Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đêm nay có kịch hay
  3. Chương 6-10
Trước /3 Sau

Đêm nay có kịch hay

Chương 6-10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 6: Giải thoát

Khi nghe tin có ai đó đã tố giác, sự căng thẳng trong tôi trào lên đến tận họng, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Chẳng lẽ tôi bị lộ rồi sao? Bọn họ sẽ làm gì tôi đây?

Bảo Văn hỏi Tiểu Thủy kẻ đó là ai, chỉ có vậy mà tôi hoảng hốt tới mức tóc tai dựng ngược cả lên.

"Nhất định đó là ông chủ Hoàng. Ông ta không muốn em rời bỏ quán bar, nên cho người theo dõi em để đe dọa, buộc emphải quay về. Bây giờ hắn ta đã đưa cho mẹ chị đoạn video ấy rồi, chắc là để cảnh báo cho em, tốt nhất là hãy nghe lời ông ta tất cả mọi việc."

Tiểu Thủy vừa dứt lời, Bào Văn lạnh nhạt thở một tiếng rồi thản nhiên nói: "Chẳng phải chỉ là một ông chủ quán rượu thôi sao, chưa gì đã tự cho mình là đại ca giang hồ rồi. Tiểu Thủy, chuyện này em không phải lo, chị sẽ tìm người giúp chị giải quyết."

Bào Văn phát ngôn nghe thật ngông cuồng. Điều này càng làm tôi chắc chắn rằng, Bào Văn kia có liên quan đến chuyện này, khiến tôi càng không dám trêu chọc gì cô ấy.

Sau đó tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào để nghe lén bọn họ nói chuyện nữa, trong lòng chỉ có sự lo lắng. Tôi sợ rằng nếu như bọn họ quyết tâm đi tìm ông chủ quán bar kia, cuối cùng rồi sẽ tìm được đến tôi. Khi ấy, nếu chỉ bị đánh cho một trận, là số tôi đã có phúc lắm rồi.

Vài ngày trôi qua, mọi chuyện đều yên bình. Bào Văn thi thoảng vẫn quay về nhà ngủ qua đêm, nhưng Tiểu Thủy thì tuyệt nhiên không xuất hiện.

Đến cả chuyện sinh em bé, Bào Văn cũng không hề đề cập đến, không biết là cô ấy đang đối phó với Trần Nhã, hay là cô ấy đã tìm người đàn ông khác bên ngoài rồi.

Nhưng hiện giờ đối với chuyện này tôi cuối cùng cũng đã không quan tâm nữa. Cái gì đến rồi cũng sẽ đến thôi.

Đêm hôm đó, tôi mang chăn ga sang phòng Bào Văn trải xuống đất để ngủ. Đột nhiên 11h đêm Bào Văn nhận được một cuộc điện thoại.

Giọng Bào Văn trở nên rất khó nghe, xem chừng xảy ra chuyện gì đó khiến cô ấy bực bội.

Bào Văn cầm điện thoại, tức giận nói: "Hoàng Tam, ông đừng có quá đáng! Ông không biết tôi quen những ai đâu! Tôi khuyên ông, khôn hồn thì đừng có đụng vào Tô Nhược Thủy, nếu không ông sẽ phải hối hận!"

Tô Nhược Thủy này chắc hẳn là Tiểu Thủy, còn người tên Hoàng Tam kia, chắc là ông chủ của Tiểu Thủy. Chuyện này quả thật khó lòng mà kết thúc được.

Bào Văn ngồi trầm mặc một lúc, sau đó lại nói: "Phòng 203 à? Được, ở đó chờ tôi."

Dứt lời, Bào Văn lập tức đứng dậy. Cô ấy trang điểm qua loa một chút, rồi vội rời đi.

Tôi biết Bảo Văn nhất định là đi gặp mặt Hoàng Tam để nói về chuyện của Tiểu Thủy, nên cô ấy mới vội vã như vậy. Đối với những vấn đề của Bào Văn, tôi cũng hay lười tham gia vào, nói thật thì tôi chẳng có mấy sức mà quản cô ấy.

Nhưng cuối cùng tôi cũng lén đi theo sau Bào Văn. Vì trước khi đi tôi nhìn thấy Bào Văn lấy trong ngăn kéo một con dao rồi kín đáo cất vào túi áo. Chắc hẳn là có gì đó rất nguy hiểm. Dù suốt ngày bị Bào Văn ăn hiếp bắt nạt, nhưng suy cho cùng cô ấy cũng là vợ tôi. Như một bản năng rồi, tôi không muốn cô ấy bị bất kì người đàn ông nào gây khó dễ.

Tôi theo cô ấy đến một bar tên Bản Sắc. Đợi cô ấy vào trước, tôi mới lặng lẽ theo vào sau.

Đây quả thật là lần đầu tiên tôi đến một nơi như thế này. Vừa bước vào liền cảm thấy có chút không thoảng mái. Ánh đèn mờ mê hoặc, DJ chơi nhạc ồn ào, nhìn ai cũng mờ mờ ảo ảo. Tôi như thể lạc vào thế giới khác vậy, lóa hết cả mắt.

Thành thực mà nói, nhìn thấy những cô gái diện bộ trang phục cực kì sexy, cổ khoét sâu để lộ hết cả rãnh ngực làm tôi xấu hổ đến mức đỏ mặt. Tôi không dám chính diện nhìn bọn họ, chỉ dám đưa mắt nhìn trộm mà thôi.

Tôi nghĩ rằng chắc tôi quá bảo thủ nên không tài nào phù hợp với xu hướng thời đại bây giờ. Nếu như vợ tôi dám ăn mặc hở hang như vậy ra đường, chắc tôi có thể giết chết cô ấy mất.

Vừa nghĩ đến đó, tôi mới kịp nhận ra vợ tôi cả ngày cùng với cô Tiểu Thủy kia chạy đi chạy lại khắp nơi, còn tôi thì không phải loại người cứ bực bội là phải xả hết ra, nghĩ lại thấy đúng là có chút giễu cợt.

Lúc sau tôi không suy nghĩ lung tung nữa, chuẩn bị đi tìm phòng 203 rồi, tôi phải lặng lẽ theo sát Bào Văn.

Khi vừa mới chuẩn bị đi tìm phòng, đột nhiên tôi nhận thấy trên sàn nhảy, rất nhiều đàn ông và phụ nữ cọ sát người vào nhau để nhảy. Đa phần trong số họ đeo mặt nạ, giống như đi tiệc hóa trang vậy. Không biết có phải là nhờ đeo mặt nạ, mà bọn họ dám có gan để vừa nhảy sát vào nhau, vừa tiện thể sờ soạng một chút thân thể của người khác hay không. Nhưng điều mà tôi không nghĩ tới là, không chỉ có đàn ông đang tiện thể lợi dụng, mà mấy cô gái có vẻ cũng rất thích thú người khác đụng chạm vào mình.

Đột nhiên tôi phát hiện ra, ở trên sân khấu người ta bán những chiếc mặt nạ này. Giờ thì tôi hiểu rồi, đây là mánh khóe bán hàng của bar này. Khi một người có thể nấp trong bóng tối, họ có thể làm được nhiều chuyện bình thường không dám làm, cũng giống như tôi vài ngày trước lén lút phục kích Bào Văn.

Chợt tôi nảy ra một ý tưởng, bây giờ tôi đi theo Bào Văn, sớm muộn cô ấy cũng sẽ phát hiện ra. Nhưng nếu như tôi đeo mặt nạ, cô ấy chắc chắn không đoán được là tôi đang ở đây, nên sẽ không thể nhận ra tôi. Đeo mặt nạ vào chắc tôi sẽ can đảm hơn nhiều.

Vì vậy tôi lập tức lên sân khấu mua một chiếc mặt nạ, 151 đồng một cái, suýt thì tôi không mua nữa.

Mặt nạ tôi mua là một cái mặt nạ vai hề, cảm giác khá là phù hợp với tôi.

Đeo mặt nạ vai hề này lên xong, tôi mới đi tìm phòng 203. Lúc này tâm trạng tôi ổn định hơn rất nhiều. Dù vẫn còn chút sợ hãi, nhưng cũng đủ trấn tĩnh để suy tính các vấn đề.

Phòng 203 ở trên tầng 2. Lên tầng rồi tôi mới nhận thấy, so với tầng 1 huyên náo ồn ào bao nhiêu, thì trên này lại lạnh tanh vắng ngắt bấy nhiêu. Cửa các phòng đều đóng, trên cửa đều có một lỗ kính trong suốt nhỏ. Cái lỗ này như thể là do cảnh sát yêu cầu vậy, thuận tiện kiểm tra mại dâm.

