Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Châu Liêm Nguyệt thấp giọng cười hỏi: “Tôi làm em khóc à?”
“Anh nhìn nhầm rồi.”
Ngón tay anh dùng sức, không cho cô quay mặt sang chỗ khác, “Không vui sao?”
Nam Gia cười, hỏi ngược lại, “Sẽ làm anh mất hứng phải không?”
Anh không cho ý kiến, ánh mắt ghim chặt trên gương mặt cô, chầm chậm đảo qua đôi mắt, chóp mũi… Cuối cùng lại cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn này quá dịu dàng, khiến Nam Gia có cảm giác mất tự nhiên, thoáng ngây người, không hề đáp lại.
Mà Châu Liêm Nguyệt cũng lùi lại ngay lập tức, anh đưa tay nhẹ nhàng áp lên má cô, rồi nói bằng giọng thản nhiên, “Ngủ đi.”
Nam Gia đứng dậy, còn Châu Liêm Nguyệt vẫn ngồi dưới thảm.
Cô hỏi: “Anh không đi à?”
Châu Liêm Nguyệt ngước mắt nhìn cô.
Cô nhớ anh từng nói không quen ngủ cùng người khác, thế nên không quan tâm nhiều nữa, nói một câu “Ngủ ngon!” rồi rời khỏi thư phòng.
Nam Gia thích ngủ ở không gian chật hẹp, giường rộng đến mấy cũng phải xếp vài con thú nhồi bông xung quanh, cảm giác được bao bọc mới khiến cô thấy an tâm. Hiện giờ cả chiếc giường và căn phòng đều quá lớn, cô lăn qua lộn lại mà vẫn không thể ngủ được.
Cô đứng dậy, tìm túi xách trong đống quần áo của mình, lấy ra cặp tai nghe, nhét vào tai nghe mấy bài hát xưa cũ mới có cảm giác buồn ngủ.
Nhưng mới ngủ đến hai giờ đêm đã tỉnh, cảm thấy hơi khát, cô liền xuống giường đi tìm nước uống.
Cô xuống lầu, nhìn thấy chiếc tủ lạnh ở góc phía tây của phòng bếp.
Mở ra xem, bên trong có mấy chai nước khoáng, và cả một hàng nước quýt xếp ngay ngắn.
Cô thoáng thất thần, rồi cầm bình nước khoáng lên, nhẹ nhàng đóng cửa tủ lạnh lại bằng vẻ mặt không chút biểu cảm.
Lên tầng, thấy trong thư phòng vẫn phập phù ánh lửa. Cô nhẹ nhàng bước qua nhìn, Châu Liêm Nguyệt nằm trên chiếc sô pha cạnh lò sưởi, tay cầm cặp kính mắt, cánh tay vắt ngang trán.
Nam Gia xoay người đi ra ngoài.
Không ngờ Châu Liêm Nguyệt lại lên tiếng: “Làm gì đấy?”
Nam Gia hơi khựng lại, “Em đánh thức anh à?”
Châu Liêm Nguyệt đảo mắt qua, “Tôi vẫn tỉnh.”
Anh nâng tay, vẫy về phía cô.
Nam Gia đi vào, đến khi anh lấy đi chai nước trong tay mình, cô mới biết là anh muốn uống nước.
Châu Liêm Nguyệt đeo kính lên rồi ngồi dậy, vặn nắp uống một ngụm nước.
Nam Gia ngồi xuống mép sô pha, quay đầu nhìn anh, “Anh vẫn chưa ngủ à? Hay là ngủ một giấc rồi vừa tỉnh?”
“Không ngủ.”
“Đang bận công việc à?”
Một thoáng yên lặng.
Nam Gia nhận lại chai nước rồi đóng nắp, không hỏi thêm gì nữa.
Cô ngồi yên một lát, thấy Châu Liêm Nguyệt không nói gì, đang định đứng dậy để về phòng thì lại nghe thấy Châu Liêm Nguyệt lãnh đạm nói: “Tôi bị mất ngủ.”
Nam Gia hơi sững người, “Không mang thuốc à?”
Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng, đi chân trần qua tấm thảm, lấy thuốc lá và bật lửa, rồi châm một điếu.
Nam Gia không biết có nên đi hay không, ngồi yên đó cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Châu Liêm Nguyệt quay đầu nhìn cô một cái, rồi bỗng chìa tay, giơ điếu thuốc ra.
Cô đặt chai nước xuống, đứng dậy đi đến nhận lấy.
Lò sưởi không được tiếp thêm củi nữa, lửa đã nhỏ dần.
