Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cốc cốc cốc!
"Cửu phu nhân! Cửu phu nhân! Mở cửa!"
Diệp Ninh Uyển vẫn còn đang say giấc nồng, trong mơ cô tìm thấy cha mẹ mình, cả gia đình năm người sống hạnh phúc bên nhau.
Nhưng hiện thực lại kéo cô trở về, Diệp Ninh Uyển trở mình, ngã lăn xuống giường, mở mắt ra chỉ thấy sàn nhà lạnh lẽo và sự tuyệt vọng khi mất đi manh mối duy nhất.
Cửa phòng ngủ bị đập ầm ầm, những mảng vữa trên trần nhà rơi lả ta.
"Cửu phu nhân, nếu cô còn không ra, tôi sẽ phá cửa đấy!"
Diệp Ninh Uyển nhíu mày, xoa xoa m.ô.n.g rồi đứng dậy.
Mở cửa ra, bàn tay của bà quản gia suýt nữa thì đập vào mặt cô, nhưng bà ta không có ý định thu tay lại.
Ngay trước khi bàn tay kia sắp giáng xuống mặt mình, Diệp Ninh Uyển nhanh như chớp nắm lấy cổ tay bà ta, giáng cho bà quản gia một cái tát tai trời giáng.
"Gõ cái gì mà gõ? Gọi hồn à?"
Bà quản gia bị tát một cái, tức giận định đánh trả, nhưng lại bị Diệp Ninh Uyển đá mạnh vào bụng.
"Á--"
Tiếng hét thảm thiết vang lên, bà quản gia ngã ngửa ra sau, đập mạnh vào đám người hầu phía sau.
Trong chớp mắt, tiếng chai lọ rơi vỡ cùng những tiếng hét thất thanh vang lên khắp hành lang yên tĩnh.
Váy áo xộc xệch, tóc tai rũ rượi, bà quản gia cố gắng bò dậy, hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển, gào lên:
"Diệp Ninh Uyển, cô chỉ là đứa con gái thay thế, vậy mà dám đối xử với tôi như vậy! Tôi muốn..."
Bà quản gia còn chưa nói hết câu, Diệp Ninh Uyển đã sải bước tới, túm lấy tóc bà ta, lôi dậy, rồi lại dáng cho mấy cái tát nữa.
Chát chát chát!
Tiếng tát tai vang dội.
"Bà muốn thế nào? Hả? Nói đi? Bà muốn làm gì tôi?"
Bà quản gia bị đánh cho choáng váng, đầu óc ong ong, bà ta đưa tay cố gắng bò về phía trước.
"Cứu... Cứu mạng! Cứu..."
Nhưng sức lực của Diệp Ninh Uyển quá lớn, bà ta không thể nào thoát ra được.
Những người hầu đi theo bà quản gia đều sợ hãi, mắt tròn mắt dẹt, không thể tin nổi nhìn bà chủ bị đánh cho bò lê bò lết, không ai dám tiến lên ngăn cản.
Cho đến khi Diệp Ninh Uyển xoa xoa bàn tay tê dại, cô mới ném bà quản gia sang một bên như ném rác, rồi khinh miệt nhìn xuống.
"Nhớ cho kỹ! Dù tôi có là gì đi chăng nữa thì cũng là vợ hợp pháp của Bùi Phượng Chi, bà là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như vậy!"
Bà quản gia ho khan mấy tiếng, phun ra một ngụm máu, lẫn trong đó là mấy chiếc răng vỡ.
Bà ta nằm sấp dưới đất, ôm mặt khóc lóc thảm thiết, không nói nên lời.
Diệp Ninh Uyển không thèm nhìn bà ta thêm một cái nào nữa, chỉ chỉ vào vũng m.á.u dưới đất, hằn học ra lệnh:
"Lau sạch sẽ trước khi cút đi!"
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, cô xoay người định vào phòng, nhưng trước khi đóng cửa lại, phía sau bỗng vang lên một tiếng quát đầy phẫn nộ.
"Diệp Ninh Uyển!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Diệp Ninh Uyển quay lại, thì thấy Bùi Minh Hạo, em trai của Bùi Minh Hàm, đang đứng trong bóng tối ở đầu kia hành lang, nhìn chằm chằm vào mặt cô với vẻ không thể tin nổi.
"Diệp Ninh Uyển, cô lại phát điên gì thế?!"
Giọng điệu của Bùi Minh Hạo đầy vẻ khinh bỉ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");