Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót
  3. Chương 68
Trước /116 Sau

Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

Chương 68

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Điền Anh Trác hoảng hốt, không dám đối mặt với ánh mắt như xuyên thủng mọi thứ của Triệu Bạch Ngư, gã nghiêng người sang một bên lầm bầm: "Bổn quan không hiểu ngươi muốn hỏi cái gì, trong sổ sách chỉ viết một lần vận chuyển, ở đâu ra một năm ba chuyến? Hơn nữa vì sao ngươi lại nói đến những chuyện không liên quan gì vậy? Ngươi bắt giam ba mươi chiếc thuyền chẳng phải vì nghi ngờ bọn họ không có thuyền dẫn, dính líu đến buôn lậu hay sao? Bây giờ thuyền dẫn đã ở trong tay ngươi rồi, ngươi đừng kéo theo chuyện khác nữa."

Triệu Bạch Ngư lật sổ sách ra, cầm thuyền dẫn lên xem thử, tiếng giấy lật sột soạt kích thích Điền Anh Trác có tật giật mình.

"Điền đại nhân có biết trước khi đến Lưỡng Giang nhậm chức, hạ quan đảm nhiệm chức quan gì không?"

"Khâm sai tiểu thanh thiên, nghe danh như sấm đánh bên tai."

"Là chuyện năm ngoái thôi, nhắc lại như chuyện cũ từ xa xưa vậy, mấy tiếng cùm cụp đó!" Triệu Bạch Ngư cố tình nâng cao giognj trước mặt Điền Anh Trác, làm cho gã bị dọa đến mức tim đập thình thịch: "—— cảm giác còng đầu đám tham quan ác quan lại, ta vốn đã quên mất rồi. Nhưng vừa nhìn thấy đại nhân ngài, ta lại nghĩ đến tiếng chặt đầu giòn vang như chặt bí đao đó, đột nhiên lại thấy hoài niệm."

Biến, biến thái! Súc sinh! Quan tàn ác!

Điền Anh Trác nhìn Triệu Bạch Ngư, trong mắt viết đầy mấy chữ lên án này, gã gian tham là thật nhưng không có sở thích giết người như vậy, kiếm được tiền, sống dễ chịu là đủ rồi.

"Ngươi, ngươi đang uy hiếp bổn quan, hay là dọa nạt bổn quan đấy?"

Triệu Bạch Ngư thực ra chưa bao giờ ra pháp trường xem chặt đầu treo nụ cười ấm áp trên môi, "Ta chỉ là đang thành thật với đại nhân thôi mà, ngài nghĩ đi đâu thế?"

Điền Anh Trác sợ hãi quá độ, trái lại khiến cho cơn giận dâng lên: "Triệu Bạch Ngư, ngươi đừng làm chuyện nực cười nữa! Ta hỏi ngươi, ba mươi thuyền hàng và người mà ngươi bắt tới, ngươi có thả ra hay không?"

"Không thả."

"Ngươi!"

Điền Anh Trác giận tới nỗi run rẩy, chỉ thẳng mặt Triệu Bạch Ngư nói: "Ngươi thật sự không sợ Lưỡng Giang liên danh vạch tội ngươi vượt quyền đoạt chức, tự tiện làm bậy sao?"

Triệu Bạch Ngư vô cảm đáp: "E là đại nhân không biết hạ quan từng làm Thuế vụ sứ tại Nha môn thủy vận một thời gian, quản lí thu thuế thủy vận trong phủ kinh đô, gián tiếp hiểu được chế độ thủy vận các nơi, dù là bốn kênh kinh đô hay sông đào địa phương, phàm là có liên quan đến thủy vận, không gì không biết."

Lúc trước ở trong kinh bắt thuyền hàng trốn thuế, bởi vì không hiểu rõ về chế độ thủy vận mà bị Ngũ hoàng tử bày chiêu tháp phòng thuế đánh bại, Triệu Bạch Ngư đã đặc biệt tìm Lưu đô giám học bù một loạt kiến thức liên quan.

"Thuyền quan từ nam chí bắc một năm có bao nhiêu chiếc, chạy mấy chuyến, thời gian nào thuyền chạy, khi nào quay về, khoảng thời gian nào thuyền ngừng chạy, có bao nhiêu thuyền dẫn được phát ra trong một năm, tất cả đều được quy định rõ ràng. Sổ sách này của ông mặc dù không ghi chép thời gian của hai chuyến vận chuyển hàng khác, nhưng hạ quan biết rõ Phát vận ty đông nam lục lộ chưởng quản một trăm đoàn thuyền, một đoàn ba mươi chiếc, nói cách khác Phát vận ty của các người có đến ba ngàn chiếc thuyền quan. Thủy vận tường chương quy định Lưỡng Giang được vận chuyển bốn chuyến một năm trong phạm vi hai ngàn dặm, nếu hơn hai ngàn dặm thì ba chuyến một năm, mỗi loại hình vận chuyển được đi năm mươi đoàn. Hai tỉnh Quảng Đông và Phúc Kiến cách nhau hơn hai ngàn dặm, vị chi một năm có ba chuyến, mỗi chuyến đi hai mươi lăm đoàn thuyền."

Chế độ thủy vận của Đại Cảnh phụ thuộc nhiều vào lượng nước của sông đào, nước lên thì thuyền lật, nước rút thuyền mắc cạn, để đảm bảo cho thủy vận hoạt động bình thường mà sông đào đã được xây dựng tường bao ngăn nước hoặc đập nước, từ đó dòng nước sẽ luôn được kiểm soát một cách dễ dàng.

Trong phạm vi hai ngàn dặm có nhiều đập nước, có quy định "ba ngày mở một lần", hoặc cứ tập trung đủ một trăm chiếc thuyền mới mở đập.

Ngoài hai ngàn dặm phần lớn là tường bao ngăn nước, thuyền cỡ nhỏ nếu như gặp tường bao thì phải kéo thuyền mới qua được, còn thuyền quan lớn không kéo nổi nên chỉ có thể vận chuyển hàng hóa lên một chiếc thuyền hàng khác, quãng đường này hao tổn rất nhiều thuyền hàng lẫn nhân lực.