Nam Gia khoanh chân lại, ngồi xếp bằng dưới đất.
Châu Liêm Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn, cánh tay gác lên tay vịn, lẳng lặng nhìn cô.
Nam Gia quay đầu, nhìn anh một lát, rồi xích lại gần anh, đưa trả điếu thuốc.
Anh không nhận, cô liền đứng dậy, ngồi hẳn lên đùi anh rồi đưa điếu thuốc đến bên miệng anh.
Đốm lửa ánh lên, một đoạn tàn thuốc rơi xuống, Nam Gia cúi đầu nhìn, gần ngực, lớp vải tơ tằm đã bị xém thành một chấm đen.
Không phải áo mình mua, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy hơi xót ruột.
Châu Liêm Nguyệt ngậm điếu thuốc, cũng nhìn theo ánh mắt của cô.
Thoạt đầu là nhìn vào chấm đen cô vừa đưa tay khẩy bỏ, nhưng chỉ trong chốc lát đã lia xuống nơi khác, nơi đang phập phồng theo từng nhịp thở của cô.
Anh nhìn chằm chằm trong thoáng chốc, rồi đưa tay lên.
Cô giật mình, đứng bật dậy theo phản xạ, lùi về phía sau.
Châu Liêm Nguyệt lập tức quay đầu, điếu thuốc đang cháy dở suýt chút nữa châm vào cô.
Anh khẽ bật cười, “Trốn cái gì? Vẫn chưa quen được à?”
Anh dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn ở bên cạnh, đứng dậy, tóm lấy cánh tay cô, kéo đến trước mặt mình, ôm hờ quanh eo, rồi đẩy cô về phía sau.
Nam Gia không làm gì được, cứ thế lùi đến chiếc sô pha đơn, đầu gối khẽ gập lại, ngồi thụp xuống.
Châu Liêm Nguyệt chống một cánh tay lên thành ghế, tay kia thì nắm cằm cô, anh cúi đầu, chỉ thoáng bất động rồi vồn vã hôn cô.
Nam Gia vẫn giữ nguyên động tác giằng co, hai tay chống cả lên ngực anh.
Cũng bởi vậy, cô có thể cảm nhận rõ ràng thân nhiệt đang mỗi lúc một tăng cao của anh.
Anh nhìn từ trên xuống, đầy tính xâm lược, Nam Gia không thoải mái, vì thế liền đưa tay đẩy anh ra. Châu Liêm Nguyệt không buông tay, nên cô cũng bị kéo dậy theo.
Hai người cũng ngã ngồi xuống thảm.
Châu Liêm Nguyệt khẽ nhíu mày, Nam Gia cũng không cho anh cơ hội gây khó dễ, bèn tóm vạt áo choàng tắm của anh, chủ động hôn anh.
Nam Gia chẳng có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, bởi Châu Liêm Nguyệt thật sự là cao thủ. Trên mọi phương diện.
Cô ngồi xổm giữa hai chân anh, hai cánh tay ôm chầm lấy bả vai anh. Mà bàn tay anh đặt sau lưng cô, cách một lớp áo choàng tắm, từng ngón từng ngón lướt qua dọc xương sống gồ ghề của cô.
Quá trình này khiến Nam Gia bủn rủn, dường như mỗi một sợi lông đều dựng đứng, nhưng không phải vì sợ.
Bất giác gương mặt ghé lại gần anh, hơi thở lúc nông lúc sâu, ánh mắt anh sau ánh lửa hệt như vầng trăng chìm dưới đáy biển, hun hút, không sao chạm tới được.
Cô nín thở, mà khi cô gần như cạn hơi, rốt cuộc anh cũng tóm thắt lưng cô, lần thứ hai cúi đầu xuống hôn cô. Hai người ôm nhau khớp như mối ghép vừa khít vào mộng.
Một lúc lâu sau, Châu Liêm Nguyệt mới buông tay.
Anh chống một tay xuống thảm, cả người ngả về sau, nhìn cô từ khoảng cách xa.
Cả hai đều im lặng.
Chỉ còn ánh lửa bập bùng trong mắt.
Hơi thở Nam Gia dần trở nên nặng nề, cô giơ tay đẩy bả vai Châu Liêm Nguyệt.
Châu Liêm Nguyệt ngả cả người xuống mặt thảm, hơi nhíu mày, để yên cho cô nhìn từ trên xuống.
Nam Gia đưa tay định tháo kính của anh, nhưng anh liền nghiêng đầu tránh, lại bắt lấy bàn tay cô, một tay khác tự tháo kính của mình xuống.
