Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mùng Sáu, Nam Gia trở lại Bắc Thành.
Thời gian cho cô luyện tập chỉ còn đúng năm ngày.
Chị Quan nghe nói cô lại chọn một bài tiếng Quảng liền gọi điện đến thuyết phục khéo léo, rằng thật ra không cần thiết, như thế sẽ khiến khán giả cảm thấy nhàm chán.
Nam Gia hỏi: “Tổ chương trình có ý kiến à?”
“Không có, em đến cứu trợ cho họ, chắc chắn họ sẽ làm theo yêu cầu của em.”
“Vậy thì hát bài này đi.”
Chị Quan hiếm khi thấy cô kiên quyết như vậy, bèn hỏi: “Bài hát này có ý nghĩa đặc biệt với em à?”
“Không. Chỉ đơn giản là thích thôi.”
Chị Quan tạm thời không lăn tăn chuyện này nữa, mà bỗng nói: “Tiếp theo là chuyện bài đăng Weibo của em…”
Nam Gia nhận sai trước, cô cười bảo: “Em sai rồi chị Quan… Sau này sẽ không đăng như thế nữa.”
Bởi vì dòng chữ “Người tào lao trứ danh” kia, có fan hâm mộ tag Cù Tử Mặc ngay tại khu bình luận, thậm chí còn lý giải nó thành hành động công khai: Địa điểm chụp ảnh là tại Nam Thành, nhất định là chị gái dẫn người ta về nhà ra mắt phụ huynh rồi!
Đến khi ê-kíp chú ý tới luồng dư luận ấy trong khu bình luận thì đã không còn kịp xử lý nữa, cũng không thể xóa bài, nếu không chẳng biết khu bình luận sẽ còn hỗn loạn đến mức nào.
Nam Gia tranh thủ thời gian liên lạc với Cù Tử Mặc để xin lỗi anh. Cô không ngờ mình nhất thời ấm đầu đăng một bài Weibo mà lại liên lụy đến anh.
Cù Tử Mặc nói không sao, sau đó liền đăng một tấm ảnh chụp cùng bố mẹ, định vị là tại Buenos Aires, thủ đô của Argentina.
Một người ở nam bán cầu, một người ở bắc bán cầu, khoảng cách bằng cả Thái Bình Dương.
Gián tiếp thanh minh cho mình, cũng là giải vây cho Nam Gia.
Nam Già gửi sang một icon quỳ gối khóc lóc qua Wechat: Em nợ sư huynh một món nợ ân tình lớn rồi.
Cù Tử Mặc: Vậy sư huynh có thể dùng món nợ ân tình lớn này để đổi lấy một bí mật nhỏ của em không, “Người tào lao trứ danh” kia là ai thế?
Nam Già: Thời cơ chín muồi nhất định sẽ nói với anh đầu tiên.
…
Lúc này, chị Quan cười bảo: “Em biết là được rồi, về sau có đăng Weibo thì phải ngẫm cho kỹ. Người trực chờ mỗi bài đăng của em nhiều vô kể, mỗi một dấu chấm câu của em cũng có thể dẫn đến đủ kiểu liên tưởng đấy.”
Thời gian năm ngày, vừa phải luyện phát âm, vừa phải tập hát, quá gấp gáp. Cũng may, cả buổi tập dượt và buổi ghi hình chính thức đều cực kỳ thuận lợi.
Sau đó, Nam Gia bắt đầu chuẩn bị để vào đoàn phim.
Trong suốt nửa năm, cô tham gia hai vai diễn phụ, đề tài không giống nhau, một bộ là về gián điệp thời chiến, một bộ là phim võ hiệp. Đều là những kịch bản hay do những đạo diễn lớn dẫn dắt, nhưng vì không vào đoàn do được đầu tư, nên dựa vào tầm cỡ của Nam Gia ở thời điểm hiện tại, chỉ tranh được suất diễn cho vai nữ ba hoặc nữ bốn mà thôi.
Nam Gia vẫn luôn cho rằng, không có nhân vật nhỏ, chỉ có diễn viên nhỏ, được đóng một vai phụ trong một kịch bản chất lượng, còn có ý nghĩa hơn là đóng vai chính trong một kịch bản bình thường.
Huống hồ, cô chưa từng diễn phim dân quốc và phim cổ trang, lại càng có thêm được trải nghiệm mới mẻ.