Rất nhanh sau đó tôi tìm được phòng 203. Nhưng điều kì lạ là cửa phòng 203 khẽ hé một đoạn nhỏ, cũng không biết là do quên không đóng lại, hay là do cố ý làm vậy, để cho đối phương ngồi bên trong có cảm giác an toàn.

Tôi nhìn bốn phía xung quanh đều không thấy người, liền lặng lẽ ngó qua lỗ kính nhỏ trên cửa nhìn vào trong. Tôi thấy có hai người trong phòng, Bào Văn và một tên mập khác. Tên mập này chắc tầm 40 tuổi, khuôn mặt núng nính mỡ, đôi mắt nheo lại thành đường chỉ, trông hắn thật bỉ ổi thô tục, chắc tên này là Hoàng Tam.

Tôi không dám đứng nhìn, vội cúi người xuống, áp sát tai vào cửa lén nghe ngóng tình hình.

Không lâu sau tôi nghe thấy tiếng Hoàng Tam nói với Bào Văn: "Đã nghĩ kĩ xong chưa? Chỉ cần cô đồng ý ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ xóa bỏ hợp đồng của Tô Nhược Thủy, cho cô ta rời khỏi bar."

Nghe được câu nói này, tôi chỉ muốn lập tức lao vào giết chết tên mập. Bào Văn là vợ tôi, câu nói này cũng chính là hạ nhục tôi.

Sắc mặt của Bào Văn trở nên rất khó coi, thế nhưng nhìn không hung dữ như mọi khi cô ấy nhìn tôi. Bào Văn tựa hồ vẫn giữ nguyên được sự bình tĩnh của mình.

Cô ấy nói lại với tên Hoàng Tam: "Ông chủ Hoàng, làm người không nên hành xử quá đáng. Nếu ông muốn tiền, chúng ta có thể cùng bàn bạc. Còn nếu như ông đưa ra cái điều kiện dung tục thô thiển này, tôi sẽ không ngại nhờ người khác đến nói chuyện với ông. Bào Văn tôi đây cũng quen biết với khá nhiều người."

Ngay khi Bào Văn vừa dứt lời, Hoàng Tam cợt nhả đáp lạo: “Tôi biết cô cũng quen nhiều người. Thế nhưng nếu giả dụ tôi chơi cô, rồi quay lại cảnh đó, không biết liệu cô còn dám to mồm nói đối đáp ta như này không nhỉ?”

Tên khốn này quả quá thô lỗ thẳng thừng, thậm chí còn nói muốn quay clip đe dọa Bào Văn.

Bào Văn lúc này cực kì tức giận. Cô ấy trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Tam: “Ông dám? Tôi khuyên ông đừng có tự cao tự đại. Ông chỉ là một kẻ mở bar mà thôi!”

Nói xong, Bào Văn liền lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Thế nhưng Hoàng Tam lại muốn tiến tới định bổ nhào vào người Bào Văn. Bào Văn tức giận rút con dao trong túi áo ra, chỉ thẳng mặt Hoàng Tam nói: "Ông đừng để tôi phải ra tay. Ông là đồ khốn mập ú đáng chết. Hơn nữa tôi còn biết Taekwando. Từ lúc tới đây tôi cũng đã quan sát rồi, ở bên ngoài không hề có người. Thế nên nếu ông không muốn gây ôn ào để cho tất cả mợi người trong quán rượu đều biết, để cho khách hàng biết ông chủ của quán rượu này xấu xí bỉ ổi ra sao, tự tay phá hủy hình ảnh của quán, thì mau tránh ra."

Bào Văn quả là lợi hại, vào thời điểm căng thẳng như này mà vẫn có cao kiến. Không biết câu nói vừa rồi có đe dọa được Hoàng Tam không, nhưng tôi chắc chắn rằng cô ấy tài giỏi hơn hẳn những người phụ nữ bình thường khác. Từ mấy lần cô ấy ra tay đánh tôi, tôi nhìn ra ngay được cô ấy đã luyện qua chút võ thuật.

Hoàng Tam quả nhiên khựng lại một chút, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười thô bỉ trên mặt: "Cũng chỉ là khoa tay múa chân, thùng rỗng kêu to mà thôi. Còn cầm dao tới dọa tôi? Tôi không sắp xếp cho bảo vệ ở trên tầng hai, còn không phải là vì muốn tán tỉnh cô sao? Cô đắc ý rằng có vài quyền cược là làm tôi sợ hãi?"

Khi Hoàng Tam vừa nói xong, khuôn mặt Bào Văn trở nên tái nhợt đến trắng bệch. Lát sau thân thể cô mới có chút cử đọng, nhưng đôi mặt vẫn ánh lên vẻ lực bất tòng tâm.

Bào Văn đưa mắt liếc nhìn hay ly rượu đỏ còn có một nữa, lập tức liền hiểu ra chuyện gì. Cô ấy nhất thời chao đảo không vững, tức giận hét lớn: "Ông, Hoàng Tam ông to gan lắm, ông dám chuốc thuốc cho tôi?"

Hoàng Tam xảo quyệt cười nói: "Gan của tôi sao đã lớn bằng gan của cô chứ!"

Nói xong, Hoàng Tam liền nhào về phía Bào Văn. Bào Văn giơ tay lên để đâm Hoàng Tam, rồi sau đó định chạy trốn.

Thế nhưng đâm còn chưa tới Hoàng Tam, dao đã rơi xuống đất. Bào Văn người giờ đã mềm nhũn, chân tay tê liệt ngã xuống sô pha.

Chưa đầy một giây sau, Hoàng Tam đã nằm đè lên người Bào Văn.

Bào Văn vẫn chưa bị bất tỉnh, nhưng chỉ có thể yếu ớt la lên: "Người đâu, cứu tôi với, có người hãm hại tôi!"

Hoàng Tam lạnh nhạt cười khẩy một tiếng: "La à, la to lên một chút. La càng to càng làm ta hưng phấn. Dù cô có la nát cả cổ họng, cũng không có ai tới cứu cô đâu."

Dứt lời, Hoàng Tam lại đưa tay lên cởi áo của Bào Văn.

Bất kể thế nào, cô ấy cũng là vợ tôi. Chứng kiến cảnh này, trong tôi từ tận đáy lòng trào dâng lên một cơn thịnh nổ điên cuồng nhất chưa từng có.

Cuối cùng, tôi tức giận quát lớn một tiếng: "Ai dám nói không có người. Còn không mau buông cô ấy ra!"

Sau đó liền đạp cửa đi vào!

Chương 7: Công việc

Ai nói không có ai, thả cô ấy ra cho tôi.

Đã lấy Bào Văn 2 tháng rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi mở miệng nói chuyện, hơn nữa sự tức giận mà tôi kiềm chế khiến cho âm thanh của tôi thấp đến mức được nuốt vào trong, dường như nghe rất đặc biệt.

Còn tôi lên đến đến nơi thì hùng hổ hung hăng, không phải vì tôi thật sự đã đeo theo mặt nạ mà to gan, đây chính là hết cách, bất đắc dĩ mà thôi. Bởi vì chỉ có lên đến nơi thì mới dùng được dũng khí áp đảo hắn ta, khiến hắn ta sững sờ, có như vậy tôi mới có cơ hội, thực ra toàn thân tôi đang căng ra lúc ấy không ngừng run rẩy.

Quả nhiên, trong chốc lát hắn ta đã lặng người, hắn ta quay đầu hướng sang nhìn tôi, quên cả nói chuyện, và chỉ có miệng là hơi nhếch lên.

Còn tôi thì như tóm được cơ hội, dồn sức nắm lấy cái bình rượu vang trên bàn, đập vào sau đầu của hắn ta không chút do dự.

Một tiếng kêu cái toang theo đó mà phát ra, chai rượu bị tôi đập tan nát, còn hắn ta thì kêu lên tiếng kêu đau đớn và ngay sau đó ngã ra nền đất, tay ôm chặt lấy đầu, máu tươi cứ vậy tuôn ra.

Nhìn thấy cảnh này, tôi lặng người, máu như đã lấp đầy đôi mắt tôi khiến tôi kinh hãi. Hoàng Tam sẽ không bị tôi đánh chết chứ?

Tôi không bận tâm nhiều nữa, lập tức chạy tới ôm lấy Bào Văn đang ngây ra, cõng cô ấy lên rồi lập tức phi xuống tầng.

Tôi rất nhanh chóng xuống được tầng dưới, rất may không khiến mọi người chú ý, thế là tôi chạy một mạch đến quán bar.