“… Anh cận bao nhiêu độ?”
“Đủ để nhìn rõ em.”, Châu Liêm Nguyệt kéo một cái, làm cô bổ nhào vào người anh.
“Muốn ở trên à?”, Châu Liêm Nguyệt ghé vào tai cô hỏi.
Nam Gia không đáp lời nào.
“Tiến bộ rất nhanh.”, anh đánh giá.
Nam Gia giơ tay che miệng anh lại, hơi thở khi anh cười phả vào lòng bàn tay cô.
…
Dựng thẳng trước mặt Nam Gia là một bức tường đồng vách sắt, cô từng muốn lờ qua nó, xem nhẹ nó… Nhưng thì ra lại là muốn phá vỡ nó.
Mà đối diện bức tường là một khoảng trống trải vô hạn.
Là bản năng có thể theo đuổi mà không cần cảm thấy bị sỉ nhục, là thuở ban sơ của vườn địa đàng, là căn nguyên của biết bao tác phẩm nghệ thuật.
Là pheromone, dopamine, adrenalin, là khi cảm thấy mình tồn tại, mà lại chẳng phải tồn tại.
Rốt cuộc cô đã có thể bắt đầu hưởng thụ chuyện này.
Giống như hưởng thụ sự tự do từ thuốc lá, cà phê và rượu.
***
Nam Gia nằm duỗi thẳng trên mặt thảm, từ từ lấy lại nhịp thở bình thường. Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà trên cao, xà ngang đều để lộ ra ngoài, treo những bóng đèn mang đầy cảm giác nghệ thuật.
Lửa trong lò sưởi đã tắt, mồ hôi trên da đã bốc hơi hết, chẳng mấy chốc lại thấy lạnh.
Bên cạnh có tiếng sột soạt, Nam Gia quay đầu liếc nhìn một cái.
Châu Liêm Nguyệt đã đứng dậy, mặc áo choàng tắm. Anh cũng nhặt cái của cô lên, thả vào tay cô.
Cô khẽ bật cười một tiếng, giơ tay về phía anh, “Kéo em dậy cái.”
Châu Liêm Nguyệt bế thốc cô lên, đặt xuống sô pha, kéo cái chăn lông lên cho cô rồi xoay người đi ra ngoài.
Nam Gia mệt mỏi đến mức suýt chút nữa ngủ quên mất. Nhưng vừa nhắm mắt được một giây liền choàng tỉnh, ngồi dậy mặc áo vào.
Trở về phòng ngủ, lại thấy đèn trong nhà tắm sáng.
Ở phòng khác cũng có phòng tắm, nhưng phòng ngủ chính này gần, hẳn là Châu Liêm Nguyệt vào luôn cho tiện.
Nam Gia vừa vào không lâu thì cửa phòng tắm mở ra, Châu Liêm Nguyệt vẫn đứng trước bồn rửa mặt.
Cô liếc mắt nhìn, thấy ngay bóng dáng phản chiếu trong gương.
Trước đây vẫn cảm thấy anh hơi gầy, nhưng thật ra cơ thể lại rất rắn rỏi, săn chắc.
Châu Liêm Nguyệt rút khăn tắm, liếc vào gương một cái. Vì không đeo kính nên anh hơi nheo mắt lại.
Nam Gia hỏi: “Bình thường anh hay tập bộ môn nào?”
“Bóng quần, chèo thuyền…”, Châu Liêm Nguyệt hơi không hiểu, bèn quay đầu lại nhìn cô.
Nam Gia cười, “Giỏi lắm à?”
“Cái gì?”
“Không có gì.”
Châu Liêm Nguyệt cũng lười hỏi nhiều, khoác áo choàng tắm vào rồi đi ra.
“Ngủ sớm đi.”, anh đi lướt qua cô.
“Này.”
Châu Liêm Nguyệt dừng bước, quay đầu lại.
Nam Gia tập tễnh đi tới, khẽ hôn lên môi anh rồi lùi ngay lại, cười bảo: “Mong là anh ngủ được. Ngủ ngon.”
Châu Liêm Nguyệt chỉ sững người đúng một giây, rồi cứ thế đi tiếp ra ngoài.
Nam Gia cũng đi tắm, xong xuôi liền đi ngủ luôn.
Chín giờ sáng hôm sau mới tỉnh lại, cô rửa mặt rồi đi ngang qua thư phòng, Châu Liêm Nguyệt không còn ở đó, than đốt trong lò sưởi tối qua đã được dọn sạch.