Để tiết kiệm sức của đồng thời phối hợp với lượng nước của sông đào, vận chuyển trong phạm vi các địa phương thuộc một tỉnh thường dùng hình thức đoàn thuyền lớn, khi vận chuyển vào các phủ, châu thì cần có thêm một vài thay đổi nhỏ về số lượng thuyền.

Thuyền hàng phân đến tỉnh Phúc Kiến là hai mươi lăm đoàn, tức bảy trăm năm mươi thuyền là một đoàn thuyền lớn, một chuyến đến cảng Tuyền Châu tới lui tốn tám mươi ngày, nếu không có bất trắc gì ngoài thời gian thuyền neo đậu thì mỗi năm có thể giao ba chuyến hàng.

"Dù không biết thuyền hàng đi Quảng Đông Phúc Kiến có bao nhiêu đoàn, nhưng chỉ bằng quy định hơn hai ngàn dặm ba chuyến một năm, lại trùng hợp biết được thời gian của một lần cho thuyền đi là đã có thể nghĩ ra được đại khái trong tay ông còn lại bao nhiêu chiếc thuyền và những thuyền này khi nào sẽ khởi hành rồi."

Điền Anh Trác trừng to mắt, nét mặt thoáng qua vẻ sợ sệt, cánh môi run rẩy, vô thức bước về phía cửa, lại bị Triệu Bạch Ngư nhanh tay lẹ mắt chặn đường.

"Tính theo thời hạn rời bến của năm mươi đoàn thuyền thì hiện tại chúng vẫn còn đang trên đường quay về điểm xuất phát, xin hỏi thuyền trong tay ngài là ở đâu ra? Thuyền chở hàng đi Quảng Đông và Phúc Kiến một năm ba chuyến đã đi xong, vậy đoàn ba mươi quan thuyền này ở đây là để làm gì? Thuyền là từ đâu ra mà có?"

Triệu Bạch Ngư từng bước áp sát, trong mắt Điền Anh Trác, khuôn mặt tuấn tú ấm áp kia giống hệt như mặt Diêm Vương đòi mạng vậy.

"Điền đại nhân, có phải là ngài mượn thuyền hàng để buôn lậu, vì lợi ích riêng mà làm việc trái pháp luật, đứng giữa kiếm lời bỏ vào túi tiền của mình không?"

"Nói bậy bạ!"

"Vậy chuyến vận ba mươi chiếc thuyền bị dư ra này là như thế nào?"

Điền Anh Trác chỉ biết Triệu Bạch Ngư đấu pháp với bộ Hộ, thuê người ở nha hàng, bày ra khóa sông, thủ đoạn kì lạ không ra thể thống gì, không ngờ trông y như thế mà lại quen thuộc với công việc thủy vận đến lạ, nhất thời trong lòng gã rối loạn hết lên, không nghĩ ra được bất kì đối sách nào, liên tục lùi bước trước âm thanh chất vấn của Triệu Bạch Ngư

"Ông hỏi chẳng lẽ trong mắt hạ quan, thủy vận, quan lại và thương nhân ở Lưỡng Giang đều không có thứ gì là sạch sẽ sao? Vậy Điền đại nhân cũng thử đặt tay lên ngực tự hỏi xem, có sạch sẽ hay không? Thủy vận quả thực không nằm trong quyền quản lí của hạ quan, nhưng hạ quan phát hiện ra vấn đề thì biết phải nói cho ai đây? Ai sẽ giải oan cho hạ quan! Ai dám đứng ra tra thủy vận Lưỡng Giang đây!" Triệu Bạch Ngư hỏi dồn, câu sau lớn giọng hơn câu trước, khiển trách đến mức vang vọng cả sảnh đường Tào ty, ai nấy đều im phăng phắt không dám thở mạnh. "Đúng là hạ quan đã bắt giữ ba mươi chiếc thuyền, nhưng chỉ cần các thương nhân có thể xuất trình thuyền dẫn, Điền đại nhân cũng giải thích được vì sao lại có thêm một chuyến thuyền xuôi nam này nữa, hạ quan sẽ lập tức thả người thả hàng ra ngay, thậm chí ta sẽ tháo mũ quan này xuống đích thân đến chỗ ông thỉnh tội, sau đó không nhúng tay vào mọi chuyện nữa!"

Lời nói như búa nện xuống đất từng cú, đến cả đường làm quan mà cũng dám lấy ra đánh cược, có thể thấy y tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định của mình.

Điền Anh Trách cố giả vờ bình tĩnh: "Ta là Phát vận sứ đông nam lục lộ, ở Lưỡng Giang này làm từ một quan huyện tôm tép đến quan lớn, chôn chân hơn nửa cuộc đời tại Lưỡng Giang, biết bao nhiêu người tới Lưỡng Giang đều muốn lấy đầu ta, nhưng trong số đó mấy ai có chức quan lớn hơn ta, chỉ có ta là kẻ cuối cùng đứng cười nhìn từng người một ngã xuống mà thôi! Triệu Bạch Ngư, ngươi đừng có mà nối gót theo bọn họ."

"Ông đang uy hiếp hạ quan, hay là dọa nạt hạ quan đấy?"

Điền Anh Trác cảm thấy lời nói và biểu cảm của Triệu Bạch Ngư có hơi quen thuộc, suy đi nghĩ lại một chút, có phải là lời mà lúc nãy gã từng nói không nhỉ?

"Triệu Bạch Ngư!"