***
Trước khi vào đoàn, ngoài nghiên cứu nhân vật, Nam Gia còn phải tiến hành tạo hình và tham gia vào một số lớp học nghiệp vụ đặc thù.
Hôm nay, vừa xong tiết học, Nam Gia ngồi vào xe bảo mẫu, vừa uống nước vừa mở điện thoại ra kiểm tra.
Trong Wechat còn rất nhiều tin nhắn chưa đọc, đa phần không quan trọng, cô cũng lười trả lời ngay.
Lướt xuống phía dưới, trong danh sách tin nhắn xuất hiện tên “trợ lý Hứa”, cô khá bất ngờ. Mở ra xem, trợ lý Hứa hỏi cô: Cô Nam sắp đi quay phim rồi à? Ngày bao nhiêu vào đoàn?
Nam Gia cười, bỏ chai nước vừa vặn nắp sang một bên, gõ chữ hồi âm: Hứa Nhất Minh, anh nghỉ phép xong rồi à?
Trợ lý Hứa: …
Nam Gia: Sao rồi, vết thương lành chưa?
Trợ lý Hứa: Cũng tạm ổn. Dù sao cũng có người hỗ trợ, có việc gì thì cả hai chúng tôi cùng làm.
Nam Gia cố ý trêu anh ta: Kể ra, không có anh tôi lại không thấy quen đấy.
Trợ lý Hứa: … Cô Nam tha cho tôi đi, tôi vẫn chưa muốn bị đuổi việc đâu.
Trợ lý Hứa lại hỏi Nam Gia lần nữa, khi nào thì vào đoàn.
Nam Gia: Anh bảo sếp anh tự hỏi tôi đi.
Trợ lý Hứa: … Được luôn.
Chỉ một lát sau, điện thoại đã đổ chuông.
Cô phát hiện ra, hình như Châu Liêm Nguyệt rất không thích dùng Wechat, số lần cô với anh nói chuyện qua Wechat, có thể đếm được trên mười đầu ngón tay.
Sau khi kết nối, Nam Gia thoáng ngồi thẳng dậy.
Giọng Châu Liêm Nguyệt nghe mơ hồ có cả âm mũi nghèn nghẹt, “… Sắp vào đoàn à?”
“Ừm. Mấy hôm nữa.”
“Ăn cơm chưa?”
Nam Gia nhìn qua cửa sổ, lúc này, mật độ xe cộ dày đặc, tài xế đã mất kiên nhẫn, thỉnh thoảng phải bấm còi inh ỏi. Giờ cao điểm ở Bắc Thành luôn khiến người ta cực kỳ bực bội.
Cô cười hỏi: “Anh muốn mời em ăn tối à?”
“Hôm nay sợ là không được rồi. Anh…”, hình như anh không nhịn được nữa, ho khan một tiếng.
Nam Gia sững người, “Có phải anh bị cảm rồi không?”
“Vẫn ổn.”
Nam Gia quay đầu nhìn lướt sang Tiểu Đàm, bịt ống nghe lại, nhỏ giọng hỏi cô nàng xem hôm nay còn lịch làm việc nào nữa không.
Tiểu Đàm gật gật đầu.
Nam Gia nói với người ở đầu bên kia, “Cần em tới xem thế nào không?”, sau đó lại bổ sung thêm một câu, “… Nếu anh tiện.”
Người bên kia thoáng im lặng rồi bảo, “Được.”
“Anh đang ở đâu? Bên Tây Sơn? Hay là ở khách sạn?”
“Không phải.”, Châu Liêm Nguyệt báo địa chỉ.
Nam Gia sửng sốt, “… Được. Em biết rồi.”
***
Sau khi cúp máy, Châu Liêm Nguyệt liền quẳng điện thoại sang một bên rồi ngủ lịm đi.
Tỉnh lại một lần nữa là bởi điện thoại đổ chuông.
Anh bắt máy, nhân thể nhìn lên đồng hồ, không ngờ đã qua hơn một tiếng rồi.
Trong điện thoại, Nam Gia hỏi: “Anh có nhà không? Em ấn chuông cửa, nhưng hình như không có ai…”
“Dưới lầu?”
“Không phải, ở cửa.”
“Vân tay không đổi. Em mở cửa vào đi.”
“… Được.”
Châu Liêm Nguyệt ngồi dậy, quờ quạng lấy kính rồi đeo vào, đứng dậy mà có cảm giác cả người nhẹ bẫng.