Sau khi tới quán bar, tôi vẫn cứ chạy như điên, cũng không biết lúc ấy tôi đang nghĩ gì, tóm lại chỉ có chạy là chạy.

Mãi cho tới khi chạy vài ki lô mét, toàn thân mồ hôi nhễ nhại sức lực dần không còn nữa thì tôi mới cảm nhận được hai chân mỏi nhừ, sắp không đứng vững.

Lúc này, Bào Văn đột nhiên xoay người trên lưng tôi, rít lên hỏi tôi: “Là anh cứu tôi, anh là ai?”

Tôi ngậm miệng như một bản năng nhưng vẫn nghĩ cô ấy cũng không biết mình là ai, sự yên lặng của tôi lại gợi lên bao tò mò cho cô ấy. Vì trước đó tôi đã từng nói chuyện rồi.

Thế là tôi dùng âm thanh thật trầm nói: “Tôi là ai không quan trọng, cô không sao là tốt rồi.”

Nghe được lời tôi nói, Bào Văn ngẩn người ra, tôi nghe thấy âm thanh cô ấy nuốt nước miếng, có lẽ là định nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Vừa hay lúc này đến một công viên, tôi cũng hết sức nên đành tìm một chiếc ghế dài đặt cô ấy xuống.

Tôi thấy Bào Văn đã hồi phục không ít, nên quay người đi luôn.

Vừa đi được hai bước, Bào Văn đột nhiên hét giật lên gọi tôi, cô ấy nói: “Anh đợi một lát, Bào Văn tôi trước nay không nợ ân tình của người khác, anh đã cứu tôi, anh muốn tôi báo đáp anh thế nào?”

Lúc đó thực sự tôi rất muốn tháo mặt nạ ra để cô ấy có thể làm vợ tôi nhưng tôi biết điều đó là không thể. Một khi tôi tháo mặt nạ tôi sẽ không thể thần bí được nữa, điều chờ đợi tôi sẽ chỉ là những lời mắng nhiếc phẫn nộ và cú đòn hiểm.

Tôi không nói gì, tiếp tục rời đi. Còn tất cả những gì cô ấy trông thấy ở đây có lẽ là sự lạnh nhạt của tôi.

Tôi lại đi hai bước, cô ấy gọi tôi lại lần nữa và nói: “Xem ra anh không cần tôi báo đáp, vậy có thể cho tôi biết tên anh không, tôi thật sự rất cảm kích, muốn nhớ tên anh.”

Bào Văn là người đồng tính, lúc này lại nói vài câu với một người con trai, còn muốn biết tên đối phương. Rõ ràng hôm nay tôi cứu cô ấy một lần, đã chạm được tới nội tâm sâu thẳm của cô ấy. Thế nhưng đó là chuyện bình thường. Vào thời khắc không có sự trợ giúp nào khác, suýt chút nữa bị loại cầm thú làm ô uế thì sự xuất hiện của một vị anh hùng như bạch mã hoàng tử cứu giúp, còn đem theo mặt nạ và đầy sự mê hoặc thì cho dù cô ấy có đồng tính cũng sẽ nảy sinh rung động.

Lúc này tôi mới dừng lại, quay đầu hướng về Bào Văn, cũng không biết có phải là do tác dụng của thuốc hay không mà mặt Bào Văn đỏ lên, trông rất thú vị.

Tôi kiềm chế cảm xúc của mình, chỉ vào mặt mình, dùng giọng nói khàn khàn nói hai từ: “Chàng hề”. Nói xong tôi dứt khoát không quan tâm cô ấy nữa, nhanh chóng rời đi.

Sau khi rời đi, tôi lập tức bắt xe taxi, về nhà một cách nhanh nhất và còn giấu bộ quần áo và mặt nạ ngày hôm nay đi.

Sau đó tôi nằm lên tấm thảm trên nền đất, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, lòng luôn rối bời, trong đầu càng nghĩ linh tinh. Nếu như Hoàng Tam bị đánh chết hoặc bị trọng thương thì liệu họ có tìm ra tôi không?

Nhưng Bào Văn vẫn chưa quay về, điều này khiến tôi có chút lo lắng. Cô ấy sẽ không sao chứ?

May là lúc hơn ba giờ đêm cô ấy quay về, lúc ấy còn có cả Tô Nhược Thuỷ đi cùng.

Bào Văn hoàn toàn không ngờ được người cứu cô ấy là tôi, thái độ của cô ấy đối với tôi càng tồi tệ hơn. Cô ấy dùng chân đạp tôi tỉnh dậy y như đạp một con chó, đuổi tôi xuống tầng dưới ngủ dưới đất.

Tôi ngoan ngoãn xuống tầng, đợi một lúc rồi mới lại lặng lẽ lên tầng. Tôi muốn nghe xem hiện tại tình hình thế nào, Hoàng Tam thế nào rồi. Tôi nghĩ có lẽ họ sẽ nói đến chuyện này.

Vừa mới áp tai vào cửa tôi liền nghe giọng tức giật của Bào Văn: “Tên Hoàng Tam này cũng to gan lắm, dám lấy em ra để lừa chị, dám làm những việc như thế này với chị. Chị nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá.”

Ngừng một lúc, cô ấy tiếp tục nói: “May là em không sao, chị còn tưởng em đã bị trói rồi. Bây giờ diện mạo của Hoàng Tam đã bại lộ rồi, em không thể đến đó làm việc nữa, việc còn lại để chị giải quyết.”

Tiểu Thuỷ vâng một tiếng, sau đó hỏi Bào Văn: “Văn Văn, vậy ai cứu chị?”

Bào Văn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chị cũng không biết anh ấy là ai, anh ấy đeo mặt nạ, trông cũng rất thần bí.”

Tiểu Thủy tiếp tục hỏi: “Có khi nào là cái người ngưỡng mộ chị? Chị không nhìn ra được một chút xem anh ta là ai ư?”

Bào Văn dùng giọng điệu đáng tiếc nói: “Có lẽ không phải đâu, có thể chỉ là gặp anh ấy tình cờ thôi. Anh ấy không hề có chút hứng thú gì với chị, đến tên cũng không chịu nói cho chị biết.”

Đột nhiên Tiểu Thuỷ dùng giọng điệu hơi ghen tị nói: “Văn Văn, trước nay chị không bao giờ nói chuyện nổi mấy câu với con trai, không phải chị có ý gì với người đã cứu chị chứ?”

Bào Văn lập tứng hắng một tiếng nói: “Gì thế, chị chỉ là cảm kích anh ta, trong lòng chị chỉ có em”

Nói xong, Bào Văn lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng người con trai này cho chị cảm giác quả thực hơi khác lạ, chị không ghét anh ta như những người con trai khác, chị lại rất thích mùi hương trên người anh ta, cảm giác giống như …. của chị”.

Tiểu Thuỷ vội hỏi Bào Văn, giống như cái gì của chị.

Bào Văn trầm mặc một lúc mới tiếp tục: “Giống như bố chị, mặc dù chị chưa từng gặp ông ấy nhưng vẫn luôn có cảm giác an toàn”.

Nghe như vậy, tôi liền lặng đi, tôi thầm nghĩ tôi là chồng em chứ không phải bố em! Nhưng nghe khẩu khí của Bào Văn thì hình như từ bé cô ấy đã sống trong gia đình vắng bóng cha. Chẳng trách mà xu hướng tình dục sai lệch, tính cách cổ quái.

Sau đó thì hai người họ không nói chuyện về chủ đề này nữa, hình như đi ngủ rồi nên tôi cũng không lảng vảng ở đó nữa, và đi xuống tầng.

Đêm hôm đó tôi mãi đến khi hửng sáng mới ngủ được, lúc tỉnh dậy đã là trưa. Bào Văn và Tiểu Thuỷ đã đi rồi.

Tôi ăn tạm bữa trưa rồi cứ ở lì trong phòng như vậy, không đi đâu, trong đầu chỉ nghĩ về chuyện của Hoàng Tam.

Hoàng Tam hiện tại ra sao rồi? Hắn ta đã vào viện chưa? Có báo cảnh sát không?

Mỗi một câu hỏi cứ nảy ra trong đầu tôi, nó đè nén khiến tôi khó thở.

Mỗi lúc nghe thấy âm thanh tiếng còi cảnh sát bên ngoài cửa sổ, tim tôi nhảy lên đến tận cổ họng, chỉ sợ họ đến bắt tôi.