Cô không dám chắc Châu Liêm Nguyệt đã đi trước rồi hay chưa, đến khi xuống lầu, đưa mắt nhìn vào phòng ăn thì mới thấy anh đã thay quần áo chỉn chu, ngồi cạnh bàn thong thả ăn sáng.
“Chào buổi sáng.”
Châu Liêm Nguyệt ngẩng đầu, “Chào.”
Trong phòng bếp có người, mặc bộ đồ đồng phục trắng, hẳn là đầu bếp hoặc người giúp việc, người đó còn mỉm cười hỏi cô muốn ăn gì.
Nam Gia nhòm ra trước mặt Châu Liêm Nguyệt, trứng rán bacon và nước cam, bèn bảo ăn giống anh.
Cô đi đến phía đối diện anh, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, cúi đầu nghịch di động, giả vờ như đang trả lời mấy tin nhắn quan trọng.
Giữa ban ngày, lại có người thứ ba ở đây, cô ít nhiều cảm thấy hơi xấu hổ bởi chuyện tối qua.
Châu Liêm Nguyệt ăn xong liền đi luôn, dặn cô cứ ăn thong thả, xong xuôi sẽ có người đưa cô về.
“Đợi em, em đi cùng anh.”
“Tôi đang vội.”
“Mười phút thôi, OK?”, Nam Gia đứng dậy, hỏi đầu bếp, “Có thể đóng gói lại không?”
“Được, thưa cô.”
“Làm phiền gói lại giúp tôi, cảm ơn!”, rồi lại quay sang Châu Liêm Nguyệt, “Em lên thay quần áo, anh ra xe trước đi, em xuống ngay.”
Quần áo Nam Gia chọn hôm qua quá lằng nhằng, vất vả lắm mới mặc xong, cô phải hộc tốc chạy xuống lầu.
Đầu bếp đưa túi đồ ăn sáng và chai nước trái cây cho cô.
Nam Gia nói câu cảm ơn, rồi cầm đồ chạy nhanh ra bãi đậu xe.
Ngồi trên ghế lái, Châu Liêm Nguyệt gõ ngón tay xuống vô lăng, chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Nam Gia kịp chạy đến mở cửa xe vào đúng giây cuối cùng trước khi anh mất hết kiên nhẫn, cô cười hỏi: “Chắc là còn chưa đến mười phút đúng không?”
Châu Liêm Nguyệt nhìn kim giây vừa đi qua con số 12, “Ừ.”
Xe khởi động, Nam Gia mở túi đồ ăn sáng ra.
Châu Liêm Nguyệt lập tức bấm nút, hạ cửa sổ bên cạnh cô xuống.
Suýt chút nữa Nam Gia bị sặc một ngụm gió lạnh, cô quay đầu nhìn anh, “Đợi em ăn xong rồi mới mở cửa sổ có được không?”
Nói xong, cô tự bấm nút nâng cửa sổ xe lên.
Châu Liêm Nguyệt không đáp lời, nhưng cũng không hạ cửa sổ bên cạnh cô xuống nữa.
Xe quay về thành phố, Châu Liêm Nguyệt đưa Nam Gia đến cổng khu nhà cô.
Lúc xuống xe, Nam Gia tự giác mang cả cái túi gói đồ ăn sáng xuống theo. Cô nói một câu “tạm biệt”, đang định đóng cửa xe thì chợt nghe thấy Châu Liêm Nguyệt gọi, động tác bỗng khựng lại.
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, vẫn là ánh mắt lãnh đạm đó, “Ngày kia đến đón em.”
Ngày kia là Giáng Sinh, Nam Gia ngẫm nghĩ, “Em hẹn bạn đi ăn rồi.”
“Hủy đi.”, giọng điệu không chút nhân nhượng.
“Được rồi.”, Nam Gia cười, đóng cửa xe lại rồi rời đi.
Châu Liêm Nguyệt quay đầu xe ở ngã tư phía trước.
Một lát sau, trợ lý Hứa gọi điện thoại tới, hỏi Châu Liêm Nguyệt đã đến công ty chưa, còn năm phút nữa là bắt đầu cuộc họp.
Châu Liêm Nguyệt nhìn đồng hồ, hờ hững nói: “Đang trên đường. Lùi cuộc họp lại hai mươi phút.”
Ở đầu bên kia, rõ ràng là trợ lý Hứa cực kỳ sửng sốt, bình thường những cuộc họp do Châu Liêm Nguyệt chủ trì chưa bao giờ bị lùi giờ cả, “Dạ, Châu tổng.”