Anh xỏ dép, đi ra ngoài.
Vừa lúc Nam Gia mở cửa bước vào, mái tóc vấn lên theo kiểu cổ điển, trên người mặc một chiếc áo măng-tô xanh đen dáng rộng, trong tay cầm theo hai chiếc túi giấy.
Gần như là theo bản năng, cô đưa tay kéo cửa tủ giày, nhưng vừa chạm tới liền ngừng lại, “À… Có dép lê không?”
“Có. Em tự tìm đi.”
Nam Gia kéo cửa tủ ra, nhìn thấy đống dép đi một lần, bèn lấy ra một đôi.
Cô xách túi, xuyên qua cửa trước đi vào trong nhà.
Bên trong căn hộ vẫn y hệt như lúc cô dọn đi, gần như chẳng có bất kỳ thay đổi nào cả.
Sau khi cô dọn đồ đi, những chỗ bỏ trống vẫn trống không, cây đèn cò trắng cô ngại mang đi vì cồng kềnh cũng vẫn để yên ở đó.
Nam Gia không có nhiều thời gian điều chỉnh lại dòng suy nghĩ rối loạn, cô giơ túi giấy lên, nhoẻn miệng cười: “Mang bữa tối đến cho anh này. Tắc đường quá, nhà hàng cũng đang đúng giờ đông khách, nên mới đến muộn một chút.”
“Không sao… Em ngồi trước đi, anh đi tắm đã.”
Châu Liêm Nguyệt mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen, không sơ vin, cúc áo cũng bị cởi bỏ mấy cái. Vốn dĩ làn da anh đã trắng rồi, giờ trông lại càng nhợt nhạt hơn.
Nam Gia tiến lại gần một bước, trông thấy trán anh lấm tấm mồ hôi, cô liền đưa tay, nắm chặt lấy tay anh, “Anh đang sốt à?”
“Hạ sốt rồi.”
“Trong nhà có cặp nhiệt độ không?”
“Không sao. Em ngồi xuống trước đi.”
Châu Liêm Nguyệt nhẹ nhàng rút khỏi tay cô, thái độ mơ hồ có ý tránh né.
Nam Gia đi vào phòng ăn, dọn bữa tối ra.
Để cơm trong hộp nhựa trông hơi mất ngon, cô thoáng do dự, cuối cùng xoay người đi vào phòng bếp, lấy mấy cái bát đĩa sạch ra.
Nhân lúc Châu Liêm Nguyệt đang tắm, Nam Gia thử nhìn ngó xung quanh.
Từ lúc vào cửa, cô đã phát hiện ra rất nhiều vết tích của cuộc sống sinh hoạt bình thường, ví dụ như chìa khóa xe để trên mặt tủ cạnh huyền quan, cốc nước trên bàn trà, chiếc áo vest vắt trên thành ghế sofa… Hoặc như lúc này, cô chỉ vừa đưa mắt nhìn đã thấy trên kệ tủ trong phòng ăn bày mấy chai rượu, đều đã được mở rồi.
Châu Liêm Nguyệt ở đây.
Hoặc ít ra là dạo gần đây vẫn luôn ở nơi này.
Khoảng mười phút sau, Châu Liêm Nguyệt bước ra từ phòng ngủ chính. Anh đã thay quần áo, kiểu dáng rộng rãi thoải mái, mái tóc còn hơi ướt, trông khoan khoái hơn rất nhiều, lúc lại gần còn thấy thoang thoảng mùi thơm.
Anh đi tới, kéo ghế ngồi xuống.
Nam Gia chống cằm nhìn anh, sống mũi cao, đường nét gương mặt cương nghị, đượm vẻ uể oải.
Cô lên tiếng: “Anh mâu thuẫn thật đấy.”
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô với vẻ không hiểu.
“Nếu anh đã không muốn em nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu của anh, thế sao lại đồng ý cho em sang đây thăm anh?”
Châu Liêm Nguyệt sững người.
“Hạ sốt thật chưa?”, Nam Gia nhỏ giọng hỏi.
Cô giang tay ra, đưa tay sờ lên trán anh.
Châu Liêm Nguyệt cụp mí mắt nhìn cô.
Kiểu trang điểm và làm tóc của cô theo phong cách dân quốc, lông mày thanh mảnh, đuôi mắt nhẹ cong lên, đôi môi đỏ thẫm… Cổ tay áo ủ mùi hương hoa hồng nồng đậm. Trên bàn tay đang chống cằm của cô, những móng tay chuốt thon dài cũng được sơn màu đỏ thạch lựu.