Cứ như vậy tôi sống trong đau khổ cả một buổi chiều. Ban tối tôi không thể nào ngồi yên được nữa, liền thay bộ quần áo, lặng lẽ đi tới bar Bản Sắc; tôi vờ như khách hàng đi vào quán, đặt hai chai bia rẻ nhất dù là như vậy cũng đã tiêu tốn mất vài chục tệ. Sau đó tôi ngồi trong một góc ở tầng một.

Tôi yên lặng quan sát một lúc, hiện tại chưa có ai nhắc đến việc Hoàng Tam bị đánh, giường như chưa có gì xảy ra.

Dần dần tôi cũng thở nhẹ nhàng, tôi tầm nghĩ Hoàng Tam có lẽ phải chịu thiệt thòi, mấy việc không lợi lộc gì cho quán bar thì hắn ta cũng không dám làm to. Hơn nữa Bào Văn có lẽ cũng tìm người nói chuyện với Hoàng Tam, việc này có lẽ như vậy là xong.

Như vậy trong lòng tôi cũng dễ chịu hơn, tôi lấy hai chai bia uống xong rồi chuẩn bị rời đi.

Nhưng đang sắp rời đi thì tôi phát hiện tấm quảng cáo tuyển dụng trên quầy bar, quán bar đang tuyển người. Tuyển nhân viên dọn dẹp, phục vụ, nhân viên phục vụ, nhân viên PR đều tuyển.

Tôi tự dưng thức tỉnh, thầm nghĩ đằng nào cũng đang tìm việc. Nếu như có thể tìm được công việc ở đây cũng không tồi, dù sao đối với loại nhà quê như tôi thì những nơi hoạt động về đêm như thế này có thể khiến tôi nhanh chóng hoà nhập xã hội, mở rộng mối quan hệ.

Cho dù đội Bào Văn có thể đến đây, thì để tránh phiền phức tôi vẫn nên giả câm giả điếc ứng tuyển. Điều này cho tôi ảnh hưởng không ít. Lúc phỏng vấn, bọn họ thấy tôi không nói gì sẽ cho tôi đi.

Thế nhưng cuối cùng có một người phụ nữ giống như giám đốc, cô ta nói tôi ngoài việc câm điếc ra thì mọi phương diện đều rất ưu tú nên đã cho tôi ở lại. Chủ yếu là phụ trách vệ sinh, nghĩa là quét dọn, thu xếp mọi thứ khi tàn cuộc. Đương nhiên lương cũng rất thấp, một tháng chỉ một nghìn rưỡi, nhưng thêm cả tiền Bào Văn đưa tôi thì một tháng cũng khoảng tầm năm nghìn. Tôi thấy mãn nguyện rồi.

Sau khi tôi thuận lời vào quán bar Bản Sắc làm việc, cuộc sống của tôi bỗng chốc đầy đủ hẳn lên. Mỗi đêm bận tới hai ba giờ sáng mới về nhà, hơn nữa vì tôi “tàn tật” nên bọn họ cũng không làm gì tôi, có vài nhân viên phục vụ cũng thích bắt nạt tôi lắm. Thường bắt tôi giúp họ làm việc nhưng tôi chả nề hà gì, việc gì nhịn được tôi đều nhịn.

Còn về Bào Văn, cô ấy chỉ có một lần nhìn thấy tôi về nhà rất muộn rồi tuỳ hứng hỏi một câu, hỏi tôi đi đâu. Tôi bảo tôi tìm được việc làm đêm, mỗi ngày đều phải về nhà rất muộn, cô ấy cũng không hỏi nhiều, có lẽ là cũng hài lòng rồi.

Vì làm ở Bản Sắc nên tôi cũng biết được Hoàng Tam không vấn đề gì. Việc này hắn ta cũng không truy xét, hơn nữa Tô Nhược Thuỷ cũng không ở đây nữa, tôi thầm nghĩ đây đều là khả năng của Bào Văn, có lẽ cô ấy đã sắp xếp ổn thoả mọi việc rồi. Không thể phủ nhận cô vợ này của tôi thật sự rất có năng lực.

Nhưng có một điều khiến tôi không ngờ tới là vì tôi vào Bản Sắc làm việc nên xảy ra việc thay đổi dứt khoát mối quan hệ của tôi với mẹ con Trần Nhã, Bào Văn.

Chương 8: Lộ tẩy

Hơn mười một giờ đêm hôm đó, tôi vừa dọn dẹp xong một phòng, dì Tuyết giám đốc đột nhiên tập trung mấy phục vụ nam chúng tôi lại.

Dì Tuyết chính là giám đốc hôm đó giữ tôi lại, tôi khá là biết ơn bà ấy, vì vậy rất có cảm tình với bà, nhưng hình như bà ấy không quản lý việc của quán bar, ở tầng ba, bốn còn có một khu vực riêng cho VIP, ở đó có KTV, dù sao cũng rất xa hoa, chỉ có người giàu mới tiêu tiền ở đó, dì Tuyết chính là giám đốc chỗ đó.

Sau khi tập trung mấy phục vụ nam chúng tôi lại, dì Tuyết nói với chúng tôi, nhân viên PR nam ở khu VIP trên tầng không đủ, mà hôm nay đúng lúc có khách hàng lớn rất thích làm màu, muốn chọn một lượng lớn nhân viên PR nam để cho người ta chọn, vì vậy bảo chúng tôi đến góp cho đủ số.

Hơn nữa cách chọn nhân viên PR của khách hàng lớn này không phải là nhìn mặt, mà nhìn dáng người, xem khí chất, thậm chí là xem cả một chút may mắn nữa, bà ấy thích cảm giác bất ngờ, nên thích để rất nhiều nhân viên PR nam đeo mặt nạ, không lộ mặt cho bà ấy chọn, cuối cùng lúc chơi cùng mới cởi mặt nạ ra.

Về nhân viên PR nam, tôi làm việc trong môi trường này đương nhiên là từng nghe nói, không chỉ chơi cùng, hát cùng mà thậm chỉ còn ngủ cùng khách...

Tôi không thể chấp nhận việc này, vì vậy một mình lắc đầu tỏ ý từ chối, nhưng dì Tuyết nói tốp phục vụ này của chúng tôi chủ yếu chỉ đến cho đủ số, tạo khí thế, cuối cùng vẫn phải để những nhân viên PR chuyên nghiệp kia.

Vì vậy tôi bèn theo mọi người lên khu VIP ở tầng trên, chúng tôi tập hợp với mấy nhân viên PR nam chuyên nghiệp trước, tạo thành một nhóm khoảng hai mươi người, cuối cùng chúng tôi tự đeo mặt nạ lên, lúc đó tôi thật sự rất khâm phục trí tưởng tượng của hộp đêm, mặt nạ này thế mà lại là mặt nạ hình động vật, tôi chọn một cái mặt nạ hình con chó, vì tôi nghĩ khách hàng sao có thể chọn chó được cơ chứ, tôi chắc chắn sẽ an toàn, sẽ không bị chọn.

Sau đó chúng tôi vào phòng của khách, mà khi chúng tôi nhìn thấy vị khách trong phòng, tôi sững sờ tại chỗ.

Lúc đó tôi sợ đến mức suýt thì quay người bỏ chạy, vì có tất cả hai khách, một người trong đó không ngờ lại là Trần Nhã!

Nhưng cuối cùng tôi vẫn bình tĩnh, không gây ra tiếng động gì, đồng thời trong lòng âm thầm thấy may mắn, may mà tôi đeo mặt nạ.

Sau đó tôi đánh giá hai bọn họ, hôm nay Trần Nhã không mặc sườn xám nữa, mà là một chiếc váy dài chạm rỗng màu tím, rất tôn dáng, khoe ra bộ ngực đầy đặn và vòng eo mảnh khảnh, khiến bà ấy trông trẻ hơn nhiều, người không biết bà ấy chắc chắn sẽ chỉ tưởng bà ấy là phụ nữ trưởng thành tầm ba mươi tuổi.

Còn người phụ nữ trông cũng khoảng hơn ba mươi tuổi như Trần Nhã, chăm sóc bản thân rất tốt, không xinh như Trần Nhã, nhưng cũng không kém cạnh, cho người ta cảm giác khá là thùy mị.

Chúng tôi đứng đó, như những món đồ bày trên giá hàng, để mặc bà ấy chọn lựa.

Trần Nhã trông có vẻ không quen lắm, ánh mắt chỉ nhìn lướt qua chúng tôi một chút, hình như ngại quan sát, còn người phụ nữ kia lại rất thoải mái, bà ấy đánh giá từng người chúng tôi.