"Hai ta đứng gần như vậy, ngài không cần phải to tiếng quát nạt." Triệu Bạch Ngư lui về phía sau hai bước dài, "Đợi lát nữa ta sai người ra roi thúc ngựa chạy tám trăm dặm khẩn cấp đưa hết sổ sách, thuyền dẫn và chuyện ba mươi chiếc thuyền hàng này về kinh đô cho bệ hạ xem thử. Tất nhiên nếu như đại nhân cảm thấy hạ quan không có bằng chứng, chi bằng để cho bệ hạ ra lệnh Tam ty kiểm tra kỹ lại số lượng chuyến đi và đoàn thuyền chở hàng mà Phát vận ty cho đi đến Quảng Đông Phúc Kiến trong vòng mấy năm qua, so sánh một chút là có thể tính ra được mỗi năm cảng Hồng Châu có bao nhiêu chiếc thuyền buôn lậu, cũng xem coi các ông nuốt no vào bụng mình bao nhiêu bạc."

Dừng một chút, Triệu Bạch Ngư phe phẩy sổ sách và thuyền dẫn trong tay, bật cười nói: "Trước đó thì hạ quan vẫn chưa có bằng chứng, còn chưa kịp đa tạ đại nhân tự mình đưa bằng chứng tới đây."

Tim Điền Anh Trác thắt lại, đau đến mức trước mắt gã tối sầm, suýt nữa là ngã xuống đất, hóa ra là gã đã tự tay đưa bằng chứng vào trong tay Triệu Bạch Ngư.

"Chỉ sợ người cuối cùng đứng cười lần này không còn là đại nhân nữa rồi." Triệu Bạch Ngư đột nhiên cất giọng: "Người đâu, tiễn khách!"

Ngụy bá bỗng xuất hiện: "Điền đại nhân, mời."

Điền Anh Trác nhìn chằm chặp vào sổ sách trong tay Triệu Bạch Ngư, bỗng nhiên xông tới muốn cướp lại nhưng bị Ngụy bá vặn ngược tay đẩy ra, cuối cùng quan binh phải ra tay đưa gã đến tận cửa chính Tào ty.

Lúc đi xuống bậc thang, Điền Anh Trác hoảng loạn hơi lảo đảo, suýt chút nữa là té sấp mặt, nha dịch đi theo mau chóng đỡ gã, bị gã nắm chặt lấy cánh tay: "Báo tin cho điện hạ... Hỏng chuyện rồi!"

***

Đuổi Điền Anh Trác đi xong, Triệu Bạch Ngư mới xoay người lại nói: "Chuẩn bị giấy bút đi, bổn quan muốn viết sổ gấp tấu lên bệ hạ." Y bước nhanh mấy bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Đậu Tổ Mậu suýt đụng vào y, "Đậu phán quan, ba mươi chiếc thuyền hàng và người bị bắt giam giao cho ngươi trông coi, phàm là người hay thuyền gặp bất trắc gì thì lấy đầu ngươi bù vào."

"Vâng —— hả?" Vẻ mặt Đậu Tổ Mậu đau khổ, "Vâng..."

"Ngụy bá, võ công của ông cao cường, giúp ta đưa tấu chương đi, tránh cho nửa đường bị người ta chặn đánh."

Ngụy bá lĩnh mệnh, mà ngay lúc hai người bước vào phòng làm việc, Triệu Bạch Ngư mới huýt sáo một tiếng, thoắt cái hai bóng đen đã xuất hiện trong phòng.

Ngụy bá cảnh giác rút đao, Triệu Bạch Ngư lật giấy, cầm bút lông lên, không ngẩng đầu nhìn mà nói: "Đây là ám vệ mà Hoắc Kinh Đường để lại cho ta. Một người sẽ ngầm hành động, giúp ta đưa tấu chương đi, Ngụy bá chỉ cần giả vờ đi đưa, nếu như có người đến cướp sổ gấp thì không cần phải liều mạng, cứ giao ra là được."

Ngụy bá: "Có lẽ sẽ có đến mấy đợt ám sát, một đợt khoảng tầm mười người, ta đối phó được."

"Ông có thể đối phó với thích khách, nhưng không thể ngăn được quân đội. Bây giờ ta đã thăm dò được đại khái thế cục Lưỡng Giang rồi, từ phủ quan Phát vận ty, Soái ty đến quan huyện, không có một ai không tham gia buôn lậu qua thủy vận."

Khi mới đến Lưỡng Giang, y chỉ biết được thế lực hai phe Xương Bình công chúa và thương bang, nhưng không biết những người ở Lưỡng Giang này thuộc về phe nào trong bọn họ, trước mắt thăm dò mấy lần, nói chung có thể biết được sơ sơ, hiện giờ y đã đấu với Trần La Ô, nhưng vẫn còn chưa chạm mặt Xương Bình công chúa, trong lòng không nắm chắc được bao nhiêu phần.

Trong nguyên tác có miêu tả, Xương Bình công chúa xinh đẹp thông minh, có thể dùng thân phận con gái để đạt được sủng ái của tiên đế hơn hai mươi năm trời, còn có thể lên tiếng trong khoảng thời gian tiên đế già cỗi hoa mắt ù tai, đủ thấy tâm trí dành cho quyền mưu của bà không hề thấp kém hơn quan triều trong kinh chút nào.

Sau khi kế hoạch hãm hại Tạ thị của mình bị bại lộ, bà ta đã quyết định nhanh chóng uống thuốc giục sinh, hạ sinh Triệu Ngọc Tranh trước một bước rồi thần không biết quỷ không hay tráo đổi hai đứa trẻ sơ sinh, đạt được mục đích trả thù Tạ thị và Triệu Bá Ung, cũng có thể đảm bảo cho Triệu Ngọc Tranh giành được lòng áy náy và yêu thương của tất cả mọi người, cho nên tuyệt đối không thể xem thường thái độ bình tĩnh lần này của bà.

Triệu Bạch Ngư không phát hiện ra rằng từ trước khi y giao thủ với Xương Bình công chúa, trong lòng y đã dựng lên một ngọn núi cao khó mà vượt qua nổi rồi.