Châu Liêm Nguyệt không nói gì, chỉ đưa tay nắm lấy bàn tay đang áp trên trán mình.
Cô nhẹ nhàng vùng vẫy.
Nhưng không rút ra.
Châu Liêm Nguyệt cầm tay cô xuống, nắm trong tay, rồi ngước mắt lên nhìn cô. Một lát sau, anh mới cười hỏi, “Em cảm thấy vì sao?”
Nam Gia cũng nhìn vào mắt anh, khẽ cười một tiếng, “… Làm sao em biết được.”
“Không biết hả?”
“… Không biết.”, Nam Gia duỗi tay sang bàn tay đang bị nắm lấy, nhẹ nhàng đánh vào mu bàn tay anh, “Ăn đi.”
Người bị cảm thường không có khẩu vị ăn uống, Nam Gia mua toàn những món thanh đạm, món chính là cháo tôm, nêm nếm rất vừa miệng.
Trên người Nam Gia mặc một chiếc áo khoác dáng dài, ống tay áo rộng thùng thình, khá vướng víu. Mấy lần Châu Liêm Nguyệt nhìn thấy cô phải vén tay áo lên để gắp thức ăn, bèn hỏi: “Sao không cởi áo khoác ra?”
“À… Em chưa thay đồ đã đến đây luôn. Quần áo hơi diêm dúa.”
“Đồ diễn à?”
“Không hẳn, em đặt may riêng đấy. Khi nào lên lớp học thì mặc, vào vai cho tiện.”
“Lớp gì?”
“Hôm nay là lớp khiêu vũ.”
Cô vừa nói thế, Châu Liêm Nguyệt càng tò mò, anh nhìn cô chằm chằm một lát rồi hỏi, “Sườn xám?”
“… Ừm.”
Châu Liêm Nguyệt khẽ cười, rồi chỉ hỏi: “Mặc áo khoác mãi mà không thấy nóng à?”
Nếu còn tiếp tục mất tự nhiên nữa, bầu không khí sẽ càng trở nên kỳ lạ.
Nam Gia đặt đũa xuống, đứng dậy, cởi cúc áo rồi bỏ chiếc áo khoác sang ghế bên cạnh.
Một bộ sườn xám màu xanh đen, tay lỡ, để phù hợp với tạo hình nhân vật nên không xẻ cao, kiểu dáng khá bảo thủ.
Nam Gia tự định ra cho mình một quy tắc, một khi đã ăn vận theo phong cách của vai diễn, thì lời nói và cử chỉ cũng phải được áp dụng.
Bởi thế, Châu Liêm Nguyệt chợt cảm thấy khí chất của cô đã thay đổi, kiều diễm, nhưng sa sút, chán chường. Ánh mắt anh lướt từ khóe mắt cô sang đến chóp mũi, lúc chuyển đến bờ môi thì thoáng chững lại, chỉ có yết hầu là khẽ động đậy.
Vậy nhưng, giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh: “Vẫn ổn. Không tính là diêm dúa.”
Ăn xong, Nam Gia định đi thu dọn bát đũa thì bị Châu Liêm Nguyệt cản lại, anh nói cô mặc bộ đồ này không hợp để làm chuyện như vậy.
Vài cát bát đĩa, anh cầm ra tráng qua nước rồi bỏ vào máy rửa bát.
Nam Gia đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn anh.
Châu Liêm Nguyệt mở vòi nước rửa tay, cũng chẳng ngẩng đầu lên, “Cười cái gì?”
“Cảm thấy thế này không giống anh.”
“Như thế nào mới giống anh?”
Nam Gia ngẫm nghĩ, không trả lời được. Châu Liêm Nguyệt mà cô quen biết trước đây, cũng chỉ là một Châu Liêm Nguyệt phiến diện.
Châu Liêm Nguyệt đóng vòi nước lại, vẩy bỏ nước trên tay rồi quay đầu lại nhìn.
Cô dựa vào kệ bếp, bộ sườn xám khiến đường cong của cô hiện ra càng rõ ràng.
Nam Gia cúi đầu theo ánh mắt anh, nhận ra anh đang nhìn chăm chú vào thứ gì, cô vội định đứng thẳng dậy.
