Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Du Thính Vãn nhíu chặt mày, không nhận lấy.
Tạ Lâm Hành không khỏi thở dài, cam đoan với nàng: "Thật đấy, đây là lần cuối cùng."
Du Thính Vãn chậm rãi nhận lấy.
Đợi nàng uống xong, Tuế Hoan lập tức tiến lên, đưa mứt quả tới.
Hạ bớt vị đắng, Du Thính Vãn lại cắn thêm một miếng mứt, nếp nhăn nơi mi tâm mới giãn ra đôi chút.
Hôm nay Tạ Lâm Hành không ép nàng chơi cờ.
Đợi nàng uống thuốc xong, hắn liền định rời đi.
Trước khi đi, hắn dặn dò:
"Năm hết Tết đến, sắp tới trong cung sẽ có nhiều việc, chuyện chơi cờ tạm thời gác lại đã."
"Trong khoảng thời gian này, nếu Ninh Thư có việc gì, có thể trực tiếp tìm ta, hoặc tìm Mặc Cửu bọn họ."
Ánh mắt Du Thính Vãn chợt lóe lên một tia sáng khó hiểu.
Xem ra, những ngày tháng trả nợ bằng cờ này coi như đã qua rồi?
Du Thính Vãn bỗng thấy lòng nhẹ nhõm.
-
Hơn nửa tháng sau, quả nhiên như lời Tạ Lâm Hành nói, hắn không tới Dương Hoài điện nữa.
Cũng không gọi nàng đến Đông cung.
Mười mấy ngày trôi qua, ngoại trừ thỉnh thoảng Hoàng thượng triệu kiến, gặp nhau tình cờ ở Thừa Hoa điện, những lúc khác, nàng không gặp lại Tạ Lâm Hành.
Cuộc sống dường như đột nhiên trở nên yên bình.
Nàng lại quay về cuộc sống ẩn dật ba năm trước.
Thời gian tuy đơn điệu tẻ nhạt, nhưng lại được cái thanh tịnh.
Chẳng mấy chốc, năm cũ qua đi, năm mới đã đến.
Bệnh tình của Tạ Tuế vẫn chưa khỏi, trong cung không tổ chức yến tiệc linh đình.
Từ sau chuyện của Diêu Châu Ngọc lần trước, Hoàng hậu trở nên kín tiếng hơn rất nhiều, kể cả Tạ Thanh Nguyệt vốn được nuông chiều, ồn ào cũng biết kiềm chế hơn.
Họ không đến gây sự với nàng, Du Thính Vãn cũng không chủ động ra ngoài chướng mắt họ, cả ngày ở trong Dương Hoài điện.
Suy nghĩ về chuyện rời khỏi hoàng cung.
-
Sau Tết.
Sở phủ.
Trong lầu son gác tía, giọng nói oán trách của một cô nương hòa lẫn trong gió thoảng.
"Nương, có tin tức gì chưa? Đã một tháng rồi, con muốn gặp Thính Vãn, hoa con trồng đợi nàng ấy đến xem cũng sắp tàn hết rồi."
Sở Thời Uyển níu lấy tay áo Sở phu nhân, ánh mắt nài nỉ nhìn bà.
Sở phu nhân bị nàng mè nheo đến hết cách.
Bèn búng nhẹ lên trán nàng.
Giả vờ tức giận: "Con tưởng hoàng cung là nhà con à? Muốn đi là đi được?"
"Nếu là gia đình bình thường thì cũng thôi, nương giúp con đưa thiếp mời, là có thể hẹn gặp."
"Nhưng Ninh Thư công chúa ở trong cung, làm sao mà dễ dàng như vậy? Con muốn gặp là gặp được sao?"
Sở Thời Uyển bĩu môi, vẻ mặt đầy thất vọng và buồn bã.
Sở phu nhân có một trai một gái, đối với cô con gái duy nhất, từ nhỏ đến lớn đều được cưng chiều hết mực, muốn gì được nấy.
Chỉ là chuyện vào cung, bà không thể tự ý quyết định.
Sở phu nhân thở dài.
Lại nói: "Bây giờ khác xưa rồi, từ sau lần Diêu nhị tiểu thư vào cung khiến Thái tử điện hạ chán ghét, các tiểu thư nhà bình thường không có triệu kiến thì không được vào cung."
"Nếu là trước kia thì cũng thôi, cha mẹ nghĩ cách, dù sao cũng có thể cho con vào một lần, nhưng bây giờ..."
Bà vuốt ve đầu con gái, "Thời Uyển, nương lực bất tòng tâm."
Sở Thời Uyển dậm chân nhẹ.
Cúi đầu nhìn xuống đất.
Vẻ mặt thất vọng hiện rõ trên mặt.
Đúng lúc Sở phu nhân tưởng nàng sẽ từ bỏ, thì cô con gái quỷ linh tinh này dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì, ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt thất vọng biến mất.
"Con có cách rồi!"
Thấy nàng giật mình hoảng hốt, Sở phu nhân không khỏi nhíu mày.
"Cả ngày không ra dáng tiểu thư khuê các, Thời Uyển, chú ý dáng vẻ một chút..."
"Ôi chao." Chưa để bà nói xong, Sở Thời Uyển đã ôm lấy cánh tay bà, tựa vào vai bà làm nũng, "Nương, ở nhà con thoải mái một chút không được sao?"
"Ra ngoài con biết kiềm chế mà."
Sở phu nhân nào nỡ thật sự trách mắng nàng.
Nhắc nhở nàng hai câu, cũng là muốn nàng chú ý, đừng để tính cách tùy tiện trở thành thói quen, ở bên ngoài phải chú ý nghiêm ngặt đến cử chỉ lời nói.
"Nói đi." Bà dắt Sở Thời Uyển vào phòng, "Lại muốn giở trò gì?"
Sở Thời Uyển chớp chớp mắt, hào hứng nói:
"Nương, người có thể giúp con hỏi cha, xem khi nào Thẩm đại nhân đến phủ chúng ta không?"
"?" Sở phu nhân: "Thẩm đại nhân nào?"
Sở Thời Uyển: "Chính là Thẩm Tri Việt, Thẩm đại nhân đó ạ."
Sở phu nhân sững người, kinh ngạc quay đầu nhìn con gái.
"Bình thường con còn qua lại với vị ấy à?"