"Xương Bình công chúa sử dụng ta để đối phó với thương bang, thương bang cũng sử dụng ta để đả kích Xương Bình công chúa, bọn họ đều muốn ngồi yên một chỗ làm ngư ông đắc lợi, mà ta cũng đang dùng địch ý, lòng tham và khao khát nuốt chửng đối phương để làm bọn họ bị thương, tiện thể thăm dò đáy sâu của Lưỡng Giang. Nhưng trước mắt nếu không thể tận dụng Điền Anh Trác và ba mươi chiếc thuyền bị giam này cho đến cuối cùng, để cho Xương Bình công chúa và thương bang có cơ hội bắt tay nhau, thì nó sẽ trở thành mầm tai họa của ta."

Ngụy bá: "Việc sử dụng thuyền quan và các hạn chế trong vận chuyển đường thủy của Đại Cảnh rất nghiêm ngặt, hình phạt cực nặng, lần này Điền Anh Trác té đau, còn tự mình đưa bằng chứng đến cho ngài, chỉ sợ là không có cơ hội xoay chuyển, ngũ lang cũng có thể nhờ vào đó để tra xét Lưỡng Giang."

Viết được một nửa tấu chương, Triệu Bạch Ngư dừng lại, "E là không được như mong muốn. Mặc dù năm mươi đoàn thuyền chở hàng một năm vận chuyển ba lần theo luật, nhưng ngoài đi Quảng Châu và Phúc Kiến ra thì còn đến Triều Châu, Phúc Châu chờ đoàn thuyền, thời gian tiêu tốn không đến tám mươi ngày, hoặc là chỉ gặp được tường bao ngăn nước sẽ sớm trở về điểm xuất phát, cho nên trong tay Điền Anh Trác thiếu đi ba mươi chiếc thuyền là chuyện có khả năng."

Ngụy bá sửng sốt: "Nhưng phản ứng của Điền Anh Trác rất mạnh —— "

"Nói rõ lai lịch của ba mươi chiếc thuyền này không rõ ràng, Điền Anh Trác có tật giật mình, bị ta hù thôi."

Triệu Bạch Ngư binh đi nước hiểm (*), cơ chế kiểm toán của thủy vận Đại Cảnh đã hoàn thiện và rất nghiêm ngặt, một khi tra rõ sổ sách của ba mươi chiếc thuyền kia nhất định có thể phát hiện vấn đề, cho nên y khi đối chất với Điền Anh Trác đã tóm được hai chỗ để đánh vào dữ dội như bắn liên thanh, đó là "giải thích vì sao lại có thêm ba mươi chiếc thuyền" và "một năm ba lần vận chuyển, vì sao lại dư ra thêm một lần nữa", không hề cho Điền Anh Trác có thời gian phản ứng, trước hết y muốn khiến cho gã hoang mang lo sợ đã rồi lại bàn tiếp.

(*) Binh đi nước hiểm (兵行险招): là một dạng thành ngữ, chỉ trong tình thế nguy cấp đưa ra kỳ chiêu (chiêu hiểm) có thể sẽ tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế

"Nếu như ông ta hiểu ra được, thì lúc này nên lập tức cho người ra roi thúc ngựa đến từng Thuế vụ ty các bến cảng, tường bao hai tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến để kiểm tra và sửa đổi ghi chép trong sổ sách, chứng minh rằng ba mươi chiếc thuyền chở hàng này đã trở về điểm xuất phát từ trước mới có thể giải thích rõ ràng vì sao trong tay ông ta lại không có thuyền. Để tối đa hóa lợi ích, tổ chức ba mươi chiếc thuyền hàng này thành một đoàn thuyền lớn, đi được thêm một chuyến vận chuyển hàng nữa thì chẳng có gì kì lạ."

Ngụy bá kinh hãi: "Dù sao thì Điền Anh Trác cũng là người của Phát vận ty đông nam lục lộ, cắm rễ ở Lưỡng Giang hơn hai mươi năm, trong đầu gã không chỉ chứa toàn rơm rạ, cú ngã đêm nay có lẽ là do trong quá khứ đã đánh đâu thắng đó quá nhiều lần khiến gã trở nên tự cao tự đại, nhưng nhất định sẽ nhanh chóng trở mình. Cho dù gã không thể trở mình nổi thì cũng vẫn còn một Xương Bình công chúa."

Triệu Bạch Ngư: "Xương Bình công chúa buôn lậu qua hải vận nhiều năm, hối lộ các trạm thu thuế thủy vận xuyên suốt từ Lưỡng Giang đến Quảng Châu, nhưng Quảng Châu giàu có đông đúc, thuyền chở hàng đển đó không quay về nhanh như vậy được, rất khó động tay động chân, vì lẽ đó mà các thuyền hàng mới có thể giở trò ở các châu phủ khác như Triều Châu hoặc Mân Bắc, những khu vực này không kiếm được nhiều lợi nhuận, hẳn không phải là người cùng phe với Xương Bình công chúa."

Ngụy bá: "Tiền tài động nhân tâm, quá dễ trở mặt làm phản."

"Thì vẫn phải nhìn xem Trần La Ô có thể nhân cơ hội này cản tay Xương Bình công chúa được hay không, ép bà ta khuất phục, sau khi ăn được lợi rồi sẽ bắt tay với Xương Bình để chống lại ta." Triệu Bạch Ngư vừa hệ thống não bộ tìm từ, vừa nhanh chóng nhảy số suy nghĩ: "Ngụy bá, ông giúp ta liên lạc với những người bạn giang hồ của ông đi, theo dõi Trần La Ô, cướp trước bọn họ một bước, nghĩ cách xúi giục và thu nạp cơ cấu nội bộ các Tào ty khác trước khi Cán thương và Xương Bình công chúa ra tay. Ví dụ như đến Triều Châu thì hãy hứa hẹn sẽ mở rộng cảng Triều Châu."

Cảng Triều Châu cách cảng Tuyền Châu không đến một trăm dặm, môi trường tự nhiên có được thay đổi to lớn, không nhiều chướng khí sâu bọ như tiền triều nữa, cũng đến lúc phải phát triển rồi.