Thế nhưng Châu Liêm Nguyệt đã đến trước một bước, hai cánh tay giang ra, chống xuống hai bên cạnh sườn cô.
Cô bị vây trong vòng tay anh, phía sau là kệ bếp, chẳng còn đường lui.
Rõ ràng hơi thở anh rất nặng nề, nhưng giọng nói lại cực kỳ nhỏ nhẹ: “Như thế này à?”
Cổ họng Nam Gia căng cứng, cô không lên tiếng.
Anh nhìn xoáy vào đôi mắt cô, mà giọng nói vẫn dịu dàng như trước: “Nhưng không phải em sợ anh như thế này à?”
Ánh đèn trong veo trên đỉnh đầu như ánh trăng đã qua một tấm lưới lọc.
Anh đứng dưới vầng sáng, bất giác lại mang một cảm giác cấm dục kỳ lạ.
Có điều…
Nam Gia khẽ nuốt nước miếng. Cô bất giác đưa tay lên, ngón tay cầm vào cầu gọng kính của anh.
Anh thoáng ngây người, nhắm mắt lại.
Cô tháo cặp kính xuống, đặt lên kệ bếp, gọng kính va chạm với mặt đá phát ra tiếng “cạch” khe khẽ.
Sau mấy giây do dự, cô giơ tay, chạm vào yết hầu của anh. Lòng bàn tay cảm nhận được sự nhấp nhô một cách rõ ràng.
Ánh mắt Châu Liêm Nguyệt tối đi, vào những lúc như thế này, anh lý trí hơn bất kỳ lúc nào khác, “… Em nghĩ kỹ chưa?”
Nam Gia sửng sốt, “Em…”
Hơi thở của Châu Liêm Nguyệt trở nên nặng nề, trầm đục, anh nhìn cô chằm chằm một lát, rồi chợt gục đầu xuống, tựa cằm lên bả vai cô.
Anh thở hắt ra một hơi, giọng nói khản đặc, “… Sớm muộn gì cũng bị em bức điên.”
Nam Gia đưa tay, luồn ra sau lưng anh, chỉ cảm thấy lồng ngực căng lên, “Em lo cho anh.”
Châu Liêm Nguyệt không nói lời nào, chỉ giang tay ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ cô.
Anh thở một hơi thật dài, để mình bình tĩnh lại.
Thế nhưng, sự thử nghiệm này hình như vô dụng.
Hương hoa hồng cổ điển trên người cô, trầm lắng, huyền bí, hệt như dải lụa hoa lệ phủ xuống giữa bóng đêm.
Mọi suy nghĩ đều như bị tê liệt.
Châu Liêm Nguyệt đành phải đứng thẳng dậy, lùi lại, đưa tay lấy cặp kính trên mặt kệ bếp. Anh không nhìn cô nữa, xoay người đi ra ngoài. Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại, nói bằng giọng điệu cảnh cáo: “Em đừng có đi theo.”
Nam Gia bật cười.
Châu Liêm Nguyệt ra phòng khách, cầm thuốc lá và bật lửa trên bàn trà lên.
Nam Gia liền đi tới, “Đang ốm còn hút thuốc.”
Châu Liêm Nguyệt liếc cô một cái, mặc kệ.
Nam Gia ngồi xuống tay vịn sofa, nghiêng đầu nhìn anh.
Anh vắt chân, ngồi tựa vào thành ghế, cả người tỏa ra sự mệt mỏi.
Cô bỗng hỏi: “Khiêu vũ không?”
Châu Liêm Nguyệt liếc cô, “Gì cơ?”
“Hôm nay em vừa học xong.”, Nam Gia đứng dậy, lấy điện thoại của mình, kết nối với loa bluetooth trong phòng khách, bài hát từ hai ba thập kỷ trước chậm rãi vang lên.
Cô đi đến trước mặt Châu Liêm Nguyệt, kiêu kỳ giơ tay ra.
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô chăm chú, một lát sau, rốt cuộc anh cũng giơ tay ra, nắm lấy tay cô rồi đứng dậy.
Nam Gia đá bỏ đôi dép lê, để chân trần giẫm xuống sàn nhà, một tay nắm tay Châu Liêm Nguyệt, một tay đặt lên bả vai anh.
Châu Liêm Nguyệt ngậm điếu thuốc, đưa tay áp sau lưng cô.
Ngoài dự đoán của Nam Gia, Châu Liêm Nguyệt không giống như một tay mơ, còn ra dáng hơn cả người vừa được học là cô.
