Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Diệp Ninh Uyển chưa chạy được mấy bước, bỗng nhiên đ.â.m sầm vào một người.
Sống mũi đập mạnh vào n.g.ự.c người nọ.
"Ưm!"
Cô ôm lấy cái mũi đau điếng ngồi thụp xuống, cúi đầu, trong khoảnh khắc đó cả mũi lẫn mắt đều cay xè, nước mắt sinh lý cứ thế tuôn ra không kiểm soát được.
Bên tai vang lên một tiếng "bịch".
Người bị Diệp Ninh Uyển đ.â.m phải ngã nhào vào tường, rồi im lặng ngã xuống đất.
Giang Ứng Lân đuổi theo đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng này, cũng ngây người.
"Cửu gia!"
Anh ta vội vàng bước tới, đỡ Bùi Phượng Chi người đang yếu ớt như mỹ nhân bệnh dậy.
Nghe thấy tiếng gọi này, Diệp Ninh Uyển cũng giật mình ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt mèo đen láy long lanh nước mắt, gợn sóng như mặt hồ.
Bùi Phượng Chi gạt tay Giang Ứng Lân ra, cố gắng đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn Diệp Ninh Uyển đang ngồi xổm dưới đất.
Ánh mắt anh dừng lại trên đôi giày thể thao màu trắng in hằn nửa dấu chân của cô, rồi dịu dàng nói với cô.
"Anh không sao."
Diệp Ninh Uyển biết, mình không thể chạy thoát rồi.
Cô đành đứng dậy, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Bùi Phượng Chi.
"Sao anh lại ra ngoài này? Anh vừa mới phẫu thuật xong, thuốc tê còn chưa hết hẳn, lúc này đáng lẽ phải nằm nghỉ ngơi cho tốt chứ."
Giang Ứng Lân đứng bên cạnh nhìn người phụ nữ thay đổi sắc mặt nhanh như lật sách trước mặt, không nhịn được mà trợn trắng mắt!
"Cửu gia ra ngoài chẳng phải là để tìm Y..."
Giang Ứng Lân còn chưa dứt lời, Bùi Phượng Chi đã nhanh chóng tiếp lời.
"Anh đến tìm em."
Giang Ứng Lân sững sờ, không thể tin được nhìn Bùi Phượng Chi.
"Hả?!"
Vừa rồi ở trong phòng bệnh còn đang vội vàng muốn tìm Y Tiên, vậy mà lúc này Bùi Phượng Chi lại dịu dàng nắm lấy tay Diệp Ninh Uyển, tựa nửa người vào cô, yếu ớt nói.
"Anh hơi choáng đầu, em có thể dìu anh về được không?"
Diệp Ninh Uyển lập tức đỡ lấy Bùi Phượng Chi, lo lắng hỏi.
"Sao đầu anh lại đau? Cụ thể là đau ở chỗ nào? Mau quay về, em bắt mạch cho anh!"
Bùi Phượng Chi khẽ gật đầu, đáp lại một tiếng gần như không nghe thấy, hai người dựa sát vào nhau, cùng nhau bước về phía phòng bệnh.
Giang Ứng Lân bị bỏ rơi bên cạnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người, rất lâu sau vẫn không nói gì.
Vệ sĩ tốt bụng tiến lên.
"Giang thiếu gia, Cửu gia đã được an ủi rồi, vậy chúng ta còn tìm Y Tiên kia nữa không?"
Giang Ứng Lân tức giận đến mức cởi găng tay da trên tay, hung hăng ném vào người vệ sĩ.
"Tìm cái rắm! Ai còn tìm người cho cậu ta nữa, người đó chính là đồ ngu!"
Vệ sĩ đỡ lấy găng tay của Giang Ứng Lân, im lặng nhìn anh ta tức giận dậm chân tại chỗ.
Giang Ứng Lân đi vòng vòng một lúc, rồi chỉ về hướng hai người biến mất, tức giận nói.
"Bùi Phượng Chi năm đó trúng 12 viên đạn, mảnh đạn găm trong đầu vẫn sống nhăn răng đấy thôi!"
"Bây giờ cậu ta chẳng qua chỉ làm phẫu thuật khâu tay thôi mà! Yếu ớt đến mức này, đổi lại là cậu, cậu có tin không?! Diệp Ninh Uyển đối phó với tôi thì thông minh lắm, lúc này sao lại giống như kẻ ngốc vậy!"
Vệ sĩ bất lực nhìn Giang Ứng Lân, ánh mắt lộ ra chút thương hại dành cho kẻ FA.
"Đây là tình thú giữa vợ chồng son, cậu là FA nên không hiểu đâu."
Nghe thấy câu này, Giang Ứng Lân càng thêm nổi đóa, túm lấy tai vệ sĩ hét lớn.
"Tôi không phải là FA! Tôi có vị hôn thê! Tôi đã trải qua kiếp đào hoa, từ năm 13 tuổi đã bắt đầu yêu đương rồi!!! Cậu mới là người không hiểu tình thú, cả nhà cậu đều không hiểu tình thú!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");