"Còn với Mân Bắc thì hứa sẽ đẩy mạnh thủy vận, miễn giảm thương thuế."

Ngụy bá: "Nếu như ở đó đều là một đám quan lại tham lam, chỉ sợ bọn họ không bị lay động thôi."

"Nói với bọn họ, nghe lời người có tiền có chiến tích thì quan đồ thuận lợi, không nghe lời thì cứ việc ngồi đấy mà đợi đầu rơi xuống đất!"

Nói đến câu cuối cùng, trong giọng Triệu Bạch Ngư cất giấu ý tàn nhẫn chưa từng có, giống như cục diện khó khăn của Lưỡng Giang đã kích thích tâm huyết thực thụ bên trong y rồi vậy.

Viết xong tấu chương báo chuyện thuyền hàng đi Quảng Đông và Phúc Kiến, Triệu Bạch Ngư bỏ chúng cùng với sổ sách và thuyền dẫn vào một cái túi rồi giao cho một trong hai ám vệ.

"Ta đoán là trong triều cũng có người của Lưỡng Giang, giao những vật này đến tận tay Khang vương, tuyệt đối đừng đi qua hai phủ."

Ám vệ nhận lấy đồ vật: "Vâng." Sau đó rời đi ngay trong đêm.

Triệu Bạch Ngư chuẩn bị thêm một phần tấu chương khác giấu vào trong túi vải, giao cho Ngụy bá, lệnh cho ám vệ còn lại đi theo hỗ trợ ông, hai người nhận mệnh, đạp lên ánh trăng mờ trên đường tối mà đi.

Người vừa đi, bên cạnh đột nhiên trở nên hiu quạnh hẳn, Triệu Bạch Ngư vuốt ve vòng Phật, trầm ngâm nhìn về nơi sắc trời dần đổi ở phương Đông, trời sắp sáng rồi.

***

Phịch!

Bên ngoài sân trước tiền thính phủ công chúa, Điền Anh Trác quỳ sụp xuống như chó nhà có tang, người ngợm ướt sũng, cóng đến run lẩy bẩy trong tiết trời mùa đông khắc nghiệt, trước mặt gã là một chén trà đã bị đập nát.

Nhìn lên nữa, chỗ hành lang có người đang đứng, đó là Xương Bình công chúa cùng với sắc mặt lạnh lẽo.

"Ngu xuẩn!"

Điền Anh Trác câm như hến.

"Trước đây cô còn cảm thấy ngươi có tâm kế biết suy nghĩ hơn Thủy Hồng Lãng, luôn giữ được bình tĩnh, sao không hề phát hiện thì ra ngươi chỉ được vẻ ngoài thôi nhỉ? Trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì thế? Vậy mà lại tự tay đem chứng cứ xác thực thuyền chở hàng buôn lậu đến đưa cho Triệu Bạch Ngư?"

Điền Anh Trác cắn răng: "Lẽ ra không có vấn đề gì, thủy vận các ty kỳ chức, theo lý mà nói, trừ phi là Tam ty sứ, phán quan hoặc Phát vận sứ đông nam lục lộ, thì rất ít người biết được lịch vận chuyển hàng năm của Phát vận ty đông nam..."

"Rất ít người biết? Ngươi tưởng tể tướng hai phủ chỉ toàn là kẻ bất tài thôi à?"

"Nhưng Triệu Bạch Ngư có phải tể tướng hay đại thần gì đâu, lẽ ra là không thể tiếp xúc với những thứ này mới đúng —— "

"Còn ngụy biện nữa! Ngươi đặt Thuế vụ ty ở cái xó nào rồi? Trước khi đến Lưỡng Giang nhậm chức Triệu Bạch Ngư đã từng là Thuế vụ sứ thủy vận đấy, nếu như nó có lòng, ngươi nghĩ nó không thể mò ra được lịch trình thuyền đi của đông nam lục lộ các ngươi sao?" Xương Bình công chúa nổi giận, chậm rãi nhắm mắt, đè lên huyệt thái dương: "Một Ma Đắc Dung ngang tàng kiêu ngạo, giờ thì đến lượt ngươi tự phụ khinh địch... Quả nhiên là mấy người các ngươi đã quen thói làm vua một cõi, không có chút ý thức nguy cơ nào cả."

Điền Anh Trác vội nói: "Sau khi rời khỏi Tào ty ti hạ đã lập tức tự kiểm điểm, đầu óc cũng thanh tỉnh trở lại, nhận ra được vấn đề, đã chia ra hai nhóm người. Một nhóm chặn đường tầu chương mà Triệu Bạch Ngư phái người đưa về kinh đô, một nhóm đến các Tào ty tại Triều Châu, Phúc Châu kiểm tra chỉnh sửa sổ sách, chỉ là ba mươi chiếc thuyền mà thôi, sửa đổi rất dễ!"

Xương Bình đưa ánh mắt lạnh lùng đến: "Cái sọt một tay ngươi đâm thủng thì ngươi tự đi mà vá lại."

Điền Anh Trác: "Ti hạ đã hiểu."

***

Ngụy bá thúc ngựa chạy băng băng trên quan đạo, đột nhiên một sợi dây thừng được căng ra, tuấn mã hí một tiếng rồi ngã xuống đất, còn ông thì lăn ra một chỗ khác, nhác thấy mấy ánh đao sáng chói đang vụt về phía mặt, Ngụy bá lập tức rút đao ra vật lộn với mười mấy tên thích khách mặc đồ đen.

Một lát sau khi rơi vào thế yếu, Ngụy bá mới đầu hàng, giao túi đồ ra nói: "Thứ mấy người muốn đều ở đây, tha cho ta một mạng đi!"

Thích khách áo đen liếc mắt nhìn nhau, gật đầu đồng ý, sau khi cầm lấy túi hàng thì bắt đầu lật lọng, rút đao ra khiêu chiến, muốn giết người diệt khẩu.