Anh nói với cô, hồi dự dạ hội tốt nghiệp đại học, anh từng nhảy điệu Waltz.
Nam Gia cười hỏi: “Anh đã xem bộ phim cung đấu kia chưa?”
“Em nghĩ sao?”
Đương nhiên là anh chưa xem rồi, cũng không thể nào hiểu được tình huống này.
Nam Gia tựa trán vào vai anh, tự nghĩ tự cười.
Cô rất muốn nói: Chàng còn bao nhiêu điều bất ngờ nữa mà trẫm chưa biết?[1]
[1] Dựa trên câu thoại trong phim cung đấu “Chân Hoàn truyện”.
Châu Liêm Nguyệt khẽ hẩy bả vai, nâng trán cô dậy, “Em cười cái gì?”
“Anh không cần quan tâm…”, cô càng cười không ngừng được.
Châu Liêm Nguyệt hoàn toàn không hiểu, nhưng chẳng biết vì sao cũng cười theo, rồi bảo: “… Nhàm chán.”
Anh kẹp điếu thuốc trong tay, đỡ cô xoay một vòng, ra tới trước bàn trà, anh tranh thủ dụi bỏ điếu thuốc rồi ôm lấy eo cô.
Hai người càng gần nhau hơn.
Chẳng quan tâm đến bước nhảy, chỉ là anh tiến em lùi, chậm rãi di chuyển theo nhịp nhạc.
Ánh đèn cũng lay động theo họ.
Châu Liêm Nguyệt hỏi cô sắp tới sẽ đóng phim gì.
“Phim về gián điệp thời chiến.”
Nam Gia diễn vai nữ gián điệp của chính phủ Uông Tinh Vệ, một cỗ máy giết người máu lạnh vô tình, thế nhưng vào thời khắc mấu chốt, lại nương tay với người bạn đồng môn xưa kia mà giờ đang thuộc phe chính phủ Trùng Khánh, cuối cùng bị cấp trên hành quyết.[2]
[2] Chính phủ Uông Tinh Vệ là chính phủ bù nhìn của Nhật Bản ở vùng Hoa Đông vào những năm 1940, còn chính phủ Trùng Khánh là chính phủ của Tưởng Giới Thạch, hai phe đối đầu.
Phân cảnh cô mềm lòng, chính là vào lúc khiêu vũ.
Cô cùng người bạn đồng môn nhảy một vũ khúc cuối cùng, đó cũng là lần duy nhất cô để lộ ra khía cạnh “phụ nữ”, để lộ ra sự dịu dàng trong mình.
Mà chút dịu dàng này, lại hại chết cô.
Nam Gia nói: “Thế mới nói, không thể thông cảm cho đàn ông được, nếu không sẽ trở nên bất hạnh.”
Châu Liêm Nguyệt cười, “Vậy mà em còn đến tìm anh?”
Anh vừa dứt lời, Nam Gia bỗng cảm thấy ngứa mũi, lập tức quay mặt đi, che miệng hắt xì một cái.
Châu Liêm Nguyệt sửng sốt.
Nam Gia buông tay, lùi lại mấy bước, “loạt soạt” rút khăn giấy từ trong hộp ra, “Nhìn đi, bị anh lây ốm cho rồi! Bắt đầu bất hạnh rồi đấy!”
Châu Liêm Nguyệt bật cười thành tiếng.
Anh xoay người đi vào phòng ngủ lấy một tấm chăn mỏng, đưa cho Nam Gia, “Choàng lên, đừng để bị lạnh.”
Nam Gia choàng tấm chăn lên, ngồi xuống ghế sofa.
Liếc sang Châu Liêm Nguyệt, anh đang nhìn đồng hồ treo tường. Nam Gia hỏi: “Sao đấy? Có việc à?”
Châu Liêm Nguyệt cúi người, cầm điều khiển trên bàn lên, “Là hôm nay đúng không?”
“Cái gì?”
“Show ca hát của em.”
“…”, Nam Gia bổ nhào đến để cướp lấy cái điều khiển.
Bỗng cảm thấy cảnh tượng này quá quen thuộc, cô thoáng ngây người.
Châu Liêm Nguyệt nhân cơ hội bật tivi lên.
Nam Gia đành vớ lấy cái gối tựa, ôm vào lòng, rồi ung dung nói: “Anh xem cho kỹ vào, dù sao em hát cũng không tệ.”