Tôi liên tục lẩm nhẩm trong lòng, đừng chọn tôi, đừng chọn tôi, sợ đến mức không dám cử động, chỉ sợ thu hút sự chú ý của họ.

Mà người phụ nữ đó nhanh chóng cười nói với Trần Nhã: "Chị Nhã, chị đừng ngại, đến chỗ này chơi thì phải thoải mái, nào, chúng ta mỗi người chọn một người, cuối cùng xem người của ai đẹp trai hơn, thế nào?"

Trần Nhã hơi ngại nói: "Em Vân, em chọn trước đi, chị chọn đại một người là được."

Em Vân này rất nhanh chọn một người, thực sự là một PR chuyên nghiệp, xem ra khí chất của phục vụ bọn tôi và nhân viên PR không giống nhau lắm, rất khó chọn trúng chúng tôi, lúc này tôi mới thở phào.

Không ngờ, đúng lúc này, Trần Nhã đột nhiên chỉ vào tôi nói: "Tôi chọn con chó này vậy."

Bà ấy muốn con chó này!

Nghe thấy Trần Nhã nói, em Vân phụt cười, nói Trần Nhã biết chọn người thật, còn đặt biệt danh chó nữa chứ. Trần Nhã ngượng ngùng nói bà ấy không có ý đó, bà ấy nói chó là chỉ cái mặt nạ.

Còn tôi thì đơ luôn rồi, tôi nghĩ thế này cũng trùng hợp quá rồi đó. Ông trời đúng là muốn trêu tôi mà.

Tôi chuẩn bị xoay người chạy theo bản năng, nhưng dì Tuyết, người dẫn chúng tôi đến lúc này mới lên tiếng: "Em gái này, ngại quá, em tinh mắt thật đó, thoáng cái đã chọn trúng người đặc biệt nhất trong bộ phận PR của chúng tôi, bộ phận PR của chúng tôi mặc dù mọi mặt đều xuất sắc, nhưng cậu ấy lại là người câm điếc, vì thế, em gái, em chắc chắn chọn cậu ấy, không đổi người chứ?"

Khi dì Tuyết nhắc đến người câm điếc, tim tôi hẫng một nhịp, nghĩ bụng thế này chắc tôi sắp lộ rồi.

Không ngờ Trần Nhã lại ngẩng đầu nhìn tôi một cái, cuối cùng thế mà lại kiên định gật đầu.

Tôi sốt ruột chết mất, nhưng không biết phải làm sao, tôi cảm thấy nếu cứ thế bỏ chạy thì càng dễ xảy ra chuyện, mà khi tôi tỉnh táo lạ thì họ đã đi cả rồi, tôi và một nhân viên PR khác thì ở lại.

Dì Tuyết cũng ở bên cạnh tôi, bà ấy dùng điện thoại gõ một hàng chữ cho tôi xem, bà ấy nói hôm nay tôi ứng phó một lúc, tiền thù lao hơn mức tôi tưởng tượng nhiều, hơn nữa nếu tôi không đồng ý, ông chủ Hoàng sẽ không tha cho tôi.

Cuối cùng tôi cắn răng, nghĩ ứng phó trước đã, dù sao cũng không cần nói chuyện, cũng đeo mặt nạ, lát nữa tìm cơ hội hành động.

Sau đó chúng tôi cùng nhau hát, đương nhiên là họ hát, tôi chỉ xem thôi.

Từ đầu tới cuối tôi chỉ yên lặng ngồi cạnh Trần Nhã, cảm thấy lúng túng vô cùng, ngửi mùi hương thoang thoảng trên cơ thể bà ấy, tôi sắp hôn mê luôn rồi, đây là mẹ của Bào Văn đó, sao chúng tôi lại gặp cảnh xấu hổ thế này chứ?

May mà Trần Nhã hình như là lần đầu đến nơi thế này, bà ấy không thể thoải mái nổi, cũng không động tay động chân với tôi, chỉ có điều thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tôi.

Đột nhiên, em Vân mở miệng nói với Trần Nhã: "Chị Nhã, chị đừng ngại, dù sao chị cũng độc thân, cũng không cần phải có áp lực tâm lý gì, thoải mái chơi đi. Hay là giờ chúng ta bảo họ tháo mặt nạ đi, xem hai người họ ai đẹp trai hơn?"

Trần Nhã gật đầu, làm tôi sợ đến mức chuẩn bị bỏ chạy, nhưng tôi cảm thấy hôm nay nếu bỏ chạy, thì công việc này chắc chắn sẽ mất, những ngày qua cũng phí công làm việc, vì vậy tôi rất do dự.

Còn nhân viên PR kia thì đã nhanh chóng tháo mặt nạ, cậu ấy rất đẹp trai, nhưng mặt rõ ràng là từng sửa.

Sau đó đến lượt tôi tháo mặt nạ, nhưng tôi giả vờ như không nghe thấy, không tháo, Trần Nhã chỉ vào mặt tôi, ý bảo tôi tháo mặt nạ ra.

Tôi quyết tâm, thẳng thắn lắc đầu luôn.

Thế này em Vân không vui rồi, bà ấy ngay lập tức chỉ vào tôi bực bội nói: "Cậu là phục vụ kiểu gì thế hả, cứ muốn đeo mặt nạ chó này, chẳng nhẽ thực sự có cái mặt chó à, mặt nạ cũng không dám tháo."

Nói xong bà ấy mới nghĩ đến việc tôi không nghe thấy, sau đó không ngờ lại chủ động tiến đến muốn tháo mặt nạ giúp tôi.

Tôi vừa định phản kháng thì Trần Nhã lại đột nhiên mở miệng: "Em Vân, thôi, cậu ấy không muốn thì đừng làm khó người ta. Chị cũng thấy không tháo cũng tốt, như vậy chị mới dễ chịu chút, không thấy ngoại hình của cậu ấy, áp lực của chị cũng giảm, dù sao đây cũng là lần đầu của chị."

Nói thế em Vân mới tha cho cậu, còn cậu thì đột nhiên vô cùng có hảo cảm với Trần Nhã, người phụ nữ này tuy ở trong nhà rất mạnh mẽ, nhưng giờ có vẻ cũng rất hiểu lòng người.

Sau đó Trần Nhã bắt đầu uống rượu, còn tôi dù sao cũng là pr, nên vội vàng uống cùng bà ấy.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã giải quyết nửa chai rượu tây, mà lúc này em Vân đã dẫn nhân viên PR kia vào một phòng khác trong gian phòng riêng này, chỗ đó thực ra là nơi làm loại việc kia.

Hiệu quả cách âm mặc dù không tệ, nhưng tôi vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng hét, việc này khiến tôi và Trần Nhã cực kỳ xấu hổ, vì vậy chúng tôi chỉ đành không ngừng uống rượu.

Lúc trước tôi rất ít khi uống rượu, nên chẳng mấy chốc đã choáng váng, còn Trần Nhã rõ ràng cũng hơi quá chén, mặt đỏ phừng phừng.

Bà ấy đột nhiên thò tay về phía tôi, bà ấy đặt tay lên eo tôi, cả người tôi như bị điện giật, cơ thể cứng còng ngồi ở đó.

Cuối cùng tôi phải cố hết sức, cũng chậm rãi đặt tay lên eo Trần Nhã, còn từ từ dịch xuống, đặt ở mông bà ấy.

Lúc đó cảm giác trong lòng tôi vô cùng khác thường, sợ hãi, hưởng thụ, mâu thuẫn nhưng lại mong đợi... những cảm xúc hoàn toàn khác nhau tràn ngập trong tim tôi, thêm tác dụng của cồn, khiến cả người tôi dại đi.

Đột nhiên, Trần Nhã ôm eo tôi đứng dậy.

Bà ấy dẫn tôi đến một phòng nhỏ khác.

Ánh đèn mờ ám, chiếc gường lớn thoải mái, tim tôi sắp nhảy lên tận cổ họng, không biết phải làm sao, muốn chạy nhưng lại không muốn bỏ đi.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đến cạnh gường, tôi ngồi xuống, còn Trần Nhã thì nhẹ nhàng ngồi lên đùi tôi, ngửi mùi hương trên cơ thể bà ấy, tôi hơi mê mẩn, đó hoàn toàn là tác dụng của cồn.

Bà ấy đặt tay lên ngực tôi, tôi muốn vươn tay đẩy bà ấy ra, nhưng lại không dám.

Cuối cùng tôi quyết định, thầm nói dù sao cũng đeo mặt nạ, còn bà ấy cũng không yêu cầu tôi tháo mặt nạ, nếu thực sự không ổn thì tôi sẽ phối hợp với bà ấy một lần vậy.