Trong thời khắc mấu chốt đột nhiên có một người khác nhảy ra, giúp đỡ Ngụy bá phản sát thích khách.

Đám thích khách thấy vậy bèn rút lui, dù sao cũng lấy được đồ cần lấy rồi, tiểu lâu la có chết hay không cũng chẳng sao.

Chờ bọn chúng vừa đi, Ngụy bá đã lập tức xoay người đi về một hướng khác: "Đến tập hợp với các anh em giang hồ giám sát Trần La Ô thôi."

***

Trần La Ô vẫn còn đang ở trong phủ lo lắng chờ đợi, từ lúc trời còn chưa hửng sáng, tiểu đồng đã gửi lời nhắn của Tam gia đến.

"Lệnh cho người đến Tào ty Phúc Châu, Triều Châu, dùng lợi dụ dỗ, bảo bọn họ từ chối người mà Điền Anh Trác phái tới thuyết phục ư?"

Tiểu đồng: "Phải."

Trần La Ô: "Tam gia còn nói gì nữa."

Tiểu đồng lắc đầu: "Gần đây bệnh của Tam gia trở nặng, không muốn suy nghĩ nhiều. Sau này chờ Xương Bình tới tận cửa tìm là được, phải cân nhắc như thế nào, trong lòng ngươi chắc cũng đã rõ."

Trần La Ô mừng rỡ: "Ngươi nói với Tam gia, bảo ngài ấy phải giữ gìn sức khỏe. Chỗ ta có một mớ sâm già, sừng hươu, còn có chút ít a giao Đông A nữa, xin hãy mang về để Tam gia bồi dưỡng cơ thể."

Tiểu đồng: "Trần gia có lòng quá."

Tiễn tiểu đồng đi rồi, Trần La Ô lập tức ra lệnh cho người mau chóng xuất phát, không tiếc phí tổn, chỉ cần đến chỗ những người đó trước Xương Bình công chúa một bước là được.

***

Ba phe cánh giành giật nhau đến từng giây phút đi đường, ám vệ mang theo bên mình sổ sách thật cũng đi cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đến được phủ Khang vương cầu kiến, giao hết bằng chứng và thư đến tận tay Khang vương.

Khang vương xem một lượt xong, bấy giờ mới tiến cung nộp lên Nguyên Thú đế.

Vẻ mặt của Nguyên Thú đế không nhìn ra vui giận, thả sổ và thư lại lên mặt bàn nói: "Dùng nhỏ nhìn lớn, ba mươi chiếc thuyền vận chuyển hàng lậu dư ra phần lớn là dược liệu trân quý, ngọc thạch, lá trà và tơ lụa, giao đến hai cảng Quảng Châu, Tuyền Châu... Là ra biển, buôn lậu qua đường biển. Suốt từ Hồng Châu đến Quảng Châu, Phúc Kiến, đi đường tắt có không ít tường bao ngăn nước, cửa cống, qua mỗi một cửa đều cần phải kiểm tra, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, mà tất cả các sổ sách được đông nam lục lộ trình lên Tam ty đều không phát hiện ra bất kì vấn đề gì cả."

Nhẹ nhàng vỗ lên sổ sách, Nguyên Thú đế nói: "Quan lại bao che lẫn nhau, bốn tỉnh ba mươi tám phủ, lớn thì đến đại quan nhị phẩm, nhỏ thì tới trạm gác địa phương, đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, cấu kết với nhau lừa gạt trẫm, lừa gạt triều đình. Giấu để cho dân là việc tốt, nhưng giấu cho thương nhân, giấu cho quan lại mà khiến cho triều đình nghèo túng, làm khổ bá tánh, thì đó chính là bất hạnh của Đại Cảnh ta, là lỗi của trẫm."

Khang vương: "Cương thần dễ đánh mất lòng sợ hãi, càng rời xa kinh đô, càng là địa phương màu mỡ, thì càng dễ mục nát và nảy sinh ý đồ không tốt, từ xưa đến nay đã thế, thì trăm ngàn năm sau cũng như thế thôi, đó không phải là sai lầm của mỗi mình bệ hạ. Theo thần đệ thấy, quan lại Lưỡng Giang không thể tin ai, ngoại trừ Triệu Bạch Ngư và Triệu Trọng Cẩm có thể dùng được, vậy thì sao không lệnh cho hai đứa nó bắt tay nhau cùng tra rõ án này?"

Nguyên Thú đế cười thành tiếng: "Đệ xem thường Xương Bình, cũng xem thường Cán thương rồi."

Khang vương sửng sốt: "Nghĩa là sao?"

Nguyên Thú đế: "Bỏ xe giữ tướng, cắt đuôi cầu sinh."

Khang vương nhíu mày, không rõ cho lắm.

Nguyên Thú đế lại không nói rõ ý ông là gì, chỉ nói: "Truyền khẩu dụ của trẫm, tám trăm dặm khẩn cấp, nghe nói thủy vận Lưỡng Giang có kẻ làm việc thiên tư, nghi ngờ tham ô, trẫm đây ngoài ngạc nhiên đau lòng ra còn khó tiêu phẫn nộ, bảo Triệu Bạch Ngư tra rõ án này, vẫn cho phép y tùy cơ ứng biến."

***

Người mà Trần La Ô phái đi chạy chết hai con hãn huyết mã Thần Tuấn mới kịp đến Triều Châu và Phúc Châu gặp người các Tào ty trước nhóm Điền Anh Trác một bước, trước báo danh hào sau nhét thêm tiền, nhanh chóng được nhận đãi ngộ ở mức khách quý.

Nhóm người của Điền Anh Trác đến chậm một bước, cũng báo danh hào và đưa tiền hối lộ, kết quả Tào ty hai nơi nhận tiền nhưng không chịu làm việc, lề mề khiến cho bọn họ nóng ruột không chịu được nữa mới đành bố thí chỉ tay về phía đám người Trần La Ô.

Gặp mặt lấy được thông tin rồi bèn dùng bồ câu gửi thư báo tin Trần La Ô chặn trước cho Điền Anh Trác biết.

