắn hắn.

Nhìn thấy Trương Hạo đưa tay xé áo ngực của Tô Nhược Thủy, dù cho tôi có tàn nhẫn đến mấy, cũng không thể mặc kệ không quản, tôi quyết định cứu cô ấy. Thậm chí không liên quan đến việc lôi kéo cô ấy về phe mình thì tôi thật sự không thể tiếp tục nhìn người phụ nữ bị ức hiếp vậy được.

Vừa hay bên cạnh có vòi và bình chữa cháy, tôi liền cầm lấy bình chữa cháy đi vào phòng.

Lúc ấy tôi đã hoàn toàn tức giận, nghĩ đến việc đến trước đây Trương Hạo đánh tôi, tôi liền dùng bình chữa cháy đập mạnh vào đầu hắn.

Tiếng bụp mạnh vang lên, đầu Trương Hạo trong nháy mắt liền chảy máu, máu tươi ào ạt chảy ra.

Trương Hạo nghiêng đầu nhìn về phía tôi, khuôn mặt tỏ ra không thể tin được.

Hắn mở miệng ra muốn mắng tôi, nhưng chưa nói được từ nào thì liền ngã bất tỉnh.

Tôi sợ đến choáng váng, trong đầu không nghĩ được gì, tôi cảm giác lần này còn ác hơn so sánh với lần đánh Hoàng Tam, có thể thật sự xảy ra án mạng rồi.

Tôi sững sờ đứng tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn, còn Tô Nhược Thủy nhanh chóng từ trên giường bò dậy, cô ấy nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi chạy ra ngoài.

Tôi lúc này mới hoàn hồn lại, chạy nhanh cùng cô ấy.

Chúng tôi rất nhanh đã chạy ra tới đường chính, Tô Nhược Thủy vẫy tay bắt một chiếc xe, sau khi lên xe cô đọc địa chỉ, chúng tôi rời khỏi đó.

Tôi ngồi trên xe, tâm trạng không thể bình tĩnh được, trong lòng rất sợ hãi.

Còn Tô Nhược Thủy nhanh tĩnh táo hơn tôi, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho 120, trong lòng tôi một mực cầu nguyện, hy vọng đừng xảy ra án mạng.

Rất nhanh đã đến địa chỉ Tô Nhược Thủy nói, đây là một căn nhà đơn độc, là chỗ ở của Tô Nhược Thủy, tôi đã tĩnh táo hơn, lúc mơ mơ màng màng thì cô ấy đưa tôi vào nhà.

Có lẽ là vì cảm ơn vì tôi đã cứu cô ấy, cô để tôi ngồi ở nhà cô ấy một lúc, còn rót ly nước cho tôi.

Tôi vẫn có chút vô tri vô giác, ngây người ngồi trên ghế sa lông nhà cô.

Tôi uống một ngụm nước, Tô Nhược Thủy đưa điện thoại di động cho tôi nhìn, cô nói: Tôi cứ cho rằng anh là đồ bỏ đi, không ngờ rằng anh cũng rất đàn ông.

Tôi vẫn chưa thật sự hoàn hồn lại, hai tay run rẩy.

Còn cô lại nhanh chóng đưa tôi xem câu cô vừa viết: Cậu thật sự rất lợi hại, lúc nãy ở khách sạn có thể kiên trì ba mươi phút, mặc dù chỉ là giả, nhưng chúng ta cũng luôn có đụng chạm, nếu là người đàn ông khác thì sớm đã không chịu được rồi.

Quảng cáo
Trước /3 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm

Copyright © 2022 - MTruyện.net