Mặc dù trong lòng có cảm giác tội lỗi sâu sắc, nhưng tôi thấy chỉ cần tôi giấu kỹ, thì đây có lẽ sẽ mãi là bí mật của tôi.

Vì thế tôi cũng lớn gan đặt tay lên ngực Trần Nhã, khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình như ngừng thở, phấn khích hơn bao giờ hết, cả cơ thể bất giác run rẩy.

Mà đúng vào lúc này, Trần Nhã đột nhiên giơ tay lên, tháo tuột mặt nạ của tôi xuống...

Chương 9: Trốn tránh

Bất chợt Trần Nhã dùng tay kéo mặt nạ hình con chó của tôi xuống, bất ngờ không kịp phòng bị, khuôn mặt tôi lập tức lộ ra trước mắt bà ta.

Tôi sợ hãi, không kịp phản ứng, thậm chí tay của tôi vẫn còn đặt trên người bà ta.

Mà sau khi nhìn thấy diện mạo của tôi, Trần Nhã sững người. Có lẽ bà vốn chỉ muốn xem khuôn mặt tôi có đáng để quan hệ với bà hay không, cơ bản không ngờ tới tôi là ai.

Rất nhanh, khuôn mặt Trần Nhã từ ửng đỏ chuyển sang đỏ rực như mông khỉ.

Bà ta quay mặt đi một lúc mới nhận ra vẫn đang ngồi trên đùi tôi, vội vàng bối rối đứng dậy.

Tôi cũng ngay lập tức để tay đang cầm tay bà ta rụt trở về. Lúc này, Trần Nhã mới giơ tay lên hung hăng tát tôi một bạt tai, miệng mắng "súc sinh” .

Bị tát một cái, tôi không có ý định phản kháng, trong lòng vừa sợ hãi vừa xấu hổ, trốn vào trong giường, cúi thấp đầu tránh ánh mắt của bà ta.

Trần Nhã rất nhanh ném mặt nạ lại cho tôi, bảo tôi đeo lên, có lẽ là không muốn nhìn thấy khuôn mặt tôi, làm bà ta cảm thấy khó chịu.

Sau đó Trần Nhã dùng cử chỉ nói với tôi, chuyện xảy ra ngày hôm nay tuyệt đối không được nói ra ngoài, còn bắt tôi nghỉ việc.

Tôi nào dám phản kháng Trần Nhã, gật đầu lia lịa.

Còn Trần Nhã nhanh chóng sửa sang lại y phục đi ra ngoài. Tôi nghe được bà nói với em Vân, đại khái là bà chơi mệt rồi, tính tiền xong liền rời khỏi.

Lúc này tôi mới ra khỏi căn phòng. Vốn chuẩn bị xuống thẳng quầy rượi, không nghĩ tới dì Tuyết gọi tôi lại, đưa tôi 2000 tệ, nói tôi biểu hiện rất tốt, còn hỏi tôi có hứng thú với chuyện này nữa không.

Tôi có chút bất ngờ, không nghĩ tiền phí lại cao như vây, kiếm tiền như này cũng nhanh quá đi.

Dù hâm mộ, nhưng tôi không muốn làm chuyện như vậy, vội vàng lắc đầu sau đó đi đến quầy rượi. Đó mới là nơi tôi làm việc.

Đêm nay, tâm trạng tôi luôn bất an, trong lòng hoảng hốt. Không biết Trần Nhã có vì chuyện này mà đối phó tôi không, vì thế mất tập trung, không cẩn thận làm vỡ cái cốc, bị mắng một trận. Nhưng tôi đã quen rồi, mấy nhân viên phục vụ đó ỷ vào việc tôi không nghe được, thường xuyên dùng lời thô tục mắng nhiếc. Có khi bị khách hàng giáo huấn sẽ tìm tôi trút giận, sẽ không đối xử với tôi như người bình thường.

Sau khi tan làm 2 tiếng, do dự một lát, cuối cùng tôi vẫn trở về nhà. Bởi tôi nghĩ Trần Nhã sẽ không nói chuyện như thế này cho Bào Văn.

Vừa vào nhà, tôi liền nhìn thấy Trần Nhã và Bào Văn đang ngồi trên ghế sô pha. Sắc mặt hai người đều không tốt, giống như vừa mới cãi nhau một trận.

Tôi giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, gật đầu cười với họ.

Nhưng vào lúc này, Bào Văn vọt tới chỗ tôi. Không để tôi kịp phản ứng, cô ấy liền giơ tay quăng cho tôi một bạt tai.

"Bộp" một tiếng chói tai, dù trước kia Bào Văn từng đánh tôi, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy đánh tôi mà trước mặt còn có Trần Nhã. Tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã, hơn nữa trước đó vừa bị Trần Nhã tát một cái. Bọn họ đã hoàn toàn dẫm lên lòng tự trọng của tôi.

Tôi cố nén tức giận, dùng cử chỉ hỏi bọn họ tại sao lại đánh tôi. Tôi không tin Trần Nhã sẽ nói chuyện đó cho Bào Văn.

Bào Văn lại nhấc chân đạp tôi một cái, ngoài miệng còn mắng tôi: "Đồ thối tha không biết xấu hổ, dám làm tôi mất mặt ở bên ngoài!"

Tôi cố gắng kiềm chế chính mình, nhìn về phía Bào Văn.

Bào Văn lúc này mới lấy điện thoại đánh chữ đưa cho tôi: Súc sinh, có phải cậu lén lút quan hệ ở bên ngoài?

Thấy Bào Văn nói như vậy, tôi biết Trần Nhã đã đem chuyện đó nói với Bào Văn.

Lúc đấy tôi vô cùng kinh ngạc, nghĩ bà ta có thể không biết xấu hổ nói với Bào Văn à, ra ngoài gặp phải con rể của mình còn có mặt mũi nói ra?

Nhưng rất nhanh tôi liền phản ứng lại. Chắc chắn Trần Nhã sẽ không nói là tự mình gọi phục vụ, bà ta chắc chắn nói là trùng hợp nhìn thấy hoặc là nghe bạn bè kể lại.

Hai mẹ con này thật kỳ lạ, lúc đó tôi thật sự muốn lột bộ mặt xấu xí của họ xuống.

Nhưng tôi biết tôi không thể làm như vậy. Tôi dùng điện thoại gõ chữ giải thích rằng, tôi không phải trai bao, tôi chỉ là nhân viên phục vụ, hôm nay bị gọi đi góp cho đủ số lượng.

Nhưng bọn họ vốn không tin tôi, họ nói tôi khát tiền đến điên rồi, làm chuyện dơ bẩn như vậy, còn nói muốn từ hôn với tôi. Việc này nếu truyền ra ngoài, bọn họ sẽ mất hết mặt mũi.

Tôi thấy hai người, một người không bình thường, một người đi tìm trai bao. Sao các người không cảm thấy mất mặt đây?

Nhưng tôi không thể chọc giận họ, bởi như vậy bọn họ chắc chắn sẽ bắt tôi trả tiền sính lễ, thậm chí dồn tôi đến bước đường cùng.

Vì thế tôi tiếp tục gõ chữ nói tôi không phải trai bao, tôi nói họ không tin có thể đi điều tra, xin họ hãy cho tôi một cơ hội.

Lúc này Bào Văn mới kéo tóc tôi, cô ấy đá vào sau đầu gối tôi bắt tôi quỳ xuống. Cô ấy muốn tôi quỳ xuống thề với họ, sau này sẽ không để xảy ra loại chuyện như này, như thế cô ấy sẽ tiếp tục làm vợ của tôi.

Tôi biết cô ấy làm như vậy để giữ tôi lại, cô ấy sợ mẹ sẽ tìm cho cô ấy một người đàn ông mới, mà trên đời này chỗ nào có người chồng dễ dàng cho cô ấy điều khiển như tôi đây? Cô ấy chắc chắn là không nỡ để tôi đi!

Tôi mãnh mẽ đứng thẳng hai chân, kiên quyết không quỳ xuống. Tôi cảm thấy đây là sự tôn nghiêm còn sót lại của tôi, tôi tuyệt đối không thể quỳ xuống trước mẹ con bọn họ. Một khi quỳ xuống, về sau tôi đừng mong đứng lên được nữa.

Bào Văn thấy tôi không chịu quỳ xuống, nắm tóc tôi thật mạnh, muốn ép đầu tôi xuống. Đồng thời còn hung hăng đá vào bắp chân tôi.

Cơ thể tôi càng ngày càng khom, thấy sắp bị cô ấy ấn quỳ xuống.

Lúc này, Trần Nhã ở một bên lạnh lùng nói: "Vừa câm vừa điếc, lại không thể sinh con, còn ra ngoài làm trai bao, đàn ông như này thật vô dụng. Tiểu Văn, bỏ thì bỏ, lần này mẹ ủng hộ con".

Lời nói của Trần Nhã như một con dao nhọn đâm vào trái tim tôi, cuối cùng, tôi tức giận. Những bệnh mà bà ta nói tôi chả có cái nào, tất cả đều do hai mẹ con họ gắn cho tôi, dựa vào cái gì mà hết lần này đến lần khác muốn tôi phải thừa nhận loại nhục nhã này?

Trong cơn tức giận, tôi mạnh mẽ đứng lên, dùng hết sức lực đẩy ngã Bào Văn ra.

Sau đó không nói hai lời, chạy thẳng ra khỏi cửa, "phịch" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Tôi điên cuồng chạy trên đường phố, phẫn nộ hét lớn, phát tiết lửa giận trong lòng.

Cứ chạy như vậy, đến khi mồ hôi ướt sũng cả người, tôi mới dần dần bình tĩnh lại.

Lúc này tôi mới nhận ra hôm nay đã quá kích động, đã nhẫn nhịn được nhiều ngày như vậy, hôm nay đáng ra chỉ cần tiếp tục kiên trì, cho dù không quỳ xuống cô ấy cũng không làm khó tôi. Vì Bào Văn đương nhiên cũng không nỡ để tôi đi, còn Trần Nhã tôi có nhược điểm của bà ta trong tay, bọn họ sẽ không thật sự ép tôi vào đường cùng.

Trong lòng tôi hơi ảo não, nhưng cả người lại thoải mái không ít.

Lúc này tôi bất chợt nhìn thấy bên cạnh có một máy bán đồ người lớn tự động, vì thế suy nghĩ vừa mới nảy sinh đã bị dập tắt trước kia, lại một lần nữa bùng lên.

Nếu đã làm ầm ĩ rồi, vậy thì tôi một là không làm, hai là làm tới cùng. Tôi chỉ quan hệ với Bào Văn! Nếu có thể làm cô ấy mang thai, những gì tôi đã mất ở chỗ mẹ con họ không chừng có thể lấy lại toàn bộ.

Ngay sau đó tôi liền mua một lọ thuốc, tính toán tìm cơ hội bỏ thuốc Bào Văn, sau đó chúng tôi có thể trở thành người chồng chân chính.

Nhưng tôi sẽ chưa làm vào tối nay, đêm nay chắc chắn không có cơ hội, vì thế tôi sẽ qua đêm ở bên ngoài.

Ngày hôm sau tôi không đi làm, hơn 10 giờ tối, tôi mới lặng lẽ về nhà.

Kế hoạch của tôi là nhận lỗi với Bào Văn, xin cô ấy tha thứ rồi sau đó sẽ lén bỏ thuốc cô ấy.

Tôi trốn dưới gầm giường cô ấy, rất nhanh liền nhìn thấy Bào Văn đi ra từ phòng vệ sinh, từ góc độ của tôi vừa vặn nhìn thấy đôi chân thon dài, thật mê đắm lòng người.

Cô ấy ngồi bên mép giường, ừng ực uống cốc nước, mà trái tim tôi cũng theo đó nhảy lên cổ họng.

Thuốc này sẽ có tác dụng thế nào đây?

Vừa nghĩ đến tôi liền nghe thấy tiếng tim đập "bang bang bang", thực sợ Bào Văn cũng nghe thấy.

Rất nhanh Bào Văn liền lên giường nằm, mới ban đầu còn im lặng. Dần dần tôi có thể nghe được âm thanh Bào Văn lăn qua lăn qua lại trên giường.

Tôi nghĩ có lẽ là thuốc đã có tác dụng, cố nén kích động trong lòng, tiếp tục nhẫn nại, tôi phải bảo đảm ý thức Bào Văn đã mơ hồ. hoặc không còn năng lực khống chế mới đi ra. Vì tôi không chắc đánh thắng được cô ấy, nếu đánh nhau sẽ không tốt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi tôi cảm nhận trên giường không còn động tĩnh, cũng không biết Bào Văn có phải đã ngất đi không, tôi mới lặng lẽ chui ra từ gầm giường.

Tôi đứng lên, đứng ở bên giường, nhìn thấy Bào Văn đầu tóc hỗn loạn, quần áo không chỉnh tề nằm ở trên giường.

Khe ngực cô ấy rất sâu, hai chân dài thẳng tắp vắt lên nhau, tôi suýt nữa thì chảy máu mũi.

Cuối cùng, tôi nuốt nước miếng, vươn tay ra...

Chương 10: Uống nước

Tay tôi càng lúc càng gần cơ thể Bào Văn hơn, khoảnh khắc ấy tôi quên cả thở, chỉ còn lại những ảo tưởng không có giới hạn và niềm khoái cảm dâng trào, tôi nhẫn nhịn bao lâu nay, cuối cùng cũng đến ngày bùng nổ!

Cuối cùng tay tôi cũng chạm tới làn da cô, da cô trơn mềm, đàn hồi, ngay giây phút ấy tôi run lên, rụt tay lại theo bản năng.

Mà Bào Văn vẫn nằm im trên giường không nhúc nhích, gương mặt cô càng lúc càng đỏ, thân mình trắng muốt cũng dần chuyển đỏ, hơi thở mỗi lúc một dồn dập của Bào Văn chứng minh cô đã bị liều thuốc kiểm soát hoàn toàn.

Tôi nghĩ, liều thuốc này tác dụng mạnh thật, rồi gan tôi cũng bắt đầu to lên.

Lần này tôi bỏ hai tay lên, tôi có thể cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể đang tăng dần của cô, sau đó, tôi cúi đầu ghé lại gần cô.

Tôi hít sâu mùi hương của cô, định cắn lên bờ vai cô.

Nhưng tôi vừa vùi đầu xuống thì đột nhiên Bào Văn lại cựa quậy, cô đẩy ngã tôi với tốc độ nhanh nhất có thể, rồi hình như cô lại lôi thứ gì đó dưới gối ra.

Tôi thoáng ngỡ ngàng, còn Bào Văn thì không đợi tôi kịp phản ứng mà dí thẳng thứ đó vào người tôi.

Lúc mới đầu tôi còn tưởng cô cầm dao đâm tôi, nhưng rất nhanh sau đó đã nghe thấy tiếng "xẹt xẹt" vang lên nghe như tiếng điện giật.

Sau đó người tôi tê rần, hai mắt tối đen, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, mất đi ý thức.

Ngay giây cuối cùng trước khi ngất đi, tôi đã biết mình xong đời rồi. Thậm chí tôi còn cảm thấy như mình sắp chết, tôi đoán Bào Văn đã dùng kìm chích điện để giật tôi.

Không biết được bao lâu thì tôi mơ màng tỉnh lại, thấy người mình vẫn đau nhức, đầu óc rối tung lên, thậm chí còn có cảm giác không mở nổi mắt.

Tôi vừa định lắc đầu thật mạnh để tỉnh táo lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng động bên tai.

Là tiếng của Bào Văn!

Tôi lập tức híp mắt giả vờ như vẫn đang hôn mê, thấy Bào Văn đang nửa ngồi trên giường, cơ thể được phủ kín chăn khiến tôi không thấy được cô đang làm gì, nhưng tôi vẫn có thể đoán ra!

Chưa được bao lâu thì điện thoại của Bào Văn đã reo lên.

Bào Văn nhận máy, nói: "Tiểu Thủy à, không sao đâu, em không phải tới đâu, lần nay may có em nhắc nhở chị."

Rồi Tô Nhược Thủy lại nói gì đó, Bào Văn đáp tiếp: "Em nói đúng, không ngờ tên rác rưởi Trần Danh dám hại chị thật. Hôm nay cậu ta về rồi, còn pha thuốc vào nước của chị. Nếu không phải chị nghe lời em giấu kìm chích điện dưới gối thì hôm nay chị đã thua trong tay cậu ta rồi."

Nghe đến đây tôi mới hiểu, hóa ra không phải Bào Văn phát hiện ra tôi từ lâu, cô thật sự đã uống cốc nước kia nên những phản ứng khi nãy đều là thực, nhưng ý chí của cô lại rất mạnh mẽ, cuối cùng còn dùng kìm chích điện khiến tôi bị điện giật hôn mê.