Điền Anh Trác tức giận đến mức tim nhói đau, gã ở trong phủ chửi ầm ĩ lên, mắng Trần La Ô gắp đá bỏ giếng, hoàn toàn quên rằng sở dĩ gã mua dây buộc mình chính là để cướp mối làm ăn nhân lúc Cán thương trọng thương, bản chất cũng là gắp đá bỏ giếng.

Thủy Hồng lãng và Trần La Ô là hội người cùng thuyền, thế nên đã giúp đỡ gửi lời, Trần La Ô cũng dễ nói chuyện, đưa ra điều kiện bên hắn muốn sỡ hữu ba thành giá trị hàng buôn giao đến cảng thủy vận Quảng Châu, chỉ cần Điền Anh Trác đồng ý là được.

Điền Anh Trác tức giận mắng nhiếc: "Đúng là thứ lòng tham không đáy, coi chừng ăn no toét hết da bụng ra!" Ở trong phủ nhà mình chửi mắng đập phá một trận xong xuôi, gã mới chạy đến phủ công chúa cầu cứu.

Bấy giờ Xương Bình công chúa không mắng cũng chẳng phạt, chỉ dặn nói giảm ba thành giá hàng xuống còn một, đồng thời nhường lại toàn bộ đường dây làm ăn bên cảng Phúc Châu, nếu như Trần La Ô không đồng ý thì không cần bàn nữa.

Điền Anh Trác âm thầm kêu khổ, trong lòng tự hiểu đây chính là giới hạn cuối cùng của công chúa, bằng không gã thà tình nguyện bỏ quách cái chức Phát vận sứ đông nam lục lộ này đi chứ không muốn nhường lợi lại cho người khác.

Trần La Ô thấy tốt thì lấy, ngồi xuống cùng Điền Anh Trác phân địa bàn, chia lợi nhuận mà hoàn toàn chẳng biết mình đã bị hớt tay trên.

***

Ngụy bá và ám vệ chia nhau ra hành động, một người đến Triều Châu, người còn lại đến Phúc Châu, hai người đều bất thình lình xuất hiện, gác đao lên cổ người ta, truyền lời đe dọa của Triệu Bạch Ngư lại.

Có người sợ chết, có người thật sự muốn làm việc vì nhân dân, cũng có người nhìn xa trông rộng, ham số làm quan, hớp một hơi rồi đồng ý ngay lập tức.

Tất nhiên cũng có tiểu nhân lật lọng, trước mặt thì đồng ý, vừa quay đầu đã triệu quan binh truy sát, nhưng ý làm sao thành khi thân thủ Ngụy bá và ám vệ đều vô cùng tốt, đối phó với một đám quan binh vô dụng hèn kém không phải dễ như trở bàn tay hay sao?

Xuất quỷ nhập thần đe dọa mấy lần, mấy tên tiểu nhân này đều khuất phục hết cả.

Triệu Bạch Ngư có Hải Đông Thanh giúp truyền tin, tốc độ nhận thư nhanh hơn hai phe kia rất nhiều, người ở nơi xa xôi chỉ đạo cho Ngụy bá và ám vệ từng bước hành động.

Vì vậy, các Tào ty làm theo ý họ tạo một phần sổ sách giả rồi giao cho người của Trần La Ô.

Ngụy bá và những người bạn giang hồ của ông giả làm thích khách truy giết người của Trần La Ô, sau đó ám vệ ra mặt cứu người.

Mà lúc bấy giờ các Tào ty tại Triều Châu, Phúc Châu đã trả tiền hối lộ lại cho nhóm Điền Anh Trác, trên mặt lộ vẻ khó xử nói: "Đúng là ban đầu có bảo chúng tôi giúp kiểm tra sửa chữa sổ sách, nhưng đột nhiên lại đổi ý. Sau đó mời đám anh em chúng tôi uống rượu, đến giữa tiệc rượu thì đã say chẳng còn biết trời đất gì, để lọt ẩn ý, nói cái gì mà trước tiên phải để cho lơ là, dẫn người mắc câu, độc chiếm thủy vận Quảng Đông ấy? Hình như ý là như thế."

Nhóm Điền Anh Trác thăm dò tin tức xong thì lập tức lên ngựa chạy về, trên đường rơi vào bẫy ám sát, cũng chính là thích khách do Ngụy bá và giang hồ đóng giả thành, sống chết khó nói, lờ mờ đoán ra có ai đó đang muốn bịt miệng kẻ nào biết được nội tình.

Hai phe đều may mắn giữ được mạng sống, hiếu lầm rằng đối phương giở trò xảo trá, kẻ nào kẻ nấy nổi giận đùng đùng, thêm mắm giặm muối vào bức thư gửi về Lưỡng Giang.

Trần La Ô và Điền Anh Trác nhận được tin tức mới nhất đều đang tự ôm cục tức tím tái mặt mày trong phủ của mình, hai bên sinh lòng sát ý.

"Được lắm, lòng tham của Cán thương thật lớn, vì lợi riêng mà bội ước, sáng nắng chiều mưa, bọn chúng đều muốn nhìn xem ta chết như thế nào ư?"

"Hừ, sổ sách còn chưa tới tay đã lật lọng, đúng là bị lợi ích làm mờ mắt cả rồi, trái lại ta muốn thấy Điền Anh Trác nhà ngươi chết như thế nào!"

***

(Dưới đây là một vài khái niệm trong truyện, hông có sì poi gì hết nên mng cứ đọc hoặc bỏ qua cũng được, tại tui thấy hay ho với MHN cũng giải thích kĩ hơn trên nội dung truyện á nên edit vô luôn ^^)

Tác giả giải ngố:

1. Thuyền dẫn:

Thuyền dẫn thực ra là hải quan, thời nhà Minh mới xuất hiện, nhà Thanh gọi nó là thuyền sao, từ thời nhà Tống đã có hải quan bắt thuyền, bắt được thì phải thu thuế, sau đó là "tha thuế", thuyền dẫn quy định thời gian ra biển, nếu quá hạn mà còn chưa quay về thì phải chịu phạt.