Âm thanh tôi nghe được khi nãy thật sự là tiếng cô đang làm chuyện đó.

Rồi rất nhanh sau đó Bào Văn đã nói với đầu dây bên kia: "Không cần đâu, chị đã giải quyết xong rồi, Tiểu Thủy, em nghỉ ngơi đi, ngủ ngon nhé."

Nói xong, Bào Văn bèn cúp máy.

Sau khi mặc quần áo xong cô mới bước xuống giường.

Tôi thấy cô lấy một chiếc thắt lưng da từ tủ đầu giường rồi bước về phía tôi, ánh mắt chứa đầy lửa giận.

Tôi hoảng sợ, Bào Văn định tra tấn tôi, có khi cô định quật tôi bằng thắt lưng!

Tôi thấy mình không thể giả vờ bất tỉnh nữa, bèn cựa quậy định đứng dậy.

Nhưng lúc này tôi mới phát hiện ra mình không thể động đậy, tôi đã bị trói vào ghế.

Hai tay tôi bị trói ngược sau lưng ghế, chân cũng bị trói dưới chân ghế, không thể nhúc nhích.

Dự cảm bất an dâng lên trong tôi, tôi đã khiến Bào Văn nổi điên rồi, ai biết cô sẽ làm cái chuyện điên rồ này chứ.

Thế là tôi tức khắc mở mắt, tôi nhìn Bào Văn, nghĩ nếu đối diện với gương mặt tôi thì ít ra cô cũng sẽ nhẹ tay đôi chút.

Rất nhanh thôi Bào Văn đã bước tới trước mặt tôi, cô không nhiều lời, vươn thắt lưng quất thẳng vào người tôi.

Cú đánh này hướng thẳng vào mặt tôi, tôi nghĩ nếu bị quất trúng chắc chắn mặt mình sẽ sưng vù nên mới sợ hãi nghiêng đầu sang một bên.

Mặt tôi thoát được đòn, nhưng cổ lại gặp họa, nóng rực lên, chưa bao giờ tôi thấy đau như lúc này. Tôi cảm thấy đòn đánh của cô khiến gân xanh trên cổ tôi nổi hết lên, nếu mạnh tay hơn thì e mạch máu của tôi cũng sẽ vỡ nốt.

Tôi sợ hãi nhìn Bào Văn, còn cô thì lạnh lùng buông một câu: "Cậu dám có ý đồ với tôi, hôm nay tôi muốn cậu phải chết."

Nói xong, Bào Văn lại tiếp tục cầm dây lưng quất tôi, lần này cô quất lên ngực tôi, cơn đau buốt khi nãy lại ập tới.

Tôi lắc đầu quầy quậy, ú ớ phát ra âm thanh xin cô tha thứ.

Nhưng Bào Văn không hề có ý tha cho tôi, cô lại tiếp tục dùng dây lưng quất tôi như đang thực hiện hình phạt tra tấn thời cổ đại.

Tôi thấy người mình dần ướt sũng, mồ hôi ứa ra do căng thẳng và đau đớn trộn với máu, thấm đẫm áo quần tôi.

Mỗi lần quất, Bào Văn lại cất tiếng sỉ nhục tôi, ví dụ như tên súc sinh, đồ bẩn thỉu, đê tiện, rác rưởi, tên bỏ đi, cứ mỗi lần miệng cô phát ra từ ngữ sỉ nhục tôi là một lần thân thể lẫn linh hồn tôi đồng thời bị tấn công.

Khi ấy tôi thật sự muốn giận dữ thét lên, lớn tiếng cảnh cáo cô, ông đây không câm không điếc, rằng tôi biết hết đống bí mật bẩn thỉu của cô rồi, rằng hãy dừng tay lại.

Nhưng tôi đã nhẫn nhịn, vì một khi tôi mở miệng ra, Bào Văn sẽ biết tôi đã lừa cô, cô ta không những không dừng tay mà thậm chí sẽ còn đánh chết tôi.

Vậy nên tôi mới nghiến răng chịu đựng, về sau tôi còn không cảm nhận nổi nỗi đau nữa, tôi thấy rất nhiều chỗ trên người mình đã bị đánh phát sưng, da thịt tróc hết, đau đến nỗi mất cả cảm giác.

Cuối cùng, chừng nửa tiếng sau Bào Văn mới dừng lại, người cô mướt mồ hôi, khiến chiếc áo ba lỗ trắng trên mình ướt đẫm, cô không mặc gì bên trong, trông có vẻ rất hấp dẫn.

Rất nhanh thôi Bào Văn đã để ý thấy ánh mắt của tôi, cô đá thẳng vào người tôi, khiến cả tôi lẫn chiếc ghế đằng sau ngã xuống đất.

Rồi cô vào nhà tắm tắm rửa, lúc trở ra còn lấy băng dính dán miệng tôi lại, có lẽ do sợ tôi kêu lên. Dù tôi là người câm nhưng nếu cứ ú ớ gào lên thì cũng có thể khiến hàng xóm để ý tới.

Xong xuôi cô mới đi ngủ, còn tôi thì cuối cùng cũng mơ màng thiếp ngủ trên ghế.

Ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy thì cũng đã tới trưa, tôi cựa quậy theo bản năng rồi ngay tức khắc thấy toàn thân mình tê nhức đau đớn.

Tôi định đứng dậy nhưng sau đó mới phát hiện mình vẫn đang bị trói trên ghế, hơn nữa chiếc ghế còn bị cô buộc cố định bên chân giường, khiến tôi không có cơ hội nhúc nhích.

Lại đưa mắt tìm Bào Văn, cô ấy đã ra khỏi nhà từ lâu rồi. Dự cảm bất an ùa tức khắc ùa vào tâm trí tôi, cô ấy định trói tôi tới bao giờ đây?

Người phụ nữ này trông thì vô cùng xinh đẹp, có khí chất, thế mà sao lại ác độc tới vậy? Đúng vậy, tôi định bỏ thuốc để giáo huấn cô ta, nhưng lỗi là do cô ta, cô ta dựa vào đâu mà lại phát điên lên trả thù tôi?

Sự phẫn nộ trong lòng tôi mỗi lúc một dâng trào, nhưng cuối cùng tôi lại giống như một quả bóng xì hơi, vì tôi chẳng có một cơ hội phản kháng nào cả, chỉ có thể để mặc cô đánh mắng đùa cợt.

Tôi cứ bị trói suốt như vậy, vừa đau, vừa đói, vừa khát, đây là khoảng thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời tôi.

Khó khăn lắm mới chịu nổi tới tối, tôi nghĩ khi về chắc chắn Bào Văn sẽ thả tôi ra, dù sao cứ tiếp tục thế này sẽ thành án mạng.

Nhưng không ngờ Bào Văn lại độc ác tới vậy, tối nay cô ta không hề về nhà!

Điện thoại tôi rơi dưới đất, reo chuông mấy lần liền, không biết là ai gọi tới. Có khoảng thời gian điện thoại báo cuộc gọi đến tận hơn mười lần, khiến tôi có linh cảm chẳng lành, muộn thế này rồi còn gọi điện thoại liên tục, chắc chắn là do có chuyện gấp tìm tôi rồi.

Mà tôi chỉ có một người thân duy nhất là đứa em gái, tôi thật sự rất sợ em tôi có chuyện gì.

Cảm giác sốt ruột bất lực khi ấy cuộn trào trong lòng tôi, chôn mầm mống hận thù vào sâu trong tim tôi, tôi thầm ra lời thề, nếu Trần Danh tôi có thể thoát được, sau này nhất định tôi sẽ khiến Bào Văn phải trả giá gấp đôi!

Thời gian chậm rãi trôi đi, về sau, tôi không biết mình ngất đi vì đói hay vì đau mà cuối cùng đã mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, tôi thấy người lạnh cóng, lúc này mới phát hiện ra toàn thân mình ướt đẫm nước.

Rất nhanh sau đó tôi đã thấy Bào Văn bưng chậu nước rửa mặt đứng trước mình. Tôi sắp chết rồi mà cô ta còn lấy nước lạnh tạt tôi, bắt tôi tỉnh dậy!

Lúc này cổ họng tôi khát khô, dưới sự thúc giục của ý chí sinh tồn, tôi chẳng buồn để tâm tới những điều khác mà há miệng uống nước trên mặt.

Còn Bào Văn thì lạnh lùng mắng: "Đúng là chó, đến nước rửa chân của tôi cũng uống."

Quảng cáo
Trước /3 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Túc Mệnh Chi Hoàn (Số Mệnh Chi Hoàn)

Copyright © 2022 - MTruyện.net