Vận chuyển trong nội địa phải trải qua kiểm tra, do Chuyển vận ty và Thuế vụ ty các nơi hợp tác quản lý, ghi chép về số lượng thuyền và hàng hóa, chủng loại hàng hóa, sau khi đến cửa khẩu lại kiểm tra lần nữa để so sánh, cũng tiện cho việc tính toán thương thuế hơn.

Nếu như thuyền nào vận chuyển quan lương và muối (thật ra thuyền quan vốn vận chuyển vật phẩm mà quan phủ mua sắm) thì sẽ dễ dàng tra ra được hàng hóa bị thiệt hại hoặc bị trộm mấy bao nhiêu, có mượn thuyền quan để buôn lậu hay không.

Trong truyện hẳn phải viết là sổ kiểm toán, nhưng thiết nghĩ viết "Điền Anh Trác đưa sổ kiểm toán ra" thì lại phải giải thích dông dài trong nội dung thì không ổn lắm, cho nên viết thẳng thành thuyền dẫn luôn, có nghĩa là giấy xác nhận đi thuyền, đơn giản dễ hiểu.

2. Đoàn thuyền chở hàng, giải thích trong truyện có lẽ cũng đủ để hiểu nhỉ.

Đúng là trong quy định lộ trình, một năm có thể đi tới lui mấy chuyến, một chuyến vận chuyển hàng căn bản là phải dùng một đoàn thuyền rất lớn, mấy trăm con thuyền như vậy.

Ví dụ như vào thời Bắc Tống, vận chuyển quan lương đến Quảng Đông cần dùng đoàn thuyền 450 mươi chiếc, cũng có đoàn không đến trăm chiếc.

Vì tài liệu cụ thể quá ít, cho nên đương nhiên có cả thiết lập riêng của tôi nữa.

Tức là, thuyền hàng Giang Tây giao đi Quảng Đông một năm có ba chuyến, một lần hai mươi lăm đoàn ~ 750 chiếc thuyền.

Một đoàn tàu lớn này đến Quảng Đông có thể sẽ còn chia ra các nhóm lớn nhỏ khác nhau nữa, chia ra đi đến Quảng Châu, Triều Châu, lộ trình tương đối gần, thu thập hàng hóa tương đối nhanh, thời gian trở về điểm xuất phát cũng tương đối nhanh.

Ví dụ, đoàn 750 chiếc thuyền giữa tháng 2 đi Quảng Đông, lộ trình đi – về tốn 80 ngày, trước khi kết thúc ngày quy định, cũng là vào khoảng cuối tháng năm, đầu tháng sáu nhất định phải về đến Phát vận ty để báo cáo.

Cho nên chỉ cần biết được thời gian của lần cuối cùng trong năm mà đoàn thuyền khởi hành là đã có thể tính được đại khái trong tay Phát vận ty có bao nhiêu chiếc thuyền, thời gian nào vận chuyển hàng đi.

Bạch Ngư cũng dùng sổ sách và thuyền dẫn để tính được thời điểm kết thúc của ba lần vận chuyển trong năm, thuyền còn chưa quay về điểm xuất phát, cho nên Điền Anh Trác không có thuyền để sử dụng, trừ phi sổ sách của gã là đồ giả.

Kế đến là vấn đề sau khi đoàn tàu tách nhóm ra, có vài nhóm thuyền nhỏ không gặp phải tình huống gì xấu nên trở về điểm xuất phát sớm hơn, gom góp một chút thật ra đã có thể giải thích được vì sao lại bị dư ra 100 chiếc thuyền và 1 chuyến vận chuyển hàng nữa.

Nhưng sự thật là chuyện đó không hề xảy ra, cho nên Điền Anh Trác có tật giật mình, lại còn bị Bạch Ngư đe dọa, sau đó biến mình thành trò cười, bị câu chất vấn liên tục đánh cho không kịp trở tay, hoàn toàn không thể nghĩ được gì, không ngờ rằng y còn có thể làm đến nước này, vậy nên sau khi tỉnh táo lào gã mới muốn lập tức tìm cách cứu vớt.

3. Phổ cập kiến thức khoa học:

Ngành đóng tàu thời Bắc Tống vô cùng phát triển, vào thời kì đỉnh cao, bốn kênh kinh đô chứa đến 6000 chiếc thuyền quan, đông nam lục lộ cũng có 6000 chiếc, ngoài ra còn có Lưỡng Hoài, Quảng Đông, Sơn Đông và rất nhiều nơi nữa.

Lúc đó dù là kinh doanh thuyền hay chế tạo thuyền đều đứng đầu trên thế giới.

Đông nam lục lộ thời Bắc Tống thật ra gồm: Lưỡng Giang, Lưỡng Chiết và Lưỡng Hồ, trong truyện tôi đã đổi theo thiết lập của mình thành Quảng Đông và Phúc Kiến.

4. Phổ cập kiến thức khoa học:

Thuyền quan đa số dùng để vận chuyển quan lương và muối, lương thực là vốn liếng của quốc gia, thậm chí lương thực mới là tiền tệ thông dụng. Bắc Tống không có nhiều bạc trắng, thu thuế chủ yếu dùng lương thực và vải vóc, nghiên cứu lịch sử thời hiện đại đều căn cứ vào giá hàng mà dùng bạc trắng để tính thuế thu hằng năm.

Đến thời Đại Thanh, bạc trắng mới là tiền tệ chủ yếu để thu thuế, vì Đại Thanh quy định các loại thuế địa phương đều phải thanh toán bằng bạc trắng, cho nên bây giờ chúng ta xem phim mới thấy tiền tệ xuất hiện thường xuyên nhất là bạc trắng.

==

Quảng cáo
Trước /116 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Shiva - Dạ Hành Đăng Hoa